Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 78: Lê Đường – Hồng Mẫn Hàng (5)
Sau khi ra ngoài thư giãn với Lê Đường, Hồng Mẫn Hàng không còn khăng khăng đối đầu với Hồng Hướng Phong vì chuyện trước kia nữa.
Hồng Hướng Phong nói với Lê Đường: “Lúc nào rảnh thì trò chuyện nhiều với Mẫn Hàng một chút, từ nhỏ nó đã rất nghe lời con.”
Lê Đường gật đầu, “Con biết rồi.”
Còn Hồng Mẫn Hàng thì nói với Lê Đường: “Anh Lê, hay là anh làm trợ lý cho em đi.”
Lê Đường hơi bất ngờ.
Hồng Mẫn Hàng nói: “Dù sao thì anh cũng không giữ chức vụ gì ở Đế Hồng cả. Có rất nhiều chuyện công việc em muốn hỏi anh. Có anh ở bên, em cũng đỡ làm mấy chuyện khiến ba em không vui.”
Nghe cậu nói vậy, Lê Đường cũng không từ chối. Thậm chí anh còn cảm thấy như Hồng Mẫn Hàng ngày xưa, người luôn dựa dẫm vào anh, đã quay trở lại.
Tuy nhiên, làm trợ lý cho Hồng Mẫn Hàng không hề dễ. Ngày nào cậu ấy cũng tăng ca đến bảy, tám giờ tối ở công ty, Lê Đường phải ở lại cùng. Thỉnh thoảng, Hồng Mẫn Hàng sẽ hỏi anh về các vấn đề vận hành công ty, mà Lê Đường đều ghi nhớ kỹ, có thể trả lời ngay lập tức.
Nhưng phần lớn thời gian, Hồng Mẫn Hàng chỉ cắm đầu vào tài liệu, còn Lê Đường thì ngồi một bên trông mình.
Gọi là trợ lý, nhưng thực chất vẫn không có chức danh chính thức. Lê Đường thậm chí không có cả văn phòng riêng. Hồng Mẫn Hàng bảo anh cứ ở lại văn phòng của mình, không hạn chế việc đi lại, Lê Đường cũng không có chỗ nào khác để đến. Khi Hồng Mẫn Hàng bận làm việc, Lê Đường chỉ đành ngồi không trên ghế sofa.
Lúc đầu Lê Đường còn ra ngoài hút thuốc, sau đó Hồng Mẫn Hàng bảo anh cứ hút trong phòng, cậu không bận tâm. Vậy là Lê Đường cũng lười ra ngoài, nằm dài trên sofa, ngậm điếu thuốc nhìn trần nhà.
Hôm đó tăng ca muộn, Lê Đường cảm thấy mệt, nằm trên sofa rồi ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy, anh thấy Hồng Mẫn Hàng đang ngồi bên cạnh nhìn mình.
Lê Đường lập tức ngồi dậy, đưa tay xoa mặt, hỏi: “Xong việc rồi à?”
Hồng Mẫn Hàng nhẹ giọng nói: “Anh còn buồn ngủ thì cứ ngủ thêm một lát đi.”
Lê Đường lắc đầu, “Anh đưa em về.”
Trước khi lấy bằng lái, Lê Đường tạm thời kiêm luôn tài xế cho Hồng Mẫn Hàng.
Hồng Mẫn Hàng đứng dậy nói: “Vậy mình đi ăn trước đã.”
Lê Đường gật đầu, “Cũng được.”
Hai người đi xuống từ tòa nhà Đế Hồng, vào thang máy đến bãi đỗ xe lấy xe. Vừa ngồi vào xe, Lê Đường nhận được cuộc gọi từ Bạch Tiểu Kỳ, hỏi anh đã ăn chưa.
Đã mấy ngày rồi Lê Đường không gặp Bạch Tiểu Kỳ, anh vô thức xoa trán, đang định nói lời xin lỗi thì Hồng Mẫn Hàng đột nhiên lên tiếng: “Bạn gái anh à? Gọi cô ấy đi ăn chung đi.”
Lê Đường che ống nghe lại, nói nhỏ: “Không cần đâu.”
Hồng Mẫn Hàng cười: “Có gì đâu, bạn gái anh chẳng lẽ em không được gặp à? Sau này là chị dâu của em rồi, phải tìm dịp cùng nhau ăn một bữa chứ.”
Lê Đường hơi do dự.
Hồng Mẫn Hàng nói: “Đừng nghĩ nữa, nếu anh không nói thì để em nói.”
