Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 129


Bờ biển lúc hơn 7 giờ sáng chẳng có chút bóng râm nào, ánh nắng chói chang, cũng may Mạnh Đường có đội mũ.


Ngụy Xuyên cầm máy ảnh đi theo sau, ống kính bám sát người cậu muốn quay.


Mạnh Đường quay đầu lại lọt vào ống kính, bật cười: “Sao cậu lại quay nữa thế?”


Ngụy Xuyên cười một tiếng: “Tôi quay cho cậu một đoạn, cậu đi từ xa lại phía tôi.”


Cậu đi lùi, Mạnh Đường dẫm lên dấu chân cậu đi theo, hơi nghiêng đầu nhìn vào ống kính của cậu.


Không nói câu nào, chỉ có nụ cười nhẹ nhàng.


Đi được một đoạn, Mạnh Đường chỉ vào bãi cát: “Cậu nhìn xem, nhiều vết ướt thế này, có phải cua bò qua không?”


Ngụy Xuyên thuận thế cúi đầu, thấy những đường vân tỏa ra, nói: “Có thể là con còng.”


Mạnh Đường ngồi xổm xuống, giống như đứa trẻ tò mò khám phá sinh vật biển.


Đầu ngón tay chọc vào cát mịn, cô ngước mắt cười với Ngụy Xuyên: “Thoải mái quá.”


Qua ống kính, nghe tiếng sóng vỗ, Ngụy Xuyên một lần nữa nghe rõ nhịp tim của mình.


Cậu cũng ngồi xổm xuống, thu hết từng nụ cười cái nhíu mày của Mạnh Đường vào ống kính.


Tay Mạnh Đường dính cát, đột nhiên nảy sinh ý muốn trêu chọc, ngón tay búng một cái, cát văng lên mặt Ngụy Xuyên.


Cậu theo bản năng lùi lại nhắm mắt, cát mịn từ trán cậu trượt xuống sống mũi cao thẳng.


Khoảnh khắc ngửa đầu, đường nét cổ căng ra đầy sức sống. Mặt Mạnh Đường đỏ lên trong chốc lát, cúi đầu nghịch cát như để che giấu.


Chỉ là động tác rất máy móc, bốc một nắm rồi lại rải xuống.


Ngụy Xuyên ngừng quay, nói: “Tôi chơi với cậu một lát.”


“Chơi gì?”


“Cậu nhìn nhé.” Ngụy Xuyên đổi hướng, vẽ một hình trái tim trước mặt cô.


Mạnh Đường cười cười, vẽ một mũi tên xuyên qua trái tim cậu.


“Chọc vào tim tôi hả?” Ngụy Xuyên vẽ một người nhỏ xíu ở đầu trên mũi tên, cắm thêm đôi cánh.


Bờ biển lúc hơn 7 giờ sáng chẳng có chút bóng râm nào, ánh nắng chói chang, cũng may Mạnh Đường có đội mũ.


Ngụy Xuyên cầm máy ảnh đi theo sau, ống kính bám sát người cậu muốn quay.


Mạnh Đường quay đầu lại lọt vào ống kính, bật cười: “Sao cậu lại quay nữa thế?”


 


Ngụy Xuyên cười một tiếng: “Tôi quay cho cậu một đoạn, cậu đi từ xa lại phía tôi.”


Cậu đi lùi, Mạnh Đường dẫm lên dấu chân cậu đi theo, hơi nghiêng đầu nhìn vào ống kính của cậu.


Không nói câu nào, chỉ có nụ cười nhẹ nhàng.



Đi được một đoạn, Mạnh Đường chỉ vào bãi cát: “Cậu nhìn xem, nhiều vết ướt thế này, có phải cua bò qua không?”


Ngụy Xuyên thuận thế cúi đầu, thấy những đường vân tỏa ra, nói: “Có thể là con còng.”


Mạnh Đường ngồi xổm xuống, giống như đứa trẻ tò mò khám phá sinh vật biển.


Đầu ngón tay chọc vào cát mịn, cô ngước mắt cười với Ngụy Xuyên: “Thoải mái quá.”


Qua ống kính, nghe tiếng sóng vỗ, Ngụy Xuyên một lần nữa nghe rõ nhịp tim của mình.


Cậu cũng ngồi xổm xuống, thu hết từng nụ cười cái nhíu mày của Mạnh Đường vào ống kính.


Tay Mạnh Đường dính cát, đột nhiên nảy sinh ý muốn trêu chọc, ngón tay búng một cái, cát văng lên mặt Ngụy Xuyên.


Cậu theo bản năng lùi lại nhắm mắt, cát mịn từ trán cậu trượt xuống sống mũi cao thẳng.


