Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 26
Sau đó Hà Dụ mới nhận ra, làm chuyện đó trong bồn tắm thật sự là một việc hao tổn thể lực, đến lúc cơ thể đạt đến đỉnh điểm, cậu suýt chút nữa thì ngất xỉu. Bò ra khỏi bồn tắm, cậu chỉ lấy một chiếc khăn tắm lau khô người rồi lập tức lao lên giường lớn của Kiều Mộ Đông, quấn mình kín mít trong chăn.
Kiều Mộ Đông đến ngay sau đó, kéo chăn ra rồi cũng chui vào.
Cơ thể nóng ấm và săn chắc của anh giam chặt lấy Hà Dụ, một cánh tay đặt ngang ngực cậu. Hà Dụ không mở nổi mắt, xoay người cái là ngủ mê man luôn.
Sáng sớm, Hà Dụ đã bị chiếc đồng hồ sinh học siêu chuẩn của mình đánh thức. Cậu còn chưa mở mắt đã cảm nhận được cánh tay của Kiều Mộ Đông đè lên ngực mình, cánh tay đó đè cả đêm khiến cậu thi thoảng cảm thấy khó thở.
Thật ra, Hà Dụ thấy Kiều Mộ Đông khá kỳ lạ. Người nhà họ Lăng từ Lăng Cường đến Lăng Chỉ Lộ, chẳng ai có vóc dáng cao to vạm vỡ, vậy mà một người con riêng như Kiều Mộ Đông, từ nhỏ sống khổ sở lại có thân hình giống như người châu Âu, vai rộng eo thon, chân dài, ngũ quan tuấn tú sắc nét, chỉ cần bước ra là có thể lên sàn diễn. Hà Dụ luôn cảm thấy tiếc nếu anh không làm người mẫu.
Thế nhưng Kiều Mộ Đông lại là người hoàn toàn không nhận thức được giá trị bản thân. Dù là thân phận thiếu gia nhà họ Lăng hay ngoại hình nổi bật, anh đều chẳng để tâm, chỉ sống trong thế giới của riêng mình, muốn sao thì làm vậy.
Hà Dụ cảm thấy, Kiều Mộ Đông như thế cũng tốt, ít nhất là đáng yêu.
Cậu nhấc tay anh ra, xuống giường. Kiều Mộ Đông liền tỉnh lại, vươn vai một cái rồi ôm chăn nằm đó, thản nhiên ngắm nhìn thân thể tr*n tr**ng của Hà Dụ.
Hà Dụ lục dưới ngăn tủ đầu giường, lấy chiếc q**n l*t mới trong chiếc hộp lần trước cậu đã lấy một chiếc đi, giờ còn lại một cái. Mặc vào rồi mở tủ tìm quần áo.
Kiều Mộ Đông nói: “Bộ đồ lần trước của cậu, ở ngăn dưới cùng bên phải ấy.”
Bộ đồ lần trước bị ướt nên để lại nhà Kiều Mộ Đông không mang về. Hà Dụ mở ngăn tủ bên phải, thấy đã được giặt sạch và xếp gọn gàng bên trong.
Hà Dụ tất nhiên không nghĩ là Kiều Mộ Đông tự giặt, chắc là người giúp việc theo giờ làm.
Khi đang mặc quần áo, Kiều Mộ Đông hỏi: “Không phải Lê Đường bảo hôm nay cậu không cần đi làm sao?”
Hà Dụ cúi đầu đang cài nút quần jeans, nghe vậy chỉ “ừ” một tiếng, “Không cần, sao vậy?”
Kiều Mộ Đông chống nửa người dậy, đưa tay kéo cậu: “Vậy hôm nay đừng đi nữa.”
Hà Dụ túm lấy cái gối trên giường đập vào mặt anh: “Anh không thấy phiền à?!”
Mặc đồ, rửa mặt xong, Hà Dụ đi xuống lầu, thấy điện thoại của mình vẫn vứt ở cạnh ghế sofa, suốt đêm không tắt máy, pin đỏ lè. Trên đó có hai tin nhắn, đều từ Phó Thần Sơn: một cái nói “Được, biết rồi”, cái còn lại hỏi: “Cậu đang ở đâu? Ở chỗ Kiều Mộ Đông à?”
