Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 6


Tạ Trác, Trần Tích Chu và Giang Manh quen biết nhau từ hồi mẫu giáo, từ nhỏ đã học chung một khu.


 Từ Nhất Trần là bạn học cấp hai của họ, cũng là bạn cùng bàn từ trước đến nay của Tạ Trác.


 Trong cuộc trò chuyện của mấy người sau đó, Tô Ngọc đã làm rõ được mối quan hệ này.


 Buổi gặp mặt không kết thúc quá muộn, lúc cùng nhau đi ra trạm xe buýt, Trần Tích Chu và Giang Manh đi phía trước, Từ Nhất Trần ở bên cạnh Tô Ngọc, không có chuyện cũng cố tìm chuyện để nói với cô rất nhiều.


 Ví dụ như, quê cậu ở Thanh Khê à? Bà ngoại tớ cũng là người ở đó.


 Bánh thanh đoàn* và cơm nếp cẩm ngon lắm, bà ngoại tớ biết làm.


  (*) Bánh thanh đoàn*: Bánh nếp màu xanh


 Cậu học trường nào ở Thanh Khê?


 …


 Tô Ngọc trả lời một cách lơ đãng.


 Cô cúi đầu nhìn đường, trong lòng nghĩ về Tạ Trác, nói là nghĩ, chính xác hơn là đang hồi tưởng, hồi tưởng lại ánh mắt, cử chỉ, trang phục của cậu ấy, đủ loại chi tiết nhỏ nhặt.


 Cam tâm tình nguyện bị nhốt trong mê cung.


 Suy nghĩ lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại.


 Thế nên, những câu trả lời dành cho Từ Nhất Trần đều cực kỳ qua loa: “Ừm”, “Cũng được”, “Đúng vậy”.


 Thái độ gần như tiễn khách khiến cậu bạn im lặng.


 Trong đêm khuya tĩnh mịch, không nói gì thì vẫn thật ngượng ngùng, cuối cùng cậu ta gãi gãi sau gáy, nói một câu: “Thanh Khê vui lắm, tớ còn nhớ hồi cấp hai trường tổ chức đi lội suối, tớ với Tạ Trác không bắt kịp xe, còn phải ở lại một đêm trong làng bên đó.”


 Nghe thấy tên Tạ Trác, Tô Ngọc đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ta.


 Cậu ta nhún vai, hít một hơi thật sâu, làm ra hành động để giảm bớt sự bối rối.


 Dây giày của Từ Nhất Trần bị tuột.


 Cậu ta không gọi ai dừng lại đợi mình, chỉ nhanh chóng ngồi xuống, buộc vội một cái nút, rồi lại nhanh chóng đi theo.


 Khoảnh khắc đó, Tô Ngọc cảm thấy rất áy náy.


 Bởi vì cô đã nhìn thấy một phần của chính mình trên người cậu ta.


 Cái con người ở nhà ăn, dù chưa ăn no cũng phải lập tức buông đũa xuống ấy.


 Con người ta sẽ không bị thu hút bởi những người tương tự mình.


 Một khi đối phương để lộ ra bản chất, khiến bạn như soi gương, cảm thấy bất an.


 Thì luôn phải xoa dịu đi điều gì đó.


 Tuy học cùng lớp, nhưng Tô Ngọc hoàn toàn không hiểu gì về Từ Nhất Trần, cũng cách một dãy bàn ghế, cô chú ý đến Tạ Trác đã đủ mệt rồi, nói gì đến những cậu bạn nam cao to khác không hề lọt vào mắt cô.


 Trên xe buýt không có ai, mấy người ngồi xuống hàng ghế cuối, Từ Nhất Trần lấy cuốn “Ái Cách*” của Giang Manh ra xem.


  (*) Ái Cách*: Tên một tạp chí văn học cho giới trẻ


 Cậu ta thấy cô không mấy để ý đến mình, liền không nói chuyện nữa.


 Tô Ngọc ngồi bên cạnh cậu ta: “Cậu cũng xem cái này à.”


 Cậu ta nói: “Mình xem truyện cười.”


 Tô Ngọc gật đầu, vài giây sau lại hỏi: “Vậy sao cậu không cười?”


 Câu nói này của cô đi kèm với biểu cảm của cô, có chút buồn cười hơn cả truyện cười.


 Từ Nhất Trần cuối cùng cũng tươi cười: “Sao thế?”


