Gả Vai Ác
Chương 64: Long bào
485@-Ninh Ân lạnh lùng gọi nàng "tiểu thư".
Người này đã nhận ra nàng ngay từ đầu vậy mà lại cố tình giả vờ như không biết, sau đó nhìn nàng nhảy múa lấp li.ếm giống như một tên hề.
Thật sự là...
Giống như bị chọc thủng tầng cửa sổ giấy cuối cùng. Khuôn mặt Ngu Linh Tê bắt đầu nóng lên, chén trà vững vàng cứng nhắc trong tay dần nổi lên gợn sóng, thậm chí đuôi mắt cũng bị nhuộm thành một màu hồng nhạt diễm lệ.
Hình ảnh dùng môi mớm thuốc lúc trước tựa như dòng nước lũ bị đè nén đến cực hạn rồi phun ra xối xả, trong phút chốc tràn ngập tâm trí nàng.
Ninh Ân thưởng thức bộ dáng không được tự nhiên của nàng. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ hờ hững xấu xa.
Hắn chậm rãi giơ tay lên định lấy màn che mặt của nàng ra.
Đeo mạng che mặt thì làm sao uống rượu được?
Ngu Linh Tê như thể bừng tỉnh lùi ra sau một bước. Khăn che mặt khẽ lướt qua đầu ngón tay hắn không để lại chút dấu vết.
Hai gã quan văn kia vừa mới rời khỏi, ở thanh lâu tốt xấu lẫn lộn, nàng không xác định được trong bóng tối có ai nhìn quan sát để ý Ninh Ân hay không. Nếu lúc này lộ mặt có thể sẽ bị bại lộ thân phận, e rằng sẽ chuốc thêm phiền toái.
Thậm chí nàng còn quên cả hành lễ mà vội vàng xoay người bỏ chạy.
Khóe miệng Ninh Ân khẽ giật với mức độ khó phát hiện, hắn cũng không định ngăn cản nàng.
Ngay khi bấm tay đến lần thứ bảy thì thấy Ngu Linh Tê dừng bước và đứng ở hành lang.
Một nhóm cấm quân và quan Đại Lý tự bất ngờ tràn vào sân. Người dẫn đầu nhóm cấm quân cầm công văn trên tay, ra lệnh: "Kiểm tra theo thông lệ, tất cả mọi người lập tức ra bên ngoài đứng ngay ngắn! Người nào trái lệnh không chịu thực hiện sẽ bị xử lý tại chỗ vì tội cản trở công vụ!”
Những tiếng kêu sợ hãi vang lên khắp bốn phía, thanh lâu ngợp trong vàng son tức khắc trở nên náo loạn gà bay chó sủa.
Trong lòng Ngu Linh Tê cảm thấy kỳ lạ, đám cấm quân này tới đây quá mức trùng hợp rồi.
Mặc dù mỗi tháng đều có quan lại thường xuyên đến thanh lâu thu thuế kiểm tra. Nhưng họ chỉ đi ngang qua sân khấu trước sân thôi chứ không lục soát bên trong sân. Suy cho cùng, tiêu khiển bên trong sân đều là những người có quan hệ họ hàng dòng dõi quý tộc trong triều đình, ai cũng không thể đắc tội nổi...
Cấm quân ra mặt, trừ phi do hoàng đế hạ lệnh điều tra nghiêm ngặt quan lại cặp kè kỹ nữ, nếu không thì sẽ không có chuyện kiểm tra đơn giản theo thông lệ như thế.
Ngu Linh Tê bình tĩnh lại. Trong nhóm cấm quân phía trước nàng thấy được một khuôn mặt quen thuộc.
Tiết Tung? Hắn ta tới đây làm gì?
Lúc này xuống lầu sẽ đụng phải cấm quân, Ngu Linh Tê dứt khoát nấp phía sau hành lang để quan sát.
Dưới lầu, cấm quân lần lượt đạp cửa lục soát, đuổi một đôi nam nữ quần áo xộc xệch chạy ra ngoài, sau đó tập trung ở sân.
Trận chiến này là để lục soát ai thế?
Tim Ngu Linh Tê lệch một nhịp, theo bản năng nàng quay đầu lại nhìn xem.
Chỉ thấy Ninh Ân đang bưng chén rượu mà nàng đã rót lên sau đó hắn khẽ ngửi, dáng vẻ lạnh nhạt dửng dưng như thể sự náo nhiệt dưới lầu không có chút liên quan nào đến hắn.
Kỳ lạ thật, không phải bọn họ đến đây vì Ninh Ân sao?
Mãi đến khi cấm quân hô to, tiếng ầm ĩ dừng lại, Tiết Sầm bước ra trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Mặc dù miễn cưỡng có thể nói hắn ăn mặc chỉnh tề nhưng phát quan trên tóc vẫn bị nghiêng lệch, tóc ở thái dương bay tán loạn, vừa nhìn liền nghĩ hắn đã ở chỗ này "ngủ" một giấc thật ngon lành thỏa mãn.
Trong lúc nhất thời, những công tử quyền quý mặt mày ủ rũ hay đang mở miệng chửi bới đều yên tĩnh lại.
Sắc mặt bọn họ tràn đầy quái đản nhìn Tiết Sầm một lúc lâu. Ánh mắt đó như đao, hận không thể xé toạc vẻ ngoài gọn gàng hào nhoáng của hắn ra để lăng trì mổ xẻ, đột nhiên vang lên một trận cười to.
Tiết Tung dẫn cấm quân bước đến kiểm tra thế mà lại tra ra được đệ đệ ruột của mình "Chơi kỹ nữ", quả thực là "Lũ lụt tràn vào miếu long vương" (*).
(*) Câu đầy đủ - "Lũ lụt tràn vào miếu long vương, người một nhà lại không biết người một nhà": người cùng một nhà nhưng vì không nhận ra hoặc hiểu lầm nhau mà gây ra hiểu lầm, xung đột tranh chấp.
"Không ngờ được chính nhân quân tử như Tiết Nhị lang cũng lưu luyến chốn cảnh sắc này đấy."
"Thật không nhìn ra mà, chậc!"
Tiết Sầm mắt điếc tai ngơ.
Ánh mắt hắn đỏ lên, hồn bay phách lạc đứng trước mặt Tiết Tung, giống như để xác nhận cái gì đó, một lúc lâu sau vẻ mặt phức tạp gọi một tiếng: "Huynh trưởng..."
Trong chốc lát biểu cảm Tiết Tung trở nên cực kỳ đặc sắc.
Ngu Linh Tê nhìn bóng lưng cứng ngắc khó chịu của Tiết Sầm cũng có chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của nàng, mặc dù Tiết Sầm đơn thuần ngốc nghếch còn mang vẻ trí thức cùng với vẻ thanh cao tận trong xương cốt nhưng hắn không phải người háo sắc.
"Vị hôn phu của một gia tộc quyền quý, cao sang lại thật sự là khách trên giường hoa nương." Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của Ninh Ân.
Chẳng biết hắn đã bước tới phía sau Ngu Linh Tê từ khi nào, bóng dáng cao lớn phủ lấy nàng, hắn "chậc" một tiếng rồi cất giọng nói: "Thật đáng thương mà.”
Ngu Linh Tê không cần quay đầu lại cũng có thể nghe ra hắn đang cười, cười đến mức vô cùng xấu xa.
Không có đáng thương hay không đáng thương gì ở đây, Ngu Linh Tê muốn nhớ rằng: Nàng vốn không thèm để ý đến hắn.
Ninh Ân đang quan sát phản ứng của nàng. Hắn muốn cố gắng nhìn ra một chút hối hận hay tức giận trong ánh mắt đang lộ ra ngoài mạng che mặt của nàng.
Thế nhưng ánh mắt Ngu Linh Tê vẫn trong sáng như trước, không hề có chút oán hận lo lắng nào. Vì thế vẻ hài hước trào phúng dưới đáy mắt hắn cũng dần nhạt đi, cả người lộ ra vẻ u ám lạnh lẽo.
Hắn rất không hài lòng với biểu hiện của Ngu Linh Tê.
Nhưng dĩ nhiên Ngu Linh Tê không có thời gian để đối phó chu toàn với hắn hay Tiết Sầm. Hết thảy những chuyện này đều không liên quan gì đến nàng, nàng chỉ muốn nhanh chóng tìm được Hồng Châu mà thôi.
Mà lúc này Lãm Xuân Các đang rất hỗn loạn ầm ĩ, các bảo hộ sân đều đã bị cấm quân khống chế, là thời cơ vô cùng thích hợp để đục nước béo cò.
Ngu Linh Tê đi hai bước thì dừng lại, cuối cùng hít sâu một hơi đi xuống cầu thang, khẽ gật đầu với Thanh Tiêu đang chờ ở trên lầu sân trước.
Thanh Tiêu biết ý, thừa dịp hỗn loạn đi theo đám đông lẻn vào sân sau, tụ họp lại với nàng.
Ninh Ân lạnh lùng đứng đó một lát. Sau đó hắn trở về phòng đóng cửa lại.
Cầm nương đã sớm biến mất, thay vào đó là một người trẻ tuổi mạnh mẽ, là một gương mặt với những nét khá thô và tầm thường.
Người nọ bẩm báo: "Giống như kế hoạch của điện hạ, tỳ nữ kia đã gặp mặt Tiết Sầm.”
"Rất tốt." Ninh Ân chắp tay.
Hắn nói rằng, so với việc muốn mạng Tiết Sầm thì hắn càng muốn b.óp chết trái tim Tiết Sầm hơn.
"Vừa rồi vị cô nương kia..."
"Trượt chân vào một con mèo, ta theo nàng chơi đùa một chút."
Thấy Ninh Ân đã buông lỏng, người nọ không hỏi gì thêm nữa, chỉ nói một câu: "Vừa rồi thuộc hạ thấy cô nương kia đi đến phòng chứa củi. Nếu nói vậy thì có lẽ đến đây vì tỳ nữ kia. Ngài có muốn thuộc hạ ngăn cản và mang về đây không?”
Vẻ mặt Ninh Ân hơi ngưng tụ.
Thì ra nàng cất giấu thủ đoạn này. Ha, thật sự có bản lĩnh.
