Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 39


Nghê Thu Hàm hỏi Tô Ngọc, khi nào Tạ Trác lại đưa cô về ký túc xá.


 Tô Ngọc nói với cô ấy, họ không phải là mối quan hệ đó, anh sẽ không đến nữa đâu.


 “Cậu thích cậu ấy à?” Tô Ngọc hỏi cô ấy.


 Nghê Thu Hàm đương nhiên là thích, nên cô ấy có thể hào phóng cười nói: “Trai đẹp thì ai cũng thích.”


 “Chỉ là cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán, mỗi ngày đều là dữ liệu thí nghiệm, làm việc cho sếp, cách đây không lâu có một buổi giao lưu kết bạn của Đại học K tớ cũng đã đi, không có gì thú vị, siêu cấp không thú vị, mặt đầy rỗ mụn đầu thì hói thì thôi đi lại còn có cái giọng cha chú, cảm giác ưu việt mạnh đến bùng nổ, đối với đàn ông học vấn cao hoàn toàn vỡ mộng.”


 Nghê Thu Hàm vừa nói, vừa xem vé máy bay giá rẻ dịp Tết “Đừng nói là yêu một người, bên cạnh tớ đã lâu lắm rồi không xuất hiện một anh chàng đẹp trai sạch sẽ, sảng khoái nào.”


 Nói rồi, Nghê Thu Hàm lại gửi cho Tô Ngọc một đoạn video, nội dung video là một đoạn Tạ Trác phát biểu trong một buổi ra mắt sản phẩm của doanh nghiệp.


 Tô Ngọc nghĩ, khả năng thu thập thông tin của cô ấy thật đáng khâm phục.


 Nhìn bộ vest trên người anh, Tô Ngọc đoán đó là chuyện xảy ra vào ngày họ đi xem kịch.


 Anh diễn thuyết hoàn toàn bằng tiếng Anh. Không chỉ thông minh tự tin, anh còn có tinh thần trách nhiệm và niềm tin, tất cả các yếu tố đều chỉ đến đỉnh cao cuộc đời trời ban của anh, trở thành người xuất chúng trong một lĩnh vực nào đó.


 Tô Ngọc nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Trác trên tivi.


 Mười năm như một, khí chất chưa từng thay đổi. Anh là thiên chi kiêu tử tỏa sáng vĩnh hằng, mà một chút duyên phận này của cô gieo xuống, lại quấn quýt đến tận bây giờ.


 Vì những “dưa krum*” mà Nghê Thu Hàm kết bạn trong buổi giao lưu khiến cô ấy quá đau lòng, nên cái nhìn thoáng qua kinh diễm đối với Tạ Trác lại càng trở nên quý giá, khiến người ta nhớ mãi không quên.


  (*) Dưa krum* : Chỉ những người có ngoại hình không ưa nhìn


 Hai ngày nay luôn nghe được tin tức của Tạ Trác, khiến Tô Ngọc liên tục nhớ đến anh.


 Cô mang theo cuốn nhật ký thời cấp ba bên mình, phủi đi lớp bụi trên bìa, Tô Ngọc mở ra, lại lật xem một lần nữa.


 Trước đây từng nghe người ta nói, đừng tùy tiện vạch ra vết sẹo của mình, như vậy rất ngốc, sẽ bị tổn thương. Nhưng khi để lộ sự yếu đuối, chẳng qua là muốn đổi lấy một trái tim chân thành.


 Có chân thành mới có tình cảm.


 Nhìn thấy đoạn này, cô có chút cảm khái, Tô Ngọc của bây giờ đã khởi động cơ chế phòng ngự, đã không còn nghĩ như vậy nữa. Cô cảm khái nghĩ.


 Ngày Tô Ngọc quyết định đi gặp anh, tuyết rơi suốt đêm, thành phố trở nên trắng xóa.


 Bắc Kinh có tuyết rơi, rơi vào ban đêm, ngày hôm sau lại trời quang mây tạnh.


