Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 171: Không ngờ là kiểu anh trai tốt như vậy.
50@-
Bé Bưởi lúc nào cũng lịch sự dễ thương
Mong bé mau khỏe, mẹ đau lòng lắm
Chứ giờ ký tặng chủ nhật tính sao? Không phải bắt Yuzu bệnh mà vẫn phải đi, nhưng nếu không đi thì công cốc hết à?
Trời ơi, tụi mình được hoàn tiền không vậy? QWQ
Ai giả fan nhà Bưởi thì đừng giả nữa nhé, tích đức cho idol của mấy người đi
Chẳng lẽ mấy người bị cắt vé mới nhảy dựng lên thế?
Fan nhà Bưởi còn chưa lên tiếng, mấy người bớt lo giùm đi. Tụi này chỉ quan tâm Bưởi thôi ^ ^
Bệnh thì nghỉ, khỏe thì đi. Còn sao nữa?
Tôi chỉ lo cho tương lai làm idol của ẻm thôi, còn ký tặng sau này còn nhiều dịp, sức khỏe là quan trọng nhất
Yên tâm đi, dù em ấy không đi thì cũng không tới lượt mấy người thế chỗ đâu
Lại Vũ Đông quấn áo bông quanh người, hai tay đút túi, gương mặt giấu sau cổ áo kéo cao đến tận mũi, nhìn chẳng khác gì thú cưng bật chế độ theo sau nhân vật chính trong game, lẽo đẽo theo sau Lý Tự.
Ngay khi bước ra khỏi ký túc xá, dòng bình luận cũng biến mất do mất tín hiệu camera.
Hắn thì thấy tranh cãi này cũng chẳng cần thiết.
Dựa theo hiểu biết của hắn về Thiên Không Video, trừ phi hắn đang thở oxy nằm trong ICU, bằng không thì dù phải cáng lên cáng xuống, chương trình cũng sẽ vác hắn tới cho bằng được.
Tư bản máu lạnh là vậy đấy, dân văn phòng còn chưa chắc xin được nghỉ, huống chi là một thực tập sinh show tuyển chọn.
Hơn nữa, vẫn còn một ngày mà.
Chích thuốc hay truyền nước gì đó, chủ nhật hết sốt cũng không phải không thể. Trẻ khỏe như hắn, chẳng đến nỗi nằm bẹp suốt ba ngày đâu.
Chỉ là không ngờ lại mở bản đồ mới trước cả buổi ký tặng.
Xe đưa họ đến bệnh viện gần đó, Lý Tự hóa thân thành trợ lý của minh tinh, lấy nón và khẩu trang ra, bọc Lại Vũ Đông kín mít, tránh bị nhận ra.
Nếu không sợ hắn quá choáng nhìn không thấy đường, chắc cậu còn lôi thêm cặp kính râm cho đủ bộ.
Lại Vũ Đông cảm thấy Lý Tự đang đánh giá quá cao độ nổi tiếng của mình: “Giờ này ở phòng cấp cứu đâu đông lắm, có người cũng chưa chắc nhận ra tôi đâu…”
“Không chắc được. Lỡ có ai lén chụp đăng lên mạng thì sao? Rồi tụi không rõ là fan hay cái giống gì ùn ùn kéo tới bệnh viện vây quanh cậu, cậu tính sao?” Miệng Lý Tự cứ như súng máy, bắn không ngừng, “Yuki, cậu nhất định phải chú ý lời nói hành động của mình, sắp tới chung kết rồi, cậu phải sớm làm quen với thân phận idol. Hiểu không?”
Lại Vũ Đông: “…Hiểu.”
Dù hắn rất muốn phản bác là không đến mức đó, nhưng lại sợ bị Lý Tự giảng ngay tại chỗ một tiết “Nhập môn thần tượng học”.
Chẩn đoán: cảm lạnh do nhiễm gió, nguyên nhân có thể do mệt mỏi hoặc bị lạnh. Tiêm hạ sốt, rồi truyền dịch ba ngày.
