Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 47

Kiều Mộ Đông và Hà Dụ không ở lại viện dưỡng lão quá lâu. Mục đích chính của Kiều Mộ Đông là đến hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Kiều Tùng. Biết rằng sức khỏe của ông vẫn ổn định anh liền nói với Hà Dụ rằng có thể rời đi.

Hai người vừa rời khỏi sảnh đăng ký, Hà Dụ đã nhận được cuộc gọi từ Mã Thiên.

Mã Thiên mở đầu bằng một lời xin lỗi trong điện thoại, nói rằng tối qua uống nhiều quá, không biết có lỡ lời gì không?

Hà Dụ còn chưa kịp trả lời thì Kiều Mộ Đông đứng gần đã nghe được, liền giật lấy điện thoại nói: “Đàn anh Mã, anh đã kể hết chuyện Hà Dụ từng ngồi tù vì Phó Thần Sơn rồi.”

Hà Dụ vội vàng giật lại điện thoại từ tay anh, nói: “Đàn anh, đừng nghe anh ấy nói linh tinh, anh không có nói gì đâu.”

Nhưng Mã Thiên đã toát mồ hôi lạnh, không biết phải giải thích thế nào. Một mặt, anh thấy bất bình thay Hà Dụ, mặt khác lại chẳng có chứng cứ gì. Hơn nữa Kiều Mộ Đông suy cho cùng cũng là người nhà họ Lăng, sau này nếu Phó Thần Sơn kết hôn, Kiều Mộ Đông sẽ là anh vợ của cậu ta. Có giúp Hà Dụ hay không vẫn chưa rõ. Mã Thiên suy nghĩ mãi, vẫn thấy mình đã lỡ lời.

Hà Dụ nghe ra Mã Thiên hơi hoảng, vội trấn an: “Không sao đâu, tối qua ai cũng uống hơi nhiều, có nói gì cũng không để bụng đâu.”

Mã Thiên nói: “Ừm, tốt rồi. Anh vừa gọi cho đàn anh Âu, anh ấy bảo cậu ngày mai đến làm việc luôn, cứ trực tiếp đến gặp anh ấy là được.”

“Ngày mai? Nhanh vậy?” Hà Dụ hỏi.

Mã Thiên nói: “Nếu cậu bận thì có thể lùi lại vài hôm, anh ấy nói càng sớm càng tốt, tùy cậu thuận tiện là được.”

Hà Dụ lập tức đáp: “Tiện mà, mai em đến gặp Âu ca. Cảm ơn anh nhiều, đàn anh.”

Mã Thiên cười: “Khách sáo gì chứ, sau này có chuyện gì cứ gọi cho anh.”

Hà Dụ cũng khẽ cười: “Biết rồi.”

Cúp điện thoại, Hà Dụ ngẩng đầu nói với Kiều Mộ Đông: “Mai tôi đi làm rồi, hôm nay mời anh ăn cơm.”

Kiều Mộ Đông nói: “Được thôi, phải ăn bữa ngon mới được.”

Hà Dụ hỏi: “Ngon cỡ nào? Tôi nấu cho anh ăn có được không?”

Kiều Mộ Đông nói: “Tôi không phản đối, nhưng trong nhà đến chai nước tương cũng không có, giờ đi siêu thị mua hả?”

Hà Dụ nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi nghĩ ra một chỗ rồi!”

Khi Kiều Mộ Đông lái xe đến quán “Thực Hữu Vị”, Lê Đường đang đứng chờ sẵn dưới lầu. Cửa quán chưa mở, chỉ có một cánh cửa nhỏ mở hé, bên trong ánh đèn mờ mờ.

Lê Đường vứt tàn thuốc, lấy chân dẫm tắt: “Hai người đúng là chịu khó lắm, còn lôi cả tôi theo.”

Hà Dụ xuống xe, tay xách rau củ mới mua ở chợ: “Chỉ mượn cái bếp của anh thôi mà.”

Lê Đường ngoắc tay: “Vào đi vào đi.”

Hà Dụ bước tới, cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn Lê ca.”

