Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 92: Trong Tù (2)

Hà Dụ không biết mình nên làm gì nữa.

Cậu nhìn Kiều Mộ Đông nằm dài ra giường dưới của mình, tứ chi dài thẳng duỗi ra, rồi lấy tay kê đầu, quay sang nhìn cậu.

Hà Dụ bỗng dưng nghĩ: Hay là mình chết quách đi cho rồi? Chẳng phải nếu mình chết rồi, thì sẽ không còn phải lo lắng sợ hãi từng ngày, sống những ngày đau khổ như thế này nữa sao? Nhưng cậu lại không thể chết. Cậu vẫn còn muốn cải tạo tốt để xin giảm án, để sớm ra ngoài, về bên mẹ, bù đắp cho sự bất hiếu của mình.

Tối đến, sau khi tắt đèn nằm trên giường, Hà Dụ đến cả trở mình cũng không dám. Bất chợt, cậu cảm thấy giường mình bị ai đó ở dưới đá một cái. Hà Dụ lập tức căng hết thần kinh, nằm nghiêng một bên, chỉ nghe thấy tim mình đập liên hồi. Cậu rất sợ, sợ Kiều Mộ Đông sẽ có hành động gì khác.

Hai người còn lại trong phòng cũng không nói gì. Dù tiếng đá giường khá to, họ đều giả vờ như không nghe thấy.

Hà Dụ cứ giữ người cứng đờ không dám thả lỏng. Nhưng Kiều Mộ Đông lại không có động tĩnh gì thêm. Đúng lúc Hà Dụ cảm thấy lưng mình đã túa một lớp mồ hôi lạnh, thì lại nghe thấy tiếng ngáy của Kiều Mộ Đông.

Toàn thân Hà Dụ lập tức thả lỏng, thở ra một hơi thật dài. Cậu sờ lên gối, đã ướt đẫm mồ hôi, nhẹ nhàng xoay người, không biết đã bao lâu sau mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng những ngày như vậy mới chỉ bắt đầu.

Sáng hôm sau, khi Hà Dụ từ giường trên trèo xuống, liền bị Kiều Mộ Đông nắm lấy một chân, suýt nữa thì ngã.

Kiều Mộ Đông thấy phản ứng của cậu rất thú vị, ngồi trên giường kéo cậu lại, bóp eo cậu một cái.

Hà Dụ hoảng sợ, nói: “Sắp đến giờ tập hợp rồi.”

Rõ ràng Kiều Mộ Đông chỉ muốn trêu chọc, rất nhanh đã buông tay.

Hà Dụ vội vàng rời khỏi giường anh ta, mặc kệ ánh mắt của người khác, vội vàng đi rửa mặt đánh răng.

Từ sau khi Kiều Mộ Đông quen ngồi cạnh cậu mỗi bữa ăn, Hà Dụ đã cảm thấy khó nuốt, giờ thì càng khó chịu hơn. Món ăn vốn đã nhạt nhẽo vô vị, giờ cậu nhìn khay cơm trước mặt mà hoàn toàn không muốn ăn.

Có lúc Kiều Mộ Đông sẽ khoác tay lên vai cậu, hỏi: “Căng thẳng cái gì vậy?”

Hà Dụ vội vàng đáp: “Tôi không căng thẳng.”

Kiều Mộ Đông nói: “Nhìn cậu kìa, mặt mày tái mét. Mỗi ngày ăn có tí xíu, làm gì thế? Học bọn con gái giảm cân à?”

Hà Dụ lắc đầu.

Vậy là Kiều Mộ Đông dùng món thịt mà anh ta bỏ tiền mua để ép cậu ăn. Hà Dụ không muốn ăn, thì anh ta sẽ dọa, ghé sát tai cậu nói: “Không ăn thì tối nay tôi xử cậu.”

Dù biết rõ anh ta chỉ dọa, nhưng Hà Dụ vẫn không nhịn được mà thấy sợ. Khi Kiều Mộ Đông dùng đũa gắp miếng thịt kho đưa đến miệng, cậu chỉ đành há miệng nuốt xuống.

