Dưới giường không quen
Chương 155:
Bạch Ngọc giây trước mới đi, giây sau Diệp Khúc Đào đã ở trong tình thế quá kích thích như vậy, phun ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Làm ướt hết miệng Chu Canh Minh.
Đột ngột phun ra nhiều như vậy, Chu Canh Minh cũng hơi bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Quá nhiều nước, anh không thể uống hết được, tất cả đều chảy ra ngoài, anh lại còn bị sặc.
Nghe thấy tiếng sặc của Chu Canh Minh, Diệp Khúc Đào sợ hãi xoay chuyển phương hướng, cầm khăn lau cho anh: “Chồng ơi, anh không sao chứ?”
Chu Canh Minh ngồi thẳng lên, vừa rồi anh đã bị sặc thật, còn sặc dữ lắm.
Anh lắc đầu: “Không sao.”
Diệp Khúc Đào nghe anh nói vậy, lau sạch khóe miệng cho anh.
Chu Canh Minh vuốt mông cô, vỗ nhẹ hỏi: “Sướng rồi hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Khúc Đào gật gật đầu, nhìn anh.
Chu Canh Minh thấy cô đã thoải mái, chuẩn bị đi tắm rửa.
Lại bị Diệp Khúc Đào gọi về.
“Đừng đi.”
Diệp Khúc Đào tóm lấy tay anh, cô đổi vị trí, ngồi thẳng lên trên người anh.
Đối diện với anh, tư thế nữ ở bên trên, tách chân ngồi.
Cô ngồi xuống, quỳ chân, nhét vào hai phần ba.
Cô cắm vào trong, hai tay giữ chặt bả vai Chu Canh Minh.
“Còn chưa sảng khoái hoàn toàn.”
Chu Canh Minh nghe cô nói vậy, ấn lên bụng cô. Hiện giờ bụng của cô đã lớn.
Hơi... kích thích.
Trước đó có một bé cưng, hiện giờ là hai bé cưng.
Diệp Khúc Đào nhìn Chu Canh Minh vuốt ve eo mình, cong lưng cúi đầu xuống nhìn bụng cô, cô tò mò hỏi: “Có phải anh nghĩ hai bé đang nhìn mình, bốn con mắt nhìn chăm chú rất đáng sợ.”
Chu Canh Minh: “...Vợ ơi, khi đang làm chuyện này, em có thể đừng dọa anh không?”
Diệp Khúc Đào bị anh chọc cười, lắc lư trên côn thịt của anh, rút ra đút vào từ đằng trước, dán sát lấy anh mà làm.
Thấy anh sợ hãi, Diệp Khúc Đào giơ hai tay ôm bụng: “Anh sợ hãi như thế thì để em che mắt cục cưng lại, tư thế thế này chắc hẳn đã che kín mắt cục cưng rồi, anh đừng lo lắng nữa.”
Diệp Khúc Đào ôm bụng bằng hai tay, che khuất bụng.
Nhìn không khác gì bịt tai trộm chuông.
Thịt huyệt chặt chẽ ngậm lấy anh, vừa rồi Chu Canh Minh cũng đã bị miệng cô đưa đến đỉnh cao của tình dục, hiện giờ bị thịt huyệt của cô ngậm một hồi, cắn rất chặt, cũng bắn ra, nhưng chỉ bắn trên mông của cô.
Diệp Khúc Đào sợ cái thứ này của anh cứ phải đi tắm rửa sẽ bị hỏng, dù sao nó cũng thuộc về cô, cô không thể để nó hỏng.
Sau khi giải quyết xong cho anh, cô xuống khỏi người anh.
Chu Canh Minh chuẩn bị đi tắm rửa, ôm cô theo cùng.
Sau khi hai người họ cùng tắm rửa qua, lần nữa bôi dầu chống rạn da thời kỳ mang thai lên.
Cứ vừa đi vừa về như thế, Diệp Khúc Đào thở dài: “Mệt quá, lần sau không làm nữa.”
Chu Canh Minh: “...”
…
Ngày hôm sau Diệp Khúc Đào ngủ dậy hơi trễ, giữa trưa mới tỉnh.
