Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 4


Sau khi TL đón Tô Ngọc, vì được thưởng tiền nên ông đã nói không ngớt với Tô Ngọc rất nhiều chuyện ở trên xe.


 Tô Ngọc cảm thấy bố mình có chút đức tính “đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên” (ý chỉ tâm hồn trẻ trung, không chịu lớn), cho nên không thích nói chuyện với ông cho lắm.


 TL vui vẻ nói với cô rằng mình có ý định đổi xe: “SUV, thế nào?”


 Tô Ngọc ngồi ở ghế phụ, vừa lật tài liệu lịch sử để học thuộc vừa hờ hững nói: “Đổi thì đổi thôi.”


 Nhưng cuối cùng ý định này đã bị Trần Lan bác bỏ trên bàn ăn: “Anh có biết xe SUV khó nuôi, tốn xăng thế nào không? Anh đúng là không quán xuyến việc nhà thì không biết củi gạo đắt đỏ, như ông Lưu ở cơ quan chúng ta, chiếc xe ông ấy mua trước đây…”


 Tô Ngọc lặng lẽ đi vào phòng.


 Cánh cửa đóng lại, thế giới cuối cùng cũng trong lành, yên tĩnh.


 Theo đề nghị của Tống Tử Huyền, Tô Ngọc đã xây dựng lại kế hoạch học tập của mình, cũng sắp xếp cả thời gian nghỉ ngơi, mặc dù bảy giờ rưỡi mới bắt đầu buổi đọc sách sáng, nhưng trong kế hoạch của Tô Ngọc, muộn nhất là sáu giờ cũng phải thức dậy.


 Tô Ngọc không phải là người có năng khiếu học tập, nhưng cô có một ưu điểm là ngủ ít.


 Kỳ thi tiểu cao khảo* vào học kỳ sau là vô cùng quan trọng.


  (*) Tiểu cao khảo*: Đây là tên thường gọi của “Kỳ thi Đánh giá Năng lực Học thuật bậc Trung học Phổ thông” ở Trung Quốc. Kỳ thi này thường được tổ chức cho học sinh lớp 11, dùng để kiểm tra các môn học mà học sinh sẽ không thi trong kỳ thi “cao khảo” ( kỳ thi tuyển sinh đại học chính thức và quan trọng nhất). Kết quả của “tiểu cao khảo” vừa được dùng để xét tốt nghiệp trung học phổ thông, vừa có thể ảnh hưởng đến việc tuyển sinh đại học, chẳng hạn như được cộng điểm ưu tiên hoặc là một trong những điều kiện cần thiết để đăng ký xét tuyển vào một số trường đại học. Vì tính chất quan trọng của nó, chỉ đứng sau Cao Khảo, nên nó được ví von là “Kỳ thi tiểu cao khảo”.


 Thời gian trước buổi đọc sách sáng được cô dùng để học thuộc các điểm kiến thức của mấy môn đó.


 Cô dùng bút đỏ viết bốn chữ A lên bìa cuốn sổ lịch trình, thành tích của bốn môn Sử, Chính trị, Địa, Sinh nếu đạt tiêu chuẩn thì có thể đổi lấy một điểm quý giá trong kỳ thi đại học, đây là mục tiêu mà cô không được phép mắc sai lầm.


 Trường học vẫn rất sôi động và náo nhiệt, nhưng Tô Ngọc lại thường cảm thấy nơi đây giống như một thung lũng trống rỗng.


 Ngoài việc học, cô không biết có thể làm gì khác.


 Người bạn cùng bàn duy nhất có thể bầu bạn không có ở đây, Tô Ngọc như thể đã mất đi sợi dây buộc mình vào tập thể này, biến thành một hành tinh nhỏ bé bị đày đến rìa vũ trụ.


 Cô muốn cất lên tiếng nói của riêng mình, nhưng lại không tìm thấy môi trường để truyền dẫn.