 Một sản phẩm của công ty Kiều Vũ Linh vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm nội bộ, nhờ Tạ Trác giúp đi đánh giá một chút. Anh ở quán cà phê dưới lầu công ty cô ấy đợi nửa ngày, người vẫn chưa đến, Tạ Trác thỉnh thoảng cúi đầu nhìn đồng hồ, một người có đủ kiên nhẫn như anh cũng có chút sốt ruột rồi.


 Tạ Trác dựa vào chiếc ghế sofa đơn, bình tĩnh nhìn lớp tuyết đọng bên ngoài cửa kính, cà phê một ngụm cũng chưa uống, đợi đến khi khói tan đi, đã sắp nguội lạnh rồi.


 Gọi điện thoại qua, Kiều Vũ Linh vẫn đang tiếp đãi khách hàng, nói: “Hôm nay cậu nghỉ à? Vội cái gì.”


 Tạ Trác thẳng thắn: “Phải dắt chó đi dạo.”


 “…” Đối phương khá là cạn lời sững sờ một lúc “Đến ngay đây.”


 Nói đến ngay nhưng không đến ngay.


 Tạ Trác lại xem thời gian một lần nữa, lại gửi tin nhắn cho cô ấy, nhắc nhở: [Còn nửa tiếng nữa, phải dắt chó đi dạo.]


 Kiều Vũ Linh hỏi: [Con chó Golden retriever của cậu à?]


 Tạ Trác: [Ừm]


 Kiều Vũ Linh: [Dắt nó đi dạo muộn vài phút nó có chết không?]


 “…”


 Tạ Trác đối với hành vi xem thường phẩm chất này của người khác thường không thèm để ý, nhưng hôm nay anh thật sự không nhịn được nữa, vì anh thật sự phải đi dắt chó đi dạo.


 Anh đứng dậy, đeo túi lên vai, vừa đi ra ngoài vừa gửi tin nhắn cho cô ấy: “Rút trước đây.”


 Kiều Vũ Linh từ phía sau nhanh chóng đuổi theo, quét mắt nhìn Tạ Trác từ trên xuống dưới, buồn cười nói: “Cậu làm gì vậy, mặc đẹp như vậy đi dắt chó đi dạo à?”


 Anh cúi mắt nhìn xuống.


 “Làm phiền cậu thêm mười phút nữa nhé.” Kiều Vũ Linh hiếm khi lộ ra một nụ cười ngại ngùng “Đi thôi đi thôi.”



 Kết thúc xong, Kiều Vũ Linh để tỏ lòng xin lỗi, đã đích thân lái xe đưa Tạ Trác về.


 Tạ Trác ngồi trong xe nhàm chán nhắm mắt một lúc, nghe thấy Kiều Vũ Linh nói: “Cậu yêu rồi à?”


 Tạ Trác không nói gì, mở mắt ra nhìn cô ấy, nhưng ánh mắt anh bình tĩnh, không phản bác cũng không khẳng định, chỉ cảm thấy kết luận này của cô ấy không có căn cứ, khiến anh lười đáp lời.


 “Trạng thái gần đây không đúng.” Kiều Vũ Linh từ trong gương nhìn anh.


 Tạ Trác khẽ nói: “Không có.”


 “Vậy là có người mình thích rồi.”


 Tạ Trác lặp lại một lần lời nói của cô ấy, như khẽ lẩm bẩm chậm rãi: “Người mình thích?”


 Lại nhắm vào câu trạng thái không đúng này của cô ấy, anh hỏi: “Chỗ nào không đúng?”


 “Trước đây cậu rất bình tĩnh, bây giờ không bình tĩnh như vậy nữa, ví dụ như, dắt chó đi dạo cũng phải tranh thủ thời gian. Còn có là——” cô suy nghĩ một chút “Cậu biết đấy, trực giác.”


 Tạ Trác chưa từng nghe qua căn cứ phán đoán vô lý như vậy.


