Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 133: Cậu là fan only tôi à?

141@-

 
Đã được Lý Tự đánh tiếng từ trước, Lại Vũ Đông tự cho là mình đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, nên cho dù có bị dẫn tới cái xó xỉnh nào hắn cũng không lấy làm lạ.


Cho đến khi Lý Tự thành thạo trèo ra từ cửa sổ nhà vệ sinh tầng một.


“……”


Lại Vũ Đông đứng ngây ra bên cửa sổ, mắt chữ O mồm chữ A.


Còn có kiểu này nữa hả?


“Còn đứng ngơ ra đó làm gì?” Một cái đầu đỏ rực ló ra từ bên ngoài cửa sổ. Thấy bạn cùng phòng đứng ì tại chỗ mãi không có động tĩnh gì, Lý Tự cố nhẫn nại giải thích: “Lối này tránh được camera, an toàn hơn—đừng nói là cậu không dám trèo nha?”


Lại Vũ Đông liếc hắn một cái đầy bất lực, dùng hành động chứng minh khả năng tay chân kém linh hoạt của mình chỉ giới hạn ở chuyện nhảy múa mà thôi.


Cả hai trót lọt chuồn khỏi khu ký túc xá, nhưng đó mới chỉ là bước khởi đầu.


Lý Tự dẫn theo Lại Vũ Đông thành thạo né tránh nhân viên an ninh, tránh con đường nhất định phải đi qua lúc đi làm tan làm. Mặc dù ngày nghỉ không thể nào có ai ngốc nghếch “canh” giờ được, nhưng để an toàn, vẫn là đi đường vòng thì hơn.


Không thể không thừa nhận, khả năng né camera của Lý Tự đúng chuẩn điệp viên 007, đến cả Lại Vũ Đông—người tự nhận là bình luận viên sống—cũng không thể nhớ nổi vị trí camera kỹ bằng cậu.


Cuối cùng, cả hai dừng lại trước một bức tường bao quanh rậm rạp cây leo.


Lại Vũ Đông ngẩng đầu nhìn, dò hỏi đầy nghi ngờ: “Chẳng lẽ cậu định…”


“Đúng như cậu nghĩ đấy.”


Lý Tự đạp lên hàng rào sắt bên cạnh, tường không cao, cậu leo vèo vài cái đã lên tới đỉnh, nhẹ nhàng chống tay nhảy qua bên kia.


Thật khó không nghi ngờ hồi đi học cậu là trùm trốn học.


Lại Vũ Đông cách một hàng rào nhìn sang, trông chẳng khác nào đang đi thăm người thân trong trại giam.


Hắn hoàn toàn không hiểu chuyện tại sao lại thành ra thế này.


Dù là trèo qua để cùng nhau làm loạn, hay là uyển chuyển từ chối rồi rời đi, đều không phải lựa chọn tốt nhất.


Lại Vũ Đông thử đoán mục đích của đối phương: “Không có sóng hả? Trốn ra ngoài để bắt wifi à?”


Khóe miệng Lý Tự co giật: “Cậu nghĩ tôi là thanh niên nghiện mạng à?”


“Ủa, không phải à?”


“Đương nhiên không phải!” Lý Tự không vui nói, “Đừng lề mề, mau qua đây, tôi cũng đâu có bán cậu đi.”


Suy nghĩ chốc lát, Lại Vũ Đông bắt chước động tác của Lý Tự trèo ra ngoài. Nhờ lợi thế chân dài, hắn leo còn nhanh hơn, chỉ cần trèo lên một chút, giơ chân lên là vượt qua được ngay.


Lần này không chỉ là đào thoát khỏi tòa nhà ký túc xá, trực tiếp chạy thoát khỏi hiện trường ghi hình, cố tình “khai phá” bản đồ mới bên ngoài phó bản.


Chẳng trách Lý Tự cố ý nói như vậy trước ống kính, ý đồ là để đưa ra một giải thích hợp lý cho việc mất tích trong thời gian dài, bằng không khán giả tìm khắp thế giới cũng không thấy hai người, chỉ biết hai người rủ nhau đi vệ sinh, rồi sau đó “bốc hơi” khỏi nhân gian.


“Nè, đội lên đi.”


Lại Vũ Đông nhận lấy bộ ba combo mũ len, khẩu trang và kính râm mà Lý Tự lôi từ túi ra, bất đắc dĩ quấn mình kín mít, càng khiến hắn tò mò không biết bạn cùng phòng này lại bày trò gì nữa.



