Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 80: Lê Đường – Hồng Mẫn Hàng (7)

Đã hơn năm năm rồi Hồng Mẫn Hàng chưa từng quay lại nhà của Lê Đường.

Khi bước vào hành lang hẹp và tối tăm, trong một khoảnh khắc Hồng Mẫn Hàng cảm thấy có chút hoang mang, dường như giống với ký ức của mình, mà lại dường như không phải.

Lê Đường mở cửa phòng, nhẹ nhàng bật công tắc trên tường, ống đèn huỳnh quang cũ kỹ lập tức tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, khiến Hồng Mẫn Hàng không khỏi nheo mắt lại.

Lê Đường ném chìa khóa lên bàn trà trong phòng khách, nói với Hồng Mẫn Hàng: “Ngồi đi.”

Hồng Mẫn Hàng bước vào trong, nhìn quanh một lượt, ngoại trừ chiếc laptop đặt trên bàn ăn, đồ đạc và cách bài trí dường như không khác gì so với năm năm trước.

Lê Đường lục lọi dưới tủ TV lấy ra băng gạc và thuốc sát trùng, rồi quay lại bên ghế sofa, nói với Hồng Mẫn Hàng: “Cởi áo ra.”

Hồng Mẫn Hàng giơ tay cởi áo khoác, thử xắn tay áo sơ mi lên nhưng thấy không thuận tiện nên dứt khoát cởi bung cúc, tuột một bên tay áo ra.

Lê Đường nhìn bờ vai và cánh tay lộ ra của Hồng Mẫn Hàng, bất chợt cảm khái, vỗ nhẹ lên vai cậu: “Chớp mắt một cái mà đã năm năm trôi qua rồi.” Ngày xưa Hồng Mẫn Hàng hay mặc quần đùi rộng thùng thình, tay chân gầy guộc, hình ảnh đó sẽ chẳng bao giờ có lại nữa. Giờ đây trước mặt anh là một chàng thanh niên cao ráo, dáng người rắn chắc và cân đối.

Vết thương trên cánh tay không sâu, cũng không còn mảnh thủy tinh sót lại. Lê Đường bôi thuốc cho cậu rồi dùng băng gạc băng lại, thế là xong.

Sau đó, Lê Đường dặn dò: “Hôm nay đừng tắm, lấy nước ấm lau qua là được.” Nói xong, anh dọn dẹp mấy thứ trên bàn, lại nói: “Nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa anh đưa em về.”

Hồng Mẫn Hàng suy nghĩ một chút, đáp: “Được.”

Cậu đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh. Đứng trước bồn rửa tay, Hồng Mẫn Hàng thấy hộp xà phòng đặt bên cạnh, không kìm được mà cầm lên xem, rồi lại mở chiếc tủ gỗ nhỏ bên cạnh gương. Bên trong, cậu nhìn thấy chiếc cốc uống nước của mình, chính là chiếc cốc mà cậu từng mang từ phố Hương Chúc đến, để ở đây rồi chưa từng mang đi.

Vậy mà Lê Đường vẫn không nỡ vứt nó đi, vẫn luôn cất giữ trong tủ.

Hồng Mẫn Hàng vốn định rời đi, lúc này lại thay đổi ý định. Cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, mở tủ lạnh trong phòng ăn của Lê Đường, hỏi: “Có gì ăn không?”

Lê Đường là người biết nấu ăn, tuy gần đây không hay ăn ở nhà, nhưng trong tủ vẫn luôn có sẵn trứng và rau.

“Đói à?” Lê Đường hỏi.

Nghĩ lại thì từ lúc hai người đi gặp Hồng Hướng Phong đến giờ vẫn chưa ăn gì. Giờ Hồng Mẫn Hàng vừa nói, Lê Đường cũng cảm thấy đói, liền nói: “Anh nấu cho em bát mì nhé, mì trứng cà chua, được không?”

Hồng Mẫn Hàng đáp: “Tất nhiên là được.”

Lê Đường cầm một quả cà chua và hai quả trứng vào bếp, Hồng Mẫn Hàng cũng đi theo, nói muốn giúp một tay.

Lê Đường nhìn cậu một cái, “Em biết làm không đấy?”

Hồng Mẫn Hàng xắn tay áo, “Ở nước ngoài sống một mình, thèm quá thì cũng phải tự nấu thôi, dù chẳng ngon lắm.”

