Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Chương 16: Hiền huệ
Tần Gián đáp: “Nhị thẩm là người cố chấp, bảo thủ, nàng không cần để ý đến bà ấy, dù sao nàng cũng không phải nhi tức của bà ấy.”
Trình Cẩn Tri an lòng, sau đó nói: “Nhưng bà ấy nói như vậy trước mặt mẫu thân, mẫu thân bị bà ấy ảnh hưởng, không cho ta qua lại với Diêu cô nương nữa. Đúng lúc hôm nay chúng ta đã hẹn đại ngày mốt đi hoa viên Triệu gia xem mẫu đơn. Lần tới nàng ấy đến Kinh thành không biết là khi nào, ta lại đã hứa hẹn đủ điều…”.
Tần Gián lúc này hiểu ra, nàng đại khái là từng bước tính toán, đang thăm dò hắn, muốn hắn giúp nàng.
Không khỏi cười, hắn đáp: “Vậy thì có gì đâu, ta đưa nàng đi, nàng cứ nói là đi xem mẫu đơn cùng ta là được rồi. Đến đó các nàng cứ chơi đi, lát nữa ta sẽ đến đón nàng về.”
Trình Cẩn Tri quả thật có kỳ vọng như vậy, nhưng thực sự nghe hắn đồng ý dễ dàng như vậy, không khỏi kinh hỷ, có chút không dám tin: “Thật sao?”
“Tất nhiên là thật rồi, ta chỉ cần dời ngày nghỉ sang ngày mốt là được. Nhưng ta phải xem cô nương Diêu gia kia có phải là cô nương thật không, đừng là tình lang là được.” Hắn cười nói.
Rất rõ ràng hắn đang đùa, Trình Cẩn Tri làm bộ giận dỗi nói: “Nói gì vậy, nói bậy bạ!”
Tần Gián cười.
Hắn nghiêm túc kéo tay nàng: “Cẩn Tri, nàng và ta vốn là phu thê, cùng chung hoạn nạn, chia sẻ vui buồn, không có gì là không thể nói, sau này có chuyện gì, đều có thể cùng ta thương lượng.”
Trình Cẩn Tri nhìn hắn, không biết lời hắn nói có mấy phần thật giả, là nhất thời hứng thú, hay hắn thật sự nghĩ như vậy. Nhưng nàng nghĩ nàng không nên tin là thật, hiện tại là hắn, người lật mặt lúc đó cũng là hắn.
Nàng dịu dàng gật đầu: “Được.”
Tần Gián khẽ hôn khóe môi nàng.
Hắn nói được làm được, mấy ngày sau quả nhiên đã điều chỉnh ngày nghỉ, cùng Trình Cẩn Tri ra ngoài.
Hắn rửa mặt chải tóc nhanh, trước tiên đến viện chờ, một lúc lâu sau Trình Cẩn Tri mới từ phía sau bước ra, hướng về hắn nói: “Ta xong rồi!”
Tần Gián quay đầu lại, liền nhìn thấy nàng mặc một bộ áo khoác lửng và váy dài tay áo hẹp nhẹ nhàng, áo khoác lửng màu xanh ngọc nhạt, váy trắng, kiểu tóc phân tiêu linh hoạt, không như trước đây cài đầy trâm phượng lộng lẫy hoa mỹ, mà là cài một chiếc trâm cài tóc có ngọc bích và ngọc trai khảm vào, điểm xuyết vài chiếc trâm nhỏ bằng ngọc trai rải rác, cộng thêm vẻ nhanh nhẹn vui vẻ rõ ràng hơn thường ngày, liền cảm thấy vô cùng xúc động lòng người, dường như có gì đó chạm vào ngực hắn, khiến hắn ngừng thở một nhịp.
Hắn giữ bình tĩnh, nhưng đã lộ ra nụ cười nhẹ, hướng về nàng nói: “Đi thôi.”
Trình Cẩn Tri đến bên cạnh hắn, cùng hắn ra ngoài.
Đi cùng Tần Gián ra ngoài, nàng cũng đã nói với cô mẫu, cô mẫu rất vui, cho rằng điều này chứng tỏ nàng đã lôi kéo được lòng phu quân.
Hai người đến hoa viên Triệu gia , Diêu Vọng Nam đến sớm hơn nàng, đang chờ ở cổng.
Nhưng khi nàng ấy nhìn thấy Tần Gián đứng phía sau Trình Cẩn Tri, liền có chút nghi ngờ không hiểu.
Trình Cẩn Tri khẽ giải thích: “Chàng ấy chỉ đưa ta đến thôi, lát nữa vẫn là chúng ta vào trong dạo.”