Dù sao phụ nữ mang thai cũng hay buồn ngủ, cô rời giường rồi nhưng vẫn còn cảm thấy hơi buồn ngủ.
Chu Canh Minh đã dậy sớm, lúc cô rời giường, anh đã không còn ở bên cạnh.
Diệp Khúc Đào rửa mặt rồi đi xuống tầng, cô không nghe thấy tiếng nói của Chu Canh Minh, ngược lại lại nghe thấy tiếng nói của bí thư Cảnh.
“Mẹ, đồ để ở đây có đúng không ạ, mẹ ra nhìn xem, con sợ mình đặt sai.”
“Đúng rồi, đúng rồi, đúng là đặt ở đây, Tiểu Duy vất vả quá, bận rộn từ sáng sớm đến giờ.”
“Mẹ, không có có việc gì đâu ạ, con người con rất kiên nhẫn, lại còn thích giúp đỡ mọi người, con còn thường xuyên đến viện dưỡng lão chia sẻ tình yêu đấy ạ.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Có thể không thường xuyên đến viện dưỡng lão chia sẻ tình yêu thương được sao? Đây là phong trào do đơn vị họ tổ chức đó.
Cảnh Duy là lãnh đạo ở cấp bậc này, chắc chắn phải đi rồi.
Nhưng mà, sao anh ấy há miệng ngậm miệng đều gọi mẹ chồng cô là mẹ?
Diệp Khúc Đào còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ nên hồ đồ.
Bạch Ngọc trông thấy cô xuống, gọi cô: “Đào Đào, dậy rồi sao, nhanh đi ăn cơm đi, cẩn thận kẻo đói. Sáng nay thấy con ngủ ngon quá nên mẹ không gọi con xuống ăn cơm, chắc chắn là đói bụng rồi đúng không. Mau đi ăn đi, bữa sáng bữa trưa đã làm xong cả rồi, muốn ăn gì cũng có. Con muốn ăn gì cứ bảo dì làm cho con ăn, mẹ còn đang bận.”
Diệp Khúc Đào nhìn xuống phòng khách, không thấy Chu Canh Minh, cô buồn bực: “Mẹ, Canh Minh đâu rồi ạ, sao anh ấy không ở nhà?”
Bạch Ngọc: “Hôm qua sau khi hai đứa đi ngủ, mẹ gõ cửa phòng, vốn định nhắc nhở Canh Minh sáng nay dậy sớm, đến nhà ông bà nội lấy chút đồ, không phải lúc ấy các con đã ngủ rồi đấy sao? Thế nên mẹ không gọi nữa, một tiếng trước nó dậy, ăn sáng xong lập tức sang nhà ông bà nội lấy đồ, đường hơi xa, hiện giờ vẫn chưa trở về, chút nữa sẽ về đến thôi.”
Diệp Khúc Đào đã hiểu rồi, nhưng mà Cảnh Duy gọi mẹ lại là chuyện gì?
Cô nghiêng đầu nhìn Cảnh Duy: “Thế còn bí thư Cảnh thì sao, tại sao anh lại gọi mẹ chồng tôi là mẹ?”
Bạch Ngọc cười giải thích: “Mẹ kể cho con nghe, mẹ đã nhận Tiểu Duy làm con nuôi của mẹ, hiện giờ mẹ là mẹ nuôi của nó, nó muốn gọi mẹ là mẹ cũng được nên cứ gọi thôi. Đứa bé Tiểu Duy này, mẹ rất yêu quý nó, rất biết cách khiến mẹ vui. Đúng rồi, hôm nay nó còn một mực đến bận rộn giúp đỡ mẹ đây này. Mẹ mới nói với Tiểu Duy, sau này đến nhà chơi nhiều một chút, đứa nhỏ này rất biết cách làm người khác vui lòng, sau này hai đứa về cũng đưa cả Tiểu Duy về cùng nhé, cùng vui chơi với nhau nha.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Nước cờ này bí thư Cảnh chơi thật lớn…
Anh ấy lo lắng lần sau họ sẽ không dẫn theo anh ấy hoặc là lại đưa ra đủ thứ yêu cầu, cho nên, anh ấy dứt khoát nhận mẹ hộ mình trước.