 Tô Ngọc nói: “Lúc nãy xin lỗi nhé, mình đã không trả lời cậu đàng hoàng, vì mình đang suy nghĩ chuyện khác, có chút không vui, nhưng không liên quan đến cậu. Nếu mình có biểu cảm lạnh lùng, thì đó không phải là cố ý.”



 Cô vừa nói, vừa chỉ vào má mình, để khớp với câu nói “biểu cảm lạnh lùng”.


 Giọng cô gái rất nhẹ, giọng mũi bẩm sinh nhàn nhạt khiến lời nói có vẻ hơi dính lại. Tốc độ nói chậm rãi, như thể từng chữ một bật ra từ miệng.


 Từ Nhất Trần cười: “Chuyện này cũng phải xin lỗi à.”


 Cô cũng nhẹ nhàng cười theo, để lộ hai chiếc răng thỏ trắng xinh: “Mình sợ làm tổn thương sự nhiệt tình của cậu, nếu không có thì quá tốt rồi.”


 Cậu ta nói: “Ừm, vậy bây giờ còn không vui nữa không?”


 “Hết rồi, cậu còn muốn hỏi gì thì có thể hỏi mình, mình sẽ trả lời đàng hoàng.” Tô Ngọc hai tay đặt lên đầu gối, ngồi ngay ngắn, đợi cậu đặt câu ta hỏi.


 Từ Nhất Trần: “Giữ lại chút bí ẩn đi, sau này tìm hiểu tiếp.”


 Cậu ta nói xong, xe buýt thông báo trạm, cuốn sách bị ném cho Giang Manh ở ghế sau: “Truyện cười này nhạt nhẽo thật!”


 Giang Manh vẫn đang nói chuyện với Trần Tích Chu, kinh ngạc “Ê” một tiếng: “Đối xử tốt với sách của tớ một chút được không!”


 Từ Nhất Trần xuống ở trạm Bắc Hồ, cậu ta cười cười, vẫy vẫy tay: “Đi nhé, tạm biệt.”


 Giang Manh ngồi ở hàng cuối cùng sát cửa sổ, Trần Tích Chu ngồi bên cạnh cô ấy. Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi bóng dáng Từ Nhất Trần biến mất: “Ông nội của Tạ Trác gần đây thế nào rồi, không nghe cậu ấy nói gì cả.”


 Trần Tích Chu nhắm mắt dang chân, lười biếng nói: “Tốt lắm, ở viện dưỡng lão vui đến quên cả đường về, ăn ngon uống tốt, còn dạy tớ chơi cờ tướng nữa.”


 “Hai người còn chơi cờ với nhau à?”


 “Nghỉ hè có đến một lần.”


 “Bắc Hồ đúng là yên tĩnh thật, lần trước ông ấy phát bệnh—”


 “Khụ, khụ!” Trần Tích Chu đột nhiên hắng giọng, cuối cùng bóp bóp cổ họng, giả vờ nói,“Hơi cảm một chút~”


 Chủ đề bị giấu kín như bưng, rõ ràng là không thể để Tô Ngọc ở hàng ghế trước nghe thấy.


 Ánh mắt Tô Ngọc mất tiêu cự, động tác lật sách khựng lại một chút.


 Một lúc sau, lại nghe thấy Giang Manh nói: “Bây giờ tớ có một vấn đề nan giải, thi tệ như thế này làm sao nói với bố mẹ đây.”


 Yên lặng vài giây.


 “Này, cậu nói chuyện thì cứ nói chuyện.” Không biết Giang Manh đã chạm vào đâu của Trần Tích Chu, trong lời nói của cậu ta có chút trêu chọc “Bớt sàm sỡ tớ đi được không, tớ đây vẫn còn là trai tân đấy.”


 “…!”


 Giang Manh suýt nữa thì nổi điên.


 Cô ấy vội vã chạy đến bên cạnh Tô Ngọc, chia sẻ với Tô Ngọc cuốn sổ tay đu idol của mình.


 Cuốn sổ mới nhất, được làm rất tỉ mỉ, bên trên dán đầy hình thần tượng của cô ấy.


 Chỉ vào hỏi Tô Ngọc: Ai đẹp trai nhất? Ai đẹp nhất?


 Lại giới thiệu cho cô: Đây là visual của nhóm, đây là maknae, thành viên nhỏ tuổi nhất.


 Tô Ngọc yên lặng lắng nghe, gật đầu lia lịa.


 Giới thiệu được một nửa, giọng Giang Manh dần nhỏ lại, đột ngột chuyển chủ đề, cố ý cao giọng đầy ẩn ý: “Không phải vì nhiều gái xinh nên mới vào lớp ban xã hội à? Sao vẫn còn là trai tân thế nhỉ.”