"Không cần."
Chẳng những không ngăn cản, Ninh Ân còn muốn thúc đẩy việc này.
Để Ngu Linh Tê tận mắt chứng kiến cảnh Tiết Nhị lang bị kéo ngã xuống bùn lầy vẫn chưa đủ. Hắn còn muốn xé toạc bộ mặt đạo mạo nghiêm trang của Tiết gia. Hắn muốn đem tình nghĩa thanh mai trúc mã mà nàng bảo vệ, xem như tín ngưỡng ấy lật đổ từng chút một, giẫm tan nát chúng thành bột mịn.
Sự hủy diệt luôn là điều làm người ta cảm thấy vui vẻ thích thú.
...
Ngu Linh Tê tìm được Hồng Châu đang trốn trong phòng chứa đồ.
Vốn định hỏi mấy câu nhưng không biết lúc trước Hồng Châu bị cái gì kí.ch thích mà liên tục khóc lớn không chịu phối hợp.
Không còn cách nào khác, vì không muốn để đám người ở sân sau chú ý nên Ngu Linh Tê đành phải bảo Thanh Tiêu đánh ngất nàng ta, nhân lúc hỗn loạn lén mang người trốn ra từ cửa phụ, dĩ nhiên cũng không bị người khác phát hiện.
Không lâu sau, Thanh Lam dẫn theo Đường Bất Ly ra ngoài.
Đường Bất Ly vừa mới đánh Trần Giám một trận. Nàng ấy tức giận đến mức hai bên ria mép bị rớt xuống. Đường Bất Ly không ngồi xe ngựa của Ngu Linh Tê mà tự thúc ngựa về phủ.
Ngu Linh Tê lo lắng nên cho Thanh Lam đi theo từ xa đưa nàng về phủ an toàn.
Xe ngựa còn chưa đến Ngu phủ, lúc này Hồng Châu đã hôn mê tỉnh lại.
Mở mắt nhìn thấy mình ở trên xe Ngu Linh Tê, nàng ta sửng sốt trong chốc lát, đứng lên định nhảy khỏi xe ngựa.
"Thả ta ra! Thả ta ra..."
Những người đó đã nói rằng nếu nàng ta ngoan ngoãn nghe lời thì mới được sống, nếu như muốn chạy thì chỉ có một con đường chết.
Hồng Châu dập đầu lẩm ba lẩm bẩm gì đó, Ngu Linh Tê không nghe rõ nên đành phải để Cho Thanh Tiêu đè nàng ta lại.
"Ngươi đừng sợ! Nếu đã mang ngươi ra ngoài, chắc chắn ta sẽ dốc hết khả năng của phủ Tướng quân để bảo vệ ngươi chu toàn."
Ngu Linh Tê thả chậm âm thanh để trấn an, nghiêm túc nói: "Ta chỉ muốn biết, một ngày trước khi Triệu Ngọc Mính chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hồng Châu chỉ lắc đầu: "Nhị tiểu thư cũng đến đây vì Tiết gia đúng không? Nô tỳ biết, người và Tiết nhị công tử đã được chỉ hôn rồi. Người và Tiết gia đang cùng một phe.”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
"Cũng?"
Ngu Linh Tê chần chờ: "Còn có người khác đến hỏi ngươi sao?”
Hồng Châu hít mũi không chịu nói.
Ngu Linh Tê hiểu rõ, đứng thẳng người dựa vào thành xe, thay đổi tư thế khác, nói: "Nếu đã có người khác đến tìm ngươi, chứng tỏ bí mật này đã không an toàn. Ngươi cũng sẽ không có giá trị lợi dụng nữa. Nếu ngay cả cọng rơm cuối cùng là Ngu phủ chúng ta mà ngươi cũng không biết nắm chặt, ngươi có tin rằng hiện tại ta sẽ để ngươi ở ven đường, một chút sau ngươi sẽ bị hung thủ thật sự trừ khử không?”
Nghe nàng phân tích như thế, Hồng Châu lập tức run rẩy.
"Ta nói ta nói! Cầu xin Nhị tiểu thư đừng bỏ mặc nô tỳ!”
Hồng Châu vội vàng quỳ xuống: "Trước khi Nhị cô nương đến, nô tỳ phụng mệnh đi đưa trà vào nhã gian thì gặp được Tiết nhị công tử. Nô tỳ cho rằng ngài ấy vì... Vì chuyện kia mà đến, cho nên dưới tình thế cấp bách, cái gì cũng đã nói với ngài ấy.”
Nàng ta nhiều lần nhắc tới Tiết gia, trong lòng Ngu Linh Tê sinh ra dự cảm không tốt, mặt không biến sắc hỏi: "Ngươi đã nói nói những gì với huynh ấy?”
"Nói về cái chết của tiểu thư... Chuyện trước khi tiểu thư chết.”
Hồng Châu xoắn lấy tay áo vải thô, nghẹn ngào nói: "Hôm đó tiểu thư trở về từ nhà thủy tạ có nhìn thấy Nhị cô nương cùng với một thị vệ có cử chỉ thân cận nên muốn... Muốn đến Tiết phủ, vạch trần việc Nhị cô nương làm chuyện... Chuyện cẩu thả cho Tiết nhị công tử biết, muốn cho ngài ấy không còn ý muốn cầu hôn Nhị cô nương nữa. Thế nhưng giữ cửa ở Tiết phủ uy nghiêm, tiểu thư hoàn toàn không thể vào được nên chỉ có thể canh giữ ngoài cửa với nô tỳ. Sau đó chờ đến lúc Tiết nhị công tử ra cửa thì đuổi theo, mượn cơ hội mà vạch trần việc này.”
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó đợi gần hai canh giờ mới có xe ngựa đi ra từ Tiết phủ. Tiểu thư nghe thấy người hầu gọi người trong xe ngựa là "Tiết công tử" liền liều mạng đi theo. Xe ngựa của chúng nô tỳ chậm một bước. Chờ đến lúc đuổi kịp xe ngựa của Tiết công tử thì ngài ấy đã vào lầu Túy Tiên rồi, tiểu thư cũng đuổi theo..."
Nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm đó, Hồng Châu vẫn không ngừng run rẩy.
"Thế nhưng, Tiết phủ có hai vị công tử, chúng nô tỳ đi theo nhầm người. Người trong nhã gian là Tiết đại công tử và một thanh niên trắng nõn ôn hòa đang bàn bạc gì đó. Tiết đại công tử lễ độ cung kính gọi người nọ là "Thôi Đề đốc", còn nhắc tới chuyện "lương thực cứu tế". Nô tỳ đứng xa nên không nghe rõ, chỉ thấy sắc mặt tiểu thư thay đổi..."
Hồng Châu rơi lệ: "Sau đó, tiểu thư đã bị phát hiện.”
Nghe vậy, trong lòng Ngu Linh Tê tựa như bị một búa nặng nề giáng xuống.
Tiết đại công tử đương nhiên là Tiết Tung. Mà "Thôi Đề đốc" chính là Đề đốc thái giám phân chia binh quyền với cha mình, Thôi Ám.
Khi Triệu Ngọc Mính chết, lương thực cứu tế vẫn chưa gặp phải chuyện không may. Nếu như bọn họ đã sớm thương lượng việc này, chỉ có thể là hai bọn họ đang bàn bạc âm mưu hãm hại Ngu Hoán Thần như thế nào mà thôi.
Cũng chỉ có Hộ bộ ra tay mới có thể trộm đổi lương thực cứu tế một cách thần không biết quỷ không hay.
Đáng thương lúc trước Ngu Linh Tê dựa vào trí nhớ kiếp trước, chỉ bắt được một Hộ bộ hữu thị lang Vương Lệnh Thanh mà không ngờ đến ngay cả Hộ bộ tả thị lang Tiết Tung cũng là đồng bọn của Thôi Ám.
Nói như vậy, Tiết gia cũng không phải ở phe trung lập và trung thành như lời đồn?
"Vì thế, Tiết đại công tử lập tức giết tiểu thư nhà ngươi?" Giọng nói Ngu Linh Tê chùng xuống.
"Nô tỳ không biết. Lúc ấy Tiết đại công tử phát hiện tiểu thư nghe lén nhưng không hề tức giận chút nào mà còn khách khí mời tiểu thư vào uống trà.”
Hồng Châu nói: "Nô tỳ không biết bọn họ ở bên trong đã nói những gì. Sau khi tiểu thư ra ngoài thì trong lòng mang đầy tâm sự. Sau đó, sau đó..."
Chuyện sau đó, mọi người đều biết.
Triệu Ngọc Mính chết vì trúng độc, chết vì "Bách Hoa Sái" đã từng cướp đi tính mạng ở kiếp trước của Ngu Linh Tê.
Vì thế, người kiếp trước muốn mượn thân thể của nàng hãm hại Ninh Ân... Thật ra là Tiết Tung sao?
Tại sao?
Hai đời, một bên Tiết gia lợi dụng tình cảm thế giao với Ngu phủ, một bên âm thầm hãm hại huynh trưởng và cả Ninh Ân. Rốt cuộc bọn họ đang bảo vệ cái gọi là đạo nghĩa chính thống hay là có mưu đồ khác?
Kiếp trước Tiết gia bị diệt cũng có nguyên nhân, từng manh mối nối liền với nhau, kết nối thành một chân tướng đáng sợ.
...
Ngu Linh Tê lặng lẽ an bài Hồng Châu ở trong biệt viện, không để cho người khác phát hiện.
Nàng rất cần tự mình xác nhận một chuyện. Vì thế suy nghĩ một chút, nàng chuẩn bị lễ vật đến hỏi thăm sức khỏe Tiết Sầm.
Chuyện Tiết Sầm đi Lãm Xuân Các đã truyền ra khắp trong kinh thành. Nếu là nam nhân bình thường phong lưu một chút cũng không có gì đáng ngại nhưng hắn sinh ra trong thế gia trăm năm lễ giáo nghiêm khắc. Bây giờ làm tổn hại danh dự gia tộc, dĩ nhiên phải chịu phạt theo gia quy.
