Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 17: Nam Nhân Xa Lạ Đột Nhập

65@-

Mọi người đều kinh hãi, Nguyệt Cô che miệng, đôi mắt mở to: “Xem ra, đứa nhỏ này e rằng khó mà giữ được. Chẳng lẽ chỉ vì một hài tử, lại phải đánh đổi cả tính mạng sao?”


Hạ Lan Chi hạ giọng nghiêm nghị: “Việc này phải để chính nàng quyết định. Trước khi nàng hạ quyết tâm, các ngươi tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài.”


“Vâng, thiếp thân nhất định giữ kín như bưng.” Vương Lan đáp, ánh mắt thoáng nhìn về phía cánh cửa đang khép chặt, rồi mới đưa các cô nương lui hết, theo Hạ Lan Chi trở về sân.


“Thiếu phu nhân, sáu lá Phật kỳ đã thêu xong năm lá.” Vương Lan bẩm báo, “Các cô nương đều đã kiệt sức, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai tiếp tục, chậm nhất đến buổi chiều sẽ hoàn thành.”


Để kịp tiến độ, mấy ngày nay các nàng thay phiên chia nhau ngồi dưới ánh nến thêu thùa không dứt. Ngay cả giấc ngủ cũng chỉ chợp mắt đôi canh giờ, để bảo đảm mỗi khắc đều có người cầm kim chỉ.


Hạ Lan Chi biết rõ các nàng đã khổ cực đến nhường nào, bèn gật đầu: “Khổ cho các ngươi rồi.”


Nàng nào hay biết, ngay lúc ấy, ngoài cửa có một bóng người lén lút, khom lưng áp sát, chăm chú nghe ngóng…


Người kia vừa nghe được tin “buổi chiều ngày mai sẽ hoàn thành”, liền hoảng hốt rời đi trong đêm tối.


Hạ Lan Chi cùng Vương Lan trò chuyện, hoàn toàn không hay biết bên ngoài có điều dị thường. Nàng nâng chén trà nóng nhấp một ngụm, rồi mới thong thả nói: “Chuyện Phật kỳ xong xuôi, ngươi lập tức đi thống kê giúp ta xem Cẩm Tú Trang hiện còn bao nhiêu hàng, trong kho bạc còn bao nhiêu lượng. Nhất định phải tra rõ ràng, tỉ mỉ từng chỗ. Nếu có chỗ nào không khớp, ta sẽ trực tiếp hỏi ngươi.”


Vương Lan khẽ gật đầu: “Thiếp thân đã rõ. Chỉ là… hiện giờ tất cả tiểu nhị ở Cẩm Tú Trang đều đã rời đi, muốn mở cửa lại chỉ sợ mất chừng một hai tháng để chiêu mộ vài người lanh lợi, miệng lưỡi ngọt ngào.”


Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi nói thêm: “Trước mắt còn chưa bước vào mùa hạ, một số tá điền sau khi gieo xong vụ, hẳn sẽ lên thành tìm việc. Thời điểm này tuyển người chắc chắn thuận lợi hơn.”


“Nghe nói ngươi là người đầu tiên tiến vào Kinh Viên?” Hạ Lan Chi vừa chỉnh lại vạt váy vừa hỏi.



Vương Lan thoáng biến sắc, nhưng vẫn trầm giọng gật đầu.


“Kia thì ngoài việc cửa hàng,” Hạ Lan Chi hạ thấp giọng, “Ta còn muốn ngươi làm thêm một việc. Lập cho ta một danh sách về các cô nương kia.”


“Việc này…” Vương Lan hơi do dự.


Hạ Lan Chi mỉm cười, giọng dịu dàng mà ánh mắt lại sâu không lường được: “Yên tâm, ta chẳng có hứng thú gì với các nàng. Càng sẽ không tổn thương đến họ.”


Thật ra sau ngần ấy ngày ở chung, Vương Lan càng hiểu rõ thiếu phu nhân nhà mình. Ngoài mặt nàng hờ hững với mọi sự, nhưng kỳ thực tâm địa lại dịu dàng, thiện lương.


