Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất

Chương 6

1@-

Chương 6
Trọng Lang tùy ý đặt quyển sách trong tay lên bàn, Oanh Ca khẽ liếc nhìn một cái, trên bìa sách viết hai chữ “Phản Kinh”.
Nàng thầm lẩm bẩm trong lòng, đó là sách gì vậy?
“Hôm nay ra ngoài đã đi đâu?” Hắn hỏi.
Nàng kỳ quái nhìn hắn một cái, vẫn nói: “Đi xem hoa cho một vị phu nhân.”
“Ngươi có biết vị phu nhân đó là gia quyến của ai không?”
Nàng lắc đầu tỏ ý không biết, nàng cũng mới đến, làm sao biết được người ta là gia quyến của vị quan nào.
“Kinh Thị Lệnh, đã từng nghe qua chưa?”

Mấy ngày nay nàng thường xuyên đến chợ hoa, xung quanh đều là khu buôn bán, Kinh Thị Lệnh chính là người chuyên quản lý nơi này. Vậy Trần phu nhân chẳng phải chính là một con đường của nàng sao?
Nàng đã nghĩ thông được mấu chốt ở đây, ánh mắt sáng lên.
Trọng Lang vẫn luôn để ý nàng, nhìn thấy phản ứng này của nàng liền biết nàng đã hiểu lời mình nói.
Không tệ, vẫn được coi là một tiểu nương tử thông minh.
Chuyện chính đã nói xong, tiếp theo nên nói chuyện khác rồi.
“Gần đây Lưu thị có hỏi về chuyện của ta và ngươi không?”
Nghĩ đến chuyện hắn đang nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của Oanh Ca đỏ bừng, nàng vô thức dùng răng khẽ c*n m** d***, màu môi trở nên đỏ tươi hơn.
Lưu thị nhắc đến, nàng còn có thể đối phó. Nhưng bây giờ người đối diện đã đổi thành hắn, liền trở nên khó mở lời.
“Bà ấy chỉ hỏi chúng ta có chung phòng không, cũng không có gì khác.”
Nàng nói, chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran như bị lửa đốt.
Vết răng trên môi nàng vừa mới mờ đi, ánh mắt của Trọng Lang vô thức rơi xuống đó.
Đây là lần thứ ba, nàng lại tự làm mình bị thương ở trước mặt hắn.
Một lần là lúc mới gặp ở vườn hoa, nàng bị cành hoa làm rách tay. Một lần là đêm đó ở thư phòng, nước trà làm bỏng đỏ mu bàn tay nàng. Bây giờ lại là vết răng.
Nếu không phải biết nàng không biết gì, hắn còn nghĩ có phải nàng cố ý không.
Có những thứ chỉ mình hắn biết, những sở thích khó nói.
Oanh Ca được đưa về biệt viện, nàng im lặng đi, im lặng về, trong đêm tối mang theo bí mật.
Lại hai ngày nữa trôi qua, nàng đang chuẩn bị ra ngoài thì người gác cổng đến tìm nàng, nói rằng ngoài cửa có người tìm.
Trong lòng nàng cảm thấy kinh ngạc, ai lại đến tìm nàng? Nàng cũng không quen biết những người khác.
Ra ngoài xem thử, lại là Cửu Hương.
Hôm đó, nàng đã nói với Trần phu nhân, nhà nàng ở hẻm Trâm Anh. Không ngờ Cửu Hương lại thật sự tìm đến.
“Có phải hoa của phu nhân lại không khỏe không?” Nàng vừa đi xuống bậc thềm, vừa hỏi.
Cửu Hương nhìn sang cánh cửa lớn Trọng phủ ở phía bên kia, lại nhìn về phía biệt viện trước mặt. “Hóa ra người ở đây à, ban đầu ta đến Trọng phủ hỏi thăm, người ta nói người không có ở đó, bảo ta đến bên này.”
“Không phải hoa không khỏe, là phu nhân nhà ta hôm nay mở tiệc, muốn mời người qua giúp đỡ.”
