Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 81: Lê Đường – Hồng Mẫn Hàng (8)
Sáng hôm sau đến Đế Hồng, Hồng Hướng Phong không đi cùng xe với Lê Đường và Hồng Mẫn Hàng mà bảo tài xế riêng đưa mình đến.
Khi Lê Đường và Hồng Mẫn Hàng lên xe, Lê Đường bỗng hỏi: “Em có từng nghĩ đến chuyện mua xe không?”
Hồng Mẫn Hàng gật đầu: “Cũng đang cân nhắc, nhưng vẫn chưa quyết được mua loại nào.”
Lê Đường nói: “Lúc nào rảnh anh đi cùng em xem.”
Hồng Mẫn Hàng đáp: “Ok.”
Hai chiếc xe một trước một sau hướng về Đế Hồng, Hồng Hướng Phong bảo xe của Lê Đường đi trước. Khi còn cách cổng Đế Hồng một đoạn, Lê Đường đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên bồn hoa ngoài cổng, đó là mẹ của Nhạc Mẫn.
Sau khi Lê Đường gọi điện nói rõ mình bất lực, anh đã không còn nhận điện thoại của bà ta nữa. Không ngờ bà lại tìm tới tận Đế Hồng để chờ.
Hồng Mẫn Hàng không nói gì, một tay chống cằm nhìn bóng dáng người phụ nữ qua cửa sổ xe.
Lê Đường không dừng lại mà lái xe thẳng vào hầm để xe dưới tòa nhà Đế Hồng, lướt nhanh qua người phụ nữ kia mà bà không hề biết người ngồi trong xe chính là Lê Đường.
Sau khi đỗ xe, Hồng Hướng Phong cũng vừa xuống xe. Ông nói với Lê Đường: “Lát nữa lên văn phòng của ta.”
Lê Đường đáp: “Vâng.”
Nhìn Hồng Hướng Phong lên thang máy đi trước, Hồng Mẫn Hàng đứng bên cạnh Lê Đường, hỏi: “Anh không ra ngoài xem à?”
Lê Đường ngậm một điếu thuốc trên môi, đáp: “Không cần. Bà ấy không cần tiền. Điều bà ấy muốn anh không thể cho, gặp mặt cũng chẳng có ích gì.”
Hồng Mẫn Hàng đột nhiên đưa tay lấy điếu thuốc khỏi miệng anh: “Anh cứ bảo ba em đừng hút thuốc, uống ít rượu đi, chính bản thân anh cũng nên bớt hút một chút đi.”
Lê Đường cười cười: “Biết rồi.”
Lê Đường đi gặp Hồng Hướng Phong, còn Hồng Mẫn Hàng ở lại một mình trong văn phòng. Cậu đứng bên cửa sổ, từ đó có thể nhìn rõ bóng dáng người phụ nữ vẫn ngồi bên bồn hoa dưới kia.
Hồng Mẫn Hàng nhấc điện thoại trên bàn, gọi cho bộ phận bảo vệ dưới lầu, dặn họ mang chút nước cho người phụ nữ trung niên kia, rồi lịch sự mời bà rời đi.
Cậu cũng chỉ có thể làm được đến thế. Như Lê Đường đã nói, nếu điều bà ấy cần không phải là tiền, thì họ thật sự không giúp gì được.
Chưa đầy một tiếng sau, Lê Đường từ văn phòng Hồng Hướng Phong quay lại.
Hồng Mẫn Hàng hỏi anh: “Hai người nói gì vậy?”
Lê Đường ngồi xuống đối diện với Hồng Mẫn Hàng, lắc đầu: “Không có gì cả.”
Thực ra gần đây Hồng Hướng Phong cũng không quản lý gì nhiều ở Đế Hồng. Cái gọi là “giao việc” cho Lê Đường, chẳng qua là tìm cho anh chút việc để làm, không để đầu óc rảnh rỗi nghĩ ngợi. Mà mấy việc đó, phần lớn cũng liên quan đến Hồng Mẫn Hàng. Hồng Hướng Phong còn tính sau này sẽ nói chuyện với cậu, để cả hai người cùng phân công công việc hợp lý hơn.
Hồng Mẫn Hàng nói: “Hồi nhỏ em luôn nghi ngờ anh mới là con ruột của ba.”
Lê Đường bật cười: “Sao lại nghĩ vậy?”
Hồng Mẫn Hàng đáp: “Ông ấy đi đâu cũng dắt anh theo, việc gì cũng khen anh. Có năm sinh nhật anh, em thấy ông ấy tặng anh sợi dây chuyền vàng.”