Sau đó lại lập tức hướng về Tần Gián nói: “Đây chính là cô nương Diêu gia mà ta đã nói.” Rồi nhìn về phía Diêu Vọng Nam: “Đây là biểu ca của ta.”
Diêu Vọng Nam cười: “Cái gì mà biểu ca, không phải phu quân sao?”
Trình Cẩn Tri và Tần Gián đều khẽ cười, Diêu Vọng Nam triều Tần Gián hành lễ: “Xin chào Tần công tử, đã nghe danh công tử từ lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên dung mạo phi phàm, khiến người kính trọng.”
Tần Gián trước đây nghe nói thê tử mình và cô nương Diêu gia thân thiết, còn có chút lạ lùng, hôm nay tận mắt thấy Diêu cô nương này, thì càng tò mò hơn.
Rất rõ ràng Diêu cô nương này thật sự là một nhân vật, rõ ràng là nữ tử, vậy mà dám thẳng thắn khen ngợi một nam tử trẻ tuổi như vậy, hơn nữa nàng ta lại không kiêu ngạo không tự ti, không thẹn thùng, không e dè, khen ngợi với khí thế mạnh mẽ.
Hắn tò mò là, thê tử hắn và Diêu cô nương này quá khác nhau, rõ ràng là người của hai thế giới, nhưng họ lại là khuê mật.
Tần Gián hướng về nàng chắp tay đáp lễ nói: “Các nàng cứ thoải mái đi dạo đi, khi mặt trời lặn ta sẽ đến đón Cẩn Tri.”
Diêu Vọng Nam nhìn Trình Cẩn Tri một cái, hướng về Tần Gián nói: “Đa tạ công tử.”
Tần Gián rời đi, Diêu Vọng Nam và Trình Cẩn Tri hai người nắm tay nhau nhanh nhẹn đi nhanh vào vườn, Diêu Vọng Nam quay đầu nhìn xe ngựa của Tần Gián đã đi xa, liền hướng về Trình Cẩn Tri nói: “Cái người họ Tần kia trông như vậy à, tuy không tử tế nhưng đúng là đẹp trai thật.”
“Đúng vậy, nếu không thì đâu có khinh thường nhà ta.” Trình Cẩn Tri nói.
“Thế nào rồi? Ngươi ở nhà họ?”
Trình Cẩn Tri suy nghĩ một chút “Cũng tạm, bà bà là cô mẫu ta, tiểu thúc cô tử* đều là biểu thân, còn về hắn… thực ra cũng đối xử với ta khá tốt, suy nghĩ kỹ lại, thật sự đến đây rồi, lại tốt hơn ta tưởng tượng trước đây.”
**Tiểu thúc, cô tử: em trai chồng, em gái chồng
“Nhưng ngươi không vui?” Diêu Vọng Nam hỏi.
Trình Cẩn Tri nhìn xa xăm về phía trước, một lát sau nói: “Dù sao cũng không phải cuộc sống mình mong muốn, mỗi ngày chỉ làm theo ý cô mẫu, hầu hạ cô mẫu, lấy lòng phu quân, từ từ biến mình từ Trình Cẩn Tri thành tức phụ của Tần gia. Trước đây sợ mang thai, sợ đột nhiên phải làm mẫu thân, giờ lại bắt đầu mong đợi rồi, luôn cảm thấy… như vậy cuộc sống ít nhiều sẽ thay đổi đi một chút.”
Diêu Vọng Nam nhìn nàng, nhưng lại không nói nên lời.
Trình Cẩn Tri biết về cuộc đời nàng, Diêu Vọng Nam cũng không biết nói gì, vừa không thể an ủi, lại không thể đưa ra mưu kế, liền hỏi: “Còn ngươi thì sao? Thế nào rồi?”
Diêu Vọng Nam cũng thở dài một tiếng, thất vọng nói: “Vẫn vậy thôi, không dám gặp mẫu thân ta, ngày nào cũng lải nhải chuyện hôn sự; đi làm ăn với phụ thân ta thì sao, gặp một người họ lại hỏi thăm, đây là nữ nhi nhà ngươi? Sao lại theo ra ngoài? Ồ, nàng ấy biết xem hàng thu tiền à, nhưng nữ nhi vẫn nên xuất giá sớm thì tốt hơn…
“Nhà chúng ta làm mực có bí quyết, lần trước phụ thân ta chuẩn bị dạy ta, vậy mà bị tam thúc công* ta chạy đến khuyên, cùng phụ thân ta uống rượu cả nửa đêm, nói nữ nhi rốt cuộc cũng là người nhà người khác, không thể mạo hiểm như vậy, còn hiến kế cho phụ thân ta thử nạp thêm hai thiếp, hoặc là nhận nuôi con trai của ngũ thúc ta, rốt cuộc là khiến phụ thân ta do dự rồi.