Lê Đường đưa trứng cho cậu, “Vậy thì em đập trứng đi.” Rồi anh tự bật bếp đun nước.

Lúc Lê Đường nấu mì, Hồng Mẫn Hàng tựa vào cửa bếp, nhìn bóng lưng anh. Thật kỳ lạ, nhiều năm trôi qua rồi mà bóng lưng của Lê Đường dường như chẳng thay đổi gì. Thời gian vô tình trùng khớp với quá khứ, khi cậu là đứa trẻ thường bị lãng quên, đói bụng đứng ở cửa bếp trông Lê Đường nấu ăn, cũng là thấy bóng lưng ấy.

Có lẽ có những ký ức đã cắm rễ quá sâu trong tim, thời gian có trôi qua bao lâu cũng không thể xóa mờ.

Ăn xong, Lê Đường đưa Hồng Mẫn Hàng về nhà.

Dù sao cũng không còn là đứa trẻ như xưa nữa, Hồng Mẫn Hàng không thể lấy cớ ở lại qua đêm tại nhà Lê Đường.

Lê Đường lái xe đưa cậu về đến nhà họ Hồng. Khi dừng xe trên bãi cỏ trước nhà, hai người thấy đèn trong phòng khách vẫn sáng. Nếu chỉ có chị Hoa ở nhà thì chắc chắn chị sẽ ở trong phòng riêng xem tivi chứ không ngồi ở phòng khách. Nên khả năng duy nhất lúc này chính là Hồng Hướng Phong đã về rồi.

Hồng Mẫn Hàng nhìn Lê Đường, nói: “Anh về trước đi.”

Lê Đường lắc đầu: “Anh vào với em.”

Quả nhiên, Hồng Hướng Phong đã về. Giờ này chắc còn chưa uống được nửa chầu, tâm trạng chắc chắn đã bị Lê Đường làm ảnh hưởng.

Hồng Mẫn Hàng và Lê Đường một trước một sau bước vào nhà, Hồng Hướng Phong ngồi trên sofa ngẩng đầu lên liếc nhìn họ một cái, sau đó nói: “Lê Đường, lại đây.”

Lê Đường đi đến, Hồng Hướng Phong ra hiệu cho anh ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh.

Hồng Mẫn Hàng đương nhiên không lên lầu một mình mà đứng phía sau sofa chỗ Lê Đường đang ngồi.

Bất ngờ, Hồng Hướng Phong ra tay. Hồng Mẫn Hàng giật mình, tưởng ông muốn đánh Lê Đường nên suýt nữa nhào tới ngăn, nhưng không ngờ ông chỉ đấm một cái vào vai Lê Đường rồi mắng: “Thằng nhóc không biết sống chết!”

Hồng Mẫn Hàng nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Lê Đường nói: “Ba nuôi.”

Hồng Hướng Phong chỉ vào anh: “Ba thấy hôm nay đầu con bị va vào đâu rồi đúng không?”

Lê Đường khom lưng, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, hai tay đan vào nhau, khẽ lắc đầu: “Ba nuôi, con xin lỗi, đã làm mất hứng của người.”

Hồng Hướng Phong rút ra một điếu thuốc, ra hiệu cho Lê Đường châm lửa giúp.

Lê Đường lấy bật lửa, nghiêng người châm thuốc cho ông.

Hồng Mẫn Hàng đứng phía sau, lạnh lùng nhìn Lê Đường tiến lại gần Hồng Hướng Phong, sau đó thấy ông gật đầu một cái với Lê Đường.

Hồng Hướng Phong nói: “Được rồi, nói đi, hôm nay nghĩ gì trong đầu? Ba chưa từng thấy con thiếu suy nghĩ như thế.”

Lê Đường im lặng một lát rồi nói: “Không có gì, chỉ là thấy mẹ của Nhạc Mẫn khá đáng thương.”

“Đáng thương đến mức nào?” Hồng Hướng Phong hỏi. “Con theo ta bao năm rồi, chẳng lẽ chưa thấy ai đáng thương hơn à? Sao lần này lại như vậy? Người phụ nữ đó cầm dao đâm ba nuôi của con đấy, nhích lên một chút là mạng ta không còn, mà con lại thấy cô ta đáng thương?”

Lê Đường không nói gì.

Hồng Mẫn Hàng đột nhiên lên tiếng: “Ba, con cũng gặp người phụ nữ đó rồi, bà ấy thực sự đáng thương, rất có thành ý, thật lòng muốn xin lỗi ba.”

