Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 18: Trêu Chọc

68@-

[Chắc hắn sẽ không muốn giết người diệt khẩu chứ!]


Nàng thầm run trong lòng, nhưng mạng còn trong tay kẻ khác, không dám không nghe theo: “Hôm nay ngươi cũng đã mệt cả ngày rồi, trở về nghỉ ngơi đi. Nơi này… sáng sớm mai lại đến thu dọn.”


Hạ Lan Chi cố ý nhấn mạnh hai chữ sáng sớm, hy vọng Nguyệt Cô có thể nhận ra điều bất thường trong phòng, nhanh chóng đi tìm người cứu nàng.


Bởi vì đã bao ngày qua, nàng chưa từng có thói quen dậy sớm.


Nhưng dường như nàng đã đánh giá quá cao sự nhạy bén của Nguyệt Cô. Người kia chỉ khẽ đáp một tiếng, rồi thật sự đóng cửa rời đi.


[Đáng chết! Nếu đổi lại là Vương Lan thì có lẽ đã nghe ra được ý tứ ẩn trong lời ta rồi!]


Hạ Lan Chi trong lòng hối hận, trách mình lẽ ra nên ám chỉ rõ ràng hơn một chút.


Nam nhân cuối cùng cũng buông lỏng bàn tay, khóe môi khẽ nhếch, ý cười đầy châm chọc: “Sao? Giờ mới thấy hối hận vì không kêu cứu?”


Hạ Lan Chi che giấu nỗi sợ thật sự trong lòng, chỉ lắc đầu: “Nếu ngươi muốn lấy mạng ta, thì sớm đã giết ngay từ trước rồi.”


“Ồ?” Nam nhân khẽ nhướng mày, vừa bước loạng choạng ra ngoài phòng lấy rượu, vừa thản nhiên nói: “Nhỡ đâu… giữ ngươi lại còn có chỗ dùng? Có lẽ đến sáng mai, khi nha hoàn của ngươi đẩy cửa bước vào, sẽ chỉ thấy một cái xác lạnh lẽo nằm ở đây thì sao.”


[Quỷ dữ đội lốt người!]


[Phi phi phi! Người này quá độc ác, không chừng thật sự sẽ làm cái trò qua cầu rút ván ấy mất!]



[Ta phải nghĩ cách ứng phó mới được…]


Hạ Lan Chi cố gắng giả vờ bình tĩnh, cất giọng chắc nịch: “Ngươi sẽ không làm vậy. Bởi vì ngươi đang bị thương, ngươi cần có người giúp băng bó vết thương, cũng cần ta thay ngươi che giấu, đánh lạc hướng người khác.”


Lúc này, nàng chỉ có thể đánh cược vào giá trị lợi dụng của chính mình!


“Miệng lưỡi lanh lợi!”


Nam nhân ngồi dựa trên giường, vẫy tay về phía nàng: “Lại đây.”


Tim Hạ Lan Chi run rẩy không yên, nhưng đành dựa theo ký ức, lần mò trong ánh sáng mờ mịt, từng bước rón rén đi đến trước mặt hắn.


Ngay sau đó, một món y phục bị xé thành dây thừng, trói chặt hai cổ tay nàng lại.


“Ta nghỉ ngơi một chút rồi sẽ tự mình rời đi. Đến lúc đó sẽ thả ngươi.” Hắn thản nhiên nói.


Hạ Lan Chi biết mình đã đoán đúng, không khỏi khẽ thở phào. Nhưng trong lòng càng dấy lên nghi ngờ, rốt cuộc người nam nhân này là ai?


Kinh Viên nằm ở góc Tây Bắc phủ tướng quân, phía sau nối liền hậu hoa viên, bên hướng Đông lại giáp với sân của Chúc Thành Hải và Chúc Lý thị.


Cũng đâu từng nghe nói Chúc Võ Tuyên trước đây đắc tội kẻ nào đâu?


Huống hồ, dù là có kẻ thù, thì người chết cũng đã chết, còn oán hận nào lại trút xuống đầu nàng?


Hạ Lan Chi càng tin chắc thích khách này hẳn phải có liên quan đến người khác trong Chúc phủ.



Nếu lúc này nàng có thể nhìn rõ, hẳn sẽ thấy được vóc dáng nam nhân ấy, thân hình thon dài rắn chắc, bờ vai rộng, cánh tay mạnh mẽ. Vòng eo lại gọn, từng khối cơ bụng rắn rỏi xếp thành hàng, còn ngực cùng eo thì loang lổ hai vết thương vẫn đang rỉ máu.


Hắn nửa nằm tựa trên giường, ngậm chặt nút lọ rượu, dùng răng cạy mở, rồi dốc rượu đổ thẳng lên vết thương.


“Shhhh”


Một tiếng hít ngược vào kẽ răng khàn khàn bật ra, làm Hạ Lan Chi rùng mình. Nàng chợt hiểu, hóa ra rượu hắn muốn không phải để uống, mà là để rửa miệng vết thương!


Hai tay nàng bị trói chặt đặt trước bụng, chỉ có thể ngồi bất an ở cuối giường, trong lòng rối bời. Cổ tay vừa âm thầm cọ xát dây trói, vừa nghĩ cách thoát thân.


Nhưng nàng không nhìn thấy, căn bản chẳng biết nút buộc ở chỗ nào, chỉ có thể cúi đầu, dùng miệng lần mò tìm kiếm.


