Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 77: Lê Đường – Hồng Mẫn Hàng (4)

Sau đó, Bạch Tiểu Kỳ có tìm đến Lê Đường, nói rằng có một người chị em đồng hương của cô ấy muốn đến Đế Hồng xin việc làm ở vị trí lễ tân, hy vọng Lê Đường có thể giúp đỡ một tay.

Chuyện này đúng là việc tiện tay thì có thể giúp được, tuy Lê Đường hơi bất ngờ khi Bạch Tiểu Kỳ tìm đến mình, nhưng anh cũng không từ chối.

Sau đó, Bạch Tiểu Kỳ lấy lý do cảm ơn mà mời Lê Đường đi ăn. Ăn tối xong, cô nói trời còn sớm, hay là đi xem phim đi, dạo này có một bộ phim mới chiếu mà cô vẫn muốn xem từ lâu.

Lê Đường lúc đó mới bắt đầu hiểu ra ý của Bạch Tiểu Kỳ.

Thật ra ở độ tuổi của Lê Đường, công việc và cuộc sống đều đã ổn định, anh cũng từng nghĩ đến việc tìm một người phụ nữ phù hợp để lập gia đình. Nhưng như thế nào mới gọi là phù hợp, Lê Đường chưa bao giờ suy nghĩ kỹ.

Sự xuất hiện bất ngờ của Bạch Tiểu Kỳ khiến Lê Đường cảm thấy cũng không phải là không thể. Xét về thân phận, anh và Bạch Tiểu Kỳ đều là người từ nơi khác đến thành phố này làm việc mưu sinh, so với những cô gái khác mà Lê Đường từng có cơ hội tiếp xúc, có lẽ Bạch Tiểu Kỳ lại càng phù hợp với anh hơn.

Thế nên Lê Đường không từ chối Bạch Tiểu Kỳ. Sau đó, họ còn gặp nhau thêm vài lần nữa, coi như xác định mối quan hệ này.

Tất cả những chuyện này Hồng Mẫn Hàng đều không hề hay biết. Sau khi hoàn toàn tiếp quản Đế Hồng, cậu muốn xây dựng một đế chế thương mại như trong tưởng tượng của mình nên đã mạnh tay tiến hành cải tổ nội bộ Đế Hồng.

Rất nhiều anh em cũ từng theo Hồng Hướng Phong bôn ba giang hồ, bây giờ không có việc gì làm, sống dựa vào Đế Hồng để được nuôi dưỡng, đều bị Hồng Mẫn Hàng phẩy tay một cái, bảo họ về nhà nghỉ ngơi.

Vì vậy, không ít người kéo nhau đến chỗ Hồng Hướng Phong để cáo trạng.

Hồng Hướng Phong liền gọi cả Hồng Mẫn Hàng và Lê Đường về, nói với Hồng Mẫn Hàng là nên tiết chế lại một chút, đừng làm quá.

Hồng Mẫn Hàng ngồi trên ghế sô pha, đối diện với Hồng Hướng Phong, nói: “Ba, chính ba đã nói là giao Đế Hồng cho con rồi mà.”

Hồng Hướng Phong đáp: “Những người đó là anh em theo ba bao năm chinh chiến gây dựng cơ đồ, đã bỏ ra không ít công sức. Giờ con lại chê họ già, không còn giá trị, rồi đuổi hết như thế thì không ổn chút nào.”

Hồng Mẫn Hàng nói: “Con làm vậy là vì tốt cho Đế Hồng. Những người đó ngoài chuyện ăn không ngồi rồi, chỉ biết chỉ tay năm ngón. Thanh niên bị họ đè nén, việc nên làm cũng không dám làm. Nếu đã vậy thì để họ về nhà ăn không cũng được thôi mà? Mỗi tháng con vẫn phát lương cho họ, có vấn đề gì sao?”

Đột nhiên, từ cửa lớn vang lên giọng nói của Hồng Hướng Quân: “Mẫn Hàng, cháu nói vậy là không đúng rồi. Nếu nói như cháu thì chẳng phải những người già như chúng ta đều thành phế vật cả sao? Nếu không có chúng ta, thì cũng chẳng có Đế Hồng ngày hôm nay, cũng chẳng có phần của cháu đâu!”

Hồng Mẫn Hàng và Lê Đường đứng dậy, nhìn hai anh em Hồng Hướng Quân và Hồng Hướng Quốc bước vào từ cửa.

Hồng Hướng Quân gọi một tiếng: “Anh cả.”

Hồng Hướng Phong ngẩng đầu lên nhìn họ một cái, “Đến rồi à?”

