Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 93: Trong Tù (3)

Kiều Mộ Đông và Hà Dụ bắt đầu chiến tranh lạnh.

Buổi trưa hôm sau, khi ăn cơm, hiếm khi thấy Kiều Mộ Đông không ngồi cạnh Hà Dụ. Anh bưng khay cơm của mình, ngồi vào bàn phía sau lưng Hà Dụ.

Bên cạnh Hà Dụ không có lấy một ai, tất cả mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quặc, như thể ai nấy đều mặc nhiên thừa nhận mối quan hệ đặc biệt giữa cậu và Kiều Mộ Đông, và lúc này thì mọi người đều cho rằng cậu đã bị Kiều Mộ Đông ruồng bỏ.

Hà Dụ cũng không vì việc Kiều Mộ Đông ngồi cách xa mà cảm thấy ngon miệng hơn, cậu vẫn không muốn ăn, hơn nữa hôm nay chẳng ai ép cậu phải ăn nữa.

Buổi chiều, trong khoảng thời gian tự do ngắn trước bữa tối, có hai, ba người đến gây sự với Hà Dụ, chỉ đơn giản là trêu chọc cậu bằng vài lời vô nghĩa. Cuộc sống của mọi người quá buồn tẻ và đơn điệu, họ cần một chút gì đó để giải khuây, và trong hoàn cảnh như vậy, Hà Dụ có vẻ khác biệt, dường như chỉ có thể trở thành gia vị trong cuộc sống của họ.

Có người khoác vai Hà Dụ, nhéo má cậu. Hà Dụ không nói gì. Kiều Mộ Đông lúc đó đang chơi bóng trên sân cũng không nói gì, thậm chí không quay đầu nhìn sang bên này.

Hà Dụ không lên tiếng, cũng không phản kháng, mấy người kia nói vài câu rồi cảm thấy chán, không chọc ghẹo nữa. Hà Dụ một mình đi đến một góc ngồi xuống, nhìn thấy Kiều Mộ Đông đang đi xin thuốc lá từ quản ngục, bỗng dưng trong lòng thấy ngứa ngáy khó chịu, rất muốn hút một điếu.

Chiến tranh lạnh này kéo dài ba, bốn ngày, thực ra Kiều Mộ Đông đã hết giận từ lâu, chỉ là anh vẫn không chủ động nói chuyện với Hà Dụ, đơn giản vì cảm thấy chuyện này chẳng có gì thú vị. Không muốn thì thôi, ai còn phải miễn cưỡng ai làm gì.

Lúc đó Kiều Mộ Đông cũng không ngờ rằng, nếu sau này không xảy ra những chuyện ngoài ý muốn kia, có lẽ hai người họ sẽ chỉ như những kẻ xa lạ lướt qua nhau.

Gần đây, trong khu giam số ba nơi Kiều Mộ Đông và Hà Dụ đang ở, có một phạm nhân mới đến, thường xuyên dù vô tình hay cố ý gây chuyện với Kiều Mộ Đông. Đàn ông khi nổi nóng, chỉ cần một ánh mắt sai lệch cũng có thể đánh nhau, huống gì là trong môi trường không có cách nào giải tỏa cơn bực tức, lại phải ngày ngày đối mặt, khó tránh khỏi va chạm.

Người kia cố tình kiếm chuyện với Kiều Mộ Đông, điều này Hà Dụ nhìn là biết. Thực ra, tính cách ngạo mạn của Kiều Mộ Đông cũng dễ khiến người khác khó chịu, ngay cả Hà Dụ đôi lúc cũng mong có ai đó dạy cho anh một bài học.

Tất nhiên là cả hai vẫn chưa thật sự đánh nhau, chỉ là liên tục xích mích, khiến Kiều Mộ Đông càng lúc càng cáu bẳn.

Trưa hôm đó, người kia cố tình hắt canh nóng lên tay Kiều Mộ Đông. Đang là mùa hè, nước canh nóng hổi, Kiều Mộ Đông lập tức bốc hỏa, đứng bật dậy. Cùng lúc đó, viên quản ngục huýt còi, vung dùi cui, chạy vội tới và quát lớn: “Ngồi xuống!”