Lúc Ngu Linh Tê đến cửa thăm hỏi thì thấy Tiết Sầm đang ưỡn người quỳ gối trong từ đường, đối mặt với liệt tổ liệt tông ăn năn hối lỗi.
Thông qua sắc mặt tái nhợt của hắn, không khó nhìn ra có lẽ hắn đã phải quỳ một đoạn canh giờ rất dài.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê, khuôn mặt vốn không có huyết sắc của Tiết Sầm càng thêm trắng đi vài phần, gương mặt bình tĩnh lộ ra vẻ tự trách áy náy.
Cả người hắn loạng choạng, Ngu Linh Tê lập tức nói: "Huynh đừng nhúc nhích.”
Tiết Sầm lắc đầu, tiếp tục chịu đựng sự đau nhức gần như chết lặng ở đầu gối, chậm rãi khoát tay áo về phía Ngu Linh Tê, cuối cùng vẫn hành lễ.
"Xin lỗi, Nhị muội muội."
Giọng nói của hắn nghiễm nhiên đã không còn trong trẻo như thường ngày mà trở nên khàn khàn nặng nề như giấy nhám: "Là do nhất thời huynh không để ý, thật có lỗi với muội... Hãy nhớ..."
"Không có việc gì đâu, huynh không cần áy náy."
Ngu Linh Tê rót cho hắn một chén trà, nhẹ nhàng nói: "Muội vẫn xem huynh là huynh trưởng kính mến. Nếu như sau này phụng chỉ thành thân, muội cũng sẽ không ngăn cản huynh nạp thiếp.”
Hai vai Tiết Sầm run lên.
Nàng nói "Nếu như thành thân" sẽ không ngăn cản hắn nạp thiếp.
Dịu dàng khoan dung như vậy, lại giống như một lưỡi dao găm sắc bén đâm vào trong trái tim hắn.
Chỉ khi không yêu mới có thể không quan tâm!
Khi ngẩng đầu lên một lần nữa, hốc mắt Tiết Sầm ửng đỏ.
Hắn có rất nhiều lời muốn tâm sự, muốn cãi lại nhưng hầu kết hắn giật giật. Cuối cùng chỉ kịp phun ra hai tiếng khàn khàn: "... Được rồi.”
Hắn đã không còn sạch sẽ, không có tư cách thỉnh cầu Nhị muội muội chăm sóc.
Nếu không phải tứ hôn liên quan đến sự tồn vong của hai gia tộc thì tối hôm qua hắn nên treo mình trên một thước lụa trắng, mang theo tình yêu sạch sẽ dành cho Nhị muội muội mà rời đi.
"Sau này, Nhị muội muội có thể làm chuyện mình muốn làm rồi, huynh... Sẽ không ngăn cản.”
Tiết Sầm quay mặt đi, khó khăn nói ra.
Quả thật Ngu Linh Tê vô cùng kinh ngạc, lời này của Tiết Sầm có ý gì?
Còn chưa kịp cân nhắc kỹ, phía sau đã truyền đến một tiếng cố ý ho khan.
Quay đầu nhìn lại, ánh mắt Ngu Linh Tê chùng xuống: Là Tiết Tung.
Vẫn chưa nghĩ ra nên làm sao tiếp cận hắn ta không tiếng động, thế mà hắn ta lại tự mình đưa tới cửa.
Xét riêng về ngoại hình và tài hoa, ở mọi mặt Tiết Tung đều không ưu tú bằng Tiết Sầm, im lặng và đơn giản, ném trong đám người cũng không tìm ra. Trông hắn ta thật sự không giống như kẻ đại gian đại ác.
"Đại công tử."
"Nhị tiểu thư."
Hai người hành lễ với nhau, Tiết Tung chuyển hướng sang Tiết Sầm: "Tổ phụ lệnh cho ta đến hỏi rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, ngươi có hay không..."
Cố kỵ đến sự có mặt của Ngu Linh Tê ở đây, Tiết Tung không nói quá rõ ràng.
"Ta không biết."
Khóe mắt Tiết Sầm liếc nhìn chăm chú vào thiếu nữ an tĩnh xinh đẹp ở bên cạnh, dường như đang cân nhắc điều gì đó, một lúc lâu sau mới nói: "Chắc là huynh đi điều tra Hoàng tử khác.”
Nghe vậy, trái tim Ngu Linh Tê căng thẳng.
Hiện giờ chỉ còn lại mấy vị Hoàng tử. Đương nhiên sẽ không ai dám điều tra Thái tử, mà Tam Hoàng tử ngốc nghếch, Tiểu Hoàng tử mới được có mấy tháng tuổi, người duy nhất có thể điều tra... Không phải chỉ có Ninh Ân thôi sao?
Lời này của Tiết Sầm đang ám chỉ điều gì?
"Bản thân phạm sai lầm thì tự mình gánh vác, đừng cố chuyển sang vấn đề khác."
Tiết Tung nghiêm túc, mặt không đổi sắc nói: "Dù sao Hoàng tử vẫn là Hoàng tử, có đam mê nữ sắc hay ra vào chốn phong nguyệt cũng chẳng ai dám quản. Không thể nào giống với A Sầm ngươi được, ngươi là đứa cháu trai mà tổ phụ đặt vào rất nhiều kỳ vọng.”
Lời nói tưởng như rất bình thường của Tiết Tung lại khiến cho Tiết Sầm và Ngu Linh Tê cùng chùng xuống.
Ngu Linh Tê không ngốc, chỉ cần vài lời ngắn ngủi đã đoán ra được: Quả thực Tiết Tung đang để ý từng li từng tí đến Ninh Ân.
Nếu không làm sao hắn ta có thể nắm rõ hành tung của Ninh Ân ra vào chỗ phong nguyệt đó như lòng bàn tay được?
Nàng còn chưa có thời gian tìm ra thì Tiết Sầm đã làm điều đó.
Quả nhiên, Tiết Sầm cũng nghi ngờ Tiết Tung.
Nhưng hắn ta không biết Hồng Châu đã rơi vào trong tay Ngu Linh Tê. Vì thế không hề có chút kiêng dè, cho rằng Ngu Linh Tê không phát hiện ra điểm bí ẩn trong đó.
Vẻ mặt Ngu Linh Tê phức tạp, tìm một lý do xin cáo lui rồi vội vã thúc ngựa chạy về phủ.
Nàng không chần chờ, sau khi chắc chắn liền đem tất cả những gì Hồng Châu đã nói kể lại cho huynh trưởng.
Ngu Hoán Thần kinh hãi, sau đó đích thân đi thẩm vấn Hồng Châu.
Lấy được đáp án, mày kiếm anh khí của hắn nhíu lại: "Huynh còn tự hỏi làm sao chuyện Ngu gia âm thầm điều tra tung tích của Thất hoàng tử lại truyền tới tai Hoàng thượng nhanh đến thế. Huynh đã nghi ngờ rất nhiều người, chỉ duy nhất không chút nghi ngờ thế giao hai nhà mấy chục năm. Phần tình nghĩa này, cuối cùng trở thành nhược điểm bị lợi dụng..."
Như vậy xem ra, chuyện hai nhà kết thân tứ hôn cũng là một cái bẫy nhằm từng bước chiếm đoạt Ngu gia.
Càng nói sắc mặt Ngu Hoán Thần càng tối lại, hắn lau mặt nói với Ngu Linh Tê: "Tuế Tuế đừng sợ! Huynh đi bẩm báo cho phụ thân và bàn bạc tìm ra biện pháp đối phó."
Có lời nói này của Ngu Hoán Thần, tảng đá nặng đè nén trong lòng Ngu Linh Tê cuối cùng cũng được hạ xuống một nửa.
Nàng vẫn chưa dừng bước, người cùng Ngu gia bị cuốn vào vòng xoáy còn có Ninh Ân.
Ngu Linh Tê suy đoán, chuyện Hồng Châu bị giấu ở Lãm Xuân Các có lẽ có bút tích của Ninh Ân.
Nhưng Ninh Ân không có ký ức của kiếp trước.
Hắn không biết Triệu Ngọc Mính và Ngu gia đều chỉ là tảng đá chắn trước mặt Tiết Tung. Trong khi Ninh Ân - người uy hiếp đến địa vị chủ tử Tiết gia mới là mục tiêu thật sự mà Tiết Tung kiêng kỵ và muốn diệt trừ.
Kết cục kiếp trước nhất định không thể lặp lại, nàng phải nghĩ biện pháp nói cho Ninh Ân biết.
Ngu Linh Tê suy nghĩ một chút rồi ra đường mua một chiếc đèn cầu nguyện (*).
(*) Đèn trời hay còn gọi là đèn Khổng Minh được làm bằng giấy, người ta gửi gắm lời cầu nguyện vào đèn và thả bay lên trời sau khi đốt đèn.
Nàng cẩn thận vẽ một bức "Đứa bé ẩn nấp" trên giấy đèn. Sau đó viết hai câu ứng với tình huống: Ôm đầu tiêu bắc nghe nam ngữ, chốn vắng không người hoa hạ tàng.
Hai câu nếu hóa giải dựa theo phương hướng thì sẽ có thể hợp thành hai chữ: Cảnh (警), Tiết (薛).
Cảnh giác Tiết gia.
Vì lý do an toàn nên nàng viết tối nghĩa một chút. Nhưng với trí thông minh của Ninh Ân, hẳn là hắn sẽ có thể đoán ra?
Làm xong hết tất cả những chuyện này, Ngu Linh Tê mới để phu xe quay đầu xe ngựa, thuận đường đi một chuyến đến Đường công phủ.
Bên ngoài Đường công phủ có một vòng người vây xung quanh. Ngu Linh Tê đi vào từ cửa chính thì nghe Đường Bất Ly hừ nói: "Cũng không có gì, chỉ là ta bị người ta từ hôn mà thôi.”
"Từ hôn?" Ngu Linh Tê nhíu mày.
Đường Bất Ly giải thích: Bởi vì đêm qua nàng bắt gặp cảnh Trần Giám chơi kỹ nữ, trong nhất thời tức giận nên quất cho Trần Giám hơn mười roi ngay trước mặt mọi người.