 Trần Tích Chu vốn đã sắp ngủ gật, nghe vậy, lại khoanh tay làm thành ống nhòm, đặt lên lưng ghế phía trước, nhắm vào cô gái đằng trước: “Giang Manh, sao giọng cậu nghe chua lè thế?”


 “Tớ đây đang dựng cổng trinh tiết đây này” cậu ta nói một cách hùng hồn “Đừng yêu tớ, không có kết quả đâu.”


 Giang Manh ném cuốn sổ tay qua.


 Trần Tích Chu ôm cuốn sổ của cô ấy vào ngực, cười không khép được miệng.


 Vì Tô Ngọc gần đây học hành chăm chỉ, bố mẹ đều nhìn thấy, nên không trách móc thành tích hạng 29 của cô, còn hầm canh gà cho cô, bảo cô đừng quá mệt mỏi, chỉ là sẽ truy hỏi: “Thế Chu Chu thì sao, nó thi thế nào?”


 Tô Ngọc dù biết cũng nói không biết, để họ tự đi mà hỏi.


 Cô đóng cửa phòng cũng khó mà cách ly được tiếng nói chuyện của họ, chỉ sợ rằng dù có cố gắng cả đời, cũng không thể thoát khỏi sự tầm thường trong vũng bùn này.


 Hôm Tô Ngọc đến phiên trực nhật, buổi tự học tối là thầy Lâm Phi trực, vì lần thi này xong không họp phụ huynh, nên có không ít bố mẹ vì thành tích của con cái sa sút mà chủ động đến trường nói chuyện với giáo viên.



 Bố mẹ cô ấy là giáo sư đại học, trước khi Tô Ngọc đi đổ rác, đã nhìn thấy hai vợ chồng có khí chất học giả đang nói chuyện với thầy Lâm Phi ở hành lang.


 Sau khi trở về, chỉ mới năm phút trôi qua, Tô Ngọc đã ngửi thấy một luồng khí không ổn.


 Người trong lớp đã về hết, đèn chỉ bật hai hàng phía sau, trong lớp rất tối.


 Giang Manh vẫn còn ở đó.


 Lúc Tô Ngọc quay lại lấy giẻ lau, cô ấy đang đứng trước bàn học, bố mẹ đứng vây quanh bàn cô ấy, với thái độ đầy áp bức chỉ vào cô ấy nói gì đó.


 Giang Manh chỉ cúi đầu, không cãi lại.


 Đợi Tô Ngọc giặt xong giẻ lau, chân còn chưa bước vào lớp, người vẫn ở hành lang, đã từ xa nghe thấy tiếng xung đột, đầu tiên là tiếng lục hộc bàn, một tiếng “bốp”, rất mạnh, bố của Giang Manh đã lôi cả cái cặp sách của cô ấy ra.


 Một đống thẻ ảnh nhỏ in hình trai xinh gái đẹp rơi lả tả, cùng với một số tạp chí, sổ tay “không lo học hành”.


 Giang Manh hoảng loạn ngồi xuống nhặt nhạnh khắp nơi, kết quả bị bố cô ấy đá một cú văng ra.


 Mẹ Giang trước nay vốn không ủng hộ cô đu idol, lập tức nổi giận đùng đùng, cầm lấy một cuốn lên bắt đầu xé xoẹt xoẹt.


 “Không cho để ở nhà, thì giấu ở đây phải không?! Con giỏi giang thật đấy.”


 Giang Manh ngẩng đầu, mắt đỏ hoe nói: “Con xin lỗi mẹ, con sai rồi.”


 Giang Manh ở bên cạnh, tốc độ nhặt không kịp tốc độ xé của mẹ, cô ấy khóc nức nở xin lỗi: “Con xin lỗi, mẹ đừng xé nữa…”


 “Con không bao giờ mua nữa, con xin lỗi, ngày mai con nhất định sẽ học hành chăm chỉ.”


 “Con sai rồi bố, ngày mai con sẽ bắt đầu học hành chăm chỉ…”


 “Con sẽ vứt đi mà, bố mẹ đừng xé nữa.”


 Những mảnh giấy bị xé nát như những bông tuyết bay lên, lộn xộn bay lả tả dưới ánh đèn huỳnh quang của lớp học.


 Những mảnh vỡ đó rõ ràng rất nhẹ, nhưng cô lại nghe thấy âm thanh nặng trịch của quyền lực rơi xuống đất.