 Tô Ngọc đã thực sự đi tìm anh trai.


 Ở cửa lớp khối xã hội, có thể cảm nhận được không khí của họ rất tốt.


 Hóa ra Trần Tích Chu thật sự sở hữu ba ngàn mỹ nhân.


 Giáo viên Ngữ văn trong giờ giải lao đã chiếu một bộ phim truyền hình chuyển thể từ tác phẩm văn học kinh điển, các bạn trong lớp đang nô đùa, cậu ta ngồi giữa đám đông, chống cằm không biết đã nói câu gì mà khiến một vòng các cô gái đều bật cười.


 Trần Tích Chu rất cởi mở, trên người cậu ta toát ra khí phách giang hồ rất nặng, tuân theo một sự náo nhiệt kiểu “ai đến cũng là khách”, trên mặt luôn treo nụ cười khéo léo tinh tế, bạn bè lớn nhỏ có mặt ở mọi lớp trong trường, bất kể là nam hay nữ cũng đều có thể trò chuyện vài câu.


 Không biết đã nói đùa điều gì vừa mập mờ vừa vô hại với một cô gái, bị đối phương đỏ bừng cả tai lấy một quyển vở bài tập đập vào cánh tay.


 Trần Tích Chu cười cười, nhanh chóng né qua.


 Lúc cậu ta nghiêng người, vừa hay liếc ra ngoài, nhìn thấy Tô Ngọc, thế là lập tức đứng dậy đi tới.


 Trần Tích Chu không ra khỏi lớp, chỉ đẩy cửa sổ ra, véo mũi cô: “Ủ rũ thế kia, không vui à?”


 Tô Ngọc lắc đầu: “Em không có không vui.”


 “Có ai bắt nạt em thì nói với anh” Trần Tích Chu chống tay lên bệ cửa sổ, trong mắt mang một chút tinh nghịch “Anh một cước đá bay nó liền.”


 Mợ từng nói, Trần Tích Chu đã có đai đen Taekwondo từ năm lớp sáu, bay lên đá vỡ tấm ván không phải là khoác lác.


 “Giành cho em cái chức trùm trường Trung học số 1, thế nào?”


 Tô Ngọc sợ hết hồn, vội nói: “Không tốt đâu, anh ngoan một chút đi.”


 Trần Tích Chu cười cong cả mắt.


 Tô Ngọc cúi mắt, véo véo cục bông trên áo khoác, lẩm bẩm nói: “Em muốn chuyển đến lớp các anh quá, còn được xem phim truyền hình nữa, em ở trong lớp chán lắm.”


 “Đến đi” Trần Tích Chu quay đầu lại nhìn đám con gái kia, dùng tay khoanh lại làm ống nhòm, nhìn đông ngó tây một hồi “Vẫn còn một vị trí trưởng công chúa cho em ngồi đấy.”


 Lần này Tô Ngọc mới thực sự cười.


 Sau này cô mới biết, cảm giác hụt hẫng do sự thay đổi này được gọi là rối loạn thích ứng.


 Trước khi cô tiếp xúc với thuật ngữ chuyên ngành này, nỗi đau có thể biểu hiện một cách cụ thể là: cô không ngừng cầu nguyện cho tiết thể dục ngày thứ năm trời sẽ mưa, như vậy sẽ không cần phải lo lắng vì không có ai chơi cùng mà bị lẻ loi.



 Trưa hôm đó, đợi mọi người đi hết, trong phòng học trống không, Tô Ngọc lấy ra hai miếng dán thẻ mới mua, dán lên thẻ ăn của mình.


 Một tấm là ảnh của một thần tượng Hàn Quốc nổi tiếng.


 Một tấm là nhân vật nam chính trong «Sổ Tay Bạn Hữu Của Natsume». Trên thẻ có in một câu: [Chỉ cần có người muốn gặp, thì sẽ không cô đơn một mình.]