Lê Đường cau mày nhớ lại: “Chuyện đó anh gần như đã quên rồi. Dây chuyền vàng? Hình như có một cái, dây khá to, nhưng anh chưa bao giờ dám đeo.”
“Thế nhưng ông ấy lại chẳng bao giờ nhớ sinh nhật của em,” Hồng Mẫn Hàng tiếp tục nói: “Cũng chẳng quan tâm em học hành ra sao. Em còn nhớ có lần bị bệnh, gọi điện cho ông ấy, cuối cùng vẫn là anh đưa em đi bệnh viện.”
Lê Đường bỗng thấy hình ảnh Hồng Mẫn Hàng nhỏ bé, yếu đuối, tội nghiệp trong ký ức quay về. Anh không kìm được muốn xoa đầu cậu, nhưng khoảng cách quá xa, đành nói: “Lúc đó ba nuôi bận quá.”
Hồng Mẫn Hàng lắc đầu: “Sau này em nghĩ thông rồi, trong mắt ông ấy chỉ có người giúp ông ấy kiếm tiền, những người khác có lẽ đều là thừa thãi, kể cả con ruột.”
Lê Đường nói: “Đừng nói linh tinh, không phải như vậy đâu.”
Hồng Mẫn Hàng nhún vai: “Thôi, không nói chuyện này nữa.”
Buổi sáng hôm đó, Hồng Hướng Phong chỉ xuất hiện một lát ở Đế Hồng, sau khi nói chuyện với Lê Đường thì rời đi. Lê Đường ở lại cùng Hồng Mẫn Hàng làm việc, trưa hai người ăn qua loa một chút. Đến chiều, Hồng Mẫn Hàng hỏi anh: “Tối muốn ăn gì?”
Lê Đường lúc này mới nhớ ra mình đã hẹn ăn tối với Bạch Tiểu Kỳ, liền nói: “Tối nay anh không đi ăn với em được.”
“Hử?” Hồng Mẫn Hàng ngẩng đầu nhìn anh.
Lê Đường thẳng thắn đáp: “Anh hẹn Tiểu Kỳ ăn tối rồi.”
Nghe vậy, Hồng Mẫn Hàng mỉm cười: “Vậy em không làm bóng đèn nữa.”
Lê Đường nói: “Bóng đèn gì chứ, lần sau có dịp thì cùng đi ăn.”
“Được.” Hồng Mẫn Hàng nói.
Tan làm, Lê Đường lái xe đến đón Bạch Tiểu Kỳ.
Bạch Tiểu Kỳ làm việc trong một nhà hàng lớn, buổi tối thường là lúc bận rộn nhất trong ngày. Bình thường hai người rất khó có dịp gặp nhau, chỉ có thể tranh thủ ngày nghỉ duy nhất trong tuần của cô. Thật ra giữa hai người rất khó nảy sinh cảm giác yêu đương, Lê Đường cũng không phải kiểu người thích nhắn tin tình cảm, thỉnh thoảng gọi một cú điện thoại đã là cực hạn.
Có lẽ Bạch Tiểu Kỳ cũng bắt đầu sốt ruột. Lê Đường không còn trẻ nữa, còn với một người phụ nữ như cô, đây cũng là độ tuổi bắt đầu muốn kết hôn, ổn định cuộc sống. Cô muốn cố gắng vun đắp mối quan hệ giữa hai người.
Nơi Bạch Tiểu Kỳ chọn để ăn tối không phải là nhà hàng sang trọng nào, cô quen biết khá nhiều người trong công việc, từ lâu đã giỏi quan sát sắc mặt người khác. Cô biết Lê Đường không thích những nơi quá sang chảnh, nên đã chọn một quán ăn nhỏ ven đường có món ăn rất ngon.
Quả nhiên, bữa ăn diễn ra vui vẻ khiến tâm trạng Lê Đường rất tốt, còn trò chuyện vài câu với chủ quán.
Sau khi ăn xong, hai người cùng đi bộ về bãi đậu xe. Lê Đường bỗng nói: “Nếu được mở một quán như thế này thì cũng không tệ.”
Bạch Tiểu Kỳ đi bên cạnh, nghe vậy liền nói: “Mở quán ăn nhỏ không dễ đâu, rất vất vả đấy.”
Lê Đường nói: “Anh biết, nhưng sống một cách tùy hứng tự do như vậy, hứng lên có thể tự tay nấu vài món, cảm giác cũng rất hay.”