Kiều Mộ Đông cố nén giận, giơ tay nói: “Báo cáo! Có người hắt canh nóng vào tôi.”

Quản ngục tiến lại gần nhìn, tay anh bị bỏng đỏ lên, nhưng vì da anh vốn đã đen, nên nhìn qua cũng không thấy nghiêm trọng lắm. Thế là quản ngục bảo người kia xin lỗi Kiều Mộ Đông, rồi nói: “Không ai được gây chuyện! Muốn gây chuyện thì khỏi ăn cơm!”

Kiều Mộ Đông vừa chửi thề vừa lau sạch tay, rồi ngồi xuống tiếp tục ăn. Hà Dụ xem xong màn kịch cũng quay đầu lại ăn phần của mình.

Sau bữa ăn, đến lúc rửa chén. Kiều Mộ Đông ném khay cơm vào bồn rửa một cái “xoảng”, rồi lấy nước xối đại.

Do bên nhà xưởng thiếu người, gần đây nhóm rửa bát bị điều bớt hai người sang đó, từ bốn người chỉ còn lại hai. Việc rửa bát không chỉ đơn giản là tráng nước, phải dùng nước rửa chén rửa sạch, lau khô rồi cho vào tủ khử trùng. Hà Dụ từng báo với quản ngục là hai người làm không xuể, quản ngục nói: “Vậy thì rửa cả buổi chiều đi, rửa xong là xong, khỏi phải đi làm ở xưởng.”

Còn về phần Kiều Mộ Đông, khi quản ngục nói đến chuyện này, anh ta chủ động tỏ ý muốn ở lại rửa bát, nên cũng không ai ép buộc gì thêm. Trong trại giam thi thoảng vẫn có những người có quan hệ, nhưng cũng phân cấp độ, tùy xem là ai đứng sau mà đãi ngộ khác nhau. Kiều Mộ Đông thuộc dạng có cấp bậc khá cao.

Lúc ấy tay Kiều Mộ Đông vẫn còn đỏ, chạm vào là đau, nên anh làm việc khá cẩu thả. Khi Hà Dụ đi ngang qua, anh vô tình dội nước ướt cả người cậu.

Quần áo tù mùa hè vốn mỏng, bị nước làm ướt liền dính sát vào người Hà Dụ, lộ rõ vòng eo gầy gò.

Kiều Mộ Đông nhìn mà cảm thấy hơi ngứa ngáy trong lòng, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc nhìn mà thôi.

Hà Dụ cũng bắt đầu thấy bực, khối lượng công việc tăng vọt. Dù không phải đi làm ở xưởng, nhưng nếu không rửa xong chỗ bát đĩa này, thì thời gian hoạt động tự do ngắn ngủi buổi chiều cũng bị mất. Kiều Mộ Đông với dáng vẻ uể oải, không biết là đang cố tình cho ai xem nữa.

Hà Dụ lau khô khay đĩa trước mặt mình, bỏ vào tủ khử trùng, quay lại thì thấy chỗ bồn rửa trước mặt Kiều Mộ Đông ngâm đầy bát đĩa, không xài nước rửa chén, chỉ để nước chảy ào ào. Cậu bước qua, ôm một chồng đĩa lớn từ chỗ của Kiều Mộ Đông đem sang bồn bên mình.

Một cái đĩa còn dính dầu va vào người Kiều Mộ Đông, rồi lại đụng vào cánh tay đang bỏng của anh.

Kiều Mộ Đông lập tức nổi giận, túm lấy Hà Dụ kéo lại phía mình, khiến chồng đĩa trong tay Hà Dụ rơi xuống đất.

Anh kéo mạnh Hà Dụ, nhưng không đánh, chỉ chửi một câu: “Đệt! Là cái thứ gì vậy hả!”

Hà Dụ chỉ khẽ nói: “Xin lỗi.”

