Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Chương 7
Tô Ngọc có để ý, xe đến đón Tạ Trác không cố định, ngoài chiếc Lexus đó, đôi khi còn là một chiếc Mercedes S-Class, hoặc một chiếc A8.
Chỉ riêng những chiếc cô từng thấy đã có ba chiếc này.
Nhưng hôm nay, cậu lại cùng cô đến trạm xe buýt.
Vừa có mấy chuyến xe buýt chạy qua, sân ga lúc này không có ai, Tạ Trác không ngồi xuống, Tô Ngọc cũng theo đó mà không ngồi.
Gió đêm dịu dàng, vị trí cậu đứng ở phía trước bên cạnh cô một chút.
Góc nhìn này thuận tiện cho Tô Ngọc quan sát.
Đến cả góc nghiêng của cậu cũng đẹp, đường nét xương gò má sâu và tinh xảo. Cho dù không cố tìm chuyện để nói với cô, Tạ Trác vẫn rất bình tĩnh.
Một cậu ấm nhàn tản lười biếng, đến đi tự do, nói năng nhẹ nhàng, có một mặt khiến người ta khó lòng nhìn thấu.
Tô Ngọc hỏi cậu: “Người nhà cậu không đến đón cậu à?”
Đèn đường ở Bình Giang rất đẹp, là đèn lồng cung đình truyền thống, cổ kính trang nhã, ánh sáng ấm áp ẩn hiện trên cao giữa hương hoa quế.
Lúc Tạ Trác hơi nghiêng mắt nhìn cô, đôi mắt được một tia sáng ấm áp này chiếu rọi.
Cậu nói: “Thỉnh thoảng thôi, đi xe buýt cũng tiện.”
“Tớ đợi chuyến số 5, còn cậu.”
“128.”
Tô Ngọc ngạc nhiên trong mắt, nửa phút trước rõ ràng có một chiếc xe dừng lại trước mặt, nhưng cậu không lên, cô tưởng cậu không thấy, bèn chỉ vào khói xe nói: “Vừa nãy hình như có một chiếc đi qua…”
Tạ Trác lùi lại một bước, đến vị trí ngang vai với cô: “Trời tối thế này, không thể để cậu một mình chờ xe được.”
Tô Ngọc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu.”
Ánh mắt Tạ Trác lướt qua đôi mắt trong veo lấp lánh của cô, thản nhiên nói: “Có sao đấy.”
Tô Ngọc cụp mắt, khẽ cong môi.
Sự giáo dưỡng của cậu đã cho cô một chút ấm áp.
Chắc hẳn cậu cho rằng, khi nói chuyện nhìn vào đối phương là lễ độ cơ bản.
Mà lúc Tô Ngọc nhìn lại, trong đầu toàn là lời Triệu Uyển Đình nói: nhìn vào mắt cậu ấy quá 10 giây sẽ ngạt thở mà chết.
Vì không dám nhìn thẳng vào cậu cho lắm, nên có một khoảng thời gian, diện mạo của Tạ Trác trong lòng cô luôn rất mơ hồ.
Cô cũng ép mình phải nhìn chằm chằm vào cậu, giống như đang huấn luyện xã hội hóa cho một chú mèo con mới ra đời.
Bất kể cô có tự ti về ngoại hình của mình đến đâu, ít nhất có sức mạnh để đối diện ánh mắt, trông mới không có vẻ rụt rè.
Dũng khí của con người không phải do trời ban, mà là do chính trái tim mình.
Phải từ từ khắc phục, rồi lại khắc phục. Cho đến khi trở nên miễn nhiễm.
Hai người đều không nói quá nhiều, phần lớn thời gian đều rất yên tĩnh.
Xe cũng đến nhanh.
Sau khi Tô Ngọc lên xe, cô vẫy tay với cậu qua cửa sổ xe, đây là hành động nhỏ mà cô đã do dự mãi mới làm được.