Chủ đề lại quay về điểm khởi đầu. Lý Tự cứng rắn khẳng định là do kiệt sức, còn Lại Vũ Đông thì kiên trì rằng là do nhiễm lạnh, hai bên ai cũng không chịu nhường ai.
Một chút cố chấp không cần thiết.
Trong phòng truyền dịch, Lại Vũ Đông nằm trên ghế truyền nước, dịch truyền lạnh buốt theo ống dẫn nhỏ chảy vào tĩnh mạch, khiến cả cánh tay như bị nhét vào xô đá.
Đã mấy năm rồi hắn không truyền nước thế này.
“Bây giờ là hai giờ sáng, chắc truyền xong cũng bốn giờ. Phải cách 12 tiếng mới được truyền tiếp, cậu chiều hay tối nay chắc sẽ tới đây lại, còn tôi chắc không ra được rồi.” Lý Tự cầm chai nước khoáng do anh nhờ nhân viên mua.
Cậu vặn nắp chai nước đưa qua: “Nhưng mà cậu cũng tiêm với truyền nước rồi, lát nữa về nhớ uống thuốc, ngủ một giấc dậy chắc là ổn hẳn thôi. Chủ nhật chắc chắn có thể khoẻ khoắn mà tham gia ký tặng.”
Lại Vũ Đông dùng tay còn rảnh nhận lấy chai nước: “Cảm ơn cậu, tối khuya còn chịu ngồi đợi ở đây với tôi như vậy.”
Hắn biết rõ, Lý Tự chắc chắn cũng rất mệt.
Để chinh phục được sân khấu khó nhằn này, nhóm của bọn hắn suốt một tuần nay gần như chẳng được ngủ ngon, mà thời gian luyện tập của Lý Tự chỉ đứng sau hắn. Ấy vậy mà Lý Tự lại không đánh thức Từ Án hay nhờ người khác đi cùng.
“…Cũng không thể mặt dày hưởng ké độ hot của cậu được.” Lý Tự lúng túng tìm lý do cho lòng tốt của mình, “Cậu đừng cảm động quá, tôi chỉ là biết ơn báo đáp thôi. Nếu mọi người sớm biết cậu leo hạng nhanh thế, đừng nói là một trăm, ít nhất cũng phải có năm mươi người sẵn sàng cõng cậu đến bệnh viện cho coi.”
Lại Vũ Đông vừa buồn cười vừa bất lực: “Nói quá rồi đó.”
Hắn biết, nhiều người vì nổi tiếng mà không từ thủ đoạn, nhưng qua tiếp xúc thì thấy kiểu người này trong giới thực tập sinh không tới một nửa.
Tất nhiên, kiểu có chút toan tính như Tô Tuấn Triết thì không tính vào nhóm đó.
“Nói mới nhớ, hình như cậu rất rành việc chăm sóc người bệnh nhỉ?” Lại Vũ Đông tiện miệng gợi chuyện.
“Ờ, tôi có đứa em gái, sức khoẻ không tốt, bệnh suốt.” Lý Tự chống cằm, “Ba mẹ bận rộn suốt, toàn tôi đưa con bé đi bệnh viện.”
Đây là lần đầu tiên Lại Vũ Đông nghe Lý Tự nói về gia đình mình, hắn tinh ý không hỏi sâu hay phán xét ba mẹ đối phương: “Chắc cậu với em gái thân thiết lắm.”
“Cũng khá đó.”
“Cậu đi thi show thế này, con bé chắc nhớ cậu lắm.”
“Cũng bình thường.” Lý Tự liếc nhìn nhân viên đi cùng, người kia đang gật gà gật gù như sắp ngủ tới nơi.
Thấy thế, cậu hạ giọng: “Tôi có mang điện thoại.”
Lại Vũ Đông ngộ ra: “Cho nên cậu mới…”
“Đại khái vậy.”
Không ngờ là kiểu anh trai tốt như vậy.
Thời gian truyền nước kéo dài, hai người cứ vậy trò chuyện linh tinh cho qua giờ.
