Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 134: Dự định sao này
51@-
Giả vờ không quen nhau trước ống kính, đây là yêu cầu kỳ quặc gì thế?
Lại Vũ Đông khó hiểu nhìn thiếu niên tóc đỏ trước mặt, suy nghĩ hồi lâu rồi đưa ra một giả thuyết mà hắn cho là hợp lý nhất: “Cậu đang giữ hình tượng hả?”
Xin thứ lỗi hắn không nghĩ ra khả năng thứ hai.
Tổng không thể nào thật sự là fan only, đến cả CP của hắn và cậu ấy cũng từ chối ngay cửa chứ?
Hắn không muốn lời nói của mình trở thành lời tiên tri ứng nghiệm.
“Tôi...”
Lý Tự bị lối suy nghĩ kỳ quái kia làm nghẹn họng, khóe miệng khẽ giật, muốn phản bác rằng cậu chưa từng cố xây dựng hình tượng gì, nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm được lý do thuyết phục.
Cậu ấy mặt không cảm xúc uống một ngụm coca lạnh, dựa vào nhiệt độ đồ uống để bình tĩnh lại: “Độ hot phòng ký túc xá chúng ta rất cao, đã vượt qua nơi có độ hot cao nhất lúc đầu cuộc thi là phòng 502 rồi, chính là nhóm web drama liên kết bằng phiếu nhóm của Trương Minh Triệt.”
“Ừm.” Lại Vũ Đông gật đầu ra hiệu đã hiểu.
Nhóm web drama mà cậu nhắc đến là chỉ ba người từng chung đội ở sân khấu đầu tiên – Giang Dương Phàm, Vu Nhất Chân và Trương Minh Triệt. Ba người thường xuyên được nhắc cùng nhau trên mạng, nhưng dạo gần đây tần suất xuất hiện trong các đoạn bình luận đã giảm đi khá nhiều.
Có lẽ fan nhóm không phát huy được sức mạnh nữa rồi.
“Rất nhiều fan nhóm của ký túc xá 707 đang cố gắng ‘vớt’ Lương Chi Thịnh, nhưng dựa theo thứ hạng tuần trước, tôi đoán anh ấy không vớt lên được.” Lý Tự tự giễu cười cười, “Đương nhiên rồi, tôi cũng ăn không ít ‘lợi ích’ từ ký túc xá. Giai đoạn thi đấu thứ hai chỉ có thể bình chọn cho ba người, cơ bản là fan nhà cậu hoặc fan nhà Từ Án ‘tiện thể’ bình chọn cho tôi và Lương Chi Thịnh. Dù sao bình chọn cho hai chúng tôi không có uy h**p, cứ coi như làm việc tốt thôi.”
“Đặc biệt là fan nhà cậu, có quá nhiều fan yêu thích kiểu mối tình đầu không đủ nhẫn tâm. Họ khá để tâm đến chuyện cậu có sống thoải mái hay không. Cộng thêm chuyện cậu từng giúp tôi sửa lời rap, cho nên họ tốt bụng vote cho tôi khá nhiều phiếu hữu nghị, cũng không rõ họ lấy đâu ra kết luận là bọn mình quan hệ tốt nữa.”
Lại Vũ Đông trầm ngâm nhìn Lý Tự đang lải nhải bên cạnh.
Câu cuối nghe thì như đang oán trách, nhưng trong lời nói lại thấp thoáng niềm vui vì được công nhận mối quan hệ giữa hai người. Rõ ràng là muốn giấu cảm xúc mà lại không kìm được, còn cố ý chạy đến trước mặt hắn nhắc tới, chỉ thiếu điều hất cằm một cái rồi khen tụi fan “tinh mắt thật”.
Ừm, không phản bác, cũng không chỉ rõ.
Cứ để vậy đi.
“Sau đó thì sao?” Lại Vũ Đông bình thản hỏi.
Lý Tự hít sâu một hơi: “Tôi không muốn dựa hơi cậu. Dù không thể debut, tôi cũng muốn dựa vào thực lực của bản thân.”
“Hiểu rồi.” Lại Vũ Đông lấy ra một bịch gà viên từ túi giấy kraft, xé gói sốt đã bị hơi nóng làm ấm lên. Một loạt động tác đời thường khiến bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, “Đã vậy thì tôi sẽ không can thiệp, nhưng vẫn muốn nói quan điểm của mình.”
