Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 133


Mạnh Đường nắm tay kéo vali, trong mắt toàn là sự mờ mịt.


Cô quên cái gì cơ?


Ngụy Xuyên vừa nhìn là biết không thể trông cậy vào cô được rồi, nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai bèn cúi xuống hôn chụt một cái.


Mạnh Đường bị anh hôn đến mức lảo đảo lùi về sau.


Ngụy Xuyên giữ cô đứng vững, cười khẽ một tiếng: “Đi đây.”


Mạnh Đường ngẩn người vài giây mới quay về phòng.


Tạ Linh Âm thấy cô về, nói: “Về rồi à, tối nay bọn mình ăn gì?”


Mạnh Đường lắc đầu: “Tớ dọn hành lý trước đã, ở trạm dừng chân ăn chút đồ rồi, chẳng đói tí nào.”


Thạch Lam từ bên ngoài về, nhìn thấy Mạnh Đường thì sững lại, nói: “Tớ thấy Ngụy Xuyên ngồi xe đi rồi, không phải cậu ấy được nghỉ ba ngày sao?”


Mạnh Đường nói: “Về nhà rồi.”


“Tớ thấy cậu ấy đăng vòng bạn bè rồi.” Dương Khả dựa vào lưng ghế, cười nói, “Có phải vui lắm không?”


Mạnh Đường cười khẽ: “Quan trọng không phải là vòng bạn bè, quan trọng là cậu ấy không chặn người nhà.”


“Trời.” Thạch Lam kinh ngạc, “Thế là nói rồi hả?”


Tạ Linh Âm cũng ngạc nhiên một chút: “Tớ nghe Hứa Hạc Thanh nói, không khí gia đình cậu ấy rất tốt, Ngụy Xuyên đã thẳng thắn như vậy, cậu cũng đừng lo lắng quá.”


“Tớ cũng chẳng nghĩ nhiều.” Mạnh Đường dựng chiếc vali rỗng vào góc tường, trùm túi chống bụi lên, “Chỉ là lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau nghĩ lại, yêu đương thôi mà, đâu có liên quan đến gia đình.”


Tạ Linh Âm gật đầu: “Cũng đúng, mới năm hai, ai biết tốt nghiệp xong có đường ai nấy đi không.”


“Linh Âm, cậu bi quan quá đấy.” Dương Khả gặm quả đào, nói, “Lời này mà để Hứa Hạc Thanh nghe thấy, chắc chắn lại cãi nhau với cậu, cậu mà làm hư Mạnh Đường, Ngụy Xuyên sẽ không để yên cho cậu đâu.”


Tạ Linh Âm cười nói: “Yêu đương thì yêu đương nhưng vẫn phải giữ một dây thần kinh tỉnh táo chứ, Mạnh Đường và Ngụy Xuyên mới yêu, đúng là cũng không thích hợp dính dáng đến gia đình, đó là chuyện kết hôn mới bàn đến, tớ thấy cậu ấy nói không sai.”


Mạnh Đường nắm tay kéo vali, trong mắt toàn là sự mờ mịt.


Cô quên cái gì cơ?


Ngụy Xuyên vừa nhìn là biết không thể trông cậy vào cô được rồi, nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai bèn cúi xuống hôn chụt một cái.


Mạnh Đường bị anh hôn đến mức lảo đảo lùi về sau.


Ngụy Xuyên giữ cô đứng vững, cười khẽ một tiếng: “Đi đây.”


Mạnh Đường ngẩn người vài giây mới quay về phòng.



 


Tạ Linh Âm thấy cô về, nói: “Về rồi à, tối nay bọn mình ăn gì?”


Mạnh Đường lắc đầu: “Tớ dọn hành lý trước đã, ở trạm dừng chân ăn chút đồ rồi, chẳng đói tí nào.”


Thạch Lam từ bên ngoài về, nhìn thấy Mạnh Đường thì sững lại, nói: “Tớ thấy Ngụy Xuyên ngồi xe đi rồi, không phải cậu ấy được nghỉ ba ngày sao?”


Mạnh Đường nói: “Về nhà rồi.”


