Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến

Chương 1

54@-

Bắc Thành.


Đang giữa mùa đông giá rét, gió tuyết càn quét khắp con phố Vị Thủy. Nam Tê Nguyệt kéo chặt áo khoác và khăn choàng, chỉ để lộ hai ngón tay đang lạch cạch gõ phím trả lời tin nhắn thúc giục như đòi mạng của người đại diện.


Đầu dây bên kia có vẻ chê cô trả lời tin nhắn quá chậm, bèn gọi thẳng đến mắng xối xả: “Nam Tê Nguyệt! Tôi chưa từng dẫn dắt nghệ sĩ nào khó chiều như cô!”


Nam Tê Nguyệt cười gượng: “Cảm ơn khen ngợi.”


“Có một kịch bản phim chiếu mạng nhỏ tôi đã giành được cho cô rồi nhưng vẫn cần phải thử vai. Thời gian định vào mùng 4 Tết, lần này đừng có làm hỏng chuyện nữa đấy.” Giọng nói bên kia rõ ràng vẫn mang vẻ hận rèn sắt không thành thép. Đầu năm mới mà còn phải lo lắng cho cô, thật là làm khó người ta.


Nam Tê Nguyệt lơ đãng sụt sịt mũi, tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, cười nói: “Được thôi, miễn là đạo diễn không chê tôi không có kim chủ chống lưng là được.”


Người đại diện bên kia nghẹn lời, một lúc lâu sau mới nặn ra được một câu: “Cái số của cô đúng là…”


Nụ cười vẫn vương trên môi Nam Tê Nguyệt, cô không nói gì thêm, đưa ngón tay đã cứng đờ lên cúp máy.


Cô sở hữu một vẻ ngoài xinh đẹp, dưới lớp khẩu trang là một khuôn mặt trái xoan yêu kiều quyến rũ, ngũ quan tinh xảo, làn da như ngọc. Đặc biệt là đôi mắt nai lộ ra ngoài không khí như thể lúc nào cũng ngấn một dòng nước mùa thu, trông thì trong trẻo không tì vết nhưng thực chất lại mê hoặc lòng người.



Thế nhưng, gương mặt trời sinh để ăn cơm nghệ sĩ hạng A này lại đi cùng một cô chủ có tính cách “Phật hệ” (sống thờ ơ, không màng thế sự).


Trong giới này chỉ dựa vào khuôn mặt thôi thì còn lâu mới đủ.


Mùa đông năm nay dường như lạnh hơn mọi khi. Cô không biết mình đã ngồi bao lâu, ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời vẫn một màu xám xịt, lất phất vài bông tuyết rơi.


Ở đầu bên kia con phố có một nghệ sĩ đường phố đang kéo đàn violin, giai điệu du dương, da diết. Nam Tê Nguyệt thấy hay bèn đứng dậy đi tới trả tiền để yêu cầu một bản nhạc.


Người đó là một người câm, anh ta mỉm cười và ra dấu tay với cô. Nam Tê Nguyệt không hiểu, chỉ gật đầu với anh ta.


“Chúc mừng năm mới.” Một giọng nói vang lên từ phía sau. Nam Tê Nguyệt quay đầu lại nhìn về phía chủ nhân của giọng nói ấy.


Đó là một gương mặt xa lạ nhưng lại khiến người ta thoáng rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên.


Chiếc áo khoác đen bao bọc thân hình cường tráng của anh. Bên dưới lớp áo khoác mở rộng là một bộ vest chỉn chu, ngay cả cà vạt cũng được thắt một cách nghiêm túc. Nhìn lên trên, đôi mắt có phần lạnh lùng ấy đang cúi xuống nhìn cô, sống mũi cao thẳng, gương mặt trông có vẻ ôn hòa nhưng thực chất lại ẩn giấu sự sắc bén.


“Ngôn ngữ ký hiệu đó có nghĩa là chúc mừng năm mới.” Giọng nói của người đàn ông trong trẻo mà lạnh lùng, lướt qua trái tim người nghe, không hiểu sao lại vô cùng hợp với mùa đông giá rét này.


Nghe thật lạnh lẽo.



Trong tiết trời này người qua lại trên phố Vị Thủy không nhiều. Nam Tê Nguyệt vẫn đứng đó, cảm thấy có chút ngượng ngùng. Cô không biết tại sao người đàn ông xa lạ này lại giải thích ý nghĩa của ngôn ngữ ký hiệu cho mình nhưng vẫn mỉm cười: “Cảm ơn.”


Ánh mắt người đàn ông lại quay về phía cô, chỉ trong ba giây ngắn ngủi, sau đó anh khẽ gật đầu, quay người và biến mất ở cuối con phố.


Ở góc đường, một người mặc đồ đạo sĩ màu xanh đen chặn đường người đàn ông. Giữa mùa đông lạnh giá mà vị đạo sĩ ấy ăn mặc vô cùng phong phanh, tóc dài được cố định bằng một cây trâm, ngũ quan bị lạnh đến đỏ ửng. Tay ông ta cầm một chiếc quạt xếp màu đen chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh, “xoạt” một tiếng, chiếc quạt phe phẩy tạo ra một luồng gió lạnh. Sau đó, ông ta nghiêm túc nhìn người đàn ông và nói: “Người anh em, ta thấy mặt mày cậu phơi phới sắc xuân, e là chuyện tốt sắp đến, có lẽ đã gặp được người định mệnh rồi.”


