Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Chương 3
Tô Ngọc dõi mắt nhìn Tạ Trác vào cửa sau, rồi lại hỏi cậu bạn kia: “Cậu tên là gì?”
“Từ Nhất Trần, chữ Từ () trong song nhân bàng (chỉ bộ thủ ), chữ Nhất Trần () trong một hạt bụi ().”
Cậu ấy rất hay cười, có lẽ đó là cách để thể hiện sự thân thiện, và quả thật cũng khiến người khác cảm thấy gần gũi.
Cô nói: “Tớ tên là Tô Ngọc.”
Nói xong, Tô Ngọc chợt nhận ra điều gì đó, bèn sửa lại cho cậu ấy: “Là Nhất Trần trong ‘nhất trần bất nhiễm’ (ý chỉ thanh cao, trong sạch, không vướng bụi trần).”
Từ Nhất Trần ngập ngừng vài giây, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt: “Ừm, cũng xem như vậy đi.”
Tô Ngọc gật đầu: “Tớ nhớ rồi.”
Lớp 14 là lớp trọng điểm ban Lý Hóa, mà trong các lớp ban tự nhiên, tổ hợp Vật lý + Hóa học lại là trọng điểm của trọng điểm, vì vậy lớp này quy tụ đủ loại cao thủ.
Trần Tích Chu chọn ban Sử Địa, học ở lớp trọng điểm ban xã hội dưới lầu.
Vì phòng học cách nhau hơi xa, hôm nay cậu ta còn suýt nữa đến muộn, lo cho bản thân còn không xong, mãi đến lúc sắp vào học mới nhắn tin cho Tô Ngọc: [Anh dậy muộn, em báo danh xong chưa?]
Tô Ngọc: [Em vào lớp rồi]
Trần Tích Chu: [Trưa nay ăn cơm chung nhé?]
Tô Ngọc: [Khác lớp bất tiện lắm, để em ăn cùng bạn học của em đi]
Trần Tích Chu: [Có người đi cùng em là được rồi]
Thật ra không chắc là có ai đi cùng không, nhưng Tô Ngọc không muốn Trần Tích Chu lãng phí thời gian chờ cô, rồi lại phải đi ăn cùng cô.
Tiếp đó, cậu ta lại gửi qua một tấm ảnh tự sướng.
Trần Tích Chu chỉ vào hai chỏm tóc bị chĩa ra trên đỉnh đầu: [Ngủ đến nỗi tóc dựng hết cả lên, chết mất]
Tô Ngọc suýt nữa thì bật cười: [Anh lấy nước vuốt xuống đi]
Vài phút sau, Trần Tích Chu lại gửi một tấm ảnh khác.
Trong ảnh, cậu ta đội một chiếc mũ lưỡi trai, để lộ toàn bộ khuôn mặt, trông rất ngầu, giơ ngón tay cái lên: [Xong rồi]
Nhìn thấy tin nhắn quan tâm được gửi đến, ngồi trong một môi trường hoàn toàn mới, sợi dây căng thẳng trong lòng cô mới hơi thả lỏng, Tô Ngọc nhận ra rằng sâu thẳm trong nội tâm mình rất dựa dẫm vào người nhà.
Chủ nhiệm lớp Lâm Phi sắp xếp cho Tô Ngọc một cô bạn cùng bàn tên là Văn Nhược Mẫn.
Từ nhỏ đến lớn, Tô Ngọc luôn ngồi ở ba bàn đầu, điều này dẫn đến việc trong số bạn thân của cô không có ai là người cao cả.
Chiều cao là một ranh giới vô hình, khiến cô chẳng nói được mấy câu với các bạn nữ cao ráo, càng đừng nói là các bạn nam.
Lúc nãy cô đã lén liếc nhìn chỗ ngồi của Tạ Trác, ở phía sau bên trái cô.
Tô Ngọc đã có phần quá để tâm đến Tạ Trác rồi.
Khi phát hiện ra điều này, cô đã vô thức tìm ra được rất nhiều manh mối về cậu.
Ví dụ, buổi sáng cậu về cơ bản đều trong trạng thái chưa tỉnh ngủ, đủng đỉnh đi vào lớp đúng giờ, lại có bản lĩnh không phá vỡ quy tắc, khiến giáo viên tức đến nghiến răng, nhưng lại chẳng làm gì được cậu — về mặt này thì rất giống với Trần Tích Chu.
