Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất
Chương 19
Liên Nguyệt thành công ra khỏi phủ, đi một mạch không ngừng đến phủ Kinh Triệu Doãn, vốn tưởng sẽ gặp được người, ai ngờ hỏi ra mới biết, gần đây Trọng Lang đều ở Tùng huyện tra án.
Liên Nguyệt truy hỏi khi nào Trọng Lang về, người kia nói sao hắn ta biết được.
Oanh Ca thấy Liên Nguyệt về, còn chưa kịp mở miệng hỏi, nhìn biểu cảm của nàng ấy đã biết tình hình không ổn.
“Sao thế? Gặp được người không?”
Liên Nguyệt lắc đầu, “Đại nhân đã đến Tùng huyện rồi, không biết khi nào mới về.”
Nàng ấy nói xong, thấy cô nương cũng không nói gì nữa. Thời gian như ngưng đọng, chỉ thấy cô nương nhà mình không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt trở nên kiên định.
Oanh Ca đứng dậy, đưa ra một quyết định, “Ta muốn đi gặp vương phi.”
Trang Thân vương phi nghe thị nữ nói Lạc An huyện chủ xin gặp, trong lòng nghi hoặc, cho người mời nàng vào.
“Ngươi tìm ta có việc gì?”
Tính ra, đây là lần đầu tiên nàng chủ động xin gặp, vương phi vẫn có chút tò mò.
Bên cạnh vương phi chỉ có một mình Thu Ngô, nàng ta cúi đầu nhíu mày đứng hầu một bên, giống như không nghe thấy gì cả.
Điều này quả thật khiến bà ấy bất ngờ, vương phi nhìn Oanh Ca đang quỳ trên đất, không ngờ lại là vì chuyện này.
Ra phủ gặp nam nhân bên ngoài, mặc dù mượn danh báo đáp ơn tình, bà ấy cũng rất khó đồng ý.
“Bây giờ ngươi đã là huyện chủ, hắn giúp đỡ ngươi đó là phúc phận của hắn, không phải ai cũng có cơ hội có thể giúp đỡ người trong vương phủ đâu.”
Nghe ý trong lời của vương phi, ân tình của hắn đối với nàng lại thành vinh quang của hắn sao?
Oanh Ca không hiểu vì sao lại có thể lý luận như vậy.
“Con cần đến Tùng huyện, sau khi gặp được người sẽ nhanh chóng quay về, sẽ không gây chú ý.”
“Lạc An, ngươi suy nghĩ không thấu đáo rồi, chuyện này ta không thể đồng ý với ngươi.”
Trái tim Oanh Ca chùng xuống, nàng vốn nghĩ vương phi là nữ chủ nhân của vương phủ, về tình về lý nàng đều nên nói rõ với bà ấy.
Nàng cũng từng nghĩ đến việc có thể sẽ bị từ chối, nhưng khi thật sự nhận được kết quả này, trong lòng nàng giống như bị một bàn tay bóp nghẹt.
Thu Ngô đến đỡ nàng dậy, vương phi không có ý định nói thêm gì nữa, Oanh Ca chỉ có thể rời đi.
Đêm đó, nàng đến thư phòng xin gặp Trang Thân vương, nói đến chuyện này, Trang Thân vương cũng không đồng ý cho nàng đi Tùng huyện.
Nếu đã như vậy, nàng đành lấy ra một lá thư do mình viết, “Xin phụ vương nhờ người đưa lá thư này đến tay ngài ấy.”
“Được, phụ thân nhất định sẽ cho người đưa đến.”
Chiều hôm sau, Oanh Ca đã nhận được thư hồi âm của Trọng Lang.
Trên thư hắn viết hiện tại mọi chuyện đều bình an, không cần lo lắng, hắn nhất định sẽ bắt được hung thủ.
Nàng không ra ngoài được, chỉ có thể yên tâm chờ đợi.
Không ngờ chưa chờ được tin tốt, lại chờ được tin hắn bị người khác tập kích bị thương.
Nàng không thể ngồi yên được nữa, lại một lần nữa đến trước mặt vương phi, xin bà ấy cho nàng ra phủ.
