Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 18: Thì ra là fan truyền đạo.
50@-
Sau khi phần phỏng vấn hậu kỳ của 101 thực tập sinh kết thúc, phòng livestream tắt toàn bộ camera.
Địa điểm ghi hình chương trình Đăng Phong Tạo Tinh cách khu ký túc xá của thí sinh một đoạn khá xa, muốn đi lại cần phải ngồi xe buýt. Những ai từng theo dõi show tuyển chọn đều biết, có không ít fan thường canh sẵn gần đó để chụp ảnh “đi làm tan ca” của idol nhà mình.
Tuy nói là livestream 24/7 với nhiều góc máy, nhưng chỉ quay lại cuộc sống sinh hoạt và luyện tập thường ngày của các thực tập sinh trong ký túc xá, còn đoạn đường đi làm – tan ca này không được sắp xếp máy quay riêng.
Một là bởi trong khoảng thời gian tập luyện cho ca khúc chủ đề và các vòng công diễn sau này, giờ giấc sinh hoạt của mọi người sẽ rất lộn xộn và khó đoán, việc bố trí nhiều cameraman đứng gác luân phiên là không cần thiết, còn nếu đặt GoPro thì lại giống như camera giám sát trong phòng bảo vệ.
Hai là vì tổ chương trình khuyến khích fan theo đuổi offline, vừa có thể tạo cảm giác tham gia chân thực như “thăm tù” mà livestream không thể mang lại, vừa có thể duy trì độ hot bên ngoài chương trình — fan cam là một phương thức tuyên truyền và giữ fan rất hiệu quả, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Bên ngoài hiện trường ghi hình, trời đã sẩm tối.
Vì thời gian quá muộn nên nhiều người đã về trước, nhưng vẫn còn khá đông người nán lại chờ đợi.
Trong số đó, có người là fan và trạm tỷ của các thí sinh đã có sẵn độ nhận diện nhất định, có người là thợ chụp ảnh chuyên nghiệp đến để quay fan cam các thực tập sinh tiềm năng hoặc đang hot nhằm kiếm lời, cũng có người là dân qua đường đến hóng hớt, tiện thể tìm kiếm cho mình một “bức tường mới”. Dù là ai, trong tay đều có ít nhất một món đạo cụ như điện thoại, máy ảnh, băng rôn hay bảng đèn.
Đợi ngoài trời lạnh buốt lâu như vậy, mọi người không khỏi bắt đầu bàn tán.
“Còn chưa ra à?”
“Chờ nữa chắc mình ngủ đứng luôn quá.”
“Phỏng vấn chẳng phải xong rồi sao?”
“Chắc còn chuyện gì cần dặn dò, không nhanh thế được.”
“Biết trước ghi hình muộn vậy thì tôi đã về sớm rồi.”
“Còn nhẹ đấy, mới bắt đầu thôi, về sau lịch trình của họ còn khủng hơn nhiều.”
…
Ai cũng rướn cổ lên hóng xem có thí sinh nào xuất hiện chưa, đúng lúc ấy, phía cổng vang lên một trận xôn xao.
“Ra rồi!” Có người vui mừng hô lên.
Vài bóng người từ trong toà nhà bước ra, cách vài giây sau, ngày càng có nhiều người nối đuôi nhau ra theo.
Chớp máy và đèn flash lập tức luân phiên nhau sáng rực cả một góc.
“Mấy người đi đầu là ai thế? Đi nhanh ghê, bỏ xa cả nhóm phía sau rồi.”
"Người của Tứ Gia Âm Nhạc đó, tôi thấy Mạc Lê rồi."
"Khúc Hân Trình đâu? Tôi không tìm thấy cậu ấy! Gấp gấp gấp!"
“Ở giữa kìa, phía trước cậu trai tóc đỏ đó.”
“Tống Nhan Hi! Livestream có mèo nhà cậu lên sóng đó! Cứ yên tâm mà nghỉ đi!”
"Triệu Diệc Phong! Cứ hát thoải mái đi! Đan Phong tỷ tỷ mãi ủng hộ cậu!"
"Từ Án đang vẫy tay với tôi kìa a a a a!"
Trời đêm tối mịt, chỉ có thể dựa vào đèn đường để xác định phương hướng, khoảng cách giữa đôi bên thì xa, số lượng thực tập sinh lên đến 101 người, mỗi người một phong cách khác nhau — ba điều kiện cộng lại, muốn nổi bật giữa đám đông thật sự không dễ dàng gì.