 Cuốn nhật ký mới mua cũng ở ngay bên cạnh.


 Trên bìa cuốn sổ vẽ một con cá voi, là Alice khá nổi tiếng vào thời đó. Con cá voi 52 hertz ấy, vì có tần số khác biệt nên không tìm được đồng loại. Nó lặng lẽ nằm trên trang bìa, như đang phản chiếu một tâm trạng nào đó không thể diễn tả thành lời của cô.


 Có những lời không thể nói cho bố mẹ nghe.


 Nếu cô nói với mẹ, nhất định sẽ bị trách mắng: Con đến trường để học, không phải để kết bạn!


 Nếu cô nói với bố, nhất định sẽ nghe thấy câu cửa miệng muôn thuở của ông: Mẹ con nói đúng.


 Tô Ngọc mở cuốn sổ ra, viết ngay ngắn trên trang đầu tiên:


 Không sao cả, buồn bã và đau khổ là con đường phải trải qua để trở thành người lớn.


 Chỉ cần nghĩ rằng, mình còn có thế giới rộng lớn hơn để ngắm nhìn, còn có rất nhiều sách phải đọc, còn có rất nhiều con đường phải đi, một chút cô đơn này, chẳng có gì là không thể chịu đựng được.


 Dù cho không có ai bầu bạn, mình vẫn còn có cái bóng của chính mình.


 Cấp ba rất nhanh, sẽ trôi qua rất nhanh thôi.


 Buổi trưa buồn chán, trong lớp chỉ còn lại một mình cô, chiếc quạt cũ kỹ đang khẽ lắc lư, cô cũng đang khẽ hạ bút. Mái tóc mềm mại trước trán của thiếu nữ theo gió cuốn vào đầu bút, rồi lại nhẹ nhàng lướt qua.


 Khoảng năm phút sau khi tan học, Tô Ngọc nghe thấy tiếng có người quay lại lớp.


 Giang Manh quay lại để tìm thẻ ăn.


 Triệu Uyển Đình ở cửa thò đầu vào hỏi: “Tìm thấy chưa.”


 Giang Manh ngồi xổm trước bàn học của mình, lục lọi trong hộc bàn: “Chưa, không lẽ tớ không mang theo à.”


 Tìm một lúc, cô ấy bỏ cuộc, đang định đi ra ngoài thì để ý thấy cô bạn ngồi ở vị trí sát tường.


 Giang Manh đến trước bàn cô, cúi xuống nhìn mặt cô ấy: “Tô Ngọc?”


 Tô Ngọc đột nhiên bị gọi tên, người cứng đờ, ngẩng đầu lên: “Ơi.”


 “Cậu không đi ăn trưa à?” Giang Manh nhìn thấy bánh mì trên bàn cô: “Buổi chiều có bốn tiết lận đó, cậu không sợ đói à.”


 Tô Ngọc mở to đôi mắt hạnh tròn xoe, vành tai hơi ửng đỏ, cô từ từ lắc đầu: “Vẫn ổn mà.”


 Cô không nói, trong hộc bàn của cô còn có rất nhiều đồ ăn vặt.


 Giang Manh đứng cách chỗ ngồi của cô không xa, nở một nụ cười rạng rỡ với cô, vẫy vẫy tay: “Đi thôi, ăn chung đi.”


 Tô Ngọc chần chừ khoảng nửa phút, Giang Manh thấy cô không động đậy, chủ động nắm lấy cổ tay cô.


 Cô ấy đi ra ngoài: “Uyển Đình.”


 “Thật sự mất rồi à?”


 “Chắc là để ở nhà rồi, không sao, lát nữa xem Tạ Trác có ở đó không, đi trấn lột cậu ấy.”


 Triệu Uyển Đình nghe đến tên Tạ Trác liền không nhịn được mà cảm thán: “Trời ơi, có thể cho tớ một người bạn thanh mai trúc mã vừa giàu vừa siêu cấp vô địch đẹp trai không.”