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Bé Bưởi lúc nào cũng lịch sự dễ thương
Mong bé mau khỏe, mẹ đau lòng lắm
Chứ giờ ký tặng chủ nhật tính sao? Không phải bắt Yuzu bệnh mà vẫn phải đi, nhưng nếu không đi thì công cốc hết à?
Trời ơi, tụi mình được hoàn tiền không vậy? QWQ
Ai giả fan nhà Bưởi thì đừng giả nữa nhé, tích đức cho idol của mấy người đi
Chẳng lẽ mấy người bị cắt vé mới nhảy dựng lên thế?
Fan nhà Bưởi còn chưa lên tiếng, mấy người bớt lo giùm đi. Tụi này chỉ quan tâm Bưởi thôi ^ ^
Bệnh thì nghỉ, khỏe thì đi. Còn sao nữa?
Tôi chỉ lo cho tương lai làm idol của ẻm thôi, còn ký tặng sau này còn nhiều dịp, sức khỏe là quan trọng nhất
Yên tâm đi, dù em ấy không đi thì cũng không tới lượt mấy người thế chỗ đâu
Lại Vũ Đông quấn áo bông quanh người, hai tay đút túi, gương mặt giấu sau cổ áo kéo cao đến tận mũi, nhìn chẳng khác gì thú cưng bật chế độ theo sau nhân vật chính trong game, lẽo đẽo theo sau Lý Tự.
Ngay khi bước ra khỏi ký túc xá, dòng bình luận cũng biến mất do mất tín hiệu camera.
Hắn thì thấy tranh cãi này cũng chẳng cần thiết.
Dựa theo hiểu biết của hắn về Thiên Không Video, trừ phi hắn đang thở oxy nằm trong ICU, bằng không thì dù phải cáng lên cáng xuống, chương trình cũng sẽ vác hắn tới cho bằng được.
Tư bản máu lạnh là vậy đấy, dân văn phòng còn chưa chắc xin được nghỉ, huống chi là một thực tập sinh show tuyển chọn.
Hơn nữa, vẫn còn một ngày mà.
Chích thuốc hay truyền nước gì đó, chủ nhật hết sốt cũng không phải không thể. Trẻ khỏe như hắn, chẳng đến nỗi nằm bẹp suốt ba ngày đâu.
Chỉ là không ngờ lại mở bản đồ mới trước cả buổi ký tặng.
Xe đưa họ đến bệnh viện gần đó, Lý Tự hóa thân thành trợ lý của minh tinh, lấy nón và khẩu trang ra, bọc Lại Vũ Đông kín mít, tránh bị nhận ra.
Nếu không sợ hắn quá choáng nhìn không thấy đường, chắc cậu còn lôi thêm cặp kính râm cho đủ bộ.
Lại Vũ Đông cảm thấy Lý Tự đang đánh giá quá cao độ nổi tiếng của mình: “Giờ này ở phòng cấp cứu đâu đông lắm, có người cũng chưa chắc nhận ra tôi đâu…”
“Không chắc được. Lỡ có ai lén chụp đăng lên mạng thì sao? Rồi tụi không rõ là fan hay cái giống gì ùn ùn kéo tới bệnh viện vây quanh cậu, cậu tính sao?” Miệng Lý Tự cứ như súng máy, bắn không ngừng, “Yuki, cậu nhất định phải chú ý lời nói hành động của mình, sắp tới chung kết rồi, cậu phải sớm làm quen với thân phận idol. Hiểu không?”
Lại Vũ Đông: “…Hiểu.”
Dù hắn rất muốn phản bác là không đến mức đó, nhưng lại sợ bị Lý Tự giảng ngay tại chỗ một tiết “Nhập môn thần tượng học”.
Chẩn đoán: cảm lạnh do nhiễm gió, nguyên nhân có thể do mệt mỏi hoặc bị lạnh. Tiêm hạ sốt, rồi truyền dịch ba ngày.
Chủ đề lại quay về điểm khởi đầu. Lý Tự cứng rắn khẳng định là do kiệt sức, còn Lại Vũ Đông thì kiên trì rằng là do nhiễm lạnh, hai bên ai cũng không chịu nhường ai.
