Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất

Chương 7

1@-

Thanh Tùng đưa thư cho Đại thiếu gia: “Thiếu gia, là thư do Oanh Ca cô nương cho người gửi tới.”
Trọng Lang nghe vậy, khẽ nhướng mày, nhận lấy thư. Không ngờ nàng lại chủ động gửi thư cho hắn.
Hắn mở thư lướt qua một lượt, “Đi chuẩn bị ngựa.”
Thanh Tùng nghe thiếu gia ra lệnh như vậy, không khỏi kinh ngạc, đã muộn thế này rồi… Còn muốn ra ngoài sao? Nhưng hắn ta không dám nghi ngờ, rất nhanh đã dắt ngựa ra ngoài.
Trọng Lang nhận lấy dây cương, buông một câu: “Không cần đi theo.”
Tiếng vó ngựa vang lên, rất nhanh đã chạy xa, hắn thúc ngựa vòng qua con hẻm phía sau. Ở cửa sau biệt viện, Oanh Ca đang chờ ở đó.
Hắn đưa tay ra, kéo người lên.

Oanh Ca kinh hô một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, người đã ngồi trên lưng ngựa.
“Sợ sao?”
Giọng nói của hắn kề sát bên tai nàng, nàng thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của hắn đang phả vào mình.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ là tình huống như thế này, cứ ngỡ sẽ sai Thanh Tùng đến đón nàng giống như trước đây.
Đường phố đêm khuya vắng người, con ngựa cứ thẳng tiến về phía trước, gió đêm thổi lướt qua mặt nàng, như một bàn tay đang dịu dàng v**t v*, chẳng bao lâu đã đến tư gia của hắn.
Trọng Lang xuống ngựa, đưa tay về phía nàng. Oanh Ca nhìn chằm chằm vào bàn tay đó một lúc, rồi mới đặt tay mình lên. Vì sợ ngã xuống, nàng nắm chặt lấy tay hắn.
Bàn tay hắn rộng lớn, tay nàng nhỏ nhắn.
Sau khi đứng vững trên mặt đất, nàng lập tức buông tay hắn ra. Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ của hắn.
Hai người một trước một sau vào cửa.
Ánh nến trong thư phòng bừng sáng, soi rọi cả căn phòng, Trọng Lang hỏi nàng: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bàn tay nàng chạm vào quyển sách trong tay áo, do dự mãi, cuối cùng vẫn đưa ra trước mặt hắn.
“Đây là thứ mẹ chồng đưa cho ta, bà ấy muốn có cháu tha thiết lắm rồi, ta sợ không thể chống đỡ được đến lúc có thể rời đi.” Ánh mắt nàng tràn ngập sự lo âu.
“Sao thế? Muốn làm theo những gì trên này à?”
Hắn tiện tay lật ra một trang, quay lại cho nàng xem.
Nàng không kịp trở tay, chỉ biết nhắm mắt lại. Hai ba hơi thở sau, giọng nói của hắn lại vang lên.
“Được rồi, không trêu ngươi nữa.”
Oanh Ca nghe hắn nói vậy, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng, đôi mắt từ từ hé ra một chút, sau khi xác định hắn thật sự đã cất sách đi rồi mới hoàn toàn mở ra.
Nàng thỉnh thoảng cũng nghe Lưu thị kể về chuyện ngày xưa, trong câu chuyện phần lớn là hoài niệm về con trai của bà ta. Nhưng mỗi khi nhắc đến Trọng Lang đều có thể cảm nhận được sự ghen ghét và tức giận của Lưu thị.
Trọng Lang quá xuất sắc, từ khi còn đi học ở thư đường, bất kể là kinh luận hay sách đối, hắn luôn là người đứng đầu. Lưu thị sau lưng ra sức thúc giục con trai mình, nhưng cuối cùng vẫn khó lòng theo kịp.
Kỳ thi hương, kỳ thi hội, kỳ thi đình, hắn một đường thông suốt không trở ngại. Cuối cùng được khâm định là một trong tam giáp, nhậm chức ở Lại bộ. Nhắc đến chuyện này đúng là một con đường công danh vô cùng vẻ vang.
