Dưới giường không quen

Chương 7:

80@-

 
Diệp Khúc Đào bị nói đến mức mặt mũi đỏ bừng, cô thầm mắng anh là ông già, nhưng thể lực thì lại chẳng già một chút nào, anh nói cũng đúng, tuy đến tuổi này rồi nhưng anh vẫn có thể làm cô sướng.
Lần nào làm cũng lên tới nóc.
Chu Canh Minh thật sự không định kết hôn, đời này cứ bận bịu như vậy là đủ, cô tạm thời cũng không muốn chia tay, vì mặt này của anh thật sự rất giỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rất lợi hại, e là có tìm một người trẻ tuổi hơn cũng không giỏi bằng anh.
Cô chưa từng hỏi Chu Canh Minh có bạn gái cũ không, có bao nhiêu bạn gái cũ, có từng làm chuyện đó với bạn gái cũng hay chưa.
Cô cảm thấy lòng dạ mình có chút hẹp hòi, nếu không biết thì còn đỡ, sẽ không thèm so đo, nhưng nếu đã biết thì sẽ luôn nghĩ tới, Chu Canh Minh giỏi như vậy, nhất định là đã từng làm với người khác.
Là kiểu người trước trồng cây, người sau hưởng mát.
Cô không hỏi, tránh để bản thân suy nghĩ nhiều, nhưng cô cũng không ngốc, Chu Canh Minh đã từng này tuổi rồi, sao có thể chưa từng chạm vào phụ nữ, hơn nữa trình độ cũng không thể giỏi như vậy.
Cô chỉ cần bản thân mình sướng là được.
Cô và Chu Canh Minh đều chưa từng hỏi về quá khứ của nhau, cũng không quan tâm đến quá khứ của đối phương.
Dù sao thì cũng là người mình tốn công tốn sức, chịu trăm ngàn cay đắng để theo đuổi, dù có thế nào thì cũng là tự mình chịu.
Lúc trước theo đuổi Chu Canh Minh, đúng là đã bị anh từ chối một lần.
Bị từ chối một lần, lý do của Chu Canh Minh là tuổi cô còn quá nhỏ nên từ chối, bảo hai người không phù hợp.


...
Lúc đó là sau khi đi công tác ở nông thôn về, cô cảm thấy khoảng cách của mình và Chu Canh Minh đã gần lại một chút.
Chính là loại cảm giác có chút mập mờ, vậy nên, sau khi trở về, cô lại càng bám lấy Chu Canh Minh.
Khi Chu Canh Minh một mình đi tới nhà ăn, không có lãnh đạo khác đi theo bàn chuyện thì Diệp Khúc Đào sẽ chủ động đi lên, nói với anh: “Phó giám đốc sở Chu, em có thể ngồi ở đây không?”
Anh dĩ nhiên sẽ không từ chối, để cho Diệp Khúc Đào ngồi xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phó giám đốc sở Chu, cho anh viên kẹo ngậm, em thấy giọng của anh hơi lạ, nghe cứ khàn khàn ý, kẹo ngậm này dùng rất tốt, anh có thể ăn hai viên.”
Chu Canh Minh trực tiếp từ chối, đẩy lại cho cô, khéo léo nói: “Không cần, Tiểu Diệp, tập trung vào công việc đi.”
Diệp Khúc Đào nghe vậy mặt liền đỏ bừng lên.
Chu Canh Minh sẽ không cho rằng cô đối tốt với anh là vì muốn được thăng chức đó chứ.
Oan uổng quá, ai muốn thăng chức tăng lương chứ, cô chỉ muốn anh thôi mà!
Mặt Diệp Khúc Đào đỏ ửng, sợ anh hiểu lầm bèn nhanh chóng giải thích: “Phó giám đốc sở Chu, anh hiểu lầm rồi, không phải vì em muốn thăng chức nên mới tốt với anh, là do em… em muốn theo đuổi anh nên mới tốt với anh.”
Chu Canh Minh: “...”
Chu Canh Minh chuẩn bị bưng mâm rời đi, nghe được câu này thì có chút xấu hổ, không biết phải làm sao, sau khi ho khan một tiếng thì cũng bỏ đi. 