Khoảnh khắc ngửa đầu, đường nét cổ căng ra đầy sức sống. Mặt Mạnh Đường đỏ lên trong chốc lát, cúi đầu nghịch cát như để che giấu.


Chỉ là động tác rất máy móc, bốc một nắm rồi lại rải xuống.


Ngụy Xuyên ngừng quay, nói: “Tôi chơi với cậu một lát.”


“Chơi gì?”


“Cậu nhìn nhé.” Ngụy Xuyên đổi hướng, vẽ một hình trái tim trước mặt cô.


Mạnh Đường cười cười, vẽ một mũi tên xuyên qua trái tim cậu.


“Chọc vào tim tôi hả?” Ngụy Xuyên vẽ một người nhỏ xíu ở đầu trên mũi tên, cắm thêm đôi cánh.


Bờ biển lúc hơn 7 giờ sáng chẳng có chút bóng râm nào, ánh nắng chói chang, cũng may Mạnh Đường có đội mũ.


Ngụy Xuyên cầm máy ảnh đi theo sau, ống kính bám sát người cậu muốn quay.


Mạnh Đường quay đầu lại lọt vào ống kính, bật cười: “Sao cậu lại quay nữa thế?”


Ngụy Xuyên cười một tiếng: “Tôi quay cho cậu một đoạn, cậu đi từ xa lại phía tôi.”


Cậu đi lùi, Mạnh Đường dẫm lên dấu chân cậu đi theo, hơi nghiêng đầu nhìn vào ống kính của cậu.


Không nói câu nào, chỉ có nụ cười nhẹ nhàng.


Đi được một đoạn, Mạnh Đường chỉ vào bãi cát: “Cậu nhìn xem, nhiều vết ướt thế này, có phải cua bò qua không?”


Ngụy Xuyên thuận thế cúi đầu, thấy những đường vân tỏa ra, nói: “Có thể là con còng.”


Mạnh Đường ngồi xổm xuống, giống như đứa trẻ tò mò khám phá sinh vật biển.


Đầu ngón tay chọc vào cát mịn, cô ngước mắt cười với Ngụy Xuyên: “Thoải mái quá.”


Qua ống kính, nghe tiếng sóng vỗ, Ngụy Xuyên một lần nữa nghe rõ nhịp tim của mình.


Cậu cũng ngồi xổm xuống, thu hết từng nụ cười cái nhíu mày của Mạnh Đường vào ống kính.


Tay Mạnh Đường dính cát, đột nhiên nảy sinh ý muốn trêu chọc, ngón tay búng một cái, cát văng lên mặt Ngụy Xuyên.


Cậu theo bản năng lùi lại nhắm mắt, cát mịn từ trán cậu trượt xuống sống mũi cao thẳng.



Chỉ là động tác rất máy móc, bốc một nắm rồi lại rải xuống.


Ngụy Xuyên ngừng quay, nói: “Tôi chơi với cậu một lát.”


“Chơi gì?”


“Cậu nhìn nhé.” Ngụy Xuyên đổi hướng, vẽ một hình trái tim trước mặt cô.


Mạnh Đường cười cười, vẽ một mũi tên xuyên qua trái tim cậu.


“Chọc vào tim tôi hả?” Ngụy Xuyên vẽ một người nhỏ xíu ở đầu trên mũi tên, cắm thêm đôi cánh.


Bờ biển lúc hơn 7 giờ sáng chẳng có chút bóng râm nào, ánh nắng chói chang, cũng may Mạnh Đường có đội mũ.


Ngụy Xuyên cầm máy ảnh đi theo sau, ống kính bám sát người cậu muốn quay.


Mạnh Đường quay đầu lại lọt vào ống kính, bật cười: “Sao cậu lại quay nữa thế?”


Ngụy Xuyên cười một tiếng: “Tôi quay cho cậu một đoạn, cậu đi từ xa lại phía tôi.”


Cậu đi lùi, Mạnh Đường dẫm lên dấu chân cậu đi theo, hơi nghiêng đầu nhìn vào ống kính của cậu.


Không nói câu nào, chỉ có nụ cười nhẹ nhàng.


Đi được một đoạn, Mạnh Đường chỉ vào bãi cát: “Cậu nhìn xem, nhiều vết ướt thế này, có phải cua bò qua không?”


Ngụy Xuyên thuận thế cúi đầu, thấy những đường vân tỏa ra, nói: “Có thể là con còng.”


Mạnh Đường ngồi xổm xuống, giống như đứa trẻ tò mò khám phá sinh vật biển.


Đầu ngón tay chọc vào cát mịn, cô ngước mắt cười với Ngụy Xuyên: “Thoải mái quá.”