Trần gia không nhịn được. Hơn nữa dựa vào chuyện nhà nàng không có nam nhân làm chỗ dựa liền lấn tới, lấy lý do nàng "Thô lỗ ngang ngược, không có phẩm hạnh nữ nhân" nên thoái thác rút lui việc hôn sự.
Loại chuyện này rõ ràng bên sai do nam nhân. Nhưng chỉ cần bị từ hôn, người bị hủy đi danh dự chính là khuê nữ.
Ngu Linh Tê im lặng. Nàng vừa thấy không đáng thay cho Đường Bất Ly vừa ảo não vì lúc này còn muốn phiền nàng hỗ trợ.
"Không phải chỉ đơn giản là thay ngươi đưa một tấm bái thiếp cho Thất Hoàng tử thôi sao?"
Đường Bất Ly nghe được dụng ý của nàng, hào phóng xua tay: "Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.”
Ngu Linh Tê biết, Quận chúa Thanh Bình là người rất mạnh mẽ. Dù trong lòng có buồn khổ nhưng sẽ không thể hiện ra ngoài.
Nàng mang huyết sâm và thuốc tăng cường tuổi thọ tặng cho Đường lão thái quân ra. Ngu Linh Tê thấp giọng nói: "Ta không thể gặp mặt Thất hoàng tử. Cũng không thể để người khác biết ta có liên quan đến hắn. Cho nên bái thiếp này chỉ có thể mượn danh nghĩa Đường công phủ gửi đi.”
Đường công phủ không có thực quyền. Mặc dù có liên hệ đến Ninh Ân cũng sẽ không có ai nghi ngờ.
"Không thành vấn đề."
Đường Bất Ly nói: "Nhưng mà Thất hoàng tử kia rất quái gở, ít khi giao du với bên ngoài. Ta không chắc Thất hoàng tử sẽ xem thiếp mời nhà ta đâu.”
Ngu Linh Tê nhớ tới đêm Thất Tịch đó lầu cao đèn sáng, rũ mắt xuống mỉm cười: "Thử đánh cược một lần xem sao!”
Ngoại trừ mặt dày nhắc đến chuyện trước kia, nàng cũng không còn cách nào khác.
Ngu Linh Tê đưa bái thiếp và đèn cầu nguyện ra trịnh trọng giao cho Đường Bất Ly.
Bây giờ không phải Thất Tịch cũng chẳng phải tết Nguyên Tiêu, Đường Bất Ly cảm thấy rất khó hiểu đối với hành động tặng đèn của Ngu Linh Tê nhưng nàng không hỏi nhiều, lập tức gọi quản sự đi an bài.
"Đa tạ." Ngu Linh Tê thi lễ với nàng một cái.
Đường Bất Ly bị nàng chọc cười, nhéo nhéo hai gò má nàng nói: "Tuế Tuế ngốc! Giữa tỷ muội chúng ta cần gì phải khách khí.”
Ngu Linh Tê cũng khẽ cười một tiếng.
Một hồi lâu sau, nàng nghiêm túc nói: "A Ly, ngươi xứng đáng với người tốt hơn thế.”
Trên đường trở về phủ, Ngu Linh Tê vén rèm xe nói với Thanh Tiêu: "Ngươi giúp ta điều tra một người tên là Chu Uẩn Khanh. Uẩn trong tích trữ, khanh trong khách khanh (*), là nho sinh nghèo đang chuẩn bị cho kỳ thi khoa vào năm sau.”
(*) Khách khanh: Chỉ những người ở các nước chư hầu được mời sang nước mình làm quan
Nàng nói thêm: "Khi tìm ra hắn thì lấy danh nghĩa Quận chúa Thanh Bình giúp đỡ. Nhớ phải thành tâm đối xử tử tế.”
Dựa theo trí nhớ kiếp trước, Chu Uẩn Khanh làm Đại Lý tự thiếu khanh, là một nhân tài kiệt xuất dẫn đầu trong số những người mới nổi trong triều đình. Hắn cũng là cánh tay phải của Ninh Ân.
Người như vậy rất có tiền đồ, hơn nữa chưa từng nghe nói hắn có những h.am muốn xấu xa và phẩm hạnh không tốt gì. So với gã Trần Giám kia thì đáng tin cậy hơn nhiều.
Chỉ mong hắn sẽ ghi nhớ lòng tốt của Đường Bất Ly. Sau này khi phất lên như diều gặp gió sẽ có thể giúp đỡ nàng một chút.
...
Vào đêm, gió cuối thu lạnh thấu xương, trăng sao bị mất đi ánh sáng.
Ninh Ân mặc áo bào màu tím đứng dưới hành lang, thưởng thức tiếng hót vang của những con chim xinh đẹp uyển chuyển.
Trên bàn chân chúng có buộc sợi xích vàng tinh tế. Hoàng tử anh tuấn với mái tóc đen dài và áo bào lấy một nhánh cỏ trêu chọc để con chim bay lên. Sau đó con chim lại bị sợi xích nhẫn tâm lôi về chỗ cũ, chơi vui đến mức không biết mệt.
Nội thị bẩm báo: "Điện hạ, buổi chiều Đường công phủ có sai người đưa bái thiếp đến, còn có thêm một cái đèn cầu nguyện.”
Ninh Ân lười phải tiếp xúc với người khác, ngày thường hắn sẽ không xem bái thiếp.
Thế nhưng người hầu đã bẩm báo đến trước mặt thì chắc chắn có gì đó đặc biệt.
"Bái thiếp nói như thế nào?"
Ninh Ân không quay đầu lại, giọng nói lười biếng vô hại.
Nội thị nói: "Chỉ có một câu: Mọi việc đều được như ý, Tuế Tuế cũng được bình an."
(*) Tuế Tuế là ngày ngày
Mặt Ninh Ân không biến sắc, cầm nhánh cỏ trong tay nói: "Mang tới để ta xem một chút.”
Nội thị liền đưa bái thiếp và đèn cầu nguyện kia đến.
Chữ viết trên bái thiếp thanh tú xinh đẹp, rất quen mắt. Vả lại ngòi bút khô trắng, hiển nhiên sử dụng bút lông mềm dai không thấm mực, cũng không phải dùng lông dê hay lông sói viết thành.
Ninh Ân có thể phân biệt được điều này, dù sao từng sợi lông của cây bút này đều do chính tay hắn cắt tóc xuống và tỉ mỉ chọn ra từng sợi một.
Hắn rũ mắt cười nhạo, khép bái thiếp vứt sang một bên.
"Cạch" một tiếng, nội thị sợ tới mức rụt cổ lui ra.
Đèn cầu nguyện không được mở ra nằm im trên bàn trà. Nhìn qua có vài phần châm biếm, gợi nhắc đủ loại chuyện cũ.
Ninh Ân đứng một lát, cuối cùng không còn tâm trạng tiếp tục trêu đùa chim mà đi qua cầm đèn cầu nguyện lên.
Trên giấy đèn vẽ một bức tranh minh họa, là một đứa trẻ có một cái chỏm tóc ôm đầu trốn dưới gốc hoa. Vẻ mặt đứa bé thận trọng, giống như đang chơi trốn tìm với bạn bè.
Bên cạnh viết hai câu: Ôm đầu tiêu bắc nghe nam ngữ, chốn vắng không người hoa hạ tàng.
Suy nghĩ hai câu này, Ninh Ân híp mắt.
Chỉ có thế à?
Thất hoàng tử điện hạ có chút không vừa lòng. Nàng tốn nhiều công sức như thế chỉ để nhắc nhở hắn việc này thôi sao?
Ít ra cũng phải viết một bức thư nhận lỗi dài hàng ngàn chữ, lúc đó hắn mới miễn cưỡng suy nghĩ một chút xem sau này có đối xử dịu dàng với nàng hay không.
Dù sao trước giờ hắn luôn người luôn có thù tất báo và nhớ rất dai.
Hắn lấy nến ra, thắp đèn cầu nguyện lên. Ánh lửa phản chiếu một cách mờ ảo đôi mắt đen tuyền của hắn.
Đèn lồng tuột ra khỏi tay, chậm rãi bay lên từ dưới mái hiên. Một cơn gió mạnh thổi tới, ngọn đèn kia vật lộn trong chốc lát, cuối cùng bị gió thổi bay và bị cháy thủng một lỗ. Trong phút chốc nó hóa thành tro đen rơi xuống, ngay cả khung tre cũng không còn.
"Gió thật mạnh."
Ninh Ân tán thưởng, đáy mắt ẩn chứa sự ưu nhã điên cuồng.
Không thể chờ đợi được.
Hắn muốn mượn trận gió này để tặng Thái tử một món quà thật lớn.
...
Hồng Châu xuất hiện làm cho cha con Ngu gia thấy rõ rất nhiều chuyện, không thể không xem xét lại mối quan hệ với Tiết gia.
Ngu Uyên và trưởng tử, trưởng nữ ở thư phòng nói chuyện suốt gần cả đêm liên tục mấy ngày.
"Nếu như Tiết gia thật sự là loại người hai mặt, Tuế Tuế gả qua sẽ biến thành con tin. Không được!" Ngu Tân Di nói.
Sắc mặt Ngu Hoán Thần ngưng trọng: "Do Hoàng thượng tứ hôn, mọi chuyện sẽ không đơn giản như muội nghĩ.”
Ngu Tân Di vội la lên: "Cái gì cũng không được, vậy huynh nói phải làm thế nào đây?”
Còn chưa bàn bạc ra biện pháp ứng phó đã thấy Thanh Tiêu vội vã bước đến, gõ cửa nói: "Thiếu tướng quân, trong cung cấp báo!”
Trong cung cấp báo rằng Đông cung đã xảy ra chuyện.
Giờ Dần hỏa hoạn thiêu rụi nhà kho, bởi vì gió Tây Bắc nên ngọn lửa có xu hướng lan đến hoàng cung.
Hoàng đế lệnh cho Ngu Hoán Thần và Thôi Ám dẫn cấm quân hợp lực cứu hỏa nhưng không ngờ lần cứu này lại cứu ra một thứ gì đó vô cùng khó lường ——
Trong nhà kho của Thái tử cất giấu cung và áo giáp. Hơn nữa còn có một bộ mũ miện, y phục long bào sáng chói.
