Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 152: Vũ đạo của bọn họ có cái đó hả?!
67@-
Một ngày đẹp trời.
Lại Vũ Đông đứng cô độc trước cửa, không có ai tan ca cũng chẳng có ai tới ca sớm, hắn trông như một kẻ lạc quẻ giữa không gian im ắng.
Không còn cách nào, sáu giờ sáng – cái giờ vô cùng lỡ cỡ.
Đúng lúc này, từ xa vọng lại một tiếng gọi đầy nội lực.
"Lại —— Vũ —— Đông ——!"
Từng chữ rõ ràng, kéo dài vang vọng, dù khoảng cách xa cũng không ngăn được, như muốn phá vỡ bức tường vô hình, truyền đạt tình cảm tới người mình không thể chạm tới như sao trời.
Tiếng gọi phát ra từ một fan đang đợi bên ngoài.
Lại Vũ Đông thoáng sững người, đầu óc lơ mơ bỗng tỉnh táo như bị tạt nước đá. Kể từ sau Lương Chi Thịnh, đây là lần đầu tiên hắn được ai đó gọi bằng tên thật.
Không còn là “Miura Yuki”, mà là “Lại Vũ Đông”.
Khoảng cách giữa hắn và thế giới này, dường như lại khẽ khàng thu hẹp thêm một chút.
Lại Vũ Đông nhìn theo hướng tiếng gọi, cô gái phía xa nhảy cẫng lên vì vui sướng, mái tóc cột đuôi ngựa vẽ thành đường cong uyển chuyển giữa không trung. Cô ấy vẫy tấm bảng tên được làm rất đẹp, chỉ tiếc là ở khoảng cách này không nhìn rõ chữ viết gì.
Việc được chính chủ để ý khiến cô nàng fan kia được tiếp thêm dũng khí, cô dốc hết sức hô to:
“Không cần cảm ơn đâu——!”
Cả nhóm fan lập tức bật cười rộn rã.
“Chị em đúng là huyền thoại luôn đó hahaha!”
“Chờ cả buổi cuối cùng chỉ nói vậy thôi hả??”
“Cổ vũ từ xa ngàn dặm chỉ để bảo idol khỏi cần cảm ơn??”
“Trời ơi, mới ăn xong bữa sáng mà cười muốn trào ra luôn.”
Biết bao giọng nói tràn đầy sức sống vang lên, dù không ai hét to như cô gái lúc nãy, Lại Vũ Đông không nghe rõ các bạn ấy đang nói gì, nhưng cảm xúc rộn ràng lan truyền khiến hắn cũng bật cười theo.
Không cần lời giải thích nào thêm, hắn biết các bạn ấy đang nói đến Nhật ký tan làm.
Người ta thường nói idol nên chủ động đáp lại fan, tạo nên sự tương tác hai chiều. Nhưng lúc này, cảm xúc trong lòng hắn lại hoàn toàn ngược lại.
Chính hắn là người được tình yêu thương đáp lại.
Sau đó, tiếng hô hào tiếp tục vang lên——
“Bảo bối! Giơ tay tạo hình trái tim trên đầu đi! Mami muốn thấy nè!”
“Tai thỏ! Làm tai thỏ đi!”
“Bé Bưởi ơi! Xoay vòng kiểu chim cánh cụt nha!”
...
Lại Vũ Đông sợ mấy bạn fan gào hét đến khản cả cổ, nên cố gắng thực hiện mọi lời yêu cầu của họ. Hôm nay lại không có thành viên nào đi cùng, hắn muốn nán lại bao lâu cũng được.
Cứ như một hồ điều ước biết chiều lòng tất cả, thậm chí không cần phải thảy đồng xu.
Cho đến khi Lại Vũ Đông che miệng hắt hơi một cái, đám fan lập tức ngừng gọi, lần lượt giục hắn mau về ký túc xá nghỉ ngơi.