Lê Đường không tiện từ chối thêm, đành nói với Bạch Tiểu Kỳ: “Anh chưa ăn, em ra ăn với anh nhé.”
Bạch Tiểu Kỳ rất vui, nói: “Được thôi.”
Lê Đường nói: “Đợi anh, anh qua đón.”
Lê Đường lái xe, Hồng Mẫn Hàng ngồi ghế phụ, chạy về hướng nhà Bạch Tiểu Kỳ.
Trên đường, Hồng Mẫn Hàng hỏi: “Anh Lê, sao có bạn gái rồi mà không nói một tiếng? Ba cũng chưa biết đúng không?”
Lê Đường cười, “Mới quen chưa lâu, chưa gọi là quá thân thiết. Anh định đợi mọi thứ ổn định rồi mới nói.”
Hồng Mẫn Hàng cúi mắt, hỏi: “Anh muốn nghiêm túc với cô ấy à?”
Lê Đường im lặng một lúc, như thể đang cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới đáp: “Nếu phù hợp, anh cũng nghĩ đến chuyện nghiêm túc.”
Hồng Mẫn Hàng dùng tay gõ nhẹ lên thành ghế hai cái, rồi đột nhiên siết chặt nắm đấm, sau đó mỉm cười nói: “Vậy thì để em giúp anh xem thử có phù hợp hay không.”
Xe sắp đến nơi, Lê Đường gọi điện cho Bạch Tiểu Kỳ bảo cô xuống dưới.
Khi xe tới gần, Hồng Mẫn Hàng đã nhìn thấy từ xa một người phụ nữ mặc váy trắng đứng trước cổng khu dân cư. Cô khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, dáng người và khuôn mặt đều khá ổn.
Lê Đường dừng xe bên đường, có lẽ Bạch Tiểu Kỳ định lên ghế lái, thò đầu vào mới thấy trong xe còn có người, liền sững lại.
Lê Đường vội giới thiệu: “Tiểu Kỳ, đây là Hồng Mẫn Hàng, con trai của sếp Hồng; Mẫn Hàng, đây là Bạch Tiểu Kỳ.”
Hồng Mẫn Hàng hạ kính xe, bắt tay cô, “Xin chào.”
Bạch Tiểu Kỳ vội vươn tay, “Chào anh, sếp Hồng trước đây hay đến chỗ bọn em ăn cơm, đều quen mặt.”
Hồng Mẫn Hàng cười nói: “Lần trước ăn cơm tôi cũng gặp cô rồi, chắc cô không để ý.”
Lê Đường đã xuống xe, mở cửa sau cho Bạch Tiểu Kỳ, hỏi: “Hôm nay em không đi làm à?”
“Vâng,” Bạch Tiểu Kỳ ngồi vào trong, “Hôm nay em được nghỉ.”
Lê Đường đóng cửa lại, trở về ghế lái, hỏi: “Muốn ăn gì?”
Bạch Tiểu Kỳ nói: “Em sao cũng được, anh chọn đi.”
Hồng Mẫn Hàng nói: “Để em chọn đi. Em nghe nói ở đường Hưng Nam có quán canh cá chua cay ăn ngon lắm, mình tới đó thử xem.”
Bạch Tiểu Kỳ lập tức đáp: “Được ạ.”
Lê Đường vừa khởi động xe vừa hỏi Hồng Mẫn Hàng: “Em nghe ai nói vậy?”
Hồng Mẫn Hàng chống đầu bằng một tay, cười nói: “Về nước rồi nghe ngóng nhiều nơi, định bụng thử dần. Hôm nay hiếm khi có người đi cùng.”
Nghe vậy, Lê Đường cũng khẽ cười theo.
Ba người cùng nhau ăn tối, phần lớn thời gian là Hồng Mẫn Hàng và Bạch Tiểu Kỳ nói chuyện với nhau, Lê Đường không nói nhiều, chỉ ngồi một bên nghe, thỉnh thoảng hút một điếu thuốc.
Tâm trạng Hồng Mẫn Hàng dường như rất tốt, liên tục khen đồ ăn ngon, còn bảo phục vụ mang ra vài chai bia.
Hồng Mẫn Hàng nói với Lê Đường: “Anh Lê, uống với em một chút đi.”
Lê Đường đáp: “Em uống đi, lát nữa anh còn lái xe đưa hai người về.”
Hồng Mẫn Hàng nói: “Uống một chút cũng không sao.”
