Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 14: Huỷ Hoại Nàng!
59@-
Mã Thiến Thiến không biết mình đã trở về Chúc phủ bằng cách nào.
“Di nương…”
Rầm!
Bọn nha hoàn vừa mới cúi chào nàng, liền thấy nàng vung tay hất đổ mọi thứ trên bàn, giận đến xanh mặt! Tất cả mọi người trong phòng đều sợ hãi, luống cuống quỳ xuống.
“Cút, cút hết!”
Trong phòng chẳng mấy chốc đã yên ắng trở lại. Mã Thiến Thiến khẽ vuốt bụng mình, trong ánh mắt ngập đầy sự cố chấp và kỳ vọng: “Con à, con nhất định phải mạnh mẽ lên… Sau này mẹ con ta có sống yên lành hay không, đều trông cả vào con đó, biết không?”
Lời vừa dứt, ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng động nhẹ. Nét mặt nàng lập tức căng lại: “Ai đang ở ngoài kia đó?”
Một nha hoàn mặc áo nâu đẩy cửa vào, hạ thấp giọng nói: “Chủ tử nhà nô tỳ nói, chuyện cửa tiệm nàng ấy đã biết rồi, mong Mã di nương đừng quá đau buồn.”
Mã Thiến Thiến lấy lại vẻ tươi tắn thường ngày: “Nàng ta thật đúng là thủ đoạn thông thiên.”
Nha hoàn lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc bột đưa cho nàng: “Đây là thuốc chủ tử sai nô tỳ giao cho Mã di nương, dược hiệu so với trước yếu hơn nhiều, đến lúc đó chỉ cần làm người khác thấy người kia tư tình cùng kẻ khác…”
“Cái này…” Mã Thiến Thiến mở to mắt, “Chuyện này cũng chẳng qua chỉ có vậy thôi, nhưng hủy hoại sự trong sạch của nàng ta có phải hơi quá đáng không…”
Khóe môi nha hoàn áo nâu nở một nụ cười châm chọc: “Mã di nương còn muốn làm chủ nhân Kinh Viên này nữa không? Yên tâm, cái này cũng sẽ không lấy mạng nàng ta đâu! Chẳng lẽ sau khi mang thai, di nương thật muốn ăn chay niệm Phật, tu thành người lương thiện rồi ư?”
Dù bị khiêu khích như vậy, Mã Thiến Thiến cũng chỉ siết chặt lọ thuốc bằng sứ xanh: “Để ta suy nghĩ thêm chút.”
“À, chủ tử nói chuyện này tùy di nương lo liệu, dù sao đồ vật nô tỳ cũng đã giao tận tay cho người rồi.” Nha hoàn áo nâu lạnh lùng nói, dứt lời liền xoay người rời đi.
Nỗi tức giận lạnh lẽo ban nãy dần dần biến thành sự rối rắm, ưu sầu.
Ba năm trước, cái đêm đầu tiên Mã Thiến Thiến bị bán vào lầu xanh, chính tú bà nơi đó đã dùng loại thuốc này ép buộc nàng tiếp khách.
Chỉ cần uống một ngụm xuống, người sẽ mê man vô thức, thân chẳng nghe lời, đầu óc rối loạn, chỉ biết khát khao đòi hỏi.
Đau đớn thay, ngày hôm sau khi tỉnh lại, trong đầu vẫn lờ mờ nhớ được cảnh mình đê hèn van nài, dáng vẻ ấy… cả đời này nàng khó mà quên được, vô cùng nhục nhã!
Từ đó về sau, nàng âm thầm thề trong lòng, nhất định phải bò ra khỏi vũng lầy đó, nhất định phải trèo lên vị trí khiến không ai dám khinh thường hay chèn ép nàng nữa…
Mã Thiến Thiến đưa mắt nhìn bình sứ men xanh chứa thuốc, thở dài một hơi, cuối cùng vẫn đem nó cất thật kỹ vào ngăn tủ sâu trong cùng.
