Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 1: Vào kinh

Mặt trời ngả về phía tây, toàn bộ thành Biện Kinh rộng lớn chìm trong ánh vàng rực rỡ. Một đoàn rước dâu từ ngoài cửa tây thành tiến vào, chiêng trống vang trời, cờ xí rợp bóng, rầm rộ như một con rồng lửa xông vào kinh thành phồn hoa, khiến người qua đường tranh nhau chiêm ngưỡng.

Đoàn chở của hồi môn vốn đã xếp thành hàng dài, cho thấy đây là một gia đình quyền quý, đến khi những phu nhân, nha hoàn trong đoàn rải tiền đồng, ngũ cốc, càng khiến người qua đường hưng phấn, lập tức cúi người tranh nhau nhặt nhạnh.

Giữa cảnh tượng náo nhiệt ấy, tân nương Trình Cẩn Tri đoan trang ngồi trong kiệu hoa, xuyên qua khe hở do màn kiệu lay động, nàng lặng lẽ nhìn những tòa lầu cao tầng tầng lớp lớp bên đường, nét mặt đầy ưu sầu.

Cách bốn năm, nàng lại một lần nữa đến kinh thành. Bốn năm trước nàng mười bốn tuổi, đến Kinh thành liền cùng vị đại biểu ca* xuất thân tôn quý kia định ra hôn ước. Bốn năm sau nàng mười tám tuổi, ngồi kiệu hoa xuất giá tiến kinh, ngày mai chính là ngày thành hôn.

Đại biểu ca*: anh họ lớn

Nàng chỉ cảm thấy lồng ngực buồn bực khó chịu, như có một tảng đá lớn đè nặng, không khỏi hít một hơi thật sâu để giảm bớt.

Nha hoàn Tịch Lộ không biết là nghe thấy động tĩnh bên trong, hay trùng hợp cất tiếng, nói với nàng: “Cô nương, sắp đến rồi, bọn họ nói đi thêm hai con phố nữa là đến biệt viện.”

Trình Cẩn Tri im lặng không đáp lời.

Nhà chính của Trình gia ở phủ Lạc Dương. Biệt viện ở kinh thành là do phụ thân nàng, một quan kinh thành đặt mua.

Lạc Dương và Biện Kinh cách nhau hai trăm dặm, tuy ngày thành hôn là ngày mai, nhưng năm ngày trước nàng đã bái biệt mẫu thân, từ Trình gia ở phủ Lạc Dương khởi hành, ngồi kiệu hoa một mạch đến kinh thành. Thời gian tính toán vừa vặn, đúng vào chiều tối nay đến kinh thành.

Nàng nhắm mắt lại, để chịu đựng nỗi buồn bực và khó chịu trong lòng.

Đoàn rước dâu náo nhiệt đi qua phố Vạn Thắng, tiến vào hẻm Thêu, rồi dừng lại ở phố Hoa Anh yên tĩnh và rộng rãi.

Nơi đây là con phố mới được xây dựng ở Kinh thành, tọa lạc nhiều biệt viện cao môn. Biệt viện của Trình gia cũng được đặt ở đây.

Kiệu hoa hạ xuống, hỉ nương* đỡ Trình Cẩn Tri vào nhà, còn gia chủ Trình Duy Giản thì dừng ở cửa, từ biệt Tần Tam gia của phủ Ích Dương Hầu phủ. Đến khi Tần Tam gia rời đi, Trình Duy Giản mới vào trong.

Hỉ nương*: người nữ nhân lớn tuổi chuyên giúp việc trong lễ cưới

Trình Cẩn Tri đã được hỉ nương đỡ đi trước, tiến về nội trạch*, phòng ốc đã chuẩn bị xong, sớm có bà vú già trong nhà đến nghênh đón.

Nội trạch*: khu vực bên trong dành cho nữ giới và người thân cận

Không biết đã đi bao lâu, nhìn thấy gạch lát nền từ gạch vuông  biến thành đá cuội, Trình Cẩn Tri liền biết đã đến hậu viện. Đi thêm vài bước, dưới khăn che mặt nàng nghe thấy một giọng nói: “Cô nương cuối cùng cũng đến, ta từ chiều đã bắt đầu chờ rồi, lại đây, đi bên này, cẩn thận ngưỡng cửa –”

Giọng nói trong trẻo, mang theo vài phần ý cười và âm kéo dài, nghe mềm mại mà có chút vẻ gần như làm nũng.

