Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 128


Vì là chuyến đi ngắn nên Mạnh Đường không vào khoang hành khách mà đi lên boong tàu.


Gió biển mang theo hơi nước mặn mòi phả vào mặt, phía chân trời xa xa hắt lên ráng chiều màu hồng tím.


Vừa nãy họ đã chụp không ít ảnh ở đây, Văn Tâm Dư bảo về sẽ chỉnh sửa ảnh rồi gửi vào nhóm.


Ngụy Xuyên đến bên cạnh cô, vịn vào lan can bên cạnh, hỏi: “Đứng đây ngẩn ngơ gì thế?”


Mạnh Đường tựa vào lan can cười với cậu: “Lâu lắm không ra ngoài rồi, bây giờ cảm giác ở trên biển thật tuyệt vời.”


Cả thể xác và tinh thần đều được thả lỏng.


Ngụy Xuyên xích lại gần cô hơn chút, nói nhỏ: “Nếu chúng ta… ý là sau này… cậu muốn đi đâu cũng được.”


Mạnh Đường hiểu ý cậu, hỏi: “Cậu đã đi những đâu rồi?”


Ngụy Xuyên nói: “Thực ra tôi không có hứng thú lắm với việc đi đâu, hồi nhỏ hay đi xem NBA trực tiếp. Sau này người nhà đi chơi cũng không lấy ý kiến của tôi làm chính, họ muốn đi đâu thì hỏi tôi có đi không, tôi đi thì mang theo, không đi thì vứt ở nhà.”


Mạnh Đường nhớ lại một tấm ảnh của cậu, là bảng xếp hạng trai đẹp CUBAL.


Tấm ảnh đó của Ngụy Xuyên, bối cảnh là cảng Victoria.


Mạnh Đường hỏi: “Cậu có hay đi Hong Kong không?”


“Từng đi vài lần, lần gần nhất là tốt nghiệp cấp ba.” Ngụy Xuyên nói, “Chị ba tôi thích đi, tôi chán thì đi theo chơi thôi, cậu cũng muốn đi à?”


Mạnh Đường gật đầu: “Hồi nhỏ thích xem phim TVB, đến giờ vẫn chưa từng đi.”


Ngụy Xuyên nói: “Chuyện này có gì khó, nghỉ hè đi là được.”


Mạnh Đường cười bất lực: “Tôi phải về nhà.”


“Nghỉ hè dài thế, về sớm làm gì, chẳng lẽ ông già còn ngăn cản cậu?” Ngụy Xuyên khuyên, “Tôi đi cùng cậu.”


“Vậy tạm thời coi như một lời hứa.” Mạnh Đường nhìn cậu, “Được không?”


Vì là chuyến đi ngắn nên Mạnh Đường không vào khoang hành khách mà đi lên boong tàu.


Gió biển mang theo hơi nước mặn mòi phả vào mặt, phía chân trời xa xa hắt lên ráng chiều màu hồng tím.


Vừa nãy họ đã chụp không ít ảnh ở đây, Văn Tâm Dư bảo về sẽ chỉnh sửa ảnh rồi gửi vào nhóm.


Ngụy Xuyên đến bên cạnh cô, vịn vào lan can bên cạnh, hỏi: “Đứng đây ngẩn ngơ gì thế?”


Mạnh Đường tựa vào lan can cười với cậu: “Lâu lắm không ra ngoài rồi, bây giờ cảm giác ở trên biển thật tuyệt vời.”


Cả thể xác và tinh thần đều được thả lỏng.



 


Ngụy Xuyên xích lại gần cô hơn chút, nói nhỏ: “Nếu chúng ta… ý là sau này… cậu muốn đi đâu cũng được.”


Mạnh Đường hiểu ý cậu, hỏi: “Cậu đã đi những đâu rồi?”


Ngụy Xuyên nói: “Thực ra tôi không có hứng thú lắm với việc đi đâu, hồi nhỏ hay đi xem NBA trực tiếp. Sau này người nhà đi chơi cũng không lấy ý kiến của tôi làm chính, họ muốn đi đâu thì hỏi tôi có đi không, tôi đi thì mang theo, không đi thì vứt ở nhà.”


Mạnh Đường nhớ lại một tấm ảnh của cậu, là bảng xếp hạng trai đẹp CUBAL.


Tấm ảnh đó của Ngụy Xuyên, bối cảnh là cảng Victoria.


Mạnh Đường hỏi: “Cậu có hay đi Hong Kong không?”