Đôi lúc, Hà Dụ thậm chí cảm thấy Kiều Mộ Đông đang chờ lúc cậu được vỗ béo rồi một lần làm thịt.

Thế nhưng, dù bị ép ăn như vậy, Hà Dụ vẫn gầy đi trông thấy.

Một đêm nọ, Kiều Mộ Đông đứng cạnh giường, kéo cậu lại không cho trèo lên, đưa tay sờ eo cậu, nói: “Sao càng lúc càng gầy thế này?”

Hà Dụ không dám nói gì.

Kiều Mộ Đông đưa tay xuống dưới, dừng lại ở lưng dưới của cậu một lúc, rồi trượt xuống nữa, b*p m*ng cậu một cái.

Hà Dụ lập tức giãy giụa.

Kiều Mộ Đông vỗ một cái vào mặt cậu. Tuy không mạnh, nhưng cũng khiến đầu cậu lệch sang một bên. Sau đó anh ta nói: “Đừng có làm loạn, đừng được đà lấn tới. Mấy loại người như cậu, ở ngoài tôi còn chẳng buồn đụng vào đâu.”

Hà Dụ hít một hơi thật sâu, quay người trèo lên giường trên. Cậu không nói gì, nằm trong chăn, quấn kín cả người cả đầu, thấy mình vừa tủi thân vừa vô dụng, nhưng lại không biết làm sao để thoát khỏi hoàn cảnh này.

Kết quả là sáng hôm sau, Kiều Mộ Đông ngủ dậy liền như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Buổi chiều lúc được tự do, Kiều Mộ Đông khoác vai Hà Dụ đứng xem người khác chơi bóng, còn Hà Dụ thì cứng đờ người không nhúc nhích. Kiều Mộ Đông bỗng ghé sát đầu nói nhỏ, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cậu: “Sao? Còn giận à?”

Hà Dụ không trả lời.

Kiều Mộ Đông lại nói: “Cậu ngoan một chút, đừng giở trò với tôi. Chơi đùa tí thôi, ra ngoài rồi là xong. Tôi mua đồ ngon cho cậu ăn, cũng không để người khác bắt nạt cậu, thế nào hả?”

Hà Dụ không nhịn được liếc anh ta một cái. Câu nói của Kiều Mộ Đông nghe y hệt như mấy tên đầu gấu trường học, có chút trẻ con.

Kiều Mộ Đông thấy cậu nhìn mình thì càng hăng, nói: “Không tin à? Cậu muốn gì? Chỉ cần có thể kiếm được, tôi đều đưa cho cậu.”

Hà Dụ nói: “Tôi chẳng muốn gì cả.” Chỉ mong anh tránh xa tôi ra là được.

Kiều Mộ Đông không biết lúc này Hà Dụ đang nghĩ gì. Anh ta rời khỏi bên cạnh cậu, đi đến chỗ quản ngục đứng góc sân xin một điếu thuốc, châm lửa hút, rồi quay lại.

Kiều Mộ Đông đưa điếu thuốc cho Hà Dụ. Cậu lắc đầu từ chối, vì cậu không hút thuốc. Nhưng Kiều Mộ Đông không chịu buông tha, một tay giữ chặt cổ cậu, nhét mạnh điếu thuốc vào miệng cậu.

Hà Dụ không thoát được, hít vào một hơi, lập tức bị sặc đến mức nước mắt cũng sắp trào ra.

Kiều Mộ Đông buông cậu ra, vỗ nhẹ vào ngực cậu như để giúp cậu dễ thở hơn, rồi nói: “Đưa cho cậu thì cứ nhận đi, bướng bỉnh cái gì chứ.”

Nói xong, anh ta rút điếu thuốc về hút một hơi, khói phả thẳng vào mặt Hà Dụ.

Sau này, mỗi lần Kiều Mộ Đông đưa thuốc cho Hà Dụ, cậu đều nhận lấy, không còn là vì bị ép buộc nữa. Mà là vì Hà Dụ nhận ra, thuốc lá có thể giúp giảm bớt áp lực. Những lúc cậu cúi đầu trốn trong góc, chậm rãi rít một điếu thuốc, cậu cảm thấy cảm xúc căng thẳng trong lòng được buông lỏng trong chốc lát. Cậu nghĩ, có lẽ m* t** cũng giống như vậy, nên mới có nhiều người dù biết là không được đụng vào, vẫn cứ lần lượt lao đầu vào nghiện ngập.