Chỉ là một người như vậy, tại sao khi đối diện với nàng lại luôn bày ra một bộ mặt khác?
“Dám hỏi đường huynh, chuyện hộ tịch cần mất bao lâu?” Nàng muốn nhanh chóng rời khỏi Trọng gia, chỉ có thể cầu cứu hắn.
“Vậy thì phải xem ngươi sẵn lòng trả giá bao nhiêu.”
Lời này nghe có vẻ kỳ quái, trước đây vì muốn rời đi, ngay cả yêu cầu sinh con cùng hắn nàng cũng có thể chấp nhận. Bây giờ biết được có con đường khác, đương nhiên không muốn làm như vậy nữa.
“Chắc đường huynh khát rồi, ta rót trà cho huynh.” Nàng chuyển chủ đề một cách gượng gạo, cầm lấy ấm trà trên bàn, lại phát hiện bên trong không có nước.
Chuyện này… Nàng ngẩn người một lúc, ngượng ngùng đặt ấm trà lại chỗ cũ.
Trong lòng Trọng Lang thở dài một hơi, vẫn quyết định tha cho nàng. Mặc dù nàng đã búi tóc của phụ nhân, nhưng vẫn là một tiểu cô nương không rành sự đời.
Hắn hơn nàng vài tuổi, muốn trêu chọc nàng, xem nàng căng thẳng luống cuống, mỹ nhân mặt đỏ cũng có hứng thú thưởng thức. Chỉ là nàng quá dễ dàng tin tưởng lời hắn, ngược lại còn uổng công khiến nàng thêm gánh nặng.
“Trong nhà ngươi không cha không mẹ, sau này cho dù có thể ra ngoài, một mình ngươi định sống như thế nào?”
“Trước khi mẫu thân mất cũng không nói với ta, ta không biết còn có người thân nào khác không.”
“Ngươi có muốn tìm bọn họ không?”
Nàng suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu. Trước khi mẫu thân mất, bà nói rằng mình đã làm sai chuyện, không còn mặt mũi nào gặp người nhà. Có lẽ vẫn còn người thân trên đời, chỉ là trong ký ức của nàng chưa từng xuất hiện bọn họ, có lẽ bọn họ cũng không hề biết đến sự tồn tại của nàng.
Có lẽ là vì không khí lúc này quá đau buồn, Trọng Lang buột miệng nói: “Sau này ngươi vẫn có thể xem ta như huynh trưởng, có khó khăn gì ta cũng có thể chăm sóc một hai phần.”
Oanh Ca không khỏi đỏ hoe mắt, “Đa tạ huynh trưởng.”
Hôm nay sau khi tan triều, Trọng Lang còn chưa ra khỏi cửa cung đã bị một tiểu hoàng môn chặn lại, “Trọng đại nhân, Thái tử điện hạ nhờ nô tài chuyển lời, nói rằng gặp nhau ở chỗ cũ.”
Tiểu hoàng môn nói xong cũng không dừng lại, lập tức rời đi.
Trọng Lang ra khỏi cửa cung, đầu tiên về nhà một chuyến, thay triều phục, sau đó cưỡi ngựa ra khỏi thành, đi đến một ngôi chùa.
Ngôi chùa này có tên là Thanh Linh Tự, được xây dựng từ thời Thái Tổ, vốn là nơi thờ cúng của hoàng gia, sau này trải qua nhiều lần thay đổi hoàng quyền, đã sớm không còn vẻ huy hoàng như xưa.
Hoàng đế đương triều lại không thích Phật giáo, cho nên lại càng suy tàn.
Thái tử Tiêu Hằng mặc thường phục, xuất hiện ở một ngôi đình nghỉ mát sau núi của chùa. Lúc Trọng Lang đến, hắn ta đang ngắm nhìn ngọn núi xa xa.
“Điện hạ.” Trọng Lang chắp tay hành lễ.
Tiêu Hằng nhìn hắn một cái, cười hỏi: “Đã lâu không gặp, gần đây bận gì vậy?”
“Chẳng qua là chuyện ở nha thự.”