 Kiều Vũ Linh nói: “Là cô bạn học nữ thời cấp ba đó à?”


 Tạ Trác không nghĩ ngợi nói: “Là bạn rất tốt.”


 Kiều Vũ Linh cười: “Cấp ba nhiều bạn học nữ như vậy, tôi vừa nói một câu cậu đã biết tớ đang nói ai? Để ý như vậy à, trong đầu cậu toàn là cô ấy phải không?”


 “…”


 Tạ Trác á khẩu không nói được lời nào.


 Đúng vậy, nghe cô ấy hiểu lầm mình có người thích, anh nghĩ đến đầu tiên là Tô Ngọc.


 Tuy nhiên, Tạ Trác vẫn luôn cảm thấy, anh đối với Tô Ngọc chỉ có thái độ hơi ngưỡng mộ mà thôi.


 Thứ hai, đối với sự lạnh nhạt thỉnh thoảng của cô sẽ có chút không cam lòng, nên mới muốn đến gần cô, là do h*m m**n chinh phục trẻ con trong xương tủy của đàn ông tác oai tác quái, nhất định phải tìm chút cảm giác tồn tại ở chỗ cô.


 Muốn cô có chút cảm xúc với anh, dù tốt hay xấu.


 Kiều Vũ Linh lại đột ngột hỏi: “Giúp cậu phán đoán một chút, cậu có muốn hôn cô ấy không?”


 Tạ Trác nói: “Chưa từng nghĩ đến những chuyện này.”


 Anh không định cùng cô ấy nói quá nhiều.


 Nhưng đã nói đến đây rồi, tiếp đó, lại khẽ lên tiếng “Chỉ hy vọng cô ấy đừng trốn tránh tôi là được rồi.”


 Trên cơ sở này, anh hy vọng cô ấy đừng không vui, càng không muốn vì anh mà không vui.


 …


 Lúc Tô Ngọc nhìn thấy Tạ Trác, anh đang đứng trong một cái đình nghỉ mát của công viên, xung quanh rất đông người, có người nghỉ ngơi, có người đi dạo, vì anh trông quá nổi bật và cao ráo, nên cô đã nhìn thấy ngay lập tức.


 Tạ Trác mặc một chiếc áo khoác thể thao màu sẫm, quần túi hộp, phối với bốt ngắn màu đen, trên vai khoác hờ một chiếc túi, một tay đút túi, một tay quấn dây dắt chó, ăn mặc như một sinh viên.


 Bên cạnh có mấy người trẻ tuổi đến chơi với Oscar, Tạ Trác sợ chó làm bị thương người khác, luôn nắm chặt dây, để phòng ngừa bất trắc.


 Mái tóc mềm mại bị gió lạnh thổi bay lên, từng cơn từng cơn bay loạn trước trán.


 Ánh mắt anh thờ ơ, lại như ẩn chứa một hồ nước sâu thẳm.


 Vững chãi mà lại có sự ngang tàng không để lộ.


 Lúc Tô Ngọc đi qua, nghe thấy những cô gái đi lướt qua đang nói với người bên cạnh: “Muốn xin số điện thoại thì xin ngay đi, lại đăng lên mạng tìm tìm tìm, tìm được cái cái rắm!”


 Nơi phát ra tiếng nói cách anh khá xa, Tạ Trác chắc là không nghe thấy, nhưng anh liếc mắt nhìn qua một cái.


 Hai cô gái đồng thời quay đầu lại nhìn, vừa vặn đối diện với ánh mắt của anh——


 “Tiêu rồi, cậu nói nhỏ tiếng thôi, anh ấy nghe thấy rồi!”


 “…”


 Hai người thu lại ánh mắt, hoảng hốt chạy trốn, mà Tạ Trác vẫn nhìn về phía này.


 Bởi vì người anh nhìn là Tô Ngọc.



 Tô Ngọc và Oscar lần đầu gặp mặt đã như quen biết từ lâu.