Lê Đường không thèm nhìn cậu, nói: “Tự làm đi, trong tủ lạnh còn thịt với rau đấy, cần thì lấy.”

Hà Dụ vào từ cửa nhỏ, đi thẳng vào bếp.

Kiều Mộ Đông xuống xe, nhìn theo bóng lưng Hà Dụ, cười nói với Lê Đường: “Mai cậu ấy đi làm rồi, giờ hơi phấn khích.”

Lê Đường nói: “Nhìn ra được.”

Kiều Mộ Đông đưa Lê Đường một điếu thuốc, anh nhận lấy và cùng châm thuốc.

Cả hai đứng ở cửa vừa hút thuốc vừa trò chuyện.

Kiều Mộ Đông hỏi: “Hôm nay không ra ngoài à?”

Lê Đường lắc đầu: “Sáng có ra một chuyến, gặp hai người.”

“Người của Hồng Tiểu Miêu à?”

“Ừ,” Lê Đường gật đầu, “Không nói nhiều, toàn là người từng đi theo Mẫn Hàng, nhưng đều nói không biết sòng bạc trong tay ai.”

Kiều Mộ Đông nghiêng đầu: “Anh nghĩ sao?”

Lê Đường nhíu mày, rũ tàn thuốc: “Hoặc là không tin tôi nên không chịu nói, hoặc là thật sự không biết, chứng tỏ Mẫn Hàng cũng không tin họ lắm.”

“Không phải Hồng Tiểu Miêu nói với anh người đó là ai rồi sao?”

“Cậu ấy nói rất mơ hồ, lúc đó có hai y tá trong phòng, mấy người dễ mua chuộc bằng tiền, sao cậu ấy dám nói rõ ràng?”

“Gặp được người đã khó, mà cậu ta lại để anh tự điều tra hết à?”

Lê Đường cười cười: “Có lẽ cậu ấy cũng không hoàn toàn tin tôi.”

“Vậy anh định làm gì tiếp theo?”

“Tối nay tôi sẽ đi gặp một con bạc già, hy vọng moi được tin gì đó. Đã là sòng bạc ngầm lớn vậy, chắc chắn không thể giấu kín hoàn toàn.”

Kiều Mộ Đông gật đầu, rồi đột ngột đổi chủ đề: “Anh định sang nhượng quán ăn này à?”

“Ừ,” Lê Đường nói, “Sao? Kiều thiếu gia có hứng thú à?”

Kiều Mộ Đông không trả lời ngay.

Lê Đường nói: “Nếu thật sự có hứng thú, tôi có vài lời muốn khuyên, nghe không?”

“Anh nói đi.”

“Quán nhỏ như Thực Hữu Vị không hợp với cậu. Cậu nhìn cả con phố này xem, toàn quán nhỏ, dù có nâng cấp cũng không thành nhà hàng cao cấp được. Muốn làm ăn nhỏ thì phải đích thân quản lý. Thu nhập không cao, không thể thuê quản lý trông coi, mà ông chủ không ở đó thì đầu bếp, phụ bếp sẽ lười biếng. Với tình hình hiện tại của cậu, không phù hợp làm cái này.”

Kiều Mộ Đông ngẩng đầu nhìn quanh: “Tôi có đàn em đáng tin giữ quán giúp.”

Lê Đường nhìn anh: “Kiều thiếu gia, cậu thực sự thích quán Thực Hữu Vị à?”

“Không hẳn là thích, mà là đến lúc phải tính cho tương lai rồi. So với việc nói tôi hứng thú với quán, chi bằng nói tôi muốn gây dựng một sự nghiệp cho riêng mình.”

“Cậu có thể cân nhắc đầu tư cái gì lớn hơn.”

“Tiền tôi có thể dùng không nhiều, điều tôi muốn làm cũng đơn giản hơn anh nghĩ. Tôi không định kiếm nhiều tiền trong thời gian ngắn, chỉ muốn làm một việc của riêng mình.”

“Muốn làm về ẩm thực?”