Hắn nghiêng đầu, tay cầm một miếng gà viên chấm sốt: “Tôi không nghĩ việc phòng 707 được yêu thích là công lao của một vài người. Bốn đứa bọn mình thiếu ai cũng không được. Nếu đổi cậu thành Tằng Khải, chưa chắc người ta sẽ tiện tay vote cho cậu ta đâu.”
“Cho nên, không phải là độ hot của tôi, mà là của tụi mình.”
Ánh đèn đường chiếu sáng đôi mắt sáng như mã não đen, tựa như những vì sao rơi xuống nhân gian.
Lý Tự lặng lẽ nhìn thiếu niên tóc vàng nhạt bên cạnh. Đối phương vừa nói xong câu khiến người ta cảm động thì lập tức nhét luôn miếng gà viên vào miệng, như thể chậm một giây nữa là sẽ đói chết vậy.
Cậu thu hồi ánh mắt, nhét nốt phần burger còn lại vào miệng, nhai rồi nuốt xuống.
Lời nói quá đỗi tốt đẹp khiến lòng cậu thoáng lay động.
“Với lại, mọi người sẽ hiểu nhầm là tụi mình cãi nhau đó.” Lại Vũ Đông bồi thêm một câu.
Lý Tự: “…”
Lý Tự: “Quan trọng vậy à?”
“Có lẽ?”
Không khí lắng xuống, hai người mỗi người ôm một tâm sự, ăn bữa fastfood hiếm hoi của mình. Nhìn từ xa, ánh đèn đường rọi sáng trạm xe buýt, kéo dài bóng dáng họ như một khung hình điện ảnh đầy chất thơ.
Nếu không vì gió lạnh cắt da cắt thịt của tháng Mười Hai khiến tai đỏ ửng, tay tê cứng thì khung cảnh ấy còn ấm áp hơn nữa.
“Yuki.” Lý Tự đột ngột lên tiếng.
“Hửm?”
“Nếu cậu không debut thì tính làm gì?”
Lại Vũ Đông đương nhiên không thể trả lời là đổi phó bản làm nhiệm vụ.
Hắn bám theo quỹ đạo đời sống bình thường, đưa ra câu trả lời hợp lý: “Học tiếp.”
“Cuộc đời cậu chán thật đấy.” Lý Tự phán một câu.
Bị phán như vậy bởi một thanh niên nổi loạn tiêu chuẩn, Lại Vũ Đông chẳng thấy bất ngờ, hắn mỉm cười không mấy để tâm: “Thế còn cậu?”
“Chưa nghĩ ra. Ký hợp đồng rồi thì trong thời gian ngắn không được tham gia show khác. Công ty nhỏ thì chẳng có tài nguyên hay ghép nhóm debut, chắc chỉ còn cách viết nhạc xem có nổi được không. Haizz, không được thì đành đi làm Vtuber, dạo này mấy cái đó hot lắm.”
Được, một đáp án rất “hai chiều”.
Lại Vũ Đông chấm thêm tí sốt: “Cậu không học tiếp à?”
Nếu hắn nhớ không lầm, Lý Tự nhỏ hơn hắn một tuổi, nếu học hành suôn sẻ thì hiện tại hẳn là sinh viên đại học hoặc cao đẳng.
Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng đã đi làm.
“Tôi đã làm thủ tục bảo lưu việc học.” Lý Tự nhìn xa về bầu trời đêm, “Cho bản thân hai năm, không ‘làm nên trò trống’ thì quay về đi học, nếu ‘làm nên trò trống’ được thì không đi học nữa.”
“Rất có khí phách.” Lại Vũ Đông nhận xét.
Nếu là hắn thì sẽ không dám vì một phút nhiệt huyết mà từ bỏ con đường học hành ổn định. Nếu muốn làm gì thì phải đợi sau khi tốt nghiệp, trừ phi hắn nắm chắc mười phần.
Hắn là kiểu người theo chủ nghĩa an toàn, không dám đặt cược tương lai.
“Không thể chậm trễ được nữa, tôi đã mười tám tuổi rồi. Từ Án tham gia ‘Lắng Nghe Giọng Nói Của Tôi’ lúc mới mười bảy.” Lý Tự uể oải nói, “Tôi không muốn sống một cuộc đời gò bó, nhốt mình trong cái lồng sắt mang tên trường học, học mấy môn vô dụng với công việc, sống như thế có ý nghĩa gì?”
“Nhưng mà…” Lại Vũ Đông do dự, sau một hồi đấu tranh nội tâm thì quyết định khuyên nhủ, “Với những người buộc phải từ bỏ việc học, thì sự nổi loạn của cậu lại là một dạng sống theo quy tắc.”
