Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất

Chương 18

1@-

Vào trong nội viện, trên đường đi lại chạm mặt Tiêu Chiêu Khê.
Nàng ấy nhỏ tuổi hơn Oanh Ca, sau khi trở về đã gặp mấy lần, nàng cũng đại khái hiểu được đôi chút tính tình của nàng ấy, là một cô bé tính cách kiêu căng thẳng thắn.
Sau khi trở về từ trong cung, Oanh Ca không thể không đến chỗ vương phi một chuyến, bẩm báo lại một lượt đế hậu gặp nàng đã nói gì, làm gì.
Tiêu Chiêu Khê đi ra từ phòng mẫu thân, đang định trở về viện của mình, lại không ngờ trùng hợp gặp phải nàng, nhân vật chính của chủ đề nóng hổi gần đây.
Từ trước đến nay nàng ấy đã quen hưởng thụ sự săn đón, khen ngợi của những người xung quanh, nhưng người tỷ tỷ mới trở về gần đây lại đối với nàng ấy không nóng không lạnh.
Không cố ý cậy quyền cậy thế, mỗi lần gặp nhau, Oanh Ca đều lễ số chu toàn.
Xem kìa, nàng lại sắp chào hỏi nàng ấy rồi.
Oanh Ca không biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Chiêu Khê, nàng vừa thấy người đã mở miệng như mọi khi: “Muội muội vừa ra từ phòng mẫu thân sao?”

Tiêu Chiêu Khê kiêu kỳ gật đầu, “Đúng vậy.”
“Mẫu thân ở đó là tốt rồi, ta đang định qua đó.”
Nói rồi, nàng đi về phía trước, càng ngày càng gần Tiêu Chiêu Khê, thấy sắp đi ngang qua nàng ấy, sắp vượt qua nàng ấy.
Tiêu Chiêu Khê đúng lúc nói: “Khoảng thời gian tới tỷ tỷ vẫn nên ít đi ra ngoài thì hơn, đỡ bị người khác mang ra làm đề tài bàn tán.”
Oanh Ca dừng bước, quay người lại nhìn nàng ấy.
Nàng không trả lời ngay, ngược lại dùng mắt nhìn chằm chằm vào nàng ấy khoảng hai ba hơi thở.
Bị người khác nhìn như vậy, Tiêu Chiêu Khê có chút không thoải mái, nàng ấy rất ít khi bị người khác nhìn chằm chằm theo kiểu này, giống như cảm giác bị mẫu thân im lặng dò xét sau khi phạm lỗi.
Cuối cùng nàng ấy không nhịn được nữa, lên tiếng trước: “Sao tỷ tỷ lại nhìn ta như vậy?”
Lúc này Oanh Ca mới mỉm cười, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng ấy.
“Đa tạ muội muội nhắc nhở, ta sẽ chú ý.” Nàng chuyển chủ đề, lại nói: “Nhưng, cho dù ta có tuân theo quy củ hay không, trở thành đề tài bàn tán của người khác đã là điều không thể nghi ngờ rồi phải không?”
Ý là, cho dù nàng ra ngoài hay ở nhà, việc trở thành chủ đề bàn tán đã là sự thật.
Người đời đều thích hóng chuyện, thích dò la, bây giờ lại xảy ra một chuyện như vậy, lại còn xuất phát từ Trang Thân vương phủ.
Bàn tán chuyện của hoàng gia có thể rước họa vào thân, nhưng Trang Thân vương lại khác, ông ấy là hoàng thân, địa vị tôn quý, sẽ không vì thế mà bị trách phạt, có lẽ mọi người rất thích thảo luận.
Sau khi hiểu được ý trong lời nói của nàng, Tiêu Chiêu Khê không khỏi chau mày, chất vấn nàng: “Ý của ngươi là chuyện này không liên quan gì đến ngươi?”
Xem ra Tiêu Chiêu Khê quả thực đã tức giận rồi, ngay cả hai chữ tỷ tỷ treo bên miệng để cho lễ số chu toàn cũng không còn nữa.
Nhận ra điều này, trong lòng Oanh Ca càng cảm thấy nàng ấy chỉ là tâm tính trẻ con, cũng không so đo với nàng ấy.
“Vậy thì ta có lỗi gì sao?” Nàng cười nhạt hỏi ngược lại.