 Giang Manh cứ thế vô tình hay hữu ý đưa Tô Ngọc đến vị trí giữa hai người họ: “Tớ cũng thường xuyên chi tiền mua quà cho cậu ấy mà, có qua có lại thôi. Tớ mua cho cậu ấy bộ Lego mấy nghìn tệ, cậu ấy mời tớ một cái đùi gà kho thì có quá đáng không?”


 Triệu Uyển Đình tiếp tục cảm thán: “Hai cậu thật sự rất giống thiết lập trong tiểu thuyết.”


 “Tớ và Tạ Trác?” Giang Manh giơ một ngón trỏ lên, lắc qua lắc lại nói, “Vậy thì không được, cậu để Trần Tích Chu ở đâu?”


 Nói đến đây, cô ấy cười một cái: “Cậu ấy nhất định sẽ đè tay cậu xuống bút mà nói, tớ mới là nam chính, sửa lại cho tớ!”


 Chưa đợi Triệu Uyển Đình cười xong, Giang Manh đã giới thiệu bạn học mới bên cạnh: “Đúng rồi, Tô Ngọc đi cùng chúng ta.”


 Triệu Uyển Đình nhìn Tô Ngọc, gật đầu nói: “Được thôi.”


 Tô Ngọc cố gắng tỏ ra phóng khoáng, cười một cách nghiêm túc: “Chào, Uyển Đình.”


 Triệu Uyển Đình hỏi cô: “Trước đây cậu học ở đâu? Đến trường Trung học số 1 có thi đầu vào không?”



 Triệu Uyển Đình vừa chống cự cô ấy vừa cười.


 Tô Ngọc cũng cong mắt cười theo.


 Cô không hề biết mình đang cười, vì ánh mắt đang dừng lại trên người khác.


 Ở nhà ăn, Giang Manh bảo hai người họ đi xếp hàng trước, sau đó cô ấy nhắm vào đám đông, rất nhanh đã khóa được mục tiêu của mình.


 Băng qua biển người, tìm thấy cậu ấy.


 Chiếc thẻ ăn mà cô ấy “cướp” về có ảnh thẻ của một cậu con trai, Giang Manh đắc ý khoe ra: “Tèn ten~ Hôm nay sếp Trần mời khách.”


 Triệu Uyển Đình nhận lấy xem, kêu lên một tiếng “oa”.


 Giang Manh ăn xong, vừa nghiên cứu chiếc thẻ vừa nói: “Cậu nói xem người này, sao ảnh thẻ cũng chụp rạng rỡ thế nhỉ, ngày nào cũng vui vẻ vì chuyện gì vậy.”


 Tô Ngọc cũng liếc nhìn ảnh của Trần Tích Chu, cô cảm thấy anh trai mình thật sự rất đẹp trai, và đẹp từ nhỏ.


 Nhưng vì hai người lớn lên ở hai nơi khác nhau, cô thực sự không rõ, hóa ra Trần Tích Chu ở trường lại được yêu thích đến vậy.


 Triệu Uyển Đình: “Kệ cậu ta vui vì cái gì, cậu thích cậu ta à?”


 Giang Manh giơ ba ngón tay lên, làm bộ dạng thề thốt: “Tuyên bố lần nữa, cho dù tất cả đàn ông trên đời này đều chết hết, tớ cũng sẽ không ở bên Trần Tích Chu hoặc Tạ Trác.”


 Cô ấy dùng thẻ ăn gõ gõ lên mặt bàn: “Đừng đùa kiểu này nữa mà.”


 Triệu Uyển Đình cười toe toét, hỏi Tô Ngọc: “Cậu nghe xem, đây rốt cuộc là yêu quá hay là hận quá?”


 Tô Ngọc đang chuyên tâm ăn cơm, hai má phồng lên đầy ắp, đang nhai kỹ nuốt chậm thì bị gọi tên trả lời câu hỏi, lập tức tăng tốc độ nuốt, răng chuyển động nhanh thoăn thoắt như một chú chuột hamster nhỏ.