“Con im đi!” Hồng Hướng Phong chỉ vào Hồng Mẫn Hàng. “Tưởng đi nước ngoài mấy năm là trưởng thành rồi sao? Sao vẫn y như xưa?”

Lê Đường ngẩng đầu nhìn Hồng Mẫn Hàng, khẽ lắc đầu với cậu, rồi kéo cậu ngồi xuống cạnh mình.

Hồng Hướng Phong hít sâu một hơi thuốc, nói: “Lê Đường, ta thấy bây giờ con không còn để tâm đến người ba nuôi này nữa rồi, đúng không?”

Lê Đường vội nói: “Ba nuôi, sao lại thế được?”

Hồng Hướng Phong nói: “Ta nhìn con lớn lên, chẳng lẽ không biết con đang nghĩ gì sao? Từ khi Mẫn Hàng về nước, dù là chuyện của Đế Hồng hay chuyện trong nhà, con đều lơ là. Con đang nghĩ gì vậy?”

Lê Đường lắc đầu: “Ba nuôi, thật sự không có gì cả.”

Hồng Hướng Phong phủi tàn thuốc, nói: “Lê Đường, có phải con đang nghĩ rằng Mẫn Hàng về rồi, sau này Đế Hồng là của nó, nhà họ Hồng không cho con cái gì, có lỗi với con?”

Lê Đường đáp: “Sao có thể như vậy được? Ba nuôi hiểu lầm rồi, con chưa bao giờ nghĩ như vậy.”

Hồng Hướng Phong quay sang nhìn Hồng Mẫn Hàng: “Còn con thì sao? Ngày nào anh nuôi con cũng đưa đón con đi làm, ăn cùng con, chỉ còn chưa ngủ cùng con thôi đấy. Con không cảm thấy nó có gì kỳ lạ à?”

Hồng Mẫn Hàng lắc đầu: “Con thấy không khác gì ngày xưa cả.”

Hồng Hướng Phong có vẻ hơi bực bội, vừa hút hết điếu này đã rút ra điếu khác.

Lê Đường ngăn lại: “Ba nuôi, bớt hút đi.”

Hồng Hướng Phong đột nhiên cười khẩy một tiếng: “Thấy chưa, ba hút thuốc uống rượu, đến con ruột với em ruột còn chẳng bao giờ khuyên, thế mà thằng con nuôi này suốt ngày phiền ta. Con bảo ta phải nói sao đây?”

Hồng Mẫn Hàng nói: “Anh ấy là vì lo cho ba thôi.”

Hồng Hướng Phong nói: “Dĩ nhiên ta biết là nó vì tốt cho ta! Con đối tốt với ba nuôi, ba nuôi nhớ kỹ. Đế Hồng sau này là của Mẫn Hàng, cũng là của con. Hai đứa là anh em, tuy không cùng huyết thống nhưng lớn lên cùng nhau, còn thân thiết hơn khối anh em ruột bên ngoài. Giờ con giúp nó quản Đế Hồng, sau này có tiền chẳng phải cùng nhau kiếm à? Còn sợ nó thiệt thòi chắc?”

Lê Đường lắc đầu: “Ba nuôi, con thật sự không có ý đó.”

Hồng Hướng Phong bất ngờ đập mạnh tay xuống bàn trà: “Thế rốt cuộc mày đang nghĩ gì?!”

Lê Đường bị ông quát mà sững người. Bởi vì từ trước đến nay, Hồng Hướng Phong chưa từng hỏi anh “con đang nghĩ gì”, chỉ luôn ra lệnh, bảo anh làm gì, anh làm nấy.

Dù đã phủ nhận nhiều lần, nhưng trong lòng Lê Đường không thể không thừa nhận, kể từ khi Hồng Mẫn Hàng trở về, anh thực sự đã có chút buông lỏng. Không phải vì sợ mất Đế Hồng hay sợ không còn tiền, mà là cảm thấy nhiệm vụ của mình đã được bàn giao lại, dường như có thể thả lỏng, không còn phải bận tâm nhiều nữa.

Nói là tình cảm với Đế Hồng, thực ra Lê Đường chỉ là có tình cảm với ba con nhà họ Hồng mà thôi.

Anh là người có nhu cầu rất ít, tiền đã đủ dùng, sống gần ba mươi tuổi, đột nhiên chỉ muốn được tự do, sống một cuộc đời vì chính mình.