“Về tắm nước nóng ngay nha! Đừng để cảm lạnh đó!”
“Đừng bán nghệ nữa! Sức khỏe quan trọng hơn!”
“Chồng ơi chiều gặp nha! Yêu anh!”
“Chờ bảo bối đi làm! Mami cũng đi ngủ đây!”
Giữa những lời nhắn nhủ đầy quan tâm, Lại Vũ Đông bị fan “ép buộc” quay về ký túc xá, hoạt động giao lưu buộc phải kết thúc tại đây.
Hắn dừng lại trước cửa kính, quay đầu nhìn lại, lập tức nghe tiếng một fan thẫn thờ hét to:
“Mau vào đi! Tạm biệt!”
Nghe giọng, đó là cô fan gọi tên thật hắn lúc nãy. Cô ấy như Chức Nữ đứng bên bờ ngân hà, rưng rưng "từ biệt" Ngưu Lang chỉ gặp một lần mỗi năm. Lại Vũ Đông bất đắc dĩ mỉm cười, vẫy tay tạm biệt về phía giọng nói vừa rồi.
Chủ đề Trải nghiệm cảm giác làm "hòn vọng phu"
Chủ thớt: Nhìn bóng dáng Lại Lại khuất dần khỏi tầm mắt, tớ cô đơn quá...
Chỉ mới canh tan làm thôi mà đã thấy trống trải vậy rồi, sau này nếu gặp ảnh ở fansign, tới giờ bị staff đuổi, tui biết phải làm sao đây? Rồi lúc giải tán concert thì sao?!!
Không có LVD thì tui sống không nổi đâu!!
1L
Chị gái suy nghĩ xa ghê, lôi cả chuyện giải tán concert vô nữa…
2L
Nộp video tan làm ra đây coi!
3L
Vote Galaxy chưa? Hôm nay là ngày đầu tiên đó, đừng quên nha.
4L
Ngày mới – bảng mới! Các chị em fan Bưởi, tập hợp! Nghe lệnh tui! Giành lấy suất ký tặng nào!
5L
Dân văn phòng xin nghỉ hẳn hai ngày để vote luôn đây.
...
Trong khi Lại Vũ Đông đang cật lực chuẩn bị cho sân khấu vòng ba, thì fan của hắn cũng đang hừng hực khí thế cày bảng bình chọn cho vòng tiếp theo.
Hai giờ chiều cùng ngày.
Chính xác thì còn mười lăm phút nữa mới hai giờ.
Người tan làm muộn nhất – Lại Vũ Đông – lại là người đầu tiên có mặt ở phòng tập. Tinh thần làm việc của hắn khiến người đến sau là Giang Dương Phàm nghi ngờ hắn thật ra chưa từng rời khỏi đây.
Giang Dương Phàm nhìn đội trưởng với ánh mắt khó tin: “Cậu đi lúc mấy giờ vậy?”
“Sáu giờ hơn?”
Lại Vũ Đông giơ ly Americano lạnh áp lên má, hắn phát hiện dùng loại "thuốc Đông y" của giới trẻ để tỉnh ngủ chườm còn hiệu quả hơn cả uống. Mới nãy vừa ghé căn tin xin thêm đá xong, lạnh đến tỉnh cả người.
“Sao có cảm giác còn tan làm muộn hơn cả vòng 1 vậy?” Triệu Diệc Phong vừa bước vào phòng tập đã nghe được đoạn hội thoại khiến tim anh suýt ngừng đập.
Anh buông lời trêu ghẹo với giọng nhẹ nhàng: “Hôm nay chắc tới lượt anh dạy em nhảy rồi nha, Yuki lão sư?”
Lại Vũ Đông gật đầu: “Ừm, hôm nay dạy em cách 'vượt con dốc nhỏ'."
Triệu Diệc Phong: “??”
Vũ đạo của bọn họ có cái đó hả?!
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Một ngày đẹp trời.
