Gả Vai Ác
Chương 63: Dâng điệu múa
361@-Giờ Dậu, những ngọn đèn ở kinh thành lần lượt được thắp sáng lên, đó cũng là lúc các hoa lâu mở cửa đón khách.
Trong xe ngựa, Ngu Linh Tê đã thay một chiếc váy dài màu kim sa theo sự tính toán của Đường Bất Ly. Mỹ nhân trong gương có mái tóc dài được búi tóc mây, trên trán có điểm một bông hoa nhỏ, đôi môi anh đào, đôi má phấn hồng, thật lộng lẫy có một không hai.
Không biết Đường Bất Ly dùng thủ đoạn gì, nhanh chóng lấy được thẻ bài thông hành để vào được nội viện thanh lâu.
Thanh lâu chỉ tiếp khách nam, ban đầu Ngu Linh Tê định để Thanh Tiêu cầm thẻ bài thông hành trà trộn vào, đưa Hồng Châu ra.
Không ngờ nội viện ẩn giấu rất sâu, một thẻ bài, một khách chỉ vào mà không có ra, đừng nói đến muốn mang một người sống sờ sờ đi.
Có mấy lời không thể nhờ người ngoài truyền lời giúp được, Ngu Linh Tê nhất định phải trực tiếp hỏi Hồng Châu, vì vậy sau khi nghĩ đi nghĩ lại, nàng chỉ có thể tự mình đi tìm hiểu.
Vừa nghĩ tới đó, xe ngựa lập tức dừng lại.
Đường Bất Ly mặc một y phục nam nhân màu quả hạnh, vén rèm xe ngựa bước xuống.
Nàng ấy dán bộ ria mép nhỏ trên môi, cây roi dài mà nàng ấy mang theo được quấn quanh eo vài vòng, trở thành một công tử tuấn tú, long lưu.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê ăn mặc mỏng manh xinh đẹp, “Đường công tử” không khỏi tức giận nói: “Tuế Tuế của ta, ngươi thực sự, hôm nay thực sự…”
Quận chúa Thanh Bình, người ghét đọc sách, từ ngữ hạn hẹp, cứ “thực sự” hơn nửa ngày vẫn chưa tìm được từ ngữ thích hợp để diễn tả, nói: “Bây giờ ta thực sự cảm thấy danh hiệu “đẹp nhất kinh thành” của ngươi quả thật không sai.”
Lần này, thiếu nữ trang điểm giống (*) hoa nương, kim sa lộng lẫy, lại thêm chút mềm mại quyến rũ, không giống thê thiếp, mà giống như tiên nữ giáng trần.
(*) Hoa nương: gái “bán hoa”
Chính Ngu Linh Tê cũng thấy không quen lắm.
Trên mặt nàng trang điểm quá đậm mà y phục lại quá mỏng, nàng cau mày nói: “Ăn mặc mỏng manh như vậy ta thấy rất không thoải mái.”
Nàng phải trang điểm đậm như vậy chỉ có một lần, đó là khi ở kiếp trước nàng bị ép buộc hầu hạ Ninh Ân.
Nhưng lúc đó là ở bên trong tẩm phòng thì cũng không sợ có mất mặt hay không, không giống ngày hôm nay là rêu rao khắp nơi.
Nếu không phải chỉ có một thẻ bài thông hành thì ngoại hình dáng người của nàng không có liên hệ gì với nam nhân bên cạnh, bởi vì mặc y phục nam nhân rất dễ bị nhìn thấu, nàng mới không vẽ vời thêm chuyện, trực tiếp đóng vai thành ái thiếp của “Đường công tử”.
“Mặc dù Lãm Xuân Các không tiếp khách nữ nhân, nhưng cho phép nam nhân mang theo thê thiếp của mình đến dạy dỗ - học tập. Tuế Tuế giả làm ái thiếp của ta, theo ta vào bên trong nội viện, rồi tìm cơ hội để ngươi đi tìm người muốn gặp.”
Đường Bất Ly lập lại kế hoạch một cách chi tiết, sau đó nhìn hai huynh đệ Thanh Tiêu và Thanh Lan đang đợi bên ngoài xe ngựa: “Các ngươi đợi sẵn ở tiền viện tiếp ứng, cẩn thận đừng đánh rắn động cỏ.”
Sau khi thu xếp xong mọi việc, Ngu Linh Tê dùng khăn che kín mặt, theo “Đường công tử” xuống xe ngựa.
Ánh đèn, tiếng ồn ào lập tức xông thẳng vào mặt, oanh ca yến hót vây quanh tứ phía, cực kỳ xa hoa lãng phí.
Bước vào Lãm Xuân Các, Ngu Linh Tê cảm giác nơi này rất quen thuộc.
Càng đi vào sâu, cảm giác quen thuộc này càng trở nên rõ ràng hơn, mãi cho đến khi nàng đi về phía nội viện dọc theo hành lang trưng bày hoa lệ phù phiếm, thoáng thấy mái hiên của phòng trà nhô lên ở phía tây, nàng mới chắc chắn rằng mình đã đến đây.
Khi tay nàng bị mũi tên đâm, trúng độc rồi bị thương, Ninh Ân đã đưa nàng đến trị thương ở một phòng riêng nội viện.
Chà, chẳng lẽ có nội ứng của hắn ở Lãm Xuân Các?
Suy nghĩ của nàng bay xa chốc lát, lập tức nhìn thấy Đường Bất Ly đang ở bên cạnh ôm vai nàng, cười khúc khích nói: “Ta nghe nói là điệu múa phương Tây của cô nương Tố Cầm có một không hai, ta đặc biệt đưa ái thiếp đến học, trở về múa cho bổn công tử giải trí rất được.”
Hóa ra là hộ viện kiểm tra thẻ bài thông hành.
“Mời công tử và phu nhân vào, tuy nhiên…”
Hộ viện trả lại thẻ bài thông hành cho Đường Bất Ly, liếc nhìn Thanh Tiêu, Thanh Lam phía sau một chút: “Thị vệ và hậu nhân không được phép vào.”
Ngu Linh Tê hơi quay đầu lại, dùng ánh mắt ra hiệu.
Hai người Thanh Tiêu, Thanh Lam nghe theo mệnh lệnh, lùi về sau một bước, đi đến địa điểm tiếp ứng đã thống nhất trước.
Nội viện thanh lâu không hoa lệ, lộng lẫy như tiền viện, ngược lại rất tao nhã, có thể nghe thấy tiếng đàn tì bà.
Quân nô dẫn cả hai người Đường Bất Ly đến tiểu lâu của cô nương Tố Cầm, tại hành lang, nàng tình cờ đụng độ một nhóm công tử giàu có, quý tộc.
Một tên cầm đầu đỏm dáng, khoác lấy vai của người bên cạnh - cười: “Trần huynh, chiếc lưỡi ba tấc đinh hương của Hồng Nhị cô nương, hương vị như thế nào?”