Nàng hận Hạ Lan Chi, hận người đàn bà chắn đường mình, nhưng hận là một chuyện, còn vì hận mà hủy hoại thanh danh người ta thật sự không đáng.
Hạ Lan Chi đến nha môn hỏi thăm tiến độ điều tra, được báo lại rằng Mã bá và Cao tú tài vẫn đang bị giữ lại để ghi lời khai.
Gần đây án tử trong nha môn khá nhiều, mà vụ việc này lại không liên quan đến hành hung hay mạng người, nên đành phải xếp lại, chờ mấy hôm nữa mới có thể thăng đường xét xử. Hạ Lan Chi cảm thấy không sao cả, chỉ cần không có ai tiếp tục thò tay vào túi bạc của nàng là được rồi.
Vừa mới trở lại Kinh Viên, nàng đã thấy một bà lão đang đứng chờ ngoài cửa phòng.
“Phương ma ma?” Hạ Lan Chi mỉm cười, trong giọng nói lại mang theo vài phần lo lắng quan tâm, “Vết thương của ma ma đã đỡ hơn chưa?”
Trên mặt Phương ma ma vẫn còn vài chỗ phồng rộp chưa lành, nghe Hạ Lan Chi hỏi han thì tức đến không chịu được, giọng điệu mang theo oán giận: “Không dám phiền thiếu phu nhân bận lòng! Nhưng mà thiếu phu nhân đi đâu cả ngày để lão nô đứng chờ cả ngày thế này? Đại thiếu gia vừa mới mất, đầu thất còn chưa qua, xin thiếu phu nhân ngàn vạn lần phải giữ mình, đừng để người ta có cớ đàm tiếu.”
“Sao ma ma lại nói vậy?” Hạ Lan Chi mí mắt chẳng buồn nhấc lên, giọng điềm nhiên, “Chẳng qua chỉ là bước chân ra ngoài một chút thôi mà. Chẳng lẽ ngay cả bà bà trong phủ cũng thật sự ngày ngày đóng cửa không bước chân ra cổng lớn, không đi qua cổng nhỏ hay sao?”
Một câu nhẹ tênh lại khiến Phương ma ma nghẹn họng không nói nổi lời nào.
Chúc Lý thị là chủ mẫu của Chúc phủ, ngày thường chuyện phải lo vốn đã không ít, một ngày ra ngoài ba bốn lần cũng là điều thường tình.
“Chuyện đó tạm gác lại đã.” Phương ma ma mặt mày lạnh tanh, vỗ nhẹ hai tay ra hiệu, chỉ thấy mấy nha hoàn phía sau lần lượt bưng khay nối đuôi nhau bước vào phòng.
Trong khay được bày biện gọn gàng các loại vải vóc sắc vàng hơi ánh đỏ, bên cạnh còn đặt thêm đủ loại gấm thêu màu sắc khác nhau.
Phương ma ma ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Ba ngày nữa, lão phu nhân sẽ đến Chiêu Dương tự để dâng hương, tiện thể quyên tặng Phật kỳ, xem như tích công đức cho đại thiếu gia trước cửa Phật.”
Đống cờ Phật chất cao gần bằng một bàn tay, bên cạnh còn có cả một tập kinh Phật dày cộp. Hạ Lan Chi khẽ nhíu mày, tay siết chặt chiếc khăn tay trong lòng bàn tay.
Rõ ràng là cố tình gây khó dễ cho nàng mà.
Phương ma ma thấy Hạ Lan Chi nhíu mày, cứ tưởng nàng lại đang âm mưu gì đó không hay, liền vẫy tay bảo đám người hầu đặt đồ xuống rồi nhanh chóng lui ra: “Đồ đã đưa tới, lão nô xin cáo lui.”
Vương Lan đưa tay sờ thử vải may Phật kỳ, nét mặt đầy lo lắng: “Là loại vải rất khó mua trên thị trường, e rằng không dễ làm xong đâu.”