Ngay cả Khúc Hân Trình — một trong những thí sinh được đề cử nhiều nhất cho danh hiệu "nhan sắc cao nhất" trong phần phỏng vấn hậu kỳ, fan hâm mộ cũng nhất thời không tìm thấy bóng dáng, trừ khi nhan sắc nghịch thiên đến mức vượt trội hơn người khác một bậc.
Cách dễ thấy nhất là nhuộm một mái tóc có màu sắc dễ nhận diện, ví dụ điển hình là học viên tóc đỏ Lý Tự, người được coi như cột mốc nhận diện người, giữa biển người mênh mông chỉ có cái đầu đỏ rực như quả cà chua bi.
Thứ hai là những đặc điểm hoặc hành vi khác biệt rõ rệt, ví dụ như nhóm web drama chạy lên phía trước như thể đang vội về, Doãn Tử Trăn có chiều cao lõm xuống một đoạn, Từ Án cười và vẫy tay chào người hâm mộ, Triệu Diệc Phong một mình đi ở bên cạnh với một bím tóc đuôi sam nhỏ vểnh lên.
Cuối cùng mới đến ngoại hình — dưới ống kính công bằng với mọi người, ai nổi bật hơn thì chỉ cần liếc qua là biết.
Trong ba tiêu chí ấy, có một người hội tụ đủ cả ba.
Chàng trai tóc vàng nhạt thong thả đi ở cuối hàng, ánh trăng lạnh lẽo rơi trên mái tóc, tựa như được phủ một lớp ánh bạc tuyệt đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật đắt giá đang được trưng bày, không được phép chạm vào tùy tiện nếu chưa được cho phép.
Từng cột đèn đường vụt qua bên cạnh, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên gương mặt chàng trai lúc sáng lúc tối. Dù ai cũng đã trang điểm kỹ càng, lại cùng hứng ánh trăng và ánh đèn như nhau, thì làn da ấy vẫn trắng hơn phần lớn mọi người một tông.
Hắn khẽ cụp mắt, tay nhẹ nhàng đút vào túi áo khoác, bước đi mà phần thân trên không hề lắc lư. Dáng đi chuẩn mực ấy khiến khí chất của hắn giữa đám đông nổi bật như người mẫu nam, hoàn toàn trái ngược với một số thực tập sinh bước đi loạng choạng.
Chỉ cần liếc qua một cái, mức độ hút mắt của hắn trong đám đông cũng có thể xếp vào hàng top ba.
“Cậu tóc vàng kia là ai vậy?” Một fan đang cầm điện thoại quay idol nhà mình cũng không thể chống lại sự hấp dẫn đến từ nhan sắc đỉnh cao, ống kính hơi nghiêng về phía chàng trai tóc vàng kia, lương tâm cắn rứt liền diễn ngay một màn “tự trèo tường” ngay tại chỗ, “Đẹp trai quá đi mất.”
"Mạc Lê đó, cậu không phải đang cầm bảng đèn của cậu ấy sao?" Trạm tỷ vác máy ảnh lớn trên vai mắt cũng không chớp, chuyên tâm bấm máy lia lịa về phía Giang Dương Phàm.
"Không phải không phải, là cái người tóc màu nhạt nhất ấy."
"Có phải cái người ở phía sau không? Mặc áo khoác đen, cậu em trắng đến phát sáng ấy?" Người bên cạnh hỏi.
"Đúng đúng! Là cậu ấy!"
"Cậu ấy tên là Miura Yuki." Một người khác tốt bụng giải thích, “Trên hot search có nhiều người cầm ảnh chụp từ livestream hỏi cậu ấy là ai, diễn đàn cũng đã mở vài chủ đề riêng cho cậu ấy rồi. Ngoài khen đẹp trai, còn có cả bộ sưu tập ảnh meme với mấy câu thoại nổi tiếng. Xem ra là ứng viên tiềm năng hút fan đấy, đầu tư không lỗ đâu.”
“Cái tên này… nghe giống người nước ngoài quá nhỉ?”
“Ai mà biết cậu ấy——”
Âm thanh đột ngột im bặt.
Người tốt bụng đó lập tức ngưng lời, một tay giơ máy ảnh, một tay loạn xạ vẫy vẫy về một hướng nào đó, rồi gào lên khản cả giọng: “Yuki! Nhìn vào ống kính nè! Miura Yuki——! Bảo bối bị lãng tai hả!?”
Fan leo tường: "…"
Thì ra là fan truyền đạo.