“Tớ thấy cậu ấy đăng vòng bạn bè rồi.” Dương Khả dựa vào lưng ghế, cười nói, “Có phải vui lắm không?”


Mạnh Đường cười khẽ: “Quan trọng không phải là vòng bạn bè, quan trọng là cậu ấy không chặn người nhà.”


“Trời.” Thạch Lam kinh ngạc, “Thế là nói rồi hả?”


Tạ Linh Âm cũng ngạc nhiên một chút: “Tớ nghe Hứa Hạc Thanh nói, không khí gia đình cậu ấy rất tốt, Ngụy Xuyên đã thẳng thắn như vậy, cậu cũng đừng lo lắng quá.”


“Tớ cũng chẳng nghĩ nhiều.” Mạnh Đường dựng chiếc vali rỗng vào góc tường, trùm túi chống bụi lên, “Chỉ là lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau nghĩ lại, yêu đương thôi mà, đâu có liên quan đến gia đình.”


Tạ Linh Âm gật đầu: “Cũng đúng, mới năm hai, ai biết tốt nghiệp xong có đường ai nấy đi không.”


“Linh Âm, cậu bi quan quá đấy.” Dương Khả gặm quả đào, nói, “Lời này mà để Hứa Hạc Thanh nghe thấy, chắc chắn lại cãi nhau với cậu, cậu mà làm hư Mạnh Đường, Ngụy Xuyên sẽ không để yên cho cậu đâu.”


Tạ Linh Âm cười nói: “Yêu đương thì yêu đương nhưng vẫn phải giữ một dây thần kinh tỉnh táo chứ, Mạnh Đường và Ngụy Xuyên mới yêu, đúng là cũng không thích hợp dính dáng đến gia đình, đó là chuyện kết hôn mới bàn đến, tớ thấy cậu ấy nói không sai.”


Mạnh Đường nắm tay kéo vali, trong mắt toàn là sự mờ mịt.


Cô quên cái gì cơ?


Ngụy Xuyên vừa nhìn là biết không thể trông cậy vào cô được rồi, nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai bèn cúi xuống hôn chụt một cái.


Mạnh Đường bị anh hôn đến mức lảo đảo lùi về sau.


Ngụy Xuyên giữ cô đứng vững, cười khẽ một tiếng: “Đi đây.”


Mạnh Đường ngẩn người vài giây mới quay về phòng.


Tạ Linh Âm thấy cô về, nói: “Về rồi à, tối nay bọn mình ăn gì?”


Mạnh Đường lắc đầu: “Tớ dọn hành lý trước đã, ở trạm dừng chân ăn chút đồ rồi, chẳng đói tí nào.”


Thạch Lam từ bên ngoài về, nhìn thấy Mạnh Đường thì sững lại, nói: “Tớ thấy Ngụy Xuyên ngồi xe đi rồi, không phải cậu ấy được nghỉ ba ngày sao?”


Mạnh Đường nói: “Về nhà rồi.”


“Tớ thấy cậu ấy đăng vòng bạn bè rồi.” Dương Khả dựa vào lưng ghế, cười nói, “Có phải vui lắm không?”


Mạnh Đường cười khẽ: “Quan trọng không phải là vòng bạn bè, quan trọng là cậu ấy không chặn người nhà.”



Tạ Linh Âm cũng ngạc nhiên một chút: “Tớ nghe Hứa Hạc Thanh nói, không khí gia đình cậu ấy rất tốt, Ngụy Xuyên đã thẳng thắn như vậy, cậu cũng đừng lo lắng quá.”


“Tớ cũng chẳng nghĩ nhiều.” Mạnh Đường dựng chiếc vali rỗng vào góc tường, trùm túi chống bụi lên, “Chỉ là lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau nghĩ lại, yêu đương thôi mà, đâu có liên quan đến gia đình.”


Tạ Linh Âm gật đầu: “Cũng đúng, mới năm hai, ai biết tốt nghiệp xong có đường ai nấy đi không.”


