Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Chương 2
59@-
Khương Hình thấy tình hình căng thẳng bèn ho nhẹ một tiếng, vẫy tay ra hiệu cho Nam Tê Nguyệt lại ngồi: “Đừng đứng đó nữa, bên ngoài tuyết đang rơi phải không, sao đến mà không tự vào, đứng ngoài đó bao lâu rồi?”
Lời này cố ý nói cho ông cụ Khương nghe. Nam Tê Nguyệt lén liếc nhìn, giọng lí nhí giả vờ ấm ức: “Cảm ơn cậu đã quan tâm, cháu mới đến thôi ạ.”
Quả nhiên, ông cụ Khương nghe xong lòng mềm đi, nhưng vẫn giữ thể diện, nghiêm mặt nói: “Sao, một năm không gặp, không biết chào hỏi ai nữa à?”
Nam Tê Nguyệt cúi đầu nhận lấy tách trà mà Khương Hình đưa tới, nghe ông cụ nói xong liền vội vàng ngẩng đầu chào một lượt tất cả mọi người trong nhà.
Ông cụ Khương: “…”
Ông cụ Khương không nói gì. Dưới sự uy nghiêm của ông, mọi người không đoán được thái độ của ông ra sao, cứ thế ngồi im một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi được ông lên tiếng lần nữa: “Ngày mai nhà họ Lục sẽ đến chúc Tết, chuẩn bị cho tốt vào.”
Nhà nào lại đến chúc Tết vào mùng một chứ?
Nam Tê Nguyệt mím môi, tim đập thình thịch.
Khương Hình ngập ngừng, bất giác hỏi: “Cậu con trai út nhà họ Lục về rồi sao?”
Ông cụ bình thản đáp: “Ừ.”
Nghe vậy, tim Dương Ngọc Mai thắt lại, khóe môi đang mỉm cười lập tức cứng đờ.
Đến nhà vào mùng một, lại đúng lúc cậu con trai út nhà họ Lục về nước, ý nghĩa của chuyện này là gì, những người có mặt ở đây đều hiểu quá rõ.
Tuy ông cụ Lục đã mất nhưng hôn ước định bằng miệng năm đó vẫn còn. Nhà họ Lục lại là người trọng chữ tín, con cháu họ đều xem đó là thật. Hơn nữa, nhà họ Lục bây giờ không còn ông cụ Lục nữa, chỉ có thể dựa vào hôn ước này mới có thể duy trì mối quan hệ lâu dài với nhà họ Khương.
Sau màn chào hỏi, Nam Tê Nguyệt bị gọi riêng lên phòng sách. Cửa vừa đóng, Nam Tê Nguyệt lập tức nhảy dựng lên: “Ông ngoại!”
“Ai là ông ngoại của cô!” Ông cụ Khương lườm cô một cái.
“Ông ngoại!” Nam Tê Nguyệt xù lông, không thèm ngồi ghế mà ngồi xổm xuống bên cạnh ông cụ làm ra vẻ đáng thương.
“Đừng gọi tôi.” Trái tim tám mươi mấy tuổi của ông cụ Khương sắp phải lo đến vỡ nát rồi.
“Thủ trưởng Khương…” Nam Tê Nguyệt xìu xuống.
“Hừ, thật khách sáo.” Ông cụ Khương vươn vai, thái độ nghiêm nghị.
Thấy vậy Nam Tê Nguyệt cũng lười làm nũng nữa, đứng dậy đi sang phía đối diện ngồi xuống, uể oải gục đầu lên bàn, giọng nói nghèn nghẹt: “Nhà họ Lục muốn liên hôn với nhà họ Khương. Ông ngoại, ông quên là cháu họ Nam, không phải họ Khương sao?”
Ông cụ Khương liếc cô một cái, chỉ một cái nhìn thôi cũng đủ tức: “Ngồi thẳng lên rồi hẵng nói chuyện với tôi.”
“Cô có phải người nhà họ Khương hay không là do tôi định đoạt.” Ông cụ trầm giọng thở dài, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc vòng bình an được buộc bằng sợi dây đỏ, “Đeo cái này vào, từ ngày mai, cả năm không được tháo ra.”
“Xem ra năm nay các chùa chiền thịnh hành vòng bình an rồi.” Nam Tê Nguyệt bĩu môi, đưa tay nhận lấy chiếc vòng định đeo vào cổ tay.
“Đeo ở cổ chân.” Biết tính chất công việc của cô, ông cụ sửa lại, hừ một tiếng, “Đeo vào rồi thì không được tháo ra dù chỉ một khắc, đóng phim cũng không được. Cái này đã được khai quang rồi.”