Cổ tay nặng như núi Thái Sơn, khó khăn giơ lên, cuối cùng đổi lại được cái gật đầu nhẹ của cậu.
Sau khi đến Bình Giang, tâm trạng của Tô Ngọc chưa bao giờ tốt như thế này, đến cả bản ballad sầu thảm trong tai nghe cũng không còn buồn nữa.
Về đến nhà, ăn xong bữa khuya mẹ chuẩn bị cho, cô tích cực chạy vào bếp.
“Mẹ ơi, con giúp mẹ rửa bát!”
Trần Lan nói: “Thôi thôi, con đi làm bài tập đi.”
Tô Ngọc: “Không được, hôm nay bát này con nhất định phải giúp mẹ rửa.”
Trần Lan tò mò nhìn cô, chạy ra phòng khách hỏi TL: “Con gái ông sao thế?”
TL là người hay hòa giải: “Nó là học sinh cấp ba, ngoài bạn học nam ra, còn có chuyện gì khiến nó vui được nữa?”
Trần Lan lập tức quay lại bếp: “Tô Ngọc, mẹ nói trước một câu con không thích nghe, nếu con dám yêu sớm, ngày mai mẹ sẽ cho con chuyển về Thanh Khê.”
Tô Ngọc giật mình, đầu óc quay một vòng, giả vờ buồn bã nói: “Chà, hiếm khi muốn giúp mẹ rửa bát cũng bị nghi ngờ, xem ra sau này không thể làm việc tốt nữa rồi…”
Trần Lan cảm động không thôi, lập tức chĩa mũi dùi về phía TL: “Đều tại ông, nói bậy nói bạ, toàn nghĩ xấu cho người khác.”
Tô Ngọc nhìn về phía bố mình, đắc ý nhăn mũi: “Đúng đó!”
Trước khi về nhà, Tô Ngọc đã ghé qua hiệu sách, mua sổ tay, còn có một vài tờ báo giải trí, tạp chí giải trí Hàn Quốc, cô chọn ra những thần tượng mà Giang Manh thích, cắt ảnh ra, dán lại vào một cuốn sổ mới.
Khối lượng công việc lớn hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Tô Ngọc bận rộn đến tận ba giờ sáng.
Cô chưa bao giờ ngủ muộn như vậy, dù vậy cũng không thể làm qua loa cho xong chuyện, cuối cùng phải gắng gượng tinh thần, làm xong một cuốn sổ tay mới.
Vì thức khuya, Tô Ngọc lần đầu tiên thức dậy ngoài thời gian kế hoạch.
Cô ngủ một giấc tỉnh dậy đã là bảy giờ mười phút.
Trần Lan thấy cô mỗi ngày đều dậy sớm rất đau lòng, Tô Ngọc hiếm khi được ngủ thêm một lát, bà cũng không gọi cô.
Không ngờ Tô Ngọc vừa thức dậy, đã vội vàng hấp tấp nhảy lên xe của bố, giục ông mau chóng lái xe đến trường, Trần Lan ở phía sau “ê ê ê” gọi với theo: “Ăn sáng đã.”
Tô Ngọc nói: “Con phải đi nhanh, hôm qua vệ sinh lớp chưa làm xong!”
Trần Lan đành phải nhét cho cô một nắm quả óc chó và một quả trứng luộc nước trà, bảo cô ăn trên đường.
Đến lớp, chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Tô Ngọc nhớ lúc đi tối qua, trên bảng đen vẫn còn đầy chữ, tối đó cô ngủ khá thấp thỏm, vì buổi đọc sách sáng hôm sau, giáo viên có thể sẽ dùng đến bảng đen, kết quả sáng nay xem, bảng đen đã được lau sạch bong, khay đựng phấn cũng được lau sạch sẽ.
Bục giảng cũng được dọn dẹp gọn gàng.
Buổi đọc sách sáng vẫn chưa bắt đầu, các bạn trong lớp lục tục kéo đến.