Tiêu Chiêu Khê ngẩn người, hình như thật sự không phải là lỗi của nàng.
Nàng chỉ là một đứa con gái lưu lạc bên ngoài, được đón về nhà, người khác nghĩ thế nào, nói thế nào, có quan hệ gì đến nàng đâu.
Tiêu Chiêu Khê nghĩ đến đây, ý tứ trách móc trong lòng cũng dần dần tan biến.
Không đúng, nói như vậy, chẳng phải là nàng ấy tự dưng kiếm chuyện, uổng công vô ích sao?
Nàng ấy không thể cúi đầu thừa nhận là mình sai trước mặt nàng.
Tiêu Chiêu Khê ngẩng cao đầu, hừ một tiếng thật mạnh, quay mặt đi không thèm nhìn nàng một cái rồi bỏ đi.
Thấy nàng ấy rời đi, Oanh Ca mới tiếp tục đi về phía vương phi.
Vào trong phòng, vương phi cho phép nàng ngồi xuống.
“Chuyến đi vào cung lần này, bệ hạ và nương nương thế nào?”
Oanh Ca không khỏi nhớ lại cảnh tượng mình vào cung, dung mạo của bệ hạ nàng không nhìn rõ, cũng không dám nhìn thẳng vào thiên nhan. Chỉ nghe giọng nói là một nam tử trẻ tuổi, nói chuyện khoáng đạt, rộng rãi.
Hoàng hậu nương nương ngược lại có nói chuyện với nàng vài câu, là một mỹ nhân ôn hòa, thanh nhã, rất có khí độ của một bậc mẫu nghi thiên hạ.
Nghĩ đến đây, nàng liền mở miệng: “Bệ hạ và nương nương đương nhiên là rồng phượng giữa nhân gian, khí độ phi phàm.”
Trang Thân vương phi ngạc nhiên nhìn nàng một cái, cứ tưởng nàng từ nhỏ lớn lên ở thôn quê không hiểu quy củ, bây giờ xem ra lời ăn tiếng nói cũng tạm được.
“Đã nói những gì?”
Nàng cũng thành thật nói: “Nương nương đã hỏi ta một vài phong tình ở thôn quê, có lẽ trong lòng người luôn có muôn dân. Còn nói ta bây giờ đã trở về bên cạnh phụ vương mẫu thân, sau này đã có chỗ dựa.”
Những lời này nói ra rất chu toàn, vương phi nghe cũng thấy thoải mái.
Sau đó nàng lại bị công chúa gọi đi, chuyện giữa nàng và công chúa có liên quan đến Trọng Lang, nàng do dự một lúc rồi vẫn giấu đi không nói.
Vương phi cũng không phải là người thích nói chuyện phiếm, nghe nàng nói xong liền phất tay cho người lui xuống.
Yết kiến đế hậu, cửa ải đầu tiên này đã qua. Nữ quan dạy lễ nghi vẫn chưa thể rời đi, những gì nàng phải học còn lâu mới kết thúc.
Ngoài lễ nghi cung đình, còn có ra ngoài gặp khách, làm thế nào để đối phó với những phu nhân, trưởng bối đó.
Mặc dù nàng là huyện chủ, người ngang hàng với nàng rất ít, chứ đừng nói đến người có thân phận vượt qua nàng.
Nhưng nàng cũng không thể để người ta cho rằng nàng cậy vào thân phận mà kiêu ngạo ngông cuồng.
Tuy nhiên, những điều này quả thực cũng khiến nàng cảm thấy thân thể mệt mỏi, trong lòng càng mệt hơn.
Học hơn một tháng, cuối cùng cũng tiễn được nữ quan dạy lễ nghi đi.
Lúc nữ quan đi, vương phi còn tặng rất nhiều châu ngọc, vàng bạc.
Nữ quan là người từng trải, được nhiều châu báu như vậy, trên mặt cũng không hề biến sắc, dáng vẻ ung dung.
Một ngày nọ, Trang Thân vương phi nhận được thiệp mời, đại trưởng công chúa mời đến hồ Đông Minh thưởng cảnh.
Đại trưởng công chúa là tỷ tỷ của tiên đế, cô mẫu của đương kim thánh thượng, càng là cô tỷ (chị chồng) của Trang Thân vương phi.