 Tô Ngọc lập tức ném giẻ lau đi, chùi hai tay, nhanh chân bước vào lớp học.


 Nhanh hơn cô là một cậu con trai không biết từ đâu lao ra, Trần Tích Chu như một tia sáng lóe lên trong lớp học.


 Quả bóng rổ bật ra từ lòng bàn tay lăn đến chân Tô Ngọc.


 Đợi Tô Ngọc nhìn kỹ lại, cậu ta đã chen vào giữa mấy người, chặn trước bàn học của Giang Manh, một tay nắm lấy tay mẹ cô ấy: “Dì ơi!! Có gì từ từ nói, cái này đừng xé, cậu ấy dán lâu lắm đấy.”


 Cậu ta giật lấy cuốn sổ tay màu hồng còn lại một nửa trong tay mẹ Giang, lật vài cái, lại an ủi Giang Manh: “Không sao đâu.”


 “Không sao, vẫn dán lại được mà.”


 “Không sao không sao, đừng khóc nữa.”


 Trần Tích Chu nhét cuốn sổ vào tay Giang Manh, lại quay sang dỗ bố cô ấy: “Chú ơi, đây là trường học, dù sao chúng ta cũng nên giữ thể diện một chút, có chuyện gì về nhà hãy nói, chuyện thành tích đều là chuyện nhỏ, chú bình tĩnh lại đi.”


 Mặc dù bị Trần Tích Chu đẩy vai, bố Giang cũng không bình tĩnh lại được, ông lạnh lùng nói: “Chuyện này cháu đừng có xía vào.”


 Sau đó, ông đẩy mạnh cánh tay của thiếu niên ra, lại lấy hết những thứ giấu trong ngăn dưới của bàn học ra.


 Tô Ngọc không biết làm thế nào để tham gia vào chiến trường, nhưng cô rất muốn giúp Giang Manh một tay, thế nhưng chân vừa bước lên phía trước, thì bìa sách sặc sỡ kia đã bay tới.


 Bố Giang lại lôi ra một cuốn tạp chí, tiện tay ném sang bên cạnh.


 Thấy cuốn tạp chí sắp đập vào mặt Tô Ngọc, tốc độ bay đến quá nhanh, khiến cô không có cả thời gian để phản ứng.


 Giây tiếp theo, cô bị ai đó nắm lấy cánh tay, kéo ra phía sau.


 Cuối cùng, cuốn tạp chí đập vào ngực Tạ Trác.


 Tô Ngọc ngẩng đầu, nhìn thấy bờ vai rộng của cậu bạn, và hình dáng xương bả vai ẩn hiện dưới lớp đồng phục trắng tinh.


 Cô cúi mi mắt, nhìn thấy bàn tay trắng ngần của thiếu niên, lộ ra từ ống tay áo đồng phục.


 Những ngón tay thon dài, có thể ôm trọn cánh tay nhỏ của cô, cậu đang giữ cô không lỏng không chặt, lòng bàn tay không nóng lắm, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt Tạ Trác quay lại nhìn mình, nơi Tô Ngọc bị cậu nắm lấy đột nhiên nóng lên.


 Mặc dù vẫn còn cách một lớp tay áo đồng phục.



 Cậu cúi mắt, cũng hạ giọng: “Bị thương oan rồi à?”


 Cô nhìn vào mắt cậu ấy, phải vượt qua đường vai của cậu ấy, sự chênh lệch chiều cao này khiến Tô Ngọc cảm thấy mình nhỏ bé, lại có một ảo giác được bảo vệ.


 Thực tế, cũng đúng là như vậy.


 Tạ Trác hơi dùng sức, giấu cả người cô ra sau lưng mình, có một chút ý muốn ngăn cách cô khỏi cơn sóng gió, nhẹ nhàng nói với cô: “Cậu ra ngoài trước đi, đóng cửa lại.”


 …


 Bên ngoài khá ồn ào, là giờ tan học tự học buổi tối, sau khi Tô Ngọc đóng cửa lại thì không nghe thấy bên trong nói gì nữa.


 Vài phút sau, Tạ Trác ra ngoài trước.


 Tô Ngọc tiến lên, khá lo lắng hỏi: “Xong chưa.”


 Cậu đóng cửa lớp lại, nhìn cô, giọng nói hạ thấp một chút, nói: “Về đi.”


 Bảo cô về sao? Tô Ngọc nói: “Tớ còn phải dọn dẹp vệ sinh nữa.”