 Cô thật sự rất thích động vật nhỏ, chỉ khi ở cùng chúng mới vui vẻ phấn chấn như vậy, mắt cũng sáng lấp lánh.


 Mắt Oscar cũng sáng lên, điển hình của kiểu người gặp người lạ là phấn khích.


 Ở nhà dạy nó quy củ một bộ, một khi được vuốt đầu là quên sạch.


 Tạ Trác thấy nó gặp Tô Ngọc, đuôi vẫy đến mức sắp biến thành cánh quạt bay lên trời, bất đắc dĩ con chó này sao mà không có chút giáo dưỡng nào, anh khá đau đầu mà xoa xoa ấn đường.


 “Đừng ngồi xổm xuống v**t v*, sợ nó làm cậu bị thương.”


 Tô Ngọc nghe vậy, lại cẩn thận đứng dậy, ngơ ngác hỏi: “Chó không phải đều rất thân thiện sao?”


 Anh nói: “Thân thiện đến mấy cũng là chó, tớ không thể đảm bảo nó không có tính tấn công.”


 Cho nên thường có trẻ con đến v**t v*, Tạ Trác đều không cho lại gần.


 Tô Ngọc nhận lấy sợi dây trong tay anh, cô muốn dắt chó đi dạo một chút.


 Tạ Trác nói: “Nó có tính là thích người khác gọi nó là cục cưng, bảo bối các loại, thì sẽ vui vẻ, không thì sẽ trưng ra bộ mặt thối.”


 Tô Ngọc cười, thật sự học theo anh, gọi nó là bảo bối bảo bối.


 Tạ Trác thờ ơ cười khẩy: “Cậu đừng quá nuông chiều nó, dính lấy cậu thì phiền phức lắm.”


 Tô Ngọc khẽ nói: “Không phiền phức đâu.”


 Họ đi dạo bên hồ, đi trong dòng người qua lại, Tô Ngọc hỏi anh trước đây có từng nuôi chó không.


 Tạ Trác nói với cô: “Lúc nhỏ muốn nuôi, ông nội thấy rất ồn, vẫn luôn không đồng ý.”


 Tô Ngọc liền không hỏi về chó nữa: “Ông nội bây giờ thế nào rồi?”


 “Rất tốt.” Anh nói như vậy.


 Cô gật đầu.


 Tạ Trác nhìn cô: “Không phải qua loa với cậu đâu, thật sự rất tốt.”


 Tô Ngọc nhìn lại đôi mắt màu hổ phách của anh, bắt được một nét trong trẻo mềm mại nhất trong cơn gió lạnh buốt.


 “Con mèo nhỏ của Từ Nhất Trần thì sao.” Tô Ngọc lại hỏi.


 “Ở nhà con gái của cậu cậu ấy.”


 “Vẫn còn sống sao.”


 “Ừm, nhưng đã lớn tuổi rồi, không còn hoạt bát như trước nữa.”


 Nói chuyện phiếm vài câu không đầu không cuối, cùng nhau đi dọc theo hồ về phía trước.


 Đi được một lúc, Tô Ngọc lòng rối như tơ vò nghĩ, đây có được tính là hẹn hò không nhỉ?


 Tạ Trác ở trong đám đông, tỷ lệ người ngoái nhìn vẫn cao như vậy.


 Đàn ông cao ráo vốn đã hiếm, anh còn đẹp trai, còn có một chú chó siêu đáng yêu.


 Tô Ngọc nói muốn uống trà sữa, đi qua một quán nhỏ trong lành giữa rừng cây xanh, Tạ Trác đi giúp cô xếp hàng, có cô gái nhìn nhìn Tạ Trác, lại nhìn nhìn Tô Ngọc, do dự có nên tiến lên xin số điện thoại không, cuối cùng lại nhìn Tô Ngọc, vẫn là thôi.