Lại Vũ Đông đứng cô độc trước cửa, không có ai tan ca cũng chẳng có ai tới ca sớm, hắn trông như một kẻ lạc quẻ giữa không gian im ắng.
Không còn cách nào, sáu giờ sáng – cái giờ vô cùng lỡ cỡ.
Đúng lúc này, từ xa vọng lại một tiếng gọi đầy nội lực.
"Lại —— Vũ —— Đông ——!"
Từng chữ rõ ràng, kéo dài vang vọng, dù khoảng cách xa cũng không ngăn được, như muốn phá vỡ bức tường vô hình, truyền đạt tình cảm tới người mình không thể chạm tới như sao trời.
Tiếng gọi phát ra từ một fan đang đợi bên ngoài.
Lại Vũ Đông thoáng sững người, đầu óc lơ mơ bỗng tỉnh táo như bị tạt nước đá. Kể từ sau Lương Chi Thịnh, đây là lần đầu tiên hắn được ai đó gọi bằng tên thật.
Không còn là “Miura Yuki”, mà là “Lại Vũ Đông”.
Khoảng cách giữa hắn và thế giới này, dường như lại khẽ khàng thu hẹp thêm một chút.
Lại Vũ Đông nhìn theo hướng tiếng gọi, cô gái phía xa nhảy cẫng lên vì vui sướng, mái tóc cột đuôi ngựa vẽ thành đường cong uyển chuyển giữa không trung. Cô ấy vẫy tấm bảng tên được làm rất đẹp, chỉ tiếc là ở khoảng cách này không nhìn rõ chữ viết gì.
Việc được chính chủ để ý khiến cô nàng fan kia được tiếp thêm dũng khí, cô dốc hết sức hô to:
“Không cần cảm ơn đâu——!”
Cả nhóm fan lập tức bật cười rộn rã.
“Chị em đúng là huyền thoại luôn đó hahaha!”
“Chờ cả buổi cuối cùng chỉ nói vậy thôi hả??”
“Cổ vũ từ xa ngàn dặm chỉ để bảo idol khỏi cần cảm ơn??”
“Trời ơi, mới ăn xong bữa sáng mà cười muốn trào ra luôn.”
Biết bao giọng nói tràn đầy sức sống vang lên, dù không ai hét to như cô gái lúc nãy, Lại Vũ Đông không nghe rõ các bạn ấy đang nói gì, nhưng cảm xúc rộn ràng lan truyền khiến hắn cũng bật cười theo.
Không cần lời giải thích nào thêm, hắn biết các bạn ấy đang nói đến Nhật ký tan làm.
Người ta thường nói idol nên chủ động đáp lại fan, tạo nên sự tương tác hai chiều. Nhưng lúc này, cảm xúc trong lòng hắn lại hoàn toàn ngược lại.
Chính hắn là người được tình yêu thương đáp lại.
Sau đó, tiếng hô hào tiếp tục vang lên——
“Bảo bối! Giơ tay tạo hình trái tim trên đầu đi! Mami muốn thấy nè!”
“Tai thỏ! Làm tai thỏ đi!”
“Bé Bưởi ơi! Xoay vòng kiểu chim cánh cụt nha!”
...
Lại Vũ Đông sợ mấy bạn fan gào hét đến khản cả cổ, nên cố gắng thực hiện mọi lời yêu cầu của họ. Hôm nay lại không có thành viên nào đi cùng, hắn muốn nán lại bao lâu cũng được.
Cứ như một hồ điều ước biết chiều lòng tất cả, thậm chí không cần phải thảy đồng xu.
Cho đến khi Lại Vũ Đông che miệng hắt hơi một cái, đám fan lập tức ngừng gọi, lần lượt giục hắn mau về ký túc xá nghỉ ngơi.
“Về tắm nước nóng ngay nha! Đừng để cảm lạnh đó!”