Hà Dụ xem xong không trả lời, bỏ điện thoại vào túi quần.
Tủ lạnh nhà Kiều Mộ Đông trống trơn, đến quả trứng cũng không có, Hà Dụ vừa đóng cửa tủ lạnh lại thì nghe tiếng chân anh từ cầu thang vọng xuống.
Vừa đi vừa thắt cà vạt, bộ âu phục chỉnh tề, anh lại quay về cái kiểu “mặt người dáng chó” quen thuộc.
Hà Dụ hỏi: “Anh đi làm à?”
Kiều Mộ Đông nói: “Cậu ở lại với tôi thì tôi không đi.”
Hà Dụ cười: “Vậy anh đi làm đi.”
Kiều Mộ Đông hỏi: “Cậu định đi đâu?”
Hà Dụ đáp: “Tôi đi xem Lê ca một chút, không yên tâm để anh ấy một mình.”
Kiều Mộ Đông hừ một tiếng: “Không yên tâm cái gì? Năm đó ở Bắc Thành, hơn chục thằng đánh anh ta một trận mà không chết, cậu còn không yên tâm?!”
Hà Dụ hơi kinh ngạc: “Lê ca lợi hại vậy sao?”
Kiều Mộ Đông không nói gì, đi đến cửa thay giày, một lúc sau mới lầm bầm: “Lúc đó anh ta mới hai mấy tuổi, giờ thì một mình tôi cũng đánh được anh ta.”
Hà Dụ làm như không nghe thấy.
Kiều Mộ Đông thấy biểu cảm nửa cười nửa không của cậu thì đứng thẳng người trừng cậu: “Hà Dụ, cậu để ý anh ta rồi hả?”
Hà Dụ cúi xuống đi giày, Kiều Mộ Đông không thấy rõ mặt cậu, chỉ nghe cậu đáp: “Liên quan gì đến anh?”
Kiều Mộ Đông lập tức kéo cậu đứng dậy, ép sát vào cửa: “Đừng có mơ! Lê Đường không thèm l*m t*nh với đàn ông đâu! Cả Bắc Thành ai mà không biết anh ta thích phụ nữ chứ!”
Hà Dụ chỉ để ý đến câu cuối: “Thích phụ nữ? Ý anh là sao?” Lê Đường thích phụ nữ không lạ, nhưng phải thích đến mức cả thành phố đều biết thì cậu lại thấy tò mò.
Kiều Mộ Đông không muốn nói tiếp, ném tay cậu ra rồi lấy chìa khóa xe: “Tự hỏi anh ta đi. Nhưng đừng để tôi biết hai người dính nhau, không thì tôi đánh gãy chân cậu!”
Hà Dụ chẳng thèm để tâm lời dọa đó, vẫn là câu cũ: “Liên quan gì đến anh?”
Kiều Mộ Đông chở Hà Dụ đến phố Nhân Tín, dừng ở đầu đường, không đi vào.
Hà Dụ xuống xe thì bảo: “Chờ chút.” Rồi chạy đến tiệm bánh bao đầu ngõ, mua hai cái bánh bao với ly sữa đậu nành đưa cho anh qua cửa sổ: “Nhớ ăn sáng.”
Kiều Mộ Đông vừa nhận vừa vòng tay qua vai cậu, hôn mạnh lên môi cậu.
Hà Dụ đẩy mạnh ra, nhưng môi đã đỏ bừng vì bị cắn: “Biến đi!” Cậu giận dữ nói.
Kiều Mộ Đông cười đắc ý, vung tay quay đầu xe đi, vẻ mặt vẫn vênh váo.
Hà Dụ đứng tại chỗ nhìn xe anh chạy về phía Lăng Vân đối diện, cũng mỉm cười. Ngẩng đầu lên thì thấy bà chủ tiệm canh dê đầu ngõ đang ngồi ở cửa nhìn cậu, thấy cậu chú ý thì bà nói: “Cậu trai trẻ không tệ nha, mỗi ngày đều có xe sang đưa đón, còn đến đây làm thêm, trải nghiệm cuộc sống hả?”
Hà Dụ cười đáp: “Vâng, cháu là sinh viên đi làm thêm.”
