Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 48: Phóng thê thư

Tần Gián cảm thấy mình gần như là chạy trối chết về Sấu Thạch trai.
Hắn không biết nên dùng thái độ hay tâm trạng nào để đáp lại nàng.
Hòa ly, nàng lại có thể nhẹ nhàng nói ra hai chữ hòa ly.
Sau này hắn nghĩ, nàng một chút cũng không sợ hòa ly, vậy hắn còn sợ gì chứ? Nàng đã vô tình đến vậy, hắn hà tất phải lưu luyến một thê tử hoàn toàn không để tâm đến mình?
Hắn lập tức đến trước bàn thư, lấy giấy bút ra, loáng một cái đã bắt đầu viết thư hòa ly.
Viết một mạch, chẳng mấy chốc đã xong thư hòa ly.
“Nay đã không hòa thuận, nhìn nhau sinh chán ghét, bèn lập tờ thư này, cởi bỏ oán hận, hóa giải nút thắt, không còn ghét bỏ nhau nữa, một khi chia lìa, cả hai đều nhẹ nhõm, ai nấy đều vui vẻ… Sau khi chia lìa, mong thê tử tái giá được lang quân như ý, người mai mối tốt đẹp xe duyên, phu xướng phụ tùy, phu thê gắn bó, không thể tách rời … Tần Gián tự Mục Ngôn kính lập thư này…”
Viết xong chữ cuối cùng, hắn nhìn những lời chúc phúc quá dài dòng trên đó, chợt hiểu ra mình chẳng qua chỉ là đang trút giận.

Đương nhiên đây không phải là điều hắn muốn, hắn không thể buông tay, một khi buông tay, nàng có lẽ thật sự sẽ tái giá Lục Hoài, cái gì mà “phu thê gắn bó, không thể tách rời”, hắn không thể nào chấp nhận được, chỉ cần tưởng tượng như vậy thôi cũng đã là nỗi đau xé lòng.
Hắn bất lực đặt bút xuống, nắm chặt tờ thư hòa ly trong tay, chỉ cảm thấy lòng mình như dao cắt, khóe mắt nhòe đi.
Lúc sau hắn ngồi rất lâu, chợt nhận ra một chuyện, đúng như hắn đã nói, họ không thể hòa ly, Trình gia sẽ không đồng ý, cô mẫu của nàng sẽ không đồng ý, tổ phụ cũng không thể nào chấp thuận.
Chỉ cần họ vẫn là một thành viên trong gia tộc của đối phương, thì sẽ không hòa ly, mà là cả đời bị ràng buộc với nhau dưới thân phận phu thê.
Nàng hẳn cũng biết điều này, nên chuyện hòa ly chỉ có thể là nói suông mà thôi.
Chuyện nàng tái giá với Lục Hoài hắn không cần phải hoang tưởng, cũng không cần lo lắng, không thể nào.
Lục Hoài cũng sẽ nhanh chóng rời kinh, nếu không có gì bất trắc, họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Còn hắn, họ là phu thê, họ sẽ sớm tối đối mặt, sinh con đẻ cái, họ còn có mấy chục năm dài đằng đẵng.
Nghĩ thông suốt rồi, hắn gấp tờ thư hòa ly dùng để trút giận kia lại, đè dưới cuốn sách.
Trút giận gì chứ, trút giận nàng không yêu hắn sao.
Mặc dù bây giờ hắn biết hai người sẽ không hòa ly, nhưng vẫn cần rất lâu để chấp nhận việc nàng hoàn toàn không để tâm đến hắn, trong lòng chỉ vương vấn chuyện Lục Hoài.
Hắn không hiểu, mình có điểm nào không bằng Lục Hoài chứ?
Tại sao nàng có thể vô tình với hắn đến vậy?

