Dưới giường không quen

Chương 151:

162@-

Người đó nghe được câu nói này sợ đến không nói nên lời, nhanh chóng giải thích nói: “Xin lỗi, xin lỗi, phó giám đốc sở Chu, con mắt này của tôi thật quá tệ, thì ra là vợ của anh, hai người rất xứng đôi, anh cùng vợ anh rất xứng đôi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy đã giải thích xin lỗi rồi nhưng Chu Canh Minh vẫn còn rất tức giận, không thèm quan tâm anh ta, quay lưng đi vào trong.
 
Người đó ở phía sau nhìn bộ dạng tức giận của anh, còn dùng tay đánh vào miệng mình vài cái, cái miệng này thật là, không có chút mắt nhìn nào cả.
 
Trong lúc đi vào, Chu Canh Minh còn liếc nhìn Cảnh Duy ở phía sau.
 
Anh ngồi ở phía trước, Cảnh Duy ngồi ở phía sau, Cảnh Duy chỉnh đốn lại trang phục, nhìn ánh mắt anh nhìn vào chính mình có chút ai oán.
 
Chuyện gì vậy? Tại sao lại có ánh mắt này?
 
Chẳng lẽ là do hôm nay bản thân ăn mặc đẹp trai hơn anh, anh là...đang không vui sao?
 
Không phải chứ, vậy mà cũng không vui sao?
 
Ích kỷ, không phải ngày nào cũng ăn mặc đẹp hơn anh ấy à.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Diệp Khúc Đào đi theo ở phía sau cùng để ghi chép, có thể tan họp rời đi là đi trước.
 
Cuộc họp này mở hết hai tiếng đồng hồ.
 
Lúc tan họp, Chu Canh Minh rời đi trước.
 
Diệp Khúc Đào theo Cảnh Duy đi ra, còn nhìn Cảnh Duy thì thầm nói: “Bí thư Cảnh thấy sao? Chồng tôi đẹp trai chứ, người đàn ông nghiêm túc làm việc là đẹp nhất rồi.”
 
Bí thư Cảnh nghe được câu này, hai tay bịt tai lại nói: “ Không nghe, không nghe, rùa đọc kinh.”
 

Diệp Khúc Đào: “...”


 
Hai người vừa đi ra bên ngoài, Chu Canh Minh đã đứng chờ bên ngoài. Lúc cô đi ra, Chu Canh Minh nhìn chằm chằm cô, rất rõ ràng là anh đang chờ cô.
 
Diệp Khúc Đào đi qua.
 
Cảnh Duy cũng đi qua, Chu Canh Minh liếc nhìn anh ấy một cái, trước khi Cảnh Duy mở miệng nói đã mở miệng chặn họng: “Bí thư Cảnh có đi ăn cơm cùng nhau không? Không được sao? Vậy được, bọn tôi đi ăn trước.”
 
Không phải, anh ấy còn chưa nói nữa mà.
 
Cứ như vậy anh ấy cạn lời nhìn Chu Canh Minh dắt tay Diệp Khúc Đào rời đi.
 
Diệp Khúc Đào có chút không quen, dù sao thì cũng đang ở tòa nhà chính phủ, không phải ngoài đường, còn có người đang nhìn nữa chứ, hai người tuy không ở trong cuộc họp, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật thân mật như vậy, hình ảnh cũng không được tốt lắm.
 
Diệp Khúc Đào sợ hãi đẩy tay của Chu Canh Minh ra nói: “Anh chú ý hình tượng một chút, cùng là đồng chí với nhau thân mật như vậy không được tốt cho lắm.”
 
Chu Canh Minh “...Anh không phải đồng chí của em, anh là chồng của em, anh dắt tay vợ anh không được à?”
 
Diệp Khúc Đào vẫn lời lẽ nghiêm chỉnh từ chối: “ Không được, em hiện tại không phải vợ anh, em chỉ là cấp dưới của anh. Bây giờ đang trong giờ làm việc, mong anh nguyên tắc một chút, hình tượng không tốt, đây là vấn đề tác phong.”
 
Chu Canh Minh: “...”
 
Chu Canh Minh nghe xong đứng hình vài giây, nghĩ tới cảnh tượng này, hình như rất quen, đây không phải là anh của ngày trước sao? Anh nhìn rồi mỉm cười.
 
“Anh lúc trước đáng ghét vậy sao?”
 
Diệp Khúc Đào nghiêm túc gật gật đầu: “Anh trước đây đáng ghét hơn bây giờ nhiều.”
 
Chu Canh Minh: “...”
 

Hai người ở trước đại sảnh lôi lôi kéo kéo, nếu không phải hai người là vợ chồng hợp pháp, bị người khác nhìn thấy còn nghĩ là có chuyện gì xảy ra, may mắn họ là vợ chồng chân chính, nên cũng có chút tự tin.
 

Chu Canh Minh bình thường cũng không như vậy, hôm nay không biết gặp phải đả kích gì, đột nhiên lại đòi dắt tay cô rời đi.
 
Tan họp, dắt tay nhau xuống thang máy, Diệp Khúc Đào nhìn thái độ kiên định của anh cũng không đẩy tay anh ra nữa.
 
Trước đây đi xuống thang máy, thường thì sẽ rẽ trái rời đi, Chu Canh Minh nay còn cố ý dắt tay cô rẽ phải đi dạo hết một vòng.
 
Diệp Khúc Đào : “?”
 