Kiều Mộ Đông lập tức có cảm giác như đấm vào bông, tức tối không cách nào trút ra được. Anh buông tay.

Hà Dụ cúi xuống nhặt lại đống bát đĩa.

Kiều Mộ Đông nhìn phần lưng eo lộ rõ qua lớp áo ướt, trong lòng đột nhiên dâng lên h*m m**n. Nhưng rất nhanh, anh chuyển hết thành cơn giận, nhấc chân đá vào mông Hà Dụ một cú.

Cơ thể Hà Dụ chúi về phía trước, hai tay chống xuống nền đất. Cậu bỗng thấy hoảng sợ, ở đây có gắn camera, nếu quản ngục thấy được thì chắc chắn sẽ chạy đến ngăn cản. Nhưng cậu không dám chắc rằng Kiều Mộ Đông sẽ không ra tay đánh chết mình trước khi có người đến.

Cậu chưa muốn chết. Mẹ cậu vẫn còn đang nằm viện. Cậu muốn cố gắng cải tạo thật tốt, tranh thủ giảm án, sớm được ra ngoài để chăm sóc mẹ.

Hà Dụ cố sức ngồi dậy, quỳ gối nửa người trên mặt đất, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.”

Kiều Mộ Đông xoay người đổi hướng, dùng lưng che camera, rồi kéo quần xuống, để lộ ra thứ đang nửa cương g*** h** ch*n, sau đó túm đầu Hà Dụ kéo lại gần, nói: ‘Không đánh cậu, tự biết mà liệu.’”

Toàn thân Hà Dụ bắt đầu run rẩy, đúng là từ nhỏ cậu đã thích đàn ông, nhưng chưa từng có quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào. Ngay cả với người mà cậu thích, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ làm loại chuyện đó.

Thế nhưng trong mắt Kiều Mộ Đông thì chuyện đó chẳng là gì. Giữa đàn ông với nhau, nếu thật sự đi đến bước cuối cùng thì quá phiền phức, ngược lại khẩu giao lại là chuyện thường tình. Nếu Hà Dụ thật sự phục vụ cho anh ta thoải mái, thì anh ta cũng có thể để Hà Dụ được thoải mái một lần.

Hà Dụ nín thở, cậu nhìn chằm chằm vào thứ trước mặt, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ đáng sợ. Ánh mắt Hà Dụ lóe lên, cậu vươn tay nắm lấy nó, bất ngờ dùng sức muốn vặn mạnh để bẻ gãy.

Ai ngờ Kiều Mộ Đông phản ứng quá nhanh, anh ta nhận ra ánh mắt Hà Dụ có điều gì đó không ổn, tiếp theo là một cơn đau buốt nơi hạ thể. Ngay lúc Hà Dụ ra tay, anh ta đã lập tức túm lấy cổ áo sau gáy Hà Dụ và hất cậu ra. Dù bị đau một chút, nhưng may mắn là chưa bị thương.

Cơn giận này thật khó kiềm chế, Kiều Mộ Đông túm lấy Hà Dụ, ép đầu cậu dìm vào bồn rửa. Hà Dụ vùng vẫy kịch liệt, ngay trước khi ngạt thở thì bị anh ta kéo lên.

Hà Dụ ho sặc sụa, trượt xuống sàn không còn chút sức lực, vươn tay muốn nắm lấy chân bàn phía trước, nhưng không còn sức để bấu víu.

Kiều Mộ Đông quỳ nửa gối xuống, kéo quần của Hà Dụ xuống.

Hà Dụ đột nhiên bắt đầu giãy giụa, cậu biết ở vị trí này, camera vừa hay bị cái bàn phía trước che khuất. Cậu muốn bò về phía trước, cậu muốn khiến quản ngục chú ý đến chỗ này, muốn ngăn cản hành động tiếp theo của Kiều Mộ Đông.

Nhưng cậu không thành công, Kiều Mộ Đông giữ chặt lấy đùi cậu không buông, cậu không thể né tránh được. Cảm nhận nỗi đau như bị xé rách Bị Kiều Mộ Đông xâm nhập vào cơ thể.