Vương phi thấy nàng kiên quyết, cũng không muốn khuyên nữa, chỉ nói đợi vương gia trở về, mọi chuyện tùy vương gia quyết định.
Thời hạn hai mươi ngày đã qua năm ngày, người còn bị thương, chỉ còn lại nửa tháng.
“Thánh thượng đã cử Đại Lý Tự đến hỗ trợ, cho dù hắn bị thương, chuyện này cũng sẽ có kết quả thôi.”
Trang Thân vương có chút không vui, “Vì sao con nhất định phải đích thân đi qua đó?”
Ông ấy không hiểu, nếu là để báo ơn, ông ấy có thể cử người đi bảo vệ Trọng Lang.
Nàng quỳ rạp trên đất, cầu xin: “Xin phụ vương chấp thuận cho con gái.”
Nàng không nói rõ được, cũng không biết phải nói thế nào, nàng chỉ muốn đích thân đi xem một chút.
Xem hắn có ổn không.
Sau một hồi lâu im lặng, cuối cùng Trang Thân vương cũng mềm lòng, “Ta sẽ cử hộ vệ đi theo suốt dọc đường, nhưng con cần phải thay đổi trang phục, không được để lộ thân phận huyện chủ của con.”
Oanh Ca cười trong nước mắt, “Đa tạ phụ vương.”
Sáng sớm hôm sau, Oanh Ca lập tức mang theo Liên Nguyệt ra ngoài, còn có hai hộ vệ do Trang Thân vương sắp xếp.
Bọn họ mất gần một canh giờ để đến được Tùng huyện.
Đi suốt chặng đường không có cảm giác gì, sau khi đến địa phận Tùng huyện mới cảm nhận được bầu không khí quỷ dị và căng thẳng đó.
Trên đường không có mấy người, nhà nào nhà nấy đều đóng cửa đóng cổng.
Có người tuần tra đi lại trên đường, thấy bọn họ lập tức chặn lại tra hỏi.
“Các người là ai?”
Oanh Ca mỉm cười nói: “Chúng ta đến tìm Kinh Triệu Doãn Trọng đại nhân.”
Nghe nàng nói đến tìm Trọng đại nhân, người dẫn đầu đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt.
Mặc dù nàng mặc y phục của nam tử, nhưng từ búi tóc, dung mạo đến thân hình không chỗ nào không biểu lộ nàng là một nữ tử.
Đặc biệt là giọng nói, uyển chuyển nhẹ nhàng.
“Các người và Trọng đại nhân có quan hệ như thế nào?”
Đặc biệt là gần đây Trọng đại nhân bị thương, người qua lại đều phải tra hỏi rõ ràng.
Nam nhân đi theo phía sau nữ tử này, thoạt nhìn rất giống người luyện võ, càng phải tra xét cẩn thận.
“Phiền thông báo một tiếng, ta tên là Oanh Ca, Trọng đại nhân là huynh trưởng của ta.”
Muội muội của Trọng đại nhân?
Ánh mắt của người dẫn đầu mang theo nghi ngờ, vẫn đồng ý đưa nàng đi gặp người.
Bọn họ đi thẳng đến huyện nha, người dẫn đầu để những người khác đứng gác ở cửa trông chừng bọn họ, hắn ta vào trong thông báo.
Rất nhanh người đó đã đi ra, sắc mặt đã thay đổi, trên mặt mang theo nụ cười, cũng ân cần hơn nhiều.
“Hoá ra thật sự là người nhà của Trọng đại nhân, tiểu nhân vừa rồi không biết, xin đừng trách tội.”
Oanh Ca cười một tiếng, tỏ ý không sao, dù sao bọn họ cũng làm theo chức trách.
Sau khi đi vào trong huyện nha, đi qua đại sảnh đến hậu viện, Trọng Lang đang dưỡng thương trong một gian sương phòng.
Vừa thấy người, Oanh Ca đã chạy tới, cánh tay trái của hắn trông có vẻ không tiện cử động, có lẽ bị thương ở chỗ này.