Bạch Tiểu Kỳ cười: “Đừng nói đùa nữa, anh đâu có khả năng rời khỏi Đế Hồng, làm gì có sức mà quản lý quán ăn thế này.”
Lê Đường không nhịn được liếc nhìn cô một cái, có vài câu không hỏi ra miệng, ví dụ như tại sao anh lại không thể rời khỏi Đế Hồng?
Lê Đường lái xe đưa Bạch Tiểu Kỳ về nhà, trước khi cô xuống xe thì hỏi: “Muốn lên nhà ngồi một lát không?”
Lê Đường lắc đầu: “Muội rồi, em về nghỉ sớm đi.”
Bạch Tiểu Kỳ có chút thất vọng, gượng cười nói: “Vậy cũng được.”
Đúng lúc cô mở cửa xe định xuống, bất ngờ quay đầu lại hôn nhẹ lên má Lê Đường, sau đó cười nói: “Chúc ngủ ngon.”
Lê Đường sững người một lát, sau đó cũng cười đáp lại: “Chúc ngủ ngon.”
Đợi Bạch Tiểu Kỳ rời đi rồi, Lê Đường cảm thấy trên mặt vẫn còn lưu lại chút hương thơm, không rõ là mùi son môi hay nước hoa phụ nữ, nhưng lại không có cảm giác nóng rực đến tận tim như nụ hôn mà Hồng Mẫn Hàng để lại ngày hôm qua.
Lê Đường ngửa đầu ra sau thật mạnh, rồi khởi động xe.
Hồng Mẫn Hàng đột ngột quyết định mua một chiếc xe, làm thủ tục rồi mang về nhà.
Sau khi lấy xe mới, cậu nói với Lê Đường không cần đưa đón đi làm nữa. Đúng lúc gần đây Lê Đường cũng bận nhiều việc, mỗi ngày đều phải ra ngoài, không thể ở văn phòng của Hồng Mẫn Hàng, nên hai người gần như không gặp nhau trong một, hai tuần liền.
Đến cuối tuần, Hồng Hướng Phong bất ngờ nói rằng cả nhà nên tụ họp, liền gọi Lê Đường, Hồng Mẫn Hàng và hai người em trai của ông ta cùng đi ăn một bữa ngoài tiệm.
Buổi trưa hôm đó, Lê Đường đi ăn mang theo cả Bạch Tiểu Kỳ. Anh có thói quen đến trước, gọi món, Bạch Tiểu Kỳ thì dựa vào cạnh anh, khoác tay anh thân mật.
Hồng Hướng Phong đi cùng Hồng Mẫn Hàng đến.
Ông nhận ra Bạch Tiểu Kỳ, thấy cô và Lê Đường thân mật như thế thì đoán ra mối quan hệ giữa họ, nhưng trên mặt không biểu lộ vẻ ngạc nhiên nào.
Trong bữa ăn, Lê Đường chính thức giới thiệu thân phận của Bạch Tiểu Kỳ với Hồng Hướng Phong. Cô liền đứng dậy kính rượu ông và gọi Ba nuôi.
Hồng Hướng Phong không nói gì, cười uống cạn ly rượu.
Sau bữa ăn, ông bảo Lê Đường tối ghé nhà một chuyến, Lê Đường gật đầu đồng ý.
Không ai biết Hồng Hướng Phong có ý gì, chỉ có Hồng Mẫn Hàng lặng lẽ quan sát, trong lòng đã có suy đoán.
Tối hôm đó sau bữa cơm, Lê Đường đến nhà họ Hồng.
Quả nhiên Hồng Hướng Phong ở nhà, nhưng Hồng Mẫn Hàng vẫn chưa về.
Hồng Hướng Phong đi thẳng vào vấn đề: “Loại phụ nữ như Bạch Tiểu Kỳ, nếu con chỉ chơi bời cho vui thì ta không nói gì, nhưng nếu nghiêm túc thì thôi đi.”
Trong mắt ông, cái gọi là quản lý sảnh lớn như Bạch Tiểu Kỳ, chẳng qua chỉ là một cô gái tiếp rượu. Chỉ cần khách mở lời, cô phải uống, mà trong nghề đó, chuyện đùa cợt tình cảm là không tránh khỏi.
Lê Đường thật sự không nghĩ rằng Hồng Hướng Phong lại khinh thường Bạch Tiểu Kỳ, nhất thời sững người.