Hồng Hướng Quân và Hồng Hướng Quốc cùng ngồi xuống bên cạnh ghế sofa, Hồng Hướng Quốc nói: “Anh cả, có không ít anh em đã tìm đến bọn em, em cũng cảm thấy chuyện lần này Mẫn Hàng làm chưa thỏa đáng.”

Hồng Hướng Phong giơ tay lên, “Được rồi, đừng nói nữa, chuyện này để anh quyết định.”

Hồng Mẫn Hàng lên tiếng: “Ba—”

Hồng Hướng Phong cắt lời cậu, “Con cũng không cần nói gì thêm.”

Nghe vậy, Hồng Mẫn Hàng có phần bực bội, xoay người đi lên lầu vào phòng.

Hồng Hướng Phong quay sang Lê Đường nói: “Con lên khuyên nhủ nó chút đi.”

Lê Đường gật đầu, “Vâng.”

Lê Đường đi lên tầng hai, thấy cửa phòng của Hồng Mẫn Hàng đang khép hờ, nhưng anh vẫn gõ cửa. Đợi Hồng Mẫn Hàng nói “Mời vào” rồi mới bước vào trong.

Lê Đường thấy Hồng Mẫn Hàng đang thay đồ, hơi ngạc nhiên: “Ra ngoài à?”

Hồng Mẫn Hàng đã thay một bộ đồ thể thao màu xám, đang thay quần, thấy Lê Đường bước vào cũng không dừng lại, tiếp tục c** q**n dài ra rồi mặc quần thể thao vào. Cậu nói: “Ra ngoài chạy bộ một chút.”

Nói xong, cậu ngồi xuống xỏ giày thể thao.

Lê Đường bước lại gần hơn, thấy cậu đã tháo kính xuống, gương mặt nghiêng cúi đầu ấy lại khiến người ta nhớ đến Hồng Mẫn Hàng ngày xưa, chàng trai trầm lặng và nhút nhát. Trong thoáng chốc, Lê Đường có phần thất thần, rồi nói: “Anh đưa em ra ngoài xả hơi một chút.”

Hồng Mẫn Hàng ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi: “Đi đâu?”

Lê Đường nói: “Đi leo núi.”

Hồng Mẫn Hàng đứng dậy, không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: “Đi thôi.”

Hồng Mẫn Hàng vẫn chưa có bằng lái, thời gian này đi làm đều do tài xế của Hồng Hướng Phong đưa đón. Hôm nay đi cùng Lê Đường, đương nhiên là do Lê Đường lái xe.

Không biết là cố ý hay là quên, khi ra khỏi nhà, Hồng Mẫn Hàng không mang theo kính. Vừa lên xe đã im lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong nội thành Sùng Phong không có núi, nhưng ra khỏi thành phố, lái xe về hướng Bắc hơn hai tiếng là dần dần có thể thấy những ngọn đồi thấp.

Mãi đến khi lên đường cao tốc, Hồng Mẫn Hàng mới hỏi Lê Đường: “Đi đâu vậy?”

“Về quê anh.” Lê Đường trả lời.

Quê của Lê Đường thực ra không xa, từ thành phố Sùng Phong đi thẳng về phía Bắc, nếu không tính thời gian đi trong nội thành thì chỉ mất khoảng hai tiếng là tới. Tuy nhiên, từ khi rời quê lên thành phố, Lê Đường chưa từng quay lại, vì ba mẹ anh đều đã qua đời, không có anh chị em, chỉ có một mình anh sống đơn độc.

Việc dẫn Hồng Mẫn Hàng về quê cũng chỉ là một ý nghĩ đột ngột nảy ra, vì tính ra thì đó cũng là quê cũ của nhà họ Hồng, dù không cùng huyện, nhưng cũng là đồng hương trong cùng một tỉnh, một thành phố.

Khác với Lê Đường, Hồng Mẫn Hàng không sinh ra ở nơi đó, cậu chưa từng đặt chân đến, dĩ nhiên cũng không có chút tình cảm gì.

Xe chạy càng lâu, núi non xung quanh càng lúc càng cao và hiểm trở, Hồng Mẫn Hàng im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là núi non trùng điệp, cao lớn liên miên bất tận.

Họ xuất phát từ nhà lúc hơn một giờ chiều, giờ đã qua năm tiếng, trời bắt đầu nhá nhem tối.

Hồng Mẫn Hàng hỏi: “Tối nay ngủ ở đâu?”

Thật ra Lê Đường cũng chưa nghĩ đến điều đó. Anh đã rời quê hơn mười năm, thậm chí không biết căn nhà cũ của gia đình còn tồn tại không, hay người thân ngày xưa có còn ở lại hay không.