“Linh Âm, cậu bi quan quá đấy.” Dương Khả gặm quả đào, nói, “Lời này mà để Hứa Hạc Thanh nghe thấy, chắc chắn lại cãi nhau với cậu, cậu mà làm hư Mạnh Đường, Ngụy Xuyên sẽ không để yên cho cậu đâu.”


Tạ Linh Âm cười nói: “Yêu đương thì yêu đương nhưng vẫn phải giữ một dây thần kinh tỉnh táo chứ, Mạnh Đường và Ngụy Xuyên mới yêu, đúng là cũng không thích hợp dính dáng đến gia đình, đó là chuyện kết hôn mới bàn đến, tớ thấy cậu ấy nói không sai.”


Mạnh Đường nắm tay kéo vali, trong mắt toàn là sự mờ mịt.


Cô quên cái gì cơ?


Ngụy Xuyên vừa nhìn là biết không thể trông cậy vào cô được rồi, nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai bèn cúi xuống hôn chụt một cái.


Mạnh Đường bị anh hôn đến mức lảo đảo lùi về sau.


Ngụy Xuyên giữ cô đứng vững, cười khẽ một tiếng: “Đi đây.”


Mạnh Đường ngẩn người vài giây mới quay về phòng.


Tạ Linh Âm thấy cô về, nói: “Về rồi à, tối nay bọn mình ăn gì?”


Mạnh Đường lắc đầu: “Tớ dọn hành lý trước đã, ở trạm dừng chân ăn chút đồ rồi, chẳng đói tí nào.”


Thạch Lam từ bên ngoài về, nhìn thấy Mạnh Đường thì sững lại, nói: “Tớ thấy Ngụy Xuyên ngồi xe đi rồi, không phải cậu ấy được nghỉ ba ngày sao?”


Mạnh Đường nói: “Về nhà rồi.”


“Tớ thấy cậu ấy đăng vòng bạn bè rồi.” Dương Khả dựa vào lưng ghế, cười nói, “Có phải vui lắm không?”


Mạnh Đường cười khẽ: “Quan trọng không phải là vòng bạn bè, quan trọng là cậu ấy không chặn người nhà.”


“Trời.” Thạch Lam kinh ngạc, “Thế là nói rồi hả?”


Tạ Linh Âm cũng ngạc nhiên một chút: “Tớ nghe Hứa Hạc Thanh nói, không khí gia đình cậu ấy rất tốt, Ngụy Xuyên đã thẳng thắn như vậy, cậu cũng đừng lo lắng quá.”


“Tớ cũng chẳng nghĩ nhiều.” Mạnh Đường dựng chiếc vali rỗng vào góc tường, trùm túi chống bụi lên, “Chỉ là lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau nghĩ lại, yêu đương thôi mà, đâu có liên quan đến gia đình.”


Tạ Linh Âm gật đầu: “Cũng đúng, mới năm hai, ai biết tốt nghiệp xong có đường ai nấy đi không.”


“Linh Âm, cậu bi quan quá đấy.” Dương Khả gặm quả đào, nói, “Lời này mà để Hứa Hạc Thanh nghe thấy, chắc chắn lại cãi nhau với cậu, cậu mà làm hư Mạnh Đường, Ngụy Xuyên sẽ không để yên cho cậu đâu.”


Tạ Linh Âm cười nói: “Yêu đương thì yêu đương nhưng vẫn phải giữ một dây thần kinh tỉnh táo chứ, Mạnh Đường và Ngụy Xuyên mới yêu, đúng là cũng không thích hợp dính dáng đến gia đình, đó là chuyện kết hôn mới bàn đến, tớ thấy cậu ấy nói không sai.”


Mạnh Đường nắm tay kéo vali, trong mắt toàn là sự mờ mịt.


Cô quên cái gì cơ?



Ngụy Xuyên vừa nhìn là biết không thể trông cậy vào cô được rồi, nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai bèn cúi xuống hôn chụt một cái.


Mạnh Đường bị anh hôn đến mức lảo đảo lùi về sau.


Ngụy Xuyên giữ cô đứng vững, cười khẽ một tiếng: “Đi đây.”


Mạnh Đường ngẩn người vài giây mới quay về phòng.


Tạ Linh Âm thấy cô về, nói: “Về rồi à, tối nay bọn mình ăn gì?”