Sau ngày hôm đó, hắn không đến Lục Ảnh Viên, nên nhiều ngày liền không gặp nàng.
Đúng như hắn dự liệu, nàng hôm đó tuy có nhắc đến hòa ly, nhưng sau đó không làm gì cả, nàng không đến tìm hắn để tiếp tục bàn chuyện hòa ly, cũng không đi nói gì với cô mẫu của nàng, nàng vẫn như thường lệ quản lý nội trạch, cũng không nhắc đến Lục Hoài.
Còn hắn cũng tự kiểm điểm rất nhiều, chuyện thư từ, đáng lẽ hắn có thể làm tốt hơn.
Đã nhẫn nhịn lâu đến vậy, tại sao lại không mưu tính kỹ càng? Hắn có thể bình tĩnh nói với nàng về chuyện thư từ, bình tĩnh hỏi nàng về mối quan hệ với Lục Hoài, chứ không nên xổ một tràng trách móc nàng bất trung, gần như gán tội ngoại tình cho nàng, nàng là người tự trọng đến vậy, sao có thể chịu đựng được?
Cho nên nàng mới buồn bã nản lòng, buông xuôi tất cả, nói muốn hòa ly… Có lẽ những lời nàng nói chỉ là lời nói trong lúc tức giận, có lẽ nàng không quyết tuyệt đến thế.
Mặc dù nỗi đau vẫn còn đó, nhưng những suy đoán này khiến hắn bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng yên tâm hơn rất nhiều, ít nhất họ sẽ luôn là phu thê, chỉ là hắn vẫn chưa biết nên tiếp tục như thế nào.
Hắn muốn nói chuyện với nàng một lần nữa về chuyện Lục Hoài, nhưng lại không dám.
Hắn sợ rằng nếu chàng hạ mình cầu xin nói chuyện tử tế với nàng, nàng lại vẫn thừa nhận chỉ muốn gả cho Lục Hoài mà không muốn gả cho hắn, vẫn nói muốn hòa ly, đến lúc đó… hắn lại phải làm sao đây?
Hai người cứ thế lạnh nhạt nhau hơn nửa tháng, cho đến khi hắn nhận được tin từ Hàn Lâm Viện, ca ca của nàng là Trình Cẩn Tự sắp phụng chỉ vào kinh.
Trình Cẩn Tự lần này vào kinh bẩm báo công việc xong phần lớn sẽ được thăng chức, cũng phần lớn có thể ở kinh thành thêm vài ngày, nàng nếu biết tin này chắc chắn sẽ rất vui.
Tối đó hắn do dự rất lâu, muốn đi báo tin này cho nàng, một là để nàng vui, hai là để thăm dò thái độ của nàng đối với hắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại không thể bước ra một bước.
Hắn phải trở thành một người, bị người ta đề nghị hòa ly, bị người ta nói muốn từ hôn mà lại không có bất kỳ phản ứng nào sao?
Hắn từ khi nào lại sống đến bước đường này chứ?
Hắn quả thực không nỡ rời xa nàng, nhưng cũng không thể làm ngơ.
Cuối cùng hắn chọn ngày hôm sau, cố ý tính toán thời gian nàng đi thỉnh an ở Hiền Phúc Viện, hắn cũng đến Hiền Phúc Viện thỉnh an.
Mặc dù hắn không hòa thuận với kế mẫu, nhưng vẫn có danh phận mẫu tử, thỉnh thoảng cũng đến thăm hỏi, thỉnh an.
Đến nơi, quả nhiên nàng đang đứng ở một bên, hắn thỉnh an Tần phu nhân xong sau đó nói: “Hôm qua ở Hàn Lâm Viện nghe nói Hoàng thượng đã hạ chỉ, triệu Trình cữu ca* vào kinh bẩm báo công việc, hẳn là không lâu nữa Trình cữu ca sẽ đến kinh, khi đó mẫu thân có thể mời huynh ấy tạm trú tại phủ.”
Cữu ca: anh vợ
Tần phu nhân nghe vậy, vô cùng vui mừng, lập tức hỏi: “Lời này là thật sao?”
“Thật, tin tức chính xác.” Tần Gián nói.
Tần phu nhân nhìn Trình Cẩn Tri: “Vậy thì tốt quá rồi, nói đến đây, ta cũng đã mấy năm rồi không gặp đứa trẻ Từ nhi này.”