“Từng đi vài lần, lần gần nhất là tốt nghiệp cấp ba.” Ngụy Xuyên nói, “Chị ba tôi thích đi, tôi chán thì đi theo chơi thôi, cậu cũng muốn đi à?”


Mạnh Đường gật đầu: “Hồi nhỏ thích xem phim TVB, đến giờ vẫn chưa từng đi.”


Ngụy Xuyên nói: “Chuyện này có gì khó, nghỉ hè đi là được.”


Mạnh Đường cười bất lực: “Tôi phải về nhà.”


“Nghỉ hè dài thế, về sớm làm gì, chẳng lẽ ông già còn ngăn cản cậu?” Ngụy Xuyên khuyên, “Tôi đi cùng cậu.”


“Vậy tạm thời coi như một lời hứa.” Mạnh Đường nhìn cậu, “Được không?”


Vì là chuyến đi ngắn nên Mạnh Đường không vào khoang hành khách mà đi lên boong tàu.


Gió biển mang theo hơi nước mặn mòi phả vào mặt, phía chân trời xa xa hắt lên ráng chiều màu hồng tím.


Vừa nãy họ đã chụp không ít ảnh ở đây, Văn Tâm Dư bảo về sẽ chỉnh sửa ảnh rồi gửi vào nhóm.


Ngụy Xuyên đến bên cạnh cô, vịn vào lan can bên cạnh, hỏi: “Đứng đây ngẩn ngơ gì thế?”


Mạnh Đường tựa vào lan can cười với cậu: “Lâu lắm không ra ngoài rồi, bây giờ cảm giác ở trên biển thật tuyệt vời.”


Cả thể xác và tinh thần đều được thả lỏng.


Ngụy Xuyên xích lại gần cô hơn chút, nói nhỏ: “Nếu chúng ta… ý là sau này… cậu muốn đi đâu cũng được.”


Mạnh Đường hiểu ý cậu, hỏi: “Cậu đã đi những đâu rồi?”


Ngụy Xuyên nói: “Thực ra tôi không có hứng thú lắm với việc đi đâu, hồi nhỏ hay đi xem NBA trực tiếp. Sau này người nhà đi chơi cũng không lấy ý kiến của tôi làm chính, họ muốn đi đâu thì hỏi tôi có đi không, tôi đi thì mang theo, không đi thì vứt ở nhà.”


Mạnh Đường nhớ lại một tấm ảnh của cậu, là bảng xếp hạng trai đẹp CUBAL.


Tấm ảnh đó của Ngụy Xuyên, bối cảnh là cảng Victoria.


Mạnh Đường hỏi: “Cậu có hay đi Hong Kong không?”



Mạnh Đường gật đầu: “Hồi nhỏ thích xem phim TVB, đến giờ vẫn chưa từng đi.”


Ngụy Xuyên nói: “Chuyện này có gì khó, nghỉ hè đi là được.”


Mạnh Đường cười bất lực: “Tôi phải về nhà.”


“Nghỉ hè dài thế, về sớm làm gì, chẳng lẽ ông già còn ngăn cản cậu?” Ngụy Xuyên khuyên, “Tôi đi cùng cậu.”


“Vậy tạm thời coi như một lời hứa.” Mạnh Đường nhìn cậu, “Được không?”


Vì là chuyến đi ngắn nên Mạnh Đường không vào khoang hành khách mà đi lên boong tàu.


Gió biển mang theo hơi nước mặn mòi phả vào mặt, phía chân trời xa xa hắt lên ráng chiều màu hồng tím.


Vừa nãy họ đã chụp không ít ảnh ở đây, Văn Tâm Dư bảo về sẽ chỉnh sửa ảnh rồi gửi vào nhóm.


Ngụy Xuyên đến bên cạnh cô, vịn vào lan can bên cạnh, hỏi: “Đứng đây ngẩn ngơ gì thế?”


Mạnh Đường tựa vào lan can cười với cậu: “Lâu lắm không ra ngoài rồi, bây giờ cảm giác ở trên biển thật tuyệt vời.”


Cả thể xác và tinh thần đều được thả lỏng.


Ngụy Xuyên xích lại gần cô hơn chút, nói nhỏ: “Nếu chúng ta… ý là sau này… cậu muốn đi đâu cũng được.”


Mạnh Đường hiểu ý cậu, hỏi: “Cậu đã đi những đâu rồi?”


Ngụy Xuyên nói: “Thực ra tôi không có hứng thú lắm với việc đi đâu, hồi nhỏ hay đi xem NBA trực tiếp. Sau này người nhà đi chơi cũng không lấy ý kiến của tôi làm chính, họ muốn đi đâu thì hỏi tôi có đi không, tôi đi thì mang theo, không đi thì vứt ở nhà.”