Hạ Lan Chi không cần chạm tay cũng biết, đó là loại gấm quý hiếm đến từ vùng Giang Nam. Dù nàng có tự mình khăn gói đi Giang Nam lấy hàng, thì ít nhất cũng phải mất năm ngày đường, trong khi người ta lại chỉ cho nàng ba ngày để hoàn thành việc thêu Phật kỳ.
“Thiếu phu nhân…” Vẻ mặt Nguyệt Cô lo lắng, “Nếu không để nô tỳ đi thay người bẩm một tiếng? Đống này cho dù có giao cho tú nương tay nghề giỏi nhất, thêu đến mù mắt cũng phải mất ít nhất mười ngày mới xong được.”
Hạ Lan Chi khẽ nhếch môi cười: “Ngươi đi cũng vô ích. Nếu thật sự làm xong được nhanh thì đâu đến lượt ta phải ra tay?” Nàng thản nhiên nói tiếp: “Thôi, thu lại đi. Cùng lắm thì ta chịu phạt một trận là xong.”
Trong lòng nàng hừ lạnh, nàng chẳng đời nào đi thêu cái tấm Phật kỳ vô nghĩa kia đâu. Dựa vào cái gì mà chuyện tích công đức cho Chúc Võ Tuyên lại phải do nàng gánh hả?
Còn chẳng bằng gom hết mấy thứ đó đem đốt hết một lượt cho Chúc Võ Tuyên, để hắn tự xuống âm phủ mà thêu thùa cho rồi!
Vương Lan lại lắc đầu: “Thiếu phu nhân đừng lo, thiếp thân với các tỷ muội đều có cách.”
Nàng nói xong, liền bảo Nguyệt Cô đi gọi những cô nương khác trong Kinh Viên đến, cùng nhau tụ họp trong viện của Hạ Lan Chi.
Vương Lan rất nhanh đã đem đầu đuôi sự việc nói rõ ràng: “Các tỷ muội, bây giờ chúng ta còn có thể yên ổn ở lại Kinh Viên phần lớn là nhờ thiếu phu nhân lòng dạ nhân hậu ra mặt nói đỡ cho chúng ta.”
“Nay thiếu phu nhân gặp khó, mà chuyện này lại là thứ chúng ta có thể giúp được, lẽ nào chúng ta có thể khoanh tay đứng nhìn đúng không?”
Mấy cô nương liền đồng thanh phụ họa:
“Vương tỷ tỷ nói rất đúng!”
“Chẳng qua là chút việc nhỏ chẳng tốn sức, thiếu phu nhân cứ yên tâm giao cho chúng ta đi.”
Trong số các cô nương, một người tuổi còn nhỏ nhất cẩn thận lật xem cuộn chỉ thêu, bất giác nhíu mày: “Tỷ tỷ, chỉ thêu này hình như có gì đó không đúng.”
Hạ Lan Chi nghe vậy khẽ giật mình, nghiêng đầu hỏi: “Không đúng chỗ nào?”
Cô nương kia chỉ vào mớ chỉ thêu trong tay, nghiêm túc nói: “Chỉ cẩm này nhìn là biết chất lượng không ổn. Phật kỳ vốn treo lâu trong chùa, quanh năm bị khói nhang hun, sợi nào yếu là dễ đứt lắm. Đáng lẽ phải dùng loại chỉ tốt hơn, ít nhất là tơ vàng hoặc chỉ gấm bền chắc mới được.”
Nghe đến đó, Hạ Lan Chi hơi nheo mắt lại, ánh mắt cũng dần lạnh đi.
Vương Lan trong lòng chợt giật mình, vội vàng hạ giọng quát: “Miên Trúc, lời này không thể nói bừa! Phu nhân năm nào cũng lễ Phật, sao có thể không biết những điều này?”
Miên Trúc hơi có chút không phục, ngay trước mặt mọi người, liền mở một cuộn chỉ ra kiểm tra.
Sợi tơ lướt qua những ngón tay thon nhỏ non nớt của nàng, quấn một vòng rồi lại một vòng. Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng buông tay kéo thử, vậy mà sợi tơ ấy thực sự… đứt ngay lập tức!