Hôm nay Trần phu nhân ở nhà chiêu đãi thê tử quan trên của trượng phu là Đỗ phu nhân, Đỗ phu nhân là một người cực kỳ yêu thích hoa cỏ. Trần phu nhân chiều theo sở thích của bà ta cũng mua hoa về để làm đề tài nói chuyện, nhưng trong lòng vẫn không yên, dù sao trước đây bà ta (Trần phu nhân) chưa từng tốn tâm tư vào chuyện này.
Lúc này mới nhớ đến vị tiểu nương tử hôm trước đến chăm sóc hoa, bà tavội vàng cho Cửu Hương đi mời người.
Oanh Ca đi theo Cửu Hương đến phủ Trần phu nhân, Trần phu nhân đang bận rộn chỉ huy người hầu kiểm tra mọi thứ có được sắp xếp chu đáo không, cố gắng để lại ấn tượng tốt với Đỗ phu nhân.
Cửu Hương tiến lên nói: “Thưa phu nhân, Oanh Ca tiểu nương tử đến rồi ạ.”
Trần phu nhân mỉm cười nhìn qua, “Muội muội, hôm nay phải làm phiền muội giúp đỡ nhiều rồi, đợi đến khi yến tiệc kết thúc nhất định sẽ có hậu tạ.”
Mọi người đợi khoảng hai khắc đồng hồ, người được cử đi canh chừng chạy đến báo, xe của Đỗ phu nhân sắp đến đầu hẻm rồi.
Trần phu nhân dẫn theo nha hoàn người hầu vội vàng ra cửa đón, Oanh Ca cũng ở trong số đó.
Đỗ phu nhân được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa, Trần phu nhân nhanh chân tiến về phía trước, mặt mày tươi cười nói: “Phu nhân đi đường vất vả.”
Đỗ phu nhân mặt tròn như đĩa, thân hình đầy đặn, mặc một chiếc váy áo màu vàng hạnh, lúc nói chuyện giọng nói sang sảng: “Phu nhân khách sáo.”
Hai người địa vị khác biệt, Đỗ phu nhân lại là khách, tư thế đương nhiên cũng cao hơn một chút.
Như đã nói trước đó, Đỗ phu nhân yêu hoa, thế nên vừa vào cửa, Trần phu nhân đã dẫn bà ta đi ngắm những bông hoa mình đã mua.
Hai ngày nay bà ta lại mua thêm một ít, bài trí thành một cảnh quan nhỏ, mời Đỗ phu nhân bình phẩm.
Đỗ phu nhân xem xét kỹ lưỡng, trong khoảng thời gian này không ai dám phát ra tiếng động. Ngay cả Trần phu nhân cũng nghiêm túc chờ đợi, những người hầu đó sao dám gây ra tiếng động.
Đỗ phu nhân chỉ vào một chậu hoa trong số đó nói: “Loài hoa này phẩm tướng không tầm thường, không biết tên là gì?”
Trần phu nhân thuận theo hướng bà ta nhìn sang, đó là một chậu hoa màu vàng tươi, đài hoa to lớn, một cành duy nhất.
“Hoa này tên là Nga Anh, mua lại từ tay một thương nhân Ba Tư, hôm đó vừa hay bị người của chúng ta nhìn thấy nên đã mua về.” Thế nhưng đã tốn của bà ta không ít tiền.
Oanh Ca không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, hoa này thân rễ to khỏe, nếu không cũng không thể nâng đỡ được đài hoa to lớn kia, đài hoa ngẩng cao đầu, có một phong thái rất riêng.
“Thương nhân Ba Tư bán lại, chắc hẳn việc trồng trọt cần phải tốn chút công sức.” Đỗ phu nhân vừa nghĩ vừa nói.
Cả sân im phăng phắc, không ai đáp lời.
Oanh Ca biết lúc này đến lượt mình nói, liền lên tiếng: “Nói về việc trồng trọt, cũng không phải tốn nhiều công sức lắm.”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt của Đỗ phu nhân đã rơi xuống người nàng, “Ồ? Sao lại nói vậy?”
Loài hoa này đúng là rất hiếm thấy, chỉ là lúc nhỏ nàng tình cờ thấy người ta bán bên đường, nghe bọn họ nói về cách trồng nên đã ghi nhớ trong lòng.