Tô Ngọc đến chỗ của Tống Tử Huyền, ngồi xổm xuống đất lay lay cậu ta, nhẹ giọng hỏi: “Lớp trưởng, hôm nay cậu đến mở cửa à?”
Tống Tử Huyền liếc nhìn người bên cạnh: “Ừ, cậu ngủ quên à?”
“Ừm, bảng đen là cậu lau à?”
“Cái đó thì không phải.”
Tống Tử Huyền đẩy gọng kính, gần đây cậu đang cày đề thi học sinh giỏi, bận đến mức đầu bút cũng không ngừng lại được: “Tạ Trác sáng sớm đã đến dọn vệ sinh, tớ còn đang thắc mắc, hôm nay cũng không phải cậu ấy trực nhật mà.”
Sự thắc mắc của Tống Tử Huyền chỉ dừng lại ở thắc mắc, cậu ta không cố chấp khám phá những sự thật phức tạp trong cuộc sống.
Đeo kính vào, bắt đầu làm bài.
Đáp án có thể đã được chứng thực, tim Tô Ngọc đập rộn lên.
Cô quay đầu lại nhìn về phía Tạ Trác.
Chàng trai ngồi nghiêng ở vị trí của mình, đôi chân dài không đặt vừa dưới gầm bàn được vắt chéo, tay chống thái dương, tay kia đang cầm một tờ đề thi xem, đôi mắt lười biếng cụp xuống.
Từ Nhất Trần đang nói chuyện với cậu, không biết đã nói gì, Tạ Trác cười lên, nhướng mắt nhìn cậu ta, lại nói thêm một câu gì đó.
Sau đó cả hai người đều cười.
Vẻ mặt và nụ cười của cậu đều nhàn nhạt, có chút lơ đãng, có lẽ là vì buồn ngủ.
Ánh nắng ban mai màu cam ấm áp rọi lên tóc cậu, khiến cậu trông đặc biệt quyến rũ.
Theo Tô Ngọc thấy, Tạ Trác là một người kiêu ngạo, cậu có bản lĩnh một bước lên mây, và sự thật cũng đúng là như vậy.
Cậu không cần nói những lời khách sáo, làm những việc khách sáo, cũng có thể sống một cuộc đời rất huy hoàng.
Dọn dẹp hay không cũng không ảnh hưởng gì, nhưng cậu vẫn dậy sớm.
Hôm nay người hướng dẫn đọc là lớp phó học tập môn tiếng Anh, có người hỏi một câu: “Hôm qua không phải đọc tiếng Anh rồi sao? Sao hôm nay lại là tiếng Anh.”
Lớp phó nói: “Giang Manh không khỏe, đổi một chút.”
Tô Ngọc nhìn thấy chỗ ngồi trống không của Giang Manh, cặp sách của cô ấy vẫn ở đó, người chắc chắn đã đến rồi.
Cô không còn thời gian để nghĩ đến Tạ Trác nữa, nhanh như bay lật tìm cuốn sổ tay trong cặp, trong lớp học đã reng chuông, cứ thế đường hoàng rời khỏi chỗ ngồi của mình.
Tô Ngọc không biết Giang Manh ở đâu.
Nhưng cô nhất định phải xuất hiện bên cạnh cô ấy.
Tìm một vòng bên ngoài, cuối cùng là ở cầu thang lối cửa sau của lớp học, nơi hiếm có người qua lại.
Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Giang Manh.”
Lúc Tô Ngọc đến, Giang Manh đang ngồi quay lưng trên bậc thang, nghe có người gọi mình, vội vàng lau mắt.
Nhưng Tô Ngọc vẫn nhìn thấy mí mắt sưng húp của cô ấy.
Cô ngồi xuống bên cạnh cô ấy, lúc đầu không lên tiếng, chỉ yên lặng ở bên cạnh cô ấy một lúc.
