Dưới giường không quen

Chương 152:

175@-

Đóng cửa cũng chẳng có tác dụng gì, vừa nãy khi mở cửa, người bên ngoài đã nhìn thấy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người đã thấy hai người họ làm gì trong văn phòng của Chu Canh Minh …
 
Thật không nghĩ tới, cũng chẳng thể tưởng tượng nổi.
 
Diệp Khúc Đào xấu hổ nắm lấy vải ở hai bên áo vest của Chu Canh Minh, vùi mặt vào trong cánh tay anh.
 
Xấu hổ chết mất.
 
Bị thấy cả rồi.
 
Mọi người nhìn thấy hai người họ “bắt cua”, điều đáng xấu hổ hơn nữa là mọi người đã nhìn thấy Chu Canh Minh mát xa cho cô.
 
Trong giờ làm việc, cô đã đi vào văn phòng làm việc của Chu Canh Minh thì chớ, lại còn nhờ anh mát xa cho mình nữa chứ. Sau nay cô làm sao có thể đối diện với đồng nghiệp đây.
 
Cô cũng không thể tiếp tục lấy lý do công việc để đến gặp Chu Canh Minh được nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mọi người chắc chắn sẽ nghĩ cô và anh ở trong đó “bắt cua”.
 
Diệp Khúc Đào xấu hổ đến mức không dám nhìn ai, Chu Canh Minh để cô túm lấy quần áo của anh, sờ vào gáy cô nói: "Không sao đâu, ai nhìn thấy thì người đó tự xấu hổ.”
 
Chu Canh Minh vẫn tỏ ra thờ ơ. Người bị mất mặt không phải là anh sao?
 
“Anh không cảm thấy xấu hổ sao?"
 
Chu Canh Minh: "Chúng ta đã kết hôn. Chúng ta là một cặp. Chúng ta là vợ chồng hợp pháp. Chẳng có gì phải xấu hổ, có phải chúng ta đang ngoại tình đâu."
 
Diệp Khúc Đào nghĩ cũng thấy đúng, bọn cô là quang minh chính đại nhưng xấu hổ thì vẫn cứ là xấu hổ thôi.
 
Nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, ít nhất thì mới chỉ bị người ngoài nhìn thấy hai người mát xa cho nhau. Nếu để họ nhìn thấy chuyện hôm trước, thì mới thật sự thảm.

 


Diệp Khúc Đào không thể tiếp tục nhàn rỗi ở trong này, vì vậy cô đóng cửa và đi ra ngoài.
Trợ lý của anh đang đợi ở bên ngoài.
 
Nhìn thấy Diệp Khúc Đào đi ra, anh ta tỏ vẻ sợ hãi và hỏi: "Phó giám đốc sở Chu sẽ không giết tôi chứ?"
 
Trợ lý mới của anh thật sự quá là ẩu, gấp gáp đến mấy cũng phải biết gõ cửa trước chứ, không gõ cửa, cứ thế xông vào và nhìn thấy chuyện của bọn cô.
 
Diệp Khúc Đào an ủi anh ta: "Không, tính tình Chu Canh Minh khá tốt, cùng lắm là mắng anh thôi."
 
Trợ lý mới: "..."
 

 
Chiều thứ sáu, Chu Canh Minh và Diệp Khúc Đào trở về nhà.
 
Tuy nhiên, họ không tự mình lái xe.
 
Cảnh Duy lái xe.
 
Bí thư Cảnh đang lái xe phía trước, nhìn thấy hai người ở phía sau ân ái, tức muốn chết.
 
"Hai người thật đúng là không biết xấu hổ, về nhà của hai người nhưng lại bắt tôi lái xe, đi cũng là đi xe của tôi, tốn cũng là tốn xăng của tôi.”
 
Mới đầu bảo còn bảo cho anh ấy về cùng thế mà cuối cùng hai vợ chồng nhà này lại bắt anh ấy lái xe đưa về.
 
Anh ấy lái xe mấy tiếng đồng hồ, sau lưng anh ấy là hai con người đang âu yếm nhau.
 
Thực sự chướng mắt.
 
Chu Cảnh Minh: "Bí thư Cảnh, nếu anh không muốn thì có thể để chúng tôi xuống xe, chúng tôi cũng chẳng cần.”
 

