Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Chương 2: Đại hôn
Một đêm ngủ chập chờn, đến canh bốn (khoảng một đến ba giờ sáng) đoàn người liền thức dậy, một lần nữa chải chuốt trang điểm lại, thay giá y rồi phủ khăn trùm đầu.
Phủ Lạc Dương đã làm qua lễ xuất giá, người đến chúc mừng đều là cố nhân thân thích của phủ Lạc Dương. Nay đến kinh thành, xem như là ngày ngày cưới chính thức, người đến chúc mừng là đồng liêu của phụ thân ở kinh thành.
Nơi đây không có nhiều bậc nữ trưởng bối mà nàng quen biết, càng không có khuê mật*, cho nên so với ở phủ Lạc Dương thì nhàn rỗi hơn rất nhiều. Đại đa số thời gian, nàng đều ở trong khuê phòng ngồi yên lặng.
Khuê mật*: Bạn thân
Mãi đến khi giờ lành đến, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng chiêng trống, nàng nghe thấy có người vú già la lớn: “Đến rồi, đến rồi ——”
Đây là người đón dâu đã đến.
Đón dâu còn có rất nhiều lễ tiết, phải chặn cửa đối thơ, phải phát tiền mừng, cho nên còn chưa đến lúc nàng ra khỏi nhà.
Nhưng hỉ nương đã bắt đầu chuẩn bị, kéo nàng đến trước gương trang điểm chỉnh lý mũ hoa, trâm cài tóc và vòng trang sức, lại một lần nữa dặm lại lớp trang điểm cho nàng, đồng thời kể cho nàng nghe rất nhiều lễ tiết cần chú ý.
Nói đi nói lại rất nhiều, bên ngoài vẫn còn tiếng gõ gõ đập đập, đội nghênh thân vẫn bị chặn ở bên ngoài.
Dưới trời nắng rực rỡ, vị tân lang quan chú rể mặc hỉ phục màu đỏ thẫm cưỡi ngựa đứng ở một bên, khẽ cau mày lộ vẻ không vui, nhìn đội đón dâu cùng đội chặn cửa đang dây dưa trêu chọc.
Lúc nghênh thân, hàng bên nhà gái chặn cửa là phong tục ở kinh thành. Hai bên phải đối thơ, phải đốt pháo, phải xin tiền mừng từ bên nhà trai, tất cả đều là vui đùa trêu chọc trong không khí náo nhiệt mà thôi.
Nhưng thời gian đã trôi qua gần nửa canh giờ rồi, bên kia càng náo nhiệt càng dữ dội, thậm chí còn ra mấy bài dung tục, không đứng đắn làm thơ chặn cửa bắt đội nghênh thân đối lại. Bên đón dâu đều là mấy vị học giả có có học vị bằng cấp của Tần gia, bị những bài thơ không đứng đắn này làm cho lúng túng, không biết đối đáp thế nào, đành phải nộp tiền mừng.
Tần Gián càng lúc càng mất kiên nhẫn.
Tiểu tư* Thạch Thanh bên cạnh thấy vẻ mặt hắn không tốt, liền đi đến trước cửa Trình gia nhìn mấy lần, dò hỏi một hồi rồi quay lại thì thầm với hắn: “Công tử, người chặn cửa là độc tử* của Trình gia, cũng chính là đường huynh của tân phu nhân, nghe nói vốn dĩ thích chơi bời, hôm nay lại là hỷ sự , cho nên đặc biệt… vui vẻ.”
Tiểu tư*: Người hầu nam
Đường huynh: Anh họ thân thiết
Độc tử*: Con trai duy nhất
Thì ra là vị Trình Tam Lang đã sớm nghe danh, trước đó bài thơ chặn cửa cực kỳ th* t*c kia chính là do hắn ta đưa ra.
Tần Gián sớm biết Trình gia đời sau kém hơn đời trước, nhưng không ngờ lại đến mức tệ hại như vậy, ngay cả những người không có học thức cũng không bằng.
Hắn ngồi thẳng trên lưng ngựa, kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi, dù sao nhiệm vụ hôm nay chính là hoàn thành hôn lễ này.