Gả Vai Ác
Người này đã nhận ra nàng ngay từ đầu vậy mà lại cố tình giả vờ như không biết, sau đó nhìn nàng nhảy múa lấp li.ếm giống như một tên hề.
Thật sự là...
Giống như bị chọc thủng tầng cửa sổ giấy cuối cùng. Khuôn mặt Ngu Linh Tê bắt đầu nóng lên, chén trà vững vàng cứng nhắc trong tay dần nổi lên gợn sóng, thậm chí đuôi mắt cũng bị nhuộm thành một màu hồng nhạt diễm lệ.
Hình ảnh dùng môi mớm thuốc lúc trước tựa như dòng nước lũ bị đè nén đến cực hạn rồi phun ra xối xả, trong phút chốc tràn ngập tâm trí nàng.
Ninh Ân thưởng thức bộ dáng không được tự nhiên của nàng. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ hờ hững xấu xa.
Hắn chậm rãi giơ tay lên định lấy màn che mặt của nàng ra.
Đeo mạng che mặt thì làm sao uống rượu được?
Ngu Linh Tê như thể bừng tỉnh lùi ra sau một bước. Khăn che mặt khẽ lướt qua đầu ngón tay hắn không để lại chút dấu vết.
Hai gã quan văn kia vừa mới rời khỏi, ở thanh lâu tốt xấu lẫn lộn, nàng không xác định được trong bóng tối có ai nhìn quan sát để ý Ninh Ân hay không. Nếu lúc này lộ mặt có thể sẽ bị bại lộ thân phận, e rằng sẽ chuốc thêm phiền toái.
Thậm chí nàng còn quên cả hành lễ mà vội vàng xoay người bỏ chạy.
Khóe miệng Ninh Ân khẽ giật với mức độ khó phát hiện, hắn cũng không định ngăn cản nàng.
Ngay khi bấm tay đến lần thứ bảy thì thấy Ngu Linh Tê dừng bước và đứng ở hành lang.
Một nhóm cấm quân và quan Đại Lý tự bất ngờ tràn vào sân. Người dẫn đầu nhóm cấm quân cầm công văn trên tay, ra lệnh: "Kiểm tra theo thông lệ, tất cả mọi người lập tức ra bên ngoài đứng ngay ngắn! Người nào trái lệnh không chịu thực hiện sẽ bị xử lý tại chỗ vì tội cản trở công vụ!”
Những tiếng kêu sợ hãi vang lên khắp bốn phía, thanh lâu ngợp trong vàng son tức khắc trở nên náo loạn gà bay chó sủa.
Trong lòng Ngu Linh Tê cảm thấy kỳ lạ, đám cấm quân này tới đây quá mức trùng hợp rồi.
Mặc dù mỗi tháng đều có quan lại thường xuyên đến thanh lâu thu thuế kiểm tra. Nhưng họ chỉ đi ngang qua sân khấu trước sân thôi chứ không lục soát bên trong sân. Suy cho cùng, tiêu khiển bên trong sân đều là những người có quan hệ họ hàng dòng dõi quý tộc trong triều đình, ai cũng không thể đắc tội nổi...
Cấm quân ra mặt, trừ phi do hoàng đế hạ lệnh điều tra nghiêm ngặt quan lại cặp kè kỹ nữ, nếu không thì sẽ không có chuyện kiểm tra đơn giản theo thông lệ như thế.
Ngu Linh Tê bình tĩnh lại. Trong nhóm cấm quân phía trước nàng thấy được một khuôn mặt quen thuộc.
Tiết Tung? Hắn ta tới đây làm gì?
Lúc này xuống lầu sẽ đụng phải cấm quân, Ngu Linh Tê dứt khoát nấp phía sau hành lang để quan sát.
Dưới lầu, cấm quân lần lượt đạp cửa lục soát, đuổi một đôi nam nữ quần áo xộc xệch chạy ra ngoài, sau đó tập trung ở sân.
Trận chiến này là để lục soát ai thế?
Tim Ngu Linh Tê lệch một nhịp, theo bản năng nàng quay đầu lại nhìn xem.
Chỉ thấy Ninh Ân đang bưng chén rượu mà nàng đã rót lên sau đó hắn khẽ ngửi, dáng vẻ lạnh nhạt dửng dưng như thể sự náo nhiệt dưới lầu không có chút liên quan nào đến hắn.
Kỳ lạ thật, không phải bọn họ đến đây vì Ninh Ân sao?
Mãi đến khi cấm quân hô to, tiếng ầm ĩ dừng lại, Tiết Sầm bước ra trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Mặc dù miễn cưỡng có thể nói hắn ăn mặc chỉnh tề nhưng phát quan trên tóc vẫn bị nghiêng lệch, tóc ở thái dương bay tán loạn, vừa nhìn liền nghĩ hắn đã ở chỗ này "ngủ" một giấc thật ngon lành thỏa mãn.
Trong lúc nhất thời, những công tử quyền quý mặt mày ủ rũ hay đang mở miệng chửi bới đều yên tĩnh lại.
Sắc mặt bọn họ tràn đầy quái đản nhìn Tiết Sầm một lúc lâu. Ánh mắt đó như đao, hận không thể xé toạc vẻ ngoài gọn gàng hào nhoáng của hắn ra để lăng trì mổ xẻ, đột nhiên vang lên một trận cười to.
Tiết Tung dẫn cấm quân bước đến kiểm tra thế mà lại tra ra được đệ đệ ruột của mình "Chơi kỹ nữ", quả thực là "Lũ lụt tràn vào miếu long vương" (*).
(*) Câu đầy đủ - "Lũ lụt tràn vào miếu long vương, người một nhà lại không biết người một nhà": người cùng một nhà nhưng vì không nhận ra hoặc hiểu lầm nhau mà gây ra hiểu lầm, xung đột tranh chấp.
"Không ngờ được chính nhân quân tử như Tiết Nhị lang cũng lưu luyến chốn cảnh sắc này đấy."
"Thật không nhìn ra mà, chậc!"
Tiết Sầm mắt điếc tai ngơ.
Ánh mắt hắn đỏ lên, hồn bay phách lạc đứng trước mặt Tiết Tung, giống như để xác nhận cái gì đó, một lúc lâu sau vẻ mặt phức tạp gọi một tiếng: "Huynh trưởng..."
Trong chốc lát biểu cảm Tiết Tung trở nên cực kỳ đặc sắc.
Ngu Linh Tê nhìn bóng lưng cứng ngắc khó chịu của Tiết Sầm cũng có chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của nàng, mặc dù Tiết Sầm đơn thuần ngốc nghếch còn mang vẻ trí thức cùng với vẻ thanh cao tận trong xương cốt nhưng hắn không phải người háo sắc.
"Vị hôn phu của một gia tộc quyền quý, cao sang lại thật sự là khách trên giường hoa nương." Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của Ninh Ân.
Chẳng biết hắn đã bước tới phía sau Ngu Linh Tê từ khi nào, bóng dáng cao lớn phủ lấy nàng, hắn "chậc" một tiếng rồi cất giọng nói: "Thật đáng thương mà.”
Ngu Linh Tê không cần quay đầu lại cũng có thể nghe ra hắn đang cười, cười đến mức vô cùng xấu xa.
Không có đáng thương hay không đáng thương gì ở đây, Ngu Linh Tê muốn nhớ rằng: Nàng vốn không thèm để ý đến hắn.
Ninh Ân đang quan sát phản ứng của nàng. Hắn muốn cố gắng nhìn ra một chút hối hận hay tức giận trong ánh mắt đang lộ ra ngoài mạng che mặt của nàng.
Thế nhưng ánh mắt Ngu Linh Tê vẫn trong sáng như trước, không hề có chút oán hận lo lắng nào. Vì thế vẻ hài hước trào phúng dưới đáy mắt hắn cũng dần nhạt đi, cả người lộ ra vẻ u ám lạnh lẽo.
Hắn rất không hài lòng với biểu hiện của Ngu Linh Tê.
Nhưng dĩ nhiên Ngu Linh Tê không có thời gian để đối phó chu toàn với hắn hay Tiết Sầm. Hết thảy những chuyện này đều không liên quan gì đến nàng, nàng chỉ muốn nhanh chóng tìm được Hồng Châu mà thôi.
Mà lúc này Lãm Xuân Các đang rất hỗn loạn ầm ĩ, các bảo hộ sân đều đã bị cấm quân khống chế, là thời cơ vô cùng thích hợp để đục nước béo cò.
Ngu Linh Tê đi hai bước thì dừng lại, cuối cùng hít sâu một hơi đi xuống cầu thang, khẽ gật đầu với Thanh Tiêu đang chờ ở trên lầu sân trước.
Thanh Tiêu biết ý, thừa dịp hỗn loạn đi theo đám đông lẻn vào sân sau, tụ họp lại với nàng.
Ninh Ân lạnh lùng đứng đó một lát. Sau đó hắn trở về phòng đóng cửa lại.
Cầm nương đã sớm biến mất, thay vào đó là một người trẻ tuổi mạnh mẽ, là một gương mặt với những nét khá thô và tầm thường.
Người nọ bẩm báo: "Giống như kế hoạch của điện hạ, tỳ nữ kia đã gặp mặt Tiết Sầm.”
"Rất tốt." Ninh Ân chắp tay.
Hắn nói rằng, so với việc muốn mạng Tiết Sầm thì hắn càng muốn b.óp chết trái tim Tiết Sầm hơn.
"Vừa rồi vị cô nương kia..."
"Trượt chân vào một con mèo, ta theo nàng chơi đùa một chút."
Thấy Ninh Ân đã buông lỏng, người nọ không hỏi gì thêm nữa, chỉ nói một câu: "Vừa rồi thuộc hạ thấy cô nương kia đi đến phòng chứa củi. Nếu nói vậy thì có lẽ đến đây vì tỳ nữ kia. Ngài có muốn thuộc hạ ngăn cản và mang về đây không?”
Vẻ mặt Ninh Ân hơi ngưng tụ.
Thì ra nàng cất giấu thủ đoạn này. Ha, thật sự có bản lĩnh.
"Không cần."
Chẳng những không ngăn cản, Ninh Ân còn muốn thúc đẩy việc này.