Lê Đường xua tay: “Em uống đi.”
Hồng Mẫn Hàng khẽ than: “Uống một mình thì đâu có vui gì.”
Bạch Tiểu Kỳ nghe thấy liền khuyên Lê Đường: “Anh uống chút với Mẫn Hàng đi, đừng để cậu ấy uống một mình.”
Cả hai người đều khuyên anh uống, nên Lê Đường cũng không tiện từ chối nữa, để Hồng Mẫn Hàng rót cho mình một ly bia. Anh chậm rãi uống, suốt bữa ăn cũng không uống nhiều, nhưng Hồng Mẫn Hàng thì khác, cậu ấy như thể thực sự rất hưng phấn, một mình uống đến mấy chai.
Khi rời khỏi quán ăn, Hồng Mẫn Hàng đã say đến mức đi không vững, Lê Đường đành phải đỡ cậu lên ghế sau, rồi lái xe đưa Bạch Tiểu Kỳ về trước.
Lúc đến nơi, Bạch Tiểu Kỳ xuống xe, nói với Lê Đường: “Anh đi cẩn thận nhé.”
Lê Đường gật đầu: “Em về nghỉ sớm đi.”
Bạch Tiểu Kỳ mỉm cười nhìn anh, bất ngờ nghiêng người sang hôn nhẹ lên má anh, rồi nói: “Ngủ ngon nhé.”
Lê Đường cũng cười, vẫy tay với cô: “Ngủ ngon.”
Hồng Mẫn Hàng nửa nằm nửa ngồi ở ghế sau, chứng kiến toàn bộ cảnh đó.
Sau khi đưa Bạch Tiểu Kỳ về, Lê Đường mới lái xe chở Hồng Mẫn Hàng trở về nhà họ Hồng.
Khi đến nơi, chị Hoa từ trong nhà bước ra đón.
Lê Đường hỏi: “Ba nuôi đâu rồi?”
Chị Hoa nói: “Ông Hồng chưa về, chắc tối nay không về đâu.”
Chị Hoa cùng anh đỡ Hồng Mẫn Hàng vào trong, đặt cậu nằm xuống ghế sofa.
Chị Hoa nói: “Lần trước là cậu say đến không biết gì, để Mẫn Hàng phải đưa cậu về. Lần này lại đến lượt Mẫn Hàng. Mấy đứa thanh niên các cậu, vẫn nên biết tiết chế, đừng uống nhiều quá.”
Lê Đường áy náy đáp: “Cháu biết rồi.”
Anh nhờ chị Hoa đỡ Hồng Mẫn Hàng lên lưng, rồi cõng cậu lên phòng trên lầu hai.
Chị Hoa mang nước lên, sau đó nói với Lê Đường: “Cậu giúp nó dọn dẹp một chút đi, để tôi làm nó lại ngại ngùng.”
Lê Đường nghe vậy khẽ cười.
Chị Hoa nói thêm: “Đứa nhỏ này từ bé đã nhút nhát, cậu cũng biết mà.”
Nói rồi, chị Hoa xuống lầu đi nghỉ.
Lê Đường nhìn Hồng Mẫn Hàng đang nhắm mắt nằm trên giường, nghĩ thầm, Hồng Mẫn Hàng bây giờ chắc chắn không còn nhút nhát nữa rồi. So với khi còn nhỏ, cậu ấy như đã trở thành một người hoàn toàn khác.
Lê Đường vào nhà tắm lấy khăn, làm ấm bằng nước nóng rồi quay ra lau mặt cho cậu.
Lúc này, Hồng Mẫn Hàng khẽ rên một tiếng, mắt mơ màng mở hé.
Lê Đường hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Hồng Mẫn Hàng nhìn anh, nhưng ánh mắt không có tiêu cự rõ ràng.
Khi Lê Đường định đứng dậy, Hồng Mẫn Hàng bỗng ôm lấy eo anh.
Lê Đường sững người một chút, cảm nhận rõ sức lực của cậu, rồi bị Hồng Mẫn Hàng lật người đè lên giường, bất ngờ hôn xuống thật mạnh.
Miệng Hồng Mẫn Hàng tràn đầy mùi rượu.
Lê Đường nhanh chóng phản ứng, đẩy Hồng Mẫn Hàng ra, nói: “Mẫn Hàng?”
Nhưng Hồng Mẫn Hàng lại tiếp tục hôn xuống, những nụ hôn nóng bỏng và cuồng nhiệt khiến Lê Đường phải liên tục lùi lại. Cuối cùng anh quay đầu đi, th* d*c: “Mẫn Hàng, em say rồi.”