Hồng Hướng Phong không biết Lê Đường đang nghĩ gì, ngay cả Hồng Mẫn Hàng cũng không rõ.

Lê Đường im lặng một lát, vẫn không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nói: “Chuyện của Nhạc Mẫn, nếu ba nuôi thấy không thích hợp, sau này con sẽ không nhắc đến nữa.”

Hồng Hướng Phong nói: “Không phải là không thích hợp, mà là rất không thích hợp! Hôm nay ba nuôi bị mày làm mất hết mặt mũi rồi!”

Lê Đường đáp: “Con xin lỗi.”

Hồng Hướng Phong gắt: “Bây giờ xin lỗi thì có ích gì! Lớn từng này tuổi rồi, càng sống càng ngược!”

Lê Đường lặng lẽ gật đầu.

Hồng Hướng Phong phất tay: “Muộn rồi, đừng về nữa, ngủ lại đây đi. Sáng mai đi cùng ta đến công ty, có việc cần giao cho con.”

Lê Đường đành đáp: “Vâng.”

Hồng Hướng Phong lên lầu trước.

Hồng Mẫn Hàng đứng dậy, gọi: “Anh Lê, lên nghỉ ngơi thôi.”

Lê Đường gật đầu, cũng đứng dậy theo.

Hồng Mẫn Hàng dẫn Lê Đường đến phòng khách. Lúc này chắc chị Hoa đã ngủ, Hồng Mẫn Hàng giúp anh tìm lại bàn chải đánh răng và khăn mặt lần trước đã dùng, rồi nói: “Không có đồ ngủ, anh mặc đồ của em đi.”

“Không cần đâu,” Lê Đường nói, “Ngủ một đêm thôi, cũng chẳng sao. Anh vốn không quen mặc đồ ngủ.”

Hồng Mẫn Hàng đáp: “Vậy được, anh đi tắm đi rồi nghỉ.”

Lê Đường nói: “Ừ, cũng muộn rồi, em cũng nghỉ sớm đi.”

Hồng Mẫn Hàng nói: “Đợi đã.”

“Hử?” Lê Đường quay đầu nhìn cậu.

Hồng Mẫn Hàng mỉm cười, bỗng nhiên nghiêng người lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Lê Đường.

Lê Đường sững người trong giây lát, rồi đưa tay lên sờ trán, bật cười khó hiểu: “Em đang an ủi anh đấy à? Học từ nước ngoài về hả?”

Hồng Mẫn Hàng nói: “Giữa người thân với nhau, nụ hôn là như vậy.”

Lê Đường đáp: “Anh thật sự không quen, từ lúc có ký ức đến giờ, mẹ anh cũng chưa từng hôn anh nữa.”

Hồng Mẫn Hàng nói: “Mỗi kiểu hôn đều mang một ý nghĩa khác nhau, đôi khi còn diễn đạt được những điều mà lời nói không thể.”

Lê Đường vẫn không nhịn được lại đưa tay lên sờ trán, chỗ ấy như có gì nóng rát. Anh nói: “Anh nhận được lời an ủi của em rồi, cảm ơn.”

Hồng Mẫn Hàng nói: “Ngủ ngon, nghỉ ngơi đi.”

Lê Đường gật đầu: “Ngủ ngon.”

Sau khi Hồng Mẫn Hàng rời khỏi, Lê Đường bước vào nhà tắm, nhìn mình trong gương, không ngừng nhớ lại cảm giác ấm áp mềm mại vừa rồi trên trán, cuối cùng phải mở vòi nước, tạt thật nhiều nước lạnh lên mặt.

Tắm xong nằm trên giường, Lê Đường mở điện thoại ra, thấy có một tin nhắn từ Bạch Tiểu Kỳ. Cô ấy nói vừa phát hiện một nhà hàng Trung ngon lắm, muốn hẹn Lê Đường cùng đi ăn vào ngày mai.

Yêu đương với Bạch Tiểu Kỳ đã lâu, vậy mà tình cảm vẫn không có tiến triển rõ rệt. Lê Đường đột nhiên cảm thấy mình nên dành nhiều thời gian hơn cho cô. Nếu cô thực sự là người phù hợp thì không nên để lỡ.

Thế là Lê Đường nhắn lại: “Được, tan làm anh đến đón em.”


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 80: Lê Đường – Hồng Mẫn Hàng (7)
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...