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Sau khi phần phỏng vấn hậu kỳ của 101 thực tập sinh kết thúc, phòng livestream tắt toàn bộ camera.
Địa điểm ghi hình chương trình Đăng Phong Tạo Tinh cách khu ký túc xá của thí sinh một đoạn khá xa, muốn đi lại cần phải ngồi xe buýt. Những ai từng theo dõi show tuyển chọn đều biết, có không ít fan thường canh sẵn gần đó để chụp ảnh “đi làm tan ca” của idol nhà mình.
Tuy nói là livestream 24/7 với nhiều góc máy, nhưng chỉ quay lại cuộc sống sinh hoạt và luyện tập thường ngày của các thực tập sinh trong ký túc xá, còn đoạn đường đi làm – tan ca này không được sắp xếp máy quay riêng.
Một là bởi trong khoảng thời gian tập luyện cho ca khúc chủ đề và các vòng công diễn sau này, giờ giấc sinh hoạt của mọi người sẽ rất lộn xộn và khó đoán, việc bố trí nhiều cameraman đứng gác luân phiên là không cần thiết, còn nếu đặt GoPro thì lại giống như camera giám sát trong phòng bảo vệ.
Hai là vì tổ chương trình khuyến khích fan theo đuổi offline, vừa có thể tạo cảm giác tham gia chân thực như “thăm tù” mà livestream không thể mang lại, vừa có thể duy trì độ hot bên ngoài chương trình — fan cam là một phương thức tuyên truyền và giữ fan rất hiệu quả, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Bên ngoài hiện trường ghi hình, trời đã sẩm tối.
Vì thời gian quá muộn nên nhiều người đã về trước, nhưng vẫn còn khá đông người nán lại chờ đợi.
Trong số đó, có người là fan và trạm tỷ của các thí sinh đã có sẵn độ nhận diện nhất định, có người là thợ chụp ảnh chuyên nghiệp đến để quay fan cam các thực tập sinh tiềm năng hoặc đang hot nhằm kiếm lời, cũng có người là dân qua đường đến hóng hớt, tiện thể tìm kiếm cho mình một “bức tường mới”. Dù là ai, trong tay đều có ít nhất một món đạo cụ như điện thoại, máy ảnh, băng rôn hay bảng đèn.
Đợi ngoài trời lạnh buốt lâu như vậy, mọi người không khỏi bắt đầu bàn tán.
“Còn chưa ra à?”
“Chờ nữa chắc mình ngủ đứng luôn quá.”
“Phỏng vấn chẳng phải xong rồi sao?”
“Chắc còn chuyện gì cần dặn dò, không nhanh thế được.”
“Biết trước ghi hình muộn vậy thì tôi đã về sớm rồi.”
“Còn nhẹ đấy, mới bắt đầu thôi, về sau lịch trình của họ còn khủng hơn nhiều.”
…
Ai cũng rướn cổ lên hóng xem có thí sinh nào xuất hiện chưa, đúng lúc ấy, phía cổng vang lên một trận xôn xao.
“Ra rồi!” Có người vui mừng hô lên.
Vài bóng người từ trong toà nhà bước ra, cách vài giây sau, ngày càng có nhiều người nối đuôi nhau ra theo.
Chớp máy và đèn flash lập tức luân phiên nhau sáng rực cả một góc.
“Mấy người đi đầu là ai thế? Đi nhanh ghê, bỏ xa cả nhóm phía sau rồi.”
"Người của Tứ Gia Âm Nhạc đó, tôi thấy Mạc Lê rồi."
"Khúc Hân Trình đâu? Tôi không tìm thấy cậu ấy! Gấp gấp gấp!"
“Ở giữa kìa, phía trước cậu trai tóc đỏ đó.”
“Tống Nhan Hi! Livestream có mèo nhà cậu lên sóng đó! Cứ yên tâm mà nghỉ đi!”
"Triệu Diệc Phong! Cứ hát thoải mái đi! Đan Phong tỷ tỷ mãi ủng hộ cậu!"
"Từ Án đang vẫy tay với tôi kìa a a a a!"
Trời đêm tối mịt, chỉ có thể dựa vào đèn đường để xác định phương hướng, khoảng cách giữa đôi bên thì xa, số lượng thực tập sinh lên đến 101 người, mỗi người một phong cách khác nhau — ba điều kiện cộng lại, muốn nổi bật giữa đám đông thật sự không dễ dàng gì.