 Tô Ngọc như người ngoài cuộc chơi với chó, đợi anh quay lại, mới cười trêu chọc nói: “Nếu không có tớ ở đây, chắc cậu lại có thể mang về một xấp thẻ bài tình yêu rồi.”


 Tạ Trác đưa trà sữa cho cô, thờ ơ nói: “Vậy cậu cứ luôn ở bên cạnh tớ đi.”


 Tô Ngọc khẽ sững sờ.


 Câu nói này có sự mập mờ.


 Điều anh muốn nói chắc chắn là, cô đi bên cạnh anh, có thể giúp anh chặn bớt đào hoa.


 Nhưng nếu hiểu theo một góc độ khác, lại có sức quyến rũ mời gọi cô cùng chung sống cả đời.


 Tô Ngọc cúi đầu ngậm ống hút.


 Quán trà ngoài trời, họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ hai người, chiếc bàn thật sự quá nhỏ, sau khi Tạ Trác ngồi xuống, đã vô tình kẹp một chân của cô vào giữa.



 Đầu gối chạm vào mới phát hiện, cả hai đều cẩn thận dịch ra một chút, đảm bảo khoảng cách.


 Tạ Trác hỏi cô sau này, có định ở lại Bắc Kinh không.


 Tô Ngọc nói: “Đợi tớ tốt nghiệp tiến sĩ, sẽ vào viện nghiên cứu làm việc, lấy được tư cách hộ khẩu, sau đó an cư ở đây.”


 Điều cô nói là sẽ, không phải là muốn.


 “Tớ sẽ tiết kiệm tiền mua một căn nhà nhỏ, loại rất nhỏ thôi, chỉ cần mình tớ ở là được, trang trí nó theo phong cách tớ thích.


 “Tớ nhất định phải ở một vị trí rất tốt, nhưng cần một cửa sổ hướng đông, để mỗi ngày tia nắng đầu tiên sẽ chiếu vào người tớ.


 “Tớ thích trồng những loại hoa có màu sắc rất rực rỡ, đặt trên bàn làm việc của tớ.


 “Ồ, còn phải nuôi một con mèo nhỏ, tớ không nuôi được chó, vì tớ phải kiếm tiền, không có nhiều năng lượng để chơi với nó, mèo nhỏ rất lạnh lùng, phần lớn thời gian không làm phiền nhau là tốt rồi.”


 Cô phác họa ra một góc bản đồ cuộc đời, như thể tiết lộ bí mật, toàn bộ bày ra trước mặt anh.


 Trong mắt Tạ Trác, đây chắc chắn đều là những chuyện nhỏ nhặt không tốn chút công sức.


 Nhưng đây là phương xa mà Tô Ngọc đã đi một chặng đường rất dài mới đến được.


 Tạ Trác không tỏ ra khinh thường, anh nghiêm túc lắng nghe cô kể, sau đó cong cong khóe môi, nói: “Giỏi quá đi, Tô Ngọc.”


 Nếu đây là năm cô yêu anh sâu đậm, Tô Ngọc sẽ ngại ngùng gãi gãi má nói, không có đâu, tớ chỉ tùy tiện nghĩ thôi.


 Dù có tham vọng cũng không dám nói ra.


 Cô không dám nhìn anh thêm một cái, sợ sự tự ti từ trong mắt tràn ra.


 Nhưng Tô Ngọc của lúc này lại nhìn Tạ Trác, lộ ra một nụ cười rất nhạt, nhưng có thể gọi là mạnh mẽ: “Đúng vậy, cậu cũng thấy tớ rất giỏi phải không?”


 Tạ Trác luôn cảm thấy, sau khi trùng phùng, Tô Ngọc thường mờ ảo như mây như sương.


 Lúc này anh mới thật sự thân thiết với cô hơn một chút.


 Đã lâu lắm rồi không như vậy, nghe cô lặng lẽ kể về mình.


