Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 15: Đột Nhiên Có Thai

57@-

“Mẫu thân muội trước kia chính là tú nương giỏi nhất trong kinh thành, mấy thứ này từ nhỏ muội đã được thấm nhuần.” Miên Trúc la lên.


Nguyệt Cô thấy vậy, cũng cau chặt mày: “Thiếu phu nhân, có lẽ đây là hiểu lầm gì đó. Nô tỳ sẽ đi bẩm báo lại với phu nhân, xem có phải tên hạ nhân không biết sống chết nào đã tham lam tơ vàng, dùng thứ hàng kém chất lượng này để lừa gạt chúng ta không.”


“Ngươi đi thì có ích gì?” Hạ Lan Chi nhướng mày, “Sợi chỉ là Phương ma ma mang tới, ngươi dám nói là bà ta đã động tay động chân sao?”


Nàng đã có thể đoán được, nếu các nàng mang sợi tơ đi chất vấn, thì bà lão kia tất nhiên sẽ chối bay chối biến, nhất quyết nói rằng lúc đưa sang đây mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn.


Nhưng nếu thật sự dùng loại chỉ này để thêu Phật kỳ, đến khi Phật kỳ hỏng bét, Chúc Lý thị sẽ có ngay cái cớ để đổ lỗi cho nàng!


Tóm lại, bất kể nàng làm thế nào, Chúc Lý thị cũng có thể bắt bẻ, tìm được sai sót để trách phạt nàng.


Vương Lan hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, lo lắng sốt ruột nhìn về phía Hạ Lan Chi: “Hay là thừa lúc phường thêu còn chưa đóng cửa, chúng ta mau đi mua chút chỉ tốt về dùng tạm?”


Hạ Lan Chi nắm chặt túi tiền bên hông. Trong đó ngoài ba lượng bạc vụn ít ỏi, chỉ còn lại con dấu riêng của Chúc Võ Tuyên và chìa khóa Cẩm Tú Trang.


Bao năm nay, Hạ Lan Chi sống rất chắt chiu, có bao nhiêu bạc hầu như đều dành để mời đại phu khám bệnh, bốc thuốc cho Hạ Lan Thần.


Từ lúc nàng gả vào phủ, Tiểu Giang thị chưa từng cho nàng nổi một đồng. Ngay cả của hồi môn của mẫu thân nàng, đến nay vẫn còn bị giữ trong kho riêng của Tiểu Giang thị!



Nói cách khác… nàng đang tay trắng đấu đá với cả một thế lực, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá!


Vương Lan dường như nhìn ra nỗi băn khoăn trong lòng Hạ Lan Chi, liền chủ động đề nghị: “Phường thêu cách phủ hơi xa, chắc giờ này cũng sắp đóng cửa rồi e là không kịp nữa. Trong phòng ta vẫn còn ít chỉ tơ vàng dùng sót, tuy không nhiều nhưng có thể tạm dùng trước.”


“Đúng lúc, ta cũng có một ít.” Một giọng khác vang lên phụ họa.


“Các tỷ muội xem trên tay có thừa chỉ không, đều lấy đến đây đi.”


Các nàng ngày thường ở mãi trong Kinh Viên, hầu như chẳng có cơ hội ra ngoài. Không có việc gì làm, phần lớn thời gian đều thêu thùa đôi ba món khăn tay, túi gấm linh tinh để giết thời gian.


Chúc Võ Tuyên tuy là tên khốn, nhưng đối với các nàng lại vô cùng hào phóng. Chỉ tơ, sợi bạc, chỉ vàng… những vật quý giá như thế, hắn chưa từng keo kiệt.


Chỉ chốc lát sau, các cô nương lần lượt mang đến chỉ vàng, chỉ bạc giấu riêng của mình.


Vương Lan thì lật giở kinh Phật, Miên Trúc hướng dẫn các cô nương cách thêu sao cho vừa nhanh vừa đẹp. Nguyệt Cô cũng tất bật bên cạnh, lo bưng trà rót nước, cố gắng để mọi người không bị phân tâm trong lúc làm việc.