Đúng lúc này, Trình Tam Lang lại ngẩng mắt nhìn thấy hắn, sau đó mới vỗ trán một cái, lớn tiếng hô lên: “Ối chao, Tần Mục Ngôn (tên tự của Tần Gián), suýt nữa quên mất ngươi là tân lang quan, ngươi là người cưới thê tử, trốn xa như vậy làm gì, mau đến đây, bài thơ ta vừa rồi sẽ do ngươi đối!”
Những người bên cạnh nghe thấy liền hò reo: “Đúng đó, phải do tân lang quan đối!”
Trình Tam Lang càng thêm hứng thú: “Chính là vậy, ngươi không phải là thần đồng trạng nguyên lang sao, cứ xem ngươi có đối được thơ của ta không!”
Tần Gián ngồi trên lưng ngựa, nhìn xuống phía dưới một cách khinh thường, không hề động đậy.
Câu đối thơ của Trình Tam Lang vừa nãy hắn đã nghe thấy, “Du phong lai toản mẫu đơn tâm*——”
Du phong lai toản mẫu đơn tâm*: Ong dạo chơi đến chui vào lòng hoa mẫu đơn
Dung tục thô thiển, hắn không muốn đối.
Phía trước những người đối thơ có người lớn tuổi hơn của Tần gia, thấy tình hình này, vội vàng nói: “Ta đối, ta đối, ta có ——”
Đang định đối, Trình Tam Lang lại không chịu, nhìn Tần Gián nói: “Không được không được, câu này phải do tân lang quan đối, tân lang quan không xuống ngựa, không đối thơ, hôm nay đừng hòng đón người lên kiệu hoa!”
Tần Gián cười lạnh nhạt một tiếng, ngồi trên lưng ngựa, vững như bàn thạch, không hề lay chuyển.
Trình Tam Lang càng lúc càng không vui, nhìn chằm chằm hắn nói: “Tần Mục Ngôn, ý gì đây?”
Tần Gián không nhanh không chậm, chậm rãi đáp: “Tài năng ít ỏi, học vấn nông cạn không đối được, tiền mừng cũng không còn, tôn giá* xem phải làm sao đây.”
Tôn giá*: Cách xưng hô tôn trọng với người đối diện
Thấy hai bên đối đầu, chỉ sợ hỷ sự rơi vào bế tắc, người bên cạnh vội vàng khuyên nhủ, cũng đã có người chạy vào nhà bẩm báo chủ nhân. Chẳng mấy chốc Trình Duy Giản đi tới, ghé tai nói nhỏ với Trình Tam Lang mấy câu, chỉ thấy Trình Tam Lang tức giận đến mức mặt mày biến sắc, hất tay tiền mừng đang cầm, quay người bỏ đi, không chặn cửa nữa.
Xuân Lam thấy đến đây, cũng xoay người đi về khuê phòng phía sau nhà, đến trước khuê phòng thấy Tịch Lộ, bực bội nói: “Người đón dâu sắp vào rồi.”
Bên này đã chuẩn bị gần xong, Tịch Lộ cũng không vội, thấy dáng vẻ nàng ta như vậy hỏi: “Sao vậy, không xin được tiền mừng, tức giận đến mức này sao?”
Nàng ta trước đó chạy ra cửa trước rồi, thường những lúc như vậy ở cửa có thể nhân lúc hỗn loạn mà xin được chút tiền mừng hoặc kẹo mừng, tuy rằng không nhiều, nhưng dù sao cũng là được không, nhiều người đều vui vẻ chen lên phía trước giành giật.
Xuân Lam bĩu môi nói: “Xin gì mà xin, ta là đại nha hoàn bồi giá*, là người tầm nhìn hạn hẹp như vậy sao? Ta là tức…”
Đại nha hoàn bồi giá*: Đại nha hoàn đi theo cô dâu về nhà chồng
Nàng ta nhìn vào trong phòng, hạ thấp giọng nói: “Quá đáng ghét rồi, đâu ra cái kiểu đón tân nương như vậy chứ! Ngươi không thấy vị biểu thiếu gia kia, ngồi trên lưng ngựa, cả quá trình mặt lạnh tanh, dáng vẻ cao cao tại thượng. Tam Lang chẳng qua chỉ bảo hắn đối thơ chặn cửa, hắn vậy mà nói không đối, cũng không có tiền mừng, tùy tiện muốn làm gì thì làm!”