Để Ngu Linh Tê tận mắt chứng kiến cảnh Tiết Nhị lang bị kéo ngã xuống bùn lầy vẫn chưa đủ. Hắn còn muốn xé toạc bộ mặt đạo mạo nghiêm trang của Tiết gia. Hắn muốn đem tình nghĩa thanh mai trúc mã mà nàng bảo vệ, xem như tín ngưỡng ấy lật đổ từng chút một, giẫm tan nát chúng thành bột mịn.
Sự hủy diệt luôn là điều làm người ta cảm thấy vui vẻ thích thú.
...
Ngu Linh Tê tìm được Hồng Châu đang trốn trong phòng chứa đồ.
Vốn định hỏi mấy câu nhưng không biết lúc trước Hồng Châu bị cái gì kí.ch thích mà liên tục khóc lớn không chịu phối hợp.
Không còn cách nào khác, vì không muốn để đám người ở sân sau chú ý nên Ngu Linh Tê đành phải bảo Thanh Tiêu đánh ngất nàng ta, nhân lúc hỗn loạn lén mang người trốn ra từ cửa phụ, dĩ nhiên cũng không bị người khác phát hiện.
Không lâu sau, Thanh Lam dẫn theo Đường Bất Ly ra ngoài.
Đường Bất Ly vừa mới đánh Trần Giám một trận. Nàng ấy tức giận đến mức hai bên ria mép bị rớt xuống. Đường Bất Ly không ngồi xe ngựa của Ngu Linh Tê mà tự thúc ngựa về phủ.
Ngu Linh Tê lo lắng nên cho Thanh Lam đi theo từ xa đưa nàng về phủ an toàn.
Xe ngựa còn chưa đến Ngu phủ, lúc này Hồng Châu đã hôn mê tỉnh lại.
Mở mắt nhìn thấy mình ở trên xe Ngu Linh Tê, nàng ta sửng sốt trong chốc lát, đứng lên định nhảy khỏi xe ngựa.
"Thả ta ra! Thả ta ra..."
Những người đó đã nói rằng nếu nàng ta ngoan ngoãn nghe lời thì mới được sống, nếu như muốn chạy thì chỉ có một con đường chết.
Hồng Châu dập đầu lẩm ba lẩm bẩm gì đó, Ngu Linh Tê không nghe rõ nên đành phải để Cho Thanh Tiêu đè nàng ta lại.
"Ngươi đừng sợ! Nếu đã mang ngươi ra ngoài, chắc chắn ta sẽ dốc hết khả năng của phủ Tướng quân để bảo vệ ngươi chu toàn."
Ngu Linh Tê thả chậm âm thanh để trấn an, nghiêm túc nói: "Ta chỉ muốn biết, một ngày trước khi Triệu Ngọc Mính chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hồng Châu chỉ lắc đầu: "Nhị tiểu thư cũng đến đây vì Tiết gia đúng không? Nô tỳ biết, người và Tiết nhị công tử đã được chỉ hôn rồi. Người và Tiết gia đang cùng một phe.”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
"Cũng?"
Ngu Linh Tê chần chờ: "Còn có người khác đến hỏi ngươi sao?”
Hồng Châu hít mũi không chịu nói.
Ngu Linh Tê hiểu rõ, đứng thẳng người dựa vào thành xe, thay đổi tư thế khác, nói: "Nếu đã có người khác đến tìm ngươi, chứng tỏ bí mật này đã không an toàn. Ngươi cũng sẽ không có giá trị lợi dụng nữa. Nếu ngay cả cọng rơm cuối cùng là Ngu phủ chúng ta mà ngươi cũng không biết nắm chặt, ngươi có tin rằng hiện tại ta sẽ để ngươi ở ven đường, một chút sau ngươi sẽ bị hung thủ thật sự trừ khử không?”
Nghe nàng phân tích như thế, Hồng Châu lập tức run rẩy.
"Ta nói ta nói! Cầu xin Nhị tiểu thư đừng bỏ mặc nô tỳ!”
Hồng Châu vội vàng quỳ xuống: "Trước khi Nhị cô nương đến, nô tỳ phụng mệnh đi đưa trà vào nhã gian thì gặp được Tiết nhị công tử. Nô tỳ cho rằng ngài ấy vì... Vì chuyện kia mà đến, cho nên dưới tình thế cấp bách, cái gì cũng đã nói với ngài ấy.”
Nàng ta nhiều lần nhắc tới Tiết gia, trong lòng Ngu Linh Tê sinh ra dự cảm không tốt, mặt không biến sắc hỏi: "Ngươi đã nói nói những gì với huynh ấy?”
"Nói về cái chết của tiểu thư... Chuyện trước khi tiểu thư chết.”
Hồng Châu xoắn lấy tay áo vải thô, nghẹn ngào nói: "Hôm đó tiểu thư trở về từ nhà thủy tạ có nhìn thấy Nhị cô nương cùng với một thị vệ có cử chỉ thân cận nên muốn... Muốn đến Tiết phủ, vạch trần việc Nhị cô nương làm chuyện... Chuyện cẩu thả cho Tiết nhị công tử biết, muốn cho ngài ấy không còn ý muốn cầu hôn Nhị cô nương nữa. Thế nhưng giữ cửa ở Tiết phủ uy nghiêm, tiểu thư hoàn toàn không thể vào được nên chỉ có thể canh giữ ngoài cửa với nô tỳ. Sau đó chờ đến lúc Tiết nhị công tử ra cửa thì đuổi theo, mượn cơ hội mà vạch trần việc này.”
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó đợi gần hai canh giờ mới có xe ngựa đi ra từ Tiết phủ. Tiểu thư nghe thấy người hầu gọi người trong xe ngựa là "Tiết công tử" liền liều mạng đi theo. Xe ngựa của chúng nô tỳ chậm một bước. Chờ đến lúc đuổi kịp xe ngựa của Tiết công tử thì ngài ấy đã vào lầu Túy Tiên rồi, tiểu thư cũng đuổi theo..."
Nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm đó, Hồng Châu vẫn không ngừng run rẩy.
"Thế nhưng, Tiết phủ có hai vị công tử, chúng nô tỳ đi theo nhầm người. Người trong nhã gian là Tiết đại công tử và một thanh niên trắng nõn ôn hòa đang bàn bạc gì đó. Tiết đại công tử lễ độ cung kính gọi người nọ là "Thôi Đề đốc", còn nhắc tới chuyện "lương thực cứu tế". Nô tỳ đứng xa nên không nghe rõ, chỉ thấy sắc mặt tiểu thư thay đổi..."
Hồng Châu rơi lệ: "Sau đó, tiểu thư đã bị phát hiện.”
Nghe vậy, trong lòng Ngu Linh Tê tựa như bị một búa nặng nề giáng xuống.
Tiết đại công tử đương nhiên là Tiết Tung. Mà "Thôi Đề đốc" chính là Đề đốc thái giám phân chia binh quyền với cha mình, Thôi Ám.
Khi Triệu Ngọc Mính chết, lương thực cứu tế vẫn chưa gặp phải chuyện không may. Nếu như bọn họ đã sớm thương lượng việc này, chỉ có thể là hai bọn họ đang bàn bạc âm mưu hãm hại Ngu Hoán Thần như thế nào mà thôi.
Cũng chỉ có Hộ bộ ra tay mới có thể trộm đổi lương thực cứu tế một cách thần không biết quỷ không hay.
Đáng thương lúc trước Ngu Linh Tê dựa vào trí nhớ kiếp trước, chỉ bắt được một Hộ bộ hữu thị lang Vương Lệnh Thanh mà không ngờ đến ngay cả Hộ bộ tả thị lang Tiết Tung cũng là đồng bọn của Thôi Ám.
Nói như vậy, Tiết gia cũng không phải ở phe trung lập và trung thành như lời đồn?
"Vì thế, Tiết đại công tử lập tức giết tiểu thư nhà ngươi?" Giọng nói Ngu Linh Tê chùng xuống.
"Nô tỳ không biết. Lúc ấy Tiết đại công tử phát hiện tiểu thư nghe lén nhưng không hề tức giận chút nào mà còn khách khí mời tiểu thư vào uống trà.”
Hồng Châu nói: "Nô tỳ không biết bọn họ ở bên trong đã nói những gì. Sau khi tiểu thư ra ngoài thì trong lòng mang đầy tâm sự. Sau đó, sau đó..."
Chuyện sau đó, mọi người đều biết.
Triệu Ngọc Mính chết vì trúng độc, chết vì "Bách Hoa Sái" đã từng cướp đi tính mạng ở kiếp trước của Ngu Linh Tê.
Vì thế, người kiếp trước muốn mượn thân thể của nàng hãm hại Ninh Ân... Thật ra là Tiết Tung sao?
Tại sao?
Hai đời, một bên Tiết gia lợi dụng tình cảm thế giao với Ngu phủ, một bên âm thầm hãm hại huynh trưởng và cả Ninh Ân. Rốt cuộc bọn họ đang bảo vệ cái gọi là đạo nghĩa chính thống hay là có mưu đồ khác?
Kiếp trước Tiết gia bị diệt cũng có nguyên nhân, từng manh mối nối liền với nhau, kết nối thành một chân tướng đáng sợ.
...
Ngu Linh Tê lặng lẽ an bài Hồng Châu ở trong biệt viện, không để cho người khác phát hiện.
Nàng rất cần tự mình xác nhận một chuyện. Vì thế suy nghĩ một chút, nàng chuẩn bị lễ vật đến hỏi thăm sức khỏe Tiết Sầm.
Chuyện Tiết Sầm đi Lãm Xuân Các đã truyền ra khắp trong kinh thành. Nếu là nam nhân bình thường phong lưu một chút cũng không có gì đáng ngại nhưng hắn sinh ra trong thế gia trăm năm lễ giáo nghiêm khắc. Bây giờ làm tổn hại danh dự gia tộc, dĩ nhiên phải chịu phạt theo gia quy.
Lúc Ngu Linh Tê đến cửa thăm hỏi thì thấy Tiết Sầm đang ưỡn người quỳ gối trong từ đường, đối mặt với liệt tổ liệt tông ăn năn hối lỗi.