Bây giờ Lại bộ không còn được trọng dụng như trước, những việc bọn họ xử lý đều là do hoàng đế cân nhắc quyết định sau đó mới thi hành. Việc bổ nhiệm, khảo hạch quan viên, vua đã có sắp xếp riêng, một đám quan viên cũng không có nhiều thực quyền.
Trọng lão thái gia từng là Thái tử Thiếu phó, sau khi Thái tử bị phế, tam hoàng tử lúc đó còn là vương gia lên ngôi, chính là hoàng đế đương triều.
Lão thái gia ít nhiều cũng bị liên lụy, thế nên lấy lý do tuổi già từ chức.
Sau đó lại gặp lúc lão thái gia qua đời, con cháu về nhà chịu tang, cho dù có được khởi phục trở lại, quang cảnh cũng không còn như xưa.
Sau này, trong một lần tình cờ hắn đã kết giao với Thái tử, hai người trò chuyện rất hợp ý, dần dần xem nhau là tri kỷ, sau đó bọn họ mới biết thân phận của nhau.
Hoàng đế đương triều đã đến tuổi xế chiều, sức lực không còn như xưa, nhưng quyền lực vẫn nắm chặt trong tay, cho dù được phong làm Thái tử, trong lòng Tiêu Hằng cũng không yên. Có những việc vẫn cần phải quyết đoán sớm thì hơn.
“Ngươi ở Lại bộ, có để ý đến ai có thể dùng được không?”
“Quả thật có một người, tên là Trương Kính, quê ở Giao Hà, tuổi còn trẻ mà có dũng khí. Đợi sau này ta tiếp xúc kỹ hơn sẽ đến báo cáo lại với điện hạ.”
“Vậy chuyện này giao cho ngươi làm, ngày sau đợi ta lên ngôi, nhất định sẽ không quên công lao của ngươi.”
“Không dám nhận, có thể ra sức vì điện hạ, là vinh hạnh của thần.”
Hai người vừa đi vừa nói chuỵen, nơi này vắng vẻ, không cần lo lắng bị người có ý đồ nghe thấy. Nói vài câu chuyện chính, Tiêu Hằng lại nói sang chuyện khác.
“Khoảng thời gian này Long An không ngừng đến chỗ ta ầm ĩ đòi người.” Nói rồi, hắn ta liếc mắt nhìn Trọng Lang một cái, trên mặt tràn ngập sự trêu chọc.
“Thần không đáng được công chúa yêu mến, mong điện hạ hãy khuyên công chúa.”
Long An công chúa và Tiêu Hằng là huynh đệ cùng một mẹ, Trọng Lang và Thái tử gặp mặt bị nàng ta bắt gặp. Sau hai ba lần, công chúa liền nảy sinh ý định muốn hắn làm phò mã, nhưng luật pháp của bản triều quy định, phò mã chỉ có thể đảm nhiệm những chức vụ nhàn hạ, không được tiếp xúc với công việc thực tế.
“Muội muội này của ta cũng là một kẻ cố chấp.” Nam nhân thiên hạ nhiều như vậy, nàng ta chỉ nhìn trúng Trọng Lang.
Tiêu Hằng biết hoài bão của hắn, hắn tuyệt đối không thể làm phò mã, cũng không cam tâm chỉ làm một phò mã nhàn rỗi suốt ngày đi đá gà chọi chó.
Trọng Lang thấy lúc này tâm trạng của Thái tử không tệ, liền mở lời: “Thần muốn xin điện hạ một ân điển, mượn một người.”
Ồ? Chuyện này đúng là hiếm có, ngày thường hắn gần như không bao giờ mở miệng cầu xin hắn ta, Tiêu Hằng cũng tò mò muốn xem là vì chuyện gì.
“Nói ta nghe xem.”
“Thần muốn mời Thái tử viết một lá thư gửi cho quan viên Hộ bộ Hứa Khoa.”
Chuyện này hắn có thể tự mình tìm Hứa Khoa giải quyết, nhưng cuối cùng cũng không thể thoát khỏi tai mắt Thái tử, thay vì sau này bị ép phải giải thích, thà rằng ban đầu cứ nói thẳng, còn có thể mượn thế lực của Thái tử.
“Là vì chuyện gì?” Hộ bộ quản lý tài chính, hộ tịch, Tiêu Hằng đại khái đoán được mục đích của hắn.