“Thiếp thân cùng các tỷ muội đều được thiếu phu nhân cứu mạng. Đừng nói chỉ là một bản danh sách, cho dù bảo thiếp thân làm trâu ngựa, thiếp thân cũng tình nguyện.”


Hạ Lan Chi liếc nàng một cái, khẽ cong môi dỗi dằn: “Ta khi nào lại thiếu trâu thiếu ngựa? Vốn tưởng ngươi là kẻ trầm ổn, không ngờ cái miệng cũng ngọt ngào như vậy.”


Vương Lan khẽ mỉm cười, không đáp thêm lời nào.


“Được rồi, ngươi cũng đã mệt mỏi cả ngày, sớm về nghỉ ngơi đi.”


Đợi Vương Lan lui xuống, Hạ Lan Chi gọi Nguyệt Cô chuẩn bị nước ấm, rồi tự mình thay áo tắm gội.


Cửa sổ khắc hoa khép hờ, hơi nóng lượn lờ, mờ mịt quẩn quanh không tan trong phòng ngủ.


Hạ Lan Chi tháo thắt lưng, trút lớp áo mỏng. Nàng đưa đầu ngón chân thử nước, cảm thấy vừa độ, mới chậm rãi bước xuống thùng tắm.


Nàng vốn không thích có người hầu hạ tắm rửa, nên đã sớm cho toàn bộ nha hoàn lui ra ngoài.



Nhiệt khí bủa vây bốn phía, hơi nước vấn vít lấy làn da trắng như ngọc. Cảm giác dễ chịu khiến nàng suýt bật ra tiếng than thở, đôi mắt khẽ khép, dựa người nghỉ ngơi.


Không biết đã qua bao lâu, ngay khi Hạ Lan Chi gần như mơ màng muốn ngủ, cửa sổ bỗng vang lên một tiếng động khẽ.


Răng rắc


Nàng lập tức mở choàng mắt, khẽ quát:


“Là ai?”


Đối phương không hề đáp lại lời cảnh cáo. Chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa sổ khắc hoa vốn khép chặt bị người từ bên ngoài mạnh mẽ đẩy lên, ngay sau đó… một thân ảnh đen sầm lao vào.


Tim Hạ Lan Chi nhảy dựng lên tận cổ họng. Nàng chỉ cách cửa sổ chưa đến ba bước, ngăn giữa còn một tấm bình phong mỏng manh, căn bản chẳng đủ che chắn.


“Nguyệt Cô… là ngươi sao?” Giọng nàng run rẩy, hai tay bấu chặt mép thùng gỗ, trong mắt loé lên vẻ cảnh giác.


[Bọn hộ vệ trong phủ rốt cuộc ăn cơm hay là ăn hại vậy?]


[Một kẻ sống sờ sờ xông vào, vậy mà chẳng ai phát hiện sao!]


Nàng vừa định cất tiếng gọi lớn, cổ họng đã bị một bàn tay thô ráp, mạnh mẽ che chặt!


“Không được kêu.”


Thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên ngay sát tai, lạnh lẽo như gió đêm. Một bàn tay khác từ vai nàng trượt dần xuống, siết chặt lấy chiếc cổ mảnh mai, như chỉ cần hơi dùng lực là có thể bẻ gãy ngay tức khắc.



“Nếu dám gọi người tới… đừng trách ta vặn gãy cổ ngươi.”


Hạ Lan Chi tâm tư vốn thông tuệ, nhưng lúc này, trước uy h**p của tuyệt đối vũ lực, nàng cũng không dám vọng động.


Nàng nhận ra trong giọng hắn, dù hung hãn tàn nhẫn, lại pha lẫn tiếng th* d*c nặng nề, khàn đục, giống như kẻ đang mang trọng thương, gắng gượng mà uy h**p.


“Ưm…” Hạ Lan Chi chỉ có thể khẽ gật đầu.


Nam nhân áp sát sau lưng nàng, hơi thở nóng hổi nhưng nặng nề, đầu tựa vào vai nàng, giọng nói khàn tới cực điểm: “Giờ thì làm theo lời ta.”