Nhưng Diệp Khúc Đào nói những lời này ở nhà ăn, đều đã bị đồng nghiệp trong nhà ăn nghe thấy hết rồi, sau khi trở về liền đồn cô dũng cảm theo đuổi phó giám đốc sở Chu nhưng bị người ta từ chối...

Nói cô không biết xấu hổ.
...
Hai ngày sau Chu Canh Minh không đi làm, Diệp Khúc Đào còn tưởng anh muốn tránh cô, nào ngờ khi hỏi thăm trợ lý của anh, trợ lý của anh nói: “Phó giám đốc sở Chu bị cảm rồi, hôm nay sốt cao nằm trên giường, đến dậy cũng không dậy nổi nên xin nghỉ hai ngày, đợi đỡ hơn mới đi làm lại.”
Nghe vậy, Diệp Khúc Đào lập tức hỏi thăm anh ta: “Nhà của phó giám đốc sở Chu ở đâu?”
Trợ lý vừa nghe đã biết có chuyện không ổn, sợ cô qua đó quấy rầy anh sẽ ảnh hưởng tới mình, nên có chút không vui.
Lúc trước cùng đi công tác với anh ta, Diệp Khúc Đào để ý biết được anh ta rất thích sưu tầm mô hình, gần đây anh ta bị thiếu một cái mô hình, vẫn luôn tìm nhưng không ai có.
Vừa hay anh họ của cô biết chỗ mua được, cô có thể lấy cái này ra để giao dịch.
Trợ lý vừa nghe vậy liền động lòng, lén nói cho cô biết, còn dặn cô đừng bảo là anh ta nói.
Diệp Khúc Đào vừa nghe xong đã vội xin nghỉ ngay hôm đó, đi mua một rổ trái cây, xách thêm một hộp canh gà hầm tới tìm Chu Canh Minh.
Là canh gà hầm do mẹ cô nấu.
Cô không biết nấu ăn, là con một trong nhà, được cả nhà nuông chiều, đến giết gà còn không biết nói gì đến hầm canh.
Mẹ cô bảo hôm nay sẽ hầm canh gà, nên cô về lấy canh gà mang tới cho Chu Canh Minh.

Mẹ cô vừa ra khỏi phòng bếp đã phát hiện không thấy canh gà đâu.
...
Diệp Khúc Đào đến trước nơi ở của Chu Canh Minh, bấm chuông cửa, anh mệt mỏi ra mở cửa. Cửa vừa mở, nhìn thấy người đến là Diệp Khúc Đào thì có chút ngạc nhiên: “Sao cô lại tới đây?”

Diệp Khúc Đào thấy anh không đóng cửa, lập tức chui qua nách anh, đi vào trong, vừa đi vừa nói: “Em nghe nói anh bị bệnh rồi, nên tới thăm anh, phó giám đốc sở Chu, nghe nói gia đình anh không ở đây, cũng không có họ hàng thân thích gì ở chỗ này, em sợ không ai chăm sóc cho anh, nên tới xem sao. Anh có sốt không, bây giờ đã ổn hơn chưa, đã uống thuốc chưa?”
Anh ho khan vài tiếng, có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cố gượng từ chối cô: “Không sao, cô về đi làm đi, tôi bị cảm, sẽ lây bệnh cho cô.”
Diệp Khúc Đào không muốn đi, khó khăn lắm cô mới vào được mà: “Phó giám đốc sở Chu, việc hôm nay em đã làm xong rồi, không còn chuyện gì nữa, hơn nữa, em lo anh ở nhà sẽ xảy ra chuyện, lỡ mà xảy ra chuyện thì không tốt đâu, nhà em có hầm canh gà, mẹ em để riêng ra bảo em mang tới cho anh uống, anh không uống thì sẽ phí lắm, anh uống một chút đi, bồi bổ thân thể.”
Chu Canh Minh còn muốn nói không cần, Diệp Khúc Đào đã múc canh gà ra.
Tính tình của Chu Canh Minh có chút lạnh lùng, vẫn luôn muốn đuổi người nhưng bệnh quá nặng, không có cách nào đuổi cô đi được.
Diệp Khúc Đào múc canh gà ra, đưa cho anh: “Anh uống đi, anh uống xong em sẽ đi.”
Chu Canh Minh nghe vậy mới chịu ngồi xuống uống canh, anh nghĩ anh uống xong thì cô sẽ chịu đi.
Diệp Khúc Đào hỏi anh: “Hôm nay anh không có cơm ăn phải không, em nấu cháo cho anh ăn nhé?”
Chu Canh Minh muốn nói không cần, Diệp Khúc Đào đã nhanh chân đi vào trong phòng bếp xem xét đồ đạc của anh.
Chu Canh Minh nhìn cô, nhớ tới việc lúc trước cô tỏ tình với mình ở nhà ăn, muốn nói rõ ràng với cô.
Chờ Diệp Khúc Đào nấu xong cháo bê ra cho anh ăn, anh không ăn, đôi mắt mệt mỏi có chút đỏ ngầu nhìn chằm chằm Diệp Khúc Đào rồi nói: “Tiểu Diệp, tôi không thích người quá nhỏ so với mình. Cô còn trẻ, nên xem xét những người trẻ tuổi, tôi thấy Lục Cấn cũng không tệ.”
Lục Cấn chính là trợ lý của anh.
Anh hay thật, từ chối cô, còn giới thiệu trợ lý cho cô.