Ví dụ như trong số mấy cậu bạn thân trong lớp, người thân nhất với cậu là bạn cùng bàn Từ Nhất Trần.
Ví dụ như có một đám đàn em vẫn còn trong kỳ quân sự nghe nói khối 11 có một đàn anh siêu đẹp trai, tan học buổi tự học tối liền lũ lượt chạy đến ghé cửa sổ, là để ngắm cậu.
Cuối cùng đều bị thầy Lâm Phi hung dữ đuổi đi hết.
Tô Ngọc từng thấy cậu chơi bóng, Tạ Trác không phải là người quá hướng ngoại, nhưng trong tính cách trầm ổn kín đáo lại ẩn chứa sự sắc bén, cộng thêm vẻ ngoài quá trong trẻo trắng trẻo, nên luôn mang lại cảm giác lạnh lùng đừng lại gần cho người lạ.
Có người đưa nước qua, cậu liếc một cái: “Không uống đồ lạnh, cảm ơn.”
Chai tiếp theo là nước ở nhiệt độ thường, lại liếc một cái: “Không uống Nông Phu Sơn Tuyền (một thương hiệu nước khoáng), cảm ơn.”
Rồi còn có nước soda, nước điện giải, đồ uống chức năng.
Tạ Trác dứt khoát nói: “Không khát, cảm ơn.”
Sự từ chối vòng vo, luôn luôn lãnh đạm mà lễ phép.
Cô luôn cảm thấy, con người cậu như có một kết giới vô hình.
Không cho phép bất cứ sự tiếp cận nào vượt quá chừng mực.
Mỗi lần vào lớp, Tô Ngọc lại quen miệng liếc nhìn xem chỗ ngồi của cậu có người hay không.
Khi cô còn chưa hiểu cảm giác thích một người là gì, một vài trạng thái vô logic cứ thế tự nhiên xảy ra.
Sau này cô thường xuyên nhìn chiếc đồng hồ trên bức tường phía sau.
Từng cái liếc nhìn vô định, thổi bùng lên ngọn gió phần phật cho lá cờ rung động trong tim.
Giữa cô và Tạ Trác cách hai dãy bàn lớn, bàn ghế, biển người đều biến thành núi non trùng điệp của cô, khiến họ trở thành hai đầu của đường chéo trong lớp học.
Điều này khiến Tô Ngọc dần dần nhận ra rằng, chênh lệch chiều cao không phải là một thuộc tính đáng yêu cho lắm.
Ở cùng một lớp, khoảng cách xa nhất là, bạn không bao giờ đi cửa trước, tôi không bao giờ đi cửa sau.
Mấy ngày đầu mới khai giảng, phạm vi giao tiếp của Tô Ngọc chỉ giới hạn ở bạn cùng bàn và bạn bàn trước bàn sau.
Văn Nhược Mẫn không phải là người hay nói, còn yên tĩnh hơn cả Tô Ngọc, khiến cô nhiều lúc muốn hỏi vài vấn đề cũng không nỡ làm phiền cô ấy.
Vì vậy khi liếc thấy chồng sách của Văn Nhược Mẫn có sách từ vựng CET-4/6* và sách New Concept English *, Tô Ngọc cũng không hỏi han gì.
(*) CET-4/6*: Kỳ thi kiểm tra trình độ tiếng Anh cho sinh viên đại học và sau đại học ở Trung Quốc
(*) New Concept English*: Bộ giáo trình học tiếng Anh nổi tiếng
Mãi cho đến khi một cuốn từ vựng IELTS xuất hiện, Tô Ngọc cuối cùng cũng không nhịn được, chỉ vào cuốn sách đó: “Cậu định đi du học à?”
Văn Nhược Mẫn: “Không, tớ mở rộng vốn từ vựng thôi.”
Tô Ngọc kinh ngạc đến nỗi mắt tròn xoe: “Từ vựng thi đại học? Có cần phải học cả từ vựng IELTS không?”
Văn Nhược Mẫn cũng đã sớm quan sát kỹ chồng sách giáo khoa trên bàn Tô Ngọc, mở miệng liền nói: “3500 từ của cậu đối phó được với ‘Thanh Minh Thượng Hà Đồ’ à?”