Từ tòa nhà dạy học phía sau truyền đến những tiếng đọc bài vang lên nối tiếp nhau, cầu thang không có người qua lại, yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng cô gái thỉnh thoảng sụt sịt mũi.
“Tớ giúp cậu dán một chút này.”
Tô Ngọc giở cuốn sổ ra, lật từng trang một: “Xem này, Tiểu Nãi Bao, Tuyết Cầu, Thủy Tinh, Tiểu Bạch…” (biệt danh của các thần tượng)
Giang Manh liếc nhìn cuốn sổ trong tay cô.
Ngoài sự ngạc nhiên, trong mắt toàn là nỗi uất ức không nói thành lời, cô ấy sợ không kìm được nước mắt, vội vàng quay mặt đi, ôm lấy đầu gối, giọng nói tiều tụy: “Bây giờ tớ không muốn xem những thứ này.”
Tô Ngọc nhẹ nhàng đặt cuốn sổ vào lòng bàn tay cô ấy.
Lại yên lặng một lúc.
Tô Ngọc đang nghiêm túc sắp xếp ngôn từ, cô không giống Trần Tích Chu, không phải là người biết nói những lời hay ý đẹp.
Chuyện khai thông tư tưởng cho người khác cũng không thường làm, bản lĩnh đối nhân xử thế của Tô Ngọc cần phải được tăng cường, thứ còn lại không nhiều, chỉ có một chút thành tâm từ tận đáy lòng.
“Cậu có cảm thấy, có rất nhiều chuyện không có đúng sai, có thể chỉ là thời điểm không đúng không?”
Giang Manh lại sụt sịt mũi, không nói gì.
Tô Ngọc nói tiếp: “Chúng ta từ khi sinh ra đã được dạy, cái gì là đúng, cái gì là sai, học hành chăm chỉ là đúng, theo đuổi thần tượng là sai, học hành chăm chỉ là đúng, đọc sách ngoại khóa là sai. Sau này tớ phát hiện ra, bị dạy dỗ mãi, chỉ vì chúng ta chưa trưởng thành.
“Cho nên đừng vội. Đợi sau này chúng ta có năng lực, trở thành những người lớn lợi hại, sẽ có một ngày, những gì chúng ta muốn đều sẽ có được.”
“Cũng có thể đường đường chính chính đi bày tỏ tình yêu.”
Tô Ngọc lật trang giấy, lướt qua những khuôn mặt xinh đẹp, những bức ảnh sân khấu chói lòa. Nhìn những tín ngưỡng xa xôi ấy, tô điểm cho tuổi thanh xuân nhạt nhẽo.
“Họ giống như mặt trời đang tỏa sáng, tuy treo trên trời không chạm tới được, nhưng lại chiếu rọi chúng ta ấm áp. Người lớn không hiểu, người không có tình cảm thì biến thành những con ốc vít, chúng ta đừng làm ốc vít.”
Giang Manh lau đuôi mắt ửng đỏ, mãi mới lấy lại được bình tĩnh, mới ngẩng mặt lên hỏi cô: “Tại sao cậu lại giúp tớ làm những việc này?”
Tô Ngọc nhẹ nhàng lên tiếng: “Hôm đó tớ ở trong lớp một mình, không có ai ăn cơm cùng tớ, thực ra bụng tớ rất đói, nhưng tớ lại cảm thấy ăn cơm một mình rất khó xử, cậu đã chủ động đến tìm tớ, tuy tớ không nói, nhưng trong lòng tớ rất cảm động.”
“Tớ không nhớ nữa…”
“Tớ nhớ là được rồi.”
Tô Ngọc nở một nụ cười an ủi, không biết có đường đột không, nhưng lúc này cô rất muốn giúp cô ấy lau nước mắt, thế là lấy giấy ăn lau lên mặt cô gái: “Đừng buồn, cậu cũng không làm gì sai cả.”