Thông qua sắc mặt tái nhợt của hắn, không khó nhìn ra có lẽ hắn đã phải quỳ một đoạn canh giờ rất dài.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê, khuôn mặt vốn không có huyết sắc của Tiết Sầm càng thêm trắng đi vài phần, gương mặt bình tĩnh lộ ra vẻ tự trách áy náy.
Cả người hắn loạng choạng, Ngu Linh Tê lập tức nói: "Huynh đừng nhúc nhích.”
Tiết Sầm lắc đầu, tiếp tục chịu đựng sự đau nhức gần như chết lặng ở đầu gối, chậm rãi khoát tay áo về phía Ngu Linh Tê, cuối cùng vẫn hành lễ.
"Xin lỗi, Nhị muội muội."
Giọng nói của hắn nghiễm nhiên đã không còn trong trẻo như thường ngày mà trở nên khàn khàn nặng nề như giấy nhám: "Là do nhất thời huynh không để ý, thật có lỗi với muội... Hãy nhớ..."
"Không có việc gì đâu, huynh không cần áy náy."
Ngu Linh Tê rót cho hắn một chén trà, nhẹ nhàng nói: "Muội vẫn xem huynh là huynh trưởng kính mến. Nếu như sau này phụng chỉ thành thân, muội cũng sẽ không ngăn cản huynh nạp thiếp.”
Hai vai Tiết Sầm run lên.
Nàng nói "Nếu như thành thân" sẽ không ngăn cản hắn nạp thiếp.
Dịu dàng khoan dung như vậy, lại giống như một lưỡi dao găm sắc bén đâm vào trong trái tim hắn.
Chỉ khi không yêu mới có thể không quan tâm!
Khi ngẩng đầu lên một lần nữa, hốc mắt Tiết Sầm ửng đỏ.
Hắn có rất nhiều lời muốn tâm sự, muốn cãi lại nhưng hầu kết hắn giật giật. Cuối cùng chỉ kịp phun ra hai tiếng khàn khàn: "... Được rồi.”
Hắn đã không còn sạch sẽ, không có tư cách thỉnh cầu Nhị muội muội chăm sóc.
Nếu không phải tứ hôn liên quan đến sự tồn vong của hai gia tộc thì tối hôm qua hắn nên treo mình trên một thước lụa trắng, mang theo tình yêu sạch sẽ dành cho Nhị muội muội mà rời đi.
"Sau này, Nhị muội muội có thể làm chuyện mình muốn làm rồi, huynh... Sẽ không ngăn cản.”
Tiết Sầm quay mặt đi, khó khăn nói ra.
Quả thật Ngu Linh Tê vô cùng kinh ngạc, lời này của Tiết Sầm có ý gì?
Còn chưa kịp cân nhắc kỹ, phía sau đã truyền đến một tiếng cố ý ho khan.
Quay đầu nhìn lại, ánh mắt Ngu Linh Tê chùng xuống: Là Tiết Tung.
Vẫn chưa nghĩ ra nên làm sao tiếp cận hắn ta không tiếng động, thế mà hắn ta lại tự mình đưa tới cửa.
Xét riêng về ngoại hình và tài hoa, ở mọi mặt Tiết Tung đều không ưu tú bằng Tiết Sầm, im lặng và đơn giản, ném trong đám người cũng không tìm ra. Trông hắn ta thật sự không giống như kẻ đại gian đại ác.
"Đại công tử."
"Nhị tiểu thư."
Hai người hành lễ với nhau, Tiết Tung chuyển hướng sang Tiết Sầm: "Tổ phụ lệnh cho ta đến hỏi rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, ngươi có hay không..."
Cố kỵ đến sự có mặt của Ngu Linh Tê ở đây, Tiết Tung không nói quá rõ ràng.
"Ta không biết."
Khóe mắt Tiết Sầm liếc nhìn chăm chú vào thiếu nữ an tĩnh xinh đẹp ở bên cạnh, dường như đang cân nhắc điều gì đó, một lúc lâu sau mới nói: "Chắc là huynh đi điều tra Hoàng tử khác.”
Nghe vậy, trái tim Ngu Linh Tê căng thẳng.
Hiện giờ chỉ còn lại mấy vị Hoàng tử. Đương nhiên sẽ không ai dám điều tra Thái tử, mà Tam Hoàng tử ngốc nghếch, Tiểu Hoàng tử mới được có mấy tháng tuổi, người duy nhất có thể điều tra... Không phải chỉ có Ninh Ân thôi sao?
Lời này của Tiết Sầm đang ám chỉ điều gì?
"Bản thân phạm sai lầm thì tự mình gánh vác, đừng cố chuyển sang vấn đề khác."
Tiết Tung nghiêm túc, mặt không đổi sắc nói: "Dù sao Hoàng tử vẫn là Hoàng tử, có đam mê nữ sắc hay ra vào chốn phong nguyệt cũng chẳng ai dám quản. Không thể nào giống với A Sầm ngươi được, ngươi là đứa cháu trai mà tổ phụ đặt vào rất nhiều kỳ vọng.”
Lời nói tưởng như rất bình thường của Tiết Tung lại khiến cho Tiết Sầm và Ngu Linh Tê cùng chùng xuống.
Ngu Linh Tê không ngốc, chỉ cần vài lời ngắn ngủi đã đoán ra được: Quả thực Tiết Tung đang để ý từng li từng tí đến Ninh Ân.
Nếu không làm sao hắn ta có thể nắm rõ hành tung của Ninh Ân ra vào chỗ phong nguyệt đó như lòng bàn tay được?
Nàng còn chưa có thời gian tìm ra thì Tiết Sầm đã làm điều đó.
Quả nhiên, Tiết Sầm cũng nghi ngờ Tiết Tung.
Nhưng hắn ta không biết Hồng Châu đã rơi vào trong tay Ngu Linh Tê. Vì thế không hề có chút kiêng dè, cho rằng Ngu Linh Tê không phát hiện ra điểm bí ẩn trong đó.
Vẻ mặt Ngu Linh Tê phức tạp, tìm một lý do xin cáo lui rồi vội vã thúc ngựa chạy về phủ.
Nàng không chần chờ, sau khi chắc chắn liền đem tất cả những gì Hồng Châu đã nói kể lại cho huynh trưởng.
Ngu Hoán Thần kinh hãi, sau đó đích thân đi thẩm vấn Hồng Châu.
Lấy được đáp án, mày kiếm anh khí của hắn nhíu lại: "Huynh còn tự hỏi làm sao chuyện Ngu gia âm thầm điều tra tung tích của Thất hoàng tử lại truyền tới tai Hoàng thượng nhanh đến thế. Huynh đã nghi ngờ rất nhiều người, chỉ duy nhất không chút nghi ngờ thế giao hai nhà mấy chục năm. Phần tình nghĩa này, cuối cùng trở thành nhược điểm bị lợi dụng..."
Như vậy xem ra, chuyện hai nhà kết thân tứ hôn cũng là một cái bẫy nhằm từng bước chiếm đoạt Ngu gia.
Càng nói sắc mặt Ngu Hoán Thần càng tối lại, hắn lau mặt nói với Ngu Linh Tê: "Tuế Tuế đừng sợ! Huynh đi bẩm báo cho phụ thân và bàn bạc tìm ra biện pháp đối phó."
Có lời nói này của Ngu Hoán Thần, tảng đá nặng đè nén trong lòng Ngu Linh Tê cuối cùng cũng được hạ xuống một nửa.
Nàng vẫn chưa dừng bước, người cùng Ngu gia bị cuốn vào vòng xoáy còn có Ninh Ân.
Ngu Linh Tê suy đoán, chuyện Hồng Châu bị giấu ở Lãm Xuân Các có lẽ có bút tích của Ninh Ân.
Nhưng Ninh Ân không có ký ức của kiếp trước.
Hắn không biết Triệu Ngọc Mính và Ngu gia đều chỉ là tảng đá chắn trước mặt Tiết Tung. Trong khi Ninh Ân - người uy hiếp đến địa vị chủ tử Tiết gia mới là mục tiêu thật sự mà Tiết Tung kiêng kỵ và muốn diệt trừ.
Kết cục kiếp trước nhất định không thể lặp lại, nàng phải nghĩ biện pháp nói cho Ninh Ân biết.
Ngu Linh Tê suy nghĩ một chút rồi ra đường mua một chiếc đèn cầu nguyện (*).
(*) Đèn trời hay còn gọi là đèn Khổng Minh được làm bằng giấy, người ta gửi gắm lời cầu nguyện vào đèn và thả bay lên trời sau khi đốt đèn.
Nàng cẩn thận vẽ một bức "Đứa bé ẩn nấp" trên giấy đèn. Sau đó viết hai câu ứng với tình huống: Ôm đầu tiêu bắc nghe nam ngữ, chốn vắng không người hoa hạ tàng.
Hai câu nếu hóa giải dựa theo phương hướng thì sẽ có thể hợp thành hai chữ: Cảnh (警), Tiết (薛).
Cảnh giác Tiết gia.
Vì lý do an toàn nên nàng viết tối nghĩa một chút. Nhưng với trí thông minh của Ninh Ân, hẳn là hắn sẽ có thể đoán ra?
Làm xong hết tất cả những chuyện này, Ngu Linh Tê mới để phu xe quay đầu xe ngựa, thuận đường đi một chuyến đến Đường công phủ.
Bên ngoài Đường công phủ có một vòng người vây xung quanh. Ngu Linh Tê đi vào từ cửa chính thì nghe Đường Bất Ly hừ nói: "Cũng không có gì, chỉ là ta bị người ta từ hôn mà thôi.”
"Từ hôn?" Ngu Linh Tê nhíu mày.
Đường Bất Ly giải thích: Bởi vì đêm qua nàng bắt gặp cảnh Trần Giám chơi kỹ nữ, trong nhất thời tức giận nên quất cho Trần Giám hơn mười roi ngay trước mặt mọi người.
Trần gia không nhịn được. Hơn nữa dựa vào chuyện nhà nàng không có nam nhân làm chỗ dựa liền lấn tới, lấy lý do nàng "Thô lỗ ngang ngược, không có phẩm hạnh nữ nhân" nên thoái thác rút lui việc hôn sự.