“…”
Thanh Minh Thượng Hà Đồ ở đây chỉ tờ đề thi thật của kỳ thi tuyển sinh đại học môn tiếng Anh, khi trải ra dài đến một mét sáu.
Tô Ngọc chớp chớp mắt.
Văn Nhược Mẫn nhìn cô.
Giọng Tô Ngọc rất chậm, mỗi một chữ đều đang đè nén sự xấu hổ: “Tiến độ của mình có hơi chậm một chút.”
Phải biết rằng, bạn học cũ của cô ngay cả 3500 từ cũng không học, Tô Ngọc ở trong lớp luôn là người dẫn đầu về mặt học tập.
Văn Nhược Mẫn tiếp tục làm bài, đầu cũng không ngẩng lên mà nói: “Đối thủ của cậu không đợi cậu đâu.”
Văn Nhược Mẫn không phải đang mỉa mai cô, cô ấy chỉ là có tính cách thẳng thắn mà thôi.
Ấy thế mà lại khiến Tô Ngọc đỏ bừng cả mặt.
Trường Trung học số 1 là trường trọng điểm của tỉnh, có bề dày lịch sử lâu đời, ngôi trường mang kiến trúc kiểu sân vườn tao nhã vô cùng, cổ kính thơm ngát, đặc biệt là sau một cơn mưa, càng thể hiện được phong vận của vùng sông nước Giang Nam.
Một khuôn viên rất đẹp, rất nhiều học sinh, thỉnh thoảng khiến Tô Ngọc cảm thấy lạc lõng.
Nỗi khổ của việc chuyển trường, có lẽ khoảng một tuần sau mới thể hiện ra.
Bởi vì Văn Nhược Mẫn bị ốm, xin nghỉ một thời gian.
Chỉ mấy ngày nghỉ phép này đã khiến Tô Ngọc muộn màng nhận ra mình bị cảm giác xa lạ của lớp học này nuốt chửng.
Tô Ngọc ngồi làm bài giữa cơn mưa tí tách, nhìn sang chỗ ngồi trống không bên cạnh.
Cô đang nghĩ, trưa nay nên đi ăn ở nhà ăn với ai đây?
Đi tìm Trần Tích Chu sao?
Cậu ta cũng có lớp học của riêng mình, vòng xã giao của riêng mình, phần lớn có lẽ là các bạn nam, họ đi ăn cơm, chơi bóng, chơi game, có lý do gì để dẫn cô theo chứ?
Không thể lúc nào cũng để anh trai chăm sóc được.
Nói nhỏ thì, có lẽ trời mưa âm u khiến tâm trạng con người u uất, nói lớn thì, cô có chút không hiểu nên làm thế nào để tồn tại một cách thực tế ở ngôi trường này, thành phố này.
Xem ra, chuyển trường không phải là một chuyện lãng mạn hay mới mẻ gì.
Sẽ không giống như trong phim thần tượng mà cô thích xem, bị nam chính định mệnh trêu chọc, sau đó xảy ra những câu chuyện tình yêu gà bay chó sủa, kinh tâm động phách.
Cô rơi vào một tình thế khó xử chân thực đến mức đáng sợ.
Trước khi phân ban xã hội và tự nhiên, các bạn học trong lớp trọng điểm về cơ bản đều quen biết nhau.
Giữa những giọng nói xa lạ, những người và những chuyện họ nói, thậm chí cả những chuyện ngồi lê đôi mách về giáo viên, đều khiến Tô Ngọc không tìm thấy chút đồng cảm nào.
Từng nhóm ba năm người, những tình bạn tập trung riêng lẻ, thậm chí không có một lối vào nào để cô có thể tạm dừng chân.
Chuông vào giờ đọc buổi sáng đã vang lên, thầy chủ nhiệm thấy trong lớp vẫn còn lơ đãng, liền gọi một tiếng lớp phó học tập: “Giang Manh, lên đây dẫn đọc.”
“Tới đây.”
