Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến

Chương 29

68@-

Trong phim, đội một và đội hai của câu lạc bộ múa trường trung học Hoa Anh đang tổng duyệt trên sân khấu được dựng ngoài trời. Đội do Lưu Ly dẫn đầu là đội hai khối 10, đội còn lại là đội một khối 11 do Văn Đình dẫn đầu.


Hai đội vốn đã biên đạo hai bài múa mở màn riêng, nhưng vừa rồi nhận được thông báo khẩn cấp chỉ được giữ lại một bài. Sau khi các giáo viên thảo luận, họ đột nhiên quyết định giữ lại bài múa của đội hai và để các thành viên đội một tham gia cùng.


Văn Đình của đội một là người đầu tiên đứng ra phản đối.


Giáo viên sau khi cân nhắc đã giải thích: “Câu lạc bộ đội một của các em đã từng tập luyện bài múa này của đội hai rồi, cô nghĩ các em chưa quên đâu nhỉ. Lần múa mở màn này cô muốn cả hai đội đều được lên sân khấu, đây là cách duy nhất. Ai ở đội một muốn nhảy thì tham gia vào đội hai, không muốn thì rút lui!”


Lưu Ly vẫn đứng ở vị trí người múa chính, khẽ cụp mắt, bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Văn Đình ở dưới sân khấu.


Một lát sau Văn Đình miễn cưỡng lên sân khấu, một dưới sự chỉ huy của giáo viên dẫn dắt đội đứng vào vị trí.


Sau khi tổng duyệt xong, giáo viên tuyên bố giải tán. Lưu Ly vẫn đứng trên sân khấu, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Văn Đình đang đi về phía mình.


“Khối 10 thì có tư cách gì làm người múa chính!” Văn Đình chặn đường cô, từng bước ép sát.


Lưu Ly lùi đến khi không còn đường lui mới ngước mắt nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt nói: “Không hài lòng thì chị có thể nói với giáo viên.”


“Mẹ kiếp, mày giả vờ thanh cao cái gì!” Văn Đình trút giận, đột ngột đưa tay đẩy mạnh vào vai cô.


Lực đẩy rất mạnh, Lưu Ly không kịp đề phòng, mất thăng bằng, chân sau hụt, cả người ngã từ trên sân khấu xuống.


“Tốt, cắt!” Dung Ngộ rất hài lòng với biểu hiện của hai người, quay đầu định nói gì đó với Lục Bắc Đình, còn chưa kịp mở miệng thì người bên cạnh đã đột nhiên đứng dậy đi về phía trước.



Dung Ngộ: “…”


Vẻ mặt hối hả, vội vàng như thể lo lắng cho vợ mình vậy.


Nhưng người ta cũng đâu phải vợ nhà cậu ta.


Dung Ngộ cảm thấy bi ai thay cho chị dâu nhỏ thực sự của mình.


Nam Tê Nguyệt nằm trên tấm đệm mềm, lông mày khẽ nhíu lại.


Chết tiệt, không ngã chết cũng bị cái lực này đẩy chết.


Ôn San San làm bộ làm tịch, giọng điệu ngọt ngào: “Chị Tê Nguyệt, chị không sao chứ?”


“Không sao.” Nam Tê Nguyệt không muốn ngẩng đầu nhìn cô ta.


Có sao hay không tự mình rõ nhất.


Nam Tê Nguyệt bị lạnh đến mức ngón tay cũng cứng đờ, trong lòng thầm mắng biên kịch tại sao không đổi đoạn tổng duyệt sân khấu này thành cảnh trong nhà.


Cảnh quay tiếp theo là quay cùng Tần Vũ, Nam Tê Nguyệt cần thay một bộ quần áo khác, nghĩ đến việc mau chóng hoàn thành công việc hôm nay liền khẽ thở dài tự mình bò dậy từ tấm đệm xốp.


Cánh tay đột nhiên được người ta đỡ dậy, Nam Tê Nguyệt mượn lực đứng thẳng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đó.


“Không sao, đệm khá mềm.” Nam Tê Nguyệt đọc được sự quan tâm trong ánh mắt anh.



“Vai có đau không?” Lục Bắc Đình cụp mắt, ánh mắt dừng lại trên vai trái của cô, nơi bị Ôn San San đẩy một phát.


Nam Tê Nguyệt khẽ sững sờ, đi bên cạnh anh, chậm rãi bước về phía trước: “Không đau.”


“Nói thật đi.” Giọng Lục Bắc Đình trầm xuống vài phần.


“Đau chứ, đau chết đi được.” Khóe miệng Nam Tê Nguyệt khẽ cong lên, đột nhiên rất muốn cười, “Đạo diễn Lục đúng là có cặp mắt tinh tường.”


Một lúc lâu sau cô nghe thấy người đàn ông khẽ thở dài.


Về phòng thay đồ thay trang phục, Nam Tê Nguyệt tiếp tục quay cảnh tiếp theo, một cảnh nối tiếp một cảnh, trong đó có vài lần cảm xúc không đạt bị NG làm chậm một chút thời gian, sau khi tìm lại được trạng thái thì đã dễ dàng hơn nhiều.


Cảnh quay cuối cùng là một trận hỗn chiến, sau khi Lưu Ly bị đẩy xuống sân khấu trật chân, Hổ Phách dẫn một đám người đến lớp khối 11 chặn Văn Đình, thế là cả đám người bao gồm cả Lưu Ly đều tập trung ở phòng giáo viên để tranh cãi không ngừng.


