Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Chương 40
Vì dắt chó đi dạo, hai người lại gặp nhau một lần, sau đó, Tô Ngọc bắt đầu bận rộn với luận văn cuối kỳ, dồn dập, không có nhiều thời gian rảnh rỗi để gặp Tạ Trác.
Nhưng những chuyện khiến cô cảm thấy duyên phận chưa dứt vẫn luôn xảy ra.
Ví dụ như sẽ gặp ở cửa hàng tiện lợi của trường, trên đường về ký túc xá cũng có thể gặp, thậm chí ở thư viện cũng có thể gặp.
Đến lần thứ ba, Tô Ngọc cuối cùng cũng không nhịn được tò mò hỏi: Sao cậu vào được thư viện? Tạ Trác nói tìm bạn làm cho một cái thẻ, gần đây không có chỗ nào để học, vẫn là trường học yên tĩnh hơn một chút.
Tô Ngọc vô tình biết được nhà Tạ Trác ở khá gần trường, nên bình thường mới đến đây dắt chó đi dạo.
Cô gật đầu nói đã biết.
Tạ Trác cúi đầu nhìn Tô Ngọc, hỏi cô: “Ngồi ở đâu thì thích hợp.”
Tô Ngọc đã đặt một chỗ, giờ này còn khá nhiều chỗ trống, không cần đặt trước cũng có chỗ: “Cậu ngồi cùng bàn với tớ đi.”
Nhìn cái bàn đó, anh chọn ngồi đối diện cô, ánh nắng ban mai chiếu xuống, đặc biệt ưu ái người ưu tú, chiếu sáng phần vai của anh, phác họa nên bóng của yết hầu và sống mũi, những đường nét được làm mềm mại nhàn nhạt rơi trên tay Tô Ngọc.
Tạ Trác không mang máy tính, đang đọc một cuốn sách chuyên ngành, khóe mắt nhận ra đang bị nhìn trộm, anh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cô: “Có ảnh hưởng đến cậu không?”
Tô Ngọc lắc đầu.
Anh gật đầu, tiếp tục cúi mắt đọc sách.
Hành động thì không ảnh hưởng, nhưng tâm lý thì khó nói.
Sợ làm ồn đến người khác, Tô Ngọc nhắn tin: [Hôm nay cậu không đi làm à?]
Tạ Trác vốn không định xem điện thoại, liếc một cái, thấy là Tô Ngọc, bèn trả lời: [Ừm]
Tô Ngọc: [Tại sao vậy]
Tạ Trác: [Không muốn đi]
Tô Ngọc kinh ngạc: [Hả? Còn có thể như vậy sao]
Tạ Trác: [Tớ có bản lĩnh lớn mà]
Tô Ngọc suy nghĩ một chút, mặc dù chức danh là Kỹ sư trưởng, có một chút cổ phần trong tay, cũng được coi là nửa người quản lý, nhưng khi nhìn thấy ba chữ đó toát lên sự kiêu hãnh của anh, và lại là sự kiêu hãnh hoàn toàn tương xứng với anh, Tô Ngọc vẫn không nhịn được muốn cười, cô đồng tình nói: [Thôi được rồi]
Tiếp đó, Tô Ngọc như không có chuyện gì để nói lại hỏi: [Chú chó đâu rồi]
Tạ Trác đổi tư thế ngồi, ngả người ra sau, chống đầu, rõ ràng là không vui: [Hôm nay có thể không nói chuyện chó được không?]
Tô Ngọc ngoan ngoãn nói: [Được]
Một lúc sau, Tô Ngọc lại hỏi: [Vậy nói chuyện gì?]
Lúc này cô không ngẩng đầu, nếu không sẽ thấy khóe miệng Tạ Trác khẽ nhếch lên một chút, anh nói: [Trưa nay ăn gì?]
Cuối cùng Tô Ngọc dẫn anh đến nhà ăn, cô nói bình thường cô chỉ ăn ở nhà ăn.
Tạ Trác không có ý kiến.