Trình Cẩn Tri đáp: “Đừng nói mẫu thân, con cũng đã lâu không gặp huynh ấy.” Nói rồi nhìn Tần Gián, nàng không mở lời, ngược lại Tần phu nhân hỏi: “Là trong mấy ngày tới, hay trong một hai tháng tới?”
Trình Cẩn Tri cũng lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của hắn.
Tần Gián nói: “Thông thường tùy thuộc vào chỉ dụ của Hoàng thượng viết thế nào, nếu là nhanh chóng vào kinh, thì sẽ khởi hành trong một hai ngày; nếu là sau khi sắp xếp xong công việc tại nhiệm sở rồi mới vào kinh, thì sẽ trong vòng sáu bảy ngày, cộng thêm thời gian đi đường, chậm nhất cũng không quá nửa tháng.”
“Vậy thì nhanh rồi, lát nữa ta sẽ sai người dọn dẹp phòng ốc trước, nó vừa đến là đón qua đây.” Tần phu nhân nói với Trình Cẩn Tri.
Trình Cẩn Tri trên mặt mang theo nụ cười: “Vâng, con hôm nay sẽ đi sắp xếp.”
Tần Gián nhìn Trình Cẩn Tri: “Khi ca ca đến, hãy chuẩn bị yến tiệc để đón gió tẩy trần cho huynh ấy, khi đó báo sớm cho ta, ta sẽ xin nghỉ phép.”
Trình Cẩn Tri gật đầu, nói một tiếng “Được”.
Tần Gián liền hành lễ với Tần phu nhân rồi cáo lui, ra khỏi Hiền Phúc Viện, chỉ vì một chữ “được” của nàng mà trong lòng không khỏi dâng lên niềm vui sướng.
Hắn nghĩ nàng hôm đó chỉ là nói lời tức giận, họ vẫn có thể hòa giải, cứ từ từ thôi, đợi khi họ hòa giải rồi, hắn sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện Lục Hoài nữa, từ nay về sau sẽ sống thật tốt.
Khi ra ngoài hắn gặp Tạ Tư Hành.
Tần Gián hỏi: “Hôm nay sao lại ở nhà?”
Tạ Tư Hành đáp: “Mấy hôm nay trời nóng, phu tử cũng bị say nắng phát bệnh, nên cho chúng đệ được nghỉ hai ngày.”
Tần Gián cười nói: “Nha môn cũng nóng bức, nhưng lại không chịu cho nghỉ, vẫn là các đệ có phúc khí.”
Tạ Tư Hành cười, sau đó hỏi hắn: “Đại ca, đệ muốn một bản bản triều tị húy tự* và đặc thù cách thức yếu lược*, vì không có bao nhiêu nội dung, không muốn đi mua, không biết có thể mượn biểu ca chép một bản được không.”
Bản triều tị húy tự*: tập hợp các chữ kỵ húy trong triều đại này

Đặc thù cách thức yếu lược*: Những điểm cốt yếu về định dạng đặc biệt
Tần Gián thuận miệng đáp: “Ở thư phòng, Sấu Thạch trai, đệ cứ trực tiếp vào lấy.”
“…Có mật công văn cơ mật hay mật tín nào không thể tiết lộ ra ngoài không?” Tạ Tư Hành hỏi.
Tần Gián cười cười: “Yên tâm, để đệ vào tức là không có, ngay trên giá sách bên cạnh bàn thư.” Hắn vội đến Đông Cung, dặn dò xong liền đi ra ngoài, Tạ Tư Hành phía sau nói: “Đa tạ đại ca, đệ hôm nay lấy đi chép, trước ngày mai nếu chép xong sẽ trả lại đại ca.”
Tần Gián vẫy tay về phía hắn ta.
Tạ Tư Hành bận tâm chuyện này, rất nhanh đi đến Sấu Thạch trai, nói rõ với nha hoàn bên trong rồi bước vào phòng.
Trong Sấu Thạch trai nhiều nhất là giá sách, Tạ Tư Hành mắt không chớp, không nhìn bàn thư, trực tiếp tìm đến giá sách bên cạnh bàn thư mà Tần Gián đã nói, bắt đầu tìm cuốn tự tập kia.


