Dưới giường không quen

Chương 154:

164@-

Chu Canh Minh không đồng ý ngay, mà hỏi lại cô: "Không phải vừa nãy em nói rất buồn ngủ, muốn đi ngủ sao?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Khúc Đào: "... Có phải anh không yêu em nữa rồi đúng không?"
 
Nghe đến đây Chu Canh Minh có chút hoài nghi. 
 
Diệp Khúc Đào tức mà nhéo anh: "Bây giờ anh toàn qua loa lấy lệ với em, anh thấy mệt rồi, chắc anh thấy mệt mỏi lắm. Trước kia anh không như vậy, em của bây giờ không có sức hấp dẫn với anh rồi đúng không? Trước kia lúc em nói muốn, là anh giống như heo nhìn thấy cải trắng vậy, rất vui vẻ, thế nhưng bây giờ em nói em muốn, anh còn chần chừ, bảo em đi ngủ, rõ ràng là anh không muốn làm nữa, bây giờ anh không có dục vọng với em nữa rồi, là vì đến tuổi trung niên rồi không được việc nữa, hay là cảm thấy bây giờ em đang mang thai, bụng to, không đẹp nữa, em như thế này làm anh không hứng lên được hả? Em thấy đều đúng hết!"
Chu Canh Minh nghe mà dở khóc dở cười, anh chỉ hỏi có một câu, kết quả cô nói một tràng làm anh không nói nên lời. 
 
Chu Canh Minh vừa định giải thích, Diệp Khúc Đào cảm thấy có gì đó sai sai: "Có phải anh có người khác bên ngoài rồi không?"
 
Chu Canh Minh: "..."
 
"Có phải là anh ở bên ngoài ăn chán rồi, nên về nhà mới không có hứng đúng không?"
 
Chu Canh Minh nhìn dáng vẻ hoảng sợ lo lắng của cô, bất lực hôn lên môi cô một cái, chặn lời cô lại: "Ngày nào hai chúng ta cũng cùng nhau đi làm, tan làm, anh có ai ở bên ngoài, em lại không biết sao?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Khúc Đào thấy cũng đúng, thế càng sợ hơn: "Vậy anh đến tuổi trung niên, kém đi à? Thân thể không theo kịp?"
 
Chu Canh Minh: "... Anh chỉ hỏi một chút, lúc nãy em nói buồn ngủ, anh sợ quấy rầy em đi ngủ, với lại anh có được hay không? Không phải giờ em đang sờ còn gì? Tay em đặt ở đâu em không biết sao?"
 
Diệp Khúc Đào thấy cũng đúng, tay của cô còn đang sờ đây này, không phải không được. 
 
Chu Canh Minh thấy cô cãi lộn quyết liệt thế này, buồn ngủ chỗ nào chứ. 
 
Không thỏa mãn cô, đêm nay có khi còn nghi ngờ anh sinh ba đứa ở bên ngoài mất. 
 
Chu Canh Minh nằm xuống, vỗ mông cô một cái rồi nói: "Lên đây, nhưng nhỏ tiếng một chút, mặc dù anh trai và chị dâu không về, nhưng sát vách là Cảnh Duy, với cái miệng rộng của anh ấy mà nghe thấy thì không ổn."
 


Diệp Khúc Đào nghe đến đây thì không dám nữa: "Không phải anh bảo hiệu quả cách âm rất tốt, không nghe được hay sao, em thấy tiếng của anh trai với chị dâu chúng ta cũng có nghe thấy đâu."
 
"Có thể là chị dâu không lên tiếng, với tính cách của anh chị ấy, thì họ có thể phát ra tiếng gì chứ, sợ em sướng quá, không khống chế được."
 
Diệp Khúc Đào: "..."
 
Vốn dĩ Diệp Khúc Đào không nghĩ đến, lúc nãy cô thật sự rất buồn ngủ. 
 
Nhưng làm giúp Chu Canh Minh, đã khiến ham muốn của cô trỗi dậy. 
 
Cô muốn chơi 69, lâu lắm không có thử rồi. 
 