Mạnh Đường nhớ lại một tấm ảnh của cậu, là bảng xếp hạng trai đẹp CUBAL.


Tấm ảnh đó của Ngụy Xuyên, bối cảnh là cảng Victoria.


Mạnh Đường hỏi: “Cậu có hay đi Hong Kong không?”


“Từng đi vài lần, lần gần nhất là tốt nghiệp cấp ba.” Ngụy Xuyên nói, “Chị ba tôi thích đi, tôi chán thì đi theo chơi thôi, cậu cũng muốn đi à?”


Mạnh Đường gật đầu: “Hồi nhỏ thích xem phim TVB, đến giờ vẫn chưa từng đi.”


Ngụy Xuyên nói: “Chuyện này có gì khó, nghỉ hè đi là được.”


Mạnh Đường cười bất lực: “Tôi phải về nhà.”


“Nghỉ hè dài thế, về sớm làm gì, chẳng lẽ ông già còn ngăn cản cậu?” Ngụy Xuyên khuyên, “Tôi đi cùng cậu.”


“Vậy tạm thời coi như một lời hứa.” Mạnh Đường nhìn cậu, “Được không?”


Vì là chuyến đi ngắn nên Mạnh Đường không vào khoang hành khách mà đi lên boong tàu.


Gió biển mang theo hơi nước mặn mòi phả vào mặt, phía chân trời xa xa hắt lên ráng chiều màu hồng tím.



Vừa nãy họ đã chụp không ít ảnh ở đây, Văn Tâm Dư bảo về sẽ chỉnh sửa ảnh rồi gửi vào nhóm.


Ngụy Xuyên đến bên cạnh cô, vịn vào lan can bên cạnh, hỏi: “Đứng đây ngẩn ngơ gì thế?”


Mạnh Đường tựa vào lan can cười với cậu: “Lâu lắm không ra ngoài rồi, bây giờ cảm giác ở trên biển thật tuyệt vời.”


Cả thể xác và tinh thần đều được thả lỏng.


Ngụy Xuyên xích lại gần cô hơn chút, nói nhỏ: “Nếu chúng ta… ý là sau này… cậu muốn đi đâu cũng được.”


Mạnh Đường hiểu ý cậu, hỏi: “Cậu đã đi những đâu rồi?”


Ngụy Xuyên nói: “Thực ra tôi không có hứng thú lắm với việc đi đâu, hồi nhỏ hay đi xem NBA trực tiếp. Sau này người nhà đi chơi cũng không lấy ý kiến của tôi làm chính, họ muốn đi đâu thì hỏi tôi có đi không, tôi đi thì mang theo, không đi thì vứt ở nhà.”


Mạnh Đường nhớ lại một tấm ảnh của cậu, là bảng xếp hạng trai đẹp CUBAL.


Tấm ảnh đó của Ngụy Xuyên, bối cảnh là cảng Victoria.


Mạnh Đường hỏi: “Cậu có hay đi Hong Kong không?”


“Từng đi vài lần, lần gần nhất là tốt nghiệp cấp ba.” Ngụy Xuyên nói, “Chị ba tôi thích đi, tôi chán thì đi theo chơi thôi, cậu cũng muốn đi à?”


Mạnh Đường gật đầu: “Hồi nhỏ thích xem phim TVB, đến giờ vẫn chưa từng đi.”


Ngụy Xuyên nói: “Chuyện này có gì khó, nghỉ hè đi là được.”


Mạnh Đường cười bất lực: “Tôi phải về nhà.”


“Nghỉ hè dài thế, về sớm làm gì, chẳng lẽ ông già còn ngăn cản cậu?” Ngụy Xuyên khuyên, “Tôi đi cùng cậu.”


“Vậy tạm thời coi như một lời hứa.” Mạnh Đường nhìn cậu, “Được không?”


Vì là chuyến đi ngắn nên Mạnh Đường không vào khoang hành khách mà đi lên boong tàu.


Gió biển mang theo hơi nước mặn mòi phả vào mặt, phía chân trời xa xa hắt lên ráng chiều màu hồng tím.


Vừa nãy họ đã chụp không ít ảnh ở đây, Văn Tâm Dư bảo về sẽ chỉnh sửa ảnh rồi gửi vào nhóm.


Ngụy Xuyên đến bên cạnh cô, vịn vào lan can bên cạnh, hỏi: “Đứng đây ngẩn ngơ gì thế?”