Tìm một lúc, cũng nhanh chóng tìm thấy, nhưng tầng giá sách này đặt quá nhiều sách, sách ép quá chặt, có một vài cuốn không thể lấy ra được, hắn ta hơi dùng sức nhẹ nhàng kéo ra, sách lấy ra được, nhưng lại không cẩn thận làm mấy cuốn sách trên bàn rơi xuống.
Thế là hắn ta vội vàng cúi người xuống nhặt, ngoài mấy cuốn sách, còn có một tờ giấy, trên đó đầy chữ, hắn vốn không muốn nhìn kỹ, nhưng lại vô tình nhìn thấy ba chữ “phóng thê thư*” ( – một tên gọi khác của thư hòa ly).
Phóng thê thư*: Một tên gọi khác của thư hòa ly.

Hắn ta thực sự không thể làm ngơ, cầm tờ giấy đó lên.
Quả nhiên là phóng thê thư, hơn nữa là do đại ca tự tay viết, trên đó còn có cả quê quán tên họ, phụ mẫu thân tộc của huynh ấy và biểu tẩu, có chữ ký… Đây là một bản thư hòa ly hoàn chỉnh, đợi phụ mẫu trưởng bối đồng ý, sau khi được quan phủ đóng dấu là có thể có hiệu lực.
Tạ Tư Hành kinh ngạc.
Cuộc hôn nhân này vốn là do Trình gia khao khát, hắn ta không tin biểu tẩu sẽ chủ động hòa ly, vậy nên chỉ có thể là biểu ca.
Mặc dù biểu ca trước khi cưới luôn tỏ ra không thích cuộc hôn nhân này, mặc dù huynh ấy đã từng nói muốn từ hôn, nhưng huynh ấy và biểu tẩu sau khi cưới rõ ràng là hòa thuận, hắn ta chưa bao giờ nghe thấy họ cãi vã…
Không, tính cách của biểu tẩu, sẽ không cãi vã với người khác.
Hắn ta không hiểu, lúc viêt thư hòa ly này đại ca có thật sự đã nói chuyện với biểu tẩu chưa? Hay là biểu ca tự mình mưu tính?
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hắn ta vội vàng cất kỹ đồ đạc, đứng dậy cầm lấy cuốn sách mình đã tìm được.
Nha hoàn đi vào chào hỏi hắn ta, hỏi hắn ta đã tìm thấy sách chưa, hắn ta đáp “tìm thấy rồi”, rồi vội vã rời khỏi Sấu Thạch trai.
Khi trở về, vừa vặn thấy mẫu thân đang ở trong sân.
Tạ cô cô hỏi hắn ta: “Tìm đại ca con mượn sách được chưa?”
Hắn “ừm” một tiếng, sau đó nói: “Mẫu thân, gần đây trong nhà có chuyện gì xảy ra không?”
Tạ cô cô nghi hoặc: “Chuyện gì?”
Nhìn dáng vẻ của mẫu thân, rõ ràng trong nhà mọi thứ đều bình lặng, không hề có phong thanh nào về việc đại ca muốn hòa ly truyền ra.
Hắn ta nói lấp lửng “không có gì”, rồi vào phòng mình.
Thế nhưng trong lòng vẫn nghĩ về tờ thư hòa ly kia, mãi không thể bình tâm lại, suýt nữa quên mất mình còn phải nhanh chóng chép xong cuốn sách trong tay.
Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến hắn ta, hắn ta chẳng qua chỉ là khách ở nhờ tại đây, chuyện như vậy hắn ta không tiện can thiệp, nhưng hắn ta lại thấy mình không thể ngồi yên không làm gì được.
Liên tưởng đến chuyện biểu ca có ngoại thất, hắn ta nghĩ cũng có một khả năng, biểu ca vẫn muốn bỏ biểu tẩu, đổi sang cưới nữ nhân bên ngoài kia.
Nếu đến lúc đó lại gây ra một trận ồn ào nữa, thì biểu tẩu lúc đó sẽ phải xử lý thế nào đây?