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Khóe miệng Nam Tê Nguyệt giật giật, cô nhét vòng bình an vào túi: “Mê tín.”
“Cái mạng này của cháu cũng là nhờ mê tín mới nhặt về được đấy, đừng có coi thường.” Ông cụ thở dài, giọng đầy thấm thía, “Nguyệt Nguyệt, ông đã cho cháu cơ hội rồi, cháu đã không chọn được người mang về thì hãy để ông ngoại giúp cháu chọn. Người nhà họ Lục không thể tệ được.”
Nam Tê Nguyệt không thể phản bác, cúi đầu không nói gì, một lúc lâu sau lại yếu ớt lên tiếng: “Ông ngoại, nhà họ Lục cũng có quyền lựa chọn, theo lý mà nói, Dung Dung mới là lựa chọn tốt nhất cho vị trí con dâu nhà họ.”
“Dung Dung mới mười chín tuổi, chưa đến tuổi.” Ông cụ chặn họng cô, “Chuyện này không cần lo, ông ngoại sẽ giải quyết ổn thỏa.”
Những ngón tay của Nam Tê Nguyệt đặt trên đùi khẽ co lại, cô nhếch môi, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Cô không có lựa chọn.
Có lẽ đây thực sự là số mệnh, dù là xin xăm hay xem bói, kết quả nhận được đều là một câu nói—
Tuổi vừa 24, đại kiếp sắp đến, chỉ có cưới gả mới có thể hóa giải.
“Lớn hơn con vài tuổi thì sao chứ? Nói khó nghe một chút, nhà họ Lục cũng chỉ vì nể mặt ông nội con nên mới đối xử khách sáo với nhà mình. Với đà phát triển của nhà họ Lục bây giờ, nếu một ngày nào đó ông nội con mất đi, nhà họ Lục chắc chắn sẽ trở thành thế lực đứng đầu trong giới này!”
Dương Ngọc Mai nắm chặt cánh tay con gái mình, kiên quyết khuyên tiếp: “Dung Dung, mẹ làm vậy là vì tốt cho con thôi. Cậu con trai út nhà họ Lục ngoài việc lớn tuổi hơn con một chút thì không có khuyết điểm nào khác. Gả vào nhà họ Lục thế nào cũng không thiệt.”
Khương Hữu Dung bịt hai tai lại, mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn: “Ông nội đã nói đây là hôn sự sắp đặt cho Nam Tê Nguyệt rồi, con bị chập mạch hay sao mà đi tranh giành với chị ấy? Mẹ, mẹ có thể bình thường một chút không?”
“Người được chọn làm con dâu nhà họ Lục vốn dĩ là con!” Dương Ngọc Mai nắm vai Khương Hữu Dung, nhìn thẳng vào mắt con gái, khẩn thiết nói, “Cậu con trai út nhà họ Lục vốn dĩ thuộc về con, là con bé đó đã cướp của con.”
Khương Hữu Dung giằng tay mẹ ra định phản bác nhưng lại thấy khóe mắt Dương Ngọc Mai vương lệ, lòng mềm nhũn, hạ thấp giọng: “Nhưng người ta chưa chắc đã để mắt đến một đứa con gái vắt mũi chưa sạch như con đâu.”
Dương Ngọc Mai nghe vậy liền cười, lau khóe mắt: “Không sao, ngày mai con chỉ cần thể hiện thật tốt là được. Đàn ông bây giờ đều thích cô gái trẻ, hơn nữa con họ Khương, còn Nam Tê Nguyệt dù sao cũng họ Nam. Chỉ riêng điểm này thôi nhà họ Lục cũng sẽ ưu tiên xem xét con.”
Nam Tê Nguyệt chỉ nghe đến đó rồi lười nghe tiếp, về phòng liền nằm vật ra chiếc giường lớn mềm mại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thực ra Dương Ngọc Mai nói rất đúng, cô họ Nam, từ đầu đến cuối cô đều là người ngoài.
Kể từ năm 10 tuổi được ông cụ đón về nhà họ Khương, Nam Tê Nguyệt đã chuẩn bị sẵn tâm lý ăn nhờ ở đậu. Vì vậy đối với người ngoài cô chưa bao giờ nhắc đến mối quan hệ của mình với nhà họ Khương. Thêm vào đó, có sự bảo vệ của ông cụ Khương, người ngoài càng biết rất ít về cô.
Đêm Giao thừa đón năm mới Nam Tê Nguyệt chơi cờ tướng với ông cụ cả đêm, ván nào cũng thua.
Người ta nói đời người như một ván cờ, ván cờ này giữa Nam Tê Nguyệt và ông cụ, cô không có cửa thắng.