Hồng Mẫn Hàng nhìn anh hồi lâu, rồi xoay người nằm lại trên giường, giơ tay che mắt: “Xin lỗi, em nhận nhầm người.”
Cơ thể Lê Đường bỗng chốc cứng đờ. Một lúc sau, anh mới quay sang nhìn người đang nằm bên cạnh, hỏi: “Sao em lại nhận nhầm anh thành phụ nữ?”
Hồng Mẫn Hàng vẫn lấy tay che mắt, im lặng một lát rồi nói: “Em không nhầm anh thành phụ nữ.”
Lê Đường chống người ngồi dậy: “Em nói gì?”
Hồng Mẫn Hàng đáp: “Em không thích phụ nữ.”
Lê Đường nhìn cậu, gọi một tiếng có phần không chắc chắn: “Mẫn Hàng?”
Hồng Mẫn Hàng bỏ tay ra, nhìn thẳng vào mắt anh: “Em nhớ là trước kia từng nói với anh, nhưng anh không tin.”
Lê Đường lắc đầu: “Khi đó em còn nhỏ.”
Hồng Mẫn Hàng cười cười: “Khi đó em đã gần mười tám rồi.”
Lê Đường vẫn lắc đầu: “Không, lúc đó em vẫn chưa nghĩ thông suốt.”
Hồng Mẫn Hàng ngồi dậy trên giường: “Thôi, đừng nói nữa.”
“Khoan đã, Mẫn Hàng.” Lê Đường giữ lấy tay cậu, “Không phải như thế đâu.”
Hồng Mẫn Hàng quay đầu nhìn anh: “Vậy phải như thế nào? Em nhớ anh từng nói rằng, khi em vào đại học sẽ gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp, rồi em sẽ có suy nghĩ khác. Quả thật em đã vào đại học, xung quanh em đúng là có nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng em không hề rung động. Em đã tìm kiếm thông tin trên mạng, tra tài liệu trong thư viện, và em hiểu ra em trời sinh đã thích đàn ông, điều này không thể thay đổi được. Không phải chỉ cần nhìn thêm vài người phụ nữ là em có thể thay đổi. Ngay cả khi th* d*m, em cũng chỉ tưởng tượng đến đàn ông. Vậy anh nói xem em phải làm sao?”
Lê Đường hít một hơi thật sâu, rồi lắc đầu.
Hồng Mẫn Hàng nhẹ nhàng gạt tay anh ra: “Anh Lê, em nghĩ thông rồi. Nếu anh không thể chấp nhận thì thôi, em sẽ không làm phiền anh nữa. Giờ em đang có người yêu rồi, bọn em rất ổn định, hai tháng nữa cậu ấy sẽ về nước. Em không mong anh chúc phúc, chỉ mong anh đừng ngăn cản.”
Nói xong, Hồng Mẫn Hàng đi vào nhà tắm. Cậu đóng cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa, không biểu lộ gì, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Lê Đường hình như không động đậy, vẫn ngồi bên giường của Hồng Mẫn Hàng.
Một lúc sau, Hồng Mẫn Hàng bước tới bồn rửa, dùng nước lạnh rửa mặt, rồi mở cửa bước ra ngoài.
Thấy cậu bước ra, Lê Đường đứng dậy, nói: “Em nghỉ sớm đi, anh về đây.”
Hồng Mẫn Hàng gật đầu: “Ngủ ngon, đi đường cẩn thận.”
Lê Đường ra ngoài, đóng cửa giúp cậu. Khi đi xuống cầu thang, anh bỗng cảm thấy mệt mỏi, liền ngồi xuống bậc thang, đưa tay lên che mặt. Trong khoảnh khắc đó, anh chợt nghi ngờ liệu mình có đang làm sai không. Anh không chấp nhận Hồng Mẫn Hàng là vì muốn cậu ấy trưởng thành khỏe mạnh, vui vẻ như một thiếu niên bình thường chứ không phải đẩy cậu ấy về phía một người đàn ông khác.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh thiếu niên mềm mỏng, im lặng nhưng cũng đầy cứng cỏi ấy ở bên cạnh người đàn ông khác, Lê Đường liền cảm thấy khó chịu. Anh đưa một tay nắm lấy tay vịn cầu thang, gục đầu vào cánh tay, thở ra một hơi thật dài. Không đúng, không nên như vậy.
Đường Lui – Kim Cương Quyển