Việc này là một hành động hiếm hoi có phần bốc đồng của anh, chỉ đơn giản là muốn đưa Hồng Mẫn Hàng ra ngoài thư giãn.

Dọc hai bên đường đèo, có những hộ dân rải rác hoặc tụ lại thành cụm, không còn hoang tàn như trong ký ức của Lê Đường. Nhiều nhà đã xây thành nhà hai tầng bằng xi măng, những căn nhà đất sét trát vách vàng xưa kia giờ đã hiếm thấy.

Lê Đường có dừng xe lại giữa đường để hỏi thăm, sau đó tiếp tục chạy thêm khoảng nửa tiếng nữa, rồi dừng lại trước một căn nhà hai tầng ven đường. Lúc đó đang là giờ ăn tối, cửa tầng một của nhà đó mở toang, cả nhà đang quây quần ăn cơm bên trong. Lê Đường bước đến gõ cửa: “Cho hỏi đây có phải là nhà Đinh Đồng không?”

Người trong nhà quay lại nhìn anh. Anh nói: “Tôi là con trai của Đinh Giang — Lê Đường.”

Đinh Đồng là cậu của Lê Đường. Ba anh mất sớm, cậu anh từng giúp đỡ hai mẹ con rất nhiều. Sau này mẹ Lê Đường cũng qua đời, anh theo đồng hương lên thành phố làm việc, chìa khóa nhà để lại cho cậu giữ. Thời đó chưa có điện thoại di động, người trong núi cũng chẳng có điện thoại bàn, liên lạc theo thời gian rồi cũng bị cắt đứt. Đây là lần đầu tiên Lê Đường trở về.

Gia đình nhà Đinh rất nhiệt tình, Đinh Đồng thậm chí còn ôm lấy Lê Đường lau nước mắt. Thấy Lê Đường lái xe sang, còn Hồng Mẫn Hàng thì giống người giàu có đến từ thành phố lớn, cả nhà càng luống cuống, sợ tiếp đón không chu đáo.

Họ kê thêm hai cái ghế bên bàn mời họ cùng ăn cơm, thấy ít món quá thì thím Lê Đường vội vào bếp nấu thêm ít thịt xông khói và xúc xích mang ra.

Đinh Đồng có một trai một gái, con gái đã đi lấy chồng, con trai thì đang có việc ở huyện, vài ngày nữa mới về, trong nhà còn có con dâu và hai cháu gái.

Từ đây đến huyện gần nhất cũng phải hơn một tiếng lái xe, toàn là đường núi. Đa số các hộ gia đình ở đây không có xe riêng, chỉ có thể đi xe khách, bình thường nếu không có việc quan trọng thì ít khi xuống núi.

Lê Đường và Hồng Mẫn Hàng đều thấy đói, tuy món ăn không đặc sắc nhưng cả hai cũng ăn đến hai bát cơm đầy.

Tối đến, nhà chỉ dọn được một phòng khách cho họ nghỉ tạm.

Nước nóng được đun bằng bếp gas, rồi đổ vào ấm mang lên lầu.

Hồng Mẫn Hàng nhìn Lê Đường đổ nước nóng vào một cái chậu nhựa, không khỏi nhíu mày.

Lê Đường thấy biểu cảm khẽ thay đổi trên mặt cậu thì bật cười: “Cố gắng chấp nhận chút đi.”

Hồng Mẫn Hàng không phải người có bệnh sạch sẽ, nhưng cái chậu nhựa kia rõ ràng không phải đồ mới, nghĩ đến việc người lạ từng dùng qua, trong lòng cậu vẫn cảm thấy khó chịu.

Nhưng Lê Đường thì không để tâm chuyện đó, đặt khăn mặt vào chậu nước rồi nói: “Tắm thì thôi đi, rửa mặt rửa chân tạm là được.”

May mà khăn mặt là mới, Hồng Mẫn Hàng nhận lấy, vắt khô rồi lau mặt, hỏi: “Anh lớn lên ở đây à?”

“Ừ,” Lê Đường đáp, “Đi tiếp theo con đường nhỏ kia lên cao chút nữa, ở lưng chừng núi ấy, nhưng nhà cũ giờ không còn nữa rồi.”

Hồng Mẫn Hàng rửa mặt xong, Lê Đường cũng dùng tạm lại chậu nước đó rửa mặt.

Hồng Mẫn Hàng ngồi ở mép giường, lặng lẽ nhìn anh.

Chỉ có một ấm nước nóng, Lê Đường cũng ngại xin thêm từ Đinh Đồng, hai người đành rửa qua loa rồi lên giường đi ngủ.

Lê Đường có chút trằn trọc, nằm im không nhúc nhích, không muốn lăn qua lăn lại làm Hồng Mẫn Hàng cũng không ngủ được.