Tam thúc công*: em trai thứ ba của ông nội
“Cẩn Tri, ta không hiểu, trong mắt họ, nữ nhi ruột của mình cũng không bằng đứa nhi tử không cùng huyết thống bên ngoài!”
Trình Cẩn Tri nói: “Chỉ trách trời sinh ra con người, muốn sinh tâm trí ngũ cảm của nữ tử giống như nam tử, nhưng lại sinh ra sức lực của nữ tử không bằng nam tử. Mà cái thế đạo này, lại dựa vào sức lực để kiếm sống, dựa vào sức lực để đánh trận, mọi thứ liền do nam tử định đoạt, nữ tử ở vị trí thấp, lại không phải súc sinh thiếu thốn tình cảm và trí tuệ, đành chỉ có thể đau khổ.”
Diêu Vọng Nam suy nghĩ một chút, nói: “Ý ngươi là nữ tử hoặc là mạnh hơn nữa, mạnh hơn cả nam tử; hoặc là yếu hơn nữa, không nghĩ nhiều như vậy, cam tâm làm kẻ phụ thuộc, như vậy sẽ dễ ngươiu hơn sao?”
Nói xong nàng ấy nói: “Vậy thì ta sẽ mạnh hơn nữa đi, chỉ cần ta mạnh hơn hai đứa đệ đệ vô dụng của ta, phụ thân ta liền còn cần ta giúp đỡ, ta biết ông ấy không tin được người khác, hơn nữa ở cái tuổi đó của ông ấy, còn muốn sinh con nữa, nghĩ chuyện viển vông!”
Trình Cẩn Tri nhịn không được cười, sau đó nói: “Vậy thì ta không bằng ngươi, ta hình như chỉ có thể yếu hơn, tự mình ít suy nghĩ, có chuyện gì thì làm chuyện đó, như vậy là tốt rồi.”
Nàng đứng trước một cây mẫu đơn màu hồng: “Như đóa mẫu đơn này, sinh ra là để người khác ngắm nhìn, nếu nó nói ta không muốn bị người khác ngắm nhìn, ta muốn lớn thành cây đại thụ cao ngút trời, kết ra quả lớn, đó chính là không biết sống chết.”
Nói đi nói lại, chính là nam nhân có thể có vạn ngàn con đường, nữ nhân chỉ có thể chọn một con đường, hơn nữa con đường này còn do người khác sắp đặt.
Diêu Vọng Nam nói: “Ta nên gọi là ‘Nhược Nam’, chứ không phải ‘Vọng Nam’. Nếu ta là nam nhân, sẽ không có ai bên cạnh làm phiền ta nữa, không chừng bây giờ ta đã thành thiếu đông gia*lừng lẫy của Diêu gia, rồi ta sẽ cưới ngươi, gia nghiệp thành công, phu thê ân ái, tốt đẹp biết bao nhiêu chuyện chứ.”
Thiếu đông gia: Cậu chủ nhỏ
Trình Cẩn Tri cười nói: “Nếu ngươi là nam nhân, ta mới không muốn gả cho ngươi.”
“Tại sao?” Diêu Vọng Nam không hiểu.
Trình Cẩn Tri đáp: “Nếu ngươi là nam nhân, nhà người thiếp thất thông phòng không biết có bao nhiêu, ta dù sao cũng phải xuất giá, đương nhiên càng nguyện ý gả cho nhà quan chức, làm quan có ngôn quan giám sát, luôn phải chú ý danh tiếng, phải chú ý môn phong, sẽ không nạp nhiều di nương vào cửa, nhiều nhất là hai ba người; còn nhà buôn các ngươi thì khác, như ngươi đây, chắc chắn là đặt tình cảm khắp nơi, mỗi thành đều có một nhà, người tình nhiều không kể xiết, ta chỉ có thể ở nhà làm oán phụ, nuôi con.”
Diêu Vọng Nam không phục, phủ nhận: “Sao lại thế được, ta chắc chắn sẽ không, ta chỉ cưới một mình ngươi thôi, tuyệt đối không nạp thiếp, cũng không thu phòng*.”
Thu phòng*: nạp thị thiếp
“Sẽ không đâu, đây là lời ngươi nói khi còn là nữ nhân, nếu ngươi là nam nhân, sinh ra đã là nam nhân, ngươi sẽ chỉ cảm thấy ngươi là người thưởng hoa, cả vườn mẫu đơn này ngươi muốn ngắm thì ngắm, muốn mua thì mua, ngươi mua đóa màu hồng kia, tuyệt đối sẽ không vì sợ đóa màu hồng không vui mà không mua đóa màu vàng.”