Có lẽ vì bị đè nén quá lâu, tâm lý con người sẽ dần dần thay đổi mà không hay.

Có một ngày, khi Hà Dụ nhìn thấy Kiều Mộ Đông cúi người nằm bò bên giường dọn dẹp chăn gối, bỗng nảy sinh một ý nghĩ điên rồ, muốn đá mạnh vào mông anh ta một cú.

Thế nhưng cậu không thực sự làm vậy, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm vào mông anh ta rất lâu, đến khi bừng tỉnh mới nhận ra mình thất thần.

Lúc ăn cơm sau đó cũng vậy, Hà Dụ cầm đũa, bỗng nhiên có suy nghĩ muốn đâm mạnh vào miệng Kiều Mộ Đông, một đâm xuyên thẳng cổ họng.

Toàn thân Hà Dụ bắt đầu trở nên mơ hồ, như không thật.

Mỗi buổi trưa sau khi ăn, Hà Dụ đều được phân công đến phía sau nhà bếp rửa bát. Công việc này thường được giao cho những phạm nhân có biểu hiện tốt trong trại, thường là người án nhẹ, nên quản ngục cũng quản lý lơi hơn. Không hiểu vì sao, sau này Kiều Mộ Đông cũng lẻn vào được nhóm này.

Anh ta cũng ngoan ngoãn rửa bát, không đùn đẩy phần việc của mình cho người khác.

Ở đó có gắn camera giám sát, nhưng không có quản ngục túc trực. Buổi tối, khi các phạm nhân khác đều phải đi làm trong xưởng, quản ngục không quản xuể. Nhóm rửa bát do Hà Dụ làm tổ trưởng. Trong nhóm này, ngoài Kiều Mộ Đông, những người còn lại đều ngoan ngoãn, chưa từng gây chuyện.

Khi rảnh rỗi, Kiều Mộ Đông lại trêu chọc Hà Dụ. Những người khác đều cúi đầu coi như không nhìn thấy.

Chuyện sờ sờ bóp bóp đã thành chuyện thường ngày. Tuy Hà Dụ không thể quen nổi, nhưng cũng học được cách lờ đi. Kiều Mộ Đông cảm thấy cậu rất thú vị, đôi khi chỉ thổi một hơi vào tai cậu, đã thấy vành tai từ từ ửng đỏ. Anh ta cảm thấy cậu giống như một con thỏ nhỏ, ngoan ngoãn im lặng, dù bị túm tai xách lên cũng chỉ dám vùng vẫy yếu ớt.

Thế nhưng chính vì như vậy, giữa hai người cũng hình thành một dạng quan hệ cân bằng. Nếu không có chuyện gì bất ngờ, có lẽ cứ như vậy cho đến khi Hà Dụ mãn hạn ra tù.

Mối quan hệ ấy tiếp tục cho đến một ngày, cả hai đều được gặp người thân vào thời gian thăm nuôi.

Người đến thăm Hà Dụ là Phó Thần Sơn. Thật ra Hà Dụ khá thất vọng, vì cậu mong người đến sẽ là mẹ hoặc chị gái.

Phó Thần Sơn nói với cậu rằng mẹ cậu đang bị bệnh, gần đây đã nhập viện.

Hà Dụ hoảng hốt, hỏi rất nhiều chuyện, nhưng Phó Thần Sơn cũng không biết được nhiều. Hà Dụ buồn bã vùi đầu vào cánh tay, cảm thấy bất lực và tuyệt vọng.

Còn Kiều Mộ Đông không rõ đã gặp ai, tâm trạng hiển nhiên cũng không tốt. Tối hôm đó sau khi tắt đèn, hắn nằm trên giường, đá vào giường Hà Dụ, nói: “Xuống đây.”

Hà Dụ run lên, không nhúc nhích.

Kiều Mộ Đông nói tiếp: “Không xuống thì tôi trèo lên.”

Hà Dụ vẫn không động đậy.