Nói là đang lên kế hoạch ám sát Thiên Không Video chắc hắn cũng tin.


Năm phút sau.


Cả hai đứng sóng vai ở trạm xe buýt hoang vắng, địa điểm ghi hình vốn đã hẻo lánh, giờ lại càng thêm âm u kỳ quặc.


“Chúng ta đang làm gì thế?” Lại Vũ Đông không nhịn được hỏi.


Lý Tự điềm nhiên đáp: “Đợi đồ ăn giao tới.”


Lại Vũ Đông: “À, ra vậy.”


Lại Vũ Đông: “…Khoan đã, đợi đồ ăn???”


Lý Tự thản nhiên đút tay túi quần: “Ừ đó, tôi gọi một combo hai người của Gà Rán KFC rồi. Tiếc là hôm nay không phải thứ Năm Điên Cuồng.”


“……”


Liên tiếp mấy từ ngữ cách quá xa cuộc sống hiện tại được thốt ra, Lại Vũ Đông sững sờ trừng to mắt, cố gắng đọc vị nét mặt Lý Tự để tìm kiếm dấu hiệu của một trò đùa, nhưng lại phát hiện cậu dường như rất nghiêm túc.


Rất drama, nhưng giới rapper thì có làm chuyện gì cũng không thấy lạ.


Lại Vũ Đông không kìm được tò mò: “Đặt đồ ăn ở đâu ra vậy?”


Lý Tự tiếp tục nói ra câu gây chấn động: “Nhờ fan đặt hộ.”


“Fan?”


“Ừm, fan của cậu.”


Lại Vũ Đông: “?”


Giỏi nha, idol nhà người ta bị bóc phốt vì âm thầm yêu đương với fan, còn rapper như các cậu thì đi nhờ fan… đặt đồ ăn hộ, mà lại còn là fan nhà người khác?


Có phải hơi vô lý quá rồi không?


Lỡ như bị bóc ra ngoài…


Không biết có gây bão không? Có được tính là "sập nhà" không?


“Chọc cậu thôi, tôi đặt qua app đồ ăn đấy.” Lý Tự chẳng buồn diễn nữa, “Tôi mà có bản lĩnh liên hệ với fan nhà cậu chắc phải nhắn tin hàng loạt kiểu ‘tôi bị kẹt trong Đăng Phong Tạo Tinh, chuyển tôi tôi 50 tệ sau này có hậu tạ hậu hĩnh’ quá.”


Lại Vũ Đông thở phào: “Vậy thì tốt, tôi sợ cậu bị netizen tấn công.”


“Cậu nghĩ xa quá rồi đó.” Lý Tự lẩm bẩm.


Chẳng bao lâu sau, một anh giao hàng mặc đồ đỏ rực theo thương hiệu riêng lái xe điện chậm rãi dừng lại trước mặt hai người, anh ta mở thùng đồ ăn phía sau, lấy ra một túi giấy kraft lớn và hai ly nước.


Sau khi kiểm đồ xong, anh ta lên xe phóng đi, để lại bộ đôi bạn cùng phòng đứng đó xách đồ ăn.


Nếu không phải bản thân đang ở trong cảnh này, Lại Vũ Đông nghĩ khung hình này đặt trong một bộ phim hài vô lý chắc cũng hợp.


Chẳng thể nói rõ là chỗ nào buồn cười, nhưng cứ thấy nó… vô cùng phi lý.


“Vậy nên,” Lại Vũ Đông dở khóc dở cười giơ túi giấy trong tay lên, “cậu tới đây để thêm bữa cho tôi à?”



Lý Tự liếc mắt: “Không phải cậu nói thèm ăn à?”


“Khi nào?” Lại Vũ Đông chẳng nhớ mình từng nói chuyện kiểu vậy với hắn.


Lý Tự tặc một tiếng: “Lúc livestream.”


“……”


Lại Vũ Đông nhớ lại, đúng là lúc đầu livestream đọc bình luận hắn có lỡ nói thèm gà rán, không ngờ ký túc xá nhà mình lại có một cái đèn thần Aladdin, chà điện thoại phát là có người sắp đồ ăn liền.


Bảo sao khi nãy Lý Tự cứ lén la lén lút ở hành lang, thì ra là kiếm góc không có camera để xem livestream.


