Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 17: Mong thê thiếp hòa thuận


Thẩm Di Thanh ngạc nhiên: “Tốt vậy sao? Xinh đẹp, lại còn hiền thục tính tình tốt? Ngươi diễm phúc lớn nhỉ, Tú Trúc đẹp, cưới chính thất cũng đẹp, sau này phải bồi bổ cơ thể thật tốt, đừng để hao tổn quá mức đấy.”


“Ít trêu chọc ta đi.” Tần Gián ngăn hắn ta lại “Nói chuyện chính sự, nữ nhi của nhị thúc ta, đang nói chuyện hôn sự với đường điệt của Vương Thiện. Nhị thẩm ta mỗi ngày đều vui vẻ hớn hở, tự tin hơn.”


“Ồ, đến mức đó sao? Nữ nhi nhà các ngươi còn sợ không tìm được người tốt à?” Thẩm Di Thanh nói.


Tần Gián nghiêm túc nói: “Điều này chứng tỏ, trong triều đã có người có kỳ vọng như vậy rồi, ví dụ như nhị thẩm ta, một nhà họ Vương vẫn chưa đủ để bà ấy vui mừng đến thế, bà ấy đang đánh cược vào tương lai.”


Sắc mặt Thẩm Di Thanh cũng trở nên nghiêm trọng, nếu ngay cả gia đình như phủ Ích Dương Hầu cũng bắt đầu muốn đặt cược vào nhà họ Vương, thì đằng sau đó chắc chắn sẽ có nhiều người noi gương, như vậy có thể đi trước người khác một bước.


Khi thế lực nahf họ Vương ngày càng hưng thịnh, Hoàng thượng vốn dĩ có thể đã động niệm sẽ càng rung động hơn, đến lúc đó sẽ xuất hiện phe ủng hộ Thái tử và phe ủng hộ Cửu hoàng tử, tranh giành ngươi sống ta chết.


“Chúng ta có lẽ phải khẩn trương hơn, nếu thật sự đến mức không thể cứu vãn, tất yếu sẽ dẫn đến hỗn loạn trong triều.” Tần Gián nói.


Thẩm Di Thanh gật đầu, nhấp một ngụm trà rồi nhìn hắn: “Vậy cái kế hoạch lớn để có con nối dõi của ngươi có phải dời lại sau không? Ngày nào cũng sớm về hưởng thụ tân hôn yến nhĩ, việc gì cũng là chúng ta làm hết.”


Tần Gián hừ lạnh: “Trước đây không phải ta làm nhiều rồi sao? Ta mới nghỉ được mấy ngày ngươi đã lải nhải rồi, bộ ngươi là người làm công của nhà ngươi à?”


“Được được được, ngươi về nghỉ ngơi đi, ta đứng mũi chịu sào, nhưng mong ngươi thật sự về nghỉ ngơi đó.”


Tần Gián đá hắn ta một cước dưới bàn.


Thẩm Di Thanh vẫn cười ở đó.


Tần Gián theo bản năng quay đầu nhìn về phía hoa viên Triệu gia, tìm một lúc, người quá đông, cây cối quá nhiều, không nhìn thấy bóng dáng Trình Cẩn Tri.


Thực ra nếu thật sự phải nói với nàng chuyện của Tú Trúc, hắn cũng có chút day dứt, nhưng với Tú Trúc thì day dứt nhiều hơn. May mà Cẩn Tri ôn hòa hiền thục, Tú Trúc ngây thơ vô tư, hai người hẳn sẽ không xảy ra chuyện thê thiếp tranh giành ghen tuông.


Khi mặt trời ngả về tây, Tần Gián đến cổng hoa viên Triệu gia, Trình Cẩn Tri và Diêu Vọng Nam lại từ phía đông của con phố đi tới.



Tần Gián hỏi: “Sao lại từ bên đó đến?”


Trình Cẩn Tri đáp: “Diêu cô nương nói đi tửu lầu, chúng ta liền cùng nhau đi.”


Diêu Vọng Nam nhìn Tần Gián: “Tần công tử, trả lại nguyên vẹn nhé.”


Tần Gián cười nói: “Cô nương có thể đến thăm Cẩn Tri, nàng ấy rất vui mừng.”


Sắp sửa lên xe ngựa, Trình Cẩn Tri kéo Diêu Vọng Nam: “Lần sau không biết bao giờ mới gặp lại, nếu ngươi ở kinh thành, cứ đến tìm ta.”