Không cảm thấy chút khoái lạc nào, chỉ có đau đớn, nhưng theo từng cú va chạm, Hà Dụ vẫn vô thức r*n r*, ánh mắt cậu bắt đầu trở nên lạc lõng, nhất thời không xác định được mình đang ở đâu. Chỗ đó đau đến tê dại, nhưng ngực vẫn âm ỉ nhói đau không ngừng.

Kiều Mộ Đông đã rất lâu không làm chuyện đó, hoặc cũng có thể là do hoàn cảnh quá tồi tệ, Chịu được không bao lâu thì đã xuất ra. Anh ta cũng còn biết giữ chừng mực, đến lúc cuối thì rút ra, không để lại thứ gì trong cơ thể của Hà Dụ.

Kiều Mộ Đông ngồi bên cạnh, chờ hơi thở của mình chậm lại và đều đặn. Anh nhìn thấy Hà Dụ vẫn nằm sấp trên mặt đất, không nhúc nhích, trông cứ như đã chết rồi vậy.

Kiều Mộ Đông giúp cậu kéo quần lên, rồi cúi người xoa đầu cậu. Lúc này anh mới phát hiện Hà Dụ đang khóc, mắt mở to, nước mắt chảy đầy mặt.

Kiều Mộ Đông kéo cậu ngồi dậy, Hà Dụ hoàn toàn không chống cự, mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm. Kiều Mộ Đông do dự một chút, đỡ Hà Dụ ngồi sang bên cạnh, như tư thế nghỉ ngơi, rồi một mình đi làm nốt phần việc còn lại.

Tối hôm đó Hà Dụ đổ bệnh, cậu nằm trên giường ho không ngừng.

Hai người kia tỏ vẻ khó chịu, càu nhàu than phiền rằng cậu làm ồn, không ngủ được.

Kiều Mộ Đông từ trên giường, đưa tay sờ trán Hà Dụ, thấy rõ cậu rụt người lại, rồi khi tay anh chạm vào thì bắt đầu run rẩy, đến mức răng cũng va vào nhau lập cập.

Hà Dụ bị sốt, Kiều Mộ Đông gọi quản ngục, đưa cậu đến bệnh viện nhà tù ngay trong đêm.

Hà Dụ nằm viện vài ngày, khi trở về thì thân thể đã bình phục, nhưng tinh thần vẫn cứ ngơ ngẩn, mơ màng.

Kiều Mộ Đông luôn cảm thấy mình đã làm hơi quá đáng, nên không để tâm đến thái độ của cậu, lúc ăn cơm lại ngồi cạnh cậu, ít nhất cũng không muốn thấy người khác bắt nạt Hà Dụ.

Một đêm nọ, sau khi tắt đèn, Kiều Mộ Đông ngồi dậy, gõ lên tấm ván giường tầng trên, gọi Hà Dụ xuống.

Thật ra anh vốn không hy vọng Hà Dụ sẽ có phản ứng, vậy mà Hà Dụ lại ngoan ngoãn leo xuống, khiến Kiều Mộ Đông không biết nên cảm thấy gì. Anh kéo Hà Dụ ngồi xuống bên giường mình, đưa tay sờ vào g*** h** ch*n cậu, rồi nắm lấy, nhẹ nhàng giúp cậu giải tỏa.

Anh thấy Hà Dụ bỗng nhiên trợn to mắt, nhưng vẫn không phản kháng, đến sau cùng thậm chí còn phát ra những tiếng rên khe khẽ đầy kh*** c*m.

Kiều Mộ Đông giúp Hà Dụ xong, không làm gì thêm nữa, để cậu về ngủ, còn mình thì nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu cứ hiện lên nét mặt gần như đắm chìm của Hà Dụ khi nãy.