Một chút cố chấp không cần thiết.
Trong phòng truyền dịch, Lại Vũ Đông nằm trên ghế truyền nước, dịch truyền lạnh buốt theo ống dẫn nhỏ chảy vào tĩnh mạch, khiến cả cánh tay như bị nhét vào xô đá.
Đã mấy năm rồi hắn không truyền nước thế này.
“Bây giờ là hai giờ sáng, chắc truyền xong cũng bốn giờ. Phải cách 12 tiếng mới được truyền tiếp, cậu chiều hay tối nay chắc sẽ tới đây lại, còn tôi chắc không ra được rồi.” Lý Tự cầm chai nước khoáng do anh nhờ nhân viên mua.
Cậu vặn nắp chai nước đưa qua: “Nhưng mà cậu cũng tiêm với truyền nước rồi, lát nữa về nhớ uống thuốc, ngủ một giấc dậy chắc là ổn hẳn thôi. Chủ nhật chắc chắn có thể khoẻ khoắn mà tham gia ký tặng.”
Lại Vũ Đông dùng tay còn rảnh nhận lấy chai nước: “Cảm ơn cậu, tối khuya còn chịu ngồi đợi ở đây với tôi như vậy.”
Hắn biết rõ, Lý Tự chắc chắn cũng rất mệt.
Để chinh phục được sân khấu khó nhằn này, nhóm của bọn hắn suốt một tuần nay gần như chẳng được ngủ ngon, mà thời gian luyện tập của Lý Tự chỉ đứng sau hắn. Ấy vậy mà Lý Tự lại không đánh thức Từ Án hay nhờ người khác đi cùng.
“…Cũng không thể mặt dày hưởng ké độ hot của cậu được.” Lý Tự lúng túng tìm lý do cho lòng tốt của mình, “Cậu đừng cảm động quá, tôi chỉ là biết ơn báo đáp thôi. Nếu mọi người sớm biết cậu leo hạng nhanh thế, đừng nói là một trăm, ít nhất cũng phải có năm mươi người sẵn sàng cõng cậu đến bệnh viện cho coi.”
Lại Vũ Đông vừa buồn cười vừa bất lực: “Nói quá rồi đó.”
Hắn biết, nhiều người vì nổi tiếng mà không từ thủ đoạn, nhưng qua tiếp xúc thì thấy kiểu người này trong giới thực tập sinh không tới một nửa.
Tất nhiên, kiểu có chút toan tính như Tô Tuấn Triết thì không tính vào nhóm đó.
“Nói mới nhớ, hình như cậu rất rành việc chăm sóc người bệnh nhỉ?” Lại Vũ Đông tiện miệng gợi chuyện.
“Ờ, tôi có đứa em gái, sức khoẻ không tốt, bệnh suốt.” Lý Tự chống cằm, “Ba mẹ bận rộn suốt, toàn tôi đưa con bé đi bệnh viện.”
Đây là lần đầu tiên Lại Vũ Đông nghe Lý Tự nói về gia đình mình, hắn tinh ý không hỏi sâu hay phán xét ba mẹ đối phương: “Chắc cậu với em gái thân thiết lắm.”
“Cũng khá đó.”
“Cậu đi thi show thế này, con bé chắc nhớ cậu lắm.”
“Cũng bình thường.” Lý Tự liếc nhìn nhân viên đi cùng, người kia đang gật gà gật gù như sắp ngủ tới nơi.
Thấy thế, cậu hạ giọng: “Tôi có mang điện thoại.”
Lại Vũ Đông ngộ ra: “Cho nên cậu mới…”
“Đại khái vậy.”
Không ngờ là kiểu anh trai tốt như vậy.
Thời gian truyền nước kéo dài, hai người cứ vậy trò chuyện linh tinh cho qua giờ.
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Story
Chương 171: Không ngờ là kiểu anh trai tốt như vậy.
10.0/10 từ 33 lượt.