“Không phải muốn hay không. Anh cũng biết tôi chẳng rành chuyện làm ăn, bất động sản với cổ phiếu tôi không chơi được. Ít nhất phải biết mình đang làm gì.”

Lê Đường vỗ vai anh: “Tốt lắm, cứ từng bước vững vàng mà đi.”

Kiều Mộ Đông nhìn vào quán, thấp thoáng thấy bóng Hà Dụ đang bận rộn trong bếp, nói: “Không có thực lực thì nói gì cũng vô ích.”

Lê Đường chợt cười, chìa tay ra: “Cho thêm điếu nữa.”

Kiều Mộ Đông đưa anh một điếu.

Lê Đường nhận lấy, nói: “Nếu thật có đàn em đáng tin, việc kinh doanh quán Thực Hữu Vị cậu có thể làm theo cách khác.”

Kiều Mộ Đông im lặng chờ anh nói tiếp.

“Quán nhỏ có cách kiếm tiền riêng. Cậu biết ở thành phố Sùng Phong có bao nhiêu quán nhỏ nổi tiếng không? Cậu biết mỗi ngày họ kiếm bao nhiêu không?”

Kiều Mộ Đông lắc đầu.

“Muốn làm thật thì phải đi tìm hiểu trước, đừng nghĩ cái gì cũng giao cho người khác. Phải tự tay làm, mới biết có nên làm tiếp hay không.”

Kiều Mộ Đông nghĩ, năm xưa Hồng Hướng Phong tin và dựa vào Lê Đường là có lý do. Giờ Hồng gia đuổi anh ta đi, tại sao mình không thể lôi kéo anh ấy về giúp mình?

Chỉ là anh không nói ra ngay. Người như Lê Đường từng trải sóng gió, không dễ bị lay động, cần có sự chân thành.

Đúng lúc này, Hà Dụ mặc tạp dề, vừa lau tay vừa đi ra gọi: “Còn thiếu một món nữa, chuẩn bị ăn cơm rồi.”

Lê Đường dập thuốc: “Tôi không làm bóng đèn nữa.”

“Đừng mà,” Hà Dụ vội nói, “Ở lại ăn với bọn em đi, anh chưa từng thử tay nghề em mà.”

Lê Đường cười cười: “Đổi thành Kiều thiếu thì ăn gì cũng thấy ngon, còn tôi, thật sự không tin tưởng lắm, không làm khó bản thân đâu.”

Kiều Mộ Đông nói: “Chuyện sòng bạc, tôi để người điều tra giúp anh.”

Lê Đường hơi bất ngờ: “Không cần đâu, kéo cậu vào chuyện này không hay.”

Kiều Mộ Đông thản nhiên: “Tôi sợ ai? Hồng Hướng Quân, Hồng Hướng Quốc à? Không sao, tôi cho người điều tra, còn anh cố gắng đừng để họ để ý, tôi sợ họ ra tay không nương tình. Có tin tức gì tôi báo cho anh.”

Lê Đường trầm mặc một lúc, gật đầu: “Được.” Anh đã nói cảm ơn quá nhiều lần, giờ không nói nổi nữa, chỉ nói: “Chuyện quán Thực Hữu Vị, nếu cậu quyết rồi thì nói tôi biết. Đợi xử lý xong việc của Mẫn Hàng, tôi giúp cậu.”

Kiều Mộ Đông kiềm chế xúc động, nói: “Nói gì mà giúp với không giúp, anh em cả mà!”

Lê Đường cười: “Cậu có chí lớn, tôi có lý tưởng nhỏ, hy vọng có cơ hội cùng thực hiện.”

Nói rồi, anh đưa tay, nắm chặt thành nắm đấm giơ ngang trước ngực Kiều Mộ Đông. Kiều Mộ Đông cũng nghiêm túc giơ nắm đấm chạm vào, sau đó chuyển thành bắt tay.

Hà Dụ thắc mắc: “Hai người đang nói gì thế?”