Bà chủ tin thật, gật đầu nói: “Ồ, sinh viên à.”
Hà Dụ đã 27 tuổi, cúi đầu cười khẽ, tâm trạng bất giác vui vẻ hơn.
Tiệm “Thực Hữu Vị” vẫn đóng cửa.
Hà Dụ đứng ở ven đường, ngẩng đầu hét lớn: “Lê ca!”
Hét đến ba, bốn tiếng, cửa sổ trên lầu bị mở cái “rầm”, va vào tường bật ngược lại. Lê Đường thò đầu với mái tóc bù xù ra chửi: “Nghỉ mà không ngủ, sáng sớm hét cái gì? Đầu óc có vấn đề à?!”
Hà Dụ cười ngốc nghếch: “Em đến thăm anh.”
Lê Đường vẫn chưa nguôi giận: “Làm gì mà phải xem? Có chết đâu!” Nói xong thụt đầu vào: “Chờ chút, tôi mở cửa cho.”
Lê Đường nhanh chóng từ lầu hai xuống, mở cửa tiệm cho Hà Dụ vào rồi đóng cửa lại.
Dù thay đồ rồi nhưng anh vẫn còn ngái ngủ, xoa mặt nói: “Cậu ngồi đi, tôi đi rửa mặt cái.”
Anh đi về phía sau bếp, nơi có nhà vệ sinh nhỏ dành cho khách.
Hà Dụ đi theo vào bếp, lớn tiếng hỏi: “Anh chưa ăn sáng đúng không? Để em nấu mì ăn chung nhé?”
Lê Đường đáp: “Để tôi làm!”
Một lát sau, anh ra, đổ nước vào nồi, bật bếp.
Lê Đường nói: “Không có thịt xào sẵn, phải làm mới, muốn ăn gì?”
Hà Dụ đáp: “Sao cũng được.”
Anh lấy thịt băm sẵn trong tủ lạnh, cắt hành gừng, bật chảo dầu nóng, vừa xào nhân vừa nấu nước mì, động tác thành thạo chẳng kém lão Bàng chút nào.
Hà Dụ nhìn mà ngẩn người.
Lê Đường vừa nấu vừa hỏi: “Sao không ở nhà nghỉ?”
Hà Dụ đáp: “Không có nhà, chẳng biết đi đâu.”
Dù là chỗ Kiều Mộ Đông hay Phó Thần Sơn, cậu đều là kẻ “vô danh vô phận”. Chỉ ở chỗ Lê Đường, cậu mới thấy có chút tự tin.
Lê Đường liếc cậu một cái, rồi lại quay sang nồi mì: “Vậy ở đây đi, trưa muốn ăn gì? Tôi nấu.”
Hà Dụ nghĩ một chút: “Cà tím ngư hương.”
Cậu sớm phát hiện tay nghề nấu nướng của Lê Đường rất tốt, không chỉ động tác nhanh nhẹn mà mùi vị cũng ngon. Hà Dụ dần hiểu vì sao anh lại mở nhà hàng.
“Tôi thích nấu ăn từ nhỏ,” Lê Đường nói, “Lúc đó ở một mình, hay nấu món ngon cho bản thân ăn.”
Hà Dụ ăn xong, rửa bát giúp anh, nghe vậy thì nói: “Nghe hơi cô đơn.”
Lê Đường bật tivi ngoài phòng, vừa đổi kênh vừa nói: “Không đâu, quen rồi. Giờ cũng giống vậy thôi.”
Bây giờ, dù mỗi ngày tiệm có nhiều người lui tới, nhưng không ai là bạn bè hay người thân, Lê Đường vẫn sống một mình.
Hà Dụ chợt nghĩ tới Hồng Mẫn Hàng, danh nghĩa vẫn là anh em với anh.
Lê Đường nhìn cậu, cười khẩy: “Bản thân cậu sống không nổi mà còn thương hại tôi à.”
Hà Dụ thở dài: “Gọi là đồng bệnh tương liên.”
Quả thực là đồng bệnh tương liên, nếu không, khi chẳng biết đi đâu, Hà Dụ đã chẳng chọn đến chỗ Lê Đường.
Đường Lui – Kim Cương Quyển