“Ồ?” Người đàn ông dường như không coi ông ta là một kẻ lừa đảo, nhướn mày hỏi: “Vậy đại sư có biết người định mệnh của tôi là ai không?”


Vị đạo sĩ áo xanh vuốt chòm râu lưa thưa dưới cằm, cười ha hả, thu chiếc quạt lại và nói giọng lấp lửng: “Xa tận chân trời, gần ngay… trước mắt.”


Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Người đàn ông cũng không tức giận, chỉ cười khẩy một tiếng, không thèm để ý đến những lời úp mở của ông ta nữa.


Phố Vị Thủy nằm ngay sau khu Vị Thủy. Khu Vị Thủy là một trong những khu biệt thự cao cấp hàng đầu ở Bắc Thành, nơi ở của những nhân vật lớn có tầm ảnh hưởng, quyền lực ngút trời, khuynh đảo cả thành phố.


Nam Tê Nguyệt đi dạo trên phố Vị Thủy như một bà lão đang tản bộ. Quần áo đã thấm tuyết mang theo hơi lạnh, khi ngẩng đầu lên cô đã bước vào khu Vị Thủy. Đến nơi rồi, cô đứng thẳng người, vẻ mặt u ám, thở dài thượt một hơi.


Ngày này năm ngoái ông cụ Khương đã ra tối hậu thư cho cô, hoặc là mang về cho ông giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất, hoặc là dắt về cho ông một đứa cháu rể.


Nếu không…



Nam Tê Nguyệt vô cùng chán nản, đây chẳng phải là làm khó người khác sao.


Kể từ khi bắt đầu đi làm Nam Tê Nguyệt rất ít khi về khu Vị Thủy. Ngoài việc không muốn đối đầu với ông cụ Khương cô cũng không muốn người khác biết mối quan hệ của mình với nhà họ Khương.


Nhưng hôm nay là đêm Giao thừa, là ngày đoàn viên của mọi nhà. Dù có bướng bỉnh đến đâu cô cũng phải về thăm người ông đã nuôi nấng mình khôn lớn.


Thực ra cũng là về để tổng kết năm và nghe mắng.


Vừa không có thành tích vừa không có bạn trai, chắc chắn sẽ làm ông cụ Khương tám mươi mấy tuổi tức chết.


“Ối chà, cô gái ăn mặc như kẻ trộm này là ai vậy?” Một giọng nói đáng ăn đòn vang lên từ phía sau khiến Nam Tê Nguyệt giật mình.


Cô đứng yên, lười quay lại để ý đến người đó. Ánh mắt cô kiên định nhìn vào cánh cổng lớn trước mặt, hít một hơi thật sâu, đang từ từ lê bước vào trong thì người phía sau đã xách cô lên như xách một con gà con.


“Khương Bách Xuyên! Đồ khốn này…” Nam Tê Nguyệt bị ném sang một bên, chưa kịp đứng vững thì đã bị cái cây sào cao hơn cô hai mươi lăm centimet này giật phăng kính râm và khẩu trang, để lộ ra đôi mắt nai long lanh nước và vẻ mặt đang chửi thề.


Khương Bách Xuyên cười, chế nhạo cô một tiếng: “Ồ, thì ra là đại minh tinh trong truyền thuyết nhà chúng ta.”


Ba chữ “đại minh tinh” được cậu ta nhấn mạnh, Nam Tê Nguyệt vừa nghe đã biết cậu ta cố tình.



Cho nên nếu cô bước vào chắc chắn sẽ phá vỡ sự náo nhiệt đó.


Thế là bước chân đang định tiến lên lại như mất hết dũng khí mà lùi lại một bước.


“Được rồi, đúng là không biết đùa.” Khương Bách Xuyên vỗ nhẹ vào vành mũ của cô, kéo tay cô đi vào trong, “Về đến nơi rồi còn định rút lui à, những lời mắng mỏ đó có lời nào là chưa từng nghe qua đâu?”


Chưa kịp chột dạ cô đã bị kéo vào nhà.


Tiếng ồn ào trong phòng khách đột ngột im bặt khi cô xuất hiện.


Nam Tê Nguyệt cười gượng, lúng túng liếc một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người ông cụ Khương đang ngồi ở ghế chính.


Những người ngồi trong phòng đều giả vờ điềm tĩnh, ngồi ngay ngắn uống trà, chỉ chờ ông cụ lên tiếng.


“Sao lại mang thứ này về?” Câu hỏi này của ông cụ Khương đầy vẻ mỉa mai. Ngoài Nam Tê Nguyệt đang ngơ ngác, những người còn lại đều hiểu ý, im lặng không nói gì.


Chính Khương Bách Xuyên cũng ngẩn người một lúc, định thần lại mới biết là đang hỏi mình. Cậu ta đi thẳng đến ngồi xuống ghế sofa, tự rót cho mình một tách trà nóng, khóe miệng khẽ giật: “Nhặt ở ngoài cổng.”


Nam Tê Nguyệt nghe xong khóe miệng cũng giật theo.


Ông cháu hai người thật thanh cao, đầu năm mới lại lôi cô ra làm trò cười.


Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến Story Chương 1
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...