Trang Thân vương phi muốn mang theo con gái trong nhà đi cùng, Trang Thân vương có sáu người con gái, hai người đã thành hôn, còn bốn người chờ gả, dứt khoát mang đi hết.
Sau khi dùng xong bữa sáng, cả đoàn người lập tức xuất phát, Tiêu Chiêu Khê cùng vương phi ngồi chung một xe, Oanh Ca và hai tỷ muội khác ngồi chung.
Hồ Đông Minh nằm ở phía đông nam hoàng thành, đã sớm được khoanh vùng biến thành lâm viên của hoàng gia.
Người đánh xe ngựa đi về phía đông nam, ban đầu còn thấy người qua kẻ lại, dần dần trở nên thưa thớt.
Trên con đường lớn bụi đất mịt mù, không chỉ có đoàn xe ngựa của bọn họ, còn có những người khác cũng đang đi đường.
Oanh Ca tò mò nhìn ra xung quanh, bóng dáng một người trong số đó có chút quen thuộc, đến gần mới phát hiện, thì ra là Trọng Lang.
Hắn cưỡi ngựa đi ở phía trước, theo sau chắc là người của phủ nha.
Chiếc xe ngựa dần dần đuổi kịp bọn họ, nàng mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói thành lời, trong khoảnh khắc lướt qua nhau Trọng Lang cũng đã nhìn thấy nàng.
Chỉ là đến một ngã ba, chiếc xe ngựa đi thẳng, còn ngựa rẽ trái.
Mãi cho đến khi bóng người xa dần thành hư ảnh, Oanh Ca mới hạ rèm cửa sổ xuống.
Tính ra nàng và hắn đã lâu lắm không gặp mặt, những khoảng thời gian bên nhau dường như cũng đã xa rồi.
Đã đến Hồ Đông Minh, đại trưởng công chúa không chỉ mời bọn họ, mà những người khác cũng đã lần lượt đến.
Oanh Ca không quen biết, nhưng bọn họ đã sớm tò mò về nàng.
Vì vậy, sau khi xuống xe, nàng lập tức cảm nhận được những ánh mắt dò xét liên tiếp bắn về phía mình, nàng cũng không nhìn xung quanh xem ai đang nhìn, dù sao nàng cũng không quen ai, bèn mặc cho bọn họ nhìn.
Nghĩ như vậy, sống lưng nàng càng thêm thẳng tắp, bước đi vững vàng, trong lòng thầm nghĩ không thể để người ta xem thường.
Đi theo phía sau Trang Thân vương phi, nàng đã gặp được chủ nhân của buổi tụ họp này – Đại trưởng công chúa.
Đại trưởng công chúa đã ngoài sáu mươi, mái tóc bạc trắng được chải chuốt gọn gàng, tướng mạo uy nghiêm nhưng nhân từ, ánh mắt nhìn về phía Oanh Ca.
Trong khoảnh khắc ánh mắt của trưởng công chúa rơi xuống người mình, nàng lập tức cúi người hành lễ, “Oanh Ca tham kiến cô mẫu, cô mẫu vạn an.”
Tiêu Chiêu Khê và những người khác cũng lần lượt hành lễ vấn an.
Đại trưởng công chúa miễn lễ cho bọn họ, hỏi Trang Thân vương phi: “Đây là đứa con gái nhà muội mới đón về sao?”
Vương phi đáp phải.
“Là một đứa trẻ xinh đẹp,” Đại trưởng công chúa nói tiếp: “Trở về là tốt rồi.”
Sau khi hàn huyên vài câu, đám tiểu bối bọn họ được cho phép tự đi chơi.
Tiêu Chiêu Khê có bằng hữu chơi của mình, từ trước đến nay nàng ấy vẫn luôn không thiếu, có rất nhiều người vây quanh nàng ấy.
So ra, Oanh Ca có vẻ đơn độc, chỉ có Liên Nguyệt đi theo bên cạnh.
Hồ Đông Minh là một hồ nước tự nhiên, sau này lại có người chăm sóc, nước hồ sạch sẽ trong veo, xung quanh cây xanh bóng mát.
Đứng dưới bóng cây cảm nhận gió thổi xung quanh, cũng không còn nóng nực như vậy nữa.
Ban đầu chỉ có hai chủ tớ bọn họ đứng dưới bóng cây, chẳng bao lâu sau đã có người đi về phía này.