 Mà Tô Ngọc lại tạm thời đắm chìm trong niềm vui, Trần Tích Chu đã nói, vì cô quá giỏi lắng nghe, nên nhu cầu của cô bị bỏ qua.


 Anh trai sẽ khiến cô bị bỏ qua, Tạ Trác thì không.


 Cho nên những niềm vui nhỏ bé không đáng kể với người ngoài, cô có thể kể cho anh nghe, vì anh sẽ đáp lại.


 Tạ Trác sẽ hỏi, trồng hoa? Thích hoa gì?


 Tạ Trác sẽ nói, hướng đông rất tốt, năng lượng rất dồi dào.


 Tạ Trác sẽ nói, giống mèo gì? Cậu khá hợp với việc nuôi mèo.


 Tạ Trác sẽ cười khen cô, cậu giỏi quá đi, Tô Ngọc.


 “Tớ đã đặt tên cho con mèo nhỏ rồi.” Cô lặng lẽ nói.


 Tạ Trác: “Tên gì.”


 Sau khi do dự, Tô Ngọc lại cười cúi đầu, ngượng ngùng: “Không dám nói đâu.”


 Cô muốn chủ động nhắc đến chuyện đặt tên, lại không dám nói.


 Rất rõ ràng, vẫn là muốn anh hỏi thêm vài câu nữa.


 Tạ Trác người hơi ngả về phía trước, lĩnh hội được ý mà đưa tay qua, lòng bàn tay hướng lên, giọng nói cũng thấp hơn một chút: “Lén nói cho tớ biết, tớ sẽ không nói cho người khác đâu.”


 Nụ cười của Tô Ngọc khẽ thu lại, như một cô bé nhỏ.


 Cô viết chữ vào lòng bàn tay anh, từng nét từng nét, đặc biệt nhẹ và mảnh.


 Cuộc sống của Tạ Trác có thể coi là bận rộn, áp lực công việc lớn, không có nhiều thời gian để lo chuyện tình cảm.


 Thế là anh không có nhiều suy nghĩ phức tạp, tinh tế, để từng bước hiểu, lĩnh hội, phân biệt các giai đoạn phát triển của tình yêu, ví dụ như thiện cảm là thế nào, rung động là thế nào, rồi từ đó tiến hóa thành thích, thậm chí là yêu.


 Anh nhìn Tô Ngọc ngượng ngùng viết chữ vào lòng bàn tay mình.


 Sự ngượng ngùng của cô không phải là vì anh, là vì cái tên mèo nhỏ khó nói.



 Chiếc áo phao màu đen của Tô Ngọc có thể coi là giản dị, tóc mái dính chút hơi ẩm dưới mái hiên tuyết. Mặt mộc, một khuôn mặt trái xoan thanh tú, trông trẻ con, nhưng khí chất và cách nói chuyện điềm tĩnh lại khiến cô sớm đứng ở bờ bên kia của thời gian, nhìn thấu rất nhiều, buông bỏ sự khéo léo, sở hữu sức mạnh của sự khiêm nhường.


 Khoảnh khắc này của cô, không có những điểm quyến rũ trong những định nghĩa tầm thường.


 Nhưng Tạ Trác nhìn hàng mi khép hờ và khóe môi cong lên của cô, bất giác cảm thấy, một mầm lửa âm thầm nảy sinh sâu thẳm, nhanh chóng xuyên qua tứ chi xương cốt của anh, đốt cháy cơ thể anh.


 Đó là một ý nghĩ không có nguồn gốc, hỗn đục đến mức có thể coi là báng bổ.


 Anh muốn chiếm hữu cô hoàn toàn.


 Thích hay là thiện cảm gì đó, phân biệt thế nào cũng không còn quan trọng nữa, trong một đêm đã lĩnh hội được tình là vật gì, trong thế giới quan của anh, một khái niệm rõ ràng hiện ra.


 d*c v*ng là bia ranh giới của tình cảm.


 Yết hầu Tạ Trác khẽ động, tự thấy xấu hổ mà cau mày, thu tay lại.


