Dưới giường không quen
Chương 38:
Nghĩ tốt ghê, còn muốn cô mặc như vậy.
Còn nói không thích, không thích mà còn nhớ thương đấy!
Còn bảo cô mặc, do bản thân anh thích thôi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Khúc Đào tức giận, không thèm quan tâm đến anh.
Sau đó Chu Canh Minh cũng không nói gì. Anh ăn không nhiều nên hơi đói.
Khi trở về, Chu Canh Minh tìm thấy một quán cơm. Anh và Diệp Khúc Đào đã từng ăn ở chỗ này, cô rất thích nó.
Chỉ là đồ ăn nhanh bình thường, vừa rồi Diệp Khúc Đào ăn không thấy no nên gọi một phần cơm.
Chu Canh Minh cũng gọi một phần.
Lúc hai người đang ăn, nhìn thấy khóe miệng cô có hạt cơm, Chu Canh Minh lấy khăn giấy lau cho cô. Diệp Khúc Đào cũng để anh lau.
Lúc phản ứng lại, cô mới đẩy tay anh ra: “Không cần, em tự lau là được.”
Chu Canh Minh cũng đã quen với việc ấy.
Dù trước đây không thường thân mật ở chốn đông người, nhưng khi chỉ có hai người, mỗi lần thấy hạt cơm hoặc vết bẩn trên khóe miệng cô, anh sẽ lấy khăn giấy lau cho Diệp Khúc Đào.
Hành động theo thói quen, ban nãy Diệp Khúc Đào ngẩn ngơ, cho rằng bọn họ còn chưa chia tay.
…
Cơm nước xong, Chu Canh Minh lái xe trở về. Diệp Khúc Đào có hơi mệt, muốn nghỉ trưa.
Nhưng thấy Chu Canh Minh rất bận rộn, trước kia cô không làm trợ lý nên không biết anh bận bịu như vậy.
Anh thật sự rất bận. Trước đây cô đã biết anh bận, nhưng không ngờ lại bận đến mức đáng sợ như này.
Buổi tối còn có liên hoan, không từ chối được, bắt buộc phải đi. Với tư cách là trợ lý của anh, Diệp Khúc Đào cũng phải đi cùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô phải chuẩn bị trước, sức lực của Chu Canh Minh tràn đầy, cô thực sự không thể sánh bằng. Cô cần nghỉ trưa nhưng Chu Canh Minh thì không, nên vừa trở về đã bắt tay vào việc.
Thấy anh bận rộn trong giờ nghỉ trưa, Diệp Khúc Đào cảm thấy xấu hổ khi không làm việc, vì vậy cô hỏi anh: “Phó giám đốc sở Chu, có cần em làm gì không?”
Chu Canh Minh: “Không cần, em nghỉ ngơi đi. Không phải em có thói quen ngủ trưa à?”
Diệp Khúc Đào là kiểu người không ngủ trưa thì buổi chiều sẽ không có tinh thần. Hơn nữa, buổi sáng đã ra ngoài một chuyến, rất là mệt mỏi.
Nghe Chu Canh Minh nói như vậy, cô lập tức đi ra ngoài.
Vừa ra đã gặp được Cảnh Duy từ nhà ăn trở về.
Gần đây Cảnh Duy nghĩ về cô rất nhiều. Diệp Khúc Đào được điều đến bên cạnh Chu Canh Minh, vừa nhìn đã biết mệt đến kiệt sức, mỗi ngày còn phải đi ra ngoài.
Thực sự không nhẹ nhàng như lúc cô làm việc cùng anh ấy.
Dù sao lượng công việc của Cảnh Duy cũng nhẹ hơn so với Chu Canh Minh. Ở chức vị này, nói thật Chu Canh Minh phải lo liệu mọi thứ. Anh bận rộn cũng không có gì lạ.
Cảnh Duy đi tới hỏi han Diệp Khúc Đào: “Trợ lý Diệp, gần đây đã quen chưa? Phó giám đốc sở Chu không làm khó cô chứ?”