Nàng dùng ánh mắt quan tâm hỏi: “Huynh trưởng, huynh có sao không?”
Trọng Lang ho nhẹ một tiếng, trên mặt có chút không được tự nhiên, “Muội đã là huyện chủ, đừng gọi ta là huynh trưởng nữa.”
“Nhiều ngày không gặp, huynh trưởng lại xa cách với ta sao?” Nàng khẽ nhíu mày, có chút buồn bã.
Trọng Lang thề rằng hắn tuyệt đối không có ý đó, “Chỉ là với thân phận của hai chúng ta, nếu bị người có tâm phát hiện, e rằng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng và vương phủ.”
Thấy nàng buồn bã, hắn cũng có chút không nỡ, “Những lúc riêng tư muội có thể gọi ta như vậy, trước mặt người khác nhớ đừng gọi như thế.”
Nàng nở một nụ cười rạng rỡ, vẻ không vui trên mặt lập tức tan biến, “Biết rồi, trước mặt người khác ta sẽ gọi huynh là Trọng đại nhân.”
“Vậy vết thương của huynh thế nào rồi?”
Nói xong, nàng vô thức đưa tay lên muốn xem xét, Trọng Lang hơi nghiêng người né tránh.
“Tốt hơn nhiều rồi, hai ngày nữa sẽ khỏi hẳn.”
Thấy hắn né tránh, nàng mới nhận ra hành động vừa rồi của mình rất không thỏa đáng, nhất thời có chút ngượng ngùng.
Trọng Lang chuyển chủ đề: “Muội đến đây bằng cách nào?”
“Phụ vương phái người đưa ta đến.”
“Ở chỗ ta mọi chuyện đều ổn, nếu không có chuyện gì khác, muội vẫn nên về sớm đi.”
Nhiều ngày không gặp, nàng trở nên miệng lưỡi sắc sảo, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ.
“Sao ta lại đuổi muội đi được…” Thở dài một tiếng, hắn từ bỏ tranh cãi, “Nếu muội không muốn đi thì ở lại thêm một lát, chỉ là nơi này không an toàn, thực sự không nên ở lại lâu.”
Lúc này nàng mới vui vẻ, lấy hòm thuốc mang theo và một ít bánh ngọt ra đặt lên bàn trước mặt hắn.
“Đây là một ít thuốc mỡ mà ta đã chuẩn bị, có thuốc làm sạch vết thương cầm máu, hoạt huyết hóa ứ, còn có thuốc loại bỏ hoại tử sinh cơ.”
Nàng lần lượt lấy ra giới thiệu, chẳng mấy chốc đã bày thành một mảng.
Không biết hắn cụ thể bị thương ở đâu, nên nàng đã mua thêm một ít, chuẩn bị trước vô hại mà.
“Lúc ta đến thấy trên đường không có mấy người, có nhiều người bị hại không?”
Sắc mặt Trọng Lang u ám buồn bã, giọng nói trầm xuống: “Đã có bốn người bị hại rồi.”
Bốn người, bị đồn thành mười bốn người, càng làm tăng thêm sự hoảng loạn trong lòng bá tánh.
“Hy vọng hung thủ sẽ sớm bị bắt.” Đây không chỉ là kỳ vọng của nàng, mà còn là kỳ vọng của tất cả mọi người.
Trọng Lang nghiêm túc nói: “Ta cũng sẽ cố gắng hết sức, bắt được hắn sớm một chút, để không có thêm người vô tội mất mạng.”
Khó khăn lắm mới gặp được hắn, Oanh Ca không nỡ rời đi, cứ thế lần lữa mãi.
Cũng may Trọng Lang hôm nay không phải ra ngoài tuần tra, nàng cũng chỉ giả vờ không biết, sau khi dùng xong bữa trưa cũng không nói đến chuyện rời đi.
Hai người bọn họ ở trong phòng yên tĩnh, Trọng Lang đang xem lại hồ sơ, nàng đứng ở cửa nhìn khắp nơi.
Đột nhiên có người chạy vào, giọng điệu gấp gáp: “Đại nhân, lại phát hiện thêm một thi thể nữa.”