Người được gọi là “Trần huynh” chính là thanh niên (*) nhược quán, mày rậm mắt to trông có vẻ đứng đắn, đáng tiếc vừa mở miệng đã lộ rõ bản chất, gả híp mắt, ngả ngớn nói: “Mê hồn tận xương, lần đi này rất đáng giá.”
(*) Nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.
“Chẳng trách được Trần huynh ở cùng nàng ta lâu như vậy! Ha ha ha…”
Sau đó là những lời th.ô tục thật không thể chịu nổi.
Đường Bất Ly trầm mặc đột nhiên dừng bước chân.
Ngu Linh Tê nhìn lại, khẽ gọi với vẻ hoài nghi: “A Ly?”
Đường Bất Ly giống như không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào đám bạn xấu kết giao với kỹ nữ, khuôn mặt anh tuấn của nàng ấy trầm xuống.
Ngu Linh Tê nhìn nàng ấy, rồi nhìn vài người đang từ từ đến gần, rồi chợt hiểu ra: có lẽ người được gọi là "Trần huynh" là vị hôn phu của Đường Bất Ly - Trần Giám - cháu trai của Thái phó.
Trước khi có thời gian để trấn an nàng, Đường Bất Ly đã ra tay.
Nàng tháo roi dài quấn bên eo, sải bước về phía Trần Giám, cổ tay nàng vung lên, roi văng ra như một con rắn.
Dưới ánh đèn lưu ly, tiếng kinh ngạc vang lên từ khắp nơi, Trần Giám lui về phía sau phát ra tiếng r.ên rỉ, trên mặt xuất hiện một vết roi sưng đỏ.
Trần Giám che mặt tức giận nói: "Ngươi là ai? Tại sao lại đánh người!"
Đường Bất Ly vốn dĩ không hài lòng với cuộc hôn nhân này, nhưng lúc này càng thêm tức giận, nàng cầm roi cười lạnh lùng: “Ta là Đường tổ tông của ngươi! Đánh ngươi vì ngươi là một tên cẩu đại dâm tặc!”
Tiếng la hét của Trần Giám, khi tiếng kêu cứu của những người bằng hữu náo động đến hộ viện ở lầu dưới thì đã quá muộn để ngăn nàng ấy lại.
Ngu Linh Tê đành phải rút lui trong lúc hỗn loạn, quay người nhanh chân đi về phía căn phòng để đồ linh tinh mà Thanh Tiêu đã đến, nghe nói Hồng Châu ở đó.
Vừa bước xuống lầu, lập tức nằng suýt đụng phải ai đó.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là một người quen - người từng cầu hôn nàng, sau đó lại bị người bên ngoài mê ngoặc - Thế tử Thành An Bá.
Thảo nào bên trong sân của Lãm Xuân Các được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, thật sự là (*) tàng long ngọa hổ, vô tình đi ba bước đều có thể gặp một vị quan to quyền quý đến đây vui chơi.
(*) tàng long ngọa hổ: nơi ẩn giấu những quan lớn, quyền quý.
Hai người đã từng gặp mặt, Ngu Linh Tê vội vàng cúi đầu che mặt lại, nhưng lại bị Thế tử Thành An Bá kéo lại: "Dừng lại."
Trái tim của Ngu Linh Tê siết chặt lại: chẳng lẽ bị nhận ra?
Nàng cúi đầu thấp hơn, chỉ có hai hàng lông mi như run run bên ngoài tấm khăn che mặt.
Tuy nhiên, khi nghe thấy âm thanh "Hừ" của Thế tử Thành An Bá, hắn ta nhìn quanh nàng rồi nói: "Tên ngươi là gì? Sao ta chưa thấy bao giờ."
Khi nói xong, hắn ta bắt đầu kéo tấm màn che mặt của nàng.
Trái tim Ngu Linh Tê vừa mới thả lỏng lại nâng lên, nắm chặt khăn che mặt của mình, nàng lùi lại đụng vào một vòng tay vững chắc.
Thế giới nhất thời rơi vào khoảng lặng.
Mùi đàn hương lạnh lẽo quen thuộc đọng lại, khiến nàng vô thức liên tưởng đến vạt áo màu tím trong bữa tiệc mừng thọ.
Ngu Linh Tê đứng cứng đờ, trái tim nàng chợt thắt chặt lại, rồi nàng cảm thấy đau đớn dần lan rộng vô hạn.
……
Khi Tiết Sầm tỉnh dậy, trời đã tối.
“Đây là… nơi nào?”
Xoa xoa cái gáy đau đớn âm ỉ, hắn đứng dậy, thấy mình đang nằm trên giường mềm mại chỉ mặc quần áo bên trong lỏng lẻo, bên cạnh là một nữ nhân bằng xương bằng thịt thơm tho nằm sát bên cạnh hắn, phát ra tiếng rên khe khẽ.
Tiết Sầm kinh ngạc sợ hãi, ngã khỏi giường, đem một đống đồ dùng ném xuống đất.
“Sao lại như vậy?”
Người phụ nữ hoàn toàn bừng tỉnh, bất mãn ngáp một cái đứng dậy, kẹp tóc rơi xuống thái dương, chăn bông trượt xuống lộ ra một mảng lớn cảnh xuân.
Nhưng Tiết Sầm thật sự không có dũng khí để thưởng thức, khuôn mặt ửng hồng quay đầu đi chỗ khác nói: "Cô nương mau mặc quần áo vào, cái này... cái này còn ra thể thống gì nữa!"
“Công tử là đang nói đùa sao! Tất cả những người đến chỗ chúng ta đều là bảo c.ởi quần áo, chưa thấy ai bảo mặc quần áo.”
Nữ nhân không có chút xấu hổ nào, dựa vào Tiết Sầm khẽ cười: "Hơn nữa, không phải công tử cởi ra rất vui vẻ sao?"
Tiết Sầm chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, quên hết phép tắc lễ nghi, đứng dậy đẩy nữ nhân này ra nói: "Ngươi đang nói bậy! Ta... ta..."
Hắn quay lưng lại, vội vàng kiểm tra quần áo của mình.
Hắn chưa từng có nữ nhân nên không thể phân biệt được hoàn cảnh trước mắt là có thất thân hay không. Trong lòng hắn tê dại, nhưng khi nhìn thấy vài vết son đỏ tươi trên ngực và bụng, bỗng tay chân hắn trở nên lạnh toát.
Hoa nương nhìn khuôn mặt như ngọc của công tử từ đỏ thẫm chuyển sang tái nhợt, nàng ta không khỏi giật mình, vươn ngón tay đỏ bừng ra chọc vào hắn: "Công tử, không sao chứ?"
Tiết Sầm run rẩy đóng vạt áo lại, bởi vì tay hắn quá run quá, quấn thắt lưng lại nhiều lần vẫn chưa được.
Nước mắt hắn trào ra trên khóe mắt đỏ hoe, một lúc sau hắn mới khàn giọng nói: "Đi ra ngoài."
Nhìn thấy yết hầu hắn nghẹn ngào, khóe miệng hoa nương giật giật.
Đến đây để tìm vui vẻ hưởng thụ, sao đến nổi phải khóc?
“Công tử…”
“Ra ngoài!”
Vì vậy hoa nương đành nuốt xuống câu chưa kịp nói ra "người bất tỉnh như người chết", đảo mắt nhìn sau đầu, khịt mũi mặc quần áo vào rồi bước đi.
Tiết Sầm vẫn ngơ ngác ngồi trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú đầy tro tàn.
Cuối cùng là người trong thanh lâu cố ý gãi bẫy khách, hay là do Thất Hoàng tử…
Hắn nắm chặt hai tay, chậm rãi chống giường đứng lên, nhặt từng cái quần áo bên ngoài cùng thắt lưng ngọc rải rác trên mặt đất lên.
Giống như đang cố gắng thu nhặt lại những phần tôn nghiêm đã đổ vỡ, càng nhặt lên, mắt hắn càng đỏ hơn.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Kẽo kẹt, cảnh cửa lại mở ra.
Tiết Sầm hoảng sợ nhìn lên, không phải là hoa nương bước vào mà là một tiểu tỳ nữ hầu trà với vết sẹo trên trán.
“Công tử, xin mời dùng trà…”
Tiểu tỳ nữ ngẩng đầu lên, lập tức run lên khi nhìn thấy bộ dạng của Tiết Sầm, chiếc cốc trong tay rơi xuống, phát ra tiếng vỡ nát chói tai.
Tiết Sầm cũng nhận ra nàng ta, lập tức ôm lấy y phục che ngực lại: "Hồng Châu?"
Người trước mặt không phải là thị tỳ thân cận của tiểu thư nhà họ Triệu đang mất tích sao?
Hai người nhìn nhau không nói nên lời, con ngươi Hồng Châu run lên, nàng ta quay đầu bỏ chạy.
Biểu hiện của nàng ta quá bất thường, lại nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của nàng ta, khiến Tiết Sầm không khỏi vừa xấu hổ vừa tức giận, tiến lên giải thích: "Cô nương Hồng Châu, không phải như ngươi nghĩ đâu..."
Nhưng Hồng Châu lại hét lên kinh ngạc sợ hãi như thấy ma.
Nàng ta khóc lóc kéo cánh cửa nhưng không kéo được nên thu mình vào góc tường van xin: "Ta không thấy gì cả! Hôm đó là tiểu thư đụng phải các người bí mật bàn chuyện, ta thật sự không nghe thấy gì cả! Tiết công tử, tha cho ta đi!"
“Bí mật bàn chuyện…”
Tiết Sầm nhận ra có điều gì đó không ổn, nhìn chằm chằm vào Hồng Châu ngây người: "Ngươi đang nói chuyện gì?"
……
Dưới hành lang nội viện.
Ngu Linh Tê cảm thấy eo mình bị siết chặt lại, lưng lập tức áp vào một lồ.ng ngực rắn chắc.
“Là người mới?”
Nàng nghe thấy một tiếng chế nhạo rất nhẹ phát ra từ đỉnh đầu, giọng nói quen thuộc vừa ung dung vừa trầm thấp: "Sao hả, Thế tử Thành An Bá cũng có hứng thú với mỹ nhân này?"
Ngu Linh Tê đã nghe giọng nói này ngàn vạn lần, nhưng chưa lần nào giống như đêm nay, nó khiến trái tim nàng đập loạn nhịp như vậy.
Nàng nhớ tới ánh mắt xa lạ lạnh lùng của Ninh Ân trong bữa tiệc mừng thọ.
Cả nàng và Ninh Ân đều đưa ra lựa chọn của riêng mình, gặp tình huống như thế này thật sự vô cùng xấu hổ.
Thế tử Thành An Bá cũng cảm thấy xấu hổ không kém.
Hắn ta đã đến dự tiệc mừng thọ của Hoàng hậu, nên đương nhiên nhận ra thanh niên tuấn tú mặc áo bào tím trước mặt là ai.
Tuy rằng không có thế lực hay quyền lực nhưng cuối cùng hắn cũng là Hoàng tử, Thế tử Thành An Bá thấy đẹp như vậy nhưng không được thưởng thức, chỉ có thể buông tay xin lỗi nói: "Điện hạ đã thích, sao có người dám (*)choành đao đoạt ái?"
(*) Hoành đao đoạt ái: cướp ai đó của thứ mà họ yêu mến.
“Được.”
Ninh Ân giống như không nhận ra nữ nhân trong vòng tay hắn là ai, thờ ơ nói: "Tối nay chọn nàng, mời các vị đại nhân."
Sau đó Ngu Linh Tê mới để ý thấy có hai nam tử trung niên đang đứng sau lưng hắn, xem xét về trang phục, hẳn họ là quan văn trong thường phục.
Lúc này, đâm lao thì phải theo lao, trước khi Ngu Linh Tê tìm ra cách để thoát thân, nàng đã bị hắn cưỡng ép lên lầu, bước vào một phòng riêng với những bức tường chạm khắc bằng vàng.
Những hoa nến lộng lẫy chậm rãi rơi xuống đất, ánh đèn sáng như ban ngày, chiếu sáng rèm cửa hạt châu khắp căn phòng.
Phía sau bức bình phong đã có một cầm nương đang tấu nhạc, âm thanh giống như tiếng nước chảy, giai điệu phượng hoàng, thanh nhã có một không hai.
Ninh Ân ngồi xuống cùng hai vị quan văn, tự mình rót một ly rượu, nhìn Ngu Linh Tê rực rỡ xinh đẹp: "Tên là gì?"
Dường như hắn thực sự không nhận ra nàng.
Cũng phải, nàng ăn mặc như thế này, trang điểm đậm lại che mặt, ai có thể nhận ra?
Lần đầu tiên Ngu Linh Tê nếm trải sự kiềm chế, không thể ngẩng đầu lên dưới sự soi xét của Ninh Ân, nàng chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài để tìm tung tích của Hồng Châu.
Nhưng nàng không thể hành động và không dám đáp lại.
Ánh mắt xa lạ lạnh lùng của Ninh Ân giống như xiềng xích nặng nề, buộc nàng chặt tại chỗ.
Như ngồi trên đống lửa, không có gì có thể tệ hơn bây giờ.
Ninh Ân đột nhiên nở nụ cười: "Hóa ra là một nữ nhân câm."
Hai quan văn nhìn nhau, trong đó có một người trẻ hơn một chút gật đầu, mở miệng nói trước: "Thần... chúng ta mạo hiểm đến đây bàn chuyện quan trọng với ngài, không phải vì ham mê ca múa, sắc đẹp…”
“Múa một điệu.” Ninh Ân mắt không thấy tai không nghe, chỉ nheo mắt nhìn mỹ nhân mảnh mai che kín mặt dưới ánh đèn.
Ngu Linh Tê sững người.
Nàng không giỏi múa, nhưng nàng đành làm theo sự sắp xếp của Đường Bất Ly, ăn mặc như một ái thiếp là vũ cơ.
“Thất điện…” Quan văn kia muốn khuyên bảo, lại thăm dò xem thế nào.
Ninh Ân đặt ly xuống, trầm giọng nói: “Múa.”
Một lời nói nặng nghìn cân.
Ngu Linh Tê đành phải căng cứng người, bước theo nhịp đàn, từ từ duỗi cánh tay ra.
Nàng sinh ra trong phủ Tướng quân, chỉ học cầm kỳ thi họa, không cần phải học những ca múa hạ đẳng để mua vui cho người khác.
Vì vậy trong cả hai kiếp, nàng chỉ biết một điệu múa, do kiếp trước Ninh Ân đã ép nàng học nó, bởi vì hắn nói hắn muốn nhìn thấy hình ảnh (*) Kim Linh qua dáng vẻ xinh đẹp nhảy múa lắc lư của nàng.
(*) Kim Linh: chuông vàng
Lúc đó nàng hơi sợ hãi và có chút tủi thân, nàng không học tập nghiêm túc, gần như quên hết các động tác đã học. Hơn nữa, điệu múa này cần một giai điệu phù hợp riêng biệt, nó không phù hợp với tiếng đàn nhẹ nhàng, vì vậy điệu múa trong rất kỳ lạ.
Nàng nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình và chiếc váy tung bay cả buổi, không dám nhìn vào mắt Ninh Ân.
Thấy hai quan văn dùng thái độ chết lặng để xem, chắc hẳn là không dám nhìn thẳng vào.
Có lẽ tra tấn cũng giống như vậy.
Sau khi kết thúc điệu múa, căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Ngu Linh Tê.
Nàng không thể ở lại lâu hơn nữa, khát vọng muốn lui xuống, nhưng nàng chợt nghe thấy tiếng vỗ tay bất ngờ giữa sự tĩnh lặng.
“Rất đẹp.”
Ninh Ân giống như đã được xem một màn biểu diễn tuyệt vời, vỗ tay bật cười thành tiếng, vai hắn rung lên vì cười.
Khi hắn cười như vậy, Ngu Linh Tê không thể rời khỏi, chỉ biết đóng băng tại chỗ.
Hai quan văn không biết tại sao, nhìn nhau.
Ninh Ân cười, liếc mắt hỏi: "Thấy múa không đẹp sao?"
“Đẹp, rất đẹp…”
Cả hai không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa tay ra, vỗ tay tán thưởng qua loa.
“Lại đây.” Ninh Ân lộ ra dáng vẻ vui vẻ.
Ngu Linh Tê không thể không đi tới được, vì vậy nàng từ từ tiến lại gần hơn, vẫn cúi đầu xuống.
“Ngồi đi.” Ninh Ân lại nói.
Mắt hạnh của Ngu Linh Tê nâng lên trên qua tấm khăn che mặt, nhanh chóng liếc nhìn xung quanh.
Chỉ có ba cái ghế trong căn phòng, cũng không có một vị trí dư nào khác.
Nhìn thấy sự do dự của nàng, Ninh Ân đặt hai chân đang xếp xuống, dùng ngón tay như có như không gõ vào đầu gối, ám chỉ đến nỗi không thể rõ ràng hơn.
Không phải là để nàng ngồi lên đùi hắn chứ?
Ở trước mặt là hai vị quan văn không rõ danh tính, chuyện này cũng quá là…
Người này khi còn là Vệ Thất thì ngoan ngoãn nghe lời, khi làm Nhiếp Chính vương thì ám ảnh giết người, thể hiện không gần nữ sắc.
Không ngờ khi làm Thất Hoàng tử thì lại không kỵ “ăn mặn”…
Mà thôi, bây giờ nàng cũng không có tư cách để nói hắn.
Ngu Linh Tê cắn môi, cẩn thận che giấu cảm xúc của mình.
Nàng chưa kịp suy nghĩ thì đã đưa tay đỡ bàn vuông to rồi nhẹ nhàng nhảy lên, ưu nhã ngồi lên bàn.
Ly rượu bị lắc lư, nước văng một ít làm ướt chiếc váy múa kim sa của nàng, từng giọt nước phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo và chói mắt dưới ánh nến.
Hai quan văn đều sững sờ, Ninh Ân cũng sửng sốt.
Trong chốc lát, ánh mắt thích thú hắn nở một nụ cười, bàn tay đang gõ trên đầu gối chậm rãi nâng lên đặt trên lưng của Ngu Linh Tê.
Sau đó, qua lớp vải mỏng, hắn đi dọc xuống theo đường cong tuyệt vời của lưng, như có như không dừng lại ở chỗ lõm của eo.
Toàn thân Ngu Linh Tê đột nhiên căng chặt, như có ai đó đang nắm chặt cánh cổng sinh mệnh, trong tiềm thức run lên.
Nếu không phải vì vẻ mặt của Ninh Ân lúc này quá khinh thường, vẻ bề ngoài thản nhiên, gần như nàng sẽ nghĩ rằng Ninh Ân đã nhận ra mình.
Hai quan văn có lẽ đã thấy rằng hắn thực trầm mê trong thú vui nữ sắc, không có ý định cướp quyền.
Nhìn thấy Thất Hoàng tử đang cao hứng, hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi cúi đầu lui xuống.
Ngay khi hai người rời đi, Ngu Linh Tê lập tức thấy ý cười trong mắt hắn nhạt đi, trở thành một màu đen trầm lặng lạnh lùng quen thuộc.
Bàn tay trên lưng Ngu Linh Tê cũng từ từ rút lại, đặt trên đùi hắn.
Sự biến đổi như vậy, khiến nhịp tim đập loạn của Ngu Linh Tê bình tĩnh trở lại.
Nàng biết rằng đây là Ninh Ân đang diễn kịch.
Khi vở kịch kết thúc, nàng cũng nên đi.
Ngu Linh Tê nhón chân xuống đất, lấy cơ hội rời khỏi bàn.
Thắt lưng bị ôm lại, Ninh Ân nhàn nhạt nói, giọng điệu lạnh lùng hoàn toàn khác với lúc nãy: "Làm đổ rượu của ta, không đền bù gì hết lập tức bỏ đi?"
Ngu Linh Tê chấp nhận số phận của mình, vì vậy nàng phải đầy một ly rượu, cúi đầu, nhắm mắt lại đưa cho Ninh Ân.
Ninh Ân không nhận.
Hắn nâng đôi mắt đen lạnh như băng, chậm rãi cười nói: "Trước đây ta cho tiểu thư dùng gì, cũng không phải làm như thế này."
Gả Vai Ác
Trong xe ngựa, Ngu Linh Tê đã thay một chiếc váy dài màu kim sa theo sự tính toán của Đường Bất Ly. Mỹ nhân trong gương có mái tóc dài được búi tóc mây, trên trán có điểm một bông hoa nhỏ, đôi môi anh đào, đôi má phấn hồng, thật lộng lẫy có một không hai.
Không biết Đường Bất Ly dùng thủ đoạn gì, nhanh chóng lấy được thẻ bài thông hành để vào được nội viện thanh lâu.
Thanh lâu chỉ tiếp khách nam, ban đầu Ngu Linh Tê định để Thanh Tiêu cầm thẻ bài thông hành trà trộn vào, đưa Hồng Châu ra.
Không ngờ nội viện ẩn giấu rất sâu, một thẻ bài, một khách chỉ vào mà không có ra, đừng nói đến muốn mang một người sống sờ sờ đi.
Có mấy lời không thể nhờ người ngoài truyền lời giúp được, Ngu Linh Tê nhất định phải trực tiếp hỏi Hồng Châu, vì vậy sau khi nghĩ đi nghĩ lại, nàng chỉ có thể tự mình đi tìm hiểu.
Vừa nghĩ tới đó, xe ngựa lập tức dừng lại.
Đường Bất Ly mặc một y phục nam nhân màu quả hạnh, vén rèm xe ngựa bước xuống.
Nàng ấy dán bộ ria mép nhỏ trên môi, cây roi dài mà nàng ấy mang theo được quấn quanh eo vài vòng, trở thành một công tử tuấn tú, long lưu.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê ăn mặc mỏng manh xinh đẹp, “Đường công tử” không khỏi tức giận nói: “Tuế Tuế của ta, ngươi thực sự, hôm nay thực sự…”
Quận chúa Thanh Bình, người ghét đọc sách, từ ngữ hạn hẹp, cứ “thực sự” hơn nửa ngày vẫn chưa tìm được từ ngữ thích hợp để diễn tả, nói: “Bây giờ ta thực sự cảm thấy danh hiệu “đẹp nhất kinh thành” của ngươi quả thật không sai.”
Lần này, thiếu nữ trang điểm giống (*) hoa nương, kim sa lộng lẫy, lại thêm chút mềm mại quyến rũ, không giống thê thiếp, mà giống như tiên nữ giáng trần.
(*) Hoa nương: gái “bán hoa”
Chính Ngu Linh Tê cũng thấy không quen lắm.
Trên mặt nàng trang điểm quá đậm mà y phục lại quá mỏng, nàng cau mày nói: “Ăn mặc mỏng manh như vậy ta thấy rất không thoải mái.”
Nàng phải trang điểm đậm như vậy chỉ có một lần, đó là khi ở kiếp trước nàng bị ép buộc hầu hạ Ninh Ân.
Nhưng lúc đó là ở bên trong tẩm phòng thì cũng không sợ có mất mặt hay không, không giống ngày hôm nay là rêu rao khắp nơi.
Nếu không phải chỉ có một thẻ bài thông hành thì ngoại hình dáng người của nàng không có liên hệ gì với nam nhân bên cạnh, bởi vì mặc y phục nam nhân rất dễ bị nhìn thấu, nàng mới không vẽ vời thêm chuyện, trực tiếp đóng vai thành ái thiếp của “Đường công tử”.
“Mặc dù Lãm Xuân Các không tiếp khách nữ nhân, nhưng cho phép nam nhân mang theo thê thiếp của mình đến dạy dỗ - học tập. Tuế Tuế giả làm ái thiếp của ta, theo ta vào bên trong nội viện, rồi tìm cơ hội để ngươi đi tìm người muốn gặp.”
Đường Bất Ly lập lại kế hoạch một cách chi tiết, sau đó nhìn hai huynh đệ Thanh Tiêu và Thanh Lan đang đợi bên ngoài xe ngựa: “Các ngươi đợi sẵn ở tiền viện tiếp ứng, cẩn thận đừng đánh rắn động cỏ.”
Sau khi thu xếp xong mọi việc, Ngu Linh Tê dùng khăn che kín mặt, theo “Đường công tử” xuống xe ngựa.
Ánh đèn, tiếng ồn ào lập tức xông thẳng vào mặt, oanh ca yến hót vây quanh tứ phía, cực kỳ xa hoa lãng phí.
Bước vào Lãm Xuân Các, Ngu Linh Tê cảm giác nơi này rất quen thuộc.
Càng đi vào sâu, cảm giác quen thuộc này càng trở nên rõ ràng hơn, mãi cho đến khi nàng đi về phía nội viện dọc theo hành lang trưng bày hoa lệ phù phiếm, thoáng thấy mái hiên của phòng trà nhô lên ở phía tây, nàng mới chắc chắn rằng mình đã đến đây.
Khi tay nàng bị mũi tên đâm, trúng độc rồi bị thương, Ninh Ân đã đưa nàng đến trị thương ở một phòng riêng nội viện.
Chà, chẳng lẽ có nội ứng của hắn ở Lãm Xuân Các?
Suy nghĩ của nàng bay xa chốc lát, lập tức nhìn thấy Đường Bất Ly đang ở bên cạnh ôm vai nàng, cười khúc khích nói: “Ta nghe nói là điệu múa phương Tây của cô nương Tố Cầm có một không hai, ta đặc biệt đưa ái thiếp đến học, trở về múa cho bổn công tử giải trí rất được.”
Hóa ra là hộ viện kiểm tra thẻ bài thông hành.
“Mời công tử và phu nhân vào, tuy nhiên…”
Hộ viện trả lại thẻ bài thông hành cho Đường Bất Ly, liếc nhìn Thanh Tiêu, Thanh Lam phía sau một chút: “Thị vệ và hậu nhân không được phép vào.”
Ngu Linh Tê hơi quay đầu lại, dùng ánh mắt ra hiệu.
Hai người Thanh Tiêu, Thanh Lam nghe theo mệnh lệnh, lùi về sau một bước, đi đến địa điểm tiếp ứng đã thống nhất trước.
Nội viện thanh lâu không hoa lệ, lộng lẫy như tiền viện, ngược lại rất tao nhã, có thể nghe thấy tiếng đàn tì bà.
Quân nô dẫn cả hai người Đường Bất Ly đến tiểu lâu của cô nương Tố Cầm, tại hành lang, nàng tình cờ đụng độ một nhóm công tử giàu có, quý tộc.
Một tên cầm đầu đỏm dáng, khoác lấy vai của người bên cạnh - cười: “Trần huynh, chiếc lưỡi ba tấc đinh hương của Hồng Nhị cô nương, hương vị như thế nào?”