 “Có lẽ là không muốn phá vỡ mối quan hệ hiện có.”


 Lời cô nói có mấy phần triết lý: “Cũng đâu phải chỉ có tình yêu mới đáng quý, đúng không?”


 Giang Manh đưa lòng bàn tay về phía Tô Ngọc, ra vẻ muốn trở thành người ủng hộ cho bài phát biểu vĩ đại của cô: “Cậu nghe đi, cậu nghe đi!”


 Triệu Uyển Đình cười cười đặt đũa xuống, lười tranh cãi với cô ấy.


 Thấy cả hai đều đã ăn xong, Tô Ngọc cũng vội vàng đặt đũa xuống, động tác lau miệng cũng có vẻ hơi vội vàng.


 Giang Manh không hề nhúc nhích, hất cằm nói: “Ăn no rồi hẵng đi chứ.”


 Cô ấy nhìn thấy cái đùi gà chưa gặm hết trong bát của Tô Ngọc: “Vội về làm gì, dù sao cũng là làm bài luyện tập buổi trưa, nhìn thấy đề toán là tớ đau hết cả đầu.”


 Tô Ngọc không biết cô ấy thực sự không muốn quay lại làm bài, hay là đang vòng vo bảo vệ lòng tự trọng của cô.


 Tốc độ ăn của cô có hơi chậm một chút, tất nhiên vẫn là không muốn để người khác phải đợi.


 Giang Manh khoanh tay trước bàn, nhìn cô với nụ cười ý vị, giọng nói nhẹ đi mấy phần: “Ăn cơm cho ngoan nhé, không thì bố mẹ cậu sẽ đau lòng đấy.”


 Phía sau cô ấy có một khung cửa sổ, dưới ánh những đóa hoa giấy lấp lánh vẻ dịu dàng..


 Đó là một trong số ít những sắc hoa ấm áp trong ánh thu tàn úa.


 Tô Ngọc nhìn dáng vẻ mắt sáng răng trắng của cô ấy, khẽ nhếch khóe môi, giọng điệu kiên định hứa với cô ấy: “Tớ sẽ ăn cơm ngoan mà.”


 …


 Cuối cùng Giang Manh vẫn nhìn thấy mỹ nam trên miếng dán thẻ của Tô Ngọc, trên đường về đã khoác vai cô hỏi: “Cậu thích Tiểu Nãi Bao à?”


 Cách nhanh nhất để con gái xây dựng tình bạn là cùng theo đuổi một thần tượng.


 Kết quả là Tô Ngọc lại ngốc nghếch đưa ra một câu trả lời khiến cô ấy thất vọng: “Không phải đâu, tớ chỉ chọn bừa một cái để dán thôi.”


 Giang Manh nghiến răng: “Không, cậu chính là thích!”


 Tô Ngọc nín cười nói: “…Thôi được rồi, tớ thích.”


 “Sân khấu quảng bá mới nhất có xem chưa?”


 “Vẫn chưa.”


 “Giờ ra chơi dài đi mua tạp chí với tớ.”


 Tô Ngọc không có hứng thú lắm với việc đuổi theo thần tượng, nhưng được Giang Manh giới thiệu làm quen với rất nhiều oppa và unnie.



 May mà mấy ngày trước, nỗi hoảng sợ mà việc đi học gây ra cho cô đều đã tan biến.


 Bắt đầu từ buổi trưa hôm đó, từ khoảnh khắc Giang Manh gọi tên cô.


 TL đã lắp một chiếc máy tính màn hình LCD trong phòng làm việc, ở nhà có máy in, ông dùng để soạn bài.


 Tô Ngọc không dùng máy tính nhiều.


 Thứ sáu, cô xin phép được sử dụng một chút, để in một tài liệu học tập.