Nàng run run lại gật đầu.


“Cởi đai lưng… che mắt lại.”


Hạ Lan Chi nuốt khan, cả thân thể trơn bóng ngâm trong nước, nàng nào dám đứng lên khỏi thùng gỗ?


[Hạ lưu!]


Nam nhân dường như nhìn thấu sự do dự ấy, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh. Bàn tay đang siết cổ nàng bất chợt dùng thêm sức, giọng hắn lạnh băng: “Sao? Thẹn thùng à?”


Tim Hạ Lan Chi đập loạn, cả người rối bời. Xong rồi… nàng thật sự gặp phải kẻ muốn lấy mạng mình!


Nàng vội thì thào: “Không… không có.”


Giờ phút này, nàng vốn không có tư cách cò kè mặc cả. Chỉ có thể đưa hai tay che vội b** ng*c mềm mại, mái tóc dài đen nhánh phủ xuống sau lưng, miễn cưỡng xem như tấm áo che thân.



Sau đó, nàng khẽ vươn tay, với lấy một dải lụa mỏng vắt trên bình phong, run run che lên mắt mình.


Có lẽ quá căng thẳng, nàng loay hoay mãi vẫn không buộc nổi. Nam nhân lại “tốt bụng” đưa tay ra, giật lấy hai đầu dải lụa, ung dung thắt chặt sau gáy nàng, còn tinh tế buộc thành một chiếc nơ bướm.


Trong phòng, ánh nến leo lét yếu ớt, lại thêm lớp đai lưng quấn chồng ba tầng che mắt, cho dù Hạ Lan Chi có khoác xiêm y vào, quay đầu nhìn về phía nam nhân kia, nàng vẫn không tài nào thấy rõ gương mặt hắn.


“Giờ thì bảo nha hoàn mang một bình rượu tới đây.” Nam nhân bóp chặt cằm nàng, ép buộc nàng phải ngẩng đầu đối diện, bàn tay còn lại vẫn ghì chặt lấy yết hầu, không hề buông lỏng.


“Bảo nàng đặt lên bàn ngoài cửa là được.”


Hạ Lan Chi nhíu chặt mày. Ngay từ lúc nãy nàng đã cảm thấy hơi thở trên người nam nhân này rất quen thuộc, như thể đã từng ngửi thấy ở đâu rồi.


Mạng sống còn nằm trong tay hắn, nàng chẳng thể làm khác, đành phải lấy hết can đảm ngẩng cổ gọi lớn: “Nguyệt Cô! Nguyệt Cô!”


Ngoài cửa vang lên tiếng động, Nguyệt Cô đẩy cửa bước vào. Giữa phòng và ngoài cửa còn cách một tấm rèm và một bức bình phong, nên nàng chẳng hề phát hiện có điều gì bất thường: “Thiếu phu nhân, xin người dặn dò.”


“Ta muốn uống chút rượu một chút, ngươi đi xem trong viện có rượu không.” Giọng Hạ Lan Chi cố hết sức giữ bình tĩnh, xen lẫn một chút lạnh nhạt.


Nguyệt Cô đáp khẽ một tiếng, chẳng bao lâu đã bưng đến một bình Trúc Diệp Thanh cùng hai chén sứ nhỏ.


Nàng vừa định vén rèm bước vào, Hạ Lan Chi vội căn dặn: “Chỉ cần đặt ở ngoài bàn là được, ta còn chưa thay y phục.”


“Vậy nô tỳ lui ra trước. Nếu thiếu phu nhân có việc cần, cứ gọi, nô tỳ sẽ ở ngay ngoài cửa chờ.” Nguyệt Cô để rượu xuống rồi lui ra.


Ngay lúc ấy, Hạ Lan Chi cảm thấy cổ mình bị siết chặt thêm, bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn, trầm thấp của nam nhân: “Bảo nàng về đi. Đêm nay không cần hầu hạ.”


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 17: Nam Nhân Xa Lạ Đột Nhập
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...