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Mã Thiến Thiến không biết mình đã trở về Chúc phủ bằng cách nào.
“Di nương…”
Rầm!
Bọn nha hoàn vừa mới cúi chào nàng, liền thấy nàng vung tay hất đổ mọi thứ trên bàn, giận đến xanh mặt! Tất cả mọi người trong phòng đều sợ hãi, luống cuống quỳ xuống.
“Cút, cút hết!”
Trong phòng chẳng mấy chốc đã yên ắng trở lại. Mã Thiến Thiến khẽ vuốt bụng mình, trong ánh mắt ngập đầy sự cố chấp và kỳ vọng: “Con à, con nhất định phải mạnh mẽ lên… Sau này mẹ con ta có sống yên lành hay không, đều trông cả vào con đó, biết không?”
Lời vừa dứt, ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng động nhẹ. Nét mặt nàng lập tức căng lại: “Ai đang ở ngoài kia đó?”
Một nha hoàn mặc áo nâu đẩy cửa vào, hạ thấp giọng nói: “Chủ tử nhà nô tỳ nói, chuyện cửa tiệm nàng ấy đã biết rồi, mong Mã di nương đừng quá đau buồn.”
Mã Thiến Thiến lấy lại vẻ tươi tắn thường ngày: “Nàng ta thật đúng là thủ đoạn thông thiên.”
Nha hoàn lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc bột đưa cho nàng: “Đây là thuốc chủ tử sai nô tỳ giao cho Mã di nương, dược hiệu so với trước yếu hơn nhiều, đến lúc đó chỉ cần làm người khác thấy người kia tư tình cùng kẻ khác…”
“Cái này…” Mã Thiến Thiến mở to mắt, “Chuyện này cũng chẳng qua chỉ có vậy thôi, nhưng hủy hoại sự trong sạch của nàng ta có phải hơi quá đáng không…”
Khóe môi nha hoàn áo nâu nở một nụ cười châm chọc: “Mã di nương còn muốn làm chủ nhân Kinh Viên này nữa không? Yên tâm, cái này cũng sẽ không lấy mạng nàng ta đâu! Chẳng lẽ sau khi mang thai, di nương thật muốn ăn chay niệm Phật, tu thành người lương thiện rồi ư?”
Dù bị khiêu khích như vậy, Mã Thiến Thiến cũng chỉ siết chặt lọ thuốc bằng sứ xanh: “Để ta suy nghĩ thêm chút.”
“À, chủ tử nói chuyện này tùy di nương lo liệu, dù sao đồ vật nô tỳ cũng đã giao tận tay cho người rồi.” Nha hoàn áo nâu lạnh lùng nói, dứt lời liền xoay người rời đi.
Nỗi tức giận lạnh lẽo ban nãy dần dần biến thành sự rối rắm, ưu sầu.
Ba năm trước, cái đêm đầu tiên Mã Thiến Thiến bị bán vào lầu xanh, chính tú bà nơi đó đã dùng loại thuốc này ép buộc nàng tiếp khách.
Chỉ cần uống một ngụm xuống, người sẽ mê man vô thức, thân chẳng nghe lời, đầu óc rối loạn, chỉ biết khát khao đòi hỏi.
Đau đớn thay, ngày hôm sau khi tỉnh lại, trong đầu vẫn lờ mờ nhớ được cảnh mình đê hèn van nài, dáng vẻ ấy… cả đời này nàng khó mà quên được, vô cùng nhục nhã!
Từ đó về sau, nàng âm thầm thề trong lòng, nhất định phải bò ra khỏi vũng lầy đó, nhất định phải trèo lên vị trí khiến không ai dám khinh thường hay chèn ép nàng nữa…
Mã Thiến Thiến đưa mắt nhìn bình sứ men xanh chứa thuốc, thở dài một hơi, cuối cùng vẫn đem nó cất thật kỹ vào ngăn tủ sâu trong cùng.
Nàng hận Hạ Lan Chi, hận người đàn bà chắn đường mình, nhưng hận là một chuyện, còn vì hận mà hủy hoại thanh danh người ta thật sự không đáng.