Diệp Khúc Đào thấy anh ấy nói chuyện với mình, lập tức sửa sang lại tóc một chút, lắc đầu nói: “Không có, chỉ là công việc có hơi bận bịu.”
Cảnh Duy nhìn thoáng qua phòng làm việc của Chu Canh Minh: “Tôi nghĩ rằng sau khi chia tay, phó giám đốc sở Chu có ý trả thù, nếu không sao lại tự dưng điều cô sang? Cô không bị bắt nạt là được rồi. Nếu bị bắt nạt nhớ nói tôi biết, tuy rằng chức vị của tôi không cao bằng Chu Canh Minh, nhưng quyết đấu một trận thì tôi có thể.”
Diệp Khúc Đào lắng nghe rồi đồng ý. Trong khi hai người đang nói chuyện, Chu Canh Minh gọi điện thoại cho cô.
Gọi thẳng vào điện thoại riêng. Tiếng chuông đột ngột vang lên khi nói chuyện khiến cô giật mình, vội vàng nghe máy: “Dạ, phó giám đốc sở Chu, có chuyện gì ạ?”
Diệp Khúc Đào còn tưởng có chuyện gì quan trọng, kết quả Chu Canh Minh mở miệng hỏi: “Sao em và Cảnh Duy nói chuyện vui vẻ vậy?”
Diệp Khúc Đào: “…”
Cái quỷ gì thế. Anh còn chưa đủ bận à, chuyện này cũng muốn quản sao?
Cũng không biết đôi mắt của anh ở đâu mà lại có thể nhìn thấy hay vậy, kiểu như nhìn xuyên tường ấy?
Diệp Khúc Đào: “Bí thư Cảnh tới hỏi tình hình công việc của em, có nói chuyện mấy câu. Phó giám đốc sở Chu, giờ đang là thời gian riêng tư, em nói chuyện phiếm với cấp trên chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
Chu Canh Minh: “Không có vấn đề gì, em đi vào làm đi.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Diệp Khúc Đào nói bản thân phải vào làm việc, ra hiệu với Cảnh Duy. Cảnh Duy hiểu ý, nói mình đi trước đây.
Diệp Khúc Đào đi vào văn phòng của Chu Canh Minh, hỏi anh: “Phó giám đốc sở Chu, việc gì cần làm ạ?”
Chu Canh Minh nhìn cô một cái rồi lại nhìn ra bên ngoài một chút, sau khi chắc chắn Cảnh Duy không ở đó mới nói: “Ngủ trong phòng làm việc của anh đi, em ngủ bên ngoài không tiện.”
“…”
Gọi cô vào rồi chỉ kêu cô đi ngủ?
Diệp Khúc Đào: “Bên ngoài rất ổn. Mọi người đều ngủ trưa ngoài đó. Ngủ trong văn phòng phó giám đốc sở Chu mới càng không tiện đó.”
Trước kia bọn họ là người yêu, cô lẻn vào ngủ cũng không có gì xấu hổ. Giờ không phải nữa mà còn ngủ ở bên trong, người ta nhìn vào sẽ cho rằng cô yêu đương vụng trộm.
Chu Canh Minh thấy cô không muốn, lại nhìn thoáng qua bên ngoài hỏi: “Bí thư Cảnh đi rồi sao?”
“Vừa nãy đã đi rồi.”
Chu Canh Minh nghe vậy nhíu mày, không giữ cô lại nữa: “Vậy em có thể đi ra ngoài, muốn ngủ bên ngoài thì ngủ bên ngoài.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Anh có tật xấu đúng không?
Diệp Khúc Đào cảm thấy anh cực kỳ thiếu đánh.
…
Diệp Khúc Đào chuyển chiếc giường nghỉ trưa đơn giản của cô ra ngoài, giường cô là giường gấp, mở ra là có thể ngủ.
Vẫn còn một tiếng nữa để nghỉ trưa, cô nghĩ ngủ một tiếng là đủ rồi.
Diệp Khúc Đào đắp chiếc chăn mỏng và chìm vào giấc ngủ.