“Thần có một người biểu muội xa, còn chưa vào cửa thì phu quân đã mất, mẫu thân thần không nỡ để nàng ở nhà đó chịu khổ, nên muốn thần giúp nàng thoát thân, khôi phục lại hộ tịch ban đầu.”
Trọng Lang nói một cách thản nhiên, Tiêu Hằng cũng không nghi ngờ, sảng khoái đồng ý.
Rất nhanh, vào một buổi chiều nọ, Hứa Khoa của Hộ bộ đã mang theo mệnh lệnh của Thái tử xuất phát đến nơi có nhà thờ tổ của Trọng gia. Sau khi đến đó mới biết, chuyện này có chút khác biệt so với lời Thái tử nói, đây chẳng phải là quê của Trọng đại nhân sao?
Nhưng ông ta vẫn theo lệnh giải quyết xong việc thay đổi hộ tịch, mọi chuyện đợi về kinh sẽ trình bày lại với điện hạ.
Hôm nay Oanh Ca ở nhà không ra ngoài, Trần phu nhân đang chờ tin của Đỗ phu nhân, không ngờ nàng cũng đang chờ. Chỉ cần phía bên Đỗ phu nhân có động tĩnh, mọi chuyện sẽ thuận nước đẩy thuyền tiến về phía trước.
Lưu thị phơi nắng trong sân như thường lệ, bây giờ bà ta đang sống những ngày tháng thoải mái, mọi việc trong nhà không cần lo lắng, ngay cả người hầu cũng là do đại tẩu chỉ định, bà ta chỉ cần ra lệnh cho bọn họ làm việc, cũng không cần bỏ tiền.
Bà ta nằm trên ghế dựa, ra lệnh cho người hầu đào đất gieo hạt rau, tiện thể nhổ hết những bông hoa Oanh Ca đã trồng.
“Mẫu thân, tại sao mẫu thân lại động đến hoa của con?”
Ban đầu nàng đang ngồi dưới hành lang trước cửa phòng mình, là Liên Nguyệt thấy rồi nói cho nàng, nàng mới biết.
“Ta muốn trồng rau, những bông hoa đó mọc ở đó vướng víu.”
Người hầu thấy bọn họ tranh cãi, nhất thời cũng dừng động tác trong tay, chờ bọn họ phân thắng bại mới có thể tiếp tục.
Cho đến bây giờ, Lưu thị vẫn không thích nàng, cho dù đang cầu xin nàng, muốn nàng lưu lại hậu duệ, cũng không hề tỏ ra yếu thế, như thể chắc chắn rằng nàng sẽ nhượng bộ.
Nàng cứ chờ, chờ xem khi Lưu thị biết được kế hoạch của mình đã tan thành mây khói sẽ là cảnh tượng gì.
Nàng đi qua nhặt những bông hoa đó cất đi, Liên Nguyệt cũng cùng nàng dọn dẹp.
Chủ tớ hai người chuyển hoa vào trồng ở khoảng đất trống trước cửa phòng bọn họ, Lưu thị biết mình lại một lần nữa giành chiến thắng, không tin mình không trị được một con nha đầu hoang dã.
Buổi chiều, thời tiết có chút oi bức, có người gõ cửa biệt viện.
Liên Nguyệt đến gần thông báo: “Người đến tự xưng là Cửu Hương, nói rằng phu nhân nhà nàng mời người đến nhà.”
Ngoài cửa, Cửu Hương đang đứng đợi, bên cạnh còn có một chiếc xe ngựa, người đánh xe cũng là người trong phủ.
Oanh Ca tiểu nương tử nói không sai, quả nhiên Đỗ phu nhân cho người đến nhà, nói rằng hoa có vấn đề, muốn vị tiểu nương tử hôm đó đến phủ xem.
Liên Nguyệt mở cửa, Oanh Ca từ trong cửa đi ra.
Cửu Hương nghênh đón, “Xin mời tiểu nương tử vất vả đi cùng ta một chuyến.”
Chiếc xe ngựa rời khỏi con hẻm, trước tiên quay về nhà Trần phu nhân.


Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất Truyện Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất Story Chương 7
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...