 Cậu nói: “Cứ tính cho tớ.”


 “…”


 Tô Ngọc do dự một lúc, nhìn thấy Tạ Trác đang xách đồ trên tay, nhìn kỹ lại, không ngờ lại là chiếc cặp sách mà cô vừa mới sắp xếp xong để trên bàn.


 “Còn đồ gì nữa không?” Cậu hỏi.


 Tô Ngọc lắc đầu, và đưa tay ra nhận.


 Chiếc cặp này khá nặng, Tạ Trác nói: “Tớ cầm giúp cậu.”


 “Không cần không cần không cần không cần.”


 Cô căng thẳng đến mức nói liền bốn chữ không cần, sau đó nắm lấy bên quai đeo còn lại, giật lấy, đeo cặp lên người.


 Sự tốt bụng của Tạ Trác đều chỉ dừng lại ở mức vừa đủ.


 Cậu không miễn cưỡng.


 Hai người cùng nhau đi dọc hành lang về phía cầu thang.


 Tô Ngọc vẫn còn có chút bàng hoàng nghĩ về chuyện của Giang Manh, nhưng sau một lúc im lặng bên nhau, cô nhận ra người bên cạnh là ai.


 Tô Ngọc hỏi một câu: “Bố mẹ cậu ấy lúc nào cũng vậy à?”


 “Chắc là sau khi làm bố mẹ mới như vậy” Tạ Trác chân dài, đi trước cô một chút, giọng nói khá bình tĩnh “Chắc không có ai sinh ra đã là Diêm Vương.”


 Tô Ngọc im lặng vài giây.


 “Hình như chúng ta đều lớn lên như vậy.”


 Giọng nói nhỏ bé và bất lực của cô lướt qua vành tai cậu.


 Tạ Trác cúi mắt nhìn cô, nhưng không nói gì, một lúc sau liền thu lại ánh mắt.


 Rời khỏi tòa nhà dạy học, dưới ánh đèn đường là hai bóng người chồng lên nhau, từ tối đến sáng, rồi lại từ sáng đến tối. Chỉ cần không nói chuyện, thì chỉ còn lại tiếng bước chân.


 Đêm khuya thanh lạnh, ánh trăng chỉ có thể chia đều cho hai con người ít nói.


 Vừa hay có người qua đường đi ngang, đang nói chuyện sinh nhật của ai đó.


 Phải nói gì đó mới được.


 Tạ Trác liếc nhìn Tô Ngọc đang cúi đầu đi đường: “Cậu sinh tháng mấy?”


 Có thể thấy bằng mắt thường, vai và lưng của cô đều căng cứng, bàn tay không biết đặt đâu của cô nắm chặt quai cặp, hơi ngẩng mặt lên một chút.


 Nhưng lại không hề ngước mắt lên cao để nhìn thấy mặt cậu, không biết ánh mắt đã lơ lửng dừng lại ở một đường thẳng nào đó, ngoan ngoãn đáp: “Tháng hai.”


 Tô Ngọc nói xong, tiếp tục cúi mắt nhìn cái bóng dưới chân mình.


 Tạ Trác không có ý định nói tiếp, nhưng sau một lúc im lặng, cậu đột nhiên cất tiếng: “Chị.”



 Đồng tử Tô Ngọc giật nảy lên, tức thì lĩnh hội được một câu cửa miệng của Giang Manh: thanh máu cạn rồi*.


  (*) Thanh máu cạn rồi*: Một thuật ngữ game/mạng, chỉ việc bị sốc hoặc bị choáng ngợp trước sự đáng yêu


 Tiếng “chị” của cậu vừa ngoan ngoãn, vừa ngọt ngào. Trong một âm tiết đơn giản, bỗng nhiên nảy sinh một sự cẩn trọng khi tuổi tác và thân phận bị đảo ngược.


 Tô Ngọc đính chính: “Không phải đâu, tớ đi học sớm, nhỏ hơn các cậu một tuổi.”


 May mà đêm rất tối, nếu không cậu nhất định sẽ phát hiện ra mặt cô đã đỏ đến tận mang tai.


 Tạ Trác chậm rãi “ừm” một tiếng, nói: “Vậy thì vẫn là em gái.”


 Tô Ngọc cứng ngắc cong khóe môi, trong đầu đã là một mớ hỗn độn đang nhẩm bảng cửu chương, trong cơ thể như có chín con nai con mất cương đang chạy loạn xạ, không thể phanh lại.


 Sau khi lại rơi vào im lặng vài giây.


