Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 120: Ngày càng hoạt bát
56@-
Hôm qua mấy người cũng nói câu này
Mỗi sáng đều nói "ngày mai nhất định không thức khuya nữa"
Mồm nhóm Bloody, toàn mồm lươn lẹo
Nhóm này toàn trùm học tập, ai cũng không muốn là người tan ca đầu tiên
Tin nổi không, Bạch Huyên Hách muốn đi ngủ còn nhìn vào ống kính tự hỏi có phải mình đang lười biếng không? Tập tới năm giờ sáng còn gọi là lười á?
Tui nhớ bữa đó Bạch ca với dưa nhỏ còn cày tới tám giờ sáng, đụng mặt nhóm "Đánh Cắp Lửa" đang tới công ty làm việc haha
Nói Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Người bị gọi tên trên màn hình – Bạch Huyên Hách – bước thẳng về phía Lại Vũ Đông, thân thiết kéo hắn sang một bên:
"Cuối cùng cũng đến lượt tôi."
Nghe hơi mập mờ nhưng không có ý gì đặc biệt.
Là do nhóm chia lịch.
Nhóm "Bloody" có sáu người, năm người kéo một người, vũ công đủ năng lực làm gia sư cá nhân nhiều tới mức như trung tâm luyện thi. Thế nên Trương Minh Triệt đề nghị mỗi người kèm Lại Vũ Đông một ngày, riêng người giàu kinh nghiệm như Kim Hi Hằng thì kèm hai ngày.
Sáu ngày sắp xếp ổn thỏa, áp lực cũng không dồn lên một người.
Hôm nay vừa hay tới lượt Bạch Huyên Hách lên lớp.
“Lần đầu dạy người khác nhảy, thấy cũng hay hay.” Bạch Huyên Hách hăng hái, ánh mắt rực lửa như nhà khoa học điên bắt được chuột bạch trong phòng thí nghiệm “Lúc tập cho vòng công diễn đầu tiên là do Kim Hi Hằng lo hết, lần này mới có cơ hội nè.”
Anh dùng hành động chứng minh mình là giáo viên tay mơ: “Muốn học gì? Tiến độ tới đâu rồi? Mấy người kia dạy sao? Có phải chỉ dạy đoạn của mình không?”
Nhìn là biết anh còn rối hơn học trò.
May mà Lại Vũ Đông không phải kiểu bị động ai dạy gì học nấy, bình thường giáo viên có hướng dẫn thì hắn hấp thụ, còn nếu không thì hắn cũng chủ động điều chỉnh theo tình trạng bản thân.
“Cũng có cả hai, chủ yếu là dạy phần vị trí center, tập trung củng cố và sửa lỗi.” Lại Vũ Đông liệt kê mấy điểm khách quan, rồi mới nói đến nguyện vọng cá nhân “Tôi muốn cải thiện phần của anh, với lại muốn nâng cao khả năng biểu cảm.”
Từ sau khi ghi hình sân khấu công diễn đầu tiên, Bạch Huyên Hách được Lại Vũ Đông liệt vào nhóm "Top đầu biểu cảm" khác đường với Tô Tuấn Triết. Được chiếu góc đặc tả đẹp như vậy là một trong những mục tiêu của hắn.
Lần này chia chung nhóm, tiện thể học hỏi luôn.
Bạch Huyên Hách có khuôn mặt điển trai phong trần, nhưng tính cách không giống Lý Tự nóng nảy như ăn thuốc súng, ngược lại thẳng thắn vui vẻ rất dễ gần, nghe xong yêu cầu liền vui vẻ đồng ý.
Về phần luyện nhảy thì không có gì khó, tốc độ học của Lại Vũ Đông hiện tại đã tiến bộ vượt bậc, không còn là lính mới cần Tô Tuấn Triết dạy đi dạy lại mấy chục lần một động tác như hồi học bài hát chủ đề nữa.
Bạch Huyên Hách với tư cách biên đạo giúp chỉnh sửa khung và tỉ mỉ một chút, một hai tiếng là có thể mài phần đó thật kỹ.
Cái khó nằm ở biểu cảm.