Hồng Hướng Phong cũng xuất thân từ tay trắng, từng trải qua đủ loại khó khăn, Lê Đường không hiểu ông lấy tư cách gì để xem thường Bạch Tiểu Kỳ. Tất nhiên, cũng có thể vì những năm gần đây ông đã gặp quá nhiều phụ nữ, đặc biệt là những người từ chốn ăn chơi ra, quen xã giao, nên trong mắt ông, những phụ nữ như vậy đều không ra gì.
Hồng Hướng Phong nói: “Ta quyết định, con chơi thì cứ chơi, không chơi thì cắt đứt sớm đi. Con đã đến tuổi lập gia đình, nếu muốn kết hôn, ba nuôi sẽ tìm cho con một người tốt, vừa đẹp vừa có điều kiện hơn cô ta, thiếu gì đâu.”
Lê Đường cuối cùng không phản bác gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy nực cười, anh thấy Hồng Hướng Phong không có tư cách để khinh thường Bạch Tiểu Kỳ.
Cho đến lúc rời khỏi nhà họ Hồng, Hồng Mẫn Hàng vẫn chưa trở về.
Trời đã tối, Lê Đường lái xe rời khỏi nhà họ Hồng, nhập vào dòng xe trên đường chính. Giữa đường, anh nhận được điện thoại của Bạch Tiểu Kỳ. Cô đang làm việc, tranh thủ lúc rảnh hỏi anh đã ăn tối chưa. Lê Đường trả lời: “Anh ăn rồi, em đừng lo.”
Cúp máy xong thì phía trước vừa đúng là đèn đỏ, Lê Đường dừng xe lại, tranh thủ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên đường là một quảng trường nhỏ, trong đó có nhiều nhà hàng, còn có cả KFC và mấy tiệm ăn nhanh. Trước quảng trường là một bãi đậu xe, nằm ngay bên đường.
Lê Đường lập tức chú ý đến một chiếc xe giống hệt xe mới của Hồng Mẫn Hàng, nhìn kỹ thêm vài lần, thì thấy Hồng Mẫn Hàng và một người đàn ông lạ từ một nhà hàng bước ra.
Người đàn ông đó cao ngang ngửa Hồng Mẫn Hàng, vì đứng xa nên không nhìn rõ mặt, nhưng mái tóc rũ xuống che trán, chắc là một người đẹp trai.
Lê Đường siết chặt tay phải lại, nhẹ nhàng áp lên môi.
Hồng Mẫn Hàng và người kia cùng nhau lên xe. Cùng lúc đó, Lê Đường nghe thấy tiếng còi xe phía sau, phát hiện đèn xanh đã bật nên đành lái xe rời đi.
Đêm đó, nằm trên giường mãi không ngủ được. Sau khi thấy Hồng Mẫn Hàng đi cùng người đàn ông lạ, tâm trạng phiền muộn vì Hồng Hướng Phong phản đối chuyện anh với Bạch Tiểu Kỳ lại vơi đi, trong lòng toàn nghĩ đến chuyện của Hồng Mẫn Hàng.
Cuối cùng không nhịn được, Lê Đường gọi điện cho Hồng Mẫn Hàng.
Điện thoại reo mấy hồi mới có người bắt máy, giọng Hồng Mẫn Hàng có phần ngái ngủ, dường như bị đánh thức: “Anh Lê? Muộn vậy rồi mà?”
Lê Đường hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Ở đâu á?” Hồng Mẫn Hàng ngẩn người: “Ở nhà chứ đâu, sao vậy? Em ngủ rồi.”
Lê Đường lại hỏi: “Một mình à?”
Hồng Mẫn Hàng im lặng một lúc, rồi hỏi: “Rốt cuộc anh muốn hỏi gì?”
Lê Đường chống tay lên trán: “Hôm nay anh thấy em đi với một người đàn ông, người đó có phải là…”
“Phải.” Hồng Mẫn Hàng trả lời dứt khoát.
Lê Đường nói: “Mẫn Hàng…” Anh muốn khuyên nhủ nhưng không biết nói từ đâu.
Hồng Mẫn Hàng nói: “Anh Lê, anh sẽ không hiểu đâu, nên cũng đừng nói gì. Em biết mình muốn sống cuộc sống như thế nào.”
Lê Đường khẽ thở dài.
Hồng Mẫn Hàng nói: “Còn anh thì sao, anh Lê, anh thật sự biết mình muốn gì chứ?”
Đường Lui – Kim Cương Quyển