Nam Tê Nguyệt hừ một tiếng: “Cháu không ăn diện cũng rất đẹp.”
“Nghe lời đi, dù sao cũng là ra mắt người đàn ông tương lai của cháu.” Ông cụ nói lời này rất hiền từ nhưng lại né tránh không nhìn vào mắt Nam Tê Nguyệt.
Nam Tê Nguyệt thầm thở dài, ngáp một cái rồi về phòng.
Sáng mùng một Tết, người giúp việc nhà họ Khương bận rộn chuẩn bị đón khách. Khương Hữu Dung từ sớm đã lén lút lẻn vào phòng Nam Tê Nguyệt giải thích: “Em bị mẹ ép ăn mặc thế này đấy, chị yên tâm đi, lát nữa em sẽ cố gắng giả vờ bị ám ảnh xã hội, không tranh giành với chị đâu.”
Nam Tê Nguyệt mặc xong quần áo, quàng một chiếc khăn choàng màu đỏ, nheo mắt nhìn cô ấy: “Yên tâm, chị cũng không tranh với em.”
Khương Hữu Dung ngớ người hỏi: “Làm gì vậy? Ở trong nhà mà chị quàng khăn làm gì.”
Nam Tê Nguyệt không giải thích nhiều, đẩy lưng cô ấy ra ngoài: “Chị sợ lạnh.”
Khương Hữu Dung mắng: “Đồ thần kinh.”
Vừa đẩy người ra khỏi phòng xong, Nam Tê Nguyệt mở hé cửa ló đầu ra: “Bữa sáng chị không ăn đâu, em nói với ông là chị đang trang điểm trong phòng, đợi người nhà họ Lục đến chị sẽ xuống.”
Khương Hữu Dung không nghi ngờ gì, nghe xong liền chuyển lời y nguyên cho ông cụ nghe, còn thêm dầu vào lửa: “Đúng là không có tiền đồ, lại còn biết ngại nữa.”
Lời này nghe rất vui tai, khiến ông cụ lại dúi thêm cho cô ấy một bao lì xì.
Ngược lại, Khương Bách Xuyên với vẻ mặt như đã nhìn thấu tất cả, tìm cớ rời bàn ăn ra sân sau để chặn người.
Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Khương Hình thấy tình hình căng thẳng bèn ho nhẹ một tiếng, vẫy tay ra hiệu cho Nam Tê Nguyệt lại ngồi: “Đừng đứng đó nữa, bên ngoài tuyết đang rơi phải không, sao đến mà không tự vào, đứng ngoài đó bao lâu rồi?”
Lời này cố ý nói cho ông cụ Khương nghe. Nam Tê Nguyệt lén liếc nhìn, giọng lí nhí giả vờ ấm ức: “Cảm ơn cậu đã quan tâm, cháu mới đến thôi ạ.”
Quả nhiên, ông cụ Khương nghe xong lòng mềm đi, nhưng vẫn giữ thể diện, nghiêm mặt nói: “Sao, một năm không gặp, không biết chào hỏi ai nữa à?”
Nam Tê Nguyệt cúi đầu nhận lấy tách trà mà Khương Hình đưa tới, nghe ông cụ nói xong liền vội vàng ngẩng đầu chào một lượt tất cả mọi người trong nhà.
Ông cụ Khương: “…”
Ông cụ Khương không nói gì. Dưới sự uy nghiêm của ông, mọi người không đoán được thái độ của ông ra sao, cứ thế ngồi im một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi được ông lên tiếng lần nữa: “Ngày mai nhà họ Lục sẽ đến chúc Tết, chuẩn bị cho tốt vào.”
Nhà nào lại đến chúc Tết vào mùng một chứ?
Nam Tê Nguyệt mím môi, tim đập thình thịch.
Khương Hình ngập ngừng, bất giác hỏi: “Cậu con trai út nhà họ Lục về rồi sao?”
Ông cụ bình thản đáp: “Ừ.”
Nghe vậy, tim Dương Ngọc Mai thắt lại, khóe môi đang mỉm cười lập tức cứng đờ.
Đến nhà vào mùng một, lại đúng lúc cậu con trai út nhà họ Lục về nước, ý nghĩa của chuyện này là gì, những người có mặt ở đây đều hiểu quá rõ.
Tuy ông cụ Lục đã mất nhưng hôn ước định bằng miệng năm đó vẫn còn. Nhà họ Lục lại là người trọng chữ tín, con cháu họ đều xem đó là thật. Hơn nữa, nhà họ Lục bây giờ không còn ông cụ Lục nữa, chỉ có thể dựa vào hôn ước này mới có thể duy trì mối quan hệ lâu dài với nhà họ Khương.