Chỉ là khi đi cùng nhau, thỉnh thoảng có người nhìn tới.
Tô Ngọc đổ hết tỷ lệ quay đầu nhìn lại này lên người Tạ Trác, lúc đang xếp hàng một trái một phải, anh đột nhiên nhìn cô nói: “Tớ ở cùng cậu như thế này, có khiến bọn họ có cảm giác khủng hoảng không?”
Ánh mắt Tô Ngọc có chút không hiểu.
Anh cũng để ý thấy một số ánh mắt dò xét rơi vào giữa hai người, thế là nhìn cô, dùng hai chữ đưa ra lý do của mình “Nữ thần?”
Anh vậy mà có thể đọc ra hai chữ này.
Tai Tô Ngọc nóng lên, hoàn toàn là một cảm giác khác so với việc nghe fan hâm mộ của mình gọi cô.
Sự tác động mạnh mẽ đối với cô, khiến cô xấu hổ.
Vô cùng xấu hổ.
Tô Ngọc chậm rãi quay đi, nhìn vào gáy của người phía trước, ngập ngừng đáp: “Không có đâu.”
Tạ Trác nhàn nhạt hỏi lại: “Không có sao?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên lại cười một cái, giọng nói càng thấp hơn một chút: “Cảm thấy tớ không cướp được cậu sao?”
“…”
Đầu Tô Ngọc biến thành một quả cà chua chín, cô phục vụ hỏi cô ăn gì, giây tiếp theo cô đã bưng khay cơm lập tức chạy trối chết.
“Tớđi tìm chỗ.”
Cô chiếm được chỗ trước, Tạ Trác chọn đôi đũa dùng một lần, ngẩng mắt tìm kiếm, nhìn quanh một vòng không lớn lắm, rồi nhanh chóng nhìn thấy Tô Ngọc trong đám đông, sau đó định thần lại trên người cô, sải bước đi về phía cô.
Anh ăn mặc thoải mái và nhàn nhã, không cố ý phối đồ gì cả, nhưng chân dài người cao, mặc những bộ quần áo phối màu và kiểu dáng rất đơn giản lại cực kỳ đẹp mắt, quai túi xách vắt trên một bên vai, đuôi tóc mềm mại tự nhiên rũ xuống, không cần tô điểm, cảm giác thanh tú như năm nào.
Khiến cho đáy lòng cô nảy sinh sự vui mừng yếu ớt, như thể những tiếc nuối trong quá khứ được lấp đầy thêm một chút, cũng vì thế mà không kìm được lòng mà rung động.
Lúc cô học ở trường Trung học số 1, còn chưa từng ngồi ăn cơm cùng bàn một mình với anh.
Tô Ngọc về Bình Giang ăn Tết.
Tạ Trác nói năm nay không về, công việc có một số chuyện phải bận. Anh ở Bắc Kinh cũng có không ít bạn bè, vừa hay có thể tụ tập với Từ Nhất Trần và mọi người.
Vì không giành được vé tàu, Tô Ngọc chỉ có thể bay về.
Bình Giang là một thành phố lớn hiếm hoi không có sân bay, trong tiết trời âm độ, Trần Lan và TL lái xe đến thành phố thủ phủ của tỉnh để đón riêng Tô Ngọc, mặc dù Tô Ngọc nói không cần, nhưng họ rất kiên trì, vất vả mà vui trong đó. Tô Ngọc ngồi trên xe, im lặng nhìn điện thoại, đến cái tuổi không có gì để nói với bố mẹ, cô lặng lẽ nghe họ nói dài nói ngắn.
Giọng Tô Ngọc phụ họa theo lời bố mẹ nhỏ và ngắn gọn.
Những câu trả lời qua loa như “Ừm”, “Cũng được”, “Cứ vậy đi” xuyên suốt cuộc trò chuyện.
Sự quan tâm và hỏi han trái với thường lệ thường xảy ra trong ba ngày đầu về nhà, đến ngày thứ tư, Tô Ngọc đã bị dán nhãn lười biếng vì ngủ nướng đến hơn chín giờ.