Người được gọi là “Trần huynh” chính là thanh niên (*) nhược quán, mày rậm mắt to trông có vẻ đứng đắn, đáng tiếc vừa mở miệng đã lộ rõ bản chất, gả híp mắt, ngả ngớn nói: “Mê hồn tận xương, lần đi này rất đáng giá.”
(*) Nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.
“Chẳng trách được Trần huynh ở cùng nàng ta lâu như vậy! Ha ha ha…”
Sau đó là những lời th.ô tục thật không thể chịu nổi.
Đường Bất Ly trầm mặc đột nhiên dừng bước chân.
Ngu Linh Tê nhìn lại, khẽ gọi với vẻ hoài nghi: “A Ly?”
Đường Bất Ly giống như không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào đám bạn xấu kết giao với kỹ nữ, khuôn mặt anh tuấn của nàng ấy trầm xuống.
Ngu Linh Tê nhìn nàng ấy, rồi nhìn vài người đang từ từ đến gần, rồi chợt hiểu ra: có lẽ người được gọi là "Trần huynh" là vị hôn phu của Đường Bất Ly - Trần Giám - cháu trai của Thái phó.
Trước khi có thời gian để trấn an nàng, Đường Bất Ly đã ra tay.
Nàng tháo roi dài quấn bên eo, sải bước về phía Trần Giám, cổ tay nàng vung lên, roi văng ra như một con rắn.
Dưới ánh đèn lưu ly, tiếng kinh ngạc vang lên từ khắp nơi, Trần Giám lui về phía sau phát ra tiếng r.ên rỉ, trên mặt xuất hiện một vết roi sưng đỏ.
Trần Giám che mặt tức giận nói: "Ngươi là ai? Tại sao lại đánh người!"
Đường Bất Ly vốn dĩ không hài lòng với cuộc hôn nhân này, nhưng lúc này càng thêm tức giận, nàng cầm roi cười lạnh lùng: “Ta là Đường tổ tông của ngươi! Đánh ngươi vì ngươi là một tên cẩu đại dâm tặc!”
Tiếng la hét của Trần Giám, khi tiếng kêu cứu của những người bằng hữu náo động đến hộ viện ở lầu dưới thì đã quá muộn để ngăn nàng ấy lại.
Ngu Linh Tê đành phải rút lui trong lúc hỗn loạn, quay người nhanh chân đi về phía căn phòng để đồ linh tinh mà Thanh Tiêu đã đến, nghe nói Hồng Châu ở đó.
Vừa bước xuống lầu, lập tức nằng suýt đụng phải ai đó.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là một người quen - người từng cầu hôn nàng, sau đó lại bị người bên ngoài mê ngoặc - Thế tử Thành An Bá.
Thảo nào bên trong sân của Lãm Xuân Các được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, thật sự là (*) tàng long ngọa hổ, vô tình đi ba bước đều có thể gặp một vị quan to quyền quý đến đây vui chơi.
(*) tàng long ngọa hổ: nơi ẩn giấu những quan lớn, quyền quý.
Hai người đã từng gặp mặt, Ngu Linh Tê vội vàng cúi đầu che mặt lại, nhưng lại bị Thế tử Thành An Bá kéo lại: "Dừng lại."
Trái tim của Ngu Linh Tê siết chặt lại: chẳng lẽ bị nhận ra?
Nàng cúi đầu thấp hơn, chỉ có hai hàng lông mi như run run bên ngoài tấm khăn che mặt.
Tuy nhiên, khi nghe thấy âm thanh "Hừ" của Thế tử Thành An Bá, hắn ta nhìn quanh nàng rồi nói: "Tên ngươi là gì? Sao ta chưa thấy bao giờ."
Khi nói xong, hắn ta bắt đầu kéo tấm màn che mặt của nàng.
Trái tim Ngu Linh Tê vừa mới thả lỏng lại nâng lên, nắm chặt khăn che mặt của mình, nàng lùi lại đụng vào một vòng tay vững chắc.
Thế giới nhất thời rơi vào khoảng lặng.
Mùi đàn hương lạnh lẽo quen thuộc đọng lại, khiến nàng vô thức liên tưởng đến vạt áo màu tím trong bữa tiệc mừng thọ.
Ngu Linh Tê đứng cứng đờ, trái tim nàng chợt thắt chặt lại, rồi nàng cảm thấy đau đớn dần lan rộng vô hạn.
……
Khi Tiết Sầm tỉnh dậy, trời đã tối.
“Đây là… nơi nào?”
Xoa xoa cái gáy đau đớn âm ỉ, hắn đứng dậy, thấy mình đang nằm trên giường mềm mại chỉ mặc quần áo bên trong lỏng lẻo, bên cạnh là một nữ nhân bằng xương bằng thịt thơm tho nằm sát bên cạnh hắn, phát ra tiếng rên khe khẽ.
Tiết Sầm kinh ngạc sợ hãi, ngã khỏi giường, đem một đống đồ dùng ném xuống đất.
“Sao lại như vậy?”
Người phụ nữ hoàn toàn bừng tỉnh, bất mãn ngáp một cái đứng dậy, kẹp tóc rơi xuống thái dương, chăn bông trượt xuống lộ ra một mảng lớn cảnh xuân.
Nhưng Tiết Sầm thật sự không có dũng khí để thưởng thức, khuôn mặt ửng hồng quay đầu đi chỗ khác nói: "Cô nương mau mặc quần áo vào, cái này... cái này còn ra thể thống gì nữa!"
“Công tử là đang nói đùa sao! Tất cả những người đến chỗ chúng ta đều là bảo c.ởi quần áo, chưa thấy ai bảo mặc quần áo.”
Nữ nhân không có chút xấu hổ nào, dựa vào Tiết Sầm khẽ cười: "Hơn nữa, không phải công tử cởi ra rất vui vẻ sao?"
Tiết Sầm chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, quên hết phép tắc lễ nghi, đứng dậy đẩy nữ nhân này ra nói: "Ngươi đang nói bậy! Ta... ta..."
Hắn quay lưng lại, vội vàng kiểm tra quần áo của mình.
Hắn chưa từng có nữ nhân nên không thể phân biệt được hoàn cảnh trước mắt là có thất thân hay không. Trong lòng hắn tê dại, nhưng khi nhìn thấy vài vết son đỏ tươi trên ngực và bụng, bỗng tay chân hắn trở nên lạnh toát.
Hoa nương nhìn khuôn mặt như ngọc của công tử từ đỏ thẫm chuyển sang tái nhợt, nàng ta không khỏi giật mình, vươn ngón tay đỏ bừng ra chọc vào hắn: "Công tử, không sao chứ?"
Tiết Sầm run rẩy đóng vạt áo lại, bởi vì tay hắn quá run quá, quấn thắt lưng lại nhiều lần vẫn chưa được.
Nước mắt hắn trào ra trên khóe mắt đỏ hoe, một lúc sau hắn mới khàn giọng nói: "Đi ra ngoài."
Nhìn thấy yết hầu hắn nghẹn ngào, khóe miệng hoa nương giật giật.