Giang Manh được gọi tên liền chạy lon ton lên bục giảng, cất giọng trong trẻo vang dội: “Lấy đề cương thơ cổ ra, lật đến bài ‘Tỳ Bà Hành’, nhanh nhanh nhanh — Tầm Dương giang đầu dạ tống khách, Phong diệp địch hoa thu sắt sắt*, chuẩn bị, bắt đầu!”
(*) Tầm Dương giang đầu dạ tống khách, Phong diệp địch hoa thu sắt sắt*: Bến Tầm Dương đêm tiễn khách, Quạnh quẽ thu về lau với phong
Tiếng đọc sách lanh lảnh vang lên từ từng không gian ô vuông của tòa nhà dạy học trong buổi sáng sớm đầu thu.
Tô Ngọc quan sát cô gái trên bục giảng.
Đôi môi hồng nhuận hé mở, tinh thần rất căng tràn. Không cần dùng kiểu tóc để tô điểm cho vẻ đẹp, có thể tự tin buộc tóc đuôi ngựa cao.
Nam sinh bên cạnh bục giảng ngẩng đầu nhìn cô ấy, cười hì hì không biết đã nói câu gì, Giang Manh bị chọc cười, sau đó dùng đề cương nhẹ nhàng phẩy cậu ta một cái.
Người Bình Giang khi khen một người hay một việc, thích dùng cách nói “rất linh”, ý là rất tốt, một cách hình dung có chiều sâu hơn cả từ “xinh đẹp”.
Đối diện với gương mặt mắt đẹp long lanh của cô ấy, Tô Ngọc cảm thấy, sự tồn tại của cả con người Giang Manh, chính là sự chú giải vừa vặn nhất cho chữ “linh” này.
Tô Ngọc nhẹ nhàng vê vê mép giấy, lơ đãng đọc sách.
Thứ sáu không có buổi tự học tối, tan học xong Tô Ngọc đến hiệu sách đối diện trường một chuyến.
Trường trung học không bán nhiều sách tham khảo đại học, nhưng lại có từ vựng và đề thi thật của IELTS.
Cảm giác cấp bách khiến cô hoảng loạn, Tô Ngọc đứng trước những cuốn sách tham khảo đủ loại mà hồn bay phách lạc, không biết phải chọn thế nào.
Thấy cô lượn lờ nửa ngày trời, có người đến quan tâm một câu: “Cậu muốn mua gì thế?”
Tô Ngọc quay đầu lại, nhìn thấy lớp trưởng lớp mình Tống Tử Huyền.
Cậu ta đeo một cặp kính, trông rất thanh tú, ngoại hình có chút nữ tính, trắng trẻo và lạnh lùng, dáng người trung bình, người cũng thanh mảnh.
Hai người đã từng nói chuyện, đồng phục của Tô Ngọc chính là do Tống Tử Huyền dẫn cô đi lĩnh.
Tô Ngọc nói cho cậu ta biết tình hình của mình.
Tống Tử Huyền suy nghĩ một lúc: “Vốn từ vựng đúng là quan trọng, nhưng cũng không cần phải học một cách mù quáng, đề thi đều có mẹo làm bài cả. Cậu có thể tự đặt cho mình một kế hoạch dài hạn, sau đó sắp xếp theo từng giai đoạn, đừng đột ngột tăng cường độ, sẽ chỉ luống cuống tay chân, cái gì cũng không nắm bắt được.”
Tống Tử Huyền nói: “Thời gian vẫn còn nhiều, giữ vững tâm lý, từ từ thích nghi.”
Tiếp đó, cậu ta lại hỏi: “Trước đây cậu ở Thanh Khê thế nào.”
“Về cơ bản đều đứng nhất.”
Tuy nói vậy, nhưng trong lời của cô lại toàn là sự xấu hổ.
“Đoán được mà, không phải đứng nhất thì cũng không vào được lớp Lý Hóa, sau này có thể sẽ liên tiếp có vài kỳ thi, nếu thi không tốt cũng đừng nản lòng, ở đây cao thủ như mây, sự đả kích và hụt hẫng chắc chắn sẽ có, nhưng tuyệt đối là tình trạng bình thường.”
Tô Ngọc biết cậu ta đang tiêm cho cô một liều thuốc phòng bị, cô cảm động gật đầu: “Cảm ơn lớp trưởng.”
Sau khi Tống Tử Huyền đi, Tô Ngọc lại đi chọn mấy cuốn tạp chí.