Tư thế này, sướng vô cùng, kích thích, sắc tình, cũng rất xấu hổ, không phải lúc tình ý nồng đậm, cô cũng không dám, cảm giác có chút biến thái. 
 
Diệp Khúc Đào ngồi dậy, quay lưng lại với tư thế của Chu Canh Minh, ngồi lên hông của anh, từ từ lùi về phía sau. 
 
Tiến gần đến mặt anh. 
 
Cô mặc váy ngủ, hai tay kéo váy ngủ lên đến giữa eo, cô nằm tựa trên đùi của Chu Canh Minh. 
 
Nắm lấy đùi của anh, mông hướng về phía anh, lắc mông một cái nói: "Giúp em cởi quần lót."
 
Chu Canh Minh nghe lời cởi quần lót của cô ra. 
 
Hơi ướt rồi, bảo sao lại muốn, thân thể rất thành thật. 
 
Cởi quần lót của cô ra, để xuống đất sợ bẩn, nên để bên giường. 
 
Bên dưới của Diệp Khúc Đào chợt mát lạnh, quần lót bị anh cởi ra rồi. 
 

Sau khi Chu Canh Minh cởi quần lót của cô, ngón tay lật nhẹ huyệt thịt của cô, mở hai mảnh hoa môi của cô ra. 

Còn chưa ướt đẫm, bên trong hơi khô một chút. 
 
Ngón tay của anh lật mở, Diệp Khúc Đào vô thức kẹp chân lại, bị anh tách ra. 
 
Cô nhẹ nhàng nắm lấy côn thịt của anh, quần lót quần ngủ còn chưa cởi, độn lên làm anh không thoải mái, Diệp Khúc Đào dứt khoát cởi ra. 
 
Tiểu huyệt của Diệp Khúc Đào còn đang được anh dùng tay chơi đùa, dùng ngón tay ấn giữ âm đế của cô, xoa nắn lên xuống kích thích cô.  
 
Diệp Khúc Đào bị trêu chọc mà khó chịu, chỉ muốn làm tới luôn, để anh há miệng ăn, cô tiếp tục hướng lên, muốn đặt lên miệng của anh. 
 
Nhưng động tác hơi mạnh quá, không tìm đúng phương hướng, trực tiếp ngồi lên mặt của anh, mông còn che hết mặt của anh. 
 
Cảm giác có gì đó không đúng, Diệp Khúc Đào còn quay lại phía sau nhìn một chút, thấy mông đặt trên mặt anh, cô nhanh chóng dịch lên phía trước một chút, để huyệt nhỏ kề ở miệng anh là được. 
 
Nhưng chỗ tiểu huyệt bị anh chơi đùa ướt, dán ở chóp mũi anh, mặc dù dịch ra ngay lập tức, nhưng vẫn làm chất lỏng ướt át dính trên chóp mũi anh. 
 
Anh ngửi được mùi trên người cô. 
 
Chu Canh Minh sợ cô tìm không đúng phương hướng, đỡ lấy mông của cô, để anh làm. 
 
Anh nâng mông của cô lên, tiểu huyệt phơi bày trước mặt anh. 
 
Anh đụng lên phía trên, đầu lưỡi dán vào âm đế của cô mà liếm, đầu lưỡi mềm mại quét quanh âm đế của cô.
 
"Ưm..."
 

Bị đầu lưỡi liếm vào, Diệp Khúc Đào thoải mái rên lên một tiếng nhưng nghĩ tới bí thư Cảnh đang ngủ ở phòng bên cạnh. Cô không dám rên lên nữa. 
 
Tìm đồ vật chặn miệng mình lại. 
 
Tìm đến vật nam tính của Chu Canh Minh. 

Diệp Khúc Đào há miệng ngậm lấy đỉnh gậy của anh. 
 
Há miệng thật rộng, ngậm từ đỉnh đầu ngậm vào, miệng ở trên thân gậy của anh. 
Bị côn thịt của anh lấp đầy, thì không nói chuyện được nữa rồi. 
 
Chu Canh Minh liếm ở phía sau, cô ăn ở phía trước, tư thế 69, hai người một trước một sau phục vụ cho nhau. 
 
