Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến

Chương 28

55@-

Đoàn phim đông người nhiều chuyện, tất cả mọi người đều hăng hái ở tuyến đầu hóng chuyện. Tuy Nam Tê Nguyệt là nữ chính nhưng thực tế địa vị cũng chỉ ngang với nữ phụ hai, nữ phụ ba trong đoàn.


Có người nói tài nguyên trước đây của cô còn kém hơn cả nữ phụ hai Ôn San San, bây giờ lại có thể nhận được kịch bản của đạo diễn Dung Ngộ, còn là vai nữ chính quan trọng như vậy, sau lưng chắc chắn có người nâng đỡ.


Đoàn phim khai máy đã được hơn nửa tháng, các cảnh quay của Nam Tê Nguyệt tiến triển dần dần, một số vai phụ quan trọng cũng lần lượt vào đoàn, trong đó có cả người được gọi là Ôn San San.


Mọi người cùng quay phim trong một đoàn, Tần Vũ với tư cách là một ngôi sao lưu lượng, người nịnh bợ cậu ta không ít, nhưng cậu ta ở trong đoàn lại tự hạ thấp mình, suốt ngày đi theo Nam Tê Nguyệt trêu đùa nói cười. Cộng thêm sự công nhận của hai vị đạo diễn đối với Nam Tê Nguyệt, nên dù là kẻ ngốc, chỉ cần động não một chút cũng có thể tưởng tượng được tương lai của Nam Tê Nguyệt là không thể lường trước.


Ngày Ôn San San vào đoàn có khí thế khá mạnh, mọi người đều đồn rằng cô ta vừa mới hoàn thành cảnh quay ở một đoàn phim khác đã lập tức chạy đến đoàn phim này, thế là hình tượng chuyên nghiệp cứ thế được dựng lên.


Cảnh quay hôm nay chính là cảnh đối diễn với nữ phụ hai. Nam Tê Nguyệt đắp chăn ngồi một bên, thỉnh thoảng sụt sịt mũi rồi đưa tay cầm bình giữ nhiệt uống một ngụm nước nóng.


“Ư… chua quá.” Nam Tê Nguyệt nhăn mặt, nuốt xuống rồi chép miệng mấy cái, quay đầu nói, “Hôm nay pha trà gì vậy?”


Tiểu Linh Đang lây cái ngáp của cô: “Trà sơn tra kỷ tử dưỡng sinh.”


Dung Ngộ tình cờ đi qua: “Ồ, trà dưỡng sinh gì thế? Ngon không?”


Nam Tê Nguyệt: “…”



Tiểu Linh Đang cũng là lần đầu tiên pha loại trà này, nghĩ đến phản hồi vừa rồi của Nam Tê Nguyệt liền thuận miệng nói: “Chị Tê Nguyệt nói chua, chắc là không ngon.”


“Thế à, pha cho tôi một ly được không?” Lúc này còn chưa bắt đầu quay phim, trong đoàn có hai đạo diễn, việc vặt giao cho Lục Bắc Đình, còn Dung Ngộ rảnh rỗi đi lang thang khắp nơi, khoanh tay ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Nam Tê Nguyệt.


Nam Tê Nguyệt toát mồ hôi, vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Linh Đang đứng lại gần hơn, trực tiếp thò tay vào túi xách của cô bé lôi ra cả một hộp: “Tặng anh đấy, mang về tự pha.”


Dung Ngộ nhìn mấy chữ to đùng trên hộp, vui vẻ đứng dậy: “Cảm ơn nhé.”


Tiểu Linh Đang không nói nên lời: “Chị, hành vi này của đạo diễn Dung có được tính là vơ vét của dân không?”


Nam Tê Nguyệt nếm lại vị của sơn tra: “Vơ vét gì chứ, lại chẳng ngon, chị hào phóng tặng anh ta rồi. Lần sau không được mua loại có vị dở tệ như vậy nữa, tốt nhất là mua trà hoa, cần gì trà dưỡng sinh chứ, đồn ra ngoài người ta còn tưởng chị yếu ớt.”


Tiểu Linh Đang gật đầu: “Ồ.”


Người của tổ đạo cụ đi qua đây, lần lượt khiêng mấy tấm đệm, Nam Tê Nguyệt đưa tay cầm kịch bản, liếc qua mấy lần, nghĩ đến tin đồn về Ôn San San liền vô thức hỏi một câu: “Em nói xem lát nữa Ôn San San có cố tình NG không?”


Tiểu Linh Đang sững sờ: “Hả?”


“Không có gì, đi thôi, bắt đầu quay rồi.” Nam Tê Nguyệt đứng dậy, lật tấm chăn đang đắp ấm áp sang một bên, mặc lại áo khoác, đi chưa được mấy bước lại lạnh đến run rẩy.


Sắp bắt đầu quay, Dung Ngộ tiện tay đặt hộp trà dưỡng sinh vừa lấy từ chỗ Nam Tê Nguyệt lên bàn, thấy Lục Bắc Đình đi qua liền đề nghị: “Cảnh của Tê Nguyệt với Ôn San San cậu giám sát đi?”



Lục Bắc Đình liếc nhìn anh ta.


Dung Ngộ mặt dày giải thích: “Cảnh nữ chính bị bắt nạt ấy, tôi mềm lòng lắm, không nỡ xem.”


Ánh mắt Lục Bắc Đình lập tức sâu hơn mấy phần: “Bị bệnh à?”


Dung Ngộ cười đến rung cả vai: “Đùa thôi, đùa thôi, chỉ là thấy hai người mấy ngày rồi chưa làm lành, muốn hòa giải mối quan hệ của hai người thôi.”


Acnes
Lần đầu tiên Dung Ngộ thấy diễn viên giận dỗi với đạo diễn, mà đạo diễn lại còn có vẻ bất lực.