Mạnh Đường tựa vào lan can cười với cậu: “Lâu lắm không ra ngoài rồi, bây giờ cảm giác ở trên biển thật tuyệt vời.”


Cả thể xác và tinh thần đều được thả lỏng.


Ngụy Xuyên xích lại gần cô hơn chút, nói nhỏ: “Nếu chúng ta… ý là sau này… cậu muốn đi đâu cũng được.”


Mạnh Đường hiểu ý cậu, hỏi: “Cậu đã đi những đâu rồi?”


Ngụy Xuyên nói: “Thực ra tôi không có hứng thú lắm với việc đi đâu, hồi nhỏ hay đi xem NBA trực tiếp. Sau này người nhà đi chơi cũng không lấy ý kiến của tôi làm chính, họ muốn đi đâu thì hỏi tôi có đi không, tôi đi thì mang theo, không đi thì vứt ở nhà.”



Tấm ảnh đó của Ngụy Xuyên, bối cảnh là cảng Victoria.


Mạnh Đường hỏi: “Cậu có hay đi Hong Kong không?”


“Từng đi vài lần, lần gần nhất là tốt nghiệp cấp ba.” Ngụy Xuyên nói, “Chị ba tôi thích đi, tôi chán thì đi theo chơi thôi, cậu cũng muốn đi à?”


Mạnh Đường gật đầu: “Hồi nhỏ thích xem phim TVB, đến giờ vẫn chưa từng đi.”


Ngụy Xuyên nói: “Chuyện này có gì khó, nghỉ hè đi là được.”


Mạnh Đường cười bất lực: “Tôi phải về nhà.”


“Nghỉ hè dài thế, về sớm làm gì, chẳng lẽ ông già còn ngăn cản cậu?” Ngụy Xuyên khuyên, “Tôi đi cùng cậu.”


“Vậy tạm thời coi như một lời hứa.” Mạnh Đường nhìn cậu, “Được không?”


Vì là chuyến đi ngắn nên Mạnh Đường không vào khoang hành khách mà đi lên boong tàu.


Gió biển mang theo hơi nước mặn mòi phả vào mặt, phía chân trời xa xa hắt lên ráng chiều màu hồng tím.


Vừa nãy họ đã chụp không ít ảnh ở đây, Văn Tâm Dư bảo về sẽ chỉnh sửa ảnh rồi gửi vào nhóm.


Ngụy Xuyên đến bên cạnh cô, vịn vào lan can bên cạnh, hỏi: “Đứng đây ngẩn ngơ gì thế?”


Mạnh Đường tựa vào lan can cười với cậu: “Lâu lắm không ra ngoài rồi, bây giờ cảm giác ở trên biển thật tuyệt vời.”


Cả thể xác và tinh thần đều được thả lỏng.


Ngụy Xuyên xích lại gần cô hơn chút, nói nhỏ: “Nếu chúng ta… ý là sau này… cậu muốn đi đâu cũng được.”


Mạnh Đường hiểu ý cậu, hỏi: “Cậu đã đi những đâu rồi?”


Ngụy Xuyên nói: “Thực ra tôi không có hứng thú lắm với việc đi đâu, hồi nhỏ hay đi xem NBA trực tiếp. Sau này người nhà đi chơi cũng không lấy ý kiến của tôi làm chính, họ muốn đi đâu thì hỏi tôi có đi không, tôi đi thì mang theo, không đi thì vứt ở nhà.”


Mạnh Đường nhớ lại một tấm ảnh của cậu, là bảng xếp hạng trai đẹp CUBAL.


Tấm ảnh đó của Ngụy Xuyên, bối cảnh là cảng Victoria.


Mạnh Đường hỏi: “Cậu có hay đi Hong Kong không?”


“Từng đi vài lần, lần gần nhất là tốt nghiệp cấp ba.” Ngụy Xuyên nói, “Chị ba tôi thích đi, tôi chán thì đi theo chơi thôi, cậu cũng muốn đi à?”


Mạnh Đường gật đầu: “Hồi nhỏ thích xem phim TVB, đến giờ vẫn chưa từng đi.”


Ngụy Xuyên nói: “Chuyện này có gì khó, nghỉ hè đi là được.”


Mạnh Đường cười bất lực: “Tôi phải về nhà.”


“Nghỉ hè dài thế, về sớm làm gì, chẳng lẽ ông già còn ngăn cản cậu?” Ngụy Xuyên khuyên, “Tôi đi cùng cậu.”


“Vậy tạm thời coi như một lời hứa.” Mạnh Đường nhìn cậu, “Được không?”


Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát Truyện Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát Story Chương 128
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...