Từ trước đến nay ngày đón dâu tân lang quan hoặc họ hàng bên nhà trai đều bị trêu chọc một phen, huống hồ chặn cửa đối thơ là tục lệ. Tịch Lộ không ngờ lại náo loạn đến mức này, vội vàng hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”
Xuân Lam nói: “Lão gia ra ngoài, khuyên Tam Lang, Tam Lang liền tức giận bỏ đi rồi.”
Nói xong lại không nhịn được: “Lão gia cứ thế mà đâm đầu vào, dựa vào cái gì chứ, chẳng phải chỉ là một phủ Ích Dương Hầu …”
Tịch Lộ thấy nàng ta càng nói càng kích động, giơ tay “suỵt” một tiếng, ra hiệu nàng ta nói nhỏ.
Bên ngoài tuy ồn ào, nhưng bên khuê phòng yên tĩnh, cô nương có lẽ có thể nghe thấy.
Xuân Lam cũng biết, liền đè thấp giọng giậm chân: “Tức chết ta rồi!”
“Thôi được rồi, hôm nay là ngày đại hỷ, ngươi phải cười lên cho ta.” Tịch Lộ ra lệnh.
Xuân Lam chu môi làm cái mặt ủ rũ với nàng ta.
Cần nàng ta nói sao, mình đương nhiên biết.
Ai mà không biết chứ? Vị biểu thiếu gia xuất thân cao quý kia không muốn thành thân này, cũng chưa bao giờ để Trình gia vào mắt. Nhưng hôn sự này là Trình gia tha thiết mong mỏi, căn bản không dám nói nửa lời không phải. Nàng ta chỉ là xót xa cho cô nương nhà mình, rõ ràng là người tốt như vậy, lại phải chịu cái ủy khuất này.
Hai người thì thầm bên ngoài, bên trong phòng cũng mơ hồ nghe thấy. Trình Cẩn Tri đang để hỉ nương chỉnh lý tóc mai, lúc này hỏi ra ngoài: “Chuyện gì vậy?”
Tịch Lộ đi vào, trước mặt hỉ nương rất tự nhiên đáp: “Không có gì, Tam Lang đang làm khó biểu thiếu gia đối thơ, biểu thiếu gia đối không được, lão gia liền bảo Tam Lang buông tha cho người ta.”
Trình Cẩn Tri hiểu ra, Tần Gián kiêu ngạo, Trình gia không có cách nào, để thuận lợi gả con gái đi, đành phải cầu xin Tần Gián đến đón người.
Đến cùng thì tam ca ở phủ Lạc Dương làm càn quen rồi, đâu có kiến thức qua sự cao quý của Tần Gián, vậy mà dám yêu cầu hắn đối thơ.
Với sự lạnh lùng kiêu ngạo của vị biểu ca kia, hôm nay có thể đến đón dâu đã là tốt lắm rồi.
Lúc này hỉ nương nhịn không được khen ngợi: “Cô nương thật đẹp, có lẽ là tân nương tử đẹp nhất mà ta từng trang điểm.”
Trình Cẩn Tri đè nén suy nghĩ trong lòng, lộ ra ý cười, hướng về Tịch Lộ nói: “Đem tiền mừng cho hỉ nương đi.”
Hỉ nương vội vàng cảm ơn, Tịch Lộ bước vào, cười tủm tỉm đưa một túi tiền nặng trịch cho hỉ nương, khen hỉ nương khéo tay, biết lễ nghi.
Hỉ nương nhận lấy, vui vẻ nói: “Đa tạ cô nương, đa tạ tiểu thư, cung hỉ tiểu thư cùng cô gia bạch đầu giai lão , con cháu đầy nhà.”
Trình Cẩn Tri nhìn mình trong gương, hồi lâu chỉ có thể lộ ra một nụ cười cực nhạt.
Nửa khắc sau, đội nghênh thân cuối cùng cũng vào đến cửa lớn Trình gia, nghênh cưới tân nương.
Trình Cẩn Tri phủ khăn trùm đầu, bước lên kiệu hoa, kiệu rời khỏi nhà Trình gia, thẳng tiến đến phủ Ích Dương Hầu.
Không biết đi bao lâu, kiệu dừng lại, lại là một hồi chiêng trống vang dội, tiếng pháo rền vang, hỉ nương đỡ nàng ra khỏi kiệu hoa, đi đến chính đường của Tần gia để bái thiên địa.
Bái thiên địa xong, bước vào tân phòng, nàng và tân lang ngồi xuống cạnh giường, hỉ nương rắc từng nắm tiền vàng, trái cây nhiều màu sắc lên đầu hai người. Những đồng tiền đồng và trái cây đó liền đinh đinh đong đong rơi xuống, trúng đầu, trúng người hai người, rồi rơi xuống giường.
Vừa rắc, vừa đọc những đọc những lời tán tỉnh quyến rũ gợi tình, khiến cả căn phòng vang lên tiếng cười liên tục.
Rồi có người hô: “Mở khăn trùm đầu, mở khăn trùm đầu ——”
Nàng có thể nhìn thấy người bên cạnh đứng dậy đến trước mặt nàng, một tay vươn ra, ngón tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, quả nhiên là tay của con trai nhà quyền quý, người đọc sách.
Khăn trùm đầu lập tức được vén lên, nàng không ngẩng đầu, vẫn cúi mắt.
Trong phòng vang lên tiếng khen ngợi, khen tân nương tử đẹp.
Nam nhân bên cạnh vẫn đứng nguyên tại chỗ, dường như cũng đang nhìn nàng.
Thế là nàng từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía người đó.
Đính ước ba bốn năm, nàng biết về hắn rất nhiều, nhưng vì sự cố ý né tránh của hắn, nàng chưa từng thực sự gặp mặt.
Đợi đến khi nhìn rõ khuôn mặt trước mắt, bóng dáng mơ hồ trong lòng mới dần dần rõ nét vào khoảnh khắc này, bổ sung hoàn chỉnh đường nét.
Chẳng trách hắn không hài lòng với cuộc hôn nhân này, vị đại công tử Hầu phủ này quả thực có vốn để kiêu ngạo.
Hắn có khuôn mặt trắng nõn như ngọc, hàng lông mày xếch lên, đôi mắt sâu thẳm, có thể gọi là lông mày như kiếm, mắt sáng như sao, mặt đẹp như ngọc. Thân hình cao lớn vạm vỡ, khí độ bất phàm, toàn thân không chỗ nào không toát lên vẻ thanh tú hiển quý, chỉ là cho đến bây giờ, trên mặt hắn vẫn không có một chút ấm áp, dường như vẫn còn vương vấn vài phần bất mãn vừa rồi, lời Xuân Lam nói không sai.
Hắn cũng đặt ánh mắt lên người nàng, từ trên cao nhìn xuống, mang theo sự dò xét và đánh giá.
Trình Cẩn Tri rất nhanh cúi đầu xuống.
Lúc này hỉ nương nói: “Tân lang quan ngồi xuống đây, sắp uống rượu giao bôi rồi.”
Bóng dáng thon dài rời đi, Tần Gián trở lại bên giường ngồi xuống, nha hoàn đã bưng lên khay, trên đó đặt hai chén vàng đã đổ đầy rượu.
Hắn trước tiên cầm một chén rượu, rất nhanh khay đến bên Trình Cẩn Tri, nàng cũng cầm một chén, sau đó liền nghe hỉ nương dặn dò: “Được, khoanh tay vào nhau, vòng qua rồi uống hết, rượu không được để thừa.”
Trình Cẩn Tri vẫn cầm chén rượu, ngược lại nam nhân đối diện đưa cánh tay ra trước, nàng liền vươn tay, hai người mặc giá y màu đỏ thẫm chạm vào nhau, nàng cũng hầu như cảm nhận được cánh tay rắn chắc khác hẳn nữ tử của nam nhân, vòng một vòng, uống cạn rượu giao bôi.
Uống xong rượu, Tần Gián lại nhìn nàng một cái, rồi đặt chén rượu xuống.
Tiếp theo là lễ hợp tóc, hai người lần lượt cầm kéo cắt một lọn tóc từ búi tóc của đối phương, dùng dây đỏ buộc lại với nhau, hàm ý phu thê kết tóc gắn bó trọn đời.
Hỉ nương trước tiên đưa kéo cho Tần Gián, rồi giúp gắp một lọn tóc từ trên đầu Trình Cẩn Tri xuống, để Tần Gián chỉ cần cắt từ phần đuôi.
Tần Gián dùng tay vén lên, liền vén được lọn tóc đó, đen nhánh sáng bóng, lại mềm mại lạ thường.
Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Story
Chương 2: Đại hôn
10.0/10 từ 12 lượt.