Cho đến nửa canh giờ sau, hắn ta thực sự không nhịn được, đi gặp mẫu thân mình, kể lại chuyện thư hòa ly một cách trung thực.
Tạ cô cô cũng giật mình: “Có phải con nhìn nhầm không?”
Tạ Tư Hành nghiêm túc nói: “Mẫu thân, con tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm.”
Đúng vậy, hắn ta lại không phải người không biết chữ, lại không phải người nói năng hồ đồ, chuyện này nhất định là thật.
Tạ cô cô vừa kinh ngạc, vừa không hiểu: “Sao có thể như vậy? Tự nhiên không có gì mà họ lại muốn hòa ly?”
“Nếu ý đồ thực sự của biểu ca là hưu thê* thì sao?” Tạ Tư Hành nói.
Hưu thê*: bỏ vợ

Tạ cô cô lập tức phản bác: “Sao có thể, biểu tẩu của con đâu có phạm thất xuất chi điều*!”
Thất xuất chi điều*: Bảy điều vợ không được làm
Nghĩ lại, chính vì không phạm thất xuất, nên mới là hòa ly, chứ không phải hưu thê…
Chẳng lẽ là vì ngoại thất? Tạ cô cô không khỏi nói: “Đại ca con sao lại hồ đồ đến vậy! Trên đời này không có phu nhân nào tốt hơn biểu tẩu của con, nó chẳng lẽ thật sự bị quỷ ám mà muốn tìm một cô nương làm nghề bán đậu phụ về làm đương gia chủ mẫu sao?”

“Cũng không phải là không thể.” Tạ Tư Hành nói, trong lời nói lại có vài phần bực bội mỉa mai.
Tạ cô cô nhận ra nhi tử mình dường như đang trực tiếp đứng về phía Trình Cẩn Tri, mặc dù bà cũng không tán thành việc điệt nhi mình hòa ly, nhưng cũng không nghĩ điệt nhi lại hồ đồ đến vậy, có lẽ chỉ là trẻ người non dạ, bị nữ nhân bên ngoài mê hoặc.
Đứa trẻ Cẩn Tri quả thực cái gì cũng tốt, nhưng có một điều lại không bằng người khác, có lẽ nàng quá đài các, còn người bên ngoài thì lại gan dạ, lẳng lơ, quả thực có rất nhiều nam nhân bị sự lẳng lơ ấy hấp dẫn.
Nghĩ đến đó, bà nói: “Chắc chỉ là đại ca con tự mình nghĩ ra thôi, họ tuyệt đối không thể hòa ly, ngoại tổ phụ, đại cữu, đại cữu mẫu, và người nhà họ Trình, sẽ không ai đồng ý đâu.”
“Mẫu thân có thể đi hỏi ý tứ của đại ca không? Huỳnh ấy thật sự nghĩ như vậy sao?” Tạ Tư Hành nói.
Tạ cô cô lại có ý định khác.
Thực ra từ lần trước Cẩn Tri cãi nhau với đại phu nhân, bà đã biết được một chút, cũng biết mình khi chưa xuất giá đã đắc tội với vị tẩu tẩu này, chỉ là lúc đó bà không hề hay biết.
Lúc đó còn quá trẻ, không coi vị đại tẩu kế nhiệm này ra gì, hành sự cũng không cẩn trọng, cho đến nhiều năm sau khi được nhắc đến, bà mới nhớ ra quả thực có chuyện đó.
Và sau đó, cũng thực sự đã phải chịu một vài khổ sở, bà ở trong viện của Tần gia này đóng cửa không ra ngoài, thường làm ra vẻ thanh cao, xét từ một khía cạnh khác, chẳng phải đó cũng là sự vớt vát thể diện sau khi bất lực sao?
Tư Hành còn nhỏ, không biết khi nào mới có thể gánh vác một phương trời, bên nhà họ Tạ không thể trông cậy được, chỉ có thể trông cậy vào bên nhà họ Tần, mẫu tử bà và Tần gia có lẽ còn phải qua lại hàng chục năm nữa.
Tạ cô cô nghĩ, có lẽ lần này, bà có thể chủ động tỏ ý tốt với đại tẩu.


Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Story Chương 48: Phóng thê thư
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...