“Được thôi, chỉ sợ lần sau bụng ngươi đã lớn rồi.” Diêu Vọng Nam nói rồi tạm biệt nàng, lên xe ngựa nhà mình.


Xe ngựa dần xa, chạy về phía ánh hoàng hôn phía Tây. Trình Cẩn Tri đứng tại chỗ nhìn nhìn xa xăm, không khỏi buồn bã trong lòng, chỉ cảm thấy một ngày trôi qua thật ngắn, nàng lại phải về Hầu phủ rồi.


Khi lên xe, nàng bảo Tịch Lộ đưa chậu hoa cho mình, đặt vào trong xe ngựa.


Đó là một cây hoa mẫu đơn màu đỏ, Tần Gián thấy, hỏi: “Chỉ mua cây này thôi sao?”


“Vâng, gọi là Yên Chi Hồng.”


“Nghe nói hoa viên Triệu gia năm ngoái đã trồng ra một loại mới, tên là Hoàng Kim Đài, cánh hoa màu vàng, nhưng có viền vàng óng, đặc biệt đẹp, có thấy không?” Tần Gián hỏi.


Trình Cẩn Tri gật đầu: “Thấy rồi, quả thật rất đẹp, Diêu cô nương đã mua rồi. Chỉ là ta vốn dĩ chỉ muốn mua một cây thôi, không nghĩ mua nhiều như vậy, lại mua Yên Chi Hồng trước rồi, nên không đổi sang Hoàng Kim Đài nữa.”


“Vì sao đã mua Yên Chi Hồng rồi thì không mua Hoàng Kim Đài nữa?”


Trình Cẩn Tri mỉm cười: “Không biết vì sao, chỉ là lúc đó đột nhiên nghĩ, đã nói mua Yên Chi Hồng, nhìn thấy hoa khác lại bỏ nó xuống, nó sẽ buồn mất.”


Tần Gián nhìn dung nhan nàng còn kiều diễm hơn hoa mà cười: “Nàng yêu quý nó như vậy, có lẽ nàng chính là Mẫu Đơn tiên tử từ trên trời xuống.”


Hắn nói rồi nâng tay nhẹ nhàng v**t v* mặt nàng, trong mắt hiện rõ vẻ mê luyến.



Trình Cẩn Tri cũng biết, mình có một dung nhan đẹp.


Giống như hoa mẫu đơn này, Yên Chi Hồng, Hoàng Kim Đài giữa vạn hoa, chúng đều đẹp hơn một chút, tự nhiên được lòng người.


Nhưng hoa sẽ tàn phai mà, mẫu đơn sau tháng năm, ai còn muốn xem?


Năm sau có lẽ lại xuất hiện loại Dương Liễu Lục, Thanh Liên Tử ), Hoàng Kim Đài cũng không còn mới mẻ nữa.


Trở về Hầu phủ, Tần Gián đến thư phòng, Trình Cẩn Tri trước tiên đi gặp Tần phu nhân, Tần phu nhân chỉ tiện miệng hỏi nàng hôm nay chơi bên ngoài thế nào, nàng đổi Diêu Nhược Nam thành Tần Gián để trả lời, Tần phu nhân liền không nói gì nữa, chỉ chậm rãi nói: “Hắn lúc này đối tốt với con, đây là điều con phải nắm bắt thật tốt. Hắn có từng nhắc đến tài sản với con không?”


“Tài sản gì ạ?” Trình Cẩn Tri hỏi.


“Vậy là chưa có rồi.” Tần phu nhân nói: “Mẫu thân hắn là Trưởng công chúa, của hồi môn lúc đó, nghe nói vàng thôi đã có một rương. Sau này Trưởng công chúa qua đời, những của hồi môn này hoàng gia không thu giữ, để lại cho hắn, bảo tổ phụ con bảo quản.


“Năm hắn đỗ trạng nguyên, tổ phụ hắn trước mặt mọi người đã đưa chìa khóa kho cho hắn, bên trong có bao nhiêu đồ, bao nhiêu tiền, người khác đều không biết.