“Đây là cảm nhận cá nhân của tôi nha.” Xem xong phần dạo đầu do Lại Vũ Đông thể hiện, Bạch Huyên Hách xoa cằm, lục tung vốn từ cả đời để tìm cách mô tả chính xác “Biểu cảm của cậu hơi… chính trực? Ờ, hình như không đúng… chắc là quá trong sáng? Nhìn giống trai ngoan lạc bước vậy đó.”
Lại Vũ Đông: “…”
Cái so sánh gì kỳ vậy?
“Kiểu biểu cảm này dùng trong sân khấu tươi sáng như công diễn một thì hợp lắm, đẹp thì vẫn đẹp, nhưng không hợp với concept lần này, nhất là lúc cười thì càng sai vibe.” Bạch Huyên Hách nghĩ nghĩ, đề xuất cải thiện “Thử khi cười thì cho mắt lạnh hơn chút xíu xem.”
Lại Vũ Đông điều chỉnh lại: “Vầy?”
“Ừm…” Bạch Huyên Hách nghiêm túc nói “Tôi thấy cậu đang khinh bỉ tôi á.”
Lại Vũ Đông nghẹn họng.
Hắn chỉ thu lại ý cười trong mắt thôi mà, không có lồng mấy cảm xúc kỳ cục đâu nha!
Bạch Huyên Hách tiếp tục: “Vậy thử không cười xem.”
Lại Vũ Đông ngoan ngoãn làm theo.
Bạch Huyên Hách ngắm nghía một hồi, lắc tay: “Không được, trông giống cậu hồi đánh giá ban đầu, cái kiểu ai cũng không thèm để ý á, lạnh quá rồi.”
“Ra vậy…”
Tuy trong lòng Lại Vũ Đông có chút mất tinh thần, nhưng đồng thời cũng để tâm đến ý ngoài lời đó.
Chẳng lẽ mọi người đều thấy hắn bây giờ ngày càng hoạt bát?
Không biết đó có phải chuyện tốt không nữa.
“Đừng bó buộc biểu cảm vào hai thái cực ‘cười’ và ‘không cười’. Cười chưa chắc là cảm xúc tích cực, không cười chưa chắc là ánh mắt lạnh lùng, mà ánh mắt lạnh lùng cũng chưa chắc là không có cảm xúc.”
Nói xong, Bạch Huyên Hách không yên tâm hỏi lại:
“Nghe hiểu không đó?”
Lại Vũ Đông hơi do dự gật đầu: “Chắc là…?”
Yuzu gặp thất bại nặng nề trong quản lý biểu cảm
Thôi tha cho đứa nhỏ đi, chưa học nổi mấy chiêu trò của người lớn đâu 5555
Ủa chứ Yuzu không phải 19 tuổi rồi hả
Vấn đề nằm ở chỗ Bạch Huyên Hách không biết cách chỉ dạy. Anh ấy biết phải làm gì, nhưng cách diễn đạt thì lộn xộn như mớ bòng bong
Anh Bạch đi mượn cái miệng của Tiểu Tô dùm cái
Đúng như lời bình luận, lời của Bạch Huyên Hách khá vòng vo, nghe như đang đọc một bài đồng dao rối rắm, rất khó để nắm được trọng điểm.
Lại Vũ Đông nhanh chóng tua lại một lượt trong đầu đoạn hắn vừa nghe, mất vài giây để xâu chuỗi lại mạch suy nghĩ.
Nếu hắn không hiểu sai, thì ý mà đối phương muốn truyền đạt là: cảm xúc, ánh mắt và biểu cảm là ba thứ khác nhau, còn hắn thì lại gộp chúng lại làm một, không tìm được điểm cân bằng phù hợp.
Cũng hết cách rồi, kiểu thể hiện lần này không nằm trong vùng thoải mái của hắn.
Lại Vũ Đông dùng đầu ngón tay day day thái dương, thành thật hỏi: “Anh có thể biểu diễn thử cho tôi xem không?”
Đã không tìm được vị trí phù hợp của bản thân thì chi bằng thử bắt chước người khác trước vậy.