Hạ Lan Chi đến nha môn hỏi thăm tiến độ điều tra, được báo lại rằng Mã bá và Cao tú tài vẫn đang bị giữ lại để ghi lời khai.
Gần đây án tử trong nha môn khá nhiều, mà vụ việc này lại không liên quan đến hành hung hay mạng người, nên đành phải xếp lại, chờ mấy hôm nữa mới có thể thăng đường xét xử. Hạ Lan Chi cảm thấy không sao cả, chỉ cần không có ai tiếp tục thò tay vào túi bạc của nàng là được rồi.
Vừa mới trở lại Kinh Viên, nàng đã thấy một bà lão đang đứng chờ ngoài cửa phòng.
“Phương ma ma?” Hạ Lan Chi mỉm cười, trong giọng nói lại mang theo vài phần lo lắng quan tâm, “Vết thương của ma ma đã đỡ hơn chưa?”
Trên mặt Phương ma ma vẫn còn vài chỗ phồng rộp chưa lành, nghe Hạ Lan Chi hỏi han thì tức đến không chịu được, giọng điệu mang theo oán giận: “Không dám phiền thiếu phu nhân bận lòng! Nhưng mà thiếu phu nhân đi đâu cả ngày để lão nô đứng chờ cả ngày thế này? Đại thiếu gia vừa mới mất, đầu thất còn chưa qua, xin thiếu phu nhân ngàn vạn lần phải giữ mình, đừng để người ta có cớ đàm tiếu.”
“Sao ma ma lại nói vậy?” Hạ Lan Chi mí mắt chẳng buồn nhấc lên, giọng điềm nhiên, “Chẳng qua chỉ là bước chân ra ngoài một chút thôi mà. Chẳng lẽ ngay cả bà bà trong phủ cũng thật sự ngày ngày đóng cửa không bước chân ra cổng lớn, không đi qua cổng nhỏ hay sao?”
Một câu nhẹ tênh lại khiến Phương ma ma nghẹn họng không nói nổi lời nào.
Chúc Lý thị là chủ mẫu của Chúc phủ, ngày thường chuyện phải lo vốn đã không ít, một ngày ra ngoài ba bốn lần cũng là điều thường tình.
“Chuyện đó tạm gác lại đã.” Phương ma ma mặt mày lạnh tanh, vỗ nhẹ hai tay ra hiệu, chỉ thấy mấy nha hoàn phía sau lần lượt bưng khay nối đuôi nhau bước vào phòng.
Trong khay được bày biện gọn gàng các loại vải vóc sắc vàng hơi ánh đỏ, bên cạnh còn đặt thêm đủ loại gấm thêu màu sắc khác nhau.
Phương ma ma ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Ba ngày nữa, lão phu nhân sẽ đến Chiêu Dương tự để dâng hương, tiện thể quyên tặng Phật kỳ, xem như tích công đức cho đại thiếu gia trước cửa Phật.”
Đống cờ Phật chất cao gần bằng một bàn tay, bên cạnh còn có cả một tập kinh Phật dày cộp. Hạ Lan Chi khẽ nhíu mày, tay siết chặt chiếc khăn tay trong lòng bàn tay.
Rõ ràng là cố tình gây khó dễ cho nàng mà.
Phương ma ma thấy Hạ Lan Chi nhíu mày, cứ tưởng nàng lại đang âm mưu gì đó không hay, liền vẫy tay bảo đám người hầu đặt đồ xuống rồi nhanh chóng lui ra: “Đồ đã đưa tới, lão nô xin cáo lui.”
Vương Lan đưa tay sờ thử vải may Phật kỳ, nét mặt đầy lo lắng: “Là loại vải rất khó mua trên thị trường, e rằng không dễ làm xong đâu.”
Hạ Lan Chi không cần chạm tay cũng biết, đó là loại gấm quý hiếm đến từ vùng Giang Nam. Dù nàng có tự mình khăn gói đi Giang Nam lấy hàng, thì ít nhất cũng phải mất năm ngày đường, trong khi người ta lại chỉ cho nàng ba ngày để hoàn thành việc thêu Phật kỳ.