Chưa thấy người, nàng đã nghe ra, đây chính là Khương di nương mà phụ thân mới cưới ở Kinh thành, vừa mới sinh một cô con gái, nghe nói đợi nàng xuất giá, sẽ đưa về phủ Lạc Dương để nhận tổ quy tông.

Nàng không đáp lại, với tư cách là đích nữ của Trình gia, đối với di nương mới của phụ thân, ngoài sự thờ ơ, chỉ còn lại một chút không thích nhàn nhạt.

Cho đến khi vào phòng, ngồi lên giường thêu, nàng có thể tạm thời vén khăn che mặt lên, vật che chắn trước mắt biến mất, bóng dáng Khương di nương liền hiện ra trong tầm mắt.

Quả thật xinh đẹp, mới hơn hai mươi tuổi, mặt trái xoan, trên người còn mang theo chút nét quyến rũ từ nơi phong trần mà ra, khiến nàng ta hơn hẳn những nữ nhân bình thường một vẻ phong vận khác lạ.

Trình Cẩn Tri sớm đã biết, nàng ta xuất thân ca kỹ, được phụ thân chuộc thân.

Khương di nương thấy nàng, đột nhiên giật mình, một lúc lâu sau mới khen ngợi: “Sớm đã nghe nói Đại cô nương xinh đẹp, hôm nay được thấy, mới biết trước đây ta quả thật kiến thức nông cạn. Đại cô nương còn đẹp hơn ta tưởng tượng, tựa như tiên nữ giáng trần, khó trách lại có phúc khí tốt như vậy mà gả vào phủ Hầu tước!”

Ba chữ “phủ Hầu tước”, trong miệng nàng ta tựa như kim quang bảo địa khiến người ta ngưỡng mộ và kính sợ.

Nha hoàn Xuân Lam đứng một bên lại không nhịn được mà trợn mắt, mặt đầy vẻ khinh thường.

Trình Cẩn Tri thì nở một nụ cười cực nhạt, ôn hòa nói: “Di nương nhan sắc cũng không tầm thường, nghe nói tính tình cũng hiền hậu, phụ thân ở kinh thành, nhờ có di nương chăm sóc.”

Tịch Lộ dùng khuỷu tay thúc Xuân Lam, Xuân Lam quay mặt đi không phục, bên này Khương di nương hoàn toàn không biết động tĩnh của họ, chỉ cung kính cười bồi với Trình Cẩn Tri “Đâu có đâu có, là lão gia không chê, đã cứu ta, ta nên tận tâm hầu hạ, coi như báo đáp một phần nào đó.”

Trình Cẩn Tri khẽ cười một tiếng, không nói thêm nữa, ra hiệu Tịch Lộ giúp mình tháo hoa quan*, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Hoa quan*: Vương miện trang sức cài tóc

Khương di nương không phải là người ngu dốt, biết nàng từ Lạc Dương đến đây đã đi năm ngày, tự nhiên mệt mỏi, lại là đích nữ của phủ, sắp gả vào phủ Hầu tước, người ta không cần phải nói nhiều với mình.

Quả nhiên là quý nữ cao môn, từng lời nói cử chỉ đều vô cùng đoan chính.

Thế là nàng ta vội vàng sai nha hoàn, người hầu đi lấy nước, lại nói đi chuẩn bị bữa tối, rồi tự giác rời đi.

Khi trời tối, Trình Cẩn Tri thay giá y (áo cưới), dùng bữa tối xong, mặc một bộ váy đỏ đi thỉnh an phụ thân.

Phụ thân nàng nhậm chức ở kinh thành, sau khi về Lạc Dương lo liệu lễ xuất giá của nàng, lại cùng nàng đến kinh thành, nghỉ ngơi một đêm tại đây, đợi ngày mai phủ Ích Dương Hầu đến đón dâu, đến lúc đó nàng mới thật sự xuất giá.

Năm ngày qua vội vàng trên đường, nàng và phụ thân không có cơ hội nói chuyện, hôm nay là đêm cuối cùng nàng ở nhà, lẽ ra phải đi thỉnh an.