 TL nói: “Đừng chơi lâu quá nhé, mẹ con lại cằn nhằn đấy.”


 Tô Ngọc nói được.


 Sau khi đăng nhập q.q, Tô Ngọc thấy Giang Manh gửi cho cô video hai kỳ mới nhất của chương trình Nhân Khí Ca Dao*, kẹp giữa một màn hình toàn là “aaaaa”, “đẹp trai đẹp trai”, “xinh đẹp xinh đẹp”…


  (*) Chương trình Nhân Khí Ca Dao*: Tên tiếng Anh là Inkigayo, một chương trình âm nhạc nổi tiếng của Hàn Quốc


 Tô Ngọc đeo tai nghe xem hết video, vẫn không phân biệt được khuôn mặt của năm anh em sinh năm, nhìn ai cũng giông giống nhau.


 Người Hàn Quốc trông thật khiến người ta đau đầu.


 Lâm Phi đã tạo một nhóm chat của lớp, Tô Ngọc lướt qua một lượt tên các bạn trong lớp, cô đã kết bạn được một nửa.


 Cô không thấy tên của Tạ Trác, có lẽ cậu ấy chưa đổi tên ghi chú rồi.


 Tô Ngọc lướt chuột, ánh mắt lướt qua những cái tên bằng ngôn ngữ sao Hỏa*, không biết cậu là ai trong số đó.


  (*) Ngôn ngữ sao Hỏa*: Từ lóng chỉ các ký tự, ngôn ngữ teen code kỳ lạ trên mạng


 Rất nhanh, cô nhìn thấy một người dùng có tên mạng là x.


 Cô nhấn vào trang thông tin của x, thấy một avatar phong cách hắc ám hình một chàng trai mặc áo khoác xương sọ.


 Liệu có phải là cái này không?


 Hơi phi chủ lưu* rồi thì phải.


  (*) Phi chủ lưu*: Phong cách không theo xu hướng bình thường, thông dụng, thường chỉ các trào lưu emo, scene, punk…


 Cô nhấn vào trang cá nhân của x, xem một vòng, toàn là những bài đăng được chia sẻ lại khá vô nghĩa, không thấy được thông tin gì liên quan đến chủ nhân.


 Con trỏ dừng lại ở biểu tượng thêm bạn bè, tim cô đập nhanh hơn một chút.


 Cô đang do dự, không có chuyện gì mà thêm bạn người ta có kỳ cục không?


 Nhưng đã là bạn cùng lớp, thêm một phương thức liên lạc chắc cũng không có vấn đề gì chứ?


 Trong lúc Tô Ngọc do dự, không ngờ đối phương lại gửi lời mời kết bạn trước.


 Tô Ngọc vội vàng nhấn xác nhận.


 x: Sao thế bạn học, cứ xem trang cá nhân của tớ mãi. [biểu tượng ngoáy mũi]


 Tô Ngọc ngượng ngùng gõ vào khung nhập liệu: Chào cậu, tớ là Tô Ngọc.


 x: Chào, tớ là Hứa Phó Thanh.


 Hóa ra là x trong Hứa (Xǔ), không phải x trong Tạ (Xiè).


 “…” Tô Ngọc nản lòng ngả người ra sau ghế.


 Bây giờ nhìn lại avatar của bạn học Hứa này, thì thấy sao mà ngứa mắt thế.


 Cô quay lại nhóm, tiếp tục lướt danh sách.


 Nhìn cái nào cũng không giống cậu ấy, cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ở một tài khoản dưới cùng danh sách, tên mạng là một dấu chấm.


 Avatar là nhân vật chính của «Tokyo Ghoul».


 Kaneki Ken hắc hóa, mắt dị sắc, tóc bạc, nhìn nghiêng, khóe miệng dính máu.


 Rất ngầu, rất có cảm giác.


 Trang cá nhân bị khóa.