“Thiếu phu nhân…” Vẻ mặt Nguyệt Cô lo lắng, “Nếu không để nô tỳ đi thay người bẩm một tiếng? Đống này cho dù có giao cho tú nương tay nghề giỏi nhất, thêu đến mù mắt cũng phải mất ít nhất mười ngày mới xong được.”
Hạ Lan Chi khẽ nhếch môi cười: “Ngươi đi cũng vô ích. Nếu thật sự làm xong được nhanh thì đâu đến lượt ta phải ra tay?” Nàng thản nhiên nói tiếp: “Thôi, thu lại đi. Cùng lắm thì ta chịu phạt một trận là xong.”
Trong lòng nàng hừ lạnh, nàng chẳng đời nào đi thêu cái tấm Phật kỳ vô nghĩa kia đâu. Dựa vào cái gì mà chuyện tích công đức cho Chúc Võ Tuyên lại phải do nàng gánh hả?
Còn chẳng bằng gom hết mấy thứ đó đem đốt hết một lượt cho Chúc Võ Tuyên, để hắn tự xuống âm phủ mà thêu thùa cho rồi!
Vương Lan lại lắc đầu: “Thiếu phu nhân đừng lo, thiếp thân với các tỷ muội đều có cách.”
Nàng nói xong, liền bảo Nguyệt Cô đi gọi những cô nương khác trong Kinh Viên đến, cùng nhau tụ họp trong viện của Hạ Lan Chi.
Vương Lan rất nhanh đã đem đầu đuôi sự việc nói rõ ràng: “Các tỷ muội, bây giờ chúng ta còn có thể yên ổn ở lại Kinh Viên phần lớn là nhờ thiếu phu nhân lòng dạ nhân hậu ra mặt nói đỡ cho chúng ta.”
“Nay thiếu phu nhân gặp khó, mà chuyện này lại là thứ chúng ta có thể giúp được, lẽ nào chúng ta có thể khoanh tay đứng nhìn đúng không?”
Mấy cô nương liền đồng thanh phụ họa:
“Vương tỷ tỷ nói rất đúng!”
“Chẳng qua là chút việc nhỏ chẳng tốn sức, thiếu phu nhân cứ yên tâm giao cho chúng ta đi.”
Trong số các cô nương, một người tuổi còn nhỏ nhất cẩn thận lật xem cuộn chỉ thêu, bất giác nhíu mày: “Tỷ tỷ, chỉ thêu này hình như có gì đó không đúng.”
Hạ Lan Chi nghe vậy khẽ giật mình, nghiêng đầu hỏi: “Không đúng chỗ nào?”
Cô nương kia chỉ vào mớ chỉ thêu trong tay, nghiêm túc nói: “Chỉ cẩm này nhìn là biết chất lượng không ổn. Phật kỳ vốn treo lâu trong chùa, quanh năm bị khói nhang hun, sợi nào yếu là dễ đứt lắm. Đáng lẽ phải dùng loại chỉ tốt hơn, ít nhất là tơ vàng hoặc chỉ gấm bền chắc mới được.”
Nghe đến đó, Hạ Lan Chi hơi nheo mắt lại, ánh mắt cũng dần lạnh đi.
Vương Lan trong lòng chợt giật mình, vội vàng hạ giọng quát: “Miên Trúc, lời này không thể nói bừa! Phu nhân năm nào cũng lễ Phật, sao có thể không biết những điều này?”
Miên Trúc hơi có chút không phục, ngay trước mặt mọi người, liền mở một cuộn chỉ ra kiểm tra.
Sợi tơ lướt qua những ngón tay thon nhỏ non nớt của nàng, quấn một vòng rồi lại một vòng. Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng buông tay kéo thử, vậy mà sợi tơ ấy thực sự… đứt ngay lập tức!
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 14: Huỷ Hoại Nàng!
10.0/10 từ 21 lượt.