Qua ống kính, nghe tiếng sóng vỗ, Ngụy Xuyên một lần nữa nghe rõ nhịp tim của mình.


Cậu cũng ngồi xổm xuống, thu hết từng nụ cười cái nhíu mày của Mạnh Đường vào ống kính.


Tay Mạnh Đường dính cát, đột nhiên nảy sinh ý muốn trêu chọc, ngón tay búng một cái, cát văng lên mặt Ngụy Xuyên.


Cậu theo bản năng lùi lại nhắm mắt, cát mịn từ trán cậu trượt xuống sống mũi cao thẳng.


Khoảnh khắc ngửa đầu, đường nét cổ căng ra đầy sức sống. Mặt Mạnh Đường đỏ lên trong chốc lát, cúi đầu nghịch cát như để che giấu.


Chỉ là động tác rất máy móc, bốc một nắm rồi lại rải xuống.


Ngụy Xuyên ngừng quay, nói: “Tôi chơi với cậu một lát.”


“Chơi gì?”


“Cậu nhìn nhé.” Ngụy Xuyên đổi hướng, vẽ một hình trái tim trước mặt cô.


Mạnh Đường cười cười, vẽ một mũi tên xuyên qua trái tim cậu.


“Chọc vào tim tôi hả?” Ngụy Xuyên vẽ một người nhỏ xíu ở đầu trên mũi tên, cắm thêm đôi cánh.


Bờ biển lúc hơn 7 giờ sáng chẳng có chút bóng râm nào, ánh nắng chói chang, cũng may Mạnh Đường có đội mũ.


Ngụy Xuyên cầm máy ảnh đi theo sau, ống kính bám sát người cậu muốn quay.



Ngụy Xuyên cười một tiếng: “Tôi quay cho cậu một đoạn, cậu đi từ xa lại phía tôi.”


Cậu đi lùi, Mạnh Đường dẫm lên dấu chân cậu đi theo, hơi nghiêng đầu nhìn vào ống kính của cậu.


Không nói câu nào, chỉ có nụ cười nhẹ nhàng.


Đi được một đoạn, Mạnh Đường chỉ vào bãi cát: “Cậu nhìn xem, nhiều vết ướt thế này, có phải cua bò qua không?”


Ngụy Xuyên thuận thế cúi đầu, thấy những đường vân tỏa ra, nói: “Có thể là con còng.”


Mạnh Đường ngồi xổm xuống, giống như đứa trẻ tò mò khám phá sinh vật biển.


Đầu ngón tay chọc vào cát mịn, cô ngước mắt cười với Ngụy Xuyên: “Thoải mái quá.”


Qua ống kính, nghe tiếng sóng vỗ, Ngụy Xuyên một lần nữa nghe rõ nhịp tim của mình.


Cậu cũng ngồi xổm xuống, thu hết từng nụ cười cái nhíu mày của Mạnh Đường vào ống kính.


Tay Mạnh Đường dính cát, đột nhiên nảy sinh ý muốn trêu chọc, ngón tay búng một cái, cát văng lên mặt Ngụy Xuyên.


Cậu theo bản năng lùi lại nhắm mắt, cát mịn từ trán cậu trượt xuống sống mũi cao thẳng.


Khoảnh khắc ngửa đầu, đường nét cổ căng ra đầy sức sống. Mặt Mạnh Đường đỏ lên trong chốc lát, cúi đầu nghịch cát như để che giấu.


Chỉ là động tác rất máy móc, bốc một nắm rồi lại rải xuống.


Ngụy Xuyên ngừng quay, nói: “Tôi chơi với cậu một lát.”


“Chơi gì?”


“Cậu nhìn nhé.” Ngụy Xuyên đổi hướng, vẽ một hình trái tim trước mặt cô.


Mạnh Đường cười cười, vẽ một mũi tên xuyên qua trái tim cậu.


“Chọc vào tim tôi hả?” Ngụy Xuyên vẽ một người nhỏ xíu ở đầu trên mũi tên, cắm thêm đôi cánh.


Bờ biển lúc hơn 7 giờ sáng chẳng có chút bóng râm nào, ánh nắng chói chang, cũng may Mạnh Đường có đội mũ.


Ngụy Xuyên cầm máy ảnh đi theo sau, ống kính bám sát người cậu muốn quay.


Mạnh Đường quay đầu lại lọt vào ống kính, bật cười: “Sao cậu lại quay nữa thế?”


Ngụy Xuyên cười một tiếng: “Tôi quay cho cậu một đoạn, cậu đi từ xa lại phía tôi.”


Cậu đi lùi, Mạnh Đường dẫm lên dấu chân cậu đi theo, hơi nghiêng đầu nhìn vào ống kính của cậu.