“Tốt, hôm nay đến đây thôi, tan làm!” Lục Bắc Đình tháo tai nghe, khoanh tay nheo mắt nhìn về phía trước.


Tần Vũ đặt tay lên vai trái của Nam Tê Nguyệt, vui vẻ đưa ra lời mời: “Hôm nay tan làm sớm, cùng đi ăn cơm đi?”


Nam Tê Nguyệt lạnh lùng nói: “Cậu muốn chết à? Đi ăn cơm với cậu, tôi không muốn sống nữa à!”


Tần Vũ lập tức bực bội, học theo động tác làm nũng của Hổ Phách trong phim, khoác tay cô lắc qua lắc lại: “Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà!”


“Cho cậu ba giây bỏ tay ra.” Nam Tê Nguyệt hung hăng cảnh cáo.


Cô đột nhiên có chút nghi ngờ tại sao Lưu Ly lại thích một tên ngốc như vậy.



Quả nhiên năm đó sáng tạo ra hai nhân vật này cô vẫn còn quá trẻ.


Ngây thơ, thật quá ngây thơ.


“Mối quan hệ của chị Tê Nguyệt và tiền bối Tần Vũ tốt thật đó.” Ôn San San không biết từ đâu xuất hiện, giọng nói chưa mở hết, như cố tình nén lại.


Nam Tê Nguyệt ngước mắt nhìn một cái, không đưa ra ý kiến.


Ngược lại, Tần Vũ thấy có người đến làm phiền lập tức thu lại vẻ mặt cười cợt vừa rồi, nghiêm túc nói: “Tất nhiên rồi!”


Ôn San San tham gia cùng họ, đi bên cạnh Tần Vũ, nheo mắt cười: “Tiền bối Tần Vũ, nghe nói nhóm của tiền bối tuần sau có buổi biểu diễn, tiền bối vừa phải đóng phim vừa phải luyện tập có vất vả không ạ?”


“Cũng bình thường.” Tần Vũ lúc này dường như có thể cảm nhận được cảm giác bị làm phiền là như thế nào, lúc chia tay Nam Tê Nguyệt đã làm một cử chỉ “xem điện thoại”, không thèm để ý đến Ôn San San còn ồn ào hơn cả mình ở bên cạnh.


Lúc về phòng thay đồ thay xong quần áo, Nam Tê Nguyệt cử động bả vai hơi mỏi, đáy mắt thoáng qua một tia không vui.


Gặp phải người đáng ghét thật sự sẽ làm hỏng tâm trạng.


Trong danh sách WeChat, Tần Vũ lập tức gửi cho cô mấy tin nhắn.


Tần Vũ: [Con mụ này lại dám học em gọi chị là chị Tê Nguyệt! Chị Tê Nguyệt là ai cũng có thể gọi được sao?]


[Chết tiệt! Em lên mạng tra một cái, phát hiện cô ta già hơn chị ba tuổi rưỡi!]


[Con dao của tôi đâu.jpg]



Nam Tê Nguyệt: “…”


Đúng là một cậu em trai chu đáo.


Trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc mèo con biết rồi, Nam Tê Nguyệt chuẩn bị đi vệ sinh rồi mới về khách sạn.


Chỉ là còn chưa bước vào, trong nhà vệ sinh đã vang lên tiếng sột soạt.


Tiếng nước chảy kèm theo giọng nói cố tình hạ thấp của một người phụ nữ.


“Chị San San, hôm nay cơ hội tốt như vậy, sao không NG mấy lần đẩy cô ta thêm mấy cái? Bỏ lỡ lần này, lần sau sẽ không có cơ hội ra tay nữa.”


“Em hiểu cái gì.” Ôn San San khẽ hừ một tiếng, âm cuối cao lên, “Vốn dĩ định làm vậy, nhưng em không thấy sao, sau máy quay có hai vị đạo diễn ngồi đó.”


Cũng không biết người đối thoại với cô ta là diễn viên nhỏ vô danh nào, nghe đến đây không khỏi bật cười: “Chẳng lẽ là vì chị San San sao?”


Ôn San San kiêu ngạo ngẩng cằm: “Ai biết được chứ, nhưng chị nghe nói trước khi chị đến, hai vị đạo diễn luôn phân công riêng, hôm nay là lần đầu tiên ngồi cùng nhau.”


“Thì ra là vậy, thảo nào chị San San một lần là qua, thì ra là muốn để lại ấn tượng xuất sắc trước mặt hai vị đạo diễn!”


“Được rồi, bớt tâng bốc chị đi.” Ôn San San không biết nghĩ đến gì đột nhiên đổi sắc mặt, “Xuất sắc thì sao chứ, chẳng phải vẫn để con Nam Tê Nguyệt đó cướp mất vai nữ chính sao.”


Nam Tê Nguyệt tự cho rằng mình không có thói quen nghe lén, mỉm cười với cô lao công cũng đang đứng bên cạnh mình chuẩn bị dọn dẹp nhà vệ sinh rồi quay người bỏ đi.


Cứ tưởng là cao thủ, không ngờ toàn là một đám gà mờ.


Nếu không có gì bất ngờ, hình tượng trong sáng mà cô Ôn San San vừa mới dựng lên hôm nay sẽ sụp đổ vào ngày mai.


Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến Story Chương 29
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...