Đây đã là người thứ năm rồi.
Trọng Lang đột nhiên đứng dậy định lao ra ngoài, hắn nhớ tới Oanh Ca còn ở đây, bèn dặn dò nàng: “Mau đi đi, đừng ở lại đây nữa.”
Nói xong không đợi nàng trả lời, hắn đã vội vã chạy ra khỏi huyện nha.
Không thấy bóng dáng hắn đâu, nàng có chút thất vọng, Liên Nguyệt ở bên cạnh nói: “Cô nương, chúng ta đi thôi.”
Nhưng nàng vẫn chưa muốn đi.
“Chúng ta cũng đi theo xem một chút đi?”
Liên Nguyệt ngây người, “Hả?”
Trên đường, ngoài nha dịch ra thì không còn ai khác, chỉ cần đi theo bọn họ là có thể tìm được Trọng Lang.
Lúc Oanh Ca đến nơi, Trọng Lang đang đứng trong vòng vây của nha dịch, bên trong còn có huyện lệnh, ngỗ tác, bây giờ mọi chuyện đều phải nghe theo sự sắp xếp của hắn.
Nha dịch gác cổng vốn định đuổi nàng đi, sau khi được người khác nhắc nhở nàng là muội muội của Trọng đại nhân, bọn họ cũng không có hành động gì, chỉ coi như không nhìn thấy.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, từ nửa giờ Mùi đến đầu giờ Thân, mặt trời lên cao rất nóng.
Thời tiết nóng thế này, thi thể cũng khó bảo quản, có những dấu vết nếu không thu thập kịp thời, một khi thối rữa sẽ khó phát hiện.
Vì thế không có ai rời khỏi hiện trường, tất cả đều tập trung vào việc tìm kiếm manh mối.
Oanh Ca xem rất chăm chú, ngay cả Liên Nguyệt vẫn luôn nhìn nàng nàng cũng không phát hiện.
“Cô nương, nhân lúc trời còn sáng chúng ta mau đi thôi, nếu không lát nữa trời tối khó đi đường.”
Nàng do dự nhìn về phía bên kia một cái, bước chân di chuyển nhưng ánh mắt vẫn còn ở đó.
Ngỗ tác này nghiệm thi lâu như vậy, rốt cuộc có nghiệm ra kết quả gì không?
Liên Nguyệt giật giật tay áo của nàng, nàng mới hoàn hồn lại.
“Ta còn chưa từ biệt huynh trưởng đâu, cứ thế đi không hay lắm.”
Trong lòng Liên Nguyệt thở dài một tiếng, nàng ấy đã hiểu rồi, rõ ràng là cô nương không muốn đi.
Nàng không muốn đi, nàng ấy cũng không thể ép buộc.
Nàng ấy lại nhìn sắc trời một cái, ở lại thêm một lát chắc cũng kịp đúng không.
Ở lại một lát, lại ở đến gần cuối giờ Thân.
Trọng Lang từ bên trong đám người đi ra, vừa liếc mắt một cái đã thấy Oanh Ca đứng bên ngoài.
“Sao muội còn chưa về?”
Ánh mắt nàng lảng tránh, “Ta muốn chào hỏi huynh một tiếng, bây giờ đi đây.”
“Mau đi đi, ở đây không an toàn.” Dừng một lát, hắn lại nói: “Đợi chuyện ở đây xong xuôi, chúng ta sẽ hẹn gặp lại.”
“Ừm.” Nàng mỉm cười, gật đầu một cái thật mạnh.
Bởi vì chuyện ở đây vẫn chưa kết thúc, Trọng Lang không tiện đi tiễn nàng, nghĩ rằng nàng có hộ vệ bên cạnh, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Lại không ngờ, trên đường rời khỏi đây nàng lại bị người ta bắt đi.
Khi toàn bộ sự chú ý của huyện nha gần như đều tập trung vào thi thể vừa mới phát hiện, khi bọn họ cho rằng lúc này hung thủ sẽ không có động thái gì nữa, thì Oanh Ca lại gặp chuyện.
Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất