Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 47: Vậy thì hòa ly đi

Từ một khoảng cách rất xa, Trình Cẩn Tri nhìn thấy Lục Hoài trong đình mát.
Mấy năm trước gặp hắn ta, trên người hắn ta toát ra khí độ của một thế gia công tử thanh nhã, tao nhã. Mấy năm sau, vẻ thanh nhã ấy gần như không còn, thay vào đó là sự trầm tĩnh và nội liễm hơn.
Đây là hắn ta sau khi đỗ tiến sĩ rồi lại bị truất danh, cấm thi, nàng từ lúc đó mới bắt đầu thư từ qua lại với hắn ta, nhưng lại chưa từng gặp mặt.
Có thể hình dung, đối với nàng mà nói là những năm tháng bình thường, nhưng đối với hắn ta lại là những năm tháng tử sống lại sau khi chết, những năm tháng này đối với hắn ta mà nói thật quá đỗi khó khăn.
Đương nhiên, khi nàng đến gần đình mát, liền phát hiện hắn ta dường như cao hơn một chút, và cũng rắn rỏi hơn một chút so với trong ký ức.
Nàng chủ động lên tiếng: “Nhị thúc, nhị đệ, nghe nói hôm nay các vị mời khách quý đến, ta sớm đã biết tài danh của Lục tiên sinh, nên muốn đến tận mắt chứng kiến.”
Vừa nói, vừa từ tay nha hoàn nhận lấy đĩa vải thiều phủ đá bào, đặt lên bàn đá trong đình mát.

Lục Hoài nhanh chóng đứng dậy hành lễ, Tần Dịch lập tức giới thiệu: “Lục công tử, đây là trưởng tẩu của ta, vị này là muội muội của ta. Đại danh của Lục công tử ngay cả khuê các nữ tử cũng biết đó, muội muội ta vẫn luôn muốn mua tranh của Lục công tử, nhưng mua không được, cuối cùng đành chịu, còn phải bỏ giá cao mua đồ giả về.”
Tần Cầm bước lên nói: “Chào Lục tiên sinh.”
Lục Hoài đáp lễ nàng, sau đó nói: “Thật xấu hổ, tại hạ chỉ là dân thường, kẻ vô dụng, chẳng qua học được chút kỹ năng vụng về để qua ngày, không đáng nhắc tới.”
Tần Cầm nhìn hắn: “Tiên sinh tài năng cao siêu, chỉ là thời vận không may, chốn quan trường đón đưa khách khứa cũng thật dung tục, không dính vào cũng tốt, ta lại ngưỡng mộ tiên sinh với phong thái nhàn nhã, tự tại, tiêu sái tự do.”
Trình Cẩn Tri đứng một bên không nói gì.
Nha hoàn mang ghế đến cho hai người, vài người cùng ngồi trong đình mát nói chuyện về những chuyến ngao du của Lục Hoài mấy năm gần đây.
Cho đến sau này, Lục Hoài nói mình ban đầu không định đến kinh thành, việc đến đây là do một sự cố bất ngờ.
Nhị lão gia hỏi: “Là sự cố gì?”
Lục Hoài nói: “Ta ở Hứa Xương đánh rơi một số vật tùy thân, đó là vật mà một cố hữu* đã tặng, nhưng lại bị kẻ trộm lầm là vật quý giá nên lấy đi, ta mấy lần hỏi thăm mới biết kẻ trộm đó đã đến kinh thành, vì thế mới đến kinh thành, lang thang mấy ngày, nhưng vẫn không tìm thấy đồ vật.”
Cố hữu*: bạn cũ
Tần Dịch hỏi: “Vật gì lại quý giá đến vậy?”

“Đối với ta mà nói là quý giá, nhưng nếu đem ra chợ bán thì lại không đáng tiền, chỉ là vài bức thư họa… và cả thư từ——”
Khi nói đến “thư từ”, hắn liếc nhìn Trình Cẩn Tri một cái, sau đó tiếp tục nói: “Vốn là những lời nói riêng tư trao đổi giữa bằng hữu, nếu truyền ra ngoài lại sợ cố hữu gặp rắc rối, ta mới vội vàng truy tìm lại, đáng tiếc…”
Nhị lão gia là người trong quan trường, lúc này đoán rằng cố hữu của Lục Hoài là người trong quan trường, trong thư từ hoặc thư họa có để lộ một số lời nói bất kính với triều đình hoặc Thánh thượng, đã than thở đôi chút, chuyện này nếu bị người có tâm phát hiện, quả thực sẽ dẫn đến không ít phiền phức, những quan viên gặp chuyện như vậy cũng rất nhiều, Lục Hoài lo lắng là điều bình thường.
Ông ấy bèn an ủi: “Đã bị kẻ trộm lấy đi, vậy ắt hẳn sẽ lưu lạc đến những nơi thấp kém trong xã hội, nhất định sẽ không rơi vào tay quan trường hoặc người quen của cố hữu công tử, Lục công tử cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Nghe được lời tốt lành của nhị gia, chỉ mong là vậy.” Lục Hoài nói.
Trình Cẩn Tri cảm thấy Lục Hoài không phải ngẫu nhiên nhắc đến chuyện này.
Hắn ta và Tần gia không hề thân quen, nhưng lại nói đến chuyện riêng tư như vậy, điều này không giống hắn, trừ khi hắn ta nói những điều này có mục đích khác.
Nàng liền nghĩ đến những lá thư mình đã gửi cho hắn ta, vậy lời nói này, có phải là nói với mình không?
Hắn ta đang nói cho nàng biết, hắn đã giữ thư của nàng bên mình, nhưng cuối cùng thư lại bị trộm, hắn ta đuổi đến kinh thành cũng không tìm được, lo lắng những lá thư đó sẽ ảnh hưởng đến nàng.
Nàng nói: “Những lời nói đó cố hữu của tiên sinh đã dám nói, chắc hẳn cũng đã liệu được hậu quả khi truyền ra ngoài, có lẽ người ấy không bận tâm thì sao? Ta thấy tiên sinh không cần lo lắng, tiên sinh có thể để tâm đến vậy, người ấy khi biết được cũng sẽ vô cùng cảm kích.”
Lục Hoài cuối cùng cũng nhìn thẳng vào nàng, nghiêm túc nói: “Đa tạ thiếu phu nhân đã giải thích, lòng ta như trút được gánh nặng.”
Lúc này Tần Cầm hỏi: “Tiên sinh có thể xem trọng một cố hữu đến vậy, thật khiến người ta thán phục.”
Lục Hoài ngừng lại một chút mới đáp: “Không phải cố hữu bình thường, mà là… chí hữu* (bạn thân thiết) cả đời khó bỏ.”
Chí hữu*: Bạn thân thiết
Hắn liếc mắt nhìn Trình Cẩn Tri bằng khóe mắt, Trình Cẩn Tri cúi mắt không nói gì.
Chuyến đi đến kinh thành lần này, hắn ta đã nhìn thấy cuộc sống sau khi kết hôn của nàng, cũng nhìn thấy người mà nàng đã gả, người thiên chi kiêu tử tên là Tần Gián đó.
Tuổi còn trẻ, Tần Gián hiển nhiên mới là người chủ trì thực sự của Thư Họa Viện, ngay cả Thân chưởng viện cũng rất dè chừng thái độ của hắn.
Hắn ta ban đầu không biết nàng sống thế nào, nhưng nhìn thấy trượng phu của nàng có thể để chữ của nàng khắc trên bia đá của Thư Họa Viện, lại còn khi người khác nhắc đến phu nhân của hắn thì hắn tỏ vẻ bảo vệ và nâng niu như vậy, rõ ràng hắn rất kính trọng nàng, trân trọng nàng, đương nhiên sẽ đối xử tốt với nàng.

Cuộc nói chuyện đến cuối cùng, Lục Hoài định rời đi, Tần Gián lại từ xa đi tới.
Thấy hắn, Tần Gián trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp: “Lục tiên sinh được nhị thúc mời đến phủ, ta lại không hề hay biết, đã thất lễ, thực sự chậm trễ rồi.”
Nhị lão gia nói: “Mục Ngôn hôm nay về sớm. Chẳng qua là ta ngưỡng mộ tài danh của công tử, có lòng muốn kết giao với người thanh nhã, mới mời công tử vào phủ nói chuyện phiếm, Mục Ngôn công việc bề bộn, nên ta không làm phiền con.”
Tần Gián nói: “Tiên sinh lần sau đến, nhất định phải báo cho ta biết.”
Lục Hoài nói: “Tần dại nhân khách khí rồi, nếu có cơ hội, hoặc chư vị ngày nào đó đến Giang Châu, nên là ta sẽ mời chư vị.”
Lúc này Tần Dịch nói: “Lục công tử định trở về Giang Châu sao?”
Lục Hoài lắc đầu: “Ta cũng không biết, có lẽ là về Giang Châu thăm phụ thân, có lẽ là đi nơi khác, nói chung cũng là không có nơi ở cố định, tứ xứ phiêu bạc, dù sao cũng là cô thân, không có vướng bận gì.”
Tần Dịch và nhị lão gia nhìn nhau, nhị lão gia nói: “Nghe ý của công tử, hình như mấy năm gần đây cũng không có ý định lập gia đình?”
Lục Hoài cười cười: “Người nhàn du như ta đây, nếu lập gia đình cũng là phí hoài thời gian của người khác, vậy thì không đi họa hại người khác nữa, đợi khi nào ta muốn ở nhà rồi nói sau.”
Hắn nói rõ ràng như vậy, nhị lão gia liền biết ý hắn, sau đó phụ họa vài câu “công tử chí ở bốn phương” rồi không nói nhiều nữa, tiễn Lục Hoài ra về.
Đợi Lục Hoài rời đi, Tần Dịch hơi bất mãn nói: “Phụ thân, trước khi mời hắn ta đến, người không hỏi han xem người ta có ý định kết hôn hay không sao?”
Nhị lão gia bực bội nói: “Con tưởng ta muốn sao? Là mẫu thân con thúc giục, lại nói ta vô duyên vô cớ đi hỏi chuyện này làm gì? Hắn ta không đi nhà ai khác, lại cố ý chịu đến nhà chúng ta, điều này chẳng phải chứng minh hắn ta muốn kết giao với Tần phủ chúng ta sao? Ai ngờ đến cuối cùng lại có thái độ như vậy!”
Tần Dịch thở dài một tiếng: “Có lẽ là hắn ta không vừa mắt?”
Tần Cầm trừng mắt nhìn hắn, tức giận hừ một tiếng, quay người bỏ đi.
Tần Dịch nhìn Tần Gián: “Đại ca, huynh nói hắn ta là sao? Thật sự muốn kết giao với nhà chúng ta, vậy kết thành thông gia chẳng phải rất tốt sao? Đệ thấy muội muội của chúng ta không kém chút nào, với tình hình của hắn ta, cưới tiểu thư hầu phủ cũng không phải là thiệt thòi cho hắn ta.”
Tần Gián giọng nói mang theo sự lạnh lùng: “Có lẽ, hắn ta có mưu tính riêng của hắn ta.”
Nhị lão gia và Tần Dịch cùng nhau trở về, Tần Gián cùng Trình Cẩn Tri đi về phía Lục Ảnh Viên.
Hai người đều im lặng không nói gì.

Mãi đến khi vào nhà, Tần Gián mới đột nhiên hỏi: “Nhị thúc muốn gả Cầm muội, nàng đi làm gì?”
Không biết từ lúc nào giọng điệu hắn đã mang theo sự chất vấn, Trình Cẩn Tri cũng không vui vẻ đáp: “Nhị thẩm nhờ ta đi, biểu ca ngay cả ta gặp khách nào không gặp khách nào cũng muốn quản sao?”
“Ta…” Tần Gián nghiến răng, hắn muốn nhẫn nhịn, nhưng lại không muốn nhìn thái độ thẳng thắn nói lý này của nàng.
Hắn ở Thư Họa Viện đã biết, không ít người mời Lục Hoài, nhưng Lục Hoài đều từ chối, không ngờ hôm nay lại đến phủ của hắn!
Tại sao? Đương nhiên là có ý đồ khác, chính là để gặp nàng, hắn không tin nàng không biết!
Vậy thì họ đang làm gì? Ở trong phủ của hắn lại lén lút qua lại liếc mắt đưa tình sao?
Trình Cẩn Tri đã cầm vài quyển sổ đi ra ngoài, dường như muốn rời đi, như thể coi hắn không tồn tại, cũng không muốn nói nhiều.
Hắn không thể nhịn được nữa, gọi nàng lại: “Trình Cẩn Tri, nàng đừng coi ta là kẻ ngốc!”
Nàng quay đầu nhìn hắn, từ tốn hỏi: “Biểu ca, ta không biết cơn giận của chàng từ đâu đến.”
Nàng càng bình tĩnh như vậy, hắn càng căm ghét thái độ hiển nhiên, không chút hối lỗi của nàng.
“Không biết, nàng thật sự không biết sao? Nàng chi bằng nghĩ xem mình đã làm những việc gì trái với lương tâm đi?” Hắn chất vấn.
Trình Cẩn Tri cảm thấy mỗi ngày mình đều dùng toàn bộ sức lực để sống, nhưng hắn luôn xuất hiện kéo nàng lại khi nàng đang vực dậy tinh thần, rồi một cước đá nàng vào vực sâu.
Nàng quay lại, đặt những cuốn sổ lên bàn sách, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nhìn hắn nói: “Với bất cứ chuyện gì, lương tâm ta luôn thanh thản, biểu ca muốn chỉ trích ta điểm nào, chi bằng nói thẳng ra đi.”
Tần Gián nhìn nàng, cuối cùng mở lời: “Vậy được, nàng cứ đợi đấy!” Nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Hắn nhanh chóng rời khỏi Lục Ảnh Viên, lại đến Sấu Thạch trai, hắn không muốn nhẫn nhịn nữa, cũng không muốn tự hành hạ bản thân, kiên quyết lấy hộp thư đó, đi về phía Lục Ảnh Viên.
Trình Cẩn Tri vẫn ngồi trong phòng.
Hắn bước vào cửa, mở hộp gấm, nắm lấy những lá thư bên trong, “bộp” một tiếng ném xuống bàn trước mặt nàng, đặt hộp xuống, rồi lại đến ngăn kéo bàn sách của nàng, mạnh bạo kéo ngăn kéo ra, lấy tập ghi chép bên trong ra, đồng thời ném xuống bàn.
“Nàng chi bằng xem xem đây là gì!”

Hóa ra chuyện Lục Hoài lo lắng thật sự đã xảy ra, lá thư này lại rơi vào tay Tần Gián, còn thực sự đã ảnh hưởng đến nàng.
Tần Gián đi đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm nàng: “Có phải nàng cho rằng trời biết, đất biết, nàng biết, hắn ta biết không? Không ngờ những thứ này ta lại có thể nhìn thấy phải không? Bây giờ nàng nói cho ta biết, nàng trong lòng thanh thản sao?
“Trọn vẹn hai năm thư từ! Vậy mà sau khi đính hôn với ta, nàng lại liên tục gửi thư cho một nam nhân khác, gả cho ta rồi, không dám gửi nữa, thì bắt đầu viết ghi chép, nàng đoán ta phát hiện ra điều gì, ta phát hiện nàng vừa mới ngủ cùng ta, hành phòng với ta, r*n r* dưới thân ta, khoảnh khắc sau lại đi viết thư cho vị Lục tài tử của nàng!
“Trình Cẩn Tri, nàng coi ta là gì? Nàng có nghĩ ta giống con rùa, con ba ba không!”
Nói đến cuối, hắn gầm lên, gân xanh trên trán nổi lên, sự bất mãn và tức giận kìm nén bấy lâu đều trút ra.
Nàng nhìn những lá thư và tập ghi chép trước mặt, rất lâu, lộ ra một nụ cười khổ bất lực.
Hắn tức giận hỏi: “Nàng cười cái gì, nói cho ta biết, đây là cái gì!”
Nàng nhìn hắn, từ tốn nói: “Thư là do ta viết, chúng ta quả thật thư từ qua lại hai năm, thư hồi âm của hắn ta đã cất ở Lạc Dương. Ta và Lục Hoài quả thật quen biết từ lâu, nếu năm xưa không đính hôn với biểu ca, ta có lẽ đã gả cho hắn, ta còn vì chuyện này mà từng xin phụ thân ta từ hôn, nhưng có thể hình dung, ông ấy không đồng ý, phạt ta quỳ trong từ đường ba ngày.”
Nàng hít một hơi: “Biểu ca đã để tâm đến vậy, vậy thì hòa ly đi.”
Tần Gián rất lâu không nói gì, gần như nghi ngờ mình đã nghe lầm, nửa buổi mới hỏi: “Nàng nói gì?”
Nàng tiếp tục nói: “Những gì ta nói trước đây chính là chuyện cũ của ta và Lục Hoài, thư là thật, hộp thư cũng là thật, ta nói ta nguyện ý cùng biểu ca hòa ly, để tránh làm nhục biểu ca, cũng không làm ô danhTần gia.”
Tần Gián đứng yên nhìn nàng, không thể đáp lại lời nàng.
Hắn nghĩ nàng ít nhất cũng sẽ giải thích đôi chút, lời giải thích này có thể đáng tin, có thể không đáng tin, tóm lại nàng nhất định sẽ cố gắng làm nhạt đi mối quan hệ của nàng và Lục Hoài, nhưng vạn lần không ngờ, nàng lại thừa nhận nhiều hơn cả những gì hắn nghĩ.
Người nàng thực sự muốn gả là Lục Hoài, nhưng lại bị hôn ước ngăn trở; nàng từng xin từ hôn, là bị phụ thân nàng ép buộc… vậy nên nàng bất đắc dĩ mới gả cho hắn, vậy nên nàng thân ở đây lòng ở chỗ khác, vậy nên nàng và Lục Hoài mới là hữu tình nhân, nhưng lại bị hắn chia cắt?
Vậy còn hắn thì sao? Hắn là cái gì?
Những tháng ngày họ từng ân ái đó là cái gì?
Vậy là nàng chưa bao giờ để tâm đến hắn, chưa bao giờ yêu hắn, chẳng qua là hắn tự mình đa tình?
Nhìn nàng vẻ không sợ hãi, hắn vừa buồn vừa giận, mắt trợn trừng, ánh mắt chết lặng nhìn chằm chằm nàng, nghiến răng nói: “Biểu muội quá ngây thơ rồi, chỉ cần nàng còn mang họ Trình, chết cũng phải chết ở Tần gia ta!”
Nói xong liền không quay đầu lại mà rời khỏi Lục Ảnh Viên.


Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Story Chương 47: Vậy thì hòa ly đi
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...