Cảnh Duy: "..."
 
Anh ấy đang muốn đến hưởng ké, làm gì có chuyện bỏ cuộc giữa chừng, chịu đựng và cười nói: "Đừng, Phó giám đốc sở Chu, tôi biết anh là tốt nhất, để tôi đi cùng đi mà, tôi có thể làm tài xế cho anh mà.”

 
Chu Canh Minh: "Vậy được, khi nào quay lại cũng sẽ để anh lái xe.”
 
Diệp Khúc Đào vui vẻ nói: "Cảm ơn bí thư Cảnh, anh thật tốt bụng. Anh là người lái xe giỏi nhất."
 
Cảnh Duy: "..."
 

 
Bởi vì là giờ tan tầm nên bọn họ lái xe về hết bốn tiếng.
 
Vì mất bốn tiếng cho nên khi đến nhà thì đã hơn 11 giờ.
 
Ngày mai là buổi họp gia đình, tối nay bí thư Cảnh sẽ ở lại nhà của hai người.
 
Nhà lớn, có phòng dành cho khách, có thể ở được khá nhiều người.
 
Lúc này đi tìm khách sạn không tiện.
 
Bạch Ngọc một mực đợi bọn họ trở về, thấy bọn họ trở về, liền đi ra ngoài chào hỏi, cuối cùng lại nhìn thấy một người không quen biết.
 
Cảnh Duy đi theo hai người họ tới đây, Bạch Ngọc chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy. Cho nên bà ấy cảm thấy rất lạ.
 
Bạch Ngọc tò mò hỏi: "Đây là?"
 
Cảnh Duy vừa muốn giới thiệu bản thân, Chu Canh Minh đã thay anh ấy giới thiệu: "Thú cưng bọn con nuôi, husky, đã thành tinh rồi ạ."
 

Mọi người: "..."
 
Chu Canh Minh thực sự...thích nói những câu chuyện dở khóc dở cười!
 
Cảnh Duy lúng túng cười và nói với Bạch Ngọc: "Cô à, bọn con là đồng nghiệp. Con tên là Cảnh Duy, chúng con có quan hệ rất tốt, nên con về cùng để thăm hỏi mọi người ạ.”
 
Nghe nói bọn họ là bạn, Bạch Ngọc mời mọi người vào nhà.

 
"Dẫn bạn về sao không nói trước cho mẹ biết. Ăn cơm chưa? Có đói bụng không? Nếu đói thì để mẹ đi nấu cơm.”
 
Cảnh Duy xấu hổ nói: "Dạ không ạ, cảm ơn cô, bọn con đã ăn ở trạm dừng chân rồi. Nhưng mà cô ơi, năm nay đã đến ba mươi chưa ạ? Tuy rằng lời nói của con có hơi khó nghe nhưng sao dì lại có thể trẻ hơn cả Chu Canh Minh thế ạ? Cô nhìn trẻ quá, nếu không biết cô là mẹ anh ấy, con còn tưởng cô là em gái của anh ấy cơ.”
 
Nghe vậy, Bạch Ngọc xấu hổ xoa xoa mặt: "Cái gì, đứa nhỏ này, con nói gì vậy, cô làm sao có thể nhìn trẻ hơn Chu Cảnh Minh được, cô đã là mẹ của hai đứa nhỏ, đến tuổi này rồi, tự cô biết mình như thế nào chứ. Con không cần phải lấy lòng cô đâu."
 
Cảnh Duy tỏ vẻ ngạc nhiên: "Con không nói nhảm, con nghiêm túc đấy, cô, bình thường cô không soi gương sao ạ? Không, tốt hơn là con không nên gọi cô là cô nữa. Bất cứ ai gọi cô là cô đều đáng bị sét đánh. Bất cứ ai nói cô già đều khiến con thấy đau lòng.”
 
Mặc dù Bạch Ngọc biết rằng đứa trẻ này chỉ đang cố gắng lấy lòng bà ấy nhưng bà ấy vẫn rất vui vẻ.
 
Bởi vì đàn ông trong nhà này không ai nói với bà ấy những lời như vậy.
 