Giọng nói trong trẻo của các cô nương truyền đến, “Mau lại đây, chúng ta ra bờ hồ xem.”
Bốn năm người, một dàn dung nhan mềm mại, y phục màu xanh lá nhạt, vàng chanh của bọn họ nối thành một mảng, cũng không hề thua kém so với cảnh vật xung quanh.
Cô nương dẫn đầu nhìn thấy Oanh Ca, gật đầu ra hiệu với nàng.
Các cô nương phía sau mang theo sự tò mò nhìn về phía nàng, bọn họ cũng nghe nói, trong Trang Thân vương phủ có một vị Lạc An huyện chủ mới trở về.
Hôm nay cuối cùng cũng gặp được người thật.
Những người được đại trưởng công chúa mời đến, gia thế chắc chắn không tầm thường.
Cô nương dẫn đầu tự nhiên hào phóng tự giới thiệu: “Đây là lần đầu gặp huyện chủ, ta tên là Dung Anh, cha ta là Hình bộ Thượng thư.”
Hình bộ Thượng thư họ Thái, cô nương tên đầy đủ là Thái Dung Anh.
Nói đến vị Thái Thượng thư này, Oanh Ca thật sự có nghe nói đôi chút. Tân đế mới đăng cơ không lâu, Thái Thượng thư đã phá được một vụ án tham ô hối lộ lớn, được tân đế khen thưởng, phu nhân của ông ấy cũng được phong làm tam phẩm Thục nhân.
Làm quan lập công dựng nghiệp, không chỉ vẻ vang tổ tiên, mà còn che chở cho thê nhi, đều là vinh quang tột đỉnh.
Có Thái Dung Anh bắt đầu, các cô nương khác cũng lần lượt tự giới thiệu, có con gái của Quang Lộc đại phu là Lưu Phất, con gái của Hàn lâm học sĩ là Thẩm Thanh Tư.
Mấy người rất nhanh đã chơi chung với nhau.
Thái Dung Anh là một nữ tử rất có khí phách, rõ ràng rất có tiếng nói trong số những người này. Dưới sự dẫn dắt của nàng ấy, bọn họ chơi ngâm thơ nối chữ, xạ phúc, đấu bách thảo, tiếng cười nói không ngớt.
Đội ngũ nhỏ từ năm sáu người, dần dần lớn lên đến hơn mười người.
Oanh Ca tham gia vào nhóm đó, nàng biết nhiều loại hoa cỏ nhất, trong phần chơi đấu bách thảo đã giành được vị trí đầu bảng, thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, rất nhanh đã đến lúc trở về.
Đây là ngày vui vẻ, thoải mái nhất mà nàng từng trải qua từ khi về vương phủ.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, trong kinh thành dần dần có một lời đồn lan truyền.
Nguyên nhân là do một huyện thuộc quyền quản lý của Kinh Triệu Doãn - Tùng huyện, gần đây liên tiếp có thiếu nữ mất tích bị sát hại, có lời đồn đã có đến mười bốn người.
Tin tức này khiến lòng người hoang mang, chưa đến giờ giới nghiêm trên đường phố đã vắng tanh, tuần tra ban đêm ở kinh thành cũng được tăng cường.
Thánh thượng ra hạn hai mươi ngày, giao trọng trách cho Kinh Triệu Doãn nhanh chóng điều tra phá án, bắt giữ hung thủ.
Sau khi nghe được chuyện này, trong lòng Oanh Ca không khỏi lo lắng cho Trọng Lang, hung thủ ở trong tối hắn ở ngoài sáng, ngộ nhỡ hung thủ bị dồn vào đường cùng tấn công quan phủ, tình thế của hắn sẽ rất nguy hiểm.
Hơn nữa cũng lo lắng hắn không phá được án trong thời hạn, khiến thánh thượng nổi giận, bá tánh oán thán.
Nhưng nàng ở trong vương phủ, hành động bị hạn chế, cuối cùng không thể làm được gì cả.
Liên Nguyệt hầu hạ bên cạnh, thấy cô nương bồn chồn lo lắng, tâm thần không yên, nàng ấy thành tâm đề nghị: “Cô nương không tiện ra ngoài, vậy hãy để nô tỳ đi thay, đến phủ nha hỏi thăm tình hình.”


Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất Truyện Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất Story Chương 18
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...