Dù vậy, Lại Vũ Đông vẫn không hiểu được lý do Lý Tự làm vậy. Tốt với hắn như thế có hơi kỳ lạ, dù có lấy cớ là “cùng fandom” thì cũng không hợp lý, nếu nói vậy thì dắt Từ Án đi cùng còn hợp hơn.


Không có gì để đáp lại, hắn thấy hơi áy náy.


“Thêm bữa là phụ thôi, cậu cứ xem như chút phần thưởng nhỏ không đáng kể.” Lý Tự ngồi phịch xuống ghế trạm xe buýt, kính râm trượt xuống sống mũi một đoạn, qua tròng kính, cậu liếc cậu thiếu niên tóc vàng nhạt đang ngơ ngác ngồi bên cạnh, “Tôi chủ yếu muốn nói chuyện nghiêm túc, nhưng nói thế nghe có vẻ màu mè quá?”


Hắn kéo khẩu trang xuống uống một ngụm coca, giọng nghèn nghẹt: “Cứ xem là trò chuyện linh tinh đi.”


“Được.” Lại Vũ Đông lặng lẽ ngồi xuống.


Đừng nhìn vẻ ngoài Lý Tự bày ra như thể chẳng để tâm chuyện gì, thật ra giấu cảm xúc dở tệ lắm, nhưng suy nghĩ của cậu lại rất tinh tế, nếu không đã chẳng trốn trong nhà vệ sinh khóc một mình.


Quan trọng là cậu sĩ diện, nếu ra trước ống kính khóc, biết đâu lại còn hút được fan vì hình tượng trái ngược.


Người như vậy mà chủ động xin tâm sự, thì nhất định phải nghiêm túc đối đãi.


Lý Tự lấy ra một chiếc hamburger từ túi giấy kraft, tiếng xé giấy chống dầu “xột xoạt”: “Yuki, tôi đề nghị cậu đừng ‘bán hủ’.”


Lại Vũ Đông: “……”


Trả lại cái bầu không khí cảm xúc mà hắn khó khăn lắm mới tạo ra cho cậu.


“Tôi phân tích cho cậu một chút, không nhất định chính xác, cậu thích nghe thì nghe, không nghe thì thôi.” Lý Tự hoàn toàn không màng đến biểu cảm kỳ lạ của Lại Vũ Đông, nghiêm túc bày mưu tính kế, “Nhóm nam có thể dựa vào ‘bán hủ’ mà ‘thăng thiên’, cậu xem hai người Cù Quân Vĩ và Trình Cảnh Hạo thì biết thôi. Ngày nào cũng dính lấy nhau như sơn với keo, chỉ hận không thể ngủ cùng một giường.”


Lại Vũ Đông tỏ ra bất ngờ: “Không phải họ thân nhau thật à?”


Dù hắn chưa tiếp xúc sâu, nhưng từ sân khấu đầu đến vòng hai, hai người kia ân oán tình thù ai cũng biết, trong ấn tượng hắn là kiểu oan gia ngõ hẹp nhưng quý nhau.


“Tốt cái gì mà tốt, diễn cho fan CP xem đấy.” Lý Tự liếc xéo một cái, “Một người là ‘thịt luộc lại’ dựa vào xào CP thu hút ‘máu mới’, người còn lại là ‘người thường’ coi trọng độ nổi tiếng trước thi đấu của đối phương mà ‘ké’ sự chú ý. Chẳng qua là đôi bên cùng có lợi thôi.”


“Cái, cái này là vậy sao?”


“Thế không thì sao?” Lý Tự khịt mũi một tiếng, “Kẻ ngốc nào mà cam tâm tình nguyện yêu thương đối thủ cạnh tranh đã đá mình từ lớp A xuống ở sân khấu đầu tiên chứ? Cứ chờ mà xem, sau này chắc chắn sẽ ‘ngược fan tinh luyện’, chỉ xem ai ra tay trước thôi.”


Lại Vũ Đông gật gù, nửa hiểu nửa không: “Phức tạp quá.”


“Thế nên nói, cậu đừng có phí sức không bỏ ra mà tùy tiện túm đại một người nào đó đi ‘bán hủ’, đặc biệt đừng ngốc nghếch để người có ý đồ xấu bám lấy.” Lý Tự cắn một miếng hamburger, “Xào CP với thí sinh độ nổi tiếng không bằng mình, không có ‘chuyên viên fan’ vào cuộc ‘dắt mũi dư luận’, đến lúc đó cậu chắc chắn sẽ bị ‘hút máu’.”


“Huống hồ gì các CP hiện tại phần lớn đều kéo cậu vào vai ‘dưa’. Làm nhiều ‘rps’ giới giải trí nội địa là biết thôi, phần lớn trường hợp ‘dưa’ là ‘túi máu’ công cụ cho ‘hoa’, một đám người đang ‘nhăm nhe’ cậu, cái ‘túi máu’ di động khổng lồ này.”


“Các CP kéo cậu vào vai ‘hoa’ cũng không phải không có, gọi là gì ấy nhỉ…” Lý Tự lục lọi trong đầu mớ tên CP khó nhớ, “Ồ, Bạch Đông và Khúc Đông?”


Cậu ấy lần lượt phân tích: “Line visual thì còn được, mặt còn thì ‘giang sơn’ còn, fan visual không dễ bị ảnh hưởng bởi mấy chuyện lùm xùm giữa các ‘chính chủ’, họ chỉ bỏ đi vì giá trị nhan sắc giảm sút, bị ‘xấu đuổi đi’. Nhưng mà, xào CP với ‘thái tử’, hai người đụng vị trí, thực lực và ‘hậu đài’ của cậu lại không bằng cậu ấy. Tóm lại tôi thấy cái này chẳng khác gì tự tìm đường chết, chia một phần thì được, tham lam dễ ‘lật xe’.”



“Bạch Huyên Hách là lựa chọn không tệ, nhưng anh ấy đã có CP Mỹ Đế rồi, phải đợi lúc Kim Hi Hằng bị loại, couple Bạch Kim tan mới có cửa, mà đoán vòng hai có thể kéo được ít fan, nên chắc cũng chưa rớt sớm đâu.”


“Thực ra không nhất thiết phải giới hạn ở một người, tam giác lớn cũng không tồi, tiến có thể công, lùi có thể thủ (linh hoạt). Chẳng qua rất dễ biến thành ‘vườn sau an ủi’, ví dụ như những cặp độ hot khá cao là Lê Triết Đông, Nhan Hân Đông. Nói trắng ra chính là ‘all Tô’ và ‘all Khúc’.”


“Đại khái là ý đó đó, cậu tự ngộ ra đi.”


Lại Vũ Đông: “……”


Nghe một lời như nghe… một lời.


Không đúng, sao hắn nghe không hiểu lắm vậy?


Đây là kinh thư giới giải trí tuyển chọn hả?


Cảm giác như mình vừa mở ra một cánh cửa thế giới mới.


“Mấy ngày nay tôi quan sát hệ sinh thái fan của cậu, cậu chủ yếu kiếm ăn từ fan only. Mà điểm cuối của việc đẩy couple chính là lọc ra fan only, cậu trực tiếp bỏ qua vài năm đi đường vòng luôn, quá đã còn gì.” Lý Tự lại cắn một miếng bánh hamburger, “Với lại tôi đoán cậu không nỡ hành fan để lọc chỉ còn fan only, chi bằng giữ chặt mảng đó luôn, fan only nhà cậu dễ phát triển thành fan trung thành lâu dài lắm. Vòng ba chỉ được vote cho một người, op rất quan trọng.”


“Op là gì vậy?”


“One pick, tức là chỉ chọn một người. Vậy cậu hiểu chưa?”


Lại Vũ Đông như bừng tỉnh trong mộng, “À” một tiếng: “Hiểu rồi, cậu là fan only của tôi.”


“……Ở đây không có camera, cậu có tin tôi đánh cậu không?”


“Cậu chắc không đánh lại tôi đâu.”


“?”


Thấy Lý Tự có vẻ thật sự sắp vung tay, Lại Vũ Đông vội vàng cười làm lành: “Tuy là tôi không hiểu hết mấy cái vòng vo trong đó, nhưng cảm ơn cậu đã nói với tôi những điều này.”


Lý Tự nhướn mày: “Ý cậu là?”


“Yên tâm, tôi không có ý định làm như vậy, sau này cũng sẽ không có.” Lại Vũ Đông nhìn chàng trai tóc đỏ đang cầm nửa chiếc hamburger, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng kiên định, “Xử lý quan hệ giữa người với người, tôi có nguyên tắc của riêng mình, tất cả đều tuân theo suy nghĩ chân thật của tôi về đối phương, chứ không phải tạo dựng một mối quan hệ mà người khác muốn thấy.”


Hắn nhẹ giọng thở ra một câu, như đang than thở: “Tôi không thích kiểu đó.”