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Giả vờ không quen nhau trước ống kính, đây là yêu cầu kỳ quặc gì thế?
Lại Vũ Đông khó hiểu nhìn thiếu niên tóc đỏ trước mặt, suy nghĩ hồi lâu rồi đưa ra một giả thuyết mà hắn cho là hợp lý nhất: “Cậu đang giữ hình tượng hả?”
Xin thứ lỗi hắn không nghĩ ra khả năng thứ hai.
Tổng không thể nào thật sự là fan only, đến cả CP của hắn và cậu ấy cũng từ chối ngay cửa chứ?
Hắn không muốn lời nói của mình trở thành lời tiên tri ứng nghiệm.
“Tôi...”
Lý Tự bị lối suy nghĩ kỳ quái kia làm nghẹn họng, khóe miệng khẽ giật, muốn phản bác rằng cậu chưa từng cố xây dựng hình tượng gì, nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm được lý do thuyết phục.
Cậu ấy mặt không cảm xúc uống một ngụm coca lạnh, dựa vào nhiệt độ đồ uống để bình tĩnh lại: “Độ hot phòng ký túc xá chúng ta rất cao, đã vượt qua nơi có độ hot cao nhất lúc đầu cuộc thi là phòng 502 rồi, chính là nhóm web drama liên kết bằng phiếu nhóm của Trương Minh Triệt.”
“Ừm.” Lại Vũ Đông gật đầu ra hiệu đã hiểu.
Nhóm web drama mà cậu nhắc đến là chỉ ba người từng chung đội ở sân khấu đầu tiên – Giang Dương Phàm, Vu Nhất Chân và Trương Minh Triệt. Ba người thường xuyên được nhắc cùng nhau trên mạng, nhưng dạo gần đây tần suất xuất hiện trong các đoạn bình luận đã giảm đi khá nhiều.
Có lẽ fan nhóm không phát huy được sức mạnh nữa rồi.
“Rất nhiều fan nhóm của ký túc xá 707 đang cố gắng ‘vớt’ Lương Chi Thịnh, nhưng dựa theo thứ hạng tuần trước, tôi đoán anh ấy không vớt lên được.” Lý Tự tự giễu cười cười, “Đương nhiên rồi, tôi cũng ăn không ít ‘lợi ích’ từ ký túc xá. Giai đoạn thi đấu thứ hai chỉ có thể bình chọn cho ba người, cơ bản là fan nhà cậu hoặc fan nhà Từ Án ‘tiện thể’ bình chọn cho tôi và Lương Chi Thịnh. Dù sao bình chọn cho hai chúng tôi không có uy h**p, cứ coi như làm việc tốt thôi.”
“Đặc biệt là fan nhà cậu, có quá nhiều fan yêu thích kiểu mối tình đầu không đủ nhẫn tâm. Họ khá để tâm đến chuyện cậu có sống thoải mái hay không. Cộng thêm chuyện cậu từng giúp tôi sửa lời rap, cho nên họ tốt bụng vote cho tôi khá nhiều phiếu hữu nghị, cũng không rõ họ lấy đâu ra kết luận là bọn mình quan hệ tốt nữa.”
Lại Vũ Đông trầm ngâm nhìn Lý Tự đang lải nhải bên cạnh.
Câu cuối nghe thì như đang oán trách, nhưng trong lời nói lại thấp thoáng niềm vui vì được công nhận mối quan hệ giữa hai người. Rõ ràng là muốn giấu cảm xúc mà lại không kìm được, còn cố ý chạy đến trước mặt hắn nhắc tới, chỉ thiếu điều hất cằm một cái rồi khen tụi fan “tinh mắt thật”.
Ừm, không phản bác, cũng không chỉ rõ.
Cứ để vậy đi.
“Sau đó thì sao?” Lại Vũ Đông bình thản hỏi.
Lý Tự hít sâu một hơi: “Tôi không muốn dựa hơi cậu. Dù không thể debut, tôi cũng muốn dựa vào thực lực của bản thân.”
“Hiểu rồi.” Lại Vũ Đông lấy ra một bịch gà viên từ túi giấy kraft, xé gói sốt đã bị hơi nóng làm ấm lên. Một loạt động tác đời thường khiến bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, “Đã vậy thì tôi sẽ không can thiệp, nhưng vẫn muốn nói quan điểm của mình.”
Hắn nghiêng đầu, tay cầm một miếng gà viên chấm sốt: “Tôi không nghĩ việc phòng 707 được yêu thích là công lao của một vài người. Bốn đứa bọn mình thiếu ai cũng không được. Nếu đổi cậu thành Tằng Khải, chưa chắc người ta sẽ tiện tay vote cho cậu ta đâu.”