“Đến sau này bổng lộc, ban thưởng trong cung của hắn, tất cả đều do hắn tự mình giữ. Ta là kế mẫu, ta chưa từng nghĩ đến đồ của hắn, ngay cả hỏi han cũng chưa từng, sính lễ khi hắn thành hôn cũng là do tổ phụ con đích thân sắp xếp, phần lớn vẫn là từ tiền chung mà ra, không động đến của hắn nhiều. Tổ phụ con thiên vị đứa trẻ này lắm.”


“Chuyện này vốn không liên quan đến ta, bây giờ ta chỉ nhắc một chút, để con biết. Hắn đã không nói, có thể thấy trong chuyện này vẫn có mưu lược, con hãy ghi nhớ, sau này có cơ hội nhất định phải tìm hiểu, nếu có thể giữ một ít trong tay mình là tốt nhất.”


Trình Cẩn Tri hiểu ra, ý của Tần phu nhân thực ra là nhân lúc tân hôn, Tần Gián đối xử tốt với nàng, chi bằng nhân cơ hội này kiếm một ít tiền.


Nàng thực ra có suy nghĩ giống cô mẫu, đều biết sự trẻ trung xinh đẹp và sự tươi mới của nữ nhân chỉ trong một thời gian ngắn. Tương lai bị ghét bỏ, người mà hắn thật sự thích lại vào cửa, không tránh khỏi bị người khác chiếm lấy trước.


Chỉ là… điều mà cô mẫu nhắc nhở, nàng lại không làm được.


Nàng chán ghét đến tận xương tủy những chuyện như vậy, một chút cũng không muốn lại thổi gió bên gối hay tốn công sức dựa vào sự mê luyến nhất thời của nam nhân để kiểm soát hắn. Việc đối phó hàng ngày đã khiến nàng kiệt sức.


Nhưng lúc này nàng ngoan ngoãn đáp: “Được, con sẽ ghi nhớ, nếu có cơ hội sẽ xem thái độ của hắn.”


Tần phu nhân gật đầu: “Con là chính thất, nhưng cũng phải tỉ mỉ mưu tính. Giống như mẫu thân con, nếu ta là bà ấy, ta lúc đó sẽ tự mình chọn người đi theo bên cạnh phụ thân con, không thể để ông ấy ở kinh thành làm bậy. Quả nhiên, lại kiếm được một người ghê gớm vào cửa.



“Những người nữ nhân từ chốn phong trần này không có ai chưa từng gặp, tâm cơ nặng nhất, ta lại sợ bổng lộc của phụ thân con hai năm nay toàn bộ đều rơi vào tay nàng ta. Nàng ta đã nắm được trong tay, muốn nhả ra thì khó lắm.”


Lời dạy bảo của cô mẫu Trình Cẩn Tri không thích nghe, nhưng lại không thể không thừa nhận, cuộc sống của cô mẫu quả thật tốt hơn mẫu thân mình một chút.


Cô mẫu cũng lấy chồng có địa vị cao, lại là kế thê, nhưng bao nhiêu năm nay, lại chỉ để cô phụ nạp một Đào di nương, lại còn là do tự mình chọn lựa; còn mẫu thân mình thì sao, trong nhà có hai di nương, một người lại từ khi còn trẻ đã không phục sự quản lý của mẫu thân, bây giờ ở kinh thành lại có một người, quả thật là thông minh, sắc sảo, e rằng đến nhà cũ ở Lạc Dương cũng sẽ không an phận.


Đây chính là nỗi đau của nàng, nàng vừa không thể làm được như mẫu thân mình, ôn thuận, mọi việc lấy trượng phu làm đầu cam tâm tình nguyện giúp ông ấy chăm sóc tốt hậu trạch; lại không thể làm được như cô mẫu, có dũng khí, có mưu trí, từng bước tính toán, để mọi việc theo ý mình.


Thế là nàng tự mình đi vào ngõ cụt, nàng không nhìn thấy đường, không thể nhận rõ phương hướng, chỉ có thể như một xác chết biết đi cô độc bước đi trong màn đêm, người khác đẩy nàng đến đâu thì đến đó.


Trở về phòng, một mình ngồi bên cửa sổ, lại viết một bài sổ tay, biên soạn một câu chuyện mẫu đơn tiên tử cho Minh Nguyệt quân.