Bị chạm đúng vào nỗi uất ức, nước mắt của Giang Manh lại trào ra, làm ướt cả tay của cô.
Tô Ngọc rất chắc chắn nói với cô ấy: “Giang Manh, cậu không cần phải xin lỗi bất kỳ ai, cậu không sai.”
Giang Manh có chút mất kiểm soát, cô ấy gục xuống, vùi mặt vào đầu gối khóc một lúc lâu.
Cuối cùng, cô nhận lấy cuốn sổ của Tô Ngọc: “Tớ nhận, cảm ơn cậu.”
Tô Ngọc gật đầu: “Là cho cậu đó, cất kỹ vào.”
Giang Manh lật xem hết cuốn sổ tay của Tô Ngọc, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, lại vừa cười vừa khóc nói với cô, cuốn này lần trước tớ còn không mua được, tấm này cũng đẹp quá, tớ vậy mà chưa từng thấy…
Lật xong cuốn này, cô ấy lại lấy ra một cuốn khác từ bên cạnh, cho cô xem.
Tô Ngọc nhận ra, là cuốn sổ của chính Giang Manh, cô ấy cách đây không lâu còn chia sẻ với cô trên xe buýt.
Vì là sổ tay bìa còng, nên phần bị mẹ xé đi chỉ có một nửa nhỏ, có người đã bù lại nửa nhỏ đó, vào đêm hôm qua.
Giang Manh nói: “Đây là cậu ấy dán cho tớ.”
Tô Ngọc còn chưa kịp nghĩ kỹ “cậu ấy” này là chỉ ai, nhìn những miếng dán được cắt không mấy tinh xảo kia, trong đầu tự nhiên hiện ra một hình ảnh, cậu con trai ngáp ngắn ngáp dài, buồn ngủ chết đi được cũng không thể ngủ, thức khuya dưới ánh đèn bàn làm món đồ thủ công mà mình không giỏi.
Có lẽ nhìn những khuôn mặt tương tự nhau, còn ngơ ngác không nhận ra ai với ai.
Chết tiệt! Sao người nào cũng giống người nào thế này.
Giang Manh vừa trân trọng nhìn, vừa hờn dỗi nói: “Đến giờ vẫn chưa nhớ được bản mệnh* của tớ trông như thế nào, đồ ngốc…”
(*) Bản mệnh*: Từ lóng chỉ thần tượng yêu thích nhất
Tô Ngọc không nhịn được cười, lại nhẹ nhàng thở dài, xem ra đêm nay, mọi người đều không ngủ ngon.
Những ngày tiếp theo, trôi qua một cách yên ả, không gợn sóng, mỗi người đều quay về quỹ đạo ngày xưa, ở một góc của sân trường này, tìm lại vị trí của mình.
Mấy ngày đó, Tô Ngọc bắt đầu mơ thấy Tạ Trác.
Giấc mơ là thứ rất thần kỳ, trong mơ thì say đắm mê mẩn, vừa tỉnh dậy đã quên hết tình tiết.
Cô đã lén nhìn cậu mấy lần trong giờ thể dục.
Tạ Trác đã cắt tóc một chút, mang theo khí chất sảng khoái và sạch sẽ bước vào mùa thu, trên sân bóng vẫn tràn đầy khí thế, dù trời trở lạnh cũng chỉ mặc áo thun ngắn tay chơi bóng, dây buộc tóc thường đeo có màu xám nhạt, cậu cùng mấy bạn nam đi về lớp, đi ngang qua Tô Ngọc, vẫn sẽ không nhìn cô.
Mấy cô gái phía trước đột nhiên cao giọng, cười nói ngọt ngào đùa giỡn.
Rất nhiều người không dám nói chuyện với cậu, đành phải dùng những cách kỳ quái để thu hút.
Thực ra cũng chẳng nên chuyện gì, nhưng dù chỉ nhận được một ánh mắt, cũng là hạnh phúc.