Diệp Khúc Đào nhìn vẻ mặt mệt mỏi kia của anh, không nói nên lời, cô thật sự không cách nào từ bỏ được gương mặt này mà.
“Em hiểu rồi phó giám đốc sở Chu, em không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn chăm sóc anh một chút thôi.” 

Chu Canh Minh thoáng sửng sốt, rồi gật đầu, tiếp tục ăn canh gà, không nói thêm gì nữa.
Diệp Khúc Đào còn ở lại nấu cho anh thêm hai tô cháo nữa rồi mới đi, trước khi đi còn kiểm tra nhiệt độ cơ thể anh, chắc chắn đã giảm xuống rồi mới yên tâm rời đi.
Có điều ngày hôm đó, cô đã bị Chu Canh Minh từ chối rồi.
Anh nói anh không thích người cách mình quá nhiều tuổi như vậy.
...
Diệp Khúc Đào bị Chu Canh Minh tấn công, phía dưới đã tê rần.
Cô bị cắm rất sướng, mông dán chặt vào anh.
Nhớ tới bị bệnh, cô lại nhớ tới có một đợt mình bị sốt rất nghiêm trọng, là sau khi ở bên Chu Canh Minh được một khoảng thời gian, vẫn luôn sốt cao không giảm, uống thuốc cũng không hạ, đi khám bác sĩ, bác sĩ bảo phải ra mồ hôi mới có thể loại bỏ virus trong người, nhưng cô không cách nào đổ mồ hôi được.
Chu Canh Minh lo lắng không chịu đi làm, xin nghỉ để chăm sóc cho cô, để cô vận động trên máy chạy bộ, nhưng cô ốm, cơ thể không chút sức lực nào, anh sợ cô sẽ tiếp tục sốt cao sẽ xảy ra chuyện.
Bèn cởi quần áo cô ra, ôm cô, làm chuyện đó giữa mùa hè đúng là rất dễ ra mồ hôi. Cuối cùng người cô cũng đổ đầy mồ hôi, loại bỏ hết virus, cơ thể cũng khỏe lại.
Người đàn ông này, lúc cần tốt cũng rất tốt.
Không biết có phải do Chu Canh Minh mang thù việc cô nói anh già hay không, tốc độ ban nãy hoàn toàn không bằng một góc lúc này, anh đột nhiên ôm chặt mông cô rồi đâm rút, va chạm vào điểm mẫn cảm của cô.
Diệp Khúc Đào sướng đến mức trợn trắng mắt, mông không ngừng đong đưa theo tốc độ của anh, rên rỉ dâm đãng: “Sâu… bên trong sâu quá… chồng à, đừng mà… A a a… sắp ra… sắp ra rồi…”
 



Dưới giường không quen
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dưới giường không quen Truyện Dưới giường không quen Story Chương 7:
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...