Cả người Diệp Khúc Đào mềm nhũn nằm sấp trên người anh, hai chân kẹp lấy mặt anh, cô sợ va phải con, vẫn không dám nằm sấp như thế nữa, để hai chân quỳ xuống nằm bò trên người anh, nằm sấp xuống, nhưng tư thế không đụng vào bụng anh. 
 
Tư thế này hơi kì cục, vừa quỳ vừa kẹp lấy đầu anh, có điều cũng may, Chu Canh Minh không thấy được tư thế xấu thế này của cô. 
 
Tốc độ liếm của anh nhanh hơn, hai tay giữ lấy hai mảnh hoa môi của cô, đầu lưỡi khuấy đảo lên xuống ở nơi thịt non mềm mại của cô. 
 
Liếm đến độ nước chảy ào ạt, bị anh nuốt xuống hết. 
 
Diệp Khúc Đào ngậm côn thịt của anh mà ăn đến mỏi quai hàm, mệt quá liền nhả ra, thư giãn một chút, lại ngậm vào, đầu lưỡi liếm quanh quy đầu của anh, một tay nắm lấy, tay còn lại, trêu đùa hai túi tinh hoàn phía dưới của anh. 
 
Cô chơi cũng rất sướng, không khí mờ ám trong phòng tăng lên. 
 
Ngay lúc hai người đang liếm rất sung sức, bỗng nhiên, Bạch Ngọc ở bên ngoài gõ cửa. 
 
Có người gõ cửa, làm hai người bị dọa sợ. 
 
Miệng của hai người còn đang làm cho nhau, còn là cái tư thế này, may mà lúc vào phòng, Chu Canh Minh đã khóa trái cửa rồi. 
 
Nếu như là bọn trẻ con trực tiếp xông vào mới xấu hổ. 
 
Miệng của Chu Canh Minh và Diệp Khúc Đào đều có đồ chặn lại, không nói nên lời. 
 

Định giả vờ ngủ, như thế sẽ không ai gọi nữa. 
 

 
Đầu lưỡi của Chu Canh Minh, vẫn còn đang khiêu khích huyệt thịt non mềm của cô. 
 
Diệp Khúc Đào cũng thế, ngậm lấy côn thịt của anh không buông. 
 
Bạch Ngọc tìm họ có việc, gõ cửa một cái, thấy không có ai trả lời, lại gõ cửa, nói: "Khúc Đào, Canh Minh, các con ngủ chưa? Chưa ngủ thì mẹ muốn nói với các con một chuyện. Có thể mở cửa một chút không?"
 
Bạch Ngọc không dám nói to, sợ họ ngủ rồi, lỡ đánh thức thì không hay. 
 
Tiếng nhỏ như thế, chưa ngủ chắc chắn nghe thấy, ngủ rồi, không nghe thấy. 
 
Diệp Khúc Đào sợ hãi buông côn thịt của anh ra, lo lắng quay lại nhìn anh. 
 
Có hơi lo, hay là có việc gì gấp. 
 
"Có cần trả lời mẹ chút không?"
 
Chu Canh Minh rời khỏi mông cô, lắc đầu. 
 
Anh hiểu mẹ anh, nếu như là việc gấp, trực tiếp nói luôn rồi, còn hỏi trước làm gì. 
 
Họ nói chuyện, tính của mẹ anh nếu mà phải vào nói, thì xong đời rồi. 
 
Diệp Khúc Đào thấy anh nói thế, vẫn là không trả lời nữa, tiếp tục ngậm lấy côn thịt của anh ăn. 
 
Chỉ cách một cánh cửa, hai người ở trong làm loại chuyện này, Bạch Ngọc ở ngoài gõ cửa. 
 
Bạch Ngọc gõ cửa hai lần, thấy bọn trẻ không trả lời, chắc là ngủ rồi. 
 
Thôi vậy, cũng không phải chuyện gấp lắm, mai nói cũng được. 
 



Dưới giường không quen
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dưới giường không quen Truyện Dưới giường không quen Story Chương 154:
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...