Loại chuyện này rõ ràng bên sai do nam nhân. Nhưng chỉ cần bị từ hôn, người bị hủy đi danh dự chính là khuê nữ.
Ngu Linh Tê im lặng. Nàng vừa thấy không đáng thay cho Đường Bất Ly vừa ảo não vì lúc này còn muốn phiền nàng hỗ trợ.
"Không phải chỉ đơn giản là thay ngươi đưa một tấm bái thiếp cho Thất Hoàng tử thôi sao?"
Đường Bất Ly nghe được dụng ý của nàng, hào phóng xua tay: "Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.”
Ngu Linh Tê biết, Quận chúa Thanh Bình là người rất mạnh mẽ. Dù trong lòng có buồn khổ nhưng sẽ không thể hiện ra ngoài.
Nàng mang huyết sâm và thuốc tăng cường tuổi thọ tặng cho Đường lão thái quân ra. Ngu Linh Tê thấp giọng nói: "Ta không thể gặp mặt Thất hoàng tử. Cũng không thể để người khác biết ta có liên quan đến hắn. Cho nên bái thiếp này chỉ có thể mượn danh nghĩa Đường công phủ gửi đi.”
Đường công phủ không có thực quyền. Mặc dù có liên hệ đến Ninh Ân cũng sẽ không có ai nghi ngờ.
"Không thành vấn đề."
Đường Bất Ly nói: "Nhưng mà Thất hoàng tử kia rất quái gở, ít khi giao du với bên ngoài. Ta không chắc Thất hoàng tử sẽ xem thiếp mời nhà ta đâu.”
Ngu Linh Tê nhớ tới đêm Thất Tịch đó lầu cao đèn sáng, rũ mắt xuống mỉm cười: "Thử đánh cược một lần xem sao!”
Ngoại trừ mặt dày nhắc đến chuyện trước kia, nàng cũng không còn cách nào khác.
Ngu Linh Tê đưa bái thiếp và đèn cầu nguyện ra trịnh trọng giao cho Đường Bất Ly.
Bây giờ không phải Thất Tịch cũng chẳng phải tết Nguyên Tiêu, Đường Bất Ly cảm thấy rất khó hiểu đối với hành động tặng đèn của Ngu Linh Tê nhưng nàng không hỏi nhiều, lập tức gọi quản sự đi an bài.
"Đa tạ." Ngu Linh Tê thi lễ với nàng một cái.
Đường Bất Ly bị nàng chọc cười, nhéo nhéo hai gò má nàng nói: "Tuế Tuế ngốc! Giữa tỷ muội chúng ta cần gì phải khách khí.”
Ngu Linh Tê cũng khẽ cười một tiếng.
Một hồi lâu sau, nàng nghiêm túc nói: "A Ly, ngươi xứng đáng với người tốt hơn thế.”
Trên đường trở về phủ, Ngu Linh Tê vén rèm xe nói với Thanh Tiêu: "Ngươi giúp ta điều tra một người tên là Chu Uẩn Khanh. Uẩn trong tích trữ, khanh trong khách khanh (*), là nho sinh nghèo đang chuẩn bị cho kỳ thi khoa vào năm sau.”
(*) Khách khanh: Chỉ những người ở các nước chư hầu được mời sang nước mình làm quan
Nàng nói thêm: "Khi tìm ra hắn thì lấy danh nghĩa Quận chúa Thanh Bình giúp đỡ. Nhớ phải thành tâm đối xử tử tế.”
Dựa theo trí nhớ kiếp trước, Chu Uẩn Khanh làm Đại Lý tự thiếu khanh, là một nhân tài kiệt xuất dẫn đầu trong số những người mới nổi trong triều đình. Hắn cũng là cánh tay phải của Ninh Ân.
Người như vậy rất có tiền đồ, hơn nữa chưa từng nghe nói hắn có những h.am muốn xấu xa và phẩm hạnh không tốt gì. So với gã Trần Giám kia thì đáng tin cậy hơn nhiều.
Chỉ mong hắn sẽ ghi nhớ lòng tốt của Đường Bất Ly. Sau này khi phất lên như diều gặp gió sẽ có thể giúp đỡ nàng một chút.
...
Vào đêm, gió cuối thu lạnh thấu xương, trăng sao bị mất đi ánh sáng.
Ninh Ân mặc áo bào màu tím đứng dưới hành lang, thưởng thức tiếng hót vang của những con chim xinh đẹp uyển chuyển.
Trên bàn chân chúng có buộc sợi xích vàng tinh tế. Hoàng tử anh tuấn với mái tóc đen dài và áo bào lấy một nhánh cỏ trêu chọc để con chim bay lên. Sau đó con chim lại bị sợi xích nhẫn tâm lôi về chỗ cũ, chơi vui đến mức không biết mệt.
Nội thị bẩm báo: "Điện hạ, buổi chiều Đường công phủ có sai người đưa bái thiếp đến, còn có thêm một cái đèn cầu nguyện.”
Ninh Ân lười phải tiếp xúc với người khác, ngày thường hắn sẽ không xem bái thiếp.
Thế nhưng người hầu đã bẩm báo đến trước mặt thì chắc chắn có gì đó đặc biệt.
"Bái thiếp nói như thế nào?"
Ninh Ân không quay đầu lại, giọng nói lười biếng vô hại.
Nội thị nói: "Chỉ có một câu: Mọi việc đều được như ý, Tuế Tuế cũng được bình an."
(*) Tuế Tuế là ngày ngày
Mặt Ninh Ân không biến sắc, cầm nhánh cỏ trong tay nói: "Mang tới để ta xem một chút.”
Nội thị liền đưa bái thiếp và đèn cầu nguyện kia đến.
Chữ viết trên bái thiếp thanh tú xinh đẹp, rất quen mắt. Vả lại ngòi bút khô trắng, hiển nhiên sử dụng bút lông mềm dai không thấm mực, cũng không phải dùng lông dê hay lông sói viết thành.
Ninh Ân có thể phân biệt được điều này, dù sao từng sợi lông của cây bút này đều do chính tay hắn cắt tóc xuống và tỉ mỉ chọn ra từng sợi một.
Hắn rũ mắt cười nhạo, khép bái thiếp vứt sang một bên.
"Cạch" một tiếng, nội thị sợ tới mức rụt cổ lui ra.
Đèn cầu nguyện không được mở ra nằm im trên bàn trà. Nhìn qua có vài phần châm biếm, gợi nhắc đủ loại chuyện cũ.
Ninh Ân đứng một lát, cuối cùng không còn tâm trạng tiếp tục trêu đùa chim mà đi qua cầm đèn cầu nguyện lên.
Trên giấy đèn vẽ một bức tranh minh họa, là một đứa trẻ có một cái chỏm tóc ôm đầu trốn dưới gốc hoa. Vẻ mặt đứa bé thận trọng, giống như đang chơi trốn tìm với bạn bè.
Bên cạnh viết hai câu: Ôm đầu tiêu bắc nghe nam ngữ, chốn vắng không người hoa hạ tàng.
Suy nghĩ hai câu này, Ninh Ân híp mắt.
Chỉ có thế à?
Thất hoàng tử điện hạ có chút không vừa lòng. Nàng tốn nhiều công sức như thế chỉ để nhắc nhở hắn việc này thôi sao?
Ít ra cũng phải viết một bức thư nhận lỗi dài hàng ngàn chữ, lúc đó hắn mới miễn cưỡng suy nghĩ một chút xem sau này có đối xử dịu dàng với nàng hay không.
Dù sao trước giờ hắn luôn người luôn có thù tất báo và nhớ rất dai.
Hắn lấy nến ra, thắp đèn cầu nguyện lên. Ánh lửa phản chiếu một cách mờ ảo đôi mắt đen tuyền của hắn.
Đèn lồng tuột ra khỏi tay, chậm rãi bay lên từ dưới mái hiên. Một cơn gió mạnh thổi tới, ngọn đèn kia vật lộn trong chốc lát, cuối cùng bị gió thổi bay và bị cháy thủng một lỗ. Trong phút chốc nó hóa thành tro đen rơi xuống, ngay cả khung tre cũng không còn.
"Gió thật mạnh."
Ninh Ân tán thưởng, đáy mắt ẩn chứa sự ưu nhã điên cuồng.
Không thể chờ đợi được.
Hắn muốn mượn trận gió này để tặng Thái tử một món quà thật lớn.
...
Hồng Châu xuất hiện làm cho cha con Ngu gia thấy rõ rất nhiều chuyện, không thể không xem xét lại mối quan hệ với Tiết gia.
Ngu Uyên và trưởng tử, trưởng nữ ở thư phòng nói chuyện suốt gần cả đêm liên tục mấy ngày.
"Nếu như Tiết gia thật sự là loại người hai mặt, Tuế Tuế gả qua sẽ biến thành con tin. Không được!" Ngu Tân Di nói.
Sắc mặt Ngu Hoán Thần ngưng trọng: "Do Hoàng thượng tứ hôn, mọi chuyện sẽ không đơn giản như muội nghĩ.”
Ngu Tân Di vội la lên: "Cái gì cũng không được, vậy huynh nói phải làm thế nào đây?”
Còn chưa bàn bạc ra biện pháp ứng phó đã thấy Thanh Tiêu vội vã bước đến, gõ cửa nói: "Thiếu tướng quân, trong cung cấp báo!”
Trong cung cấp báo rằng Đông cung đã xảy ra chuyện.
Giờ Dần hỏa hoạn thiêu rụi nhà kho, bởi vì gió Tây Bắc nên ngọn lửa có xu hướng lan đến hoàng cung.
Hoàng đế lệnh cho Ngu Hoán Thần và Thôi Ám dẫn cấm quân hợp lực cứu hỏa nhưng không ngờ lần cứu này lại cứu ra một thứ gì đó vô cùng khó lường ——
Trong nhà kho của Thái tử cất giấu cung và áo giáp. Hơn nữa còn có một bộ mũ miện, y phục long bào sáng chói.
Gả Vai Ác
Đánh giá:
Truyện Gả Vai Ác
Story
Chương 64: Long bào
10.0/10 từ 28 lượt.