“Loài hoa này thích hợp trồng ở môi trường ấm áp ẩm ướt, không được phơi nắng gắt, mùa hè cần che bóng, mùa đông cần đặt gần lò sưởi.”
Đợi nàng nói xong, Đỗ phu nhân đánh giá nàng, thấy nàng ăn mặc không giống người hầu trong phủ, nhưng cũng không giống quan phu nhân, liền hỏi: “Vị này là?”
Trần phu nhân tiếp lời: “Đây là một tiểu nương tử giỏi trồng hoa, đã từng giúp ta sửa sang lại hai chậu hoa.”
Đỗ phu nhân gật đầu, lại quay lại nhìn bông hoa kia, Trần phu nhân thấy bà ta thích, bèn đúng lúc mở miệng: “Nếu phu nhân thích, xin tặng cho phu nhân.”
“Vậy chẳng phải là ta đã đoạt mất tình yêu của người khác rồi sao?”
“Phu nhân nói đâu ra lời ấy, hoa này theo phu nhân mới là tìm được đúng chỗ.”
Hai người hàn huyên vài câu rồi đến chính đường ngồi xuống uống trà.
Một lúc sau, người hầu đến xin chỉ thị Trần phu nhân, thức ăn đã chuẩn bị xong, khi nào thì khai tiệc?
Trần phu nhân dẫn Đỗ phu nhân vào chỗ ngồi, Đỗ phu nhân ngồi ở vị trí chủ tọa, Trần phu nhân ngồi cạnh bà ta, Oanh Ca ngồi ở vị trí thấp hơn Trần phu nhân.
Thức ăn được bưng lên như nước chảy, cuối cùng còn có một bình rượu.
Nữ nhân có thể uống rượu, vào các dịp lễ tết, bằng hữu tụ họp, tiệc tùng trong nhà đều được, hơn nữa người ủ rượu phần lớn là nữ nhân.
“Đây là rượu ngâm hoa hợp hoan, phu nhân thử xem mùi vị thế nào?” Trần phu nhân nói, tự mình cầm bình rót rượu cho Đỗ phu nhân.
Đỗ phu nhân đầu tiên là đặt ly rượu lên mũi khẽ ngửi, hương rượu hòa quyện với hương hoa, uống một ngụm thưởng thức, vị rượu dịu dàng hương hoa nồng nàn.
Thấy Đỗ phu nhân hài lòng uống cạn, trong lòng Trần phu nhân cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Oanh Ca không giỏi uống rượu, chỉ hai ba ly cũng có thể say. Thế nên nàng chỉ nhấp môi một ngụm, rồi đặt ly rượu xuống.
Đỗ phu nhân thấy nàng không uống, bèn hỏi: “Tiểu nương tử sao không uống cạn ly rượu trong tay?”
Oanh Ca khẽ cúi người đáp lời, “Là do tửu lượng của ta quá kém, lát nữa say rồi làm trò cười thì không hay.”
Giải thích như vậy, chắc hẳn hai vị phu nhân cũng có thể hiểu.
Trên bàn tiệc, mọi người trò chuyện rất vui vẻ, bầu không khí hòa thuận. Trần phu nhân hết lời tâng bốc, Đỗ phu nhân cũng thản nhiên chấp nhận.
Mãi cho đến khi tiệc tan, sau khi tiễn Đỗ phu nhân rời đi, Trần phu nhân mới thở phào một hơi dài.
Bà ta ngồi trên ghế, Cửu Hương xoa bóp vai gáy cho bà ta, một bữa tiệc quả thật hao tổn tâm thần.
Khi Đỗ phu nhân còn ở đây, bà ta là người có địa vị cao nhất, bà ta đi rồi, Trần phu nhân lại trở về vị trí người bề trên.
Bà ta nói với Oanh Ca: “Hôm nay đã vất vả cho muội rồi, lát nữa đi lĩnh ít tiền thưởng.”
Oanh Ca cúi người hành lễ, nàng không biết những lời tiếp theo có làm Trần phu nhân không vui hay không, nhưng nàng vẫn muốn nói.
“Oanh Ca mạn phép xin phu nhân một cơ hội, cho phép ta mở một tiệm hoa ở chợ hoa.”