Nhưng Tạ Trác lại keo kiệt như nhau với tất cả, trong mắt cậu không có bất kỳ ai.
Đôi khi thấy các bạn nữ vây quanh, cậu chỉ nhàn nhạt một tiếng “cho qua”, rồi để lại tất cả mọi người im lặng tại chỗ.
Tô Ngọc ghi một món nợ trong lòng, cô phải cảm ơn Tạ Trác cho thật tốt.
Vì chuyện dọn dẹp vệ sinh.
Cách cảm ơn rõ ràng có rất nhiều, nhưng lòng riêng trỗi dậy, Tô Ngọc dự định mời cậu ăn một bữa cơm.
Vì cô đã quan sát, những bạn nam xưng huynh gọi đệ với nhau thường xuyên mời nhau ăn, cô đoán Tạ Trác chắc có thể chấp nhận cách này.
Thứ sáu không có tiết tự học buổi tối, mời cậu ăn tối là thời điểm tương đối thích hợp, cô dự định thứ sáu này sẽ mở lời nói với cậu.
Tiết cuối cùng là tiết Ngữ văn, lúc sắp kết thúc, giáo viên bảo họ học thuộc bài một lúc.
Đã một thời gian không nói chuyện với cậu, Tô Ngọc cần phải dồn một chút dũng khí.
Trong tiếng học bài ồn ào, Tô Ngọc nhẩm đi nhẩm lại trong bụng mấy lần: “Tạ Trác, cảm ơn cậu đã giúp tớ dọn vệ sinh, có muốn đi ăn cùng nhau không, cậu muốn ăn ở nhà ăn hay là…”
Nhà ăn có phải là quá khó coi không?
Cô kiểm tra lại tiền tiêu vặt của mình, lại hỏi các bạn xung quanh xem gần đây có quán ăn gia đình nào ngon, liệt kê ra, lựa chọn một vài quán có khẩu vị trung hòa, sẽ không sai lầm.
Tô Ngọc tiếp tục nhẩm trong bụng: “Tạ Trác, nghe nói cậu đã đến sớm giúp tớ dọn vệ sinh, cảm ơn cậu, tớ mời cậu ăn cơm nhé.”
Tạ Trác.
Tạ Trác.
“Tạ Trác, tớ…”
Xong rồi, lưỡi líu lại rồi.
Càng chuẩn bị càng căng thẳng.
Tô Ngọc chống cằm, lo lắng chờ đợi giờ tan học.
Năm phút, ba phút, một phút…
Chuông reo rồi.
Sợ cậu đi nhanh, Tô Ngọc xách chiếc cặp đã soạn sẵn, vội vã đi về phía dãy sau.
Tạ Trác trong giờ Ngữ văn đã lén làm một lúc bài thi vật lý, có một câu khó, cậu chống cằm, suy nghĩ rất lâu, trong tầm mắt thoáng thấy Tô Ngọc, nhưng không để tâm.
Không ngờ Tô Ngọc lại đến tìm cậu, bước chân cô gái dừng lại trước bàn cậu, giữ một khoảng cách chừng mực, không gần không xa, nhưng đủ để người ta nhìn ra mục đích của cô. Tạ Trác ngẩng đầu.
Giây tiếp theo, cô đến gần, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: “Tạ Trác, tớ mời cậu ăn cơm nhé.”
Cây bút bi đang xoay trong tay cậu khựng lại, đôi mắt nhàn nhạt lướt qua cô, cảm thấy bất ngờ: “Sao thế?”
Cô nói: “Hôm đó cậu đã giúp tớ dọn vệ sinh.”
Tô Ngọc đã nghĩ kỹ rồi, nếu cậu hỏi ăn ở đâu, cô sẽ nói cậu chọn một nơi đi.
Nếu cậu nói hôm nay có việc, hôm khác được không?