Mạnh Đường lắc đầu: “Tớ dọn hành lý trước đã, ở trạm dừng chân ăn chút đồ rồi, chẳng đói tí nào.”


Thạch Lam từ bên ngoài về, nhìn thấy Mạnh Đường thì sững lại, nói: “Tớ thấy Ngụy Xuyên ngồi xe đi rồi, không phải cậu ấy được nghỉ ba ngày sao?”


Mạnh Đường nói: “Về nhà rồi.”


“Tớ thấy cậu ấy đăng vòng bạn bè rồi.” Dương Khả dựa vào lưng ghế, cười nói, “Có phải vui lắm không?”


Mạnh Đường cười khẽ: “Quan trọng không phải là vòng bạn bè, quan trọng là cậu ấy không chặn người nhà.”


“Trời.” Thạch Lam kinh ngạc, “Thế là nói rồi hả?”


Tạ Linh Âm cũng ngạc nhiên một chút: “Tớ nghe Hứa Hạc Thanh nói, không khí gia đình cậu ấy rất tốt, Ngụy Xuyên đã thẳng thắn như vậy, cậu cũng đừng lo lắng quá.”


“Tớ cũng chẳng nghĩ nhiều.” Mạnh Đường dựng chiếc vali rỗng vào góc tường, trùm túi chống bụi lên, “Chỉ là lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau nghĩ lại, yêu đương thôi mà, đâu có liên quan đến gia đình.”


Tạ Linh Âm gật đầu: “Cũng đúng, mới năm hai, ai biết tốt nghiệp xong có đường ai nấy đi không.”


“Linh Âm, cậu bi quan quá đấy.” Dương Khả gặm quả đào, nói, “Lời này mà để Hứa Hạc Thanh nghe thấy, chắc chắn lại cãi nhau với cậu, cậu mà làm hư Mạnh Đường, Ngụy Xuyên sẽ không để yên cho cậu đâu.”


Tạ Linh Âm cười nói: “Yêu đương thì yêu đương nhưng vẫn phải giữ một dây thần kinh tỉnh táo chứ, Mạnh Đường và Ngụy Xuyên mới yêu, đúng là cũng không thích hợp dính dáng đến gia đình, đó là chuyện kết hôn mới bàn đến, tớ thấy cậu ấy nói không sai.”


Mạnh Đường nắm tay kéo vali, trong mắt toàn là sự mờ mịt.


Cô quên cái gì cơ?


Ngụy Xuyên vừa nhìn là biết không thể trông cậy vào cô được rồi, nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai bèn cúi xuống hôn chụt một cái.


Mạnh Đường bị anh hôn đến mức lảo đảo lùi về sau.


Ngụy Xuyên giữ cô đứng vững, cười khẽ một tiếng: “Đi đây.”


Mạnh Đường ngẩn người vài giây mới quay về phòng.


Tạ Linh Âm thấy cô về, nói: “Về rồi à, tối nay bọn mình ăn gì?”


Mạnh Đường lắc đầu: “Tớ dọn hành lý trước đã, ở trạm dừng chân ăn chút đồ rồi, chẳng đói tí nào.”


Thạch Lam từ bên ngoài về, nhìn thấy Mạnh Đường thì sững lại, nói: “Tớ thấy Ngụy Xuyên ngồi xe đi rồi, không phải cậu ấy được nghỉ ba ngày sao?”



“Tớ thấy cậu ấy đăng vòng bạn bè rồi.” Dương Khả dựa vào lưng ghế, cười nói, “Có phải vui lắm không?”


Mạnh Đường cười khẽ: “Quan trọng không phải là vòng bạn bè, quan trọng là cậu ấy không chặn người nhà.”


“Trời.” Thạch Lam kinh ngạc, “Thế là nói rồi hả?”


Tạ Linh Âm cũng ngạc nhiên một chút: “Tớ nghe Hứa Hạc Thanh nói, không khí gia đình cậu ấy rất tốt, Ngụy Xuyên đã thẳng thắn như vậy, cậu cũng đừng lo lắng quá.”