“Đã nói sẽ không lấy mạng ngươi, còn ngoan cố như vậy sao?” Giọng nam nhân khàn thấp nhưng nghe ra đã bớt căng thẳng, cái cảm giác quen thuộc ấy lại khiến lòng Hạ Lan Chi càng thêm ngờ vực.


Nàng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ bị trói tay mà ngủ được hay sao.”


Hắn bật cười, giọng trêu chọc: “Chẳng lẽ lại để ngươi được thả lỏng trói hay sao.”


[Còn dám học theo ta!]


Hạ Lan Chi tức nghẹn, nhưng chẳng làm gì được. Dù hắn bị thương, sức lực vẫn còn quá mạnh.


Đúng lúc ấy, nàng nghe tiếng hắn đặt bình rượu xuống.


Cắn răng suy nghĩ một lát, nàng lấy hết can đảm lên tiếng:“Trên lưng ngươi còn vết thương chưa xử lý.”



“Lo chuyện bao đồng.” Nam nhân cau mày, quả thực phía sau lưng hắn còn một vết rách sâu, mà chính hắn không thể tự xoay người xử lý.


Hạ Lan Chi thầm mừng vì mình đoán trúng: “Ngươi đưa bầu rượu cho ta đi. Tuy mắt ta không thấy rõ, nhưng chút việc nhỏ này ta vẫn làm được.”


Vết thương sau lưng hắn vừa đau rát vừa ngứa ngáy, trong lòng lại thấp thỏm, không biết lưỡi dao kia có tẩm độc hay không.


Hắn chắc chắn rằng Hạ Lan Chi không thể tự tháo được dây trói, nên nửa tin nửa ngờ đặt bầu rượu vào lòng bàn tay nàng, rồi xoay người, cởi bỏ lớp áo dính máu trên người.


Hạ Lan Chi một tay nắm bầu rượu, tay còn lại dò dẫm phía trước.


Nam nhân ngồi quay lưng lại, đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng khẽ chạm lên bờ vai hắn, nóng bỏng như chạm phải lửa, thân nhiệt hắn cao đến mức khiến nàng giật mình.


“Đổ lên đi.” Hắn hạ giọng ra lệnh.


Hạ Lan Chi ngoan ngoãn nghiêng bầu rượu, chất lỏng sóng sánh chảy xuống lưng hắn, sau đó nàng đưa tay chạm nhẹ lên thắt lưng.


Ngay khoảnh khắc ấy, động tác thoáng ngừng lại. Nam nhân lập tức cảnh giác, xoay phắt người, ép nàng ngã ngửa xuống giường!


“Ai da!” Hạ Lan Chi bị đập đầu vào thành giường, đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một cục.


Ngay sau đó, bàn tay hắn lại siết chặt lấy cổ nàng, giọng lạnh lẽo: “Thủ đoạn còn nhiều lắm đấy!”


Hạ Lan Chi chớp mắt, rồi bất ngờ phát hiện tầm nhìn đã rõ ràng trở lại.


Lúc này nàng mới nhận ra trên mặt hắn bịt kín một mảnh khăn đen, hoàn toàn không thấy được diện mạo.



Thế nhưng, khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như hồ băng kia, nàng lại dấy lên cảm giác quen thuộc đến mức kỳ lạ.


Quả nhiên… nàng đã từng gặp hắn.


Nam nhân khẽ bật cười lạnh: “Ngươi có bao nhiêu mánh khóe, ta chẳng lẽ không lường trước được một hai phần sao?”


Hạ Lan Chi nghẹn lời, mắt thấy lần này hắn thật sự muốn lấy mạng mình, nàng bỗng giơ cao hai tay, bất ngờ vòng qua cổ hắn từ phía sau!


Chỉ cần dùng sức kéo xuống, nam nhân vốn đang mất máu nặng, sức lực chẳng còn bao nhiêu, chống đỡ không nổi mà ngã sập xuống người nàng!


“Ngươi!” Hắn muốn chống người bật dậy nhưng bất lực, chỉ có thể nghiến răng phẫn nộ.


Mà Hạ Lan Chi lần này từ thế bị động lại hóa thành chủ động. Giữ chặt hắn trong lòng bàn tay, nàng nở nụ cười như hoa: “Ta thật sự rất muốn biết, rốt cuộc ngươi là ai.”


“Buông ra!” Hắn gằn giọng, tiếng nói khàn khàn như dồn nén cơn giận.


Nhưng khó khăn lắm mới chiếm được thế thượng phong, sao Hạ Lan Chi lại dễ dàng buông tay?


Nàng tựa hồ như một con hồ ly vừa vồ được con mồi, chậm rãi cúi sát xuống, từng chút áp gần gương mặt hắn.


Đôi môi anh đào đỏ mọng khẽ cắn lấy lớp khăn đen che mặt, nàng dùng sức giật một cái.


Xoạt


Tấm che rơi xuống, gương mặt tuấn mỹ như được khắc họa bằng dao ngọc hiện rõ trước mắt nàng. Hạ Lan Chi thoáng chốc ngây người, con ngươi rung động kịch liệt, trái tim như bị bóp nghẹt.


“Như thế nào… lại là ngài?!”


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 18: Trêu Chọc
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...