Đối diện với đôi mắt đen láy, chân thành đến không một khe hở ấy, Lý Tự lại càng hiểu hơn tại sao có fan sẵn sàng đi xa cả trăm cây số, thức trắng cả đêm chỉ để được nhìn người này từ đằng xa.


Trong một show tuyển chọn, thậm chí là cả showbiz như cái chảo nhuộm đủ màu này, bạn cùng phòng của cậu lại như một dòng suối mát lành, luôn dùng thái độ chân thành nhất để đối mặt với mọi việc, giống như nâng niu trong tay một trái tim kim cương lấp lánh, bên ngoài còn bọc thêm một lớp kính cường lực không gì xuyên phá nổi.


Sẵn lòng mở lòng, nhưng tuyệt đối không dễ bị ảnh hưởng bởi thế giới ngoài kia.


Lý Tự lí nhí “ừm” một tiếng, cúi đầu hút một ngụm nước ngọt: “Còn một chuyện nữa, tôi cũng muốn nói với cậu.”


“Chuyện gì?”


“Sau này trước ống kính, chúng ta có thể giả vờ không thân thiết không?”


-


Lời tác giả muốn nói:


Giải mã tên CP



Đông Triết: Yuki x Tô Tuấn Triết


Đông Án: Yuki x Từ Án


Đông Phong: Yuki x Triệu Diệc Phong


Bạch Đông: Bạch Huyên Hách x Yuki


Khúc Đông (line visual / nhóm Rong Biển): Khúc Hân Trình x Yuki 


Lê Triết Đông: Mạc Lê x Tô Tuấn Triết x Yuki


Nhan Hân Đông: Tống Nhan Hi x Khúc Hân Trình x Yuki


-


Giải thích thuật ngữ


Dưa: vai 1 trong BL, vai nam trong BG (Top)


Hoa: vai 0 trong BL, vai nữ trong BG (Bot)


Kim dưa/kim hoa: Người bị gán làm công/thụ trong nhiều couple.


Yuki sắp thành Kim Dưa là vì: 


1. Không có công ty và chuyên viên fan vào cuộc 


2. Fan only nhiều, không ai nhảy Hoa (bình luận trực tiếp và diễn đàn cũng đa phần là lời của fan only) 


3. Nổi tiếng cao (sẽ giải thích ở phần túi máu) 


4. Dựa vào ngoại hình và chiều cao mà có ấn tượng ban đầu là cool boy, khí chất đủ (tình huống thông thường, người cao trực tiếp bị kéo vào vai Dưa, hơn nữa fan ‘đu’ Hoa tồn tại định kiến nhất định)


op: one pick = chỉ bình chọn cho một người, có thể hiểu là fan only.


Tinh luyện: Biến fan CP thành fan only, đa số dựa vào ‘ngược fan’. Tình huống thông thường, fan only là lực lượng chính ‘nạp tiền’ + độ gắn bó cao, nên ai cũng muốn fan only (dù fan CP ‘nạp tiền’ nhiều và ‘cân bằng’, cho Dưa 1 tệ cho Hoa 1 tệ, nhưng tinh luyện thành fan only thì có thể hưởng trọn 2 tệ).


Hút máu: 


1. Fan CP của A x B tinh luyện thành fan only của B, A bị hút máu 


2. Người nổi tiếng ít hơn giành fan của người nổi tiếng hơn.


Túi máu: Bên bị hút máu. Tình huống thông thường, trong các cuộc ‘đấu đá’ của fan, bên Hoa có khả năng thắng cao hơn, fan CP bị tinh luyện thành fan Hoa, tình huống Dưa là túi máu chiếm đa số, nên Lý Tự mới nhắc Yuki tuyệt đối đừng ‘bán hủ’.


rps: CP người thật.


Chuyên viên fan: Fan chuyên nghiệp, cố ý dẫn dắt xu hướng fan, ví dụ như vào cuộc giúp ‘chính chủ’ ‘ngược fan’ ‘dắt mũi dư luận’, có thể hiểu là thủy quân cao cấp.


Tam giác lớn: CP ba người.


all: allA = tất cả mọi người x A, Aall = A x tất cả mọi người 


line: Lớn hơn hoặc bằng hai người (không nhất định là CP), ví dụ Khúc và Yuki là line visual, Từ Án, Triệu Diệc Phong và Lâm Tiêu là line main vocal.


 


Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam Story Chương 133: Cậu là fan only tôi à?
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...