Sau màn chào hỏi, Nam Tê Nguyệt bị gọi riêng lên phòng sách. Cửa vừa đóng, Nam Tê Nguyệt lập tức nhảy dựng lên: “Ông ngoại!”
“Ai là ông ngoại của cô!” Ông cụ Khương lườm cô một cái.
“Ông ngoại!” Nam Tê Nguyệt xù lông, không thèm ngồi ghế mà ngồi xổm xuống bên cạnh ông cụ làm ra vẻ đáng thương.
“Đừng gọi tôi.” Trái tim tám mươi mấy tuổi của ông cụ Khương sắp phải lo đến vỡ nát rồi.
“Thủ trưởng Khương…” Nam Tê Nguyệt xìu xuống.
“Hừ, thật khách sáo.” Ông cụ Khương vươn vai, thái độ nghiêm nghị.
Thấy vậy Nam Tê Nguyệt cũng lười làm nũng nữa, đứng dậy đi sang phía đối diện ngồi xuống, uể oải gục đầu lên bàn, giọng nói nghèn nghẹt: “Nhà họ Lục muốn liên hôn với nhà họ Khương. Ông ngoại, ông quên là cháu họ Nam, không phải họ Khương sao?”
Ông cụ Khương liếc cô một cái, chỉ một cái nhìn thôi cũng đủ tức: “Ngồi thẳng lên rồi hẵng nói chuyện với tôi.”
“Cô có phải người nhà họ Khương hay không là do tôi định đoạt.” Ông cụ trầm giọng thở dài, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc vòng bình an được buộc bằng sợi dây đỏ, “Đeo cái này vào, từ ngày mai, cả năm không được tháo ra.”
“Xem ra năm nay các chùa chiền thịnh hành vòng bình an rồi.” Nam Tê Nguyệt bĩu môi, đưa tay nhận lấy chiếc vòng định đeo vào cổ tay.
“Đeo ở cổ chân.” Biết tính chất công việc của cô, ông cụ sửa lại, hừ một tiếng, “Đeo vào rồi thì không được tháo ra dù chỉ một khắc, đóng phim cũng không được. Cái này đã được khai quang rồi.”
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Khóe miệng Nam Tê Nguyệt giật giật, cô nhét vòng bình an vào túi: “Mê tín.”
“Cái mạng này của cháu cũng là nhờ mê tín mới nhặt về được đấy, đừng có coi thường.” Ông cụ thở dài, giọng đầy thấm thía, “Nguyệt Nguyệt, ông đã cho cháu cơ hội rồi, cháu đã không chọn được người mang về thì hãy để ông ngoại giúp cháu chọn. Người nhà họ Lục không thể tệ được.”
Nam Tê Nguyệt không thể phản bác, cúi đầu không nói gì, một lúc lâu sau lại yếu ớt lên tiếng: “Ông ngoại, nhà họ Lục cũng có quyền lựa chọn, theo lý mà nói, Dung Dung mới là lựa chọn tốt nhất cho vị trí con dâu nhà họ.”
“Dung Dung mới mười chín tuổi, chưa đến tuổi.” Ông cụ chặn họng cô, “Chuyện này không cần lo, ông ngoại sẽ giải quyết ổn thỏa.”
Những ngón tay của Nam Tê Nguyệt đặt trên đùi khẽ co lại, cô nhếch môi, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Cô không có lựa chọn.
Có lẽ đây thực sự là số mệnh, dù là xin xăm hay xem bói, kết quả nhận được đều là một câu nói—
Tuổi vừa 24, đại kiếp sắp đến, chỉ có cưới gả mới có thể hóa giải.
“Lớn hơn con vài tuổi thì sao chứ? Nói khó nghe một chút, nhà họ Lục cũng chỉ vì nể mặt ông nội con nên mới đối xử khách sáo với nhà mình. Với đà phát triển của nhà họ Lục bây giờ, nếu một ngày nào đó ông nội con mất đi, nhà họ Lục chắc chắn sẽ trở thành thế lực đứng đầu trong giới này!”
Dương Ngọc Mai nắm chặt cánh tay con gái mình, kiên quyết khuyên tiếp: “Dung Dung, mẹ làm vậy là vì tốt cho con thôi. Cậu con trai út nhà họ Lục ngoài việc lớn tuổi hơn con một chút thì không có khuyết điểm nào khác. Gả vào nhà họ Lục thế nào cũng không thiệt.”