Lê Đường nói: “Sau này cậu sẽ biết. Không làm phiền thế giới hai người nữa. Nếu cần nến thì ngăn kéo dưới cùng bên phải tủ rượu có đấy, nhưng toàn là nến trắng, xin lỗi nhé.”

Hà Dụ cười: “Cảm ơn, không cần đâu.”

Lê Đường vẫy tay: “Tôi đi trước, tối còn chút việc, khi nào rời khỏi thì khóa cửa giúp tôi, tầng hai đã khóa rồi, không cần lo.”

Hà Dụ hỏi: “Thật không thử món em nấu à?”

Lê Đường lắc đầu, lùi lại hai bước rồi xoay người đi mất.

Hà Dụ vẫn nhìn theo bóng anh rời đi, Kiều Mộ Đông vỗ vai cậu: “Không phải còn thiếu một món à? Vào xem đi.”

Hà Dụ đi vào, vừa hỏi: “Anh với Lê ca nói gì mà lâu thế?”

“Chuyện Hồng Tiểu Miêu.”

Hà Dụ lo lắng: “Lê ca có nguy hiểm không?”

“Anh ta là ai mà đến lượt cậu lo. Yên tâm đi.”

Hà Dụ biết nấu ăn. Hồi học trung học, mẹ bận quá, cậu thỉnh thoảng cũng giúp một tay. Tay nghề tạm được, so với Lê Đường thì còn xa lắm.

Món cuối là canh cà chua trứng. Hà Dụ đứng chờ canh sôi, tay cầm muôi, mặc tạp dề.

Kiều Mộ Đông đứng ở cửa bếp nhìn, nói: “Cậu có thể cân nhắc cởi hết đồ, chỉ mặc tạp dề nấu ăn.”

Hà Dụ không quay đầu: “Anh có thể cân nhắc để Lê ca quay lại giết anh.”

Canh chín, Hà Dụ múc ra tô lớn, bảo Kiều Mộ Đông bưng ra. Cậu nấu ba món một canh, toàn món đơn giản, cũng là món cậu nấu ngon nhất.

Không phải để ăn ngon, chỉ là muốn chia sẻ với Kiều Mộ Đông. Từ mai cậu lại có công việc yêu thích. Nếu mọi việc suôn sẻ, sau này tiết kiệm đủ tiền mua căn nhà nhỏ, sống cuộc sống đơn giản, xóa đi quá khứ, một ngày nào đó cậu sẽ lại trở thành Hà Dụ ngây thơ, vui vẻ.

Hà Dụ tháo tạp dề, rửa tay sạch sẽ, khi ra ngoài thì thấy Kiều Mộ Đông đang lục lọi trong tủ rượu.

“Đừng động vào rượu của Lê ca,” Hà Dụ nói.

Kiều Mộ Đông phàn nàn: “Không có rượu đỏ.”

Hà Dụ bật cười: “Ai lại chạy đến quán như thế này mà uống rượu đỏ? Dưới kia có nến, anh muốn lấy hai cây không?”

Kiều Mộ Đông quỳ xuống, kéo ngăn kéo ra và quả nhiên thấy khoảng mười cây nến trắng, có lẽ là chuẩn bị cho trường hợp mất điện đột ngột.

Hà Dụ đi lại, đóng ngăn kéo lại. “Anh định quay phim ma à?”

Cuối cùng họ mở một chai bia, đổ vào ly thủy tinh và cùng nâng ly. Vì Kiều Mộ Đông tối nay phải lái xe, không dám uống nhiều, chỉ chạm nhẹ môi vào bia.

Các món ăn đều là món ăn kèm với cơm, đại khái đúng như Lê Đường đã nói, Hà Dụ nấu ăn, Kiều Mộ Đông ăn thấy đặc biệt ngon, nên anh ăn thêm hai bát cơm, cuối cùng ngả người thỏa mãn, vươn vai ợ một cái.

Hà Dụ đá vào chân anh, “Dậy rửa bát đi.”

Kiều Mộ Đông tựa lưng một cách rất khí phái, chỉ tay về phía Hà Dụ, rồi dùng tay chỉ về hướng bếp, “Cậu đi đi.”