Trần phu nhân nghe thấy lời này, ngăn cản bàn tay đang xoa bóp của Cửu Hương lại, từ từ ngồi thẳng người dậy. Lẽ nào tiểu nương tử này đã đi dò la thân phận của bà ta? Biết trượng phu bà ta là Kinh Thị Lệnh sao? Đúng là không nhìn ra nàng còn có tâm tư này.
“Ngươi có nghĩ rằng ta có thể sẽ không đồng ý, còn cho người đuổi ngươi ra ngoài không?” Trần phu nhân mặt nghiêm lại, không còn chút ý cười.
“Điều ta cầu chẳng qua chỉ là một tờ giấy thông hành.”
“Nếu ta không đồng ý, ngươi định thế nào?”
Oanh Ca không hề sợ hãi, “Lúc nãy những gì ta nói với Đỗ phu nhân, không phải là tất cả. Ngày sau, chắc hẳn Đỗ phu nhân sẽ còn có việc cần đến phu nhân.”
Trần phu nhân cũng sẽ có lúc cần đến nàng.
“Hay lắm, đúng là ta đã xem thường ngươi rồi.” Trần phu nhân nén giận, quay mặt sang chỗ khác uống trà, không nhìn nàng nữa, “Ngươi cứ về chờ đi.”
Chưa nói đến việc lão gia hiện không có ở trong phủ, cho dù có về, bà ta cũng sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.
Bà ta muốn chờ xem, ngày Đỗ phu nhân sai người đến nhà có xảy ra không.
Oanh Ca biết mình đã đắc tội với Trần phu nhân, nhưng hiện tại nàng vẫn còn giá trị lợi dụng đối với bà ta. Đợi đến sau này, khi mọi thứ đều do Trần phu nhân nắm giữ, nàng sẽ không còn chỗ để nói nữa.
Sau khi nàng đi, Trần phu nhân ra lệnh cho Cửu Hương: “Ngươi cho người đi dò la rõ ràng, nhà chồng của tiểu nương tử này là nhà thế nào.”
Oanh Ca đi một mạch trở về biệt viện, trong sân im phăng phắc không một tiếng động. Ngày trước Lưu thị thích ngồi trong sân nhìn đám người hầu làm việc, hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu.
Nhưng nàng cũng không có tâm tư để hỏi, cả một ngày trời, nàng mệt mỏi rã rời, Lưu thị không có ở đây, đúng lúc nàng có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Buổi tối, Lưu thị đến phòng nàng, một tay đưa cho nàng một vật được bọc trong tấm vải.
Oanh Ca nhận lấy mở ra, thật kỳ lạ, sao Lưu thị lại đưa cho nàng một quyển sách.
Nàng tiện tay lật một trang, bên trong vẽ hai người tí hon tr*n tr**ng, một nam một nữ… Chưa kịp nhìn kỹ, nàng đã “bốp” một tiếng khép lại.
Lưu thị ngồi đối diện nàng, nhìn thấy phản ứng này của nàng liền bĩu môi.
“Giả vờ cái gì? Đây là thứ ta từ bên ngoài tìm về cho ngươi. Ta đã vứt bỏ cả cái mặt già này rồi, ngươi phải cố gắng lên đấy.”
Oanh Ca dần dần nhận ra trong sách vẽ cái gì, nàng không thể nào ngờ được, Lưu thị lại có thể đưa cho nàng thứ như vậy?
Nàng vừa tức vừa xấu hổ, nhất thời không biết nên nói thế nào. “Bà…”
Lưu thị không hề để ý, “Chẳng phải ta vì muốn ngươi sớm ngày mang thai, để sớm ngày rời đi sao.”
Nói xong, Lưu Thị lập tức rời đi, để lại một mình nàng nhìn quyển sách đó, hận không thể lập tức đốt đi.
Nghĩ như vậy, nàng gọi Liên Nguyệt đến, bảo nha hoàn truyền lời cho Thanh Tùng.
Trong Trọng phủ, Thanh Tùng đóng cửa phòng ngủ của Đại thiếu gia lại, chuẩn bị rời đi thì nhận được một lá thư, trên giấy chỉ có một câu ngắn gọn—Trăng lên đầu ngọn liễu.


Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất Truyện Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất Story Chương 6
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...