Hà Dụ quá ngoan, khiến Kiều Mộ Đông bỗng lo sợ, sợ rằng cậu đang âm thầm lên kế hoạch giết mình để trả thù. Nhưng nếu bảo anh đừng tiếp cận Hà Dụ nữa thì anh lại thấy ngứa ngáy khó chịu, không nỡ rời xa.

Cứ như thế cho đến một ngày nọ, buổi sáng Hà Dụ ra ngoài nhận một cuộc điện thoại.

Đến trưa lúc ăn cơm, Kiều Mộ Đông vẫn chưa phát hiện điều gì khác thường ở Hà Dụ, vì Hà Dụ vốn dĩ luôn trầm lặng, chưa từng hay nói nhiều.

Kiều Mộ Đông véo eo Hà Dụ, bảo cậu ăn nhiều một chút. Vé xong thấy vẫn chưa đã tay, lại còn véo mông cậu thêm một cái.

Đột nhiên Hà Dụ hất tung khay cơm, thức ăn đổ đầy lên đầu và mặt Kiều Mộ Đông. Hà Dụ vẫn chưa nguôi giận, lập tức lao đến nhào lên người Kiều Mộ Đông, như thể muốn đánh chết anh.

Kiều Mộ Đông sững sờ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Hà Dụ.

Rất nhanh sau đó, hai cai ngục chạy đến kéo Hà Dụ ra. Khi bị kéo đi, Hà Dụ vẫn chỉ vào mặt Kiều Mộ Đông mà chửi: “Kiều Mộ Đông, đồ b**n th** khốn kiếp, sao mày không chết luôn đi! Đồ chó má! Tao sẽ không tha cho mày đâu!”

Mãi đến sau này, Kiều Mộ Đông mới biết cuộc gọi mà Hà Dụ nhận vào buổi sáng hôm đó là để báo tin mẹ cậu đã mất. Nhưng khi ấy anh hoàn toàn không hay biết gì.

Hà Dụ bị nhốt biệt giam ba ngày.

Đến trưa ngày thứ ba, cậu mới được thả ra.

Khi Hà Dụ bước vào nhà ăn, mọi người đều nhìn cậu. Nhưng dường như cậu đã chẳng còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Giữa ánh nhìn của mọi người, Hà Dụ đi thẳng tới ngồi xuống bên cạnh Kiều Mộ Đông.

Kiều Mộ Đông có chút lưỡng lự nhìn cậu.

Hà Dụ nghiêng đầu nhìn về phía khu vực phát cơm, nói: “Hôm nay có thịt kho.”

Kiều Mộ Đông hỏi: “Cậu muốn ăn à?”

Hà Dụ gật đầu: “Tôi muốn ăn.”

Kiều Mộ Đông quẹt thẻ lấy cho cậu một phần.

Hà Dụ không nói lời cảm ơn, cúi đầu ăn ngấu nghiến.

Người cùng buồng giam nhìn thấy cảnh đó liền hỏi: “Sao vậy? Nghĩ thông rồi à?”

Hà Dụ chẳng thèm nhìn người kia, lạnh lùng đáp: “Liên quan gì đến mày?”

Kể từ hôm đó, dường như chẳng còn ai hay chuyện gì có thể làm tổn thương Hà Dụ nữa. Tất cả hy vọng với tương lai đã sụp đổ, cậu chẳng còn sợ gì cả.

Cậu không từ chối Kiều Mộ Đông nữa, mặc anh muốn sờ, ôm hay hôn cũng được. Nhưng đổi lại, cậu bắt Kiều Mộ Đông đi xin thuốc lá từ cai ngục cho mình. Cơn nghiện của cậu ngày càng nặng, thậm chí hút còn nhiều hơn cả Kiều Mộ Đông.

Về sau, ngay cả khi họ đang rửa bát trong nhà bếp, họ cũng từng làm một lần. Hà Dụ buông thả cơ thể, phát hiện ra cũng không quá khó chịu, thì ra làm chuyện đó với đàn ông cũng có thể cảm thấy vui vẻ. Đã là vui vẻ, thì tại sao phải chống lại? Cậu sống cả nửa đời người co rúm, người mình yêu thì không yêu mình, người yêu thương mình là mẹ lại bị chính mình làm cho tức chết. Cậu còn sống khổ sở làm gì nữa, chi bằng buông bỏ, hưởng thụ được ngày nào hay ngày đó.