Hạ Lan Chi nhìn mọi người vẫn còn thức đêm thêu thùa dưới ánh đèn leo lét, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc ấm áp.


Nàng không ngờ chỉ một lời nói vô tình hôm qua, lại có thể khiến nhiều người sẵn lòng giúp đỡ mình như vậy


Dưới ánh nến lay động, Hạ Lan Chi lặng lẽ suy nghĩ, nếu sau này những cô nương này phải rời khỏi phủ Thừa tướng mà không có chốn dung thân, các nàng sẽ đi đâu? Biết nương tựa vào ai? Phải sống ra sao đây?.




Hai ngày sau, Kinh Viên.


Miên Trúc duỗi người một cái, thấy Hạ Lan Chi trở về thì vui vẻ nói: “Thiếu phu nhân, người mau kiểm tra đi, chúng ta đều thêu xong cả rồi!”


Vương Lan vừa nghe xong liền tức giận, lắc đầu chỉ vào phần vải còn dang dở trên tay mình: “Giỏi cho muội đấy, Miên Trúc! Kêu giúp một tay thì không giúp, còn dám nói là xong hết rồi? Vậy ta đang thêu cái gì đây hả?”


“Vậy thì chỉ có thể trách Vương tỷ tỷ tay chậm thôi nha~” Miên Trúc lè lưỡi, trêu chọc nói.


Mấy người nghe xong, vừa buồn cười vừa xót xa, bởi lẽ mấy ngày nay người dốc sức nhiều nhất chính là Miên Trúc.


Hạ Lan Chi khẽ cong môi mỉm cười, ngoắc tay với Nguyệt Cô: “Không cần vội, còn một ngày nữa cơ mà. Mọi người nghỉ ngơi một chút đi, ta với Nguyệt Cô ra ngoài mua ít món ngon về.”


Chẳng mấy chốc, trên bàn dài phủ khăn lụa vuông vức đã bày ra hơn mười món ăn tinh xảo. Màu sắc tươi ngon, thoạt nhìn liền biết là từ tay đầu bếp giỏi làm ra.


Hơn nữa bởi vì người đông, nên mỗi món ăn đều được làm với khẩu phần đầy đặn.


Hạ Lan Chi nâng chén, mỉm cười nói: “Cảm ơn mọi người mấy ngày qua đã tận tâm tận lực giúp ta, ta cố ý đến Đông Hồ Lâu mua thức ăn. Tay nghề ở đó còn ngon hơn cả đầu bếp trong phủ luôn đấy.”


Vương Lan cũng nhẹ nhàng mỉm cười, đáp lại: “Chuyện này là việc mà bọn thiếp nên làm thôi, thiếu phu nhân không cần khách khí.”


Mười tám người nâng chén cùng cạn, trải qua hai ngày ở chung, ai nấy cũng đã thân quen, không còn e dè câu nệ, đều buông lỏng mà ăn uống vui vẻ.



“Thiếp thân cảm ơn Nguyệt Cô tỷ tỷ.” Miên Trúc cong cong đôi mắt cười đáp. Nàng vừa mới tròn mười bốn, trong phủ các tỷ muội đều xem nàng như tiểu muội muội, Nguyệt Cô lại càng thêm yêu quý, thường quan tâm chăm sóc nàng hơn.


Chỉ là, miếng cá vừa đưa đến bên miệng, nụ cười tươi tắn trên mặt nàng còn chưa kịp tắt, đã lập tức chuyển thành một trận nôn khan.


“Ọe!”


Mọi người trong phòng vốn đang nói cười rôm rả, thấy vậy liền đồng loạt ngưng lại, ánh mắt đều đổ dồn về phía Miên Trúc.


“Sao thế?” Hạ Lan Chi chau mày hỏi, giọng mang theo lo lắng.