“Đừng bán nghệ nữa! Sức khỏe quan trọng hơn!”
“Chồng ơi chiều gặp nha! Yêu anh!”
“Chờ bảo bối đi làm! Mami cũng đi ngủ đây!”
Giữa những lời nhắn nhủ đầy quan tâm, Lại Vũ Đông bị fan “ép buộc” quay về ký túc xá, hoạt động giao lưu buộc phải kết thúc tại đây.
Hắn dừng lại trước cửa kính, quay đầu nhìn lại, lập tức nghe tiếng một fan thẫn thờ hét to:
“Mau vào đi! Tạm biệt!”
Nghe giọng, đó là cô fan gọi tên thật hắn lúc nãy. Cô ấy như Chức Nữ đứng bên bờ ngân hà, rưng rưng "từ biệt" Ngưu Lang chỉ gặp một lần mỗi năm. Lại Vũ Đông bất đắc dĩ mỉm cười, vẫy tay tạm biệt về phía giọng nói vừa rồi.
Chủ đề Trải nghiệm cảm giác làm "hòn vọng phu"
Chủ thớt: Nhìn bóng dáng Lại Lại khuất dần khỏi tầm mắt, tớ cô đơn quá...
Chỉ mới canh tan làm thôi mà đã thấy trống trải vậy rồi, sau này nếu gặp ảnh ở fansign, tới giờ bị staff đuổi, tui biết phải làm sao đây? Rồi lúc giải tán concert thì sao?!!
Không có LVD thì tui sống không nổi đâu!!
1L
Chị gái suy nghĩ xa ghê, lôi cả chuyện giải tán concert vô nữa…
2L
Nộp video tan làm ra đây coi!
3L
Vote Galaxy chưa? Hôm nay là ngày đầu tiên đó, đừng quên nha.
4L
Ngày mới – bảng mới! Các chị em fan Bưởi, tập hợp! Nghe lệnh tui! Giành lấy suất ký tặng nào!
5L
Dân văn phòng xin nghỉ hẳn hai ngày để vote luôn đây.
...
Trong khi Lại Vũ Đông đang cật lực chuẩn bị cho sân khấu vòng ba, thì fan của hắn cũng đang hừng hực khí thế cày bảng bình chọn cho vòng tiếp theo.
Hai giờ chiều cùng ngày.
Chính xác thì còn mười lăm phút nữa mới hai giờ.
Người tan làm muộn nhất – Lại Vũ Đông – lại là người đầu tiên có mặt ở phòng tập. Tinh thần làm việc của hắn khiến người đến sau là Giang Dương Phàm nghi ngờ hắn thật ra chưa từng rời khỏi đây.
Giang Dương Phàm nhìn đội trưởng với ánh mắt khó tin: “Cậu đi lúc mấy giờ vậy?”
“Sáu giờ hơn?”
Lại Vũ Đông giơ ly Americano lạnh áp lên má, hắn phát hiện dùng loại "thuốc Đông y" của giới trẻ để tỉnh ngủ chườm còn hiệu quả hơn cả uống. Mới nãy vừa ghé căn tin xin thêm đá xong, lạnh đến tỉnh cả người.
“Sao có cảm giác còn tan làm muộn hơn cả vòng 1 vậy?” Triệu Diệc Phong vừa bước vào phòng tập đã nghe được đoạn hội thoại khiến tim anh suýt ngừng đập.
Anh buông lời trêu ghẹo với giọng nhẹ nhàng: “Hôm nay chắc tới lượt anh dạy em nhảy rồi nha, Yuki lão sư?”
Lại Vũ Đông gật đầu: “Ừm, hôm nay dạy em cách 'vượt con dốc nhỏ'."
Triệu Diệc Phong: “??”
Vũ đạo của bọn họ có cái đó hả?!
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Story
Chương 152: Vũ đạo của bọn họ có cái đó hả?!
10.0/10 từ 33 lượt.