Gần đây cô rất hay mộng xuân. Có lẽ do cơ thể đã quen với tần suất tình dục một tuần mấy lần rồi đột nhiên dừng lại. Không đời sống tình dục, ngay cả nằm mơ cũng thấy nó.
Nếu mà mơ thấy người khác thì đỡ rồi, nhưng mỗi lần mộng xuân, Diệp Khúc Đào đều mơ thấy Chu Canh Minh. Rất phiền!
Bề ngoài, cô đã chia tay anh nhưng sau lưng lại mộng xuân và nhớ nhung anh.
Bây giờ khi đang chợp mắt, cô lại mơ thấy anh.
Nhưng sự xấu hổ đó không phải là điều mà Diệp Khúc Đào muốn nhớ lại.
Không muốn nghĩ về nó, không muốn mơ tới, mà trực tiếp nhớ lại.
Sau khi Chu Canh Minh ở bên cô, thời gian chia xa đầu tiên chính là lần Chu Canh Minh đi công tác hơn một tháng chưa về.
Chuyện xảy ra không lâu, đó là sau khi anh thăng chức. Chu Canh Minh vô cùng bận rộn, đi công tác cả tháng không về, để lại mình cô phòng không gối chiếc.
Cô cho rằng mình có một bộ não si tình, mới quen nhau không lâu, cô đã vô cùng nhớ nhung Chu Canh Minh, buổi tối còn mặc quần áo anh đi ngủ, ngửi mùi hương của anh.
Yêu đương với Chu Canh Minh không giống những người yêu nhau bình thường, lúc đi công tác còn suốt ngày gửi tin nhắn ngọt ngào.
Ban ngày cô không dám đi tìm anh bởi vì anh bận rộn, mỗi lần anh nói buổi tối về khách sạn cô mới dám nhắn tin cho anh.
Sau khi xác nhận anh ở phòng một mình cô mới để anh gọi video đến.
Gọi video, cô hỏi anh hôm nay có mệt hay không, đang làm gì, cũng không có chủ đề gì lớn để tán gẫu.
Chu Canh Minh cũng không phải người biết tìm đề tài.
Tuy rằng Diệp Khúc Đào rất nhớ anh nhưng khi gọi video, cô không thể nói được mấy lời cợt nhả nên nhìn anh nhiều hơn mấy lần.
Anh đi công tác một tháng, về đến nhà cô lại cảm thấy nhớ anh da diết.
Chu Canh Minh lại không nhận ra nỗi nhớ của cô.
Dù sao anh không nói, cô cũng không biểu hiện ra nên Diệp Khúc Đào cứ vậy âm thầm nhớ anh, bí mật mặc quần áo anh ngủ.
Trước khi Chu Canh Minh trở về, lúc gọi video với cô, anh hỏi một câu: “Em đi thăm người thân của em rồi à?”
Mỗi tháng, vào một ngày cố định, Diệp Khúc Đào đều đến thăm dì của cô, vì vậy Chu Canh Minh mới biết rõ thời gian của cô.
Diệp Khúc Đào: “Đi rồi, hôm nay vừa đi xong. Anh yêu, khi nào anh về?
Chu Canh Minh: “Ngày kia.”
Ngày mốt là thứ sáu, anh đã quay về, không phải đi làm nên họ có thể ở cùng nhau. Diệp Khúc Đào bóp ngón tay tính thời gian chờ Chu Canh Minh trở về.
Anh bay về vào buổi tối, đến nhà đã là mười hai giờ đêm.
Vốn Diệp Khúc Đào định chờ anh về nhưng sau bữa tối, cô mệt quá, không đợi được nữa nên ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh lại, chính cơn ngứa ngáy trên người đã đánh thức Diệp Khúc Đào.
Chu Canh Minh đã trở về rồi còn tắm rửa. Vốn dĩ anh không muốn làm gì cả, nhưng lại thấy Diệp Khúc Đào mặc quần áo của mình.
Ham muốn nảy sinh ngay lúc đó, sau một tháng xa cách anh nhớ cô rất nhiều.
Cô đang ngủ say sưa bên cạnh, anh không kìm được mà hôn lên cổ cô, để lại mấy vết hickey trên đó.