Cô sẽ nói vậy cậu định một thời gian đi, tớ lúc nào cũng được.
Nhưng Tạ Trác chỉ nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu, không phải chuyện gì to tát.”
Tô Ngọc cũng đã tính đến câu trả lời tương tự.
Vậy thì cô sẽ chọn cố gắng tranh thủ thêm một chút.
Mà đôi môi mấp máy còn chưa kịp mở lời, ngoài cửa có người gọi một tiếng: “Tạ Trác.”
Cô gái có vẻ ngoài thanh tú lạnh lùng bước vào, mái tóc đen dài thẳng mượt bay bay trên vai, Tô Ngọc nhìn qua, là một khuôn mặt xa lạ, cô ấy đi đến trước mặt Tạ Trác, đứng trước Tô Ngọc một chút, hỏi cậu: “Xong chưa?”
Tạ Trác đặt bút xuống, đầu ngón tay thon dài kẹp ra một tấm vé từ trong chồng sách, động tác dứt khoát: “Đi.”
Tô Ngọc đã căng thẳng nửa tiết học, mà hơi nước tích tụ trong lòng bàn tay, cuối cùng cũng mất đi ý nghĩa trong bóng lưng của cậu.
Cô đuổi theo Văn Nhược Mẫn còn chưa đi xa.
Văn Nhược Mẫn nhìn hai người phía trước, véo cằm suy nghĩ: “Oa, Kiều Vũ Linh vậy mà dám không buộc tóc, đây chẳng lẽ là đặc quyền của mỹ nữ?”
Tô Ngọc giả vờ không quan tâm đáp một câu: “Đó là bạn gái cậu ấy à?”
Văn Nhược Mẫn trả lời một cách mù quáng: “Không biết nữa, có thể lắm—Ê bố cậu đến đón cậu chưa, hay là đi ăn cùng nhau đi?”
Tô Ngọc nói được.
Tạ Trác là người có phong độ.
Cậu đã nắm cổ tay cô, giúp cô che đi một chút đau đớn, cùng cô đi qua một đoạn đường, cùng cô chờ một chuyến xe.
Thậm chí vì một lời hứa không đáng kể mà dậy sớm, gánh vác trách nhiệm thuộc về mình.
Nhưng cậu cũng sẽ nhàn nhạt từ chối: Không cần đâu, không phải chuyện gì to tát.
Tô Ngọc biết, đổi lại là bất kỳ một học sinh trực nhật nào vô tình gặp nguy hiểm, cậu cũng sẽ đưa đối phương rời đi.
Không phải vì cô là Tô Ngọc, mà vì cậu là Tạ Trác.
Chỉ là cô tình cờ may mắn, đã thực sự cảm nhận được sự dịu dàng dưới lớp lễ nghi.
Gió đêm hôm đó có chút se lạnh, có lẽ là không khí lạnh sắp đến.
Tô Ngọc ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xanh.
“Nhớ ra rồi.” Cô đột nhiên nói.
Văn Nhược Mẫn: “Cái gì?”
Tô Ngọc nói: “Là hôm qua có một giấc mơ, cảm giác khá tốt, nhưng tỉnh dậy thì quên mất là gì rồi.”
Không có tình tiết gì kinh tâm động phách, triền miên sướt mướt, cậu chỉ đứng ở hành lang dài ngoài lớp học, đứng trong giấc mơ của cô, quay đầu lại, gọi tên cô:
Tô Ngọc, có muốn về nhà cùng nhau không?
Sau đó họ đi cạnh nhau, chia sẻ ánh trăng dài.
Không biết điều này có gì mà say đắm mê mẩn, nhưng Tô Ngọc đã chìm sâu vào trong đó.
Ông trời nhân từ.
Sự dịu dàng không phải tự dưng xảy ra, ít nhất cũng đã tặng cho cô một giấc mơ đẹp.
Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Đánh giá:
Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Story
Chương 7
10.0/10 từ 21 lượt.