Thế thì sau này anh ấy có muốn tới cũng quang minh chính đại mà tới.
Hơn nữa, anh ấy dỗ dành Bạch Ngọc, Bạch Ngọc thích anh ấy, tự nhiên sẽ đến trước mặt cô gái kia nói thêm mấy câu hộ anh ấy.
Chỉ số IQ cỡ này, trận thế này, anh ấy lấy ra để theo đuổi con gái đó!
Bằng ấy thời gian đem ra để xây dựng tổ quốc, xây dựng ngân hàng nông thôn có phải tốt hơn bao nhiêu rồi không.
Cô cũng muốn xem thử cô bé kia có dáng hình thế nào, mà khiến loại người tâm tư gian xảo như bí thư Cảnh có một ngày biết hối cải trở thành con người mới như thế.
Gương mặt bí thư Cảnh còn đang dạt dào đắc ý nhìn về phía Diệp Khúc Đào: “Trợ lý Diệp, sau này tôi sẽ là con trai thứ ba của nhà họ Chu, sau này chúng ta sẽ là người một nhà.”
Diệp Khúc Đào: “... Sao lại gọi trợ lý Diệp, gọi chị dâu đi.”
Cảnh Duy: “...”
Cảnh Duy không gọi, thấy Bạch Ngọc đi ra ngoài, anh ấy tranh thủ thời gian đi theo: “Mẹ, con đến đây, để con, mẹ đừng động vào, việc nặng như thế cứ để con.”
…
Diệp Khúc Đào đi ăn cơm, tầm khoảng nửa tiếng trôi qua, anh cả và chị dâu đã trở về.
Nghe thấy anh cả và chị dâu trở về, Diệp Khúc Đào đang định chào hỏi, kết quả, Cảnh Duy lại giành trước.
Cô ở trong phòng bếp cũng nghe thấy được giọng nói của anh.
“Ôi, đây chính là chị dâu đấy ạ? Xinh đẹp quá, quả nhiên danh bất hư truyền, Khúc Đào kể với em chị dâu cô ấy là người đẹp lạnh lùng tao nhã, còn cho em xem ảnh nữa. Lúc ấy em xem qua đã cảm thấy quá đẹp, hôm nay vừa gặp, quả nhiên, chị dâu chụp ảnh không ăn ảnh chút nào, ảnh chụp không thể chụp được vẻ đẹp chân thật của chị. Anh cả có phúc lớn ghê.”
Tề Mãn Nguyệt được khen hơi xấu hổ, lễ phép nói: “Cảm ơn, nhưng cậu là?”
Cảnh Duy: “Em tên là Cảnh Duy, em là đồng nghiệp của Khúc Đào, nhưng mà về sau em sẽ là người một nhà với nhà mình, cô đã nhận em là con nuôi, em cũng nhận cô là mẹ nuôi rồi.”
Tề Mãn Nguyệt vừa định nói cái gì đó, Cảnh Duy lại nói: “Đúng rồi, chị dâu, nghe nói nhà chị mở khách sạn, khoảng thời gian tới bên nhà em có một đoàn du lịch muốn sang, đều là các loại ông chủ lớn cả, họ muốn ở khách sạn cấp cao, xin hỏi bên khách sạn của chị có tiếp đoàn khách không ạ?”
Tề Mãn Nguyệt nghe xong, lập tức có hứng thú, mời anh ấy sang bên nói chuyện: “Tiếp chứ, chúng ta sang bên kia bàn bạc kỹ lưỡng nhé.”
Cảnh Duy: “Vâng, cảm ơn chị dâu, chị dâu đúng là người đẹp lòng thiện.”
Chu Hi: “...”
Diệp Khúc Đào: “...”
Bí thư Cảnh này! Anh ấy tán tỉnh con gái nhiều nên anh ấy chỉ biết cách lấy lòng phụ nữ thôi!
Sắc mặt anh cả đã hơi tức giận ghen tuông, Diệp Khúc Đào chỉ có thể chuồn vội.
Dưới giường không quen