Hôm nay là Tết Tiểu niên*, Tô Ngọc phải làm việc, cô bị gọi dậy làm một số việc.
(*) Tết Tiểu niên*: Ngày 23 tháng Chạp
Sau khi giúp bố mẹ làm xong việc, cô sắp xếp lại đồ đạc của mình một chút, phần dưới của tủ sách dùng hồi trước trống một khoảng lớn, một khoảng lớn khác không phải để sách, mà là đồ lặt vặt trong nhà.
“Mẹ, mấy cuốn sách cấp ba của con đâu rồi.”
Trần Lan quay lưng lại, bận rộn trong bếp: “Bán rồi. Đã bảy tám năm rồi còn dùng được sao? Chất đống ở nhà cũng chật chỗ.”
Tô Ngọc không lên tiếng.
Cô im lặng rất lâu, lâu đến mức chủ đề này của Trần Lan đã kết thúc, người đứng ở cửa bếp mới từ từ thở ra một hơi, nói được.
May mà Tô Ngọc đã mang tất cả những thứ quan trọng đến Bắc Kinh, ví dụ như món đồ chơi vỉa hè Tạ Trác thắng về cho cô, còn có con thỏ robot biết hát mà Giang Manh tặng cô.
Trong ngôi nhà này, đã không còn thứ gì cô phải dặn dò giữ lại nữa.
Dù cho lời dặn dò của cô vốn dĩ là vô ích.
Vào đêm giao thừa, Tô Ngọc dậy sớm giúp bố dán câu đối.
Trần Lan dọn dẹp một số thứ vứt ở ban công, lộn xộn, là chuẩn bị giặt giũ phơi phóng.
Tô Ngọc nhìn thấy một chiếc túi của mình lẫn trong đó.
Là một chiếc túi xách bằng vải, một thương hiệu xa xỉ bình dân ít người biết đến tên là Kate Spade. Tô Ngọc không phải là người ham mê đồ xa xỉ, cô mua chiếc túi này hoàn toàn vì nó đẹp, nếu không thì với mức giá hai ba nghìn tệ hoàn toàn có thể mua được những thương hiệu đại chúng thỏa mãn lòng hư vinh của cô.
Tô Ngọc cầm chiếc túi lên nói: “Cái này không thể giặt như vậy được.”
Trần Lan nói nó hơi bẩn.
“Không phải bẩn, mà là màu nó như vậy.”
“Sao lại không giặt được, không phải là đồ xa xỉ gì chứ?”
“Hơi đắt một chút.” Cô nhàn nhạt đáp.
Sau khi biết được giá tiền, cơn tức giận của Trần Lan nổi lên đột ngột như tẩu hỏa nhập ma, và dữ dội.
“Ba nghìn tệ mà mày dùng để mua một cái túi sao?!”
Sau khi bà gầm lên câu đó, Tô Ngọc đã biết cái Tết này sẽ không được yên ổn rồi.
Trần Lan tức đến nghiến răng nghiến lợi, với mức độ tức giận trong lòng bà, đáng lẽ ra bà đã nổi giận cắt nát hoặc vứt chiếc túi đi rồi, nhưng dù sao cũng là ba nghìn tệ trong tay, cuối cùng vẫn không nỡ, cuối cùng sự trút giận của bà quay về phía Tô Ngọc, mặc dù Tô Ngọc giải thích rằng, đây là con dùng tiền của mình mua, nhưng mọi lời giải thích đều vô ích.
Trần Lan ném chiếc túi vào người Tô Ngọc.
“Sao tao lại nuôi một đứa phá gia chi tử như mày!”
Tô Ngọc thu dọn tất cả hành lý với tốc độ nhanh nhất, cũng may những thứ cô để lại trong nhà này không nhiều lắm, nhẹ nhàng trở về, cũng tiện cho việc nhẹ nhàng rời đi.