Đến đây để tìm vui vẻ hưởng thụ, sao đến nổi phải khóc?
“Công tử…”
“Ra ngoài!”
Vì vậy hoa nương đành nuốt xuống câu chưa kịp nói ra "người bất tỉnh như người chết", đảo mắt nhìn sau đầu, khịt mũi mặc quần áo vào rồi bước đi.
Tiết Sầm vẫn ngơ ngác ngồi trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú đầy tro tàn.
Cuối cùng là người trong thanh lâu cố ý gãi bẫy khách, hay là do Thất Hoàng tử…
Hắn nắm chặt hai tay, chậm rãi chống giường đứng lên, nhặt từng cái quần áo bên ngoài cùng thắt lưng ngọc rải rác trên mặt đất lên.
Giống như đang cố gắng thu nhặt lại những phần tôn nghiêm đã đổ vỡ, càng nhặt lên, mắt hắn càng đỏ hơn.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Kẽo kẹt, cảnh cửa lại mở ra.
Tiết Sầm hoảng sợ nhìn lên, không phải là hoa nương bước vào mà là một tiểu tỳ nữ hầu trà với vết sẹo trên trán.
“Công tử, xin mời dùng trà…”
Tiểu tỳ nữ ngẩng đầu lên, lập tức run lên khi nhìn thấy bộ dạng của Tiết Sầm, chiếc cốc trong tay rơi xuống, phát ra tiếng vỡ nát chói tai.
Tiết Sầm cũng nhận ra nàng ta, lập tức ôm lấy y phục che ngực lại: "Hồng Châu?"
Người trước mặt không phải là thị tỳ thân cận của tiểu thư nhà họ Triệu đang mất tích sao?
Hai người nhìn nhau không nói nên lời, con ngươi Hồng Châu run lên, nàng ta quay đầu bỏ chạy.
Biểu hiện của nàng ta quá bất thường, lại nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của nàng ta, khiến Tiết Sầm không khỏi vừa xấu hổ vừa tức giận, tiến lên giải thích: "Cô nương Hồng Châu, không phải như ngươi nghĩ đâu..."
Nhưng Hồng Châu lại hét lên kinh ngạc sợ hãi như thấy ma.
Nàng ta khóc lóc kéo cánh cửa nhưng không kéo được nên thu mình vào góc tường van xin: "Ta không thấy gì cả! Hôm đó là tiểu thư đụng phải các người bí mật bàn chuyện, ta thật sự không nghe thấy gì cả! Tiết công tử, tha cho ta đi!"
“Bí mật bàn chuyện…”
Tiết Sầm nhận ra có điều gì đó không ổn, nhìn chằm chằm vào Hồng Châu ngây người: "Ngươi đang nói chuyện gì?"
……
Dưới hành lang nội viện.
Ngu Linh Tê cảm thấy eo mình bị siết chặt lại, lưng lập tức áp vào một lồ.ng ngực rắn chắc.
“Là người mới?”
Nàng nghe thấy một tiếng chế nhạo rất nhẹ phát ra từ đỉnh đầu, giọng nói quen thuộc vừa ung dung vừa trầm thấp: "Sao hả, Thế tử Thành An Bá cũng có hứng thú với mỹ nhân này?"
Ngu Linh Tê đã nghe giọng nói này ngàn vạn lần, nhưng chưa lần nào giống như đêm nay, nó khiến trái tim nàng đập loạn nhịp như vậy.
Nàng nhớ tới ánh mắt xa lạ lạnh lùng của Ninh Ân trong bữa tiệc mừng thọ.
Cả nàng và Ninh Ân đều đưa ra lựa chọn của riêng mình, gặp tình huống như thế này thật sự vô cùng xấu hổ.
Thế tử Thành An Bá cũng cảm thấy xấu hổ không kém.
Hắn ta đã đến dự tiệc mừng thọ của Hoàng hậu, nên đương nhiên nhận ra thanh niên tuấn tú mặc áo bào tím trước mặt là ai.
Tuy rằng không có thế lực hay quyền lực nhưng cuối cùng hắn cũng là Hoàng tử, Thế tử Thành An Bá thấy đẹp như vậy nhưng không được thưởng thức, chỉ có thể buông tay xin lỗi nói: "Điện hạ đã thích, sao có người dám (*)choành đao đoạt ái?"
(*) Hoành đao đoạt ái: cướp ai đó của thứ mà họ yêu mến.
“Được.”
Ninh Ân giống như không nhận ra nữ nhân trong vòng tay hắn là ai, thờ ơ nói: "Tối nay chọn nàng, mời các vị đại nhân."
Sau đó Ngu Linh Tê mới để ý thấy có hai nam tử trung niên đang đứng sau lưng hắn, xem xét về trang phục, hẳn họ là quan văn trong thường phục.
Lúc này, đâm lao thì phải theo lao, trước khi Ngu Linh Tê tìm ra cách để thoát thân, nàng đã bị hắn cưỡng ép lên lầu, bước vào một phòng riêng với những bức tường chạm khắc bằng vàng.
Những hoa nến lộng lẫy chậm rãi rơi xuống đất, ánh đèn sáng như ban ngày, chiếu sáng rèm cửa hạt châu khắp căn phòng.
Phía sau bức bình phong đã có một cầm nương đang tấu nhạc, âm thanh giống như tiếng nước chảy, giai điệu phượng hoàng, thanh nhã có một không hai.
Ninh Ân ngồi xuống cùng hai vị quan văn, tự mình rót một ly rượu, nhìn Ngu Linh Tê rực rỡ xinh đẹp: "Tên là gì?"
Dường như hắn thực sự không nhận ra nàng.
Cũng phải, nàng ăn mặc như thế này, trang điểm đậm lại che mặt, ai có thể nhận ra?
Lần đầu tiên Ngu Linh Tê nếm trải sự kiềm chế, không thể ngẩng đầu lên dưới sự soi xét của Ninh Ân, nàng chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài để tìm tung tích của Hồng Châu.
Nhưng nàng không thể hành động và không dám đáp lại.
Ánh mắt xa lạ lạnh lùng của Ninh Ân giống như xiềng xích nặng nề, buộc nàng chặt tại chỗ.
Như ngồi trên đống lửa, không có gì có thể tệ hơn bây giờ.
Ninh Ân đột nhiên nở nụ cười: "Hóa ra là một nữ nhân câm."
Hai quan văn nhìn nhau, trong đó có một người trẻ hơn một chút gật đầu, mở miệng nói trước: "Thần... chúng ta mạo hiểm đến đây bàn chuyện quan trọng với ngài, không phải vì ham mê ca múa, sắc đẹp…”
“Múa một điệu.” Ninh Ân mắt không thấy tai không nghe, chỉ nheo mắt nhìn mỹ nhân mảnh mai che kín mặt dưới ánh đèn.
Ngu Linh Tê sững người.