Chồng không biết nói, con trai cả thì lạnh lùng, con trai thứ hai thì nghiêm túc. Bởi vì trong nhà không ai có thể nói chuyện ngọt ngào như vậy nên bà ấy mới muốn có một đứa con trai biết nói ngọt ngào như vậy.
 
Bà ấy biết đó là một lời nói dối, nhưng bà ấy lại rất vui khi nghe điều đó.
 
Đây chính là đứa con trong mơ của bà ấy, thằng bé biết nói chuyện ngọt ngào và khiến mọi người vui vẻ, không giống như hai đứa con trai của bà ấy, những người bình thường không thể giao tiếp với nhau. 
 
"Đứa nhỏ này, sao con có thể nói chuyện ngọt ngào như vậy chứ?"
 
Vừa nói, Bạch Ngọc vừa nắm tay anh ấy, mời anh ấy anh tối: "Cô có làm canh ngọt, miệng con thật ngọt, nên uống nhiều một chút để càng ngọt hơn.”
 
Cảnh Duy: “Cô à, cô khen quá lời rồi, con thật sự rất ngốc, từ nhỏ đã bị người thân mắng mỏ, nói con không biết nói chuyện, tình tình thẳng như ruột ngựa. Họ bảo con sau này đừng thẳng thắn quá không có ngày bị đánh. Nhưng tính con vốn thế, không sửa được ạ.”
 
Chu Canh Minh: "..."
 
Diệp Khúc Đào: "..."
 
Biểu cảm của hai người họ vô cùng xấu hổ.

 
Vẻ mặt Chu Canh Minh vẫn như cũ nhưng khóe miệng giật giật.
 
Đáng ra không nên đưa bí thư Cảnh về cùng.

 
Bây giờ mọi chuyện giống như bí thư Cảnh mới là người nhà bọn họ, là đứa con thất lạc mới được tìm về.
 
Diệp Khúc Đào không nhịn được cười: "Anh à, người đang nói mấy lời này có phải là phân thân của bí thư Cảnh không? Ha ha ha ha ha, thật không ngờ anh ấy lại nịnh nọt như vậy, trợn mắt nói dối."
 
Chu Cảnh Minh cười cười, vòng tay qua eo cô đi lên lầu.
 
Kẻ xu nịnh này vừa nhìn thấy Bạch Ngọc liền nịnh Bạch Ngọc, có lẽ là muốn ngày mai Bạch Ngọc sẽ nói tốt về anh ấy.
 

 
Diệp Khúc Đào và Chu Canh Minh lên lầu.
 
Cô lên lầu tắm rửa, thay bộ đồ ngủ, đang định đi ngủ thì có người gõ cửa.
 
Diệp Khúc Đào nhìn qua và thấy đó là Đại Bảo.
 
Diệp Khúc Đào quỳ xuống và hỏi Đại Bảo: "Đại Bảo cháu bị sao vậy?"
 
Đại Bảo ôm con búp bê đi về phía Diệp Khúc Đào, bực bội nói: “Thím ơi, cháu ngủ với thím được không, ngày mai bố mẹ mới về, cháu ngủ một mình, cháu sợ gặp ác mộng, cháu muốn ngủ với thím xinh đẹp của cháu.”
 
Ngay khi Diệp Khúc Đào định nói đồng ý, Chu Canh Minh nghiêm mặt nói: "Không được. Nhưng chú sẽ tìm người ngủ cùng với cháu."
 
Nghe những lời này, Đại Bảo nhìn Chu Canh Minh.
 
Chu Canh Minh nắm tay Đại Bảo và đi ra ngoài. Ngay khi Cảnh Duy lên lầu, Đại Bảo đã được dẫn vào phòng khách ngủ cùng anh ấy.
 
Chu Canh Minh chỉ vào bí thư Cảnh và nói: "Anh ấy chính là Ultraman của Trung Quốc. Anh ấy chuyên bảo vệ những đứa trẻ sợ hãi. Để anh ấy ngủ với cháu."
 
Cảnh Duy: "..."
 
Đại Bảo: "..."
 



Dưới giường không quen
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dưới giường không quen Truyện Dưới giường không quen Story Chương 152:
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...