Khương Hữu Dung bịt hai tai lại, mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn: “Ông nội đã nói đây là hôn sự sắp đặt cho Nam Tê Nguyệt rồi, con bị chập mạch hay sao mà đi tranh giành với chị ấy? Mẹ, mẹ có thể bình thường một chút không?”
“Người được chọn làm con dâu nhà họ Lục vốn dĩ là con!” Dương Ngọc Mai nắm vai Khương Hữu Dung, nhìn thẳng vào mắt con gái, khẩn thiết nói, “Cậu con trai út nhà họ Lục vốn dĩ thuộc về con, là con bé đó đã cướp của con.”
Khương Hữu Dung giằng tay mẹ ra định phản bác nhưng lại thấy khóe mắt Dương Ngọc Mai vương lệ, lòng mềm nhũn, hạ thấp giọng: “Nhưng người ta chưa chắc đã để mắt đến một đứa con gái vắt mũi chưa sạch như con đâu.”
Dương Ngọc Mai nghe vậy liền cười, lau khóe mắt: “Không sao, ngày mai con chỉ cần thể hiện thật tốt là được. Đàn ông bây giờ đều thích cô gái trẻ, hơn nữa con họ Khương, còn Nam Tê Nguyệt dù sao cũng họ Nam. Chỉ riêng điểm này thôi nhà họ Lục cũng sẽ ưu tiên xem xét con.”
Nam Tê Nguyệt chỉ nghe đến đó rồi lười nghe tiếp, về phòng liền nằm vật ra chiếc giường lớn mềm mại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thực ra Dương Ngọc Mai nói rất đúng, cô họ Nam, từ đầu đến cuối cô đều là người ngoài.
Kể từ năm 10 tuổi được ông cụ đón về nhà họ Khương, Nam Tê Nguyệt đã chuẩn bị sẵn tâm lý ăn nhờ ở đậu. Vì vậy đối với người ngoài cô chưa bao giờ nhắc đến mối quan hệ của mình với nhà họ Khương. Thêm vào đó, có sự bảo vệ của ông cụ Khương, người ngoài càng biết rất ít về cô.
Đêm Giao thừa đón năm mới Nam Tê Nguyệt chơi cờ tướng với ông cụ cả đêm, ván nào cũng thua.
Người ta nói đời người như một ván cờ, ván cờ này giữa Nam Tê Nguyệt và ông cụ, cô không có cửa thắng.
Nam Tê Nguyệt hừ một tiếng: “Cháu không ăn diện cũng rất đẹp.”
“Nghe lời đi, dù sao cũng là ra mắt người đàn ông tương lai của cháu.” Ông cụ nói lời này rất hiền từ nhưng lại né tránh không nhìn vào mắt Nam Tê Nguyệt.
Nam Tê Nguyệt thầm thở dài, ngáp một cái rồi về phòng.
Sáng mùng một Tết, người giúp việc nhà họ Khương bận rộn chuẩn bị đón khách. Khương Hữu Dung từ sớm đã lén lút lẻn vào phòng Nam Tê Nguyệt giải thích: “Em bị mẹ ép ăn mặc thế này đấy, chị yên tâm đi, lát nữa em sẽ cố gắng giả vờ bị ám ảnh xã hội, không tranh giành với chị đâu.”
Nam Tê Nguyệt mặc xong quần áo, quàng một chiếc khăn choàng màu đỏ, nheo mắt nhìn cô ấy: “Yên tâm, chị cũng không tranh với em.”
Khương Hữu Dung ngớ người hỏi: “Làm gì vậy? Ở trong nhà mà chị quàng khăn làm gì.”
Nam Tê Nguyệt không giải thích nhiều, đẩy lưng cô ấy ra ngoài: “Chị sợ lạnh.”
Khương Hữu Dung mắng: “Đồ thần kinh.”
Vừa đẩy người ra khỏi phòng xong, Nam Tê Nguyệt mở hé cửa ló đầu ra: “Bữa sáng chị không ăn đâu, em nói với ông là chị đang trang điểm trong phòng, đợi người nhà họ Lục đến chị sẽ xuống.”
Khương Hữu Dung không nghi ngờ gì, nghe xong liền chuyển lời y nguyên cho ông cụ nghe, còn thêm dầu vào lửa: “Đúng là không có tiền đồ, lại còn biết ngại nữa.”
Lời này nghe rất vui tai, khiến ông cụ lại dúi thêm cho cô ấy một bao lì xì.
Ngược lại, Khương Bách Xuyên với vẻ mặt như đã nhìn thấu tất cả, tìm cớ rời bàn ăn ra sân sau để chặn người.
Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Đánh giá:
Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Story
Chương 2
10.0/10 từ 29 lượt.