Hà Dụ mắng: “Cút đi.”

Kiều Mộ Đông nói: “Không muốn rửa thì để ở đây đi, tôi sẽ để lại ít tiền, để Lê Đường về rửa.”

Hà Dụ đứng dậy thu bát lại, “Cẩn thận Lê ca về sẽ tẩy anh một trận.”

Kiều Mộ Đông cũng đứng dậy, thu hết bát đĩa rồi mang vào bếp, Hà Dụ đeo găng tay bắt đầu rửa bát, anh đứng bên cạnh xem.

Xem một lúc, Kiều Mộ Đông đi lại, trực tiếp xoay người Hà Dụ lên và đặt cậu lên mặt bàn bên cạnh bồn rửa.

Hà Dụ lập tức muốn nhảy xuống, “Có nước!”

Kiều Mộ Đông giữ cậu không cho động, cúi đầu hôn lên môi cậu.

Lúc này, điện thoại của Hà Dụ bỗng reo, cậu đẩy Kiều Mộ Đông ra rồi nhận điện thoại, nghe thấy giọng của Lê Đường từ đầu dây bên kia: “Quên nói, tuyệt đối không được làm loạn trong quán của tôi, ăn cơm ngoan ngoãn đi, ăn xong thì cút.”

Hà Dụ nghe xong, đá vào đầu gối của Kiều Mộ Đông, cơn đau khiến Kiều Mộ Đông không thể không lùi lại hai bước, đưa tay ôm lấy đầu gối rồi mắng: “Chết tiệt, là có thù từ kiếp trước à? Một lần ra tay là lại mạnh tay hơn!”

Hà Dụ nhảy xuống, vươn tay sờ vào quần sau, “Giữ khoảng cách với tôi, rửa xong thì về ngay.”

Kiều Mộ Đông cứng rắn nói: “Về nhà tôi g**t ch*t cậu!”

**

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay tặng một đoạn ngoại truyện ^^

Hồng Mẫn Hàng đuổi theo con mèo của mình xuống tầng một, bị ba cậu ta túm cổ áo rồi ném sang một bên, “Đừng gây rối.”

Lê Đường đưa tay đỡ Hồng Mẫn Hàng, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút.

Hồng Hướng Phong hỏi: “Ăn trưa chưa?”

Hồng Mẫn Hàng lắc đầu.

Hồng Hướng Phong không kiên nhẫn than thở: “Đứa trẻ phiền phức.” Rồi nói với Lê Đường: “Tìm đại cái gì cho nó ăn đi.”

Lê Đường liền nắm tay Hồng Mẫn Hàng, dẫn cậu vào bếp, vừa đi vừa hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

Hồng Mẫn Hàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tùy.”

Lê Đường mở tủ lạnh, thấy còn một bát cơm thừa, liền nói: “Chiên cơm trứng nhé?”

Hồng Mẫn Hàng nhỏ giọng “Ừ” một tiếng.

Lê Đường bắt đầu đánh trứng, Hồng Mẫn Hàng rút tay lại khỏi tay Lê Đường, cảm thấy lòng bàn tay có chút ẩm ướt.

Ngón tay Lê Đường thon dài, động tác thành thạo, dù chỉ là hành động đơn giản đánh trứng, Hồng Mẫn Hàng nhìn cũng cảm thấy vô cùng đẹp mắt. Cậu không nhịn được mà lại gần một chút, Lê Đường lại nắm lấy cánh tay cậu, đẩy cậu ra sau, “Cẩn thận bị dầu bắn.”

Thời tiết tháng Sáu, Lê Đường chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng, ôm sát cơ thể, có thể nhìn thấy đường cong eo bên dưới áo, vừa mảnh mai vừa chắc chắn.

Hồng Mẫn Hàng không nhịn được dùng ngón tay chọc nhẹ vào eo Lê Đường, Lê Đường hình như không để ý, cậu ta lén lút thu tay lại, tai đỏ ửng, đứng nhón chân giả vờ chăm chú nhìn cậu ta xào cơm.


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 47
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...