Kiều Mộ Đông liền ngồi dậy, bắt đầu trèo lên giường trên.

Giường bắt đầu rung lắc. Hà Dụ thấy anh ta đang leo lên từ cầu thang giường, muốn đẩy anh ta xuống nhưng không thể địch lại sức lực của anh ta. Kiều Mộ Đông chen lên chiếc giường đơn chật hẹp, ôm lấy Hà Dụ nằm xuống cùng.

Hà Dụ nói: “Cảnh sát trực sẽ nhìn thấy.”

Kiều Mộ Đông đáp: “Sợ gì.”

Hà Dụ im lặng, cậu không còn tâm trạng tranh cãi với anh ta nữa.

Kiều Mộ Đông cũng không làm gì, chỉ như một đứa trẻ cần ôm một con búp bê ngủ cùng. Cánh tay dài rắn chắc siết Hà Dụ vào lòng, không thêm động tác nào khác, lặng lẽ mở mắt nhìn bóng tối.

Không biết qua bao lâu, Kiều Mộ Đông cúi đầu xuống, phát hiện Hà Dụ cũng chưa ngủ, đang mở mắt ngơ ngác.

Thật ra Hà Dụ cũng khá ưa nhìn. Trong cái nơi đầy những người đàn ông hôi hám và bẩn thỉu này, trông cậu đặc biệt trắng trẻo, gọn gàng. Tuy không đến mức đẹp đẽ, nhưng rất dễ nhìn. Kiều Mộ Đông từng lăn lộn ngoài xã hội, bên cạnh không thiếu các kiểu đàn ông, có yêu kiều, có xinh đẹp, cũng có đáng yêu ngây thơ, nhưng kiểu như Hà Dụ, anh ta chưa từng gặp.

Nói trắng ra, họ lớn lên trong hai thế giới khác nhau. Dù gia cảnh đều không tốt, nhưng bên Kiều Mộ Đông chưa từng có ai nghiêm túc học hành, sống một cách bình dị và chăm chỉ. Hệt như câu nói thường xuyên được dùng để châm chọc Hà Dụ, sinh viên đại học.

Kiều Mộ Đông không có ý làm gì Hà Dụ thật, trong tù vốn không có điều kiện. Cùng lắm là chạm vào nhau một chút, phát tiết một chút. Nhưng Hà Dụ không phối hợp, anh ta cũng chẳng muốn ép buộc. Chẳng qua chỉ là muốn trêu cậu, như thằng con trai nghịch ngợm trêu cô bạn bàn trước.

Nhưng hôm nay sau khi gặp Lăng Cường, tâm trạng của Kiều Mộ Đông rất tồi tệ. Bị nhốt trong này, anh ta không tìm được cách nào để xả hết cảm xúc tiêu cực. Lúc ấy nhìn vào đôi mắt sáng lên trong bóng tối của Hà Dụ, anh ta bỗng nhiên cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Kiều Mộ Đông cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên trán Hà Dụ.

Hà Dụ hơi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh.

Kiều Mộ Đông định hôn vào môi cậu.

Đột nhiên, Hà Dụ liền giãy giụa kịch liệt. Giường rung lên dữ dội, cậu cũng không màng, dốc hết sức muốn hất Kiều Mộ Đông xuống.

Hai người cùng phòng bị đánh thức, trong bóng tối chỉ thấy bóng người lay động trên giường Hà Dụ, cùng với tiếng vật lộn và xô đẩy. Hà Dụ thở hổn hển, nhưng không nói một lời. Họ đều cho rằng Kiều Mộ Đông định c**ng b*c Hà Dụ, nên sợ tới mức không dám mở miệng, nằm im như tượng.

Chẳng bao lâu sau, quản ngục chạy đến, mở cửa và lôi Kiều Mộ Đông từ trên giường Hà Dụ xuống. Hắn dùng dùi cui gõ mạnh vào cầu thang giường phát ra tiếng vang chói tai, rồi chỉ vào Kiều Mộ Đông, quát lớn: “Nếu còn không biết điều, sẽ tống cậu vào phòng biệt giam!”


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 92: Trong Tù (2)
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...