 Thứ bắt mắt nhất trên toàn bộ giao diện là một hàng kim cương (các dịch vụ trả phí của QQ) được thắp sáng bên dưới.


 Ừm, chắc chắn là nhà có điều kiện.


 Tô Ngọc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một lúc, lấy hết can đảm nhấn nút thêm bạn.


 Khoảng ba phút sau, tiếng thông báo vang lên.


 . Đã thêm bạn làm bạn bè.


 Nhìn thấy biểu tượng DNF* sau tên của cậu ấy, có nghĩa là cậu ấy đang chơi game.


 DNF* (Dungeon Fighter Online, một game online)


 Tô Ngọc đang suy nghĩ câu mở đầu, cũng đang cân nhắc, bây giờ hỏi hay là đợi cậu ấy chơi xong rồi hỏi?


 Cô im lặng vài phút, đối phương lại gửi tin nhắn trước.


 .: Tô Ngọc?


 Nhìn thấy hai chữ hiện ra trong khung chat, Tô Ngọc căng thẳng, rõ ràng là cô chưa đổi tên trong nhóm mà: Sao cậu biết?


 Ngay sau đó, đối phương gửi đến một ảnh chụp màn hình.


 Tên mạng của Tô Ngọc là: Thỏ Ngọc nhỏ không ăn cà rốt.


 Phần được chụp lại là ba chữ [Thỏ Ngọc nhỏ].


 Cậu ấy cứ thế đưa ra manh mối, không có lời nào thừa thãi.


 Tô Ngọc đã có chút dự cảm, mặt nóng bừng lên trả lời: Ừm ừm, còn cậu?


 .: Tạ Trác


 Cô bất giác mỉm cười, đầu ngón tay đặt trên bàn phím cũng trở nên vui vẻ hơn.


 Cậu ấy vậy mà lại nhớ tên của cô!


 Thử tưởng tượng xem, Tạ Trác gọi tên cô, nhất định sẽ rất hay đi.


 Tô Ngọc ngây ngô nằm bò ra bàn cười, sau đó trịnh trọng trả lời hai chữ: Được


 Cậu ấy không nói gì thêm.


 Cũng không có dấu hiệu đang nhập liệu.


 Tô Ngọc đợi hai phút, thấy không có động tĩnh, bèn cố tìm chuyện để nói: Cậu vừa chơi game vừa chat được à?


 .: Được


 Tô Ngọc: Ừm, tớ đang làm quen với các bạn học mới


 Cô vừa nói xong, đã thấy trạng thái game của cậu ấy thay đổi, chuyển thành biểu tượng đang nghe nhạc, nghe bài «LIFE» của YUI.


 Tô Ngọc lập tức như được đả thông lục mạch, đây là bài hát kết thúc của một bộ anime cũ, một bài hát mà cô vô cùng vô cùng yêu thích!


 Cô vừa căng thẳng vừa kích động gõ trên bàn phím: Cậu cũng thích Bleach à?


 Tuy nhiên một dòng chữ còn chưa gửi đi, tin nhắn của đối phương đã hiện lên trước.


 .: Không ngủ à?


 Tô Ngọc xóa dòng chữ kia đi, gõ lại: Tớ ngủ ngay đây


 .: Nghỉ sớm đi, ngủ ngon


 Tâm trí Tô Ngọc chùng xuống, ánh mắt ngây ra trên mấy chữ này.


 Nhiệt huyết lập tức bị dập tắt.


 Tô Ngọc trở về phòng ngủ, nằm nghiêng trên giường, thân người cuộn lại thành một đường cong thất vọng, rất lâu không động đậy.


 Có phải đã làm phiền cậu ấy rồi không?


 Bị từ chối phũ phàng, giấc mộng si mê ngắn ngủi đã kết thúc.


 Một lúc sau, cô nghĩ thông suốt, ngồi bật dậy, vẫn là nên chăm chỉ học hành thôi.


Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn Story Chương 4
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...