Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 134


Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.


Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.


Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:


“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”


“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.


Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.


Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.


Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.


Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.


Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.


Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.


Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.


Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”


Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.


Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.


Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”


Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.


Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.


Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.


Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:


“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”


“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.


Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.



Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.


 


Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.


Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.


Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.


Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.


Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.


Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”


Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.


Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.


Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”


Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.


Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.


Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.


Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:


“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”


“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.


Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.


Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.


Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.


Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.


Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.


Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.


Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.



Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”


Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.


Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.


Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”


Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.


Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.


Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.


Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:


“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”


“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.


Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.


Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.


Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.


Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.


Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.


Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.


Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.


Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”


Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.


Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.


Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”


Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.


Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.


Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.



Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:


“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”


“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.


Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.


Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.


Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.


Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.


Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.


Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.


Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.


Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”


Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.


Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.


Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”


Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.


Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.


Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.


Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:


“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”


“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.


Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.


Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.


Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.


Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.



Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.


Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.


Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.


Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”


Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.


Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.


Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”


Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.


Mạnh Đường thay quần áo, lại chậm rãi sấy khô mái tóc dài.


Đuôi tóc vẫn còn vương chút hơi ẩm, dường như sấy mãi không khô.


Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên, trực tiếp mở loa ngoài, nói:


“Anh đợi em một chút, em đi tất đã.”


“Anh không vội.” Giọng nói của Ngụy Xuyên qua sóng điện thoại nghe trầm thấp và dịu dàng.


Mạnh Đường gạt tóc, đi tất vào, xỏ dép lê đi ra khỏi cửa ký túc xá.


Dưới lầu không một bóng người, chỉ có bóng cây và ánh đèn đung đưa.


Ngụy Xuyên dựa vào cột đèn đường, mắt dán chặt vào cửa ký túc xá nữ.


Một lát sau, một chiếc bánh kem nhỏ thơm mềm bước ra.


Ngụy Xuyên nhìn đến ngây người.


Váy trắng tất trắng, tóc dài xõa tung, chiếc áo len dệt kim dáng dài màu kem bao bọc lấy Mạnh Đường.


Quả thực là “bạch nguyệt quang” hạ phàm, lòng bàn tay Ngụy Xuyên lướt qua ngực trái, như muốn che giấu điều gì đó mà mỉm cười với Mạnh Đường.


Mạnh Đường cũng nở một nụ cười với anh, sau đó đưa tay ra: “Mang gì cho em thế?”


Ngụy Xuyên không đưa đồ cho cô mà nắm lấy tay cô.


Mạnh Đường sững sờ, ngước mắt nhìn anh.


Ngụy Xuyên kéo cô về phía mình một chút, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”


Mạnh Đường do dự hai giây rồi gật gật đầu.


Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát Truyện Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát Story Chương 134
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...