Ngay cả Khúc Hân Trình — một trong những thí sinh được đề cử nhiều nhất cho danh hiệu "nhan sắc cao nhất" trong phần phỏng vấn hậu kỳ, fan hâm mộ cũng nhất thời không tìm thấy bóng dáng, trừ khi nhan sắc nghịch thiên đến mức vượt trội hơn người khác một bậc.
Cách dễ thấy nhất là nhuộm một mái tóc có màu sắc dễ nhận diện, ví dụ điển hình là học viên tóc đỏ Lý Tự, người được coi như cột mốc nhận diện người, giữa biển người mênh mông chỉ có cái đầu đỏ rực như quả cà chua bi.
Thứ hai là những đặc điểm hoặc hành vi khác biệt rõ rệt, ví dụ như nhóm web drama chạy lên phía trước như thể đang vội về, Doãn Tử Trăn có chiều cao lõm xuống một đoạn, Từ Án cười và vẫy tay chào người hâm mộ, Triệu Diệc Phong một mình đi ở bên cạnh với một bím tóc đuôi sam nhỏ vểnh lên.
Cuối cùng mới đến ngoại hình — dưới ống kính công bằng với mọi người, ai nổi bật hơn thì chỉ cần liếc qua là biết.
Trong ba tiêu chí ấy, có một người hội tụ đủ cả ba.
Chàng trai tóc vàng nhạt thong thả đi ở cuối hàng, ánh trăng lạnh lẽo rơi trên mái tóc, tựa như được phủ một lớp ánh bạc tuyệt đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật đắt giá đang được trưng bày, không được phép chạm vào tùy tiện nếu chưa được cho phép.
Từng cột đèn đường vụt qua bên cạnh, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên gương mặt chàng trai lúc sáng lúc tối. Dù ai cũng đã trang điểm kỹ càng, lại cùng hứng ánh trăng và ánh đèn như nhau, thì làn da ấy vẫn trắng hơn phần lớn mọi người một tông.
Hắn khẽ cụp mắt, tay nhẹ nhàng đút vào túi áo khoác, bước đi mà phần thân trên không hề lắc lư. Dáng đi chuẩn mực ấy khiến khí chất của hắn giữa đám đông nổi bật như người mẫu nam, hoàn toàn trái ngược với một số thực tập sinh bước đi loạng choạng.
Chỉ cần liếc qua một cái, mức độ hút mắt của hắn trong đám đông cũng có thể xếp vào hàng top ba.
“Cậu tóc vàng kia là ai vậy?” Một fan đang cầm điện thoại quay idol nhà mình cũng không thể chống lại sự hấp dẫn đến từ nhan sắc đỉnh cao, ống kính hơi nghiêng về phía chàng trai tóc vàng kia, lương tâm cắn rứt liền diễn ngay một màn “tự trèo tường” ngay tại chỗ, “Đẹp trai quá đi mất.”
"Mạc Lê đó, cậu không phải đang cầm bảng đèn của cậu ấy sao?" Trạm tỷ vác máy ảnh lớn trên vai mắt cũng không chớp, chuyên tâm bấm máy lia lịa về phía Giang Dương Phàm.
"Không phải không phải, là cái người tóc màu nhạt nhất ấy."
"Có phải cái người ở phía sau không? Mặc áo khoác đen, cậu em trắng đến phát sáng ấy?" Người bên cạnh hỏi.
"Đúng đúng! Là cậu ấy!"
"Cậu ấy tên là Miura Yuki." Một người khác tốt bụng giải thích, “Trên hot search có nhiều người cầm ảnh chụp từ livestream hỏi cậu ấy là ai, diễn đàn cũng đã mở vài chủ đề riêng cho cậu ấy rồi. Ngoài khen đẹp trai, còn có cả bộ sưu tập ảnh meme với mấy câu thoại nổi tiếng. Xem ra là ứng viên tiềm năng hút fan đấy, đầu tư không lỗ đâu.”
“Cái tên này… nghe giống người nước ngoài quá nhỉ?”
“Ai mà biết cậu ấy——”
Âm thanh đột ngột im bặt.
Người tốt bụng đó lập tức ngưng lời, một tay giơ máy ảnh, một tay loạn xạ vẫy vẫy về một hướng nào đó, rồi gào lên khản cả giọng: “Yuki! Nhìn vào ống kính nè! Miura Yuki——! Bảo bối bị lãng tai hả!?”
Fan leo tường: "…"
Thì ra là fan truyền đạo.
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Story
Chương 18: Thì ra là fan truyền đạo.
10.0/10 từ 33 lượt.