Cuộc bỏ trốn trong đêm giao thừa, nghe có vẻ là một chuyện cực kỳ hoang đường và không thể cứu vãn. Nếu cô trẻ hơn vài tuổi, tuyệt đối không dám cãi lại như vậy.
Dù có nhịn đến mùng ba rồi hẵng đi?
Những cuộc tranh cãi gia đình vào thời điểm này, luôn có thể tìm ra cách giải quyết, không hòa giải được thì nhịn một chút, dù có mặt mày đen sì, cũng phải diễn một màn gia đình đoàn viên.
Nhưng Tô Ngọc không thể nhịn được, cô cũng không muốn hòa giải.
Sự thể diện mà họ cố gắng duy trì đã bị phá vỡ trong một đêm, từ khoảnh khắc cô đóng cửa rời đi.
Nhưng Tô Ngọc lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
TL còn đang ngơ ngác chưa phản ứng kịp chuyện gì đã xảy ra, sau khi Tô Ngọc rời nhà mới nhắn tin cho cô: [Con chấp nhặt với mẹ làm gì, tính khí của mẹ lúc nổi nóng rất cực đoan, con lại không phải không biết]
Cô không trả lời.
Ngồi trên taxi, Tô Ngọc đặt một khách sạn cách nhà hơi xa một chút.
TL: [Thôi bỏ đi, Tết nhất rồi, con về đi mà, để mẹ xin lỗi con được không?]
Tô Ngọc cũng đặt tin nhắn của bố vào chế độ không làm phiền.
Cô nằm trên chiếc giường xa lạ trong khách sạn, mở TV xem một lúc phim hoạt hình, cho đến khi màn đêm buông xuống.
Trong suốt một ngày, rất nhiều người đã gửi lời chúc cho cô, bất kể có phải là tin nhắn gửi hàng loạt hay không, Tô Ngọc đều rất lịch sự trả lời. Trần Tích Chu còn chuyển cho cô ba nghìn tệ, và “đe dọa” rằng tiền mừng tuổi không được trả lại, Tô Ngọc nằm trên giường cười.
Giang Manh livestream bữa cơm tất niên của gia đình cho cô xem, sau đó nói: [Xem của cậu đi?]
Tô Ngọc: [Tớ không ở nhà]
Giang Manh thắc mắc: [Hả?]
Cô kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Không biết gần đây Giang Manh học được thói quen xấu ở đâu, thích gọi cô là: Bảo bối thối.
Thế là Tô Ngọc vừa mở cửa, đã đón nhận một cái ôm thật to của Giang Manh “Lâu rồi không gặp bảo bối thối, tớ mua quà cho cậu này.”
Cô ấy đứng ở cửa cầm hộp quà, cười đến mắt híp lại thành một đường, rạng rỡ và xinh đẹp, như một thiếu nữ không có tâm sự.
Nụ cười của Giang Manh luôn có thể khiến tâm trạng đóng băng của Tô Ngọc tan chảy thành dòng sông ấm áp ngay lập tức.
Lúc đó đã không còn sớm nữa, cô ấy đeo một cái túi đến, nói hôm nay sẽ ở lại cùng cô.
Giang Manh chuẩn bị cho cô một chiếc vòng tay, cô ấy đích thân đeo cho Tô Ngọc.
“Người nhà cậu không nói gì à?” Tô Ngọc nhìn Giang Manh cúi đầu nghiên cứu khóa của chiếc vòng.
Cô ấy cúi đầu nói, hơi thở nhàn nhạt phả trên mu bàn tay Tô Ngọc: “Không sao đâu, tớ ăn cơm tất niên rồi, họ đi đánh bài, tớ nói đi ăn với bạn, họ quản được chắc?”
Giữa họ đã có thể bỏ qua lời cảm ơn rồi.
Giang Manh đeo mãi mà chưa được, cô ấy đột nhiên nắm lấy tay Tô Ngọc: “Cậu run cái gì vậy?”
Tô Ngọc ngạc nhiên: “Có sao.”
“Cậu cứ run mãi, cậu không biết à?” Giang Manh không hiểu.