Nụ hôn của anh đã đánh thức Diệp Khúc Đào.
Diệp Khúc Đào tỉnh lại, thấy anh trở lại thì kinh ngạc ôm mặt: “Về rồi à?”
Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường trên giường, đã hơn mười hai giờ đêm.
Anh vừa trở về đã gấp gáp như vậy.
Chu Canh Minh “ưm” một tiếng, chặn miệng cô lại với nụ hôn cuồng nhiệt. Anh còn dùng răng cắn môi Diệp Khúc Đào, cạy môi cô ra, tìm được chiếc lưỡi phấn hồng của cô. Khi Chu Canh Minh hôn cô, đầu óc Diệp Khúc Đào trống rỗng.
Diệp Khúc Đào nhắm mắt lại cùng Chu Canh Minh dây dưa môi lưỡi. Anh thò tay vào quần áo, chạm vào, xoa bóp ngực cô, còn nhào nặn núm vú Diệp Khúc Đào.
Nơi mềm mại bị bàn tay to lớn của anh chạm vào, cô thoải mái khịt mũi.
Chu Canh Minh vén chăn lên, thấy cô mặc áo sơ mi của anh làm đồ ngủ. Áo sơ mi của anh quá dài, cô mặc vào không khác gì cái váy.
Tay anh sờ soạng trên đùi cô, hỏi: “Sao em lại ăn mặc thế này?”
Diệp Khúc Đào bị anh nhìn đến mức ngượng ngùng. Cô hôn môi anh: “Quá nhớ anh, chỉ như vậy mới có thể ngửi thấy mùi hương của anh rồi mới ngủ được thôi.”
Chu Canh Minh nghe vậy, lại đè cô xuống giường. Anh luồn tay vào trong áo cô, không cởi áo sơ mi ra, cứ vậy mà mặc vào cho Diệp Khúc Đào.
Quần áo này Chu Canh Minh thường mặc đi làm, mặc lên trên người Diệp Khúc Đào, cảm giác rất khác lạ, nhuốm màu tình dục.
Diệp Khúc Đào cảm thấy miệng mình sắp bị nụ hôn của anh làm cho rách da. Cô không thở được khi Chu Canh Minh cứ vừa hôn vừa gặm cắn.
Bị anh hôn khó chịu, hai chân cô vòng qua eo Chu Canh Minh, quấn lấy anh.
Bàn tay Chu Canh Minh từ ngực đi xuống mông, cởi quần lót của cô ra, rồi lại sờ soạng bờ mông đàn hồi của cô, còn đánh vài cái.
Chu Canh Minh thích đánh mông Diệp Khúc Đào, đó là sở thích mà cô không ngờ tới.
Trước đó bị Chu Canh Minh đánh nhẹ mấy cái, cô chỉ cho rằng anh đột nhiên hứng khởi mà thôi.
Nhưng mà lần này bị anh đánh mấy cái, Diệp Khúc Đào xác nhận, Chu Canh Minh… thực sự thích tét mông cô.
Anh có hơi biến thái.
Cô cũng vậy, càng bị đánh càng thoải mái.
Lúc Diệp Khúc Đào thất thần, Chu Canh Minh tách môi âm hộ của cô ra, dùng hai ngón tay véo âm đế cô.
“Ưm…”
Diệp Khúc Đào kẹp tay Chu Canh Minh. Cảm giác khoan khoái đột ngột khiến cô đặt tay lên tay anh, theo bản năng muốn đẩy anh ra.
Nhưng anh càng véo dữ dội hơn. Ngón tay hết ấn rồi nhào nặn âm đế để kích thích cô.
Tiếng thở dốc của Diệp Khúc Đào ngày càng nặng: “Đừng…”
Nghe thấy thanh âm hổn hển của cô, Chu Canh Minh còn dùng ngón tay búng nhẹ âm đế Diệp Khúc Đào.
Vừa rồi quần lót của cô bị anh tùy ý cởi ra, ném sang một bên, không biết có bị cuộn vào chăn hay không.
Dưới giường không quen