Kiều Mộ Đông có tiền, có quan hệ, theo anh ta thì được ăn ngon, không bị bắt nạt, bản thân cũng được hưởng thụ. Đã vậy rồi thì cậu còn lý do gì để tiếp tục từ chối Kiều Mộ Đông?

Thế nhưng Kiều Mộ Đông lại cảm thấy Hà Dụ như biến thành một người hoàn toàn khác. Có lúc con người như thế khiến anh thấy bứt rứt, nhưng mỗi khi nhìn thấy Hà Dụ ngoan ngoãn r*n r* run rẩy trong vòng tay mình, anh lại cảm thấy Hà Dụ như thế cũng rất tốt.

Ánh mắt của Kiều Mộ Đông lúc nào không hay luôn dừng lại trên người Hà Dụ. Từ khi nào bắt đầu như vậy, chính anh cũng không còn nhớ rõ, đến khi nhận ra thì đã không thể dời mắt đi được nữa.

Thỉnh thoảng chỉ cần nghĩ đến việc Hà Dụ trở thành như bây giờ hoàn toàn là vì mình, tim Kiều Mộ Đông lại đập thình thịch trong lồng ngực, như thể sắp nhảy vọt ra ngoài.

Hà Dụ thậm chí còn trở nên cởi mở hơn. Cậu không né tránh việc chơi bóng rổ với người khác, còn có thể mỉm cười trò chuyện cùng họ. Chỉ là không ai có thể dễ dàng bắt nạt cậu nữa, nếu có ai chọc cậu một cái, cậu sẽ mạnh tay chọc lại. Trông cậu khỏe mạnh hơn trước, làm việc thì chăm chỉ, lúc nghỉ ngơi lại tựa vào vai Kiều Mộ Đông, hút thuốc và ngẩng đầu nhìn trời.

Khung cửa sổ rất nhỏ, nhưng cũng không ngăn được cậu ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài kia.

Đột nhiên, một ngày nọ, Hà Dụ nói với Kiều Mộ Đông: “Tôi sắp được ra tù rồi.”

Khoảnh khắc ấy, Kiều Mộ Đông có cảm giác như ngực mình sụp xuống một mảng, anh thậm chí không thể chấp nhận nổi.

Hà Dụ trông có vẻ rất vui, cậu nắm lấy tay Kiều Mộ Đông, nói: “Ra ngoài rồi, sẽ không bao giờ gặp lại nữa.”

Cậu thực sự không muốn gặp lại Kiều Mộ Đông.

Ngày Hà Dụ rời trại, Kiều Mộ Đông đang xếp hàng trên sân. Anh nhìn thấy bóng dáng của Hà Dụ xuất hiện bên ngoài hàng rào kẽm gai. Cậu chỉ mặc bộ quần áo lúc mới vào tù, ngoài ra không mang theo gì hết, dưới sự dẫn dắt của cai ngục, từng bước đi ra ngoài.

Đúng như lời Hà Dụ nói: “Sẽ không bao giờ gặp lại nữa.” Cậu thậm chí không quay đầu lại nhìn Kiều Mộ Đông một lần. Nhưng ánh mắt của Kiều Mộ Đông thì vẫn dõi theo bóng lưng của Hà Dụ, cho đến khi cậu khuất dần trong khoảng xa tít tắp.

Tối hôm đó, Kiều Mộ Đông mất ngủ. Sáng hôm sau, anh nhờ người nhắn lại cho Lăng Cường, nói anh muốn gặp ông ta.

Sau khi Lăng Cường đến, Kiều Mộ Đông chỉ nói một câu: “Tôi muốn ra ngoài, điều kiện gì tôi cũng chấp nhận.”

 [Hết sạch sành sanh.]


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 93: Trong Tù (3)
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...