 Giọng nói của Tạ Trác truyền đến từ trên đỉnh đầu cô: “Em gái yên tĩnh quá.”


 Tô Ngọc sợ bị nhìn ra manh mối, đầu lại cúi thấp hơn một chút, lần này ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy, tầm mắt chỉ có đầu mũi chân đang di chuyển của mình “Tớ hơi hướng nội.”


 Cậu đáp một câu: “Tớ cũng rất hướng nội.”


 Cô càng nói nhỏ hơn: “Cậu là giả vờ, tớ là thật.”


 Vì cô đang cúi đầu, nên không biết biểu cảm của cậu lúc này là gì, nhưng dường như nghe thấy một tiếng cười khẽ, như gió thổi qua vành tai cô.


 Tạ Trác nói: “Cậu là ngoan thật.”


 Cô nghĩ, trông cậu không giống người biết cách hòa hợp với các bạn nữ ngoan ngoãn, có lẽ cũng chưa từng có bạn bè kiểu như cô.


 Cậu có bản lĩnh kiểm soát tự nhiên, nhưng trước mặt cô lại đột nhiên mất hiệu lực.


 Tô Ngọc lo được lo mất nghĩ rằng, mình không nên quá buồn tẻ như vậy, nếu không lần sau dọa cậu chạy mất, không muốn ở riêng với cô nữa thì phải làm sao.


 Cô ngước mắt lên, dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu hỏi một câu: “Vừa nãy đập vào cậu có đau không?”


 Tạ Trác không nghe rõ, cậu cúi người xuống, mặt nghiêng hơi sát lại gần môi cô: “Gì cơ?”


 Tô Ngọc cố gắng kìm nén những dây thần kinh đang sôi sục khắp người, nói lại một cách tròn vành rõ chữ: “Tớ nói, quyển sách đó đập vào cậu có đau không?”


 Cậu dường như đang học theo cách nói chuyện của cô, từng chữ một bật ra, giọng nói trầm thấp khi mô phỏng cách nhả chữ của cô, còn mang theo vài phần ngô nghê đáng yêu như trẻ con: “Quyển sách đó đập vào tớ không đau.”


 Tô Ngọc véo vành tai đang nóng bừng, nhỏ giọng nói một câu “Vậy thì tốt rồi”.


 Cô đi theo bóng của cậu về phía trước, chưa bao giờ cảm thấy con đường từ tòa nhà dạy học đến cổng trường lại dài đến thế.


 Tạ Trác bước những bước lớn hơn, đi đi lại lại bất giác đã ở phía trước, không ngờ quay đầu lại, thấy khóe miệng cô mang một nụ cười khó hiểu.


 Cậu nuốt lại những lời định nói, hỏi: “Cười gì thế?”


 Tô Ngọc vội vàng thu lại nụ cười, nhanh trí nói: “Không có, tớ vừa nghĩ đến một câu chuyện cười thôi.”


 Tạ Trác: “Chia sẻ đi, để tớ cũng vui lây.”


 Tô Ngọc tất nhiên không nói ra được, cô liên tục bóp quai cặp, cảm thấy hơi lúng túng, bước chân chậm chạp như một con ốc sên, vắt óc suy nghĩ xem nên kể cho cậu nghe chuyện cười gì.


 Tạ Trác bất giác nhếch khóe miệng.


 Một nụ cười ngắn ngủi và nhàn nhạt, tuyên bố kết thúc chủ đề nhỏ vô hại này: “Đi thôi, không kịp xe buýt bây giờ.”


 Hóa ra là muốn giục cô nhanh lên.


 Tô Ngọc vội vàng đi về phía trước: “Được.”


 Lại đến một đoạn tối không có đèn đường, có một rào cản ô tô bên chân, cô không nhìn rõ, lúc hấp tấp chạy qua, cứ thế bị vấp ngã.


 Tạ Trác cũng giật mình, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy cô.


 Tô Ngọc hét lên một tiếng trong lòng, vịn vào cánh tay cậu đứng vững, ở khoảng cách gần như vậy, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy rõ đôi mắt trong veo như hổ phách của cậu, bên trong chỉ chứa đựng một mình cô.


 Cậu đặt tay lên vai cô, không đẩy người ra xa, chỉ đỡ cô đứng vững.


 Lần này Tạ Trác cười thật, một nụ cười cảm thấy buồn cười, sau đó giọng nói có chút bất lực.


 “Cũng không cần phải vội vàng như thế.”


Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Story Chương 6
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...