 Tô Ngọc vừa vặn viết xong một chữ, thấy dáng vẻ vội vã chạy trốn của anh, cô trước tiên là không hiểu, sau đó trong mắt lộ ra vẻ áy náy sợ làm phật lòng.


 “Ngứa.” Anh giải thích bằng giọng điệu bình thản, không hề để lộ sự dao động mãnh liệt trong cơ thể ra ngoài mặt.


 Tô Ngọc gật đầu.


 Tạ Trác khẽ nắm tay lại, cố gắng xóa đi cảm giác ngứa ngáy chân thật trong lòng bàn tay: “Tiểu Tiểu Ngọc?”


 Tô Ngọc giật mình, phồng má, hoảng loạn chớp mắt, sau đó nói: “Cậu nói thay tớ như vậy làm tớ khá là ngại ngùng đó.”


 Tạ Trác cười.


 Tô Ngọc để chuyển hướng sự ngại ngùng, dùng đầu ngón tay chỉ vào mặt đồng hồ của anh, động tác rất nhẹ “Đồng hồ đẹp quá.”


 Tạ Trác kéo tay áo lên một chút, để lộ toàn bộ chiếc đồng hồ tinh xảo đắt tiền, anh đưa bàn tay có xương cốt thon dài về phía trước cô một cách nhẹ nhàng: “Biết tháo không?”


 Tô Ngọc giật mình: “Hả?”


 “Tặng cho cậu.”


 Cô học theo lời anh nói: “Tặng tớ làm gì ạ, tớ thích nhìn cậu đeo.”


 Anh ánh mắt dịu dàng, nhìn cô, cười rất nhạt.


 Nhìn kim đồng hồ, Tô Ngọc nói: “Tớ phải về trường rồi, tối còn có chút việc.”


 Anh lịch sự đề nghị: “Tớ đưa cậu đi.”


 Tô Ngọc từ chối nói: “Không cần đâu, tớ muốn tự mình chạy bộ một chút, gần đây không vận động mấy.”


 Tạ Trác sau khi suy nghĩ, gật đầu.


 Cô đứng dậy, lại chào hỏi Oscar.


 Oscar được Tô Ngọc vuốt đầu, cọ một cái liền ngồi dậy, đuôi vẫy điên cuồng.


 Tạ Trác thấy nó giấu không được bản tính, thật sự lười không thèm giáo dục nữa.


 Anh nhìn Tô Ngọc, muốn nói lại thôi.


 Trong buổi giao lưu kết bạn, hai người không hợp ý nhau sẽ ngầm hiểu không nhắc đến lần gặp sau, đó chính là điểm đến cuối cùng để thể hiện sự kết thúc.


 Nhưng mà, nếu có người không muốn kết thúc thì sao?


 Cuối cùng là cô mở lời trước, là một giọng điệu mang theo sự kiềm chế và thăm dò, nhắc đến lần gặp mặt riêng tiếp theo mà không biết có bị từ chối không: “Nó có thích ăn gì không, cậu có thể nói cho tớ biết, tớ mua cho nó một ít, tiện để tạo mối quan hệ tốt với nó.”


 Tô Ngọc nhìn anh, thỉnh cầu nói: “Được không?”


 Tạ Trác không cần suy nghĩ mà gật đầu: “Được.”


 Ý là, vẫn có thể gặp chú chó nhỏ.


 Và vẫn có thể gặp lại anh.


 Tô Ngọc lộ ra nụ cười nhạt, vẫy vẫy tay: “Bái bai, Tạ Trác.”


 Thích là gì nhỉ?


 Tạ Trác vẫn chưa nghiên cứu được rõ ràng lắm.


 Nhưng anh nhìn bóng lưng rời đi của Tô Ngọc, rất hy vọng bây giờ có thể lại có một trận tuyết rơi, như vậy, anh sẽ có lý do để đưa cô về.


Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Story Chương 39
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...