Không nói câu nào, chỉ có nụ cười nhẹ nhàng.


Đi được một đoạn, Mạnh Đường chỉ vào bãi cát: “Cậu nhìn xem, nhiều vết ướt thế này, có phải cua bò qua không?”


Ngụy Xuyên thuận thế cúi đầu, thấy những đường vân tỏa ra, nói: “Có thể là con còng.”


Mạnh Đường ngồi xổm xuống, giống như đứa trẻ tò mò khám phá sinh vật biển.


Đầu ngón tay chọc vào cát mịn, cô ngước mắt cười với Ngụy Xuyên: “Thoải mái quá.”


Qua ống kính, nghe tiếng sóng vỗ, Ngụy Xuyên một lần nữa nghe rõ nhịp tim của mình.



Tay Mạnh Đường dính cát, đột nhiên nảy sinh ý muốn trêu chọc, ngón tay búng một cái, cát văng lên mặt Ngụy Xuyên.


Cậu theo bản năng lùi lại nhắm mắt, cát mịn từ trán cậu trượt xuống sống mũi cao thẳng.


Khoảnh khắc ngửa đầu, đường nét cổ căng ra đầy sức sống. Mặt Mạnh Đường đỏ lên trong chốc lát, cúi đầu nghịch cát như để che giấu.


Chỉ là động tác rất máy móc, bốc một nắm rồi lại rải xuống.


Ngụy Xuyên ngừng quay, nói: “Tôi chơi với cậu một lát.”


“Chơi gì?”


“Cậu nhìn nhé.” Ngụy Xuyên đổi hướng, vẽ một hình trái tim trước mặt cô.


Mạnh Đường cười cười, vẽ một mũi tên xuyên qua trái tim cậu.


“Chọc vào tim tôi hả?” Ngụy Xuyên vẽ một người nhỏ xíu ở đầu trên mũi tên, cắm thêm đôi cánh.


Bờ biển lúc hơn 7 giờ sáng chẳng có chút bóng râm nào, ánh nắng chói chang, cũng may Mạnh Đường có đội mũ.


Ngụy Xuyên cầm máy ảnh đi theo sau, ống kính bám sát người cậu muốn quay.


Mạnh Đường quay đầu lại lọt vào ống kính, bật cười: “Sao cậu lại quay nữa thế?”


Ngụy Xuyên cười một tiếng: “Tôi quay cho cậu một đoạn, cậu đi từ xa lại phía tôi.”


Cậu đi lùi, Mạnh Đường dẫm lên dấu chân cậu đi theo, hơi nghiêng đầu nhìn vào ống kính của cậu.


Không nói câu nào, chỉ có nụ cười nhẹ nhàng.


Đi được một đoạn, Mạnh Đường chỉ vào bãi cát: “Cậu nhìn xem, nhiều vết ướt thế này, có phải cua bò qua không?”


Ngụy Xuyên thuận thế cúi đầu, thấy những đường vân tỏa ra, nói: “Có thể là con còng.”


Mạnh Đường ngồi xổm xuống, giống như đứa trẻ tò mò khám phá sinh vật biển.


Đầu ngón tay chọc vào cát mịn, cô ngước mắt cười với Ngụy Xuyên: “Thoải mái quá.”


Qua ống kính, nghe tiếng sóng vỗ, Ngụy Xuyên một lần nữa nghe rõ nhịp tim của mình.


Cậu cũng ngồi xổm xuống, thu hết từng nụ cười cái nhíu mày của Mạnh Đường vào ống kính.


Tay Mạnh Đường dính cát, đột nhiên nảy sinh ý muốn trêu chọc, ngón tay búng một cái, cát văng lên mặt Ngụy Xuyên.


Cậu theo bản năng lùi lại nhắm mắt, cát mịn từ trán cậu trượt xuống sống mũi cao thẳng.


Khoảnh khắc ngửa đầu, đường nét cổ căng ra đầy sức sống. Mặt Mạnh Đường đỏ lên trong chốc lát, cúi đầu nghịch cát như để che giấu.


Chỉ là động tác rất máy móc, bốc một nắm rồi lại rải xuống.


Ngụy Xuyên ngừng quay, nói: “Tôi chơi với cậu một lát.”


“Chơi gì?”


“Cậu nhìn nhé.” Ngụy Xuyên đổi hướng, vẽ một hình trái tim trước mặt cô.


Mạnh Đường cười cười, vẽ một mũi tên xuyên qua trái tim cậu.


“Chọc vào tim tôi hả?” Ngụy Xuyên vẽ một người nhỏ xíu ở đầu trên mũi tên, cắm thêm đôi cánh.


Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát Truyện Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát Story Chương 129
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...