Nàng không giỏi múa, nhưng nàng đành làm theo sự sắp xếp của Đường Bất Ly, ăn mặc như một ái thiếp là vũ cơ.
“Thất điện…” Quan văn kia muốn khuyên bảo, lại thăm dò xem thế nào.
Ninh Ân đặt ly xuống, trầm giọng nói: “Múa.”
Một lời nói nặng nghìn cân.
Ngu Linh Tê đành phải căng cứng người, bước theo nhịp đàn, từ từ duỗi cánh tay ra.
Nàng sinh ra trong phủ Tướng quân, chỉ học cầm kỳ thi họa, không cần phải học những ca múa hạ đẳng để mua vui cho người khác.
Vì vậy trong cả hai kiếp, nàng chỉ biết một điệu múa, do kiếp trước Ninh Ân đã ép nàng học nó, bởi vì hắn nói hắn muốn nhìn thấy hình ảnh (*) Kim Linh qua dáng vẻ xinh đẹp nhảy múa lắc lư của nàng.
(*) Kim Linh: chuông vàng
Lúc đó nàng hơi sợ hãi và có chút tủi thân, nàng không học tập nghiêm túc, gần như quên hết các động tác đã học. Hơn nữa, điệu múa này cần một giai điệu phù hợp riêng biệt, nó không phù hợp với tiếng đàn nhẹ nhàng, vì vậy điệu múa trong rất kỳ lạ.
Nàng nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình và chiếc váy tung bay cả buổi, không dám nhìn vào mắt Ninh Ân.
Thấy hai quan văn dùng thái độ chết lặng để xem, chắc hẳn là không dám nhìn thẳng vào.
Có lẽ tra tấn cũng giống như vậy.
Sau khi kết thúc điệu múa, căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Ngu Linh Tê.
Nàng không thể ở lại lâu hơn nữa, khát vọng muốn lui xuống, nhưng nàng chợt nghe thấy tiếng vỗ tay bất ngờ giữa sự tĩnh lặng.
“Rất đẹp.”
Ninh Ân giống như đã được xem một màn biểu diễn tuyệt vời, vỗ tay bật cười thành tiếng, vai hắn rung lên vì cười.
Khi hắn cười như vậy, Ngu Linh Tê không thể rời khỏi, chỉ biết đóng băng tại chỗ.
Hai quan văn không biết tại sao, nhìn nhau.
Ninh Ân cười, liếc mắt hỏi: "Thấy múa không đẹp sao?"
“Đẹp, rất đẹp…”
Cả hai không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa tay ra, vỗ tay tán thưởng qua loa.
“Lại đây.” Ninh Ân lộ ra dáng vẻ vui vẻ.
Ngu Linh Tê không thể không đi tới được, vì vậy nàng từ từ tiến lại gần hơn, vẫn cúi đầu xuống.
“Ngồi đi.” Ninh Ân lại nói.
Mắt hạnh của Ngu Linh Tê nâng lên trên qua tấm khăn che mặt, nhanh chóng liếc nhìn xung quanh.
Chỉ có ba cái ghế trong căn phòng, cũng không có một vị trí dư nào khác.
Nhìn thấy sự do dự của nàng, Ninh Ân đặt hai chân đang xếp xuống, dùng ngón tay như có như không gõ vào đầu gối, ám chỉ đến nỗi không thể rõ ràng hơn.
Không phải là để nàng ngồi lên đùi hắn chứ?
Ở trước mặt là hai vị quan văn không rõ danh tính, chuyện này cũng quá là…
Người này khi còn là Vệ Thất thì ngoan ngoãn nghe lời, khi làm Nhiếp Chính vương thì ám ảnh giết người, thể hiện không gần nữ sắc.
Không ngờ khi làm Thất Hoàng tử thì lại không kỵ “ăn mặn”…
Mà thôi, bây giờ nàng cũng không có tư cách để nói hắn.
Ngu Linh Tê cắn môi, cẩn thận che giấu cảm xúc của mình.
Nàng chưa kịp suy nghĩ thì đã đưa tay đỡ bàn vuông to rồi nhẹ nhàng nhảy lên, ưu nhã ngồi lên bàn.
Ly rượu bị lắc lư, nước văng một ít làm ướt chiếc váy múa kim sa của nàng, từng giọt nước phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo và chói mắt dưới ánh nến.
Hai quan văn đều sững sờ, Ninh Ân cũng sửng sốt.
Trong chốc lát, ánh mắt thích thú hắn nở một nụ cười, bàn tay đang gõ trên đầu gối chậm rãi nâng lên đặt trên lưng của Ngu Linh Tê.
Sau đó, qua lớp vải mỏng, hắn đi dọc xuống theo đường cong tuyệt vời của lưng, như có như không dừng lại ở chỗ lõm của eo.
Toàn thân Ngu Linh Tê đột nhiên căng chặt, như có ai đó đang nắm chặt cánh cổng sinh mệnh, trong tiềm thức run lên.
Nếu không phải vì vẻ mặt của Ninh Ân lúc này quá khinh thường, vẻ bề ngoài thản nhiên, gần như nàng sẽ nghĩ rằng Ninh Ân đã nhận ra mình.
Hai quan văn có lẽ đã thấy rằng hắn thực trầm mê trong thú vui nữ sắc, không có ý định cướp quyền.
Nhìn thấy Thất Hoàng tử đang cao hứng, hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi cúi đầu lui xuống.
Ngay khi hai người rời đi, Ngu Linh Tê lập tức thấy ý cười trong mắt hắn nhạt đi, trở thành một màu đen trầm lặng lạnh lùng quen thuộc.
Bàn tay trên lưng Ngu Linh Tê cũng từ từ rút lại, đặt trên đùi hắn.
Sự biến đổi như vậy, khiến nhịp tim đập loạn của Ngu Linh Tê bình tĩnh trở lại.
Nàng biết rằng đây là Ninh Ân đang diễn kịch.
Khi vở kịch kết thúc, nàng cũng nên đi.
Ngu Linh Tê nhón chân xuống đất, lấy cơ hội rời khỏi bàn.
Thắt lưng bị ôm lại, Ninh Ân nhàn nhạt nói, giọng điệu lạnh lùng hoàn toàn khác với lúc nãy: "Làm đổ rượu của ta, không đền bù gì hết lập tức bỏ đi?"
Ngu Linh Tê chấp nhận số phận của mình, vì vậy nàng phải đầy một ly rượu, cúi đầu, nhắm mắt lại đưa cho Ninh Ân.
Ninh Ân không nhận.
Hắn nâng đôi mắt đen lạnh như băng, chậm rãi cười nói: "Trước đây ta cho tiểu thư dùng gì, cũng không phải làm như thế này."
Gả Vai Ác
Đánh giá:
Truyện Gả Vai Ác
Story
Chương 63: Dâng điệu múa
10.0/10 từ 28 lượt.