Trong hiệu sách người cũng khá đông.
Lúc Tô Ngọc đang đứng trước một quầy trưng bày xem tài liệu viết văn, thì đối diện truyền đến giọng nói của hai cô gái.
Một nữ sinh nói: “Nhưng mà cậu ấy lạnh lùng quá, lại còn trắng như thế nữa, có được bao nhiêu nữ sinh ‘cân’ nổi được chứ?”
“Lạnh lùng?” Một nữ sinh khác đang lơ đãng lựa chọn trong một đống tạp chí giải trí Hàn Quốc “Cậu ấy lạnh lùng chỗ nào?”
“Tạ Trác mà không lạnh lùng á, rất nhiều bạn nữ lớp chúng ta không dám nói chuyện với cậu ấy.”
Nghe thấy tên Tạ Trác, Tô Ngọc bất giác ngẩng đầu nhìn sang.
Người đang nói chuyện là Giang Manh và Triệu Uyển Đình.
“Tuy là cũng có vài phần nhan sắc, nhưng cũng không cần khoa trương đến thế chứ.” Giang Manh cầm một đống tạp chí in hình mỹ nam lên bìa, chồng lên cánh tay “Kiểu người có vẻ ngoài lạnh lùng và kiểu người bề ngoài thì trầm lặng nhưng nội tâm lại nồng nhiệt, vốn dĩ vẫn có sự khác biệt.”
Cô ấy nhướng mày, lại nói: “Thích thì giới thiệu cậu cho cậu ta nhé?”
Triệu Uyển Đình ngượng ngùng cười, dựa vào vai Giang Manh: “Không, nhìn vào mắt cậu ấy quá mười giây mình sẽ ngạt thở mà chết mất.”
Giọng của cô gái còn chưa dứt, một tờ báo tiếng Anh được cuộn lại đã dán tới, chạm vào mặt Giang Manh.
Cổ tay của thiếu niên hiện ra trước mắt khiến Tô Ngọc ngẩng đầu.
Trên xương cổ tay, quả thật không còn chiếc đồng hồ cơ mà cô đã thấy hai lần, lần này sạch sẽ, không đeo gì cả.
Tạ Trác dùng cuộn báo đó nâng cằm Giang Manh, cứ thế từ từ nâng mặt cô ấy thẳng lên.
Cậu hơi nghiêng đầu, nhìn cô bạn thấp hơn mình rất nhiều: “Nói gì tớ đấy?”
Tô Ngọc hơi thẳng lưng, lại sửa sang lại mái tóc rối.
Nhưng những hành động nhỏ thừa thãi không gây được sự chú ý của bất kỳ ai.
Giang Manh lùi về sau một bước, cười cười nói: “Khen cậu ‘chất’ đấy.”
Tạ Trác giơ cuộn báo đó lên, trực tiếp vung tay gõ qua, không chút do dự, gần như cùng lúc với khi giọng Giang Manh vừa dứt, một tiếng “bốp”.
Mặc dù động tác của cậu rất nhẹ, chỉ là một bài học nhỏ.
Giang Manh vẫn ngẩn ra một lúc, khi phản ứng lại thì Tạ Trác đã đi xa.
Cô ấy túm lấy Triệu Uyển Đình vẫn đang mê trai, chỉ vào bóng lưng thản nhiên như mây gió của cậu mà nói: “Cậu xem cậu ta kìa!”
Tô Ngọc nghĩ, đối với một người có ranh giới cao như Tạ Trác, nếu không phải là mối quan hệ sâu sắc, cậu hẳn sẽ không có hành động này.
Có phần thân mật quá rồi.
Tô Ngọc đi đến một góc không người, nhìn thấy bìa một cuốn tiểu thuyết ngôn tình ghi: Thanh mai trúc mã x Oan gia vui vẻ.
Cô cầm cuốn sách lên lật xem một cách vô định, rồi lại đặt về chỗ cũ.
Mục đích đến đây của Tạ Trác rất rõ ràng, không ở lại đây nán lại lựa chọn, lấy một cuốn sách từ vựng IELTS mới biên soạn rồi đi thanh toán.
Cậu ở trong hiệu sách không quá năm phút, một mình đến một mình đi, lúc rời khỏi, Tô Ngọc đang ngồi ở bàn quầy bar ngay cửa.