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Hôm qua mấy người cũng nói câu này
Mỗi sáng đều nói "ngày mai nhất định không thức khuya nữa"
Mồm nhóm Bloody, toàn mồm lươn lẹo
Nhóm này toàn trùm học tập, ai cũng không muốn là người tan ca đầu tiên
Tin nổi không, Bạch Huyên Hách muốn đi ngủ còn nhìn vào ống kính tự hỏi có phải mình đang lười biếng không? Tập tới năm giờ sáng còn gọi là lười á?
Tui nhớ bữa đó Bạch ca với dưa nhỏ còn cày tới tám giờ sáng, đụng mặt nhóm "Đánh Cắp Lửa" đang tới công ty làm việc haha
Nói Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Người bị gọi tên trên màn hình – Bạch Huyên Hách – bước thẳng về phía Lại Vũ Đông, thân thiết kéo hắn sang một bên:
"Cuối cùng cũng đến lượt tôi."
Nghe hơi mập mờ nhưng không có ý gì đặc biệt.
Là do nhóm chia lịch.
Nhóm "Bloody" có sáu người, năm người kéo một người, vũ công đủ năng lực làm gia sư cá nhân nhiều tới mức như trung tâm luyện thi. Thế nên Trương Minh Triệt đề nghị mỗi người kèm Lại Vũ Đông một ngày, riêng người giàu kinh nghiệm như Kim Hi Hằng thì kèm hai ngày.
Sáu ngày sắp xếp ổn thỏa, áp lực cũng không dồn lên một người.
Hôm nay vừa hay tới lượt Bạch Huyên Hách lên lớp.
“Lần đầu dạy người khác nhảy, thấy cũng hay hay.” Bạch Huyên Hách hăng hái, ánh mắt rực lửa như nhà khoa học điên bắt được chuột bạch trong phòng thí nghiệm “Lúc tập cho vòng công diễn đầu tiên là do Kim Hi Hằng lo hết, lần này mới có cơ hội nè.”
Anh dùng hành động chứng minh mình là giáo viên tay mơ: “Muốn học gì? Tiến độ tới đâu rồi? Mấy người kia dạy sao? Có phải chỉ dạy đoạn của mình không?”
Nhìn là biết anh còn rối hơn học trò.
May mà Lại Vũ Đông không phải kiểu bị động ai dạy gì học nấy, bình thường giáo viên có hướng dẫn thì hắn hấp thụ, còn nếu không thì hắn cũng chủ động điều chỉnh theo tình trạng bản thân.
“Cũng có cả hai, chủ yếu là dạy phần vị trí center, tập trung củng cố và sửa lỗi.” Lại Vũ Đông liệt kê mấy điểm khách quan, rồi mới nói đến nguyện vọng cá nhân “Tôi muốn cải thiện phần của anh, với lại muốn nâng cao khả năng biểu cảm.”
Từ sau khi ghi hình sân khấu công diễn đầu tiên, Bạch Huyên Hách được Lại Vũ Đông liệt vào nhóm "Top đầu biểu cảm" khác đường với Tô Tuấn Triết. Được chiếu góc đặc tả đẹp như vậy là một trong những mục tiêu của hắn.
Lần này chia chung nhóm, tiện thể học hỏi luôn.
Bạch Huyên Hách có khuôn mặt điển trai phong trần, nhưng tính cách không giống Lý Tự nóng nảy như ăn thuốc súng, ngược lại thẳng thắn vui vẻ rất dễ gần, nghe xong yêu cầu liền vui vẻ đồng ý.
Về phần luyện nhảy thì không có gì khó, tốc độ học của Lại Vũ Đông hiện tại đã tiến bộ vượt bậc, không còn là lính mới cần Tô Tuấn Triết dạy đi dạy lại mấy chục lần một động tác như hồi học bài hát chủ đề nữa.
Bạch Huyên Hách với tư cách biên đạo giúp chỉnh sửa khung và tỉ mỉ một chút, một hai tiếng là có thể mài phần đó thật kỹ.
Cái khó nằm ở biểu cảm.