“Cho nên, không phải là độ hot của tôi, mà là của tụi mình.”
Ánh đèn đường chiếu sáng đôi mắt sáng như mã não đen, tựa như những vì sao rơi xuống nhân gian.
Lý Tự lặng lẽ nhìn thiếu niên tóc vàng nhạt bên cạnh. Đối phương vừa nói xong câu khiến người ta cảm động thì lập tức nhét luôn miếng gà viên vào miệng, như thể chậm một giây nữa là sẽ đói chết vậy.
Cậu thu hồi ánh mắt, nhét nốt phần burger còn lại vào miệng, nhai rồi nuốt xuống.
Lời nói quá đỗi tốt đẹp khiến lòng cậu thoáng lay động.
“Với lại, mọi người sẽ hiểu nhầm là tụi mình cãi nhau đó.” Lại Vũ Đông bồi thêm một câu.
Lý Tự: “…”
Lý Tự: “Quan trọng vậy à?”
“Có lẽ?”
Không khí lắng xuống, hai người mỗi người ôm một tâm sự, ăn bữa fastfood hiếm hoi của mình. Nhìn từ xa, ánh đèn đường rọi sáng trạm xe buýt, kéo dài bóng dáng họ như một khung hình điện ảnh đầy chất thơ.
Nếu không vì gió lạnh cắt da cắt thịt của tháng Mười Hai khiến tai đỏ ửng, tay tê cứng thì khung cảnh ấy còn ấm áp hơn nữa.
“Yuki.” Lý Tự đột ngột lên tiếng.
“Hửm?”
“Nếu cậu không debut thì tính làm gì?”
Lại Vũ Đông đương nhiên không thể trả lời là đổi phó bản làm nhiệm vụ.
Hắn bám theo quỹ đạo đời sống bình thường, đưa ra câu trả lời hợp lý: “Học tiếp.”
“Cuộc đời cậu chán thật đấy.” Lý Tự phán một câu.
Bị phán như vậy bởi một thanh niên nổi loạn tiêu chuẩn, Lại Vũ Đông chẳng thấy bất ngờ, hắn mỉm cười không mấy để tâm: “Thế còn cậu?”
“Chưa nghĩ ra. Ký hợp đồng rồi thì trong thời gian ngắn không được tham gia show khác. Công ty nhỏ thì chẳng có tài nguyên hay ghép nhóm debut, chắc chỉ còn cách viết nhạc xem có nổi được không. Haizz, không được thì đành đi làm Vtuber, dạo này mấy cái đó hot lắm.”
Được, một đáp án rất “hai chiều”.
Lại Vũ Đông chấm thêm tí sốt: “Cậu không học tiếp à?”
Nếu hắn nhớ không lầm, Lý Tự nhỏ hơn hắn một tuổi, nếu học hành suôn sẻ thì hiện tại hẳn là sinh viên đại học hoặc cao đẳng.
Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng đã đi làm.
“Tôi đã làm thủ tục bảo lưu việc học.” Lý Tự nhìn xa về bầu trời đêm, “Cho bản thân hai năm, không ‘làm nên trò trống’ thì quay về đi học, nếu ‘làm nên trò trống’ được thì không đi học nữa.”
“Rất có khí phách.” Lại Vũ Đông nhận xét.
Nếu là hắn thì sẽ không dám vì một phút nhiệt huyết mà từ bỏ con đường học hành ổn định. Nếu muốn làm gì thì phải đợi sau khi tốt nghiệp, trừ phi hắn nắm chắc mười phần.
Hắn là kiểu người theo chủ nghĩa an toàn, không dám đặt cược tương lai.
“Không thể chậm trễ được nữa, tôi đã mười tám tuổi rồi. Từ Án tham gia ‘Lắng Nghe Giọng Nói Của Tôi’ lúc mới mười bảy.” Lý Tự uể oải nói, “Tôi không muốn sống một cuộc đời gò bó, nhốt mình trong cái lồng sắt mang tên trường học, học mấy môn vô dụng với công việc, sống như thế có ý nghĩa gì?”
“Nhưng mà…” Lại Vũ Đông do dự, sau một hồi đấu tranh nội tâm thì quyết định khuyên nhủ, “Với những người buộc phải từ bỏ việc học, thì sự nổi loạn của cậu lại là một dạng sống theo quy tắc.”
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Story
Chương 134: Dự định sao này
10.0/10 từ 33 lượt.