Hôm nay trời mưa, cô đã hẹn với bố sẽ gặp nhau ở đây.
Tạ Trác đẩy cánh cửa kính của hiệu sách, sau đó mở ô bước vào trong mưa.
Cách một khung cửa sổ kính, Tô Ngọc nhìn bóng lưng cao gầy của cậu.
Cô đã mạo muội làm một thí nghiệm liên quan đến duyên phận trên người cậu: thầm gọi tên người đó trong lòng, người đó sẽ quay đầu lại nhìn bạn.
Đài phát thanh đang phát một bài hát, là bài “Ái Tình” của Mạc Văn Úy.
Hiệu sách là một thế giới khép kín, mưa và bài hát bên ngoài, nặng nề đến mức như ở tận chân trời.
“Tình yêu là thứ giày vò con người, nhưng lại nỡ lòng nào buông bỏ như thế, không ngừng đoán trong lòng anh, liệu có tên em…”
Cách một tấm kính sát đất, cô như đang xem phim.
Mọi thứ xung quanh đều sụp đổ trong im lặng, bị rút khung hình thành những mảng màu mờ ảo.
Màu xanh của trời, màu đỏ của đèn xe, mưa nước mờ mịt, đêm sương mông lung.
Chỉ còn lại một chút sắc trắng của thiếu niên, đi lại trong lòng cô.
Không nghe thấy tiếng bước chân, cũng không nghe thấy tiếng mưa.
Cô đang ở trước một khung tranh vuông vức, xem một bộ phim câm về sự chia ly.
Những giọt nước trượt xuống không theo quy tắc dọc theo tấm kính, Tô Ngọc đưa ngón tay ra cố gắng lau đi, nhưng ngón tay khô khốc không chạm được vào mưa.
Sự ẩm ướt cũng là nội dung trong phim.
Có hai nam sinh bước vào cửa, giũ giũ nước mưa trên người: “Kiều Vũ Linh không phải lại thất tình rồi chứ, học kỳ này toàn phát mấy bài hát vớ vẩn gì đâu, yêu đương này nọ thần kinh.”
Những lời lẽ thô lỗ khiến Tô Ngọc liếc nhìn một cái.
Nhìn lại lần nữa, Tạ Trác đã đến cổng trường, ngồi vào một chiếc xe thể thao Lexus màu đen mờ.
Chủ xe là một người phụ nữ, rất thời thượng, nhưng không còn trẻ nữa.
Chắc là mẹ của cậu.
Tô Ngọc nhìn khói xe tan biến.
Ngón tay bất giác trượt đi trượt lại trên tấm kính, vẽ rất nhiều logo xe hình góc nhọn.
Hai cô gái xa lạ vây lại, chắn trước cửa sổ kính trước mặt Tô Ngọc, thảo luận sôi nổi: “Người nào người nào?”
“Xe đi mất rồi.”
“Lúc nãy cậu ấy ở đây sao cậu không chỉ cho mình xem?!”
“Lúc cậu ấy ở đây mình ngại mà…”
“Aizz, lần nào cậu cũng thế.”
Giọng nói phía sau rõ ràng có chút tủi thân hờn dỗi: “Cậu lại chưa từng thích ai, căn bản không hiểu mình đâu.”
Tô Ngọc rời khỏi cửa hàng, từ từ thở ra sự thất vọng nhẹ trong lồng ngực.
Hóa ra pháp thuật triệu hồi cũng không phải lần nào cũng hiệu nghiệm, cô nghĩ.
Cậu ấy sẽ không quay đầu lại.
Dù ở cùng một không gian, dù chật hẹp, dù nhỏ bé đến đâu, ngay cả trong khóe mắt của cậu ấy cũng sẽ không có bạn.
Đừng phóng đại ý nghĩa của một cái nhìn thoáng qua, đó chẳng qua chỉ là một giao điểm tức thời.
Bạn có thể say mê sự trùng hợp, nhưng không thể coi sự trùng hợp là duyên phận.
Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Đánh giá:
Truyện Dư Vị Mối Tình Đầu - Hoài Nam Tiểu Sơn
Story
Chương 3
10.0/10 từ 21 lượt.