Tô Ngọc nói: “Ồ tại vì… tại vì hôm nay xách vali.”
Giang Manh không nói gì.
Cô ấy còn mang cơm cho Tô Ngọc.
Cô không có khẩu vị, nhưng không phụ lòng tốt của người ta, đã ăn hết.
Mấy năm nay cấm pháo, Tết nhất đều rất yên tĩnh. Họ nằm ngửa trên giường tán gẫu về những chuyện hóng hớt của bạn học cũ, lần lượt nói chuyện theo thứ tự chỗ ngồi, xxx kết hôn rồi, xx định cư ở nước ngoài rồi, xxx đã có con rồi, xx bây giờ là lãnh đạo lớn.
Nói đến Tô Ngọc, giọng điệu của Giang Manh tự hào vì cô: “Cậu giỏi quá, có thể vì mục tiêu mà luôn nỗ lực, tớ thì không được, tớ vẫn quay về nơi này, quay về cuộc sống tầm thường, sống năm mươi năm nữa rồi chết với ngày mai đi chết có gì khác nhau đâu?”
“Bị sắp đặt kết hôn với một người đàn ông phù hợp, điều kiện rất tốt, nhưng có thể xấu trai, tính cách có thể rất cứng nhắc và ngô nghê, giống như bố tớ vậy.”
“Không không, không cần phải buồn cho tớ đâu, đây cũng là lựa chọn của tớ.”
“Hơn nữa, chuyện tìm đối tượng này tớ sẽ không thỏa hiệp đâu, tính cách nhàm chán tớ còn có thể nhịn một chút, xấu trai thì tuyệt đối không được!”
Tư duy của Giang Manh vẫn hoạt bát, khiến nỗi đau của Tô Ngọc không kéo dài như vậy nữa, cô sẽ phân tâm nghe Giang Manh nói, thỉnh thoảng bị cuốn vào cảm xúc của cô ấy.
Hôm nay Tô Ngọc rất im lặng, không nói nhiều về chuyện của mình, chủ yếu là lắng nghe.
Mùa đông của nhiều năm trước, vào lúc Giang Manh yếu đuối và khó chịu nhất, Tô Ngọc đã ôm lấy cô, những lời chúc phúc tan trong gió, sau khi thời gian và hoàn cảnh thay đổi, lại dịu dàng quay trở về bên tai cô.
“Bảo bối thối, cậu nhất định phải hạnh phúc…”
Giang Manh ôm cô, cơn buồn ngủ ập đến, cô nhắm mắt, nửa tỉnh nửa mê nói.
Tay Tô Ngọc vẫn còn run.
Cô nhìn lên trần nhà, không ngừng tưởng tượng về cuộc sống sau này của mình.
Trong ngôi nhà mới của cô trong tương lai, ngoài cửa ra vào, cô sẽ không để lại một cái khóa nào, cô muốn sống một cách quang minh chính đại, muốn thanh thản, muốn mở toang cửa sổ, để có thể nhìn thấy bầu trời rộng lớn vô tận.
Cô muốn trồng hoa trồng cỏ nuôi mèo, không có những cuộc cãi vã ồn ào, chỉ có sự yên bình.
Và trong ngày gia đình đoàn viên này, Tô Ngọc nằm trên giường, điều duy nhất cô có thể làm là mở APP lên, xem bây giờ còn có hiệu thuốc nào mở cửa không.
Các hiệu thuốc đều đã đóng cửa, nhưng trong thông báo tin nhắn, có lời chúc của Tạ Trác gửi đến lúc không giờ.
Anh nói: [Năm mới vui vẻ]
Tạ Trác nói xong, vỗ nhẹ vào ảnh đại diện của cô, như thể để chứng minh, đây không phải là tin nhắn gửi hàng loạt.
Tim Tô Ngọc bình tĩnh trở lại, màn đêm tĩnh lặng buông xuống, cô từ từ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Đánh giá:
Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Story
Chương 40
10.0/10 từ 21 lượt.