Miên Trúc che miệng, sắc mặt trắng bệch, vội vã xua tay: “Không… không sao…” Chưa dứt lời, thân hình nhỏ nhắn đã loạng choạng đứng dậy, lảo đảo chạy ra ngoài cửa: “Ọe!”


Vóc dáng nàng vốn đã gầy yếu, nay thân thể càng trở nên mong manh, tựa hồ cả mật cũng nôn ra sạch, mãi đến khi không còn gì để nôn nữa mới miễn cưỡng dừng lại.


Hạ Lan Chi khẽ cau đôi mày thanh tú, trong lòng dâng lên một linh cảm chẳng lành. Nàng thấp giọng dặn: “Nguyệt Cô, mau đi mời đại phu đến. Bảo ông ấy đi bằng cửa hông, đừng để người khác chú ý.”


“Dạ!” Nguyệt Cô vội vã đáp lời, xoay người rời đi.


Không ai còn lòng dạ nào ăn uống nữa, cả bàn tiệc rộn ràng phút trước giờ đã vắng lặng. Mọi người đều lo lắng vây quanh bên Miên Trúc, hỏi han ân cần.


“Chẳng lẽ là ăn phải gì không sạch sao? Sao lại nôn đến mức này chứ?” Vương Lan vừa nói, vừa cẩn thận rót cho nàng một chén nước ấm, “Nào, súc miệng chút đi cho dễ chịu.”



Miên Trúc mặt khổ sở, đầu lắc như trống bỏi: “Muội cũng không biết, giữa trưa ăn gì cũng giống các tỷ tỷ, một chút cũng không khác. Chỉ là vừa rồi vừa ngửi thấy mùi cá tanh liền không kiềm được mà buồn nôn.”


“Kỳ lạ, chúng ta ăn ở đều giống nhau mà.”


Chỉ trong chốc lát, vị lão đại phu trước kia từng bắt mạch cho Mã Thiến Thiến đã được mời tới.


Ông ta đặt hai ngón tay lên cổ tay Miên Trúc, khẽ nhắm mắt cảm mạch một lúc, ánh mắt hơi hé mở, hỏi thẳng: “Xin hỏi cô nương, lần cuối cùng có kinh nguyệt là vào khi nào?”


Miên Trúc da mặt mỏng, lập tức đỏ bừng cả hai tai, giọng lí nhí: “Cái đó…”


Hạ Lan Chi nhẹ nhàng nói: “Ngươi đừng lo, đại phu chỉ đang xác nhận vài tình huống cơ bản thôi. Cứ thật thà trả lời là được.”


Miên Trúc nhỏ giọng đáp: “Là vào ngày Xuân phân*.” Nàng cúi đầu, hơi xấu hổ nói thêm: “Kinh nguyệt của muội vốn không đều, thường thì hai ba tháng mới có một lần.”


(*) Xuân phân: () là một trong 24 tiết khí trong lịch âm – dương của Trung Quốc và các nước Đông Á, trong đó có Việt Nam. Tiết xuân phân thường rơi vào khoảng ngày 20–21 tháng 3 dương lịch. 


Xuân phân?


Hạ Lan Chi âm thầm tính toán trong lòng, vậy là đã hơn một tháng rồi.


Đại phu hơi lắc đầu, chưa kịp mở miệng, Miên Trúc đã thấp thỏm hỏi, giọng mang theo căng thẳng: “Đại phu… ta không phải mắc phải bệnh nan y gì đấy chứ?”


“Lần trước bắt mạch cho cô nương, lão phu đã cảm thấy mạch tượng trơn như ngọc châu lăn trên bàn, có dấu hiệu của hỉ mạch, nhưng khi ấy vẫn chưa rõ ràng.” Đại phu chậm rãi nói, “Nay đối chiếu với kỳ nguyệt sự và triệu chứng nôn nghén, có thể xác định, cô nương đã mang thai được chừng một tháng rồi.”


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 15: Đột Nhiên Có Thai
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...