Phụ thân cũng đã dùng cơm, thấy nàng đến, liền bảo Khương di nương lui xuống, ôn hòa bảo nàng ngồi đối diện bàn, nhìn nàng nói: “Đêm nay qua đi, ngày mai chính là ngày thành hôn thật sự, những lễ nghi cần biết mẫu thân con ở Lạc Dương chắc hẳn cũng đã dặn dò rồi, con từ nhỏ đã hiểu chuyện, ta làm phụ thân cũng không cần nói nhiều.”

Trình Cẩn Tri gật đầu đáp “Dạ”.

Sau đó Trình Duy Giản trịnh trọng nói: “Ta chỉ có một điều muốn dặn dò, cuộc hôn sự này của con, hoàn toàn do cô mẫu con một tay thúc đẩy. Không có bà ấy, sẽ không có con ngày hôm nay. Tính cách bà ấy có thể mạnh mẽ, nhưng bà ấy là ân nhân, là bà bà (mẹ chồng), cũng là nền tảng để con an thân lập mệnh ở Hầu phủ. Con đối với bà ấy nhất định phải tôn kính và vâng lời.”

Trình Cẩn Tri hít thở dồn dập, nhưng chỉ khẽ cúi đầu, với tư thái của một nữ nhi ngoan ngoãn nhẹ giọng nói: “Phụ thân dạy bảo đúng, mẫu thân cũng từng dặn dò, nữ nhi ghi nhớ trong lòng.”

Trình Duy Giản yên tâm gật đầu: “Mẫu thân con làm việc, ta tự nhiên là yên lòng.”

Nói xong, ông nhìn nàng thật sâu, có lẽ vì nữ nhi sắp xuất giá, nhất thời sinh lòng bi thương, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, mắt đỏ hoe nói: “Cũng chỉ có mấy năm thuở nhỏ ở bên con, chớp mắt con đã lớn như vậy, sắp xuất giá rồi. Ta nhớ con thích ăn Tứ Hỉ cao, sau này con có thể ăn thỏa thích.”

Đối với một người phụ thân nghiêm khắc với bản thân, tuân thủ lễ nghi mà nói, đây là sự dịu dàng hiếm hoi mà ông thể hiện ra sau khi nàng lớn lên.

Trình Cẩn Tri không khỏi ngẩng đầu nhìn phụ thân, muốn nói rồi lại thôi, chần chừ một lát sau lại chẳng nói gì, chỉ mỉm cười.

Tứ Hỉ cao là món bánh mà phụ thân mang từ kinh thành về khi nàng mười tuổi, nàng quả thật rất thích ăn, nhưng bây giờ nàng đã mười tám tuổi, sớm đã không còn thích những món bánh ngọt như vậy nữa.

Nhưng phụ thân lại hoàn toàn không hay biết.

Giờ phút này nàng mệt mỏi, khổ não, thất vọng, về chút chuyện nhỏ này, nàng cảm thấy không cần thiết phải nói ra.

Rốt cuộc… nàng cũng sắp rời khỏi Trình gia rồi.

Phụ thân làm quan ở kinh thành, vật lộn trong chốn quan trường, bên cạnh lại có thiếp thất xinh đẹp và cô con gái vừa mới sinh. Mọi thứ trong tổ trạch* chỉ là một ấn tượng yếu ớt trong ký ức, vừa rồi chỉ là sự xúc đ*ng t*nh cờ mà thôi.

Tổ trạch*: Nhà thờ tổ

Nàng dùng một tư thái ngoan ngoãn kết thúc cuộc trò chuyện này, bái biệt phụ thân.

Từ viện của phụ thân đi ra, bước vào viện đầy hương hoa ngọc lan cười, nàng đi dọc theo con suối uốn lượn được xây dựng tinh xảo, đến gần viện mình ở, tình cờ ngẩng đầu nhìn thấy vầng trăng tròn vành vạnh trên trời, không khỏi dừng bước.

Hôm nay nàng rất khó chịu, bởi vì đã đến kinh thành cả ngày nay, rồi đủ mọi chuyện ở biệt viện lại càng khiến nỗi khó chịu này tăng lên.