Cửa sổ không có rèm, bên ngoài cũng không có đèn đường, đêm núi thật sự tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả. Lúc này cũng chẳng có tiếng côn trùng, xung quanh im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình và Hồng Mẫn Hàng.

Hồng Mẫn Hàng chầm chậm trở mình, Lê Đường đang quay lưng về phía cậu. Lúc này, anh bỗng cảm thấy một cánh tay đặt lên eo mình, đồng thời hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào sau gáy.

Hồng Mẫn Hàng ở gần anh đến mức khiến Lê Đường nín thở ngay trong khoảnh khắc. Anh không chắc Hồng Mẫn Hàng đã ngủ chưa, nhưng chờ rất lâu mà Hồng Mẫn Hàng vẫn không động đậy, hơn nữa hơi thở đều đặn chậm rãi nên Lê Đường nghĩ chắc là cậu đã ngủ rồi.

Lê Đường cũng nhắm mắt lại, không biết qua bao lâu mới lơ mơ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, cả hai đều thức dậy.

Lê Đường nói: “Không phải em muốn leo núi sao? Đi thôi.”

Hai người men theo con đường mòn nhỏ lên núi, dần dần tiến sâu vào vùng núi hoang vu, ít người lui tới. Về sau, ngay cả đường mòn cũng không còn nữa, họ chỉ có thể bám vào cây cối mọc trên sườn núi mà leo lên.

Lúc sáng ra khỏi nhà còn thấy se lạnh, nhưng đến giờ thì cả người đã đẫm mồ hôi.

Hồng Mẫn Hàng im lặng leo núi, Lê Đường đi sau lưng cậu, luôn dõi mắt nhìn theo, sợ cậu trượt chân.

Khi họ leo đến đỉnh núi thì đã gần mười giờ sáng, mặt trời đã lên cao, chói chang đến mức có phần lóa mắt.

Mồ hôi trên trán Hồng Mẫn Hàng chảy không ngừng, cậu nheo mắt nhìn về chân núi phía xa.

Lê Đường tựa người vào một gốc cây thở hổn hển, rút thuốc lá ra châm một điếu, rít một hơi thật sâu.

“Anh Lê” Hồng Mẫn Hàng đột nhiên gọi anh.

Lê Đường ngẩng đầu nhìn về phía cậu.

Hồng Mẫn Hàng nói: “Cảm ơn anh. Từ nhỏ đến lớn anh đã chăm sóc em nhiều như vậy, em thật sự không biết làm sao để báo đáp.”

Nghe vậy, Lê Đường bật cười: “Nói gì ngốc thế. Chúng ta không phải là anh em sao? Làm anh thì chăm sóc em là lẽ đương nhiên.”

Hồng Mẫn Hàng ngẩng đầu lên, mồ hôi theo cổ chảy vào trong áo. Cậu im lặng không nói gì, chỉ âm thầm nghĩ trong lòng: Em chỉ có thể giữ anh bên cạnh mình, dùng cả đời này từ từ để báo đáp anh, dù anh có cần hay không.

Sau đó, họ xuống núi trở lại nhà họ Đinh, ăn xong bữa trưa thì chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, Lê Đường đưa cho Đinh Đồng một nghìn tệ, trong người anh không còn nhiều tiền mặt, nhất thời cũng không lấy ra được thêm.

Đinh Đồng từ chối không nhận.

Nhưng Lê Đường nhất quyết bắt ông phải nhận, còn để lại số điện thoại, dặn rằng nếu nhà có chuyện gì thì cứ gọi cho anh.

Sau đó, Lê Đường lái xe cùng Hồng Mẫn Hàng rời khỏi đó. Khi xe vẫn còn chạy trên đường đèo, Lê Đường nhận được cuộc gọi từ Bạch Tiểu Kỳ, cô hẹn anh tối nay đi xem phim.

Lê Đường nhẹ giọng đáp: “Tối nay anh bận, để mai nhé.”

Bạch Tiểu Kỳ là người rất biết điều, chưa bao giờ bám riết lấy Lê Đường, nghe vậy liền nói ngay: “Vậy được, anh cứ lo việc đi. Nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đúng giờ nhé.”

Lê Đường khẽ cười: “Anh biết rồi.”

Hồng Mẫn Hàng nghe hết cuộc điện thoại từ đầu đến cuối. Tuy không biết người gọi là ai, nhưng giọng của Lê Đường rất dịu dàng, ngữ điệu cũng rất thân thiết. Cậu lặng lẽ giơ tay lên, khẽ đặt ngón tay lên môi mình.


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 77: Lê Đường – Hồng Mẫn Hàng (4)
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...