Diêu Vọng Nam bất đắc dĩ nói: “Đáng lẽ nên để ngươi đi làm ăn, ngươi sao mà nói nhiều thế, ta nói không lại ngươi.”
Trình Cẩn Tri ngây thơ nói: “Ta nói là sự thật mà.”
Diêu Vọng Nam bắt đầu đau đầu: “Ta quả thật định mua vài cây mẫu đơn về, vậy ngươi nói hôm nay ta rốt cuộc nên mua mấy cây đây?”
Trình Cẩn Tri nói: “Ngươi muốn mua mấy cây thì mua mấy cây, chúng nó đâu có suy nghĩ, tình cảm.”
Dù có, với tư cách là con người, họ cũng không cần để tâm.
Hai người đi dọc bờ sông, Diêu Vọng Nam hỏi: “Hắn có nói với ngươi chuyện ngoại thất kia không?”
Trình Cẩn Tri lắc đầu: “Chưa từng nhắc đến, nhưng trước đây hắn từng ngủ bên ngoài, chắc hẳn là đến chỗ đó rồi.”
“Chưa nhắc đến à…”
“Thế nào cũng sẽ vào cửa thôi, ta nghĩ đợi ta có thai, ta sẽ chủ động nói rõ, thay hắn đón người vào, như vậy còn có thể có được tiếng thơm hiền lành.”
Diêu Vọng Nam ôm lấy cánh tay nàng, giọng căm hận nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ tìm người đi đập phá nhà của cái ngoại thất đó!”
Trình Cẩn Tri lắc đầu: “Liên quan gì đến ngoại thất đó, có bản lĩnh thì ngươi đập đầu phu quân ngươi đi.”
…
Quán trà Kim Lộ cách hoa viên Triệu gia không xa, Thẩm Di Thanh đi lên lầu hai, thấy Tần Gián đang ngồi cạnh cửa sổ uống trà.
Hắn ta ngồi đối diện, nâng ấm trà trước mặt tự rót một chén trà, uống một ngụm trước, hỏi: “Hôm nay rảnh rỗi thế này, còn có thời gian hẹn ta uống trà.”
Tần Gián nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Ta còn có thể uống cả ngày với ngươi đó.”
Thẩm Di Thanh thấy hắn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đó chính là hoa viên Triệu gia, nghe nói bây giờ bày ra rất nhiều hoa mẫu đơn, liền hỏi: “Sao không tiện thể vào vườn dạo một lát?”
Tần Gián lắc đầu: “Phu nhân ta ở đó, nàng ấy có một người bạn đến kinh thành tìm nàng ấy đi dạo vườn, ta sẽ không làm phiền họ nữa.”
“Thì ra là đi cùng phu nhân à.” Thẩm Di Thanh cười tinh nghịch: “Phu nhân trước phu nhân sau, gần đây ngõ cũng không đi nữa rồi, vậy còn Tú Trúc thì sao? Khi nào thì đón nàng ấy vào cửa? Không phải quên rồi chứ?”
Tần Gián không khỏi sặc một ngụm trà, ho vài tiếng rồi đáp: “Không quên… cứ để sau này nói đi, kế mẫu ta đã ra mặt nói rồi, ít nhất phải đợi điệt nữ của bà ấy có thai.”
“Vậy điệt nữ của bà ấy thì sao? Tức là phu nhân huynh đó, nàng ấy không đồng ý thì sao?”
Thẩm Di Thanh biết, chủ mẫu Tần gia là một nhân vật lợi hại, quản lý Tần gia lão gia ngoan ngoãn vâng lời, chỉ dám nhận duy nhất một di nương, mà di nương đó lại là nha hoàn bên cạnh chủ mẫu Tần gia, cả nhà đều nằm trong sự kiểm soát của chủ mẫu Tần gia.
Còn về người điệt nữ này, cũng là người nhà họ Trình, không biết có lợi hại như cô mẫu hay không, hai nhân vật lợi hại, e rằng không phải người nam nhân bình thường nào cũng chịu nổi.
Tần Gián lắc đầu, chắc chắn nói: “Sẽ không đâu, nàng ấy và cô mẫu nàng ấy khác nhau, hiền huệ* đúng mực, tính tình rất tốt.”
Hiền huệ*: người nữ nhân có đức hạnh, hiền lành
Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Story
Chương 16: Hiền huệ
10.0/10 từ 12 lượt.