“Đây là cảm nhận cá nhân của tôi nha.” Xem xong phần dạo đầu do Lại Vũ Đông thể hiện, Bạch Huyên Hách xoa cằm, lục tung vốn từ cả đời để tìm cách mô tả chính xác “Biểu cảm của cậu hơi… chính trực? Ờ, hình như không đúng… chắc là quá trong sáng? Nhìn giống trai ngoan lạc bước vậy đó.”
Lại Vũ Đông: “…”
Cái so sánh gì kỳ vậy?
“Kiểu biểu cảm này dùng trong sân khấu tươi sáng như công diễn một thì hợp lắm, đẹp thì vẫn đẹp, nhưng không hợp với concept lần này, nhất là lúc cười thì càng sai vibe.” Bạch Huyên Hách nghĩ nghĩ, đề xuất cải thiện “Thử khi cười thì cho mắt lạnh hơn chút xíu xem.”
Lại Vũ Đông điều chỉnh lại: “Vầy?”
“Ừm…” Bạch Huyên Hách nghiêm túc nói “Tôi thấy cậu đang khinh bỉ tôi á.”
Lại Vũ Đông nghẹn họng.
Hắn chỉ thu lại ý cười trong mắt thôi mà, không có lồng mấy cảm xúc kỳ cục đâu nha!
Bạch Huyên Hách tiếp tục: “Vậy thử không cười xem.”
Lại Vũ Đông ngoan ngoãn làm theo.
Bạch Huyên Hách ngắm nghía một hồi, lắc tay: “Không được, trông giống cậu hồi đánh giá ban đầu, cái kiểu ai cũng không thèm để ý á, lạnh quá rồi.”
“Ra vậy…”
Tuy trong lòng Lại Vũ Đông có chút mất tinh thần, nhưng đồng thời cũng để tâm đến ý ngoài lời đó.
Chẳng lẽ mọi người đều thấy hắn bây giờ ngày càng hoạt bát?
Không biết đó có phải chuyện tốt không nữa.
“Đừng bó buộc biểu cảm vào hai thái cực ‘cười’ và ‘không cười’. Cười chưa chắc là cảm xúc tích cực, không cười chưa chắc là ánh mắt lạnh lùng, mà ánh mắt lạnh lùng cũng chưa chắc là không có cảm xúc.”
Nói xong, Bạch Huyên Hách không yên tâm hỏi lại:
“Nghe hiểu không đó?”
Lại Vũ Đông hơi do dự gật đầu: “Chắc là…?”
Yuzu gặp thất bại nặng nề trong quản lý biểu cảm
Thôi tha cho đứa nhỏ đi, chưa học nổi mấy chiêu trò của người lớn đâu 5555
Ủa chứ Yuzu không phải 19 tuổi rồi hả
Vấn đề nằm ở chỗ Bạch Huyên Hách không biết cách chỉ dạy. Anh ấy biết phải làm gì, nhưng cách diễn đạt thì lộn xộn như mớ bòng bong
Anh Bạch đi mượn cái miệng của Tiểu Tô dùm cái
Đúng như lời bình luận, lời của Bạch Huyên Hách khá vòng vo, nghe như đang đọc một bài đồng dao rối rắm, rất khó để nắm được trọng điểm.
Lại Vũ Đông nhanh chóng tua lại một lượt trong đầu đoạn hắn vừa nghe, mất vài giây để xâu chuỗi lại mạch suy nghĩ.
Nếu hắn không hiểu sai, thì ý mà đối phương muốn truyền đạt là: cảm xúc, ánh mắt và biểu cảm là ba thứ khác nhau, còn hắn thì lại gộp chúng lại làm một, không tìm được điểm cân bằng phù hợp.
Cũng hết cách rồi, kiểu thể hiện lần này không nằm trong vùng thoải mái của hắn.
Lại Vũ Đông dùng đầu ngón tay day day thái dương, thành thật hỏi: “Anh có thể biểu diễn thử cho tôi xem không?”
Đã không tìm được vị trí phù hợp của bản thân thì chi bằng thử bắt chước người khác trước vậy.
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Story
Chương 120: Ngày càng hoạt bát
10.0/10 từ 33 lượt.