“Tớ cũng chẳng nghĩ nhiều.” Mạnh Đường dựng chiếc vali rỗng vào góc tường, trùm túi chống bụi lên, “Chỉ là lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau nghĩ lại, yêu đương thôi mà, đâu có liên quan đến gia đình.”


Tạ Linh Âm gật đầu: “Cũng đúng, mới năm hai, ai biết tốt nghiệp xong có đường ai nấy đi không.”


“Linh Âm, cậu bi quan quá đấy.” Dương Khả gặm quả đào, nói, “Lời này mà để Hứa Hạc Thanh nghe thấy, chắc chắn lại cãi nhau với cậu, cậu mà làm hư Mạnh Đường, Ngụy Xuyên sẽ không để yên cho cậu đâu.”


Tạ Linh Âm cười nói: “Yêu đương thì yêu đương nhưng vẫn phải giữ một dây thần kinh tỉnh táo chứ, Mạnh Đường và Ngụy Xuyên mới yêu, đúng là cũng không thích hợp dính dáng đến gia đình, đó là chuyện kết hôn mới bàn đến, tớ thấy cậu ấy nói không sai.”


Mạnh Đường nắm tay kéo vali, trong mắt toàn là sự mờ mịt.


Cô quên cái gì cơ?


Ngụy Xuyên vừa nhìn là biết không thể trông cậy vào cô được rồi, nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai bèn cúi xuống hôn chụt một cái.


Mạnh Đường bị anh hôn đến mức lảo đảo lùi về sau.


Ngụy Xuyên giữ cô đứng vững, cười khẽ một tiếng: “Đi đây.”


Mạnh Đường ngẩn người vài giây mới quay về phòng.


Tạ Linh Âm thấy cô về, nói: “Về rồi à, tối nay bọn mình ăn gì?”


Mạnh Đường lắc đầu: “Tớ dọn hành lý trước đã, ở trạm dừng chân ăn chút đồ rồi, chẳng đói tí nào.”


Thạch Lam từ bên ngoài về, nhìn thấy Mạnh Đường thì sững lại, nói: “Tớ thấy Ngụy Xuyên ngồi xe đi rồi, không phải cậu ấy được nghỉ ba ngày sao?”


Mạnh Đường nói: “Về nhà rồi.”


“Tớ thấy cậu ấy đăng vòng bạn bè rồi.” Dương Khả dựa vào lưng ghế, cười nói, “Có phải vui lắm không?”


Mạnh Đường cười khẽ: “Quan trọng không phải là vòng bạn bè, quan trọng là cậu ấy không chặn người nhà.”


“Trời.” Thạch Lam kinh ngạc, “Thế là nói rồi hả?”


Tạ Linh Âm cũng ngạc nhiên một chút: “Tớ nghe Hứa Hạc Thanh nói, không khí gia đình cậu ấy rất tốt, Ngụy Xuyên đã thẳng thắn như vậy, cậu cũng đừng lo lắng quá.”


“Tớ cũng chẳng nghĩ nhiều.” Mạnh Đường dựng chiếc vali rỗng vào góc tường, trùm túi chống bụi lên, “Chỉ là lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau nghĩ lại, yêu đương thôi mà, đâu có liên quan đến gia đình.”


Tạ Linh Âm gật đầu: “Cũng đúng, mới năm hai, ai biết tốt nghiệp xong có đường ai nấy đi không.”


“Linh Âm, cậu bi quan quá đấy.” Dương Khả gặm quả đào, nói, “Lời này mà để Hứa Hạc Thanh nghe thấy, chắc chắn lại cãi nhau với cậu, cậu mà làm hư Mạnh Đường, Ngụy Xuyên sẽ không để yên cho cậu đâu.”


Tạ Linh Âm cười nói: “Yêu đương thì yêu đương nhưng vẫn phải giữ một dây thần kinh tỉnh táo chứ, Mạnh Đường và Ngụy Xuyên mới yêu, đúng là cũng không thích hợp dính dáng đến gia đình, đó là chuyện kết hôn mới bàn đến, tớ thấy cậu ấy nói không sai.”


Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát Truyện Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát Story Chương 133
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...