Mẫu Đơn tiên tử ở Diêu Trì nhớ thế gian đã lâu, thế là một ngày nọ nhân lúc Vương Mẫu ngủ gật, liều mình xúc phạm thiên điều lén trốn xuống trần gian. Trước tiên hóa thành một thiếu nữ xinh đẹp chỉ muốn tìm được lương nhân, lại hóa thành một thư sinh thi đậu cao, hết lòng, tận tâm, sau đó là một đại phu hành y cứu thế, trải qua nhiều lần khó khăn, cuối cùng đều không thỏa ước nguyện.


Mẫu Đơn tiên tử thất vọng, muốn quay về, nhưng lại sợ Vương Mẫu trách tội, đành phải trốn đến Nguyệt cung làm một đóa hoa mẫu đơn vô ưu vô lo.


Cuối cùng nàng viết, kiếm cho người một người bạn, người có vui mừng không?


Viết xong trời đã tối, đột nhiên cảm thấy bụng dưới đau nhói, nhìn vào bên trong, hóa ra là nguyệt sự.


Không có thai, cũng không biết trong lòng là thất vọng, hay là may mắn.


Khi Tần Gián đến vào buổi tối, liền thấy nàng đã sớm lên giường.


Hắn đi qua hỏi nàng: “Sao lại sớm thế?”


Trình Cẩn Tri khẽ báo: “Đến nguyệt sự, hơi khó chịu một chút. Biểu ca có muốn… về phòng nghỉ ngơi không?”


“Đến nguyệt sự, ta ở bên cạnh sẽ làm phiền sao?” Hắn hỏi.


“Cũng không có, chỉ là…”



Nàng không nói ra, nhưng hắn từ mắt nàng đã nhìn ra ý của nàng: Chỉ là không tiện cho chuyện phòng the.


Hắn không khỏi nói: “Ta cũng không cổ hủ đến thế, cho rằng đến nguyệt sự là không sạch sẽ; cũng không h*m m**n sắc dục đến mức một ngày cũng không nhịn được, ta cứ ở đây.” Nói xong làm dịu giọng điệu: “Vừa hay nàng không thoải mái, ta ở bên cạnh bầu bạn với nàng.”


Trình Cẩn Tri gật đầu.


“Ta đi lấy một cuốn sách đọc.” Hắn nói rồi lại không đến giá sách của mình bên phải, mà đến giá sách của nàng trong gian giữa, đang xem trên giá sách, vừa quay đầu, liền nhìn thấy cuốn sổ nhỏ trên bàn sách.


Bìa là giấy trắng thông thường, không có một chữ nào. Trang được đóng gáy bằng chỉ, dùng loại chỉ thô chuyên để khâu đế giày. Rất rõ ràng, đây là cuốn sổ tự cắt giấy đóng gáy.


Lần trước tuy chỉ thoáng qua, nhưng hắn rất chắc chắn thứ nàng hốt hoảng cất đi chính là cuốn sổ này. Nàng nói là thư viết cho ca ca nàng, nhưng sẽ không có ai viết thư vào một cuốn sổ đã được đóng gáy.


Hắn rất muốn xem bên trong viết gì.


Nhưng nghĩ cũng biết, nàng không muốn cho hắn xem, nếu không lần trước cũng sẽ không cất nhanh như vậy.


Cuối cùng cũng không lật ra xem, hắn tùy ý chọn hai cuốn sách trên giá sách, ngồi cạnh nàng trên giường đọc.


“Sách trên giá sách của nàng quả nhiên toàn là tạp thư.” Hắn nhận xét. Cuốn này trong tay hắn lại là sách nói về những vụ án kỳ lạ ở các nơi, còn một cuốn là truyện cười.


Trình Cẩn Tri nói: “Ta lại không cần thi Tiến sĩ, đương nhiên đọc tạp thư.”


Tần Gián mỉm cười: “Có lý. Cuốn sách này không tệ, lát nữa ta sẽ giới thiệu cho Văn Trạm, hắn ở Kinh Triệu phủ, thường xuyên phải tiếp xúc với các loại vụ án, cho hắn xem rất phù hợp.”


“Vậy chàng đừng nói là của ta.”


“Tại sao?”


“Sợ người ta nghĩ ta không làm việc nghiêm túc.”


Tần Gián không nhịn được cười: “Không sao, hắn cũng không làm việc nghiêm túc đâu, ta dù có giới thiệu cho hắn hắn cũng sẽ không xem, hắn thích thư pháp và hội họa hơn.”


Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Story Chương 17: Mong thê thiếp hòa thuận
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...