Cô thấy rồi, có một vị lãnh đạo hình như khuôn mặt không được tốt cho lắm, nhớ ra rồi, đây không phải là người vừa nảy trong phòng họp lúc đi theo bí thư Cảnh nghỉ ngơi nhìn thấy sao.
 
Còn chào hỏi nhau nữa.
 
Chu Canh Minh quen biết người ta sao?
 
Còn cố ý đi qua dạo một vòng.
 
Quen biết hay không thì không biết, nhưng mặt vị lãnh đạo đó trông rất gượng gạo, càng nhìn càng gượng.
 
Diệp Khúc Đào cùng Chu Canh Minh đi hết một vòng rồi mới lên xe, sau khi lên xe, Diệp Khúc Đào thắt dây an toàn hỏi anh: “Anh quen người lúc nãy sao?”
 
Chu Canh Minh: “Không quen, hôm nay mới gặp mặt.”
 
Diệp Khúc Đào: “Vậy anh có thù với người ta sao?”
 
Chu Canh Minh: “Ông ta nói bí thư Cảnh là chồng của em.”
 

Diệp Khúc Đào: “...”
 
Thảo nào anh có thù với người ta.
Đích thật là tác phong làm việc của anh.
 

 
Diệp Khúc Đào vừa rồi đã thấy anh mang theo túi đồ này.
 
Cô tò mò mở ra, không ngờ là một bộ đồ nữ tây trang mới, kích thước lớn hơn một size.
 
Cô có thể mặc nó.
 
Chu Canh Minh buồn bã nói: “Lúc nãy không có cơ hội đưa cho em, em với chồng em đi vào họp rồi.”
 
Diệp Khúc Đào: “...”
 
Gây trúng Chu Canh Minh, món nợ này anh tính đến sang năm.
 
Diệp Khúc Đào đến đơn vị thay chiếc váy, cảm giác thoải mái hơn nhiều rồi.
 
Chuẩn bị về vị trí làm việc, Chu Canh Minh gửi cho cô một tin nhắn, bảo cô đến văn phòng làm việc của anh.
 
Cô còn tưởng là anh có việc, liền gõ cửa đi vào.
 
Diệp Khúc Đào bước vào, Chu Canh Minh gọi cô đến chỗ mình, cô bước đến, anh đứng dậy nhường chỗ cho cô ngồi trên ghế mình.
 
Diệp Khúc đào ngồi trên ghế, làm cô giật cả mình, anh bị sao vậy? Đột nhiên lại kêu mình ngồi.
 
Cô muốn đứng dậy, Chu Canh Minh giữ lấy cô, còn quỳ xuống mát xa chân cho cô nói: “Hôm nay đứng cả buổi sáng, có phải rất mệt không? Chân đau không?”
Diệp Khúc Đào còn tưởng rằng anh chu đáo chăm sóc cho mình.
 
Bây giờ cửa đóng lại rồi, người bên ngoài không thấy được, thì sẽ mặc cho anh xoa nắn rồi.
 

“Vẫn ổn, chỉ là có hơi tê, anh xoa một chút là được rồi.”
 
Chu Canh Minh mát xa cho cô, sau đó hỏi đến chuyện chính: “Hôm qua bí thư Cảnh mát xa cho em sao?”

 
Diệp Khúc Đào biết ngay đột nhiên anh tốt vậy nhất định có ý đồ.
 
Thấy anh hỏi như vậy, cô lo lắng nghĩ: “Anh không phải muốn chặt luôn cả tay bí thư Cảnh chứ?”
 
Chu Canh Minh: “...Anh là người tàn bạo vậy sao? Anh ấy dùng tay nào xoa cho em?”
 
Diệp Khúc Đào: “...”
 
Nghe có vẻ như tàn bạo vậy đó.
 
Diệp Khúc Đào không dám nói, Chu Canh Minh đứng dậy xoa hai vai cho cô: “Có phải anh ấy mát xa cho em như vậy không?”
 
Diệp Khúc Đào biết anh ích kỉ, bị dọa đến rồi: “Anh đi kiếm bí thư Cảnh đi, có thù báo thù, có oán báo oán.”
 
Chu Canh Minh: “...”
 
Chu Canh Minh tiếp tục mát xa cho cô nói: “Không có, chỉ là anh cảm thấy bản thân không phải là ông chồng tốt, bí thư Cảnh còn có thể nghĩ ra giúp em mát xa, anh lại không nghĩ ra, anh đúng là thất bại, khó trách người ta cho rằng em với bí thư Cảnh là một đôi.”
 
Diệp Khúc Đào: “...”
 
Đúng ngay lúc này, trợ lý của Chu Canh Minh vội vàng đẩy cửa ra, gọi anh: “Phó giám đốc sở Chu, hồ sơ này số tiền bị sai rồi.”
 
Anh vừa mở cửa ra là thấy Chu Canh Minh đang mát xa cho Diệp Khúc Đào, Diệp Khúc Đào ngồi trên vị trí của anh.
 
Vì cửa đã bị mở nên đồng nghiệp bên ngoài đều nhìn thấy.
 
Diệp Khúc Đào và Chu Canh Minh đứng hình tại chỗ.
 
Đồng nghiệp bên ngoài và trợ lý của anh cũng kinh ngạc, trợ lý nhanh chóng đóng cửa lại.
 



Dưới giường không quen
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dưới giường không quen Truyện Dưới giường không quen Story Chương 151:
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...