Quan trọng là người này là Lục Bắc Đình!


Nghĩ xem Lục Bắc Đình đã bao giờ phải chịu ấm ức như vậy chưa?


Dám để Lục Bắc Đình chịu ấm ức, Dung Ngộ lập tức khâm phục Nam Tê Nguyệt.


Thấy anh không để ý mình, Dung Ngộ lại đổi chủ đề: “Rốt cuộc Tê Nguyệt có quan hệ gì với cậu vậy? Em họ xa? Hay là họ hàng gì đó?”


Lục Bắc Đình vẫn không để ý đến anh ta, sau khi ngồi xuống liếc thấy hộp trà dưỡng sinh trên bàn liền đưa tay cầm lên xem mấy lần: “Trà dưỡng sinh?”


“Tê Nguyệt tặng đấy.” Dung Ngộ từ trong túi lôi ra một khối rubik xoay xoay, nghe thấy phía trước có người gọi liền cất giọng từ xa, “Được rồi, được rồi, đặt đó là hợp rồi, các bộ phận vào vị trí chưa? Diễn viên đâu? Ôn San San đâu!”



Lục Bắc Đình khẽ cụp mắt, thầm tiêu hóa bốn chữ Dung Ngộ vừa nói, ngồi một lúc rồi thản nhiên đứng dậy, tiện tay đút hộp trà này vào túi mình mang đi.


Ôn San San đến muộn, cởi chiếc áo bông đen to sụ của mình ra để lộ bộ đồng phục học sinh giống hệt Nam Tê Nguyệt, chen vào đám đông đứng bên cạnh Dung Ngộ, cười một cách nịnh nọt: “Xin lỗi đạo diễn Dung, làm tạo hình tốn chút thời gian, để mọi người đợi lâu rồi.”


Dung Ngộ liếc qua các diễn viên đã vào vị trí, tay cầm bộ đàm vừa đi về phía sau vừa nói: “Tốt, các bộ phận chuẩn bị, diễn viên vào vị trí.”


Chỉ mặc đồng phục học sinh đứng trên bãi đất trống lộng gió khó tránh khỏi có chút lạnh. Nam Tê Nguyệt buộc tóc đuôi ngựa cao, tai đỏ ửng vì lạnh, vừa hà hơi vừa nuôi dưỡng cảm xúc cho cảnh quay này.


“Chị Tê Nguyệt, chào chị, em là San San, mong được chỉ giáo nhiều ạ.” Ôn San San trong phim đóng vai một học sinh lớp 11 kiêu căng, ngạo mạn, luôn coi Lưu Ly là kẻ thù tưởng tượng, dựa vào gia thế để nhiều lần gây khó dễ cho người khác.


Cảnh quay hôm nay chính là cảnh Văn Đình do Ôn San San thủ vai vì không hài lòng việc Lưu Ly được chọn làm người múa chính mà tức giận đẩy người xuống sân khấu.


Nam Tê Nguyệt giật giật khóe môi, không hiểu sao người phụ nữ này trong tiết trời lạnh như vậy mà vẫn có thể cười như gió xuân thổi qua, “À… được.”


Chắc là lạnh thật, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp.


Nụ cười của Ôn San San thoáng cứng lại: “Xin lỗi chị, vừa rồi làm tạo hình tốn nhiều thời gian quá, chưa kịp làm quen với chị đã phải vào cảnh rồi.”


“Không sao, quay luôn cũng được.” Phản xạ của Nam Tê Nguyệt hơi chậm, lúc này mới nhớ ra Tiểu Linh Đang hình như đã nói tuổi của người phụ nữ này còn lớn hơn mình ba tuổi.


Nam Tê Nguyệt không thể tưởng tượng nổi cô ta làm sao có thể gọi câu “chị Tê Nguyệt” vừa rồi.



“Diễn viên đừng nói chuyện, cho hai người thêm một phút nữa tìm trạng thái ngay!” Máy quay đã vào vị trí, Dung Ngộ nhìn màn hình giám sát cầm bộ đàm hô lên.


Trước khi chính thức quay, Lục Bắc Đình đút tay vào túi đi vòng từ phía sau qua, kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh Dung Ngộ: “Dịch qua chút.”


“Cùng nhau à?” Dung Ngộ ngẩng đầu hỏi.


“Không được à?” Lục Bắc Đình hoàn toàn không nhìn anh ta.


“Được chứ!” Dung Ngộ cười dịch chỗ, nửa đùa nửa thật, “Đây là phúc đức cả đời của tôi.”


Vị trí Nam Tê Nguyệt đang đứng đối diện với hướng này, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt bình tĩnh, lạnh nhạt của Lục Bắc Đình chiếu tới, cô lập tức hoảng loạn dời tầm mắt.


Tiêu hóa bao nhiêu ngày rồi vẫn cảm thấy chột dạ.


Mất mặt không đáng sợ, từ nhỏ đến lớn cô đã mất mặt không ít, nhưng quan trọng là cô mất mặt trước ai cũng được, chỉ không thể mất mặt trước Lục Bắc Đình.


Người ta là chính nhân quân tử, cô lại có suy nghĩ bẩn thỉu, hiểu lầm người ta thì thôi đi, còn khóc lóc thảm thiết để người ta xin lỗi, lau nước mắt cho, sau đó cô còn không thèm để ý đến người ta.


Càng nghĩ càng cảm thấy không biết giấu mặt vào đâu.


Thở dài một hơi nặng nề, Nam Tê Nguyệt đờ đẫn thở ra, nhanh chóng lướt qua lời thoại trong đầu, một giây nhập vai Lưu Ly, cách ly mọi sự xao lãng từ bên ngoài.


Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến Story Chương 28
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...