Viện này thật mới mẻ khéo léo, lại đẹp đẽ thanh tú, không câu nệ vào kiểu tọa bắc triều nam* vuông vắn, mà là một tiểu viên* thực sự giúp nuôi dưỡng tâm hồn, rèn luyện tính cách, hoàn toàn không cổ kính cũ kỹ như tổ trạch ở Lạc Dương. Nếu mẫu thân thấy, nhất định cũng sẽ thích nhỉ.

Tọa bắc triều nam*: Nhà quay về hướng Nam, theo phong thủy là hướng tốt

Tiểu viên*: Vườn nhỏ

Nhưng người ở đây lại là vị di nương trẻ trung xinh đẹp kia, nàng ta cùng phụ thân cử án tề mi*, song túc song tê*, còn mẫu thân thì sao?

Cử án tề mi*: Vợ chồng hòa thuận, tôn trọng nhau

Song túc song tê*: Vợ chồng quấn quýt bên nhau như đôi chim

Ngày qua ngày, ở Lạc Dương chăm sóc phụng dưỡng người lớn tuổi, chăm sóc con cái, làm hiền thê lương mẫu*, chỉ dịp lễ tết mới mong phụ thân về thăm một lần.

Hiền thê lương mẫu*: Vợ hiền mẹ tốt

Trình Cẩn Tri biết rất rõ, sau này mình cũng sẽ có số phận như vậy, thậm chí nàng còn kém xa mẫu thân.

Ít nhất phụ thân là cam tâm tình nguyện cưới mẫu thân, cũng kính trọng mẫu thân, khi cưới vị di nương ở kinh thành này, cũng từng viết thư báo cho mẫu thân. Còn nàng và vị biểu ca Tần Gián của phủ Ích Dương Hầu thì sao?

Nàng chẳng qua là người nhà mà cô mẫu cố ý gán ghép cho kế tử. Nàng sớm đã biết, vị biểu ca kia rất không thích nàng.

Năm mười bốn tuổi hai người đã định hôn ước, nhưng bốn năm qua, hắn chưa từng đến Trình gia dù chỉ một lần, hoặc là học nghiệp bận rộn, công vụ bận rộn, hoặc là thỉnh thoảng cảm mạo, tóm lại, đủ mọi lý do, thậm chí ngày thành hôn cũng trì hoãn hết lần này đến lần khác, mà Trình gia không dám oán thán, bởi vì cuộc hôn nhân này Trình gia cầu còn không được.

Mãi đến bây giờ, ngày nhập môn mới được định vào năm nay.

Nhưng ba tháng trước, Diêu Vọng Nam, người khuê mật đến kinh thành thăm người thân của nàng, vội vàng nói với nàng rằng Tần Gián này không thể gả.

Hắn sớm đã nuôi ngoại thất*, bị gia đình phát hiện, buộc hắn phải đưa ngoại thất đi, hắn lại nói muốn hủy hôn để cưới ngoại thất làm vợ.

Ngoại thất*: Vợ lẽ bên ngoài

Cô mẫu và cô phụ đã hết cách, cuối cùng phải mời Tần gia tổ phụ, Ích Dương lão Hầu gia mới chế ngự được hắn, để hôn sự này tiếp tục.

Còn về vị ngoại thất kia, dường như vẫn được hắn nuôi ở bên ngoài.

Chuyện này là do Diêu Vọng Nam lén lút nói với nàng, bên cô mẫu  thì không hé răng nửa lời, giấu Trình gia rất chặt. Trình gia dù biết, nhưng cũng giả vờ không biết, để tránh bị khó xử.

Điều nàng phải làm, chính là giả vờ làm ngơ nuốt xuống tất cả, phong phong quang quang gả vào Tần gia, trở thành một thê tử tốt của Tần Gián, nhi tức* tốt của phủ Hầu tước.

Nhi tức*: Con dâu

“Cô nương, sao cô lại đứng đây một mình? Ngày mai phải dậy sớm, mau về nghỉ ngơi sớm đi?” Tịch Lộ đi đến, mang áo choàng cho nàng.

Trình Cẩn Tri không hề động đậy, Tịch Lộ định khuyên thêm, lời vừa thốt ra, Trình Cẩn Tri đã quấn